PDA

View Full Version : [Fic]Hordes of barbarians [rate 17+]



Jetaime
25-05-2008, 09:06 AM
Cái này , mình có post ở bên YAL ,chắc tại mình viết dở nên ít người commt quá, ko dám mong mọi người thích nó, chỉ mong ai đó sẽ xem nó và cho mình nhận xét .

------------------------------
Author:Jetaime
Title: Hordes of barbarians [ or "The end of this world" ]
Warning:yaoi, rape,incest
Status: Ongoing
Rating:17+
Summary:

Cậu những tưởng đã tìm thấy người con gái mình yêu, nhưng....

Note: một buổi chiều mưa, những nét vẽ cứ hiện lên khô khốc.
Nhạc Pháp, mưa Hà Nội, thêm một tách cà phê , lại cho người ta nhiều cảm hứng như thế...
vậy mà không sao vẽ được...
Tiếng mưa sao buồn, vị cà phê sao đắng ngắt,
nguội mất rồi còn đâu...
thôi, nhớ để làm gì, đã không vẽ được, thà cứ viết ra có khi nào nhẹ nhõm hơn chăng?

-----------------------------------------------------------------
CHAPTER1

Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy.
Tôi muốn đến đó, để tìm lại hồn người...
tôi muốn đến đó, để tìm lại hồn tôi...
Trong lời nguyện cầu, trong ánh sáng, tôi quỳ trước tượng Người, thành kính...
Lắng nghe lời ân trạch, run rẩy gọi tên Người, tôi nhìn thấy rời xa cơn bi lụy...
Phúc âm bên tai, tôi thấy lại bóng hình ai,
Hơi thở trong tay, người ấy nhòa đi trong nước mắt...

"Xin hãy cho con, có đủ thời gian
để chứa chan tình yêu của đức Ngài đi khắp thế gian..."
"Một điều ước, ban ơn cho dâng hiến một đời
Một lời hứa, con xin Người lần nữa...
Ave Maria,
Chốn Phượng Trì thiêng liêng và ánh sáng chan hòa
xa nơi trần thế,
muôn kiếp nên thơ và phơ phất gió xuân...
kinh thánh ngân nga chắp cánh thiên thần
và cánh bướm lửng lơ, ru thánh ca dìu dặt
Con tìm đến Người, xin cho con gặp lại, một lần thôi,
con muốn hôn lên bàn tay Chúa nhiệm màu đầy ân trạch,
như một lời khấu tạ Đấng Toàn Năng,
Rằng Chúa đã giao ánh sáng ấy cho Người để mắt,
ánh sáng của đời con...
Ở nơi ấy, trong điện Người, đang đứng kia thôi
Là người con yêu, lắng nghe lời huấn dụ
Khuôn mặt thanh cao và thanh thản ,yên bình.
Hơn cả lúc nhìn con lần cuối...
Tiếng cười như pha lê,và đôi mắt đẹp như ánh trăng rằm...
Tấm thân trinh bạch và thánh khiết như chưa từng vấy bẩn mùi nhơ trần tục
Đấng tối cao sẽ lắng nghe..?.
....cho phép con quỳ ở đây, hầu cận bên Người,
để con được gặp lại...nhiều lần thêm nữa"
"...Amen..."
...
Tôi đang ở đây, tìm kiếm bóng hình ai,
Hay quyến luyến hương thơm, khúc hát chốn dạ đài?
Một khúc thánh ca:
dành cho nhiều số phận, nhiều cuộc đời, và nhiều hơn thế nữa.
Tôi chờ đợi để hát cho người khác,
Môt câu chuyện được ghi trên cát.
biển ích kỉ ôm vào lòng trong gợn sóng hoài xuân...
Ai đã đến đây, tay siết chặt nhân tình,
ngắm nụ cười của Đức Mẹ Đồng Trinh?
Một thiên niên kỉ nữa đã qua...
Khi một thiên niên kỉ mới... vẫn có những câu chuyện được viết bằng thủy tinh và sỏi đá....


A new millennium has come...Man reached for the stars
to write his story...in glass and stone
A new millennium is gone...let the pagans and vandals in...
..storm the cathedrals gates... to destroy the world...
hordes of barbarians ....
The end of this wold...
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------




"Hả !?!"- Cô gái thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, hàng mi dài cong vút như muốn chạm vào cặp lông mày thanh tú. Cô mở to đôi mắt xanh biếc sâu thăm thẳm, xoáy vào người trước mặt. Gương mặt cô gái dường như đang biểu cảm điều gì đó rất phức tạp, có một phần sửng sốt, một phần nghi ngờ, một phần sợ hãi, một phần tức giận. Thoáng chốc, mặt cô đỏ lên ,rồi chuyển sang trắng bệch, giây lát lại trở về sắc hồng cố hữu. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn về hai phía, để chắc chắn rằng người kia đang nói chuyện với mình. "Đó chỉ là một cậu bé"-cô thầm nghĩ và cảm thấy bớt căng thẳng , gương mặt cô gái giãn ra, nhưng đôi môi vẫn mím chặt, cô nhìn cậu bé đầy dò hỏi:
"Em có biết mình đang nói chuyện gì không?"
"Em..à ...tôi ..." cậu bé ngập ngừng trả lời, vẫn cúi gằm mặt xuống, nhưng một giây sau, cậu ngẩng đầu lên , nhìn vào mắt cô một cách dứt khoát. Cậu nói nhanh ,chỉ đủ cho hai người nghe thấy:"Tôi biết"
Cô gái nhìn xuống hai bàn tay cậu bé đang nắm chặt , rồi lại như không tin vào tai mình, cô lẳng lặng đưa mắt quan sát cậu.
"Cậu bé đẹp quá. Nếu cậu ta không yêu cầu chuyện này, mình cứ nghĩ là một đứa con gái cơ đấy".
Người đứng trước mặt cô giống như một thiếu nữ với mái tóc thả dài đen mượt , bờ vai nhỏ nhắn và gương mặt rất thanh tú. Cậu bé có cặp mắt đen láy đầy sức hút, từng đường nét trên khuôn mặt đều rất đẹp, một nét đẹp rất dễ hình dung, không giống vẻ đẹp bóng bẩy của lũ con nhà giàu, mà có vẻ gì đó giống như nét đẹp của tự nhiên, dễ dàng cảm nhận. Cô cứ ngây người nhìn cậu bé, trong một chốc, cô chỉ muốn nhắm mắt lại và dang rộng cánh tay, vì mùi hương từ cậu, và dường như cậu còn cho người ta tưởng tượng ra âm sắc nữa. Có tiếng chim hót và gió lộng. Có mùi của mưa và của gió.Thanh thanh.

Nhưng cô gái lại giật mình. Đôi lông mày hơi nhướn lên, cô còn nhìn thấy một thứ nữa thuộc về cậu bé.Cô cảm thấy mình dấy lên cảm giác bất an, và khó chịu. Không chỉ là cái cảm giác hòa vào tự nhiên ngây ngất, đê mê. Cậu bé đẹp theo một nghĩa khác, nghĩa mà cô đã đánh mất từ rất lâu rồi. Ừ, có lẽ, đã lâu lắm rồi, cô cũng từng làm cho ai đó si mê vì điều đó. Một cái gì đó trắng trong, thu hút đến nghẹt thở, một cái gì đó thanh cao , và tỏa sáng...
"Em ngây thơ lắm, em có biết không?"
Bất chợt, cô nghĩ đến một nơi quanh năm văng vẳng tiếng cầu kinh,những bản thánh ca ,tiếng chuông thánh ngân nga... và bức tượng...tượng của Thánh Nữ Maria-Đức Mẹ Đồng Trinh.

Nói gì thì nói, đó là một cậu bé rất hấp dẫn, rất quyến rũ-với đàn ông.

Nhìn xung quanh mà xem, kể từ lúc hai người họ đứng nói chuyện với nhau, đã bao nhiêu người đàn ông đi qua và dừng lại, nhìn cả hai không chớp mắt. Họ thẫn thờ, đờ đẫn, và không ít người trong đó, nhất định đang tự hỏi sao lại có những người xinh đẹp đến dường ấy, và phần nào đó trong họ đang gào thét , chửi bới chính mình, rằng sao không đến bên và hỏi hai cô gái ấy xem, làm cách nào có được cả hai cho một đêm ân ái?
Có khiếm nhã quá chăng?
Không hề, chẳng phải cậu bé kia đang làm thế với cô hay sao?

"Tôi nói là, Cô có thể ngủ với tôi đêm nay không?"-Cậu bé nhắc lại, vẫn còn hơi chút sượng sùng.Khuôn mặt cậu đỏ bừng như cà chua chín.

"À, xin lỗi. Tôi không phải người dễ dãi tới mức ấy. Em nhỏ, em bao nhiêu tuổi rồi?"

"15. Và cũng xin lỗi, đừng gọi tôi là em nhỏ."

"Okay. Tôi nghĩ rằng một cậu bé 15 tuổi có nhiều việc để làm hơn là lang thang ngoài đường phố và tìm kiếm những chuyện tình một đêm. Cậu nên về nhà, và nếu không cầm lòng được thì có thể tự...à uhm, tự giải quyết lấy". Cô quay lưng tính bỏ đi, giấu khuôn mặt đỏ bừng khi nghĩ đến...chuyện ấy. Gì thì gì, cô cũng không thể chấp nhận yêu cầu thiếu suy nghĩ của một đứa trẻ. "Chắc là giận dỗi người yêu, hoặc là muốn sĩ diện với đám bạn chơi bời"-cô gái thầm nghĩ. "Làm tình với một đứa trẻ à?" -"Cậu ta nghĩ mình là loại người gì chứ?"

"Nhưng...Tôi có thể trả cho cô bao nhiêu tiền cũng được..Tôi..." Cậu bé cố với theo, rồi lại cúi gằm mặt xuống, hai bàn tay vo vo vạt áo.

"Đủ rồi!" -" Tôi không thiếu thốn đến mức phải bán thân. Nếu cậu còn nói nữa ,tôi sẽ..." Cô quay phắt lại, định tặng cho cậu bé một cái tát, nhưng khi cánh tay vừa giơ lên, cô tròn mắt kinh ngạc, nhìn những dòng nước trào ra từ khóe mắt cậu bé. Từ từ, cô hạ tay xuống và tiến lại gần cậu. Đặt tay lên vai, cô quỳ xuống và ngước nhìn gương mặt đẫm nước đang trân trối nhìn xuống vạt áo. Cô khẽ hỏi: "...Sao thế?"

"Tôi...Em xin lỗi, em không có ý nói chị là...là..Em chỉ muốn bù đắp...ý em là, nếu chị đồng ý, em van chị...xin chị hãy đồng ý..."

"Cậu thực sự cần nó đến thế sao" Cô nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho cậu."Có thể nói cho tôi biết vì sao không?"

Cậu bé lại nấc lên, rồi cố nhịn để không khóc to hơn, cậu lắc đầu quầy quậy.

Cô đứng lên,rời tay khỏi vai cậu, rồi quay gót bước đi chậm rãi.
Cậu bé ngừng khóc, một cách không tự chủ, cậu đếm từng tiếng bước chân cô, rồi từ từ ngẩng đầu lên, he hé nhìn về phía trước. Đôi mắt ướt chợt mở lớn hơn .
Cô đã quay lại nhìn cậu tự lúc nào.

Trong giây lát, cậu bé cảm thấy toàn thân mình mụ mị, rồi lại vô cùng tỉnh táo, một chốc đờ đẫn, rồi lại giật mình như tỉnh mộng, có gì đó đang bao chùm lấy cậu..mênh mang.
"Đẹp quá" -cậu khẽ thốt lên, cậu cảm thấy bờ môi mình run rẩy, ánh mắt cậu chợt rất dịu dàng. Cho đến lúc cậu chợt nhận ra phải lấy tay bụm miệng, vì nó đang há hốc, ánh mắt cậu lại chuyển qua sững sờ, và đôi môi mím chặt lúc nào không biết.

