Kasumi
27-11-2007, 10:15 PM
CON BẠCH
(SHIRO - Nguyên tác của Akutagawa)
Người dịch: Lê Ngọc Thảo
Theo erct.com
1
Một chiều xuân nọ. Con chó có tên Bạch đang đi trên đường phố vắng tanh, hỉnh mũi hít hít mùi đất. Hàng rào cây xanh vừa mới đâm chồi, chạy dọc theo hai bên đường phố hẹp. Anh đào mọc xen kẻ nở rãi rác đó đây. Bạch đi dọc theo hàng rào, bất ngờ nó quẹo vào một ngõ hẻm. Vừa quẹo vào đó, bỗng Bạch ta chựng lại như đang gặp phải một việc gì hết sức kinh hoàng.
Chẳng có gì lạ cả. Ở khoảng bảy tám căn phía trước trong hẻm, có người làm nghề giết chó, mình mặc áo in tên nghề, tay dấu giây tròng ở phía sau, đang rình bắt một con chó mực. Thế mà con chó mực không biết gì cả, nó đang ăn gì đó hình như là bánh mì của người giết chó đã liệng cho. Nhưng Bạch đã hoảng hốt không phải chỉ vì một lí do đó. Nếu đó là con chó không quen biết thì cũng còn được, đằng nầy con chó đang bị ngườI giết chó rình bắt lại là con Mực của nhà bên cạnh. Mỗi sáng khi gặp nhau, cả hai thường đưa mũi ngửi lẫn nhau, đúng là anh bạn Mực rất thân của mình.
Bất giác Bạch muốn lớn tiếng gọi “Mực! Coi chừng!” Nhưng ngay lúc đó, người giết chó đã lườm mắt nhìn Bạch. “Nói thử đi! Tao sẽ tròng cổ mầy trước cho mầy biết”. Lời đe dọa như thế đó đã hiện rõ ra trong mắt người giết chó. Vì quá hãi hùng, Bạch quên béng cả sủa. Không, không chỉ quên sủa. Bịnh run sợ nổi cơn lên đến độ Bạch không thể đứng yên dẫu chỉ trong một phút. Bạch vừa nhìn chừng người giết chó vừa từng bước thụt lui lại phía sau. Tiếp theo đó, chắc vì người giết chó đã nhanh nhẹn biến mất dưới bóng hàng rào nên Bạch đã nhanh chân tẩu thoát, bỏ mặc con Mực đáng thương ở lại đó.
Liền sau đó chắc dây tròng đã bay đến. Tiếp đến có tiếng la “oẵn” kình hoàng của con Mực. Nhưng Bạch chẳng những đã không quay lại mà còn có vẻ không dừng chân. Nó phóng qua vũng lầy, đá văng đá cuội, luồn qua dây giăng ngang đường, hất tung thùng rác, nó không quay đầu lại, cứ thẳng đuôi chạy một hơi. Thử nhìn kìa! Nó đang chạy xuống dốc đó! Kìa, nó suýt bị xe cán! Có lẽ Bạch vì muốn cứu lấy mạng mình nên không còn biết gì nữa. Không, trong tai của Bạch vẫn còn tiếng la “oẵn” của con Mực văng vẳng, rền vang như tiếng nhặng.
-Oẵn, oẵn. Ai đó cứu tôi. Oẵn, oẵn. Ai đó cứu tôi.
2
Bạch thở hổn hển, mãi mới về được đến nhà chủ nhân. Chỉ cần chun qua lỗ khoét dưới bức tường đen, vòng qua cái kho nhỏ chứa đồ là đến vườn có chuồng chó . Bạch chạy vào bãi cỏ ở vườn sau nhanh như gió. Đã trốn được đến chỗ nầy thì không còn phải lo bị mắc tròng. Thêm vào đó, trên bãi cỏ xanh mướt, may thay còn có cô chủ và cậu chủ đang liệng bóng chơi đùa. Bạch thấy vui sướng đến độ không biết phải nói thế nào khi thấy cảnh đó. Bạch vừa vẫy đuôi duỗi chân phóng vào chỗ đó.
-Cô ơi! Cậu ơi! Hôm nay con gặp phải người giết chó.
Bạch đưa mặt lên nhìn hai người, nói không kịp thở như thế đó. (Khổ nỗi cô chủ và cậu chủ vì không hiểu được tiếng chó, nên chỉ nghe có tiếng oăn oẵn). Nhưng hôm nay sao lạ quá, cô chủ và cậu chủ chỉ tỏ vẻ chưng hửng, không vuốt đầu mình. Bạch vừa lấy làm lạ vừa gợi chuyện với hai người một lần nữa.
