Cốm
11-03-2008, 06:13 PM
Loãng và đặc
Bầu trời bị bao phủ bởi một lớp màng mỏng mờ mờ, đục đục, xam xám. Đã 7h rồi mà sương vẫn chưa tan hết, trời vẫn chưa sáng rõ. Tôi ngồi lặng lẽ một góc trong cái quán cà phê quen thuộc, dường như vẫn còn đang vương vấn cái tĩnh lặng, im lìm trong cơn ngái ngủ buổi sớm. Tôi chăm chú nhìn từng giọt cà phê đen óng ánh rơi từ đáy chiếc phin xuống làm xao động mặt nước bên dưới, chỉ nhìn vậy thôi, chẳng có nghĩa lý gì. Chân tôi dậm từng nhịp rời rạc trên mặt sàn lát gạch trần, trong đầu vang lên giai điệu da diết và giọng ca êm ái của Ken Hirai với bản tình ca ngọt ngào Kiss “Don’t stop kissing me, don’t stop…”.
Tôi có thừa kiên nhẫn để chờ từng giọt cà phê đen chảy xuống từ chiếc phin pha, phải chế biến như thế mới không làm mất đi mùi thơm đặc trưng của cà phê. Cái mùi hương vừa ngòn ngọt, lại vừa đăng đắng, kích thích cả khứu giác lẫn vị giác, làm người ta như bỗng thấy mê man trong một thoáng mơ màng vô định. Tôi không có thói quen vừa đọc báo vừa uống cà phê như một số người, vì tôi nghĩ đọc báo sẽ khiến tôi bị sao nhãng khỏi việc quan sát cốc cà phê ngon lành của tôi.
Tôi không nhớ chính xác từ bao giờ mình bắt đầu biết uống cà phê, à không, nói vậy không đúng lắm. Theo suy nghĩ chủ quan của tôi thì chẳng cần phải học mới biết uống, chỉ cần nhấc tách lên, nhấp vào miệng từng ngụm nhỏ là sẽ thích nó ngay thôi. Đơn giản y như cách người ta pha cà phê ấy, đổ nước sôi vào, cho sữa vào nếu thích, quấy đều lên… Tôi thích ngồi uống ở cái quán cà phê Phố này. Cái quán bé xíu, bàn ghế cũng bé xíu, nằm khép nép đằng sau những toà nhà cao tầng cao hút. Nếu không có một cái biển hiệu giản đơn làm bằng gốm nung, với cái tên Phố được viết ngoệch ngoạc, treo lủng lẳng bên ngoài thì có lẽ người ta sẽ dễ dàng đi lướt qua nó mà không đọng lại chút ký ức nào.
Cô phục vụ mới ở quán, bằng sự lóng ngóng và vụng về của mình đã phá vỡ khoảng không gian riêng tư quen thuộc của tôi. Cô loay hoay và làm đổ cốc cà phê tôi vừa pha xong sau một khoảng thời gian kiên nhẫn chờ đợi. Thứ dung dịch màu đen, lẫn nâu sữa, lẫn một vài vệt trắng sữa ngoằn ngoèo như mớ chỉ rối tràn ra mặt bàn. Cô rối rít xin lỗi và lại cuống cuồng đi lấy bù cho tôi một cốc khác. Tôi thở dài ngao ngán nhưng chẳng muốn bận tâm gì thêm về một chuyện cỏn con như thế. Tôi nhìn chăm chăm lên mặt bàn, trong lòng trào lên một cảm giác nuối tiếc một hương vị tuyệt vời.
Một ngón tay trăng trắng, mảnh dẻ nhúng vào vũng cà phê ấy rồi quệt một đường. Tôi ngẩng mặt lên nhìn, cô nàng đưa tay vào miệng liếm ngon lành. Cô nàng buông thõng một lời nhận xét nhạt thếch “Cà phê gì loãng quá!”. Tôi hơi bất ngờ về sự xuất hiện đường đột và hành động kỳ lạ của cô gái nọ. Nhưng rồi tôi lại thấy thú vị, muốn mời cô ngồi xuống và cùng trò chuyện thêm dăm ba câu chuyện nhảm nhảm khác. Cũng chẳng cần tôi phải mở lời, cô nàng ngồi ngay xuống chiếc ghế đối diện trước mặt tôi.
