Mizu.K
18-03-2008, 04:04 PM
Kinh nghiệm không nên có
Hai~~~~~~~~~ mở màn bằng những lời than thở kể hơi chán nhỉ ..... Nếu ai đã "lỡ tay" clik vào, mong sẽ đọc đến hết nhé. Thank in advanced ......
*******************************
Những ngày qua nó sống 1 cuộc sống có thể nói là new - brand nhưng chả ai mong muốn. Nó bị bệnh, và những chuyện nó trải qua, dù muốn hay không, thì mọi người mong-sao-sẽ-không-phải-chịu-đựng .....
Cô đơn
Bình thường, nó thjx được ở 1 mình. Một buổi tối lý tưởng sẽ có công thức:
Manga + Snack + Music
Nhưng bây giờ, dù chỉ phải ngồi 1 mình 1 chút thôi nó cùng lo sợ, hẫng hụt. Càng bệnh, nó lại càng muốn đj chơi. Bạn bè nhìn nó, hỏi han mấy câu bâng quơ, nếu không nghe nó nói, ko ai biết nó bệnh; có khác biệt là vài đứa đùa :"hey, ăn kiêng hả mày?". Nó có mặt ở mọi cuộc "ham hố" mà nó có thể đến. CHưa bao giờ nó lại thấy biết ơn những người đã phát minh ra internet và celfone đến thế .....
Nếu do với cancer hay những căn bệnh khác, bệnh của nó không hẳng đã nặng nhưng dai dẳng và gây phiền toái.
Lần đầu tiên nghe mình bị bệnh nó đã khóc. Khóc vì sợ hãi. Lần đầu tiên nó sợ chết.
Đau đớn
Đây là phần tất yếu.Không đau kiểu này thì đau kiểu khác. Trước hết là cơn đau âm ỉ ở bụng mà bây giwof nó đã "quen" . Rồi tụt huyết áp. Thật ngớ ngẩn !!! Đã ai đọc hay coi anime Chibi Maruko chưa? Nó từ nhỏ đã có cái suy nghĩ giống Maruko-chan "Mình khỏe mạnh quá, sao mình không bị chảy máu cam hay gẫy tay để mọi người quan tâm". Nhưng bây giờ khi đã "bị" thì sao lại sợ đến thế. Thấy tuyệt vọng, bỗng nhận ra mạng sống con người nhỏ bé thế, mong manh, tan nhanh như bong bóng xà phòng.
Nếu nói sống không mục đích là sống vô ích thì nó đang sống 1 cuộc sống vô ích biết bao nhiêu. Giờ mới nhận ra tài sản lớn nhất là sức khỏe. Thiếu sức khỏe, nó phải gác lại toàn bộ "mơ ước" , "học hành" ......Empty ........
Rồi phẫu thuật , tiểu phẫu thôi, nhưng sợ ................
Trong bệnh viện
Có lẽ đây là điều kinh khủng nhất. Cái mùi thuốc sát trùng , áo blouse, những lần nội soi .... Tất cả hợp lại, vây lấy nó, tạo thành một cơn ác mộng vô tận, không hồi kết ..... Nhưng thứ khiến nó cảm thấy khổ sở hơn nhất chính là những người .... hàng xóm, những khuôn mặt phờ phạc vì bệnh tật, những ánh nhìn thất thần, dáng đi "phiêu phiêu" như không thực ..... Nó không biết bản thân mình có như thế hay không, chắc không đến nỗi ^^" nhưng để người khác nhìn thấy nó lúc này cũng là "tra tấn" người ta rồi. Nó lại chợt thở phào vì những-người-có-thể-vào-thăm-mình may mắn thay lại ở xa mình quá ,,,,, Vài cuộc điện thaọi hỏi thăm vội vã, rồi khóc ....
-Khỏe không đấy?
-Uh, khỏe.
-Có phải bệnh không nặng lắm thật ko?
-Ko sao mà .....