-Cô chủ! Cô có biết tên giết chó không? Thằng đó nó ghê gớm lắm. Cậu chủ! Con may được thoát thân, nhưng con Mực ở nhà bên cạnh bị nó bắt rồi đó.
Thế nhưng cô chủ và cậu chủ chỉ đưa mặt nhìn nhau. Một phút sau hai người lại còn nói với nhau chuyện lạ lùng như thế nầy.
-Haruo! Con chó của nhà nào vậy hả?
-Con chó của nhà nào vậy? Chị!
Con chó của nhà nào? Lần nầy Bạch đâm ra chưng hửng. (Bạch có thể nghe và hiểu được tiếng nói của cô chủ và cậu chủ. Vì không hiểu tiếng chó cho nên chúng ta thường nghĩ rằng chó cũng không hiểu tiếng người, thực sự không phải vậy. Chó có thể làm trò vì chó hiểu được tiếng người. Nhưng vì con người không nghe và hiểu được tiếng chó nên không làm được một trò nào mà chó chỉ cho người ta tỉ dụ như nhìn trong đêm tối, hay đánh hơi).
-Sao lại hỏi là chó của nhà ai. Con đây! Bạch đây nè!
Nhưng cô chủ cứ nhìn Bạch với thái độ như sờ sợ.
-Hay nó là anh em con Mực nhà hàng xóm!
-Chắc anh em của con Mực đó nha.
Cậu chủ vừa nghịch với cây gậy bóng chày cầm trong tay, vừa trả lời với vẻ tư lự.
-Vì mình mẩy nó cũng đen thui kia mà.
Bạch thấy như lông ở trên lưng mình dựng ngược. Đen thui! Không thể có chuyện đó được. Vì từ thời còn là chó con đến nay, lông của Bạch lúc nào cũng trắng như sữa bò. Nhưng bây giờ, khi nhìn chân trước … không, không phải chỉ có chân trước. Ngực, bụng, chân sau, cái đuôi dài mượt sang trọng, tất cả đã thành đen thui như lọ nồi. Đen thui! Đen thui! Bạch vừa tưng người lên, vừa chạy loanh quanh, miệng sủa ầm ỉ như đầu đã bị điên.
-Ủa, sao vậy? Haruo, con chó nầy chắc là chó điên hả.
Cô chủ đứng khựng lại, nói như sắp khóc. Nhưng cậu chủ là người có can đảm. Vai trái của Shiro liền bị gậy bóng chày đập mạnh vào. Tiếp theo đó, cú gậy thứ hai lại bay đến trên đầu. Bạch nhanh chân luồn qua phía dưới, chạy trốn về hướng vừa đến. Nhưng lần nầy nó không băng qua một hai xóm như trước nữa. Ở ngoài sát bãi cỏ, dưới bóng cây dẻ gai, có một chuồng chó sơn màu kem. Đến trước chuồng chó, Bạch quay đầu lại nhìn những chủ nhân nhỏ của mình.
-Cô chủ! Cậu chủ! Con là Bạch của cô cậu đây. Dẫu đen bao nhiêu đi nữa, con cũng vẫn là con chó Bạch của cô cậu đây.
Tiếng của Bạch run rẩy vì giận dữ và đau buồn không tả xiết. Nhưng cô chủ và cậu chủ làm sao mà hiểu được tấm lòng của . Hiện giờ, cô chủ đang giậm chân xuống đất nói với giọng dễ ghét “Thế mà nó còn ở đằng kia mà sủa kìa. Đồ chó hoang lì lợm”. Cậu chủ cũng vậy … Cậu chủ lượm đá sỏi rồi dùng toàn lực ném đến Bạch. “Đồ khốn kiếp! Vẫn cứ lì lợm à. Cho mầy biết tay tao! Cho mầy biết tay tao!”. Đá sỏi bay tới nườm nượp. Trong đó có cục trúng mạnh vào đế tai đến độ làm đế tai rỉ máu. Cuối cùng Bạch đã phải quặp đuôi luồn ra ngoài bức tường đen. Ở ngoài bức tường, một con bướm trắng đốm đen tắm mình trong ánh bụi lấp lánh, thảnh thơi bay lượn giữa trời xuân.
-Ôi, từ đây chắc mình sẽ trở thành con chó không nhà.
Bạch lên tiếng thở dài không biết phảI làm sao ngoài việc ngẩn ngơ dừng chân dưới gốc cột điện trong một thời gian khá lâu.