Cô đứng đó, khuất bóng mặt trời. Cảnh hoàng hôn màu đỏ rực phía sau khiến cho cả một khoàng không gian như thể kéo dài ra hư ảo, giống như bầu trời và mặt đất hòa lẫn với nhau , hòa lẫn cả những bóng người , không gian và cả thời gian, màu sắc và cả âm thanh nữa, như thể bị kéo lại, kéo vào cái hỗn hợp ấy, chỉ có một người đang đứng kia thôi, vẫn không ảnh hưởng.
Nhưng nói vậy không có nghĩa là cô gái đẹp một cách nổi bật.Không như một thiên sứ, hay ác quỷ, không phải tỏa ra thứ ánh sáng khiến người ta ngưỡng mộ. Cô không hề tách biệt, vì thứ ánh sáng màu đỏ của hỗn mang xung quanh đang bao trùm lên người cô gái, ôm ấp cặp cặp chân dài và vuốt ve lên cả những đường cong mềm mại trên cơ thể tròn đầy tràn sức sống. Ánh sáng ấy khiến cho mái tóc màu đỏ của cô càng đỏ hơn, ngay cả màu da trắng hồng của cô cũng như cộng hưởng vởi sắc trời...
Nhưng đó cũng không hẳn là vẻ đẹp hòa hợp trọn vẹn. Đôi mắt màu xanh biếc của cô trên nền màu đỏ, trở thành sắc tím huyền hoặc, đầy bí ẩn, ẩn hiện dưới hàng mi dài cong xuống che đôi mắt mơ màng nhìn vào nơi nào đó xa xăm, dường như cô đang suy nghĩ , đầu cô hơi nghiêng sang, và mái tóc xõa dài ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn.Từng phần trên khuôn mặt ấy đẹp đến mức không có thực, cực kì cân đối, vầng trán cao và cái nhìn trong vắt khiến cô toát lên một vẻ sắc sảo thông minh , nhưng vẫn có nét dịu dàng trong ánh mắt. Bờ môi đầy đặn, đỏ hồng và căng mọng khép hờ, khe khẽ lẩm bẩm điều gì đó.

Cậu bé gần như muốn hét lên, rồi lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cậu cảm giác được toàn thân người cứng đơ, rồi phút chốc mềm oặt mất hết sức lực, cái cảm giác giống như có hàng chục con người đang xé tan thân xác mình, nhưng chỉ một giây, rồi đôi mắt lại căng ra khi cảm thấy toàn thân dâng lên một niềm khoái cảm, mơn man, giống như có ai đó đang vuôt ve khắp cơ thể, sau đó lại như kiến bò toàn thân, rồi cậu cảm thấy cánh tay mình nổi da gà, bởi cái cảm giác như được ngâm mình trong dòng nước ấm...

Trong đời, cậu từng được nghe những lời khen mình xinh đẹp không biết bao nhiêu, nhưng đứng trước cô gái này, cậu bỗng nhiên có cảm giác tự ti, và ghen tị. Nếu như cậu đẹp một cách tự nhiên , dễ cảm nhận bao nhiêu, thì cô đẹp theo một kiểu gần như ngược lại, gần như không thể nắm bắt, không thể miêu tả, càng cảm nhận càng biết mình không thể nắm trọn vẹn hết được, giống như lần theo vạn khe suối để rồi ta ngỡ ngàng nhìn chúng đổ ra biển cả. Biển có lẽ là sự vật dễ cho ta liên tưởng nhất về cái dung nhan cậu đang chiêm ngưỡng và thán phục. Một vẻ đẹp vừa ma mị, vừa huyền bí như bóng đêm, vừa mỏng manh như sương khói, vừa mê ảo, vừa tịch mịch, vừa có thanh cao, và phần nào hiện hữu sự dung tục- vẻ đẹp xác thịt đầy quyến rũ. Đừng trước cô gái này, cậu cảm thấy mình không giống một đứa con gái nữa, không giống một chút nào, vì rõ ràng là, trong lòng cậu tràn đầy dục vọng, nó đang khao khát được chạy đến hôn cô,ôm cô vào lòng, và chiếm đoạt cô cho đến khi thỏa mãn, giống như bất cứ người đàn ông nào khác.
Cậu gần như lịm đi và nở một nụ cười ngờ nghệch dễ thương khi trông thấy cô tiến lại chỗ mình.
Cô mỉm cười, chìa ra trước mắt cậu bàn tay trắng mịn nõn nà, đợi cậu nắm lấy, rồi không nói thêm lời nào nữa, và cậu bé biết rằng, đêm nay, mình là người đàn ông may mắn nhất thế gian.

Nhưng... trong nụ cười ấy, có gì đó rất đáng thương.
Bất lực, cam chịu, uất ức...và chấp nhận.

Mọi vẻ đẹp trên đời đều có thể so sánh bằng một chuẩn mực nào đó. Vẻ đẹp hoàn mĩ vốn tồn tại theo cách này.
Một sắc đẹp bao trùm lên tất cả, có được mọi nét hoàn mĩ của bao vẻ đẹp khác...liệu có hoàn mĩ hay không?
Tôi chỉ thấy trong đó, có sự bi thương và khiếm khuyết.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
[continue]

Trong đêm, không phải ai cũng say sưa và mê đắm với những giấc mơ.
Tôi lặng ngắm khu phố xa mờ trong sương đêm, đâu đó trong sương có ánh đèn lấp loáng, có lẽ ai đó vẫn còn thức,cũng có thể là ánh đèn từ những khu nhà nghỉ rẻ tiền...đang làm cái công việc tự nhiên của nó.
Xa xa, mấy cô gái làng chơi run rẩy tự ôm lấy tấm thân ướt lạnh , ngồi nép mình dưới ánh đèn hiên yếu ớt của mấy ngôi nhà cổ,...có ai đó đang qua đường...
Ngẩn ngơ trước những hình bóng mong manh ấy, tôi mở rộng cửa sổ, nghe tiếng gió đêm ùa vao da thịt . Lạnh quá.

Không hiểu sao, tôi lại thích những thứ mong manh,
Chúng giống như những ảo mộng chập chờn trong ngày đông giá rét hay giấc mộng đêm hè oi bức với những cơn mê ngắn ngủi, chợt tỉnh giấc với hơi thở nặng nề và thân thể ướt đẫm mồ hôi...Không chỉ vì chúng dễ vỡ như bong bóng, mà vì cái cảm giác phải lưu tâm đem lại.

Có người vẫn thường ngồi hàng giờ liền để cố nhớ lại một giấc mơ nào đó. Vò đầu khó chịu và bất lực, người ta đâm ra lạ lẫm chính bản thân mình. Hay là trong cái cảm giác mệt mỏi sau mỗi đêm oi ả như thế, một tâm hồn nhạy cảm nào đó chợt dấy lên những xúc cảm kì lạ...và chính chúng cũng mong manh, cũng chập chờn, cũng tựa như sẵn sàng tan biến , để rồi lại len lỏi vào tâm trí một cách hờ hững mơ màng, cứ như thế , xâm nhập vào miền kí ức xa xôi và lôi dậy hàng vạn thứ giống mình, đang ẩn mình dưới lớp vỏ bụi bặm của sự lãng quên... Lãng quên hoặc đã cố quên...Bất chợt nước mắt tràn ra từ khóe mắt.

Trong điện thờ của cõi lòng, như có ai đó đã xông qua cánh cửa...Cửa mở toang và một khoảng trắng hiện ra phía trước...Có ai đâu?...Chỉ thấy loáng thoáng một bóng hình nhỏ bé ở bên ngoài,...bên ngoài sáng quá, mọi thứ nhòa đi trong ánh sáng...Trong một thoáng ngắn ngủi, chỉ có một thứ hiện lên rõ ràng, giống như hiện thực, không, giống như quá khứ ùa về hiện thực. Đôi mắt xanh biếc sâu thăm thẳm ...nhìn vào trong cũng với nỗi buồn vời vợi, đầy lưu luyến hệt như cái nhìn của ai đó về xa xăm trong những lúc ngồi hàng giờ để cố nhớ lại một giấc mộng đã qua...ai đó dường như cũng là một thứ quá mong manh...
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cô gái lặng lẽ bước theo cậu con trai bé nhỏ.
Từ nãy tới giờ, cô cứ để mặc cho cậu kéo tay mình đi. Họ cứ bước đi như thế thôi, không nói với nhau câu gì. Họ ở đây, nhưng tâm trí mỗi người đều lẩn quẩn với nỗi niềm riêng, ở xa xôi lắm.
Cô thấy cậu bé bước nhanh hơn." Chắc gần tới nơi rồi" ,cô vẫn cúi đầu nhìn xuống bàn chân nhỏ bé phía trước kể từ lúc đồng ý đi theo cậu. Giờ đây đôi chân ấy đang di chuyển những bước gấp gáp...rồi như có một khoảng lặng nào đó, cậu bé dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt xanh biếc ấy lặng lẽ thu vào hình ảnh một nhà nghỉ không quá khang trang, nhưng không đến mức tồi tàn, thậm chí còn tương đối sạch sẽ, theo tiêu chuẩn của cô gái. Cô cảm thấy khó chịu khi mấy tên bảo vệ ở ngoài cửa cứ nhìn cô chằm chằm soi mói, chốc chốc lại cười dâm dật và nhỏ to điều gì đó, có lẽ là bình luận cơ thể xinh đẹp của cô. Cô ghét ánh mắt này. Ánh mắt đầy thèm khát và ham muốn. Rất quen thuộc.

Nó không giống như khi cậu bé yêu cầu chuyện đó với cô. Đôi mắt của cậu vẫn ánh lên sự ngây thơ và trong sáng. Ngay khi cô đồng ý chuyện đó với cậu, cô cũng chỉ nhìn thấy ánh mắt vui mừng trong mắt cậu, giống như một đứa trẻ khi được mua cho món đồ chơi mới mà thôi. Có phải vì thế mà cô mới theo cậu đến đây?
Ừ phải, một món đồ chơi đắt tiền, và lạ lẫm, món đồ chơi xác thịt. Có lẽ, làm chuyện này với một cậu bé còn tốt hơn với những kẻ như đám người kia. Ít nhất, sẽ bớt đau đớn hơn chăng? Đó chỉ là một cậu nhóc 15 tuổi thôi mà.

Hai người lặng lẽ bước vào trong. Cậu bé cảm thấy hai chân run run, đầu óc căng thẳng và hồi hộp. Còn cả háo hức và lo lắng nữa. Bước chân của cậu nặng nề sao ấy, chốc chốc cậu lại ngước ra sau nhìn người con gái sắp thuộc về mình, rồi lại quan sát khắp căn phòng hai người đang đứng. Nhắm mắt lại ,thở hắt ra , vừa lấy tay xoa ngực và nuốt nước bọt xuống cái cổ họng khô khốc, cậu nắm chặt tay cô rồi bước về quầy tiếp tân.
"Chị...à ...chị có thể..." Dường như nhớ ra điều gì đó, cậu hơi khựng người rồi quay lại hỏi cô .

"Ý em là..."-cậu bé nuốt nước bọt lần nữa" Em không có chứng minh thư...cái đó...uhm, để thuê phòng ấy mà..."

"Uhm, tôi hiểu"- cô gái cười nhạt, gỡ cậu bé ra khỏi tay mình rồi đến bên quầy nói chuyện với cái người đang đứng đó. Cậu bé đứng yên chờ đợi, cái đầu đen mượt quay ngang dọc nhìn ngó sàn nhà và cái trần cao rộng, trắng toát, cậu giật mình khi thấy gã đàn ông đang nói chuyện với cô gái nhìn mình. Gã cười tủm tỉm. Làm một điệu bộ ẽo ợt khó hiểu, gã cất cái giọng eo éo đáng ghét " Hai bạn lên phòng 207 giùm mình, đó là phòng đẹp nhất ở đây đấy". Bây giờ cậu mới để ý đến cái môi tô son đỏ choét của gã. Mắt cậu ánh lên tia nhìn thắc mắc khó hiểu. Gã ghi gì đó vào cuốn sổ, rồi lại nhìn chằm chằm vào cậu, hình như hắn nghĩ cậu đang liếc mắt đưa tình với hắn, nên nói thêm một câu :" Mà này, nếu cưng không có phiền, thì thỉnh thoảng ghé qua đây nói chuyện với anh nha, dạo này anh cô đơn lắm." Hắn che miệng cười hô hố, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên đầy ghê tởm cậu bé dành cho hắn.

"Đồ đồng bóng đáng ghét" cậu bực tức quay lưng đi về phía cầu thang, rùng mình khi nghĩ đến cái cảnh gã đồng bóng ấy sẽ làm gì cậu, nếu dại dột mà trở lại "nói chuyện" với hắn. Trong tâm trạng ấy, cậu không để ý bất cứ thứ gì khác, cậu nắm chặt cổ tay cô gái và bước đi dứt khoát.Cậu muốn rời khỏi cái chỗ này ngay lập tức.

Trong tâm trạng ấy, chẳng ai để ý đến gì khác ,ngoài bản thân mình.

Cậu không nghe thấy tiếng cô gái rên lên khe khẽ khi cổ tay cô bị cậu bóp chặt đến mức chuyển sang màu đỏ. Cậu cũng không để ý đến đôi mắt trong ngần của cô, ánh mắt ấy phảng phất nét vô hồn , như một biển trời mênh mang đang văng vẳng đâu đó có tiếng người nghèn nghẹn như tiếng khóc... Cô muốn nói gì đó, lại thôi, cô cũng chỉ mơ hồ nhớ là có tiếng mở cửa ,rồi tiếng khóa lại, ngay cả cái biển ghi tên của nhà nghỉ này có màu gì cô cũng quên đi mất, ngay cả cậu bé có màu tóc thế nào cô cũng chợt không nghĩ ra , chỉ cảm nhận một bàn tay ngấu nghiến trên cơ thể mình, có ai đó hôn lên bờ môi cô, siết chặt lấy cô , phả hơi thở ấm nóng lên cái cổ cao gầy, cô nhắm mắt lại và khẽ rên lên những tiếng kêu đầy nhục cảm, ai đó, dường như là một cậu bé, bế xốc cô lên và bước vào nhà tắm.

