Cốm
03-11-2007, 02:11 PM
Nguồn: Tạp chí Tri thức Trẻ số 225 (20/10/2007)
Lý do Mỹ ném bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki.
“Đồng minh phương Tây không hề có ý định sử dụng bom nguyên tử trong cuộc chiến chống lại Hitle, ngay từ đầu họ đã nhằm vào người Nhật. Bởi trong mắt họ người Đức có giá hơn…” – Sử gia người Anh Mick Hume viết.
Tại sao tháng 8 năm 1945 chính phủ Mỹ ra lệnh ném bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki? Suốt nửa thế kỷ qua bộ máy tuyên truyền Mỹ - Anh kiên trì bảo vệ quan điểm: Việc sử dụng vũ khí đó là xác đáng, bởi nó cho phép kết thúc sớm hơn cuộc chiế, tức “tiết kiệm” vô số mạng sống người Mỹ và Nhật Bản trường hợp quân đồng minh buộc phải tiến hành cuộc đổ bộ tốn kém vào đất Nhật. Thậm chí họ còn khẳng định rằng, việc hủy diệt hai thành phố đó là hành động nhân đạo (?!).
Người Nhật đã sẵn sàng đầu hàng
Năm 1993, nhà sử học Mỹ Gar Alperovitz đã tìm thấy hàng trăm trang thông tin mật của Nhật từ thời chiến tranh do người Mỹ lấy được. Theo đó cho thấy, tình báo Mỹ đã biết rõ sự việc chỉ huy cấp cao nhất của Nhật đã sẵn sàng đầu hàng 3 tháng trước ngày Mỹ ném bom xuống Hiroshima. “Nhật ký của tổng thống mới tìm được – Alperovitz nhấn mạnh – cho thấy rõ ràng là, tổng thống Truman đã biết rõ là chiến tranh sẽ kết thúc sớm hơn một năm, và không cần đổ quân vào nước Nhật”.
Mặc dù vậy chính quyền Mỹ vẫn ra lệnh tấn công bằng bom nguyên tử không chỉ xuống Hiroshima, mà cả Nagasaki chỉ 3 ngày sau, trước khi người Nhật kịp ước tính thiệt hại lại thành phố đầu tiên và chính thức công bố quyết định đầu hàng. Thậm chí Dwight David Eisenhower, chỉ huy trưởng lực lượng đồng minh lúc đó tại châu Âu, sau này là tổng thống Mỹ, cùng với thời gian đã thừa nhận rằng, “người Nhật đã sẵn sàng đầu hàng và chúng ta không cần phải đánh họ bằng vũ khí khủng khiếp ấy”. Thế nhưng tại sao họ vẫn làm?
Vị thế cường quốc thế giới đòi hỏi Mỹ sử dụng bom nguyên tử ở đâu đó – bất chấp diễn biến cuộc chiến. Thứ hai, chính sách ưu thế sắc tộc đòi hỏi mục tiêu “ở đâu đó” thời ấy là Nhật Bản. Tổng thống Harry Truman và người tiền nhiệm của ông ta là Franklin Delano Roosevelt đã đầu tư cho dự án Manhattan hai tỷ USD – số tiền khổng lồ vào thời gian đó. Dưới sức ép của Quốc hội, chính phủ mong muốn chứng kiến, người ta đã chi số tiền kỷ lục đó vào mục đích gì.