(SHIRO - Nguyên tác của Akutagawa)
Người dịch: Lê Ngọc Thảo
Theo erct.com
1
Một chiều xuân nọ. Con chó có tên Bạch đang đi trên đường phố vắng tanh, hỉnh mũi hít hít mùi đất. Hàng rào cây xanh vừa mới đâm chồi, chạy dọc theo hai bên đường phố hẹp. Anh đào mọc xen kẻ nở rãi rác đó đây. Bạch đi dọc theo hàng rào, bất ngờ nó quẹo vào một ngõ hẻm. Vừa quẹo vào đó, bỗng Bạch ta chựng lại như đang gặp phải một việc gì hết sức kinh hoàng.
Chẳng có gì lạ cả. Ở khoảng bảy tám căn phía trước trong hẻm, có người làm nghề giết chó, mình mặc áo in tên nghề, tay dấu giây tròng ở phía sau, đang rình bắt một con chó mực. Thế mà con chó mực không biết gì cả, nó đang ăn gì đó hình như là bánh mì của người giết chó đã liệng cho. Nhưng Bạch đã hoảng hốt không phải chỉ vì một lí do đó. Nếu đó là con chó không quen biết thì cũng còn được, đằng nầy con chó đang bị ngườI giết chó rình bắt lại là con Mực của nhà bên cạnh. Mỗi sáng khi gặp nhau, cả hai thường đưa mũi ngửi lẫn nhau, đúng là anh bạn Mực rất thân của mình.
Bất giác Bạch muốn lớn tiếng gọi “Mực! Coi chừng!” Nhưng ngay lúc đó, người giết chó đã lườm mắt nhìn Bạch. “Nói thử đi! Tao sẽ tròng cổ mầy trước cho mầy biết”. Lời đe dọa như thế đó đã hiện rõ ra trong mắt người giết chó. Vì quá hãi hùng, Bạch quên béng cả sủa. Không, không chỉ quên sủa. Bịnh run sợ nổi cơn lên đến độ Bạch không thể đứng yên dẫu chỉ trong một phút. Bạch vừa nhìn chừng người giết chó vừa từng bước thụt lui lại phía sau. Tiếp theo đó, chắc vì người giết chó đã nhanh nhẹn biến mất dưới bóng hàng rào nên Bạch đã nhanh chân tẩu thoát, bỏ mặc con Mực đáng thương ở lại đó.
Liền sau đó chắc dây tròng đã bay đến. Tiếp đến có tiếng la “oẵn” kình hoàng của con Mực. Nhưng Bạch chẳng những đã không quay lại mà còn có vẻ không dừng chân. Nó phóng qua vũng lầy, đá văng đá cuội, luồn qua dây giăng ngang đường, hất tung thùng rác, nó không quay đầu lại, cứ thẳng đuôi chạy một hơi. Thử nhìn kìa! Nó đang chạy xuống dốc đó! Kìa, nó suýt bị xe cán! Có lẽ Bạch vì muốn cứu lấy mạng mình nên không còn biết gì nữa. Không, trong tai của Bạch vẫn còn tiếng la “oẵn” của con Mực văng vẳng, rền vang như tiếng nhặng.
-Oẵn, oẵn. Ai đó cứu tôi. Oẵn, oẵn. Ai đó cứu tôi.
2
Bạch thở hổn hển, mãi mới về được đến nhà chủ nhân. Chỉ cần chun qua lỗ khoét dưới bức tường đen, vòng qua cái kho nhỏ chứa đồ là đến vườn có chuồng chó . Bạch chạy vào bãi cỏ ở vườn sau nhanh như gió. Đã trốn được đến chỗ nầy thì không còn phải lo bị mắc tròng. Thêm vào đó, trên bãi cỏ xanh mướt, may thay còn có cô chủ và cậu chủ đang liệng bóng chơi đùa. Bạch thấy vui sướng đến độ không biết phải nói thế nào khi thấy cảnh đó. Bạch vừa vẫy đuôi duỗi chân phóng vào chỗ đó.
-Cô ơi! Cậu ơi! Hôm nay con gặp phải người giết chó.
Bạch đưa mặt lên nhìn hai người, nói không kịp thở như thế đó. (Khổ nỗi cô chủ và cậu chủ vì không hiểu được tiếng chó, nên chỉ nghe có tiếng oăn oẵn). Nhưng hôm nay sao lạ quá, cô chủ và cậu chủ chỉ tỏ vẻ chưng hửng, không vuốt đầu mình. Bạch vừa lấy làm lạ vừa gợi chuyện với hai người một lần nữa.