Tiếng nước nóng từ chiếc vòi hoa sen rơi xuống nền nhà, một dòng nước nóng ấm từ từ chảy xuống vuốt ve khuôn mặt cô, từng giọt nước lăn lăn xuống cổ, xuyên qua lớp áo khiến cô gái như bừng tỉnh, cô ngắm nhìn cậu bé đang vùi đầu xuống cổ mình.

"Cậu thực sự muốn vậy chứ?"

Không có tiếng trả lời. Chỉ có một bàn tay nhỏ bé, ấm áp luồn vào trong áo, vuốt ve tấm lưng mịn màng, lần xuống dưới.
Tay cậu rờ rẫm, rồi xoa bóp nhè nhẹ vào bờ mông tròn lẳn, những tiếng rên của cô làm cậu kích thích lạ lùng, cả người cứng đơ, cậu dồn hết sức vào bàn tay, ngấu nghiến cơ thể cô gái bằng những động tác mạnh bạo.

"Đừng.Đau quá...Cậu làm nhẹ thôi..."

Nhưng cơ thể của cậu đã mất hết tự chủ rồi, cậu dùng sức nặng cả người đè lên tấm thân nhỏ nhắn của cô gái, miệng cậu vẫn không ngừng sục sạo ở vai và cổ , bàn tay cậu càng nhào nặn mạnh hơn...Sắc mặt cô gái hiện rõ vẻ hoảng sợ, cô nhăn nhó vì đau đớn, hai tay cào cấu lưng cậu. "ÁH. Cậu làm gì thế...Cậu làm tôi đau lắm đấy...Cậu...UHM??" Những tiếng kêu ú ớ dừng lại trong cổ họng, cậu thô bạo lấp lên bờ môi cô bằng một nụ hôn dài và sâu, lưỡi cậu lần khắp khoang miệng tìm kiếm lưỡi của cô gái, cho đến lúc nước mắt cô trào ra, cố hết sức đập đập vào lưng cậu. Cậu rời khỏi đôi môi đầy đặn, thở dốc, rời tay khỏi lưng cô gái . Cậu mở khóa quần Jean, luồn tay vào eo cô và kéo luôn cả lớp quần trong ra một lượt, tay kia cậu lần lên ngực cô, cậu muốn tìm kiếm một bầu ngực căng tròn, tay cậu lần mò trong lớp áo. Cậu muốn ngắm nhìn cô, hoàn toàn nằm trong tay cậu, phơi bày tấm thân trắng ngần lõa lồ trọn vẹn. Đê mê trong khoái lạc, bàn tay đang nắm thắt lưng quần Jean vuốt dọc ngược lên trên, lần theo đùi cô gái, cậu gần như nín thở chờ đợi cái cảm giác lần đầu tiên chạm vào nơi cấm địa của một người phụ nữ...

Những tiếng rên , khóc, van xin vì đau đớn và khoái cảm bỗng nhiên lạc lõng trong một khoảnh khắc. Có cái gì đó rất kì lạ đang diễn ra, khi mọi thứ xung quanh cô gái dường như diễn ra thật chậm. Chậm đến nỗi cô có đủ thời gian đưa mắt qua vai cậu để quan sát căn phòng tắm. Ánh mắt ấy đảo khắp một lượt, rồi trở về cái thân thể nhỏ bé đang nằm trên người mình. Trong căn phòng lúc này , là một quang cảnh đầy nhục dục, cô gái-gần như trần truồng đang rên rỉ ,nằm phía dưới một đứa con trai giống như con thú dữ, vẫn còn nguyên cả áo quần, dường như lí trí đang bị những dục vọng xác thịt ngự trị,dường như mất hết bình tĩnh và tỉnh táo...

Nhưng sau đó, đúng một giây sau đó, cô giật mình, thét lên hoảng hốt khi nhận ra đầu mình đập mạnh vào tường, toàn thân đau ê ẩm, cô ngơ ngác nhìn đôi mắt mở lớn kinh hoàng của đứa con trai vừa đẩy người cô ra . Trong đôi mắt ấy có đủ mọi cảm xúc, nhưng nhiều nhất là đau đớn...và ghê tởm. Cô sững sờ, nhưng cũng kịp hiểu ra tất cả .Lấy tay che bớt phần thân thể trần trụi, cô cắn mạnh vào môi dưới đến bật máu để ngăn cảm giác đau đớn từ trái tim bật ra thành tiếng hét...Và cô cũng không muốn người ta sẽ đổ dồn đến đây, trông thấy cô trong tình cảnh này, bởi một tiếng thét đã là quá đủ...
"Á AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA" cậu bé ôm đầu quỳ xuống trên nền phòng tắm ẩm ướt , đôi mắt vẫn mở lớn, cậu giật nẩy người và lùi lại một bước khi thấy cô giơ một tay về phía mình. Bỗng nhiên cậu cảm thấy tức giận, đôi mắt long lên, cậu nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt. Cậu cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Cậu đánh mạnh vào bàn tay cô, gần như hét vào mặt người đối diện tất cả mọi nghi vấn, và cảm xúc đang trào lên trong lòng cậu lúc này:
"Cô..sao cô có thể..Cô...là một đứa con trai ?MỘT ĐỨA CON TRAI...KHỐN KIẾP!"

Cô gái nhìn cậu trân trối, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt yêu kiều, nhìn thấy sự khinh thường và đau đớn trong mắt cậu, cô nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.

"Tôi xin lỗi. Tôi đã muốn nói...Nhưng lúc đó cậu...cậu quá tha thiết yêu cầu chuyện đó, nên..."

"IM MỒM ĐI. VẬY TỨC LÀ MỌI CHUYỆN ĐỀU DO TÔI À? ĐỀU DO TÔI GÂY RA PHẢI KHÔNG? VÀ CÔ..KHÔNG, ANH ..CHẲNG CÓ TÍ LỖI LẦM NÀO TRONG CHUYỆN NÀY?"

"KHỐN NẠN CHO TÔI...ÔI, SAO ĐỜI TÔI LUÔN DÍNH VÀO MẤY KẺ GIỐNG NHƯ CÁC NGƯỜI...LŨ BỆNH HOẠN KHỐN KIẾP...ĐỒ LẠI CÁI ...ĐỒ..."-Cậu muốn nói thêm điều gì đó kinh khủng lắm, nhưng không thể cất lời được nữa. Cậu ngồi bệt xuống sàn rồi bưng mặt khóc rưng rức...Con người xinh đẹp trước mặt cậu cũng thế, cả căn phòng ngập tràn tiếng khóc trong một thời gian dài, cho đến khi hai mắt đỏ hoe, cậu ngửng đầu lên nhìn cái sinh thể đẹp đẽ ấy,cay đắng nghĩ về nó, điều khiến cho cậu đau khổ vô cùng, điều dằn vặt trong tâm trí cậu suốt bao lâu nay, điều khiến cho cậu lang thang tìm kiếm cho mình một cô gái...Và cậu đã rất mừng khi gặp cô, mừng đến phát điên khi nhận ra cảm xúc rạo rực và thèm khát trong cơ thể, điều chứng tỏ cậu là một người bình thường, một đứa con trai bình thường . Khỏi nói cũng biết cậu đang cảm thấy tệ đến mức nào, khi biết mình đã rung động với một đứa con trai, đã mất hết tự chủ...cậu cảm thấy ghê tởm chính mình...
Thế rồi cậu khẽ nói, như một lời thú tội, nước mắt lại trào ra: "Tại sao tôi...cũng giống như các người?"


--------------------------------------------------------------------------------

Đã đến lúc rồi, anh ạ.
Có những lúc em cũng phải nể phục chính mình. Vì lòng kiên nhẫn và sự vị tha. Em biết, nó luôn mong, được làm một đứa con trai trọn vẹn để sống theo cách nó mong muốn. Nhưng tận đáy lòng, nó muốn làm con gái , vì nó yêu anh, và muốn cho anh một mái ấm gia đình thực sự.
Những gì em đã viết, em sẽ không thay đổi, em đã coi nó như một cô gái để viết những dòng trên, ở một góc độ nào đó, em đã cho nó được toại ước.

Nhưng anh ơi, lòng kiên nhẫn và vị tha của con người có giới hạn.

Em cũng thế, đã đến giới hạn rồi.
Từ đây trở đi, em sẽ gọi nó như những gì em nghĩ. Em ghét nó, ghét cái cảm giác viết từ góc nhìn của nó.

Ghét cái cảm giác gọi nó bằng anh, bằng cậu, em sẽ gọi nó là "nó", thế thôi.

Xin anh đừng trách em, xin anh cứ tiếp tục theo dõi , và hãy chờ đợi , anh ơi.
Không quá lâu, anh sẽ trở về, liệu em có đưa nó về bên anh hay không?

Từ đây trở đi, là lòng vị kỉ của mình em...

---------------------------------------------------------------------------------

"I'd give my soul to the devil for a night with you"

Nó ngồi đó, trên bệ cửa sổ, ngân nga một vài giai điệu nó từng nghe khi còn rất nhỏ.
Thánh ca...những bài hát luốn làm nó phải rùng mình, vì ca từ và giai điệu, cứ như siết chặt lấy trái tim nó vậy.
Nó nhớ nơi đó quá, một nỗi nhớ thật mơ hồ mà sao lại mãnh liệt đến thế , sao dai dẳng như xiềng xích trói chặt tâm hồn nó, sao giống như thuốc độc làm nó đau đớn, nhưng lại chứa chan một niềm khoái cảm mơn man làm cho nó đê mê?
Nó nhớ giai điệu của thánh ca, nhưng không nhớ nổi ca từ, nó thường đặt lời cho mấy giai điệu mà nó còn nhớ, khi nào buồn nó lại hát cho mình nghe.
Nó nhớ cả giọng nói và cái dáng còng còng trìu mến của các sơ, nhưng không sao nhớ nổi khuôn mặt họ.

Nó đưa mắt nhìn ra khung cảnh ở bên ngoài. Trời đêm lạnh quá. Sâu thẳm và hun hút giống như mắt nó, nó có cảm giác như đang nhìn vào một tấm gương phóng lớn, lớn đến nỗi nó chỉ nhìn ra đôi mắt của mình thôi. Trời đêm quyến rũ như đôi mắt nó. Bao nhiêu người đàn ông muốn được hòa vào trong đôi mắt ấy, muốn hiểu thấu vẻ đẹp huyền diệu của nó,...cũng như nó giờ đây, thở dài và hiểu ra mình bất lực. Nó muốn làm như họ, muốn hòa trong trời đêm lạnh lẽo hư ảo này, nó muốn đứng len trên bệ cửa sổ , giang rộng cánh tay và nhảy xuống.
Hòa vào trời đêm...

Cao quá.
Nó sẽ chết mất.
Nó bật cười, nếu nhảy xuống thì chết thật đấy. Vậy mà mấy gã đàn ông ngu ngốc cứ đòi nhảy vào cái thế giới trong mắt nó. Họ không sợ chết hay sao?
Nơi ấy...Nơi nó giấu cõi lòng mình...Nó không bao giờ cho phép ai đặt chân vào nơi ấy, không cho phép người ta tìm thấy nhà thờ trong lòng nó. Sâu thẳm trong lòng nó, nó cất giữ một thứ vô cùng quan trọng:
Nụ cười của một bức tượng.
Tôn kính suốt một đời của nó.

Vậy mà hôm nay, nó đã gặp được nụ cười ấy ngoài đời.

Nó quay lại ngắm nhìn cậu. Cậu bé đang ngủ , một cách yên bình. Khuôn mặt cậu ngây thơ và thanh thản quá.

Khắp người nó đau đớn, ê ẩm. Những vết bầm in trên cổ nó, và khắp cơ thể, dấu vết của trận mây mưa suốt một đêm dài.
Phần thân dưới của nó, nơi lối vào cơ thể bây giờ thật thảm thương, nó sưng tấy ,kéo theo những cơn đau buốt dọc sống lưng từ những cử động nhẹ nhàng nhất của nó.

"Chắc ngày mai phải nghỉ làm rồi" -nó thầm nghĩ, rồi mìm cười chua xót.