Đến cuối chiến tranh thế giới II, Mỹ đã vượt lên tất cả quốc gia khác như một siêu cường kinh tếm chính trị và quân sự. Thế nhưng để vũ khí mới trở thành công cụ hữu hiệu trong chính sách quốc tế, cần phải biêu dương sức mạn huỷ diệt của nó. Những nghiên cứu của uỷ ban xác định thiệt hại do bom nguyên tử gây ra của Nhật đã chỉ ra mục tiêu hai cuộc tấn công của Mỹ với chính sách đối ngoại của quốc gia này: “Hai đòn đánh hoàn toàn không cần thiết trong cuộc chiến với Nhật Bản – quốc gia khi ấy đã mấp mẽ quyết định đầu hàng và không còn khả năng phản công. Chúng được thực hiện nhằm củng cố vị thế của Mỹ sau cuộc chiến và thế mạnh chiến lược trong cuộc chiến tranh lạnh đã được dự báo trước. Tấn thảm kịch Hiroshima và Nagasaki cho thấy hành động huỷ diệt chủng tộc dã man chỉ là kết quả của những toan tính chính trị”. Ngày 23/4/1945, tướng Leslie Groves, sếp dự án Manhattan gửi báo cáo cho Henry Lewis Stimson, bộ trưởng quốc phòng Mỹ, trong đó có đoạn: “Nhật Bản hiện và mãi mãi là mục đích của dự án”. Sau khi phát hiện ra báo cáo trên trong kho lưu trữ, cuối thập kỷ 90, nhà vật lý Nhật Bản, GS, Arjun Makhijani đã đối thoại với các nhà khoa học hàng đầu từng tham gia thực hiện dự án Manhattan. Tất cả đều ngạc nhiên khi được biết quan điểm trên của Groves. Đa số thành viên dự án là người nhập cư Đông Âu, đối tượng chấp nhận làm việc với lòng tin là mục đích và kẻ thù của dự án là nước Đức Hitle. Nhà bác học người Ba Lan Jozef Rotblat khẳng định với GS. Makhijani rằng, thời ấy thậm chí không nhà khoa học nào nghĩ rằng bom nguyên tử có thể sử dụng chống lại nước Nhật: thời ấy ai cũng lo lắng, không biết Heisenberg và các nhà khoa học Đức đồng hương của ông ta làm gì. Toàn bộ mối quan tâm của mọi người đều tập trung vào nước Đức. Không ai biết, toàn bộ mối quan tâm của các chính trị gia và các nhà chiến lược Mỹ lại tập trung vào người Nhật.
Lý do Mỹ ném bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki.
“Đồng minh phương Tây không hề có ý định sử dụng bom nguyên tử trong cuộc chiến chống lại Hitle, ngay từ đầu họ đã nhằm vào người Nhật. Bởi trong mắt họ người Đức có giá hơn…” – Sử gia người Anh Mick Hume viết.
Tại sao tháng 8 năm 1945 chính phủ Mỹ ra lệnh ném bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki? Suốt nửa thế kỷ qua bộ máy tuyên truyền Mỹ - Anh kiên trì bảo vệ quan điểm: Việc sử dụng vũ khí đó là xác đáng, bởi nó cho phép kết thúc sớm hơn cuộc chiế, tức “tiết kiệm” vô số mạng sống người Mỹ và Nhật Bản trường hợp quân đồng minh buộc phải tiến hành cuộc đổ bộ tốn kém vào đất Nhật. Thậm chí họ còn khẳng định rằng, việc hủy diệt hai thành phố đó là hành động nhân đạo (?!).
Người Nhật đã sẵn sàng đầu hàng
Năm 1993, nhà sử học Mỹ Gar Alperovitz đã tìm thấy hàng trăm trang thông tin mật của Nhật từ thời chiến tranh do người Mỹ lấy được. Theo đó cho thấy, tình báo Mỹ đã biết rõ sự việc chỉ huy cấp cao nhất của Nhật đã sẵn sàng đầu hàng 3 tháng trước ngày Mỹ ném bom xuống Hiroshima. “Nhật ký của tổng thống mới tìm được – Alperovitz nhấn mạnh – cho thấy rõ ràng là, tổng thống Truman đã biết rõ là chiến tranh sẽ kết thúc sớm hơn một năm, và không cần đổ quân vào nước Nhật”.