“Tôi ngồi đây được chứ?”
“Ừm, thì cô đã ngồi rồi đấy thôi” – tôi cười.
Cô gật đầu đồng tình rồi quay ra gọi đồ uống cho mình “Em ơi cho một cà phê đen thật đặc nhé!”. Cô nàng chẳng phải thuộc loại Thuý Kiều, Thuý Vân gì cho lắm, thậm chí là những nét trên khuôn mặt cô nàng còn cãi nhau ầm ầm. Cô để tóc xoã ngang vai, xoăn tít như một đám mì tôm trong bát. Một khuôn mặt mộc, không có chút dấu vết gì của trang điểm nhưng mười ngón tay lại sơn đỏ chót. Cô mặc quần áo có phần lộn xộn, lại loè loẹt… nhưng hấp dẫn. Thực sự, có gì đó rất cuốn hút ở cô gái ấy.
“Xin lỗi về sự đường đột này, nhưng tôi thường uống cà phê ở đây và cũng hay bắt gặp anh…” – Hả, cô nàng hay uống ở đây mà sao chưa bao giờ tôi để ý nhỉ, có thể cô ngồi phía trong nhà nên tôi không nhìn thấy. – “Anh có vẻ là một người hết sức chú tâm trong việc quan sát một cốc cà phê” - Ô hô, cô nàng này còn theo dõi tôi nữa – “Tôi thấy anh thường cho rất nhiều sữa vào cà phê, thậm chí cả nước lọc, quấy rất kỹ… tôi đã nghĩ, chắc hẳn là cốc cà phê của anh sẽ nhạt toẹt,” – À vậy ra hôm nay cô nàng đã kiểm chứng được điều nghi ngờ của mình rồi đây – “Tôi luôn thắc mắc vì sao anh lại thích uống cà phê loãng như vậy? Như thế thật mất cả cái ngon của cà phê…” – Sao cô nàng lại có vẻ bất bình thế nhỉ?
“À ừ… thì… tôi cũng chẳng rõ nữa, tôi quen uống như vậy rồi…” – Tôi thú nhận thật thà.
“Anh đã thử uống cà phê thật đặc bao giờ chưa”
“Chưa,” – Tôi lắc đầu.
“Vậy tôi mời anh một cốc hôm nay nhé?”
“Ây, thế có phiền cô quá không?” – Tôi buông vài lời khách sáo.
“Không, không có vấn đề gì.” – Cô mỉm cười như vừa đạt được một chiến thắng.
“Chắc cô là người thích đồ uống đặc?” – Tôi vừa hỏi vừa đưa cốc cà phê mới được bưng ra về phía cô gái.
Cô gật đầu dứt khoát “Cà phê phải đặc mới ngon, mới lấy hết được cái hương vị độc đáo của nó. Trà xanh pha cũng phải đặc, thật đắng mới thú, cocktail cũng thế…”.
“Cô thật là một con người tham lam đấy?” – Tôi cười.
“Sao chứ” – Cô nhíu mày đầy ngạc nhiên.
“Thì là muốn tận hưởng hết mọi cái hương vị của cuộc sống chứ sao, lại còn phải là loại đậm đặc nữa chứ. Cô chiếm hết mọi thứ… ‘đặc’ như thế thì có người phải dùng đồ ‘loãng’ như tôi là phải thôi.”
“Haha..ha..” – Cô bật cười – “Hoá ra anh cũng không đến nỗi nhạt như cái thứ cà phê anh thường uống. Tôi cứ nghĩ ngày nào người ta cũng uống cái thứ đồ chỉ còn lại lõng bõng chút hương vị cà phê như thế rồi cũng đến loãng cả người ra mất thôi. Nhưng kể ra thì đó cũng là một thói quen khác thường nhỉ?”