Nó đau đớn, nhưng không hề hối hận. Nó vẫn nhớ rõ trong lúc ái ân, nó đã hỏi "Đây là lần đầu tiên của cậu đúng không?", và cậu bé đã gật đầu.
Nó đã có lần đầu tiên của cậu. Nó đã dâng hiến thân xác nó cho một cái gì đó thanh cao, nó mơ màng nghĩ đến một buổi lễ với những nghi thức kì lạ, nó đứng ở đó với tư cách người được chọn. Người được chọn để hầu cận bên thánh thể của Người. Người là hiện thân của trinh nguyên tối thượng, thánh bạch thuần khiết nhất. Còn nó, nó dơ bẩn và nhơ nhuốc lắm rồi. Vậy mà nó vẫn được chọn. Nó nhớ lại thuở nào đó xa lắm, hàng ngày nó mang nước đến lau đi bụi bẩn trên bức tượng Người. Nó cảm thấy mình hoàn toàn xứng đáng. Vì khi ấy nó cũng trong trắng và ngây thơ, thể xác lẫn linh hồn nó thánh khiết , nó còn nhớ, các sơ vẫn nói , nó có nụ cười giống hệt của Người.

Nó thầm cảm ơn Chúa Trời đã cho nó hồng phúc của một đêm này, cho nó một đêm để tìm về những thứ nó đã đánh mất ấy, mặt nó đỏ lên khi nhìn cơ thể trắng muột của cậu bé đang say ngủ. Có gì đó của cậu, đã thuộc về nó, vĩnh viễn . Lần đầu tiên của cậu.

Nó mỉm cười hạnh phúc và sung sướng. Nụ cười của nó thoang thoảng hình bóng của nó ngày xưa. Cậu bé ấy đẹp như nó hồi ấy. Nụ cười của cậu giống như Người.
Nó nhận lấy vẻ ngây thơ của cậu, những khoái cảm xác thịt đầu tiên, cậu bé đã không còn trong trắng nữa. Nó nhận lấy, và như thể nó thấy mình trong trắng hơn chính nó bây giờ , một chút gì đó ngây thơ nó đã nhận được từ cậu, đang nở ra trên gương mặt nó.

Nhưng nó mãi mãi không trở về ngày xưa được. Và cậu bé cũng thế.

Bất giác nó thở dài.

Chỉ có mặt trăng nghe nó khóc.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong cơn mơ màng ...cậu cảm thấy môi mình khô khốc, khắp người đổ mồ hôi, một cảm giác mệt mỏi rã rời lan khắp toàn thân, đầu cậu đau như có ai đang cố bóp chặt nó vậy. Mí mắt cậu sụp xuống vì cơn buồn ngủ, và vì ánh sáng nào đó ở phía trước. Cậu nheo mắt cố ngước nhìn lên. Cậu trông thấy nó, nó vẫn đẹp như lúc cậu gặp nó ban chiều. Nó mở rộng cửa sổ, gió ùa vào trong khiến cho cậu cảm thấy thật dễ chịu. Nó co chân, ngồi trên bệ cửa sổ, mặc chiếc áo sơ mi của cậu, hai tay vòng ôm lấy đầu gối, nó tựa đầu và ngả lưng ra sau, nhìn ra bầu trời đêm huyền hoặc. Cậu bé nhớ đến buổi chiều tà, khi ánh dương màu đỏ bao lấy cơ thể nó, nó đẹp lạ lùng. Cậu không sao quên được cái cảm giác nhận được từ nó, nó đẹp đến nỗi như thể mọi vẻ đẹp khác nhau đều thuộc về nó vậy. Nhưng giờ đây, khi nó ngồi như thế, khi đằng sau nó là trời đêm lành lạnh và ánh trăng bàng bạc, nó còn đẹp hơn thế nhiều.
Đây mới là thế giới thuộc về nó.
Là vẻ đẹp thực sự của nó.

Vẻ đẹp của nó thăm thẳm như biển cả, phức tạp như biển cả.

Nhưng so sánh ấy chưa thực sự chính xác.
Chính là lúc này đây, nó trở về với chính mình. Nó đẹp như đêm đen huyền hoặc.
Xa xôi, có tiếng hát ai mà ai oán quá...

Cậu bé chợt tỉnh ra, từ khi gặp nó , cậu đã biết nó đẹp. Ừ phải, cậu muốn ngủ với nó vì nó đẹp.
Nhưng vẻ đẹp kì lạ của nó còn cho cậu một cảm nhận khác mà cậu không gọi tên ra được. Cho đến bây giờ, sự bất an và thương xót cứ dấy lên một cách tự nhiên khi nghĩ về điều đó.
Như khi cậu ôm nó trong vòng tay, như khi cậu ngắm nhìn cơ thể lõa lồ của nó, trắng muốt và mịn màng, đó là điều dễ nhận thấy nhất.
Nhưng có những chuyện, chỉ khi ngủ với nhau , người ta mới cảm nhận được. Trên cơ thể trắng ngần của nó, có những vùng da đã đổi màu, và dường như cơ thể nó tự thích nghi khi cậu tiến sâu vào bên trong, cái cảm giác từng thớ thịt trong nó siết chặt lấy cậu , rồi nhanh chóng thả lỏng ra...15 tuổi, cậu đủ lớn để biết, nó không còn trinh từ rất lâu rồi.
Lúc đó, nhìn thấy khuôn mặt nó đê mê trong khoái lạc, cậu bỗng nhớ đến lúc gặp nó ban chiều, Khuôn mặt nó, luôn luôn biểu lộ cảm xúc theo cách rất đặc biệt, nhiều thứ cảm xúc cùng bộc lộ một lúc, những thứ cảm xúc đa nghĩa, phức tạp, như chính con người của nó, như chính vẻ đẹp của nó.
Lông mày nó nhướn lên, mắt nó nhắm chặt, mồ hôi vã ra ,nó cắn chặt lấy môi dưới...Khuôn mặt nó trong lúc ái ân, cũng khó hiểu như thế. Ngắm nhìn nó vừa đau đớn, vừa đê mê, vừa khó chịu, vừa hoan lạc, cậu cảm thấy kích thích lạ lùng, tay cậu lại lần mò khắp cơ thể nó, bấu chặt lấy bờ mông tròn lẳn của nó, đẩy từng nhịp mạnh hơn. Cậu bắt nó bò ra trên ghế dài, và cưỡng đoạt nó từ phía sau. Cậu biết nó không thích tư thế này, nó sẽ đau hơn nhiều , và quan trọng nhất .nó thấy mình bị động và phụ thuộc vào cậu, còn cậu, ngược lại ,có cảm giác sở hữu hoàn toàn được nó.

Nhưng nó không biết, cậu làm thế vì không muốn nhìn mặt nó nữa. Không muốn nhìn vào biểu cảm trên mặt nó.
Đến bây giờ, khi nhìn nó ngồi kia, cậu mới chợt nhận ra, vẻ đẹp của nó, gương mặt nó lúc bình thường, hay khi ân ái, đều cho cậu một cảm giác.

Sự dở dang và mâu thuẫn.

Cậu lẳng lặng ngắm nhìn cơ thể nõn nà của nó. Phải rồi , trong nó dường như còn thiếu quá nhiều cho một thứ, và thừa quá nhiều cho thứ khác.Đó cũng là mâu thuẫn.

Quá thiếu nét đẹp thanh cao, có , nhưng quá ít.
Quá thừa nét đẹp của nhục thể, đó là vẻ đẹp khiến cho bất cứ ai cũng muốn cưỡng đoạt nó. Muốn nhìn nó gào thét vì sợ hãi và đau đớn, nhìn nó chạy trốn , nhìn nó van xin, nhìn nó khóc.

Đời nó là những năm tháng chịu dày vò của người khác.

Cậu lẳng lặng ngắm nhìn nó thêm một lúc nữa, rồi bất chợt nó cất tiếng hát khe khẽ. Nó sợ cậu thức giấc.
"I'd give my soul to the devil for a night with you..."
Nó hát rất hay. Giọng nó cao và trong vắt...Cậu cứ nằm im nghe tiếng hát của nó thêm một lúc nữa. Cho đến khi tiếng hát ấy ru cậu vào giấc ngủ an lành.

Xa xa, cái tiếng hát ai oán của ai đó đã biến mất...hoặc là cậu quá mệt mỏi đến nỗi chỉ còn nghe thấy giọng của nó. Mí mắt cậu sụp xuống hoàn toàn, không thể nhấc lên được nữa.

Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, bên tai cậu bỗng im bặt tiếng hát của nó.

Thay vào đó là tiếng chuông nhà thờ ...ngân nga...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------
[continue]

nếu được thì làm ơn rep cho mình biết, để còn rút ra kinh nghiệm...

Jetaime
27-05-2008, 03:54 PM
Vào những ngày mưa buồn...em vẫn thường ngồi bên anh, em yêu cái cảm giác được dựa đầu vào vai anh, nghe tiếng tim anh đập...

Những lúc ấy, em thích thú ngắm những giọt mưa trong vắt phủ lấy khoảng trời trước mắt em...còn anh, anh chỉ ôm em, say sưa ngủ, em ngồi im nghe tiếng thở của anh.

Em cứ mê man với cái cảm giác an tâm như thế...em đắm chìm trong hạnh phúc ...lơ là ...em không hề đề phòng những cám dỗ ngoài kia, dưới vẻ yếu ớt đáng thương ướt lạnh dưới trời mưa trắng xóa...em quá tin tưởng vào một điều không tưởng...

Ngày hôm ấy, khi em mở cửa , em đã thoáng sững sờ trước đôi mắt biếc xanh thăm thẳm...từ lúc nào em đã tin rằng mình sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa, em đã vứt bỏ những gì cuộc đời dạy cho em...em đã quên...những điều suýt chút nữa khiến cho em trở nên nhơ nhuốc.

Em niềm nở dắt tay nó vào nhà...Em vui vẻ lấy quần áo của em cho nó mặc...Anh đang ngồi kia, vẫn thở đều đều

Hôm ấy trời mưa suốt đêm. Em giữ nó lại ngủ cùng em. Em với nó ngủ cùng giường. Đắp chung chăn.
Đêm ấy em mơ về ngày đầu ta gặp nhau...Bầu trời cao rộng và xanh ngắt...Các sơ dắt tay anh đến gặp em...Các sơ bảo anh sẽ ở bên em suốt cuộc đời này...
Em không cô đơn nữa. Từ ngày anh đến và mang theo cả một thế giới bao la tươi đẹp...lấp đầy cái thế giới tăm tối và bế tắc của em. Em đã hạnh phúc vì anh như thế đấy.

Bầu trời ấy, thế giới ấy.

Em không thể quên. Anh cũng không thể. Cuộc gặp gỡ của chúng ta giống như định mệnh.

Từ hôm ấy, anh và em trở thành...

...bạn suốt đời,cho đến chết.


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Một lời hứa, một lời nguyền giữa hai ta.

"Friends for life, until death..."

Một mối dây liên hệ, một mối ràng buộc không bao giờ biến mất.
Giữa hai trái tim, có gì đó thật mạnh mẽ.

Đức tin ấy cho em sức mạnh. Em đã chứng kiến nó chăm sóc anh. Nó ân cần và trìu mến. Hát cho anh nghe. Giọng hát nó thật ngọt.
Em không biết hát, em lại thấy nó nhìn anh. Mắt nó xanh biếc. Màu mắt nó thật đẹp

Nó nhảy múa cho chúng ta xem, nó kiêu hãnh xõa tung tóc. Tóc nó dài và đỏ mượt.

Nó ngồi trên miệng giếng,cúi đầu nhìn xuống mặt nước trong ngần. Nó duỗi thẳng một chân, một chân kia gập lại để lộ phần đùi trắng muốt như ngọc. Những ngón tay thon dài của nó dịu dàng xoa dọc theo đầu gối xuống bàn chân. Còn tay kia , nó nhẹ nhàng nhúng xuống dòng nước mát lành rồi chầm chậm nhấc lên, nước chảy theo kẽ ngón tay nó, hai mí mắt khép hờ, nó cười mỉm mơ màng vén làn tóc rối, tóc nó vẫn bay bay.

Nó lại làm thế một lần nữa, đúng vào lúc tóc nó như đóa hoa nở bung ra trước gió, đúng vào lúc nó nhún vai để nhấc tay lên, nó nghiêng đầu về bên vai ấy. Hàm răng trắng đều như ngọc của nó cắn nhẹ vào môi dưới, một nụ cười e thẹn tuyệt đẹp, má nó hây hây hồng.

Em ngỡ ngàng trước sự yêu kiều của nó.

Anh không nói một câu nào. Anh chỉ ngắm nhìn cái cử chỉ đầy duyên dáng ấy .

Anh nhắm mắt chịu đựng nỗi đau từ từ xuất hiện, đó là sức mạnh của lời nguyền. Không ai có thể phản bội ai, đó là giao ước giữa chúng ta.
Nhưng giếng nước ở ngay trước mắt. Em cay đắng nhìn nó .Nó tự do như cánh chim én nhỏ. Còn chúng ta , suôt đời chỉ có thể ở đây, bên trong này và nhìn ngắm thế giới đầy ánh sáng của nó. Hai ta chẳng bao giờ có thể bước ra đó được.

Từ lúc đấy, trong em xuất hiện những điều khó hiểu. Những ý nghĩ trần tục và đen tối.