Mặc dù vậy chính quyền Mỹ vẫn ra lệnh tấn công bằng bom nguyên tử không chỉ xuống Hiroshima, mà cả Nagasaki chỉ 3 ngày sau, trước khi người Nhật kịp ước tính thiệt hại lại thành phố đầu tiên và chính thức công bố quyết định đầu hàng. Thậm chí Dwight David Eisenhower, chỉ huy trưởng lực lượng đồng minh lúc đó tại châu Âu, sau này là tổng thống Mỹ, cùng với thời gian đã thừa nhận rằng, “người Nhật đã sẵn sàng đầu hàng và chúng ta không cần phải đánh họ bằng vũ khí khủng khiếp ấy”. Thế nhưng tại sao họ vẫn làm?
Vị thế cường quốc thế giới đòi hỏi Mỹ sử dụng bom nguyên tử ở đâu đó – bất chấp diễn biến cuộc chiến. Thứ hai, chính sách ưu thế sắc tộc đòi hỏi mục tiêu “ở đâu đó” thời ấy là Nhật Bản. Tổng thống Harry Truman và người tiền nhiệm của ông ta là Franklin Delano Roosevelt đã đầu tư cho dự án Manhattan hai tỷ USD – số tiền khổng lồ vào thời gian đó. Dưới sức ép của Quốc hội, chính phủ mong muốn chứng kiến, người ta đã chi số tiền kỷ lục đó vào mục đích gì.
Đến cuối chiến tranh thế giới II, Mỹ đã vượt lên tất cả quốc gia khác như một siêu cường kinh tếm chính trị và quân sự. Thế nhưng để vũ khí mới trở thành công cụ hữu hiệu trong chính sách quốc tế, cần phải biêu dương sức mạn huỷ diệt của nó. Những nghiên cứu của uỷ ban xác định thiệt hại do bom nguyên tử gây ra của Nhật đã chỉ ra mục tiêu hai cuộc tấn công của Mỹ với chính sách đối ngoại của quốc gia này: “Hai đòn đánh hoàn toàn không cần thiết trong cuộc chiến với Nhật Bản – quốc gia khi ấy đã mấp mẽ quyết định đầu hàng và không còn khả năng phản công. Chúng được thực hiện nhằm củng cố vị thế của Mỹ sau cuộc chiến và thế mạnh chiến lược trong cuộc chiến tranh lạnh đã được dự báo trước. Tấn thảm kịch Hiroshima và Nagasaki cho thấy hành động huỷ diệt chủng tộc dã man chỉ là kết quả của những toan tính chính trị”. Ngày 23/4/1945, tướng Leslie Groves, sếp dự án Manhattan gửi báo cáo cho Henry Lewis Stimson, bộ trưởng quốc phòng Mỹ, trong đó có đoạn: “Nhật Bản hiện và mãi mãi là mục đích của dự án”. Sau khi phát hiện ra báo cáo trên trong kho lưu trữ, cuối thập kỷ 90, nhà vật lý Nhật Bản, GS, Arjun Makhijani đã đối thoại với các nhà khoa học hàng đầu từng tham gia thực hiện dự án Manhattan. Tất cả đều ngạc nhiên khi được biết quan điểm trên của Groves. Đa số thành viên dự án là người nhập cư Đông Âu, đối tượng chấp nhận làm việc với lòng tin là mục đích và kẻ thù của dự án là nước Đức Hitle. Nhà bác học người Ba Lan Jozef Rotblat khẳng định với GS. Makhijani rằng, thời ấy thậm chí không nhà khoa học nào nghĩ rằng bom nguyên tử có thể sử dụng chống lại nước Nhật: thời ấy ai cũng lo lắng, không biết Heisenberg và các nhà khoa học Đức đồng hương của ông ta làm gì. Toàn bộ mối quan tâm của mọi người đều tập trung vào nước Đức. Không ai biết, toàn bộ mối quan tâm của các chính trị gia và các nhà chiến lược Mỹ lại tập trung vào người Nhật.