Bầu trời bị bao phủ bởi một lớp màng mỏng mờ mờ, đục đục, xam xám. Đã 7h rồi mà sương vẫn chưa tan hết, trời vẫn chưa sáng rõ. Tôi ngồi lặng lẽ một góc trong cái quán cà phê quen thuộc, dường như vẫn còn đang vương vấn cái tĩnh lặng, im lìm trong cơn ngái ngủ buổi sớm. Tôi chăm chú nhìn từng giọt cà phê đen óng ánh rơi từ đáy chiếc phin xuống làm xao động mặt nước bên dưới, chỉ nhìn vậy thôi, chẳng có nghĩa lý gì. Chân tôi dậm từng nhịp rời rạc trên mặt sàn lát gạch trần, trong đầu vang lên giai điệu da diết và giọng ca êm ái của Ken Hirai với bản tình ca ngọt ngào Kiss “Don’t stop kissing me, don’t stop…”.
Tôi có thừa kiên nhẫn để chờ từng giọt cà phê đen chảy xuống từ chiếc phin pha, phải chế biến như thế mới không làm mất đi mùi thơm đặc trưng của cà phê. Cái mùi hương vừa ngòn ngọt, lại vừa đăng đắng, kích thích cả khứu giác lẫn vị giác, làm người ta như bỗng thấy mê man trong một thoáng mơ màng vô định. Tôi không có thói quen vừa đọc báo vừa uống cà phê như một số người, vì tôi nghĩ đọc báo sẽ khiến tôi bị sao nhãng khỏi việc quan sát cốc cà phê ngon lành của tôi.
Tôi không nhớ chính xác từ bao giờ mình bắt đầu biết uống cà phê, à không, nói vậy không đúng lắm. Theo suy nghĩ chủ quan của tôi thì chẳng cần phải học mới biết uống, chỉ cần nhấc tách lên, nhấp vào miệng từng ngụm nhỏ là sẽ thích nó ngay thôi. Đơn giản y như cách người ta pha cà phê ấy, đổ nước sôi vào, cho sữa vào nếu thích, quấy đều lên… Tôi thích ngồi uống ở cái quán cà phê Phố này. Cái quán bé xíu, bàn ghế cũng bé xíu, nằm khép nép đằng sau những toà nhà cao tầng cao hút. Nếu không có một cái biển hiệu giản đơn làm bằng gốm nung, với cái tên Phố được viết ngoệch ngoạc, treo lủng lẳng bên ngoài thì có lẽ người ta sẽ dễ dàng đi lướt qua nó mà không đọng lại chút ký ức nào.
Cô phục vụ mới ở quán, bằng sự lóng ngóng và vụng về của mình đã phá vỡ khoảng không gian riêng tư quen thuộc của tôi. Cô loay hoay và làm đổ cốc cà phê tôi vừa pha xong sau một khoảng thời gian kiên nhẫn chờ đợi. Thứ dung dịch màu đen, lẫn nâu sữa, lẫn một vài vệt trắng sữa ngoằn ngoèo như mớ chỉ rối tràn ra mặt bàn. Cô rối rít xin lỗi và lại cuống cuồng đi lấy bù cho tôi một cốc khác. Tôi thở dài ngao ngán nhưng chẳng muốn bận tâm gì thêm về một chuyện cỏn con như thế. Tôi nhìn chăm chăm lên mặt bàn, trong lòng trào lên một cảm giác nuối tiếc một hương vị tuyệt vời.
Một ngón tay trăng trắng, mảnh dẻ nhúng vào vũng cà phê ấy rồi quệt một đường. Tôi ngẩng mặt lên nhìn, cô nàng đưa tay vào miệng liếm ngon lành. Cô nàng buông thõng một lời nhận xét nhạt thếch “Cà phê gì loãng quá!”. Tôi hơi bất ngờ về sự xuất hiện đường đột và hành động kỳ lạ của cô gái nọ. Nhưng rồi tôi lại thấy thú vị, muốn mời cô ngồi xuống và cùng trò chuyện thêm dăm ba câu chuyện nhảm nhảm khác. Cũng chẳng cần tôi phải mở lời, cô nàng ngồi ngay xuống chiếc ghế đối diện trước mặt tôi.