Em muốn nó phải mất tự do.

Em muốn nó biết rằng, nó chẳng bao giờ có thể xen vào giữa chúng ta.

. Em sẽ tước đoạt những gì nó có, em sẽ làm cho nó không bao giờ còn xứng đáng được đứng cạnh anh .

Sự trong trắng, thánh thiện của nó, không thể thuộc về nó nữa. Em đã làm được điều đó.
Em bắt anh phải nghe tiếng nó gào khóc trong vô vọng, em bắt anh chứng kiến tất cả. Anh nhìn vào đôi mắt cầu cứu ướt đẫm nước mắt của nó. Em cũng thế.

Cả hai ta.

Nó bây giờ nhơ nhuốc, và dơ bẩn. Nó đáng bị như thế. Ngay trong nhà của em. Ngay trên giường của em.

Em cười , còn nó vẫn đang khóc.
Anh chỉ nhìn em, và im lặng.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nó, một con điếm dơ bẩn.
Anh nhìn đứa con trai đang vuốt ve nó mà xem, một gã thiếu niên mới 15 tuổi. Vậy mà nó chấp nhận cho thằng nhóc ấy chạm vào người nó, sờ soạng khắp ngóc ngách trên cơ thể . Sao nó có thể rên rỉ như thế, nó để mặc cho người ta lôi nó vào phòng tắm, cởi quần áo nó. Bàn thay gã thiếu niên dâm dật lần mò lên đùi nó...

A ha, thằng nhóc bỗng nhiên đẩy nó ra, cả người nó đập mạnh vào tường. Cậu ta bỗng nhiên quỳ xuống sàn nhà tắm, ôm mặt la lớn.

Anh nghe thấy không, thằng nhóc tưởng nó là một đứa con gái, thằng nhóc muốn nó vì thứ ham muốn tầm thường của lũ đàn ông dung tục. Thế mà nó cũng chấp nhận đến cái chốn này. Em đã bảo anh rồi, đó là bản chất của nó, chẳng bao giờ thay đổi được. Ra vẻ yếu ớt và đáng thương hại. Thân xác trần truồng của nó đang hiện lên trong cái nhìn đầy khinh bỉ, đầy ghê tởm của gã nó chọn làm bạn tình cho đêm nay. Nó giả vờ bưng mặt khóc để làm dịu cơn tức giận của đứa nhỏ. Chiêu bài dụ giỗ xưa như trái đất, nó luôn giở trò này để làm mềm lòng lũ đàn ông. Em nói có sai đâu, thằng nhóc vừa tức giận như thế, em dám cá là cậu ta chuẩn bị cho nó một đấm, thế mà bây giờ lại ngồm xụp xuống vùi mặt vào hai bàn tay, vừa khóc vừa lí nhí điều gì đó, em không nghe rõ. Nhưng em chắc chắn với cái âm vực như thế thì cơn giận của nó đã bay đi đâu mất. Đứa bé tội nghiệp. Thêm một kẻ rơi vào lưới tình của nó.

Nó đúng là một con nhện độc. Đồ dâm đãng đáng khinh.

Cậu bé đứng lên, lấy chiếc khăn quấn quanh người nó, rồi dìu nó rời khỏi căn phòng ẩm ướt.

Nó ngồi xuống giường, khóc nức nở. Người đó vẫn đang nhìn nó bằng đôi mắt đỏ hoe.

" Anh nói đúng. Là lỗi của tôi"-cậu thở dài, giọng nói buồn rười rượi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

" Anh muốn biết vì sao tôi lại yêu cầu chuyện đó với anh không?"
Nó mím môi, đôi mắt ướt mở to dò hỏi, nó rướn người lấy thêm một chiếc chăn nữa để che chắn thân thể mình, vẫn không rời mắt khỏi cậu bé. Nó ngồi bình thường trở lại rồi khẽ lắc đầu.

Không muốn thấy ánh mắt cậu bé chằm chằm ngó mình đầy kinh ngạc, nó cúi xuống và thở hắt ra

"Thế, tại..tại sao anh đồng ý làm người của tôi đêm nay? Tôi nhớ anh có nói là không thiếu tiền đến mức phải bán thân."

"Tại vì tôi muốn giúp cậu. Khi ấy tôi đã lờ mờ đoán rằng cậu là một người giống tôi. Và sự tức giận của cậu vừa rồi, khi biết tôi là con trai, đã khẳng định với tôi một lần nữa."
"Ah..."
Cậu bé vò rối tung mái tóc dài đen mượt, có gì đó cay đắng trong tiếng thốt lên vừa rồi , cậu tự hỏi sao mình có thể bất cẩn đến thế, sao cậu có thể để một người vừa mới gặp nhận ra sự khác thường trong con người cậu. Cậu không muốn người khác đoán biết được điều đó, nhưng dường như...cậu lại nghiêng mắt nhìn cái vưu vật đẹp đẽ đang nép mình cố giấu những đường cong gợi cảm tuyệt mĩ dưới lớp chăn mỏng..dường như quá khó để làm điều đó.

Cậu chợt nghĩ đến những con người mình yêu quý: cha mẹ, thầy cô, bè bạn,... phải làm thế nào để che giấu điều này, để họ không nhận ra sự thay đổi trong con người cậu? Họ sẽ nghĩ sao về cậu nếu biết cậu chưa bao giờ có tình cảm với phụ nữ, chưa bao giờ cảm thấy thèm muốn một tấm thân đàn bà, điều lẽ ra là rất tự nhiên đối với một đứa con trai 15 tuổi. Cậu lo sợ khi nghĩ đến cái viễn cảnh đen tối đó, những người bạn cứ lạnh lùng bước qua cậu, trơ trẽn xì xào những lời lẽ khó nghe nhất, bàn tán về mình như một thứ rác rưởi làm cho xã hội ngày một thối nát...và một mớ luận lí về đạo đức con người từ miệng các ông thầy như những lưỡi dao đâm vào tim cậu...Xã hội này có chỗ cho cậu không, nếu họ biết cậu là một người đồng tính...?

Đồng tính...Cái án oan nghiệt ấy sao lại đổ lên đầu cậu...Suốt bấy lâu nay, cậu nghi ngờ về chính bản thân mình, cậu muốn bật khóc mỗi khi nhận ra mình đang đỏ lựng mặt mày ngắm nghía bộ ngực trần rắn chắc của mấy anh chàng diễn viên cấp 3, trong khi đám bạn xuýt xoa thân hình của những cô gái đang chuyển động nhấp nhô lên xuống trong tiếng la hét cuồng dại đầy khoái lạc.

Mấy ngày trước đây, cậu quyết định bỏ đi hoang ngoài phố, lang thang tìm kiếm một đứa con gái để giúp cậu kiểm chứng lại nỗi nghi hoặc đeo bám trong lòng, nhưng chỉ có thất vọng và bực tức bởi sự vô cảm trước họ, vì cả những lời đề nghị khiếm nhã của lũ đực rựa hau háu thèm khát những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt trắng mịn và cơ thể mảnh mai đầy sức sống của cậu...lũ người bệnh hoạn đó...thà chết đi tìm sự giải thoát còn hơn làm đồng loại của chúng...

Cho đến lúc gần như bỏ cuộc, cậu bỗng nhìn thấy nó.

Nó mặc một chiếc áo sơ mi bó eo màu trắng làm bằng một chất vải rất mềm mại, chiếc áo buông xuống che phủ một phần bờ mông đầy đặn trong chiếc quần jean bó , nó xách một chiếc túi bên vai, bước đi uyển chuyển ,mái tóc đỏ buông dài nổi bật trên nền áo trắng tinh.

Cậu vội vã chạy đuổi theo nó..."Cô gì ơi...cô gì ơi..." cậu ngạc nhiên khi thấy nó chẳng hề để ý , trong khi bao nhiêu cô gái quay lại nhìn cậu. Mãi đến khi tay cậu chạm vào bàn tay nhỏ trắng muốt của nó, nó mới giật mình quay lại. Một thứ nào đó bên trong cậu bước hụt một nhịp khi nhan sắc của nó hiện lên trong mắt cậu. Nó đã lấy đi thứ gì đó của cậu...Cả người cậu trào lên một cảm giác lạ lẫm, hơi thở gấp gáp và lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cậu bỗng nghĩ đến mấy đứa bạn trong khi xem những cảnh ân ái trên phim, sự thèm muốn ngất ngây, khao khát. Sự chủ động của người đàn ông trong một cuộc tình. Đúng thế...khi cậu muốn một bờ vai rắn chắc, cậu có cảm giác mình như một đứa con gái yếu đuối,...nhưng trước nó, khi nghĩ đến tấm thân ngọc ngà dưới lớp quần áo kia, cậu như tìm lại cảm giác mạnh mẽ và lòng tự tôn của một đứa con trai, cậu muốn làm kẻ mạnh hơn trong hai người, muốn mình là người bế nó lên giường và tự do khám xét cơ thể nó bằng chính cơ thể cậu.

Có ai miêu tả được cảm giác thất vọng đến tột cùng và sự tan vỡ trong đức tin của cậu khi biết nó là một đứa con trai?
Giống như khi ta đã tưởng mình thoát khỏi một cơn bệnh hiểm nghèo, trong lúc ta đang vái tạ hồng ân của Chúa thì tấm thân kiệt quệ của ta cho chủ nhân của nó biết rằng mình vừa ảo tưởng...

Cậu đã nghĩ mình rốt cuộc cũng bình thường như bao người khác. Chỉ là chưa tìm được người con gái mình yêu mà thôi.

Rõ ràng là cậu đã cảm thấy thế khi gặp nó, khi ấy cơ thể cậu phản ứng một cách tự nhiên, giống như bất cứ đứa con trai nào mỗi khi nghĩ đến thân xác đàn bà. Vậy mà cậu đã nhầm, cơ thể cậu tự tìm đến sự ham muốn chiếm hữu được nó, một đứa con trai. Nhưng dẫu sao, ở một khía cạnh khác, cậu cũng hiểu ra mình không phải chỉ có thể làm kẻ bị động. Nếu muốn, trong quan hệ đồng tính, cậu vẫn có thể làm tốt vai trò của một người "chồng".

Cậu thở dài và tự an ủi chính mình vì điều đó. Cậu cố dẹp bỏ những ý nghĩ bi quan.

Cậu có quyền làm thế. Vì cậu chưa biết, không phải ai cũng có thể đoán được con người cậu như nó.

Cậu hoàn toàn có thể che giấu điều đó với người khác. Chỉ có những người như nó mới là ngoại lệ.
Những người như nó...đâu có nhiều.

Cậu quay sang phía nó. Trong ánh mắt ngạc nhiên và sợ hãi của nó, cậu từ từ cởi từng cúc chiếc áo sơ mi trên người mình. Từng thứ trang phục trên người cậu rơi xuống vương vãi trên đất. Nó quờ quờ tay sang hai phía, tìm kiếm quần áo của mình. Nó chợt nhận ra, quần áo của nó vẫn còn nguyên trong phòng tắm. Nó muốn bước xuống giường , chạy vào lấy chúng, nhưng bỗng nhớ ra mình đang hoàn toàn trần trụi dưới lớp chăn mỏng, nó đành ngồi lại ngay ngắn, cố nép mình lại để cái chăn che chắn cho nó được nhiều hơn. Không hiểu sao , nó đã chuẩn bị kĩ cho việc này, vậy mà bỗng nhiên nó thấy sợ. Từ nãy giờ, cậu bé không nói gì cả, mắt cậu lừ lừ nhìn nó.
Nó biết mình đã làm cho cậu tổn thương, nó vừa muốn chạy trốn khỏi cậu ngay lập tức, vừa muốn ở lại để chuộc cái lỗi lầm nó đã gây ra.

Bàn tay ấm áp của cậu từ từ đặt lên má nó, khiến cho khuôn mặt nó đang căng thẳng tột độ lập tức giãn ra, nó mở mắt tròn xoe nhìn vào đôi mắt khép hờ của cậu, bỗng nhiên nó thấy mình ngây thơ một cách lạ lùng trước những gì sắp đến. Nó cứ mơ hồ không hiểu điều gì đó đang đến với nó. Nó có cảm giác như một cô dâu mới về nhà chồng, đón đợi những khoái cảm xác thịt đầu tiên trong đời con gái, nó như thể đang chờ đợi để trao trinh tiết cho người đàn ông nó lấy làm chồng trong đêm tân hôn vậy.