-Cô chủ! Cô có biết tên giết chó không? Thằng đó nó ghê gớm lắm. Cậu chủ! Con may được thoát thân, nhưng con Mực ở nhà bên cạnh bị nó bắt rồi đó.
Thế nhưng cô chủ và cậu chủ chỉ đưa mặt nhìn nhau. Một phút sau hai người lại còn nói với nhau chuyện lạ lùng như thế nầy.
-Haruo! Con chó của nhà nào vậy hả?
-Con chó của nhà nào vậy? Chị!
Con chó của nhà nào? Lần nầy Bạch đâm ra chưng hửng. (Bạch có thể nghe và hiểu được tiếng nói của cô chủ và cậu chủ. Vì không hiểu tiếng chó cho nên chúng ta thường nghĩ rằng chó cũng không hiểu tiếng người, thực sự không phải vậy. Chó có thể làm trò vì chó hiểu được tiếng người. Nhưng vì con người không nghe và hiểu được tiếng chó nên không làm được một trò nào mà chó chỉ cho người ta tỉ dụ như nhìn trong đêm tối, hay đánh hơi).
-Sao lại hỏi là chó của nhà ai. Con đây! Bạch đây nè!
Nhưng cô chủ cứ nhìn Bạch với thái độ như sờ sợ.
-Hay nó là anh em con Mực nhà hàng xóm!
-Chắc anh em của con Mực đó nha.
Cậu chủ vừa nghịch với cây gậy bóng chày cầm trong tay, vừa trả lời với vẻ tư lự.
-Vì mình mẩy nó cũng đen thui kia mà.
Bạch thấy như lông ở trên lưng mình dựng ngược. Đen thui! Không thể có chuyện đó được. Vì từ thời còn là chó con đến nay, lông của Bạch lúc nào cũng trắng như sữa bò. Nhưng bây giờ, khi nhìn chân trước … không, không phải chỉ có chân trước. Ngực, bụng, chân sau, cái đuôi dài mượt sang trọng, tất cả đã thành đen thui như lọ nồi. Đen thui! Đen thui! Bạch vừa tưng người lên, vừa chạy loanh quanh, miệng sủa ầm ỉ như đầu đã bị điên.
-Ủa, sao vậy? Haruo, con chó nầy chắc là chó điên hả.
Cô chủ đứng khựng lại, nói như sắp khóc. Nhưng cậu chủ là người có can đảm. Vai trái của Shiro liền bị gậy bóng chày đập mạnh vào. Tiếp theo đó, cú gậy thứ hai lại bay đến trên đầu. Bạch nhanh chân luồn qua phía dưới, chạy trốn về hướng vừa đến. Nhưng lần nầy nó không băng qua một hai xóm như trước nữa. Ở ngoài sát bãi cỏ, dưới bóng cây dẻ gai, có một chuồng chó sơn màu kem. Đến trước chuồng chó, Bạch quay đầu lại nhìn những chủ nhân nhỏ của mình.
-Cô chủ! Cậu chủ! Con là Bạch của cô cậu đây. Dẫu đen bao nhiêu đi nữa, con cũng vẫn là con chó Bạch của cô cậu đây.
Tiếng của Bạch run rẩy vì giận dữ và đau buồn không tả xiết. Nhưng cô chủ và cậu chủ làm sao mà hiểu được tấm lòng của . Hiện giờ, cô chủ đang giậm chân xuống đất nói với giọng dễ ghét “Thế mà nó còn ở đằng kia mà sủa kìa. Đồ chó hoang lì lợm”. Cậu chủ cũng vậy … Cậu chủ lượm đá sỏi rồi dùng toàn lực ném đến Bạch. “Đồ khốn kiếp! Vẫn cứ lì lợm à. Cho mầy biết tay tao! Cho mầy biết tay tao!”. Đá sỏi bay tới nườm nượp. Trong đó có cục trúng mạnh vào đế tai đến độ làm đế tai rỉ máu. Cuối cùng Bạch đã phải quặp đuôi luồn ra ngoài bức tường đen. Ở ngoài bức tường, một con bướm trắng đốm đen tắm mình trong ánh bụi lấp lánh, thảnh thơi bay lượn giữa trời xuân.
-Ôi, từ đây chắc mình sẽ trở thành con chó không nhà.
Bạch lên tiếng thở dài không biết phảI làm sao ngoài việc ngẩn ngơ dừng chân dưới gốc cột điện trong một thời gian khá lâu.