“Tôi ngồi đây được chứ?”
“Ừm, thì cô đã ngồi rồi đấy thôi” – tôi cười.
Cô gật đầu đồng tình rồi quay ra gọi đồ uống cho mình “Em ơi cho một cà phê đen thật đặc nhé!”. Cô nàng chẳng phải thuộc loại Thuý Kiều, Thuý Vân gì cho lắm, thậm chí là những nét trên khuôn mặt cô nàng còn cãi nhau ầm ầm. Cô để tóc xoã ngang vai, xoăn tít như một đám mì tôm trong bát. Một khuôn mặt mộc, không có chút dấu vết gì của trang điểm nhưng mười ngón tay lại sơn đỏ chót. Cô mặc quần áo có phần lộn xộn, lại loè loẹt… nhưng hấp dẫn. Thực sự, có gì đó rất cuốn hút ở cô gái ấy.
“Xin lỗi về sự đường đột này, nhưng tôi thường uống cà phê ở đây và cũng hay bắt gặp anh…” – Hả, cô nàng hay uống ở đây mà sao chưa bao giờ tôi để ý nhỉ, có thể cô ngồi phía trong nhà nên tôi không nhìn thấy. – “Anh có vẻ là một người hết sức chú tâm trong việc quan sát một cốc cà phê” - Ô hô, cô nàng này còn theo dõi tôi nữa – “Tôi thấy anh thường cho rất nhiều sữa vào cà phê, thậm chí cả nước lọc, quấy rất kỹ… tôi đã nghĩ, chắc hẳn là cốc cà phê của anh sẽ nhạt toẹt,” – À vậy ra hôm nay cô nàng đã kiểm chứng được điều nghi ngờ của mình rồi đây – “Tôi luôn thắc mắc vì sao anh lại thích uống cà phê loãng như vậy? Như thế thật mất cả cái ngon của cà phê…” – Sao cô nàng lại có vẻ bất bình thế nhỉ?
“À ừ… thì… tôi cũng chẳng rõ nữa, tôi quen uống như vậy rồi…” – Tôi thú nhận thật thà.
“Anh đã thử uống cà phê thật đặc bao giờ chưa”
“Chưa,” – Tôi lắc đầu.
“Vậy tôi mời anh một cốc hôm nay nhé?”
“Ây, thế có phiền cô quá không?” – Tôi buông vài lời khách sáo.
“Không, không có vấn đề gì.” – Cô mỉm cười như vừa đạt được một chiến thắng.
“Chắc cô là người thích đồ uống đặc?” – Tôi vừa hỏi vừa đưa cốc cà phê mới được bưng ra về phía cô gái.
Cô gật đầu dứt khoát “Cà phê phải đặc mới ngon, mới lấy hết được cái hương vị độc đáo của nó. Trà xanh pha cũng phải đặc, thật đắng mới thú, cocktail cũng thế…”.
“Cô thật là một con người tham lam đấy?” – Tôi cười.
“Sao chứ” – Cô nhíu mày đầy ngạc nhiên.
“Thì là muốn tận hưởng hết mọi cái hương vị của cuộc sống chứ sao, lại còn phải là loại đậm đặc nữa chứ. Cô chiếm hết mọi thứ… ‘đặc’ như thế thì có người phải dùng đồ ‘loãng’ như tôi là phải thôi.”
“Haha..ha..” – Cô bật cười – “Hoá ra anh cũng không đến nỗi nhạt như cái thứ cà phê anh thường uống. Tôi cứ nghĩ ngày nào người ta cũng uống cái thứ đồ chỉ còn lại lõng bõng chút hương vị cà phê như thế rồi cũng đến loãng cả người ra mất thôi. Nhưng kể ra thì đó cũng là một thói quen khác thường nhỉ?”