Người đó-người nó sắp sửa trao thân xác đêm nay, đổ người về phía nó, bàn tay của cậu lần lên tay nó, cánh tay đang ôm chặt chiếc chăn che trước ngực. Cậu nhẹ nhàng gỡ tay nó ra. Tay cậu cũng nhỏ gọn, nhưng dường như vẫn còn lớn hơn bàn tay nó, và cũng mạnh hơn nó nhiều. Bàn tay đầy sức mạnh ấy khiến nó không thể chống cự được, chiếc chăn rơi xuống trượt trên thành giường xõa dốc xuống sàn nhà. Nó cảm thấy bàn tay ấy đang đặt lên ngực nó, xoa bóp nhẹ nhàng. Từng ngón tay vê đầu nhũ. Tay kia cậu lần mò ra phía sau , nó rùng mình uốn cong lưng vì những ngón tay cứ lướt nhanh dọc sống lưng xuống tận nơi lối vào cơ thế. Nó cảm thấn thân dưới bị tách ra , nó nhắm mắt chờ đợi điều kế tiếp. Mồ hôi úa ra trên trán , những tiếng rên của nó lớn dần theo từng cử động của cậu

"Tôi sẽ làm seme, được chứ?" Cậu thì thào vào tai nó, rồi cắn lên vành tai và day nhẹ.

Nó gần như ngất lịm vì sung sướng. Nó đáp lời theo ý cậu muốn, đương nhiên rồi, vì nó sinh ra là để thuộc về người khác.
Cả người nó giật mạnh ra sau, vì cậu bé kéo tay nó thật mạnh,ôm chặt nó trong tay, những thứ vướng víu cố che đi cơ thể nó hoàn toàn biến mất. Nó khỏa thân hoàn toàn trước mặt cậu, thân thể mềm mại của nó va chạm vào cơ thể cậu, cậu không kiểm soát được mình nữa, nó kinh hãi nhận thấy những cử chỉ dịu dàng biến mất, thay vào đó là sự thô bạo và ngấu nghiến.

"Đừng...hãy để tôi giúp cậu..." Nó sợ hãi kiềm chế phần da thịt đang cố tiến vào trong nó. Cậu bé dường như còn thiếu kinh nghiệm khi vào cuộc thực sự, nên cứ bị trượt sang hai bên, cậu tức giận cố tiến vào mạnh hơn, hai tay cậu bóp chặt eo nó đến đỏ lên, nó cấu chặt vào ga giường, thét lên đau đớn, đau đến chảy cả nước mắt.
Nó gào lên từng tiếng van xin.

"Gọi là anh..." Cậu thở dốc vùi mặt vào tóc nó

"Hãy để...để em giúp anh..." Trên gương mặt cậu bé nở một nụ cười đắc thắng. Nó thở hổn hển, gỡ tay cậu ra , nó dùng tay cố định phần thân thể cậu trước lối vào, nó giữ cho cậu tiến vào chậm rãi, nó thở rít qua kẽ răng, từng thớ thịt trong nó siết chặt lấy cậu , cậu ngẩng đầu ra sau ngây ngất tận hưởng những cảm xúc đầu đời...
"Đây là... lần đầu tiên của anh... phải không?" Nó hỏi cậu đầy khó nhọc trong khi đón nhận một nụ hôn rất sâu, cậu muốn giúp nó bớt đau đớn. Lưỡi cả hai cứ quấn lấy nhau . Cậu bắt đầu làm việc đó dễ dàng hơn. Cậu đẩy sâu hơn và nhanh hơn, trong khi đôi chân dài trắng nõn của nó kẹp quanh hông cậu. Bỗng nhiên nó cảm thấy sức nặng cơ thể cậu biến mất, cậu dừng lại nhìn sâu vào đôi mắt biếc của nó, dường như cậu đã nhìn thấy một cánh cửa dẫn vào thế giới trong mắt nó, cậu ôm hôn nó đầy âu yếm rồi thì thầm trong khi thân dưới lại bắt đầu di chuyển...

"Đúng thế..."

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Anh không muốn nhìn sao?

Chẳng phải anh vẫn luôn quan tâm đến nó hay sao?

Nó kia. Từng cử chỉ đầy dung tục. Nó đang làm tình với một người đàn ông khác.

Sao anh không nói gì?

Anh cứ mãi im lặng thế,

Sao anh chỉ nhìn em...EM MUỐN ANH NHÌN NÓ!

Em muốn nghe anh nói rằng anh KINH TỞM NÓ!

Khốn kiếp!

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi ghét bóng đêm. Nó giống như thế giới của tôi ngày trước. Trước khi người ấy đến bên tôi.

Nhưng tôi lại yêu những đêm không trăng. Không có ánh sáng...ai đó vẫn thường khóc vào những đêm như thế.

Tôi căm thù những đêm trăng sáng. Sao người ta cứ hay yêu trăng?

Mặt trăng...giống như một ả điếm phơi bày nhan sắc mỗi đêm...cho bất cứ ai.

Tôi như thế...làm sao không ghét nó được.

Trăng rằm trong lòng tôi...Là nó.

Mệt mỏi quá...

Đã quá lâu rồi tôi không ngủ...

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Hãy để em chợp mắt một lát, trước khi sóng gió bắt đầu.

Xin đừng quấy rầy em.

Còn câu chuyện...cho đến lúc em thức dậy vào ngày mai...hoàn toàn tỉnh táo.

Em sẽ để nó diễn ra một cách tự nhiên...

Cũng như thế, là vài lời với bạn, người đang đọc những dòng này...

Khi tôi ngủ...xin đừng hỏi ai sẽ là người cầm bút

Và khi tôi không có ở đây,

Mong bạn hãy để tâm hồn mình vui tươi trở lại,

Một sự vui tươi trong chớp nhoáng, giống như bầu trời trong xanh trước cơn giông bão.


-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------


7h15 phút...

"1..2..3"

Tiếng trống trường vang lên rộn rã . Khu nhà D rộn ràng tiếng chuông báo giờ vào lớp.

Vậy mà cậu vẫn ngồi đây. Vào tiết rồi. Nhưng hôm nay, Nhã không muốn học một chút nào.

Thứ nhất là tối qua cậu về nhà rất trễ. Hậu quả là hôm nay cậu không sao mở mắt ra được.
Thứ hai là cậu không muốn nhìn mặt ông thầy dạy Lý một chút nào. Ông ấy có điệu cười sằng sặc và con mắt láo liên, suốt cả tiết cứ nhìn ngó chằm chằm đám hoa khôi của lớp. Và cả Nhã nữa.

Nhã chẳng bao giờ quên. Một lần cậu bị gọi lên bảng, cậu ức đến phát khóc khi trông thấy bản mặt toe toét giống như có khắc chữ Tao-đố-mày-làm-được của ông thầy.
Không hiểu sao, cứ bài khó là Nhã bị gọi lên, nếu may mắn nghĩ ra thì không nói, còn không làm được thì thế nào ông cũng khiến Nhã phải xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt Mấy đứa bạn cùng lớp ,ai cũng lắc đầu ngán ngẩm , còn cái người đứng trên bục giảng thì cứ nhìn Nhã một cách thích thú vô cùng. Ông làm việc đó thường xuyên đến nỗi , Nhã có cảm giác mình trở thành một chò trơi để ông thầy giải khuây. Đôi lúc cậu cũng khoái chí nhìn cái mặt tức tối của ông khi đề bài ra không đủ rắc rối để làm khó cậu. Nhưng nói thực, cậu chả bao giờ muốn tham gia mấy trò cá cược ấy, vì kiểu gì cậu cũng là người chịu thiệt. Nhã chợt nhớ đến lần lên bảng gần đây nhất, lúc cậu đứng chết trân ngó cả lớp cầu cứu thì ông đã luồn ra sau lưng, cất cái giọng cáo già vô tư lự:" Học hành thế đấy. Thầy đánh vào mông cho bây giờ". Nhã trợn tròn mắt nhìn ông như á khẩu, mất vài giây sững sờ, cậu đành chịu thua và xin về chỗ. Khi cái tay ram ráp của thầy vỗ đét một cái, Nhã hét lên khi ngã chúi về trước.

Cả lớp im lặng. Nhã đứng lên, quay lại lườm ông bằng đôi mắt rơm rớm nước. Mọi thứ đã quá sức chịu đựng. Cậu chạy vụt ra khỏi lớp, không thèm quan tâm đến hậu quả của nó. Đó là lần đầu trốn học của cậu.

Từ đó đến nay, cậu rất ngại gặp mặt ông thầy. Và ông cũng thế. Nhiều lần ,Nhã gặp ông trên sân trường, có vẻ ông muốn nói với cậu điều gì đó, nhưng chưa lần nào Nhã đứng lại nghe. Trong giờ học, ông cũng không mấy khi gọi Nhã lên bảng nữa, và môn Lý của ông bây giờ thật kinh khủng. Gần như là địa ngục với cả lớp. Ông thầy vui tính hay giận dỗi bây giờ nghiêm khắc đến kì lạ. Cả lớp trách Nhã. Buồn thế đấy.

Nguyên trường THPT Chu Văn An -Hà Nội có hai căng tin cho nhân viên, học sinh, một bên nấu ăn ngon mà rẻ, nhưng chỗ ngồi ít lại chật chội. Bọn học sinh thường gọi là căng tin nhà nghèo. Đương nhiên, cái còn lại, nơi Nhã đang nằm bò ra đợi cho hết tiết được gọi là căng tin nhà giàu, bây giờ còn đỡ, chứ hồi Nhã mới vào trường, nhiều đứa còn thề chẳng bao giờ lê thân vào đây nạp mạng cho "máy chém". Được cái rộng rãi thoáng mát, ngủ ở đây thì thoải mái hết sức. Lại chả bị ai hỏi mấy câu đại loại như" Sao không vào học?..."

Nhã nhắm nghiền mắt, lơ mơ nghĩ đến cái sự học gian nan của mình. Nhã đang học lớp 10, khối chuyên Pháp. Công bằng mà nói thì việc học ở lớp khá nhàn hạ với cậu, cậu chỉ tính đến chuyện xa hơn, thi đại học. Trong khi đám bạn đều đã có đường đi nước bước hết cả, chỉ mỗi Nhã vẫn chưa biết sẽ tiêu xài mấy năm tuổi đời ở đâu sau khi tốt nghiệp cấp 3.

Nhã cứ nằm ngủ mơ màng mà không hề để ý đến cái nhìn tò mò của mấy chị bán hàng và mấy anh phụ bếp. Họ ngạc nhiên khi thấy một cậu bé da trắng tóc dài, đẹp như con gái tìm về một góc phòng nằm ngủ. Cậu bé hình như chưa bao giờ xuất hiện ở đây. Họ xúm lại bàn tán điều gì đó, thỉnh thoảng một vài người trong số họ lại lén đưa mắt nhìn về phía Nhã. Nhã chỉ mơ hồ cảm thấy có ai đó đi qua chỗ mình, cậu cũng chẳng buồn mở mắt. Và vì thế, cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai trẻ đang đỏ bừng bừng khi được chiêm ngưỡng cái dung nhan tuyệt đẹp của cậu ở khoảng cách gần như thế.

Tâm trí Nhã đang nghĩ về một nơi xa xôi lắm...

Nhã nhớ về một buổi sớm, khi cậu vừa mở mắt, cả căn phòng tràn ngập nắng và ánh sáng từ chiếc cửa sổ mở toang.
Phía cuối giường, quần áo của cậu được ai đó là phẳng và gấp lại ngay ngắn. Có một tờ giấy đặt bên trên, Nhã cầm lên đọc.

"Tôi đã trả tiền phòng và đặt điểm tâm cho cậu. Cảm ơn vì tất cả"

Nhã trầm ngâm đọc đi đọc lại nó nhiều lần. Mọi thứ lướt qua vội vã như một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp.
Cậu thậm chí còn chưa biết tên người đó. Nhã như mường tượng ra khuôn mặt yêu kiều đẹp đến khó tả ở ngay trước mắt, đôi môi đỏ hồng thì thầm những tiếng thật ngọt ngào :"Chúa ơi...anh thật tuyệt...Em chưa bao giờ... hạnh phúc như thế này...". Phút chốc, những xúc cảm tuyệt đẹp, những gì cậu vừa trải qua đêm hôm trước lại ngập tràn trong đầu Nhã, cậu sờ tay lên mặt nghe má mình đỏ lựng...

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Chị ơi, bán cho em 2 phong sugus...í, lấy thêm mấy cái bánh gạo đi Cầm ơi...này Cầm..ủa mày làm sao vậy?"

"Tên tao có gì hay dữ vậy mà mày reo lắm thế"-Thằng Cầm nhăn nhó quạy đứa con gái vừa lên tiếng...mặt nó như thể bị tống vào cả lọ muối tiêu khi chị bán hàng cứ cười khúc khích.

"Ờ thì tao xin lỗi, ai biểu con trai mà đặt tên là Ngọc Cầm, bộ ông bà già mày bị cận nặng hay sao mà không biết con mình là cái giống gì...úi ,thôi, em trót dại...xin chị Ngọc Cầm tha cho...Úi...ĐAU!"

"Ai biểu mày còn khai cả tên đệm nữa mần chi?...Này thì Ngọc ...Ngọc này, Cầm này..."- thằng Cầm vớ ngay cốc mì tôm trên bàn phang vào đầu nhỏ Hải.."Em mua cốc mì này luôn nha chị..."