-Giữ sức khỏe đấy. Lo lắm!
-Uh, đang giữ .....
Lại thấy bản thân mình mới là đứa thờ ơ nhất ..... Khốn nạn nhất là một điều kinh khủng sẽ trở nên "quen thuộc" .... Nó đã từng nghĩ cái chết đẹp nhất là vào sinh nhật 18 tuổi, vậy mà nó vẫn bước qua cái tuổi ấy và sợ hãi cái chết sắp đến không biết lúc nào ... 21?.... 22....? 80 ...? =)) Nó cười nhạo chính mình, một con nhóc mâu thuẫn .... Đã có một người nói với nó:
"Chết ai mà không sợ. Nhưng đến lúc chết thì phải chết thôi....."
Nó băn khoăn ko biết "lúc" của mình là lúc nào ........
Nó thật hâm mộ Mị cả A Phủ .... OMG, không ngờ cái tác phẩm ấy cũng có lúc được nó lôi ra làm "dẫn chứng" =)).... Ờ, 2 người "có sức sống tiềm tàng ... như đám tro âm ỉ bùng thành ngon lửa lớn khj gió thổi ...." Hãy xét cái đoạn "văn mẫu" này dưới góc độ Vật Lý đơn giản: Để cháy cần Oxy + chất cháy đc + mồi lửa .... Cố giáo đã đọc rõ là "đám tro" thì ngay cả khj có thêm Oxy tăng cường (từ gió) cùng bùng lên bằng "niềm tin " à. Lẽ ra cô nên "đọc" cho em chép thế lày "....như mẩu thuốc lá cháy dở bị gió thổi đúng vào đống rơm giữa mùa khô ....". Ôi cái sức sống dã man như tép thuốc lá =)) ..... Ặc, lạc đề! Không phải cháy hay không mà nó đang muốn đề cập đến "sức sống tiềm tàng". Nó biết nó hèn nhát, nó không dám đối mặt ... Thế nên nó hâm mộ 2 bác ấy lắm .......... :aaa:
Be cont ..............
Hai~~~~~~~~~ mở màn bằng những lời than thở kể hơi chán nhỉ ..... Nếu ai đã "lỡ tay" clik vào, mong sẽ đọc đến hết nhé. Thank in advanced ......
*******************************
Những ngày qua nó sống 1 cuộc sống có thể nói là new - brand nhưng chả ai mong muốn. Nó bị bệnh, và những chuyện nó trải qua, dù muốn hay không, thì mọi người mong-sao-sẽ-không-phải-chịu-đựng .....
Cô đơn
Bình thường, nó thjx được ở 1 mình. Một buổi tối lý tưởng sẽ có công thức:
Manga + Snack + Music
Nhưng bây giờ, dù chỉ phải ngồi 1 mình 1 chút thôi nó cùng lo sợ, hẫng hụt. Càng bệnh, nó lại càng muốn đj chơi. Bạn bè nhìn nó, hỏi han mấy câu bâng quơ, nếu không nghe nó nói, ko ai biết nó bệnh; có khác biệt là vài đứa đùa :"hey, ăn kiêng hả mày?". Nó có mặt ở mọi cuộc "ham hố" mà nó có thể đến. CHưa bao giờ nó lại thấy biết ơn những người đã phát minh ra internet và celfone đến thế .....
Nếu do với cancer hay những căn bệnh khác, bệnh của nó không hẳng đã nặng nhưng dai dẳng và gây phiền toái.
Lần đầu tiên nghe mình bị bệnh nó đã khóc. Khóc vì sợ hãi. Lần đầu tiên nó sợ chết.