"Hôm nay mày lại ăn mì nữa hả?"-Hải xoa đầu ,tròn mắt nhìn cái đứa con trai có cái đầu húi cua cụt lủn trước mặt mình.

Cầm là một đứa con trai bình thường, không xấu mã nhưng cũng không đẹp như tên nó. Dáng dong dỏng cao, da tai tái, là một trong mấy đứa đứng top trong khối chuyên Pháp. Tính thằng này hòa đồng, vui vẻ, mỗi tội hơi thực dụng quá. Cái gì cũng tiện là đươc. Kể cả việc ăn uống. Nó ăn mì không phải vì nó thích, vì nó thấy thế là tiện nhất. Vừa nhanh vừa rẻ lại no bụng. Và đúng là nó thực hiện rất triệt để. Từ đầu năm đến giờ, không ngày nào nó không ăn cái thứ này, kể cả bữa trưa, tối thì có mẹ nấu cơm cho, thế là ...tiện.

Nó với tay lấy cái phích nước sôi rót vào cốc...Vừa rót nó vừa đưa mắt bâng quơ...

"Á, nước tràn ra kìa Cầm ơi...Mày đang ngủ mơ đó hả?" Con Hải hét lên giằng lấy cái phích trong tay thằng Cầm. "Mày ngó cái gì mà như mất hồn thế?"

Con Hải nhìn theo hướng thằng Cầm đang đứng ngó, một giây, rồi như hiểu ra, nó che miệng và đạp vào chân thằng Cầm khiến thằng này đau quá há hốc mồm, chắc chắn con Hải đang cười vì đôi mắt nó cứ híp lại trông cong cớn và gian xảo hết mức.

"À, ra là em Nhã...Chả trách..." Hải nhìn lại về phía Nhã đang nằm ngủ, rồi lại quay lại phía thằng Cầm. Con nhỏ suýt nữa té lăn quay khi thằng bạn đứng bên cạnh đã biến đi đâu mất.

Thằng Cầm lẳng lặng quan sát cậu con trai xinh đẹp , nghe tiếng Nhã thở đều đều. Đôi mắt thằng Cầm sao dịu dàng và trìu mến quá. Nó cứ đứng nhìn như thế cho đến khi con Hải tiến sát sau lưng , cất cái giọng chua lanh lảnh làm nó giật cả mình.

"Thèm quá hả?"

Cầm trợn tròn mắt nhìn cái mặt con nhỏ đang tủm tỉm trông rất tinh nghịch. Vẻ ngộ nghĩnh trên mặt nó làm thằng Cầm muốn phá lên cười. Nhưng nó vẫn giả vờ giơ tay lên dọa đánh " Mày chán sống rồi hả biển?"

"úi đây còn yêu đời lắm. Với lại chị Cầm hiểu sai ý em rồi ,em đang nói cốc mì chị đặt trên bàn kia, ai biểu đầu óc đen tối thì ráng chịu chứ..."

Ừ nhỉ, quên béng cốc mì , trông nó trương lên phát khiếp, thằng Cầm tiếc rẻ cầm lên soi soi...

"Thôi đi cha, ăn vào đầy bụng phiền lắm đấy"-Ai đó vừa nghểnh cổ lên nói bằng cái giọng lè nhè ngái ngủ. Nhã dụi dụi mắt rồi lấy tay che cái ngáp thật dài.

Lần này đến phiên cả Cầm và Hải cùng ngạc nhiên quay lại phía Nhã. Thằng Cầm cứ lúng túng như gà mắc tóc, nó gãi gãi cái đầu cua, hỏi nhỏ " Ủa em...em dậy rồi hả?"

"Hai người cứ oang oang thế, làm sao em ngủ nổi nữa...Mà sao hôm nay anh chị lại đến giờ này, khối 11 học buổi chiều cơ mà?"

"Ờ hôm nay lớp anh có tiết thể dục...thế còn em, chắc cúp tiết nữa hả?".Cầm vừa nói vừa tiến ra sau lưng Nhã. Nó cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời của cậu. Chỉ vì vừa rồi, nó đứng còn Nhã ngồi, nó chợt nhìn thấy cái cổ áo rộng của Nhã hơi lệch ra, để lộ một vùng da trắng ngần. Những bước chân của nó như bị ma quỷ xui khiến, nó chẳng hiểu mình đang làm gì nữa.

Nhã vươn vai đứng dậy, giật mình khi thấy hai tay thằng Cầm luồn qua vai , ôm choàng quanh cổ cậu

"Anh làm cái gì thế?" -Nhã hét lên tức giận, quay qua nhìn nhỏ Hải cầu cứu. Con nhỏ cũng đang tròn mắt kinh ngạc bởi hành động khá là táo bạo của thằng Cầm. Nó vẫn biết thằng này mê Nhã từ lâu, nhưng chưa bao giờ dám làm gì quá đáng. Nó cũng biết vào cái lúc thằng Cầm đột nhiên khác lạ như thế, tốt nhất là chớ dại mà động vào. Nó nhún vai, lắc đầu tỏ vẻ bất lực.


"Anh muốn ăn mì...Cẩn thận ,nước nóng đấy em..." Thằng này coi bộ bị điên.

Qua vai Nhã, một tay nó giữ cốc mì trương, tay kia cầm dĩa .Nó tì cằm lên vai Nhã ,chu mồm hút hút từng sợi mì...Mì trương ăn có ra gì đâu, quan trọng là nó được hít cái hương thơm trên da thịt Nhã, mùi bồ kết trên tóc Nhã, và giá mà Nhã có thể quay đầu lại mà ngó con mắt như kẻ chỉ đang chằm chằm soi mói cái cổ áo hớ hênh của cậu.


Khỏi nói cũng biết cậu bé điên tiết đến mức nào, những tiếng ú ớ cứ chực bật ra từ cổ họng, cậu chỉ muốn quay lại cho Cầm một cái tát, nhưng lại ngại cái cốc mì trên tay nó. Nước mì không quá nóng nhưng cũng đủ rát, với lại...ướt mất đồng phục thì lấy đâu mà thay. Biết thế nên Nhã chỉ biết cố nuốt cục tức vào trong, kiên nhẫn đợi hắn xơi xong mì. Mà lão này đểu quá. Ăn cái , không ăn nước. Nước còn đầy thế kia thì biết phản kháng thế nào đây? Nhã cứ lom lom dè chừng cái cốc mì , mỗi lần hắn kéo sợi mì lên xơi là cậu lại cố thót ngực thót bụng lại, chỉ cầu mong đừng bị "dính chưởng" , bốc mùi lên thì ôi lắm.


"Rengggggggggggggggggggggg" Tiếng chuông hết tiết vang lên làm Nhã muốn té xỉu, căng tin sắp sửa đông nghẹt người. Cảnh này mà bị trông thấy thì biết kiếm cái lỗ nẻ nào cho Nhã chui xuống đây? Còn gì vui hơn khi nam hoa khôi của khối Pháp cặp cùng "cái đầu" của cả khối? Nhã và Cầm đều quá nổi tiếng cho một tin đồn, và nếu tin đồn ấy mà lan ra thật thì chắc chắn đám chiến hữu thân tình của Nhã sẽ không từ thủ đoạn biến tin đồn thành sự thật.

Cậu đành xuống nước năn nỉ "Anh Cầm ơi, anh làm ơn ăn nhanh lên có được không, em có làm gì nên tội chọc giận đàn anh đâu cơ chứ..." .Cầm bật cười khi nghe cái giọng có vẻ như muốn khóc của Nhã, sao nó yêu giây phút này đến thế?

May cho Nhã, có vẻ như cuối cùng thằng Cầm cũng giải quyết xong cốc mì oan nghiệt kia...Nó từ từ đặt cốc mì xuống, và...

"một, hai, ba...chạy lẹ đi Hải ơi!"

Hai đứa này đúng là bằng hữu lâu năm...Không hẹn mà cùng...chạy.

Ngay khi cốc Mì chạm mặt bàn, Nhã đã quay lại với một cú đấm, vậy mà tầm tay của cậu vẫn ngắn hơn một sải chân của Cầm...Cậu chỉ còn biết tức tối hét với theo hai cái bóng cắm đầu chạy ra khỏi căng tin, mặt Nhã đỏ bừng bừng, nắm tay siết chặt...Miệng lẩm bầm rủa thầm 2 kẻ "bề trên" đáng ghét.

Khổ thân Nhã... Cả giờ giải lao hôm ấy phải đi lạy lục năn nỉ các anh chị bán hàng trong căng tin đừng tiết lộ tai tiếng đáng xấu hổ kia. Mấy chị chỉ cười tủm tỉm...còn mấy anh thì chả dại gì mà không nhân cơ hội này, bắt Nhã phải đến ăn thường xuyên, cốt là để gặp lại Nhã nhiều nhiều. Cậu cười méo mó khi nghĩ đến khoản tiền hàng tháng sắp phải cống nạp cho "máy chém", tất cả chỉ tại tên Cầm đáng chết...lần sau ta mà gặp thì...Trông thấy Nhã làm một cử chỉ bực bội và khó chịu trên mặt, tưởng người đẹp đang cáu mình, mấy ông anh đầu bếp vội vàng lấy danh dự của ông thủ quỹ chưa đến ra để hứa "giảm giá khuyến mãi" cho hoa khôi của khối Pháp. Tự nhiên được của trời cho, sự bực dọc của Nhã bay đâu mất...Nhã cười toe,khoe một bên má lúm đồng tiên, mắt nhướn lên, sung sướng nghĩ đến việc kéo theo đám chiến hữu đến "quậy" ở căng tin nhà giàu một lần cho biết. Chỉ khổ mấy anh chàng háo sắc...Khéo mất việc như chơi...Mà cần gì đến lúc ấy, riêng cái nụ cười duyên trên mặt Nhã lúc này đã đủ để họ rủ nhau đâm đầu vào chảo mỡ rồi...

Đẹp nó sướng thế đấy, các cậu ạ.

Nhã ôm cặp bước vào lớp với cái vẻ vênh vênh tự đắc hiếm gặp trên khuôn mặt , cậu chỉ muốn kể ngay với mấy đứa bạn về quả "lộc" mới bắt được.

Ờ mà khoan, thế kể ra sao nhỉ, không lẽ khai luôn vụ tên Cầm ăn hiếp mình, đây chả dại.

Vứt cặp xuống ghế, Nhã quyết định một việc rất trọng đại là ...không nói gì về vụ vừa rồi cả...Chứ nói thì kiểu gì cũng bị truy ra bằng chết. Thôi chi bằng để bất ngờ cho chúng nó. Nhã ngồi xuống bàn, hai tay chống cằm, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn về một chốn xa xôi, Nhã đang say sưa tưởng tượng ra một đống khuôn mặt sửng sốt của mấy đứa con trai trong lớp cho cái lần ghé thăm căng tin nhà giàu sắp tới...Rồi cả mấy anh phụ bếp dễ thương...Nhã sẽ làm một cái mặt thật đáng yêu, dễ thương nhất cậu có để các anh zai không chạy đi đâu được mà buộc phải phục vụ một bữa linh đình cho cả bọn với cái giá bình dân...Có lẽ làm một quả lớn rồi chuồn thẳng, không quay lại nữa kẻo họ mần thịt thì chắc chết luôn...mấy con dao đó mà tía vào người thì...ôi thôi...Nhã ngây thơ nghĩ đến mấy cái hình phạt chém, đâm, chặt,xả một cách hồn nhiên hết sức.

Ôi Nhã ơi, người ta không chém em đâu...Ai nỡ..? người ta chỉ ...ờ ...có khối cách mần thịt em đấy. Ngái ngủ quá nên mới không nhìn ra mấy cặp mắt hau hau của các anh phụ bếp tốt bụng...Mới nghe đến ăn là sáng cả mắt...Dễ dụ thiệt.

Nhưng rồi khi sự vui sướng xẹp bớt đi, cơn buồn ngủ trở lại làm Nhã díp cả mắt, đúng cái lúc định rải sách văn làm gối, sách lí phủ làm chăn thì cậu nghe mấy tiếng gọi "thân thương" quen thuộc:

"Nhã ới Nhã ơi...con gái của mẹ đến rồi à" Giọng Thùy Anh-"má mì" của Nhã

"Bà nội...để im cho tôi ngắm con gái xem nào...Ôi chà hôm nay con vẫn xinh như mọi khi. Thế này thì bố cho thằng Ngọc Tú nghỉ khỏe...mày cưới bố đi con!"

Nhã nhe răng cười " Bố già yếu chân run rồi, lấy con thì không qua nổi một đêm đâu, nhu cầu của con cao lắm đấy"

Và vừa rồi là giọng của Đức-papa kính yêu của Nhã, upa của các bạn nữ trong lớp, papa cười toét cốc đầu Nhã:

"Ờ ..bố biết mà. Mày y hệt bố ngày xưa...không thì làm sao có mày được...Hix, con gái ơi, thông cảm cho bố nha, thằng Tú nó cậy quyền lớp trưởng, nó ép bố gả con gái yêu cho nó...Mày phải thương bố, về nhà chồng ngoan nghe chưa...Bố thương mày lắm đấy, nhớ dụ chồng mày xóa tên bố vụ trực nhật muộn tuần rồi nhá" -Thằng Đức vừa nói vừa giả cái giọng nheo nhéo , mặt mày nhăn nhó như khỉ, lại còn lấy tay lau mắt lau kính như thể có nước mặt thật ấy.

Nhã bật cười, nhìn gia đình của cậu.

Đúng thế. Lớp 10D5 là gia đình của Nhã

"Mà mày yên tâm. Thằng Tú nó khỏe lắm...ủa sao đánh tui?"

"Bá láp quá đi...thằng Hoàng ,thằng Công nó gọi ông ra quán bàn chiến thuật Dota gì gì ấy. "

"À ừ tôi quên...Tẹo nữa Côn với Sơn đến lớp bà nhắn tụi nó ra luôn nhé. Team đi thi đấu mà thiếu người thì coi sao đặng..êu, ra đánh dota không con gái?"

Nhã cười nhẹ , lắc đầu, thằng Đức lại cười ha hả, vỗ vai cậu đánh độp một cái rồi xách cặp đi ra khỏi lớp. Nhã quay qua hỏi Thùy Anh "Hôm nay trống tiết hả mẹ?"

"Thì bà Tin lấy chồng , đi honey moon tận Lào ...Cai đã về đâu. Cuối cùng bà "khoai sọ" cũng lấy được chồng...mô phật"---"Mà còn tiết cuối tiết Văn thì bọn thằng Đức bùng luôn là cái chắc, thi xong rồi, có đứa nào thèm học nữa đâu...Mẹ chẳng bùng mà còn chẳng thèm mang sách vở nữa là..."

"Uhm, thế mẹ cho con ngủ đến hết giờ luôn nha...con mệt quá..."

"Lại đi chơi khuya nữa phải không...Thấy mày bùng tiết 1 là mẹ biết ngay...Thôi ngủ đi, mẹ qua bên F1 nói chuyện với cái Thương vậy. Cứ tưởng thằng Đức ở lớp, đang định khoe nó cái fic yaoi mới viết thì lại..."- Ngó cái mặt Nhã ra chừng đang buồn ngủ hết chịu nổi, nó lắc đầu cười rồi đứng dậy. Nhã nhắm mắt lại, bật cười vì cái vẻ tiếc rẻ trên mặt mama . Đức và Thùy Anh là bạn thân của nó, hai đứa này có chung sở thích yaoi nên đã ngồi nói chuyện thì chuyện đông chuyện tây rồi thế nào cũng quay qua seme với uke...

Nhã thầm nghĩ...Nếu 2 đứa biết việc của Nhã...biết đâu chúng nó sẽ thông cảm cho Nhã. Nhưng còn những đứa khác, liệu chúng có hiểu cho Nhã không, liệu chúng có gây sức ép bắt 2 đứa nó tuyệt giao với Nhã? Cậu rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.

Nhã là người đồng tính. Cậu vừa muốn sống thật với mình, nhưng cũng không muốn làm bạn mình khó xử.

"Ừ...một ngày nào đó...mình sẽ nói cho chúng nó biết..." Nhã tự lẩm nhẩm với mình rồi chìm vào giấc ngủ.

Nhã ngủ không biết bao lâu,cho đến khi bên tai cậu văng vẳng tiếng cãi nhau gay gắt...kéo cậu trở về thực tại.

"Mày làm cái trò đấy mà coi được à? Thằng khốn nạn, đừng nghĩ có cái sứ quán Pháp đỡ đầu là muốn làm gì cũng được nhé?"

Nhã ngửng đầu lên, trông thấy cái mặt đỏ gay của Tú, cậu kéo kéo vạt áo nó rồi hỏi:

"Có chuyện gì thế Tú? Tú đang cãi nhau với ai vậy"

"Nhã cứ hỏi cái thằng đứng sau lưng Nhã ấy."

Nhã chưa kịp phản ứng thì đã thấy có bàn tay đặt lên vai mình. Như một phản xạ, cậu quay phắt lại tìm chủ nhân bàn tay ấy. Khi Nhã chưa kịp định thần thì đã thấy bờ môi mềm có gì đó ram ráp. Hai khuôn mặt gần sát đến mức Nhã chỉ trông thấy vài lọn tóc vàng bay bay trước mắt. Vì mới ngủ dậy nên toàn thân rã rời, Nhã không kịp và cũng không thể chống cự. Martin, hắn ghì chặt vai Nhã, môi hắn day day bờ môi mềm của Nhã, lưỡi hắn thô bạo tách bờ môi Nhã đang cố khép lại, Nhã cố đẩy hắn ra, cậu liếc mắt sang hai bên tìm kiếm sự giúp đỡ. Đám bạn của Nhã đứa nào cũng há hôc mồm nhìn vào hai người không chớp mắt. Nhưng chỉ một khoảng ngắn ngủi, nhận thấy ánh mắt cầu cứu của Nhã, tất cả ủa vào giằng tay Martin ra khỏi Nhã...Ngay sau đó, có tiếng nắm đấm chạm vào mặt khô khốc...

"CHÓ CHẾT! SAO MÀY ...MÀY DÁM LÀM THẾ. HÔM NAY TAO PHẢI DẠY CHO MÀY MỘT BÀI HỌC"

"TÚ! DỪNG LẠI". Nhã ôm chặt lấy cánh tay Tú... Quay qua nhìn hắn, một bên má sưng vù.

Martin.
Hắn -tên du học sinh người Pháp mới chuyển đến đầu năm nay.
Hắn- cái gã lớn xớn, đú đởn, đầu óc chậm chạp, suốt ngày cười cười như một thằng điên. Lang thang khắp sân trường.
Gã ấy, vào ngày đầu tiên đến học, lần đầu gặp Nhã, trong lúc Nhã tưởng hắn không biết tiếng Việt, mới đành bắn một tràng tiếng Pháp giới thiệu cho hắn nghe về ngôi trường hắn sắp sửa theo học. Hắn cứ im lặng, cười cười cho đến lúc Nhã bí từ, vò đầu bứt tai tìm cách nói sao cho hắn hiểu, thì hắn lại nói. Trước mặt ngần ấy người, thầy cô và bạn bè của Nhã. Hắn nói bằng tiếng Việt, rất dõng dạc

"Không ngờ ở Việt Nam cũng có dân gay cơ đấy"

Nhã chết điếng người. Cậu nhìn hắn như thể một vật thể lạ, hoặc là, một ngôi sao quả tạ rớt trúng đầu Nhã. May mà thầy cô chỉ xem đó như một câu nói đùa. Tất cả cười vào cái mặt đỏ lựng của Nhã và cái mặt ngây ngô của hắn.
Không hiểu sao, hắn có vẻ thích thú với ý nghĩ Nhã là gay thứ thiệt. Và nhiệm vụ thiêng liêng mà chúa trời đã giao cho hắn là vạch mặt Nhã.
Có một lần, Nhã trở thành đề tài bàn tán của cả trường , đương nhiên là bàn tán theo nghĩa vui, nghĩa là đi đâu cũng bị trêu chọc, bị xấu hổ.
Nguyên nhân chỉ vì hắn, không hiểu bằng cách nào và từ lúc nào, đã dính vào lưng áo Nhã tờ giấy "EM BỊ GAY XIN ĐỪNG CHỌC EM"
Đến nỗi cuối buổi hôm ấy, bác bảo vệ đích thân lấy xe hộ Nhã và tiễn cậu bằng câu " Đừng để ý bác nhé cháu. Bác còn vợ và con nhỏ"

Trông cái mặt bác toe toét mà Nhã muốn điên luôn, cậu đành cười đau khổ và biến về thật lẹ.

Martin ,gã đó.
Khắc tinh của Nhã.
Kẻ thù của Nhã,

Trở về hiện thực, Nhã vừa bị kẻ thù xâm phạm!

"Tú, nói cho Nhã nghe, Tú đã trông thấy cái gì?"

Tú , lúc này đang lườm Martin như thể nếu-Nhã-buông-tay-ra-thì-mày-đi-đứt, và vẫn cứ lườm hắn như thế, nó nói bằng cái giọng ghen tị ai cũng nhận ra:

"Lúc vào lớp, Tú trông thấy nó đang cúi xuống chỗ Nhã. Nó định..."- bỗng nhiên mặt Tú đỏ bừng, cái giọng hùng hổ tự nhiên lí nhí :"...hôn Nhã"

Nói đến đây, thằng Tú lại ***g lên, mắt nó đỏ ngầu, hai nắm tay nó run run...Thằng Tú, hotboy của khối Pháp, có một thân hình vạm vỡ cao to lí tưởng...Và cái bắp tay của nó mà thoi vào mặt thăng choắt Martin thêm lần nữa thì khéo thằng này vào viện chứ chẳng chơi. Mà Martin đúng là nhỏ bé thật. Nó chỉ lớn hơn Nhã một chút. Trông nó gầy gò, đeo kính cận .Mặt mụn tùm lum. So với dân Pháp, thằng này thuộc dạng xấu đến mức hiếm có khó tìm.

"ĐỦ RỒI!" -Nhã giằng mạnh tay thằng Tú.

Cậu hét, giọng đầy uất ức" TÔI MUỐN HAI NGƯỜI KHÔNG BAO GIỜ LÀM PHIỀN TÔI NỮA..."

"TẠI SAO?"
"POURQUOI?"

Kì lạ. Cả Tú và Martin cùng nói. Lập tức ,chúng nó lại quay qua lườm nhau lom lom

"Nhã biết Tú quan tâm đến Nhã . Nhưng mà, mình không muốn Tú trở thành kẻ hành hung tất cả những ai đến gần Nhã, Tú đừng tưởng Nhã không biết việc Tú đe dọa anh Cầm và Đức nữa. Nhã không phải món đồ để Tú chiếm đoạt làm của riêng"

Khuôn mặt đẹp trai của thằng Tú bỗng nhiên dài ra như cái bơm, mắt nó hiện rõ vẻ bàng hoàng. Tự nhiên nhìn nó xanh lét đến tội. Nó liếc xéo Martin một cái rồi bỏ ra ngoài phòng học.

Nhã nhìn về phía Martin. Cái mặt thằng này vẫn cười cười , khoe hàm răng trắng nhởn phát sợ. Và ngó cái điệu bộ nghênh nghênh của nó ra điều Tôi-không-biết-tiếng-Việt-đừng-chửi-tôi-vô-ích. Nóng mặt, Nhã quát to:

"Et toi, Martin. Tu ne sais pas? J'ai peur de toi toujours quand je te vois.
si tu fais encore une fois comme ca, je vais TE TUER!!"

Martin ngưng cười ngay lập tức, khuôn mặt nó như thể bị dội gáo nước lạnh vào mùa đông vậy. Nó đờ người ra, chết trân tại chỗ.
Nhã xách cặp lên, không thèm liếc hắn đến một cái. Khi cậu ra đến cửa lớp, cậu nghe thấy tiếng hắn gọi, bằng cái giọng tội nghiệp chưa bao giờ nghe thấy. Đến mức nó khiến cậu không nỡ đi thẳng. Cứ đứng như thế, không quay lại, Nhã nói xấc:"QUOI?"

"C'est ma faute...
ne... ne te fâche pas ..."

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------.

END CHAP 1

[continue]



CHÚ THÍCH : một số câu tiếng Pháp (dịch đại ý)

"Et toi, Martin. Tu ne sais pas? J'ai peur de toi toujours quand je te vois.
si tu fais encore une fois comme ca, je vais TE TUER!!"
==>
Đại ý là "còn cậu, Martin. Không hiểu phải không? Tôi phát sợ mỗi khi trông thấy cậu.
Nếu còn làm trò đó một lần nữa, tôi sẽ giết cậu đấy"

"Quoi ?"
==>"Cái gì?"

"C'est ma faute...
ne... ne te fâche pas ..."

==>" Tôi đã sai..
...đừng giận mà..."

Cốm
01-06-2008, 03:54 PM
ờ.... tớ nói thật đừng giận tớ nhé :D, nói thẳng trên phương diện là một độc giả và là mod box văn học này.

- tớ vốn ko thích những thể loại kiểu này lắm. Dù gì thì mem JPN cũng chủ yếu tầm lứa tuổi từ 15+. Mà hạn chế của 4rum là ko giới hạn được người đọc. Nếu để bọn bé quá nó đọc thì cũng ảnh hưởng ko được tốt lắm.

- Tớ đọc những thể loại kiểu này tớ thấy ko... có gì để nhận xét '_______'. Tớ ko biết là ấy muốn được nghe nhận xét về vấn đề gì: nội dung, văn phong ??

p/s: hình như các mem YAL đang "hồ hởi" kéo sang bên này ^^".