Đau đớn
Đây là phần tất yếu.Không đau kiểu này thì đau kiểu khác. Trước hết là cơn đau âm ỉ ở bụng mà bây giwof nó đã "quen" . Rồi tụt huyết áp. Thật ngớ ngẩn !!! Đã ai đọc hay coi anime Chibi Maruko chưa? Nó từ nhỏ đã có cái suy nghĩ giống Maruko-chan "Mình khỏe mạnh quá, sao mình không bị chảy máu cam hay gẫy tay để mọi người quan tâm". Nhưng bây giờ khi đã "bị" thì sao lại sợ đến thế. Thấy tuyệt vọng, bỗng nhận ra mạng sống con người nhỏ bé thế, mong manh, tan nhanh như bong bóng xà phòng.
Nếu nói sống không mục đích là sống vô ích thì nó đang sống 1 cuộc sống vô ích biết bao nhiêu. Giờ mới nhận ra tài sản lớn nhất là sức khỏe. Thiếu sức khỏe, nó phải gác lại toàn bộ "mơ ước" , "học hành" ......Empty ........
Rồi phẫu thuật , tiểu phẫu thôi, nhưng sợ ................
Trong bệnh viện
Có lẽ đây là điều kinh khủng nhất. Cái mùi thuốc sát trùng , áo blouse, những lần nội soi .... Tất cả hợp lại, vây lấy nó, tạo thành một cơn ác mộng vô tận, không hồi kết ..... Nhưng thứ khiến nó cảm thấy khổ sở hơn nhất chính là những người .... hàng xóm, những khuôn mặt phờ phạc vì bệnh tật, những ánh nhìn thất thần, dáng đi "phiêu phiêu" như không thực ..... Nó không biết bản thân mình có như thế hay không, chắc không đến nỗi ^^" nhưng để người khác nhìn thấy nó lúc này cũng là "tra tấn" người ta rồi. Nó lại chợt thở phào vì những-người-có-thể-vào-thăm-mình may mắn thay lại ở xa mình quá ,,,,, Vài cuộc điện thaọi hỏi thăm vội vã, rồi khóc ....
-Khỏe không đấy?
-Uh, khỏe.
-Có phải bệnh không nặng lắm thật ko?
-Ko sao mà .....
-Giữ sức khỏe đấy. Lo lắm!
-Uh, đang giữ .....
Lại thấy bản thân mình mới là đứa thờ ơ nhất ..... Khốn nạn nhất là một điều kinh khủng sẽ trở nên "quen thuộc" .... Nó đã từng nghĩ cái chết đẹp nhất là vào sinh nhật 18 tuổi, vậy mà nó vẫn bước qua cái tuổi ấy và sợ hãi cái chết sắp đến không biết lúc nào ... 21?.... 22....? 80 ...? =)) Nó cười nhạo chính mình, một con nhóc mâu thuẫn .... Đã có một người nói với nó:
"Chết ai mà không sợ. Nhưng đến lúc chết thì phải chết thôi....."
Nó băn khoăn ko biết "lúc" của mình là lúc nào ........
Nó thật hâm mộ Mị cả A Phủ .... OMG, không ngờ cái tác phẩm ấy cũng có lúc được nó lôi ra làm "dẫn chứng" =)).... Ờ, 2 người "có sức sống tiềm tàng ... như đám tro âm ỉ bùng thành ngon lửa lớn khj gió thổi ...." Hãy xét cái đoạn "văn mẫu" này dưới góc độ Vật Lý đơn giản: Để cháy cần Oxy + chất cháy đc + mồi lửa .... Cố giáo đã đọc rõ là "đám tro" thì ngay cả khj có thêm Oxy tăng cường (từ gió) cùng bùng lên bằng "niềm tin " à. Lẽ ra cô nên "đọc" cho em chép thế lày "....như mẩu thuốc lá cháy dở bị gió thổi đúng vào đống rơm giữa mùa khô ....". Ôi cái sức sống dã man như tép thuốc lá =)) ..... Ặc, lạc đề! Không phải cháy hay không mà nó đang muốn đề cập đến "sức sống tiềm tàng". Nó biết nó hèn nhát, nó không dám đối mặt ... Thế nên nó hâm mộ 2 bác ấy lắm .......... :aaa:
Be cont ..............