PDA

View Full Version : [A] Kamenashi Kazuya - S hay M (Chap 1)



hami_chan
01-10-2009, 02:56 AM
Over view

http://i198.photobucket.com/albums/aa169/hami_chan_89/A8176729-239.jpg

E nhớ có lần trong 1 bài interview, có câu hỏi a nghĩ m` là loại S hay M, a đã trả lời rằng a ko nghĩ m` là M. Cơ mà tại sao a fải đi lòng vòng jống e thế ah =)) . Fải thì cứ nhận đi, ai nói j đâu cơ chứ ;)) A là M mà :”>. Và liệu đó có fải là lí do vừa nhìn thấy a là e “trapped in” lun hk nhỉ 8->.


Chap 1: Shuji - 1 con người điển hình

http://i198.photobucket.com/albums/aa169/hami_chan_89/a7eosw95cb4sgscmw.png


Tình yêu sét đánh của e ko fải là vì a mà là Shuji a ah; thật sự là e shock lắm í, tại sao lại có 1 con ng jống chính m` đến thế, có khak chăng chỉ là não của e có knăg totally ignore n~ j e mún ignore thui ^^

A rất hay cười, và cười rất tươi ~ híhí :”> Nhưng n~ luk ko cười thì sao nhỉ… e nói thẳg là trông lạnh lùng lắm, có 1 cái j đó vừa bí ẩn vừa xa cáck. Ng ta gọi đấy là aura fải hk ah ) Và rồi chỉ cần a mở miệng, với nụ cười rạng rỡ là ngay lập tưk khiến ng khak quên bẵng hoàn toàn cái ấn tượg khó gần đó.

A popular, a có vô số bạn bè vây quanh, nhưng 1 cảm jak cô đơn và hụt hẫng khó tả cứ đau nhói trong lòg. Trong đám ng ấy, có ai là ng thưk sự thấu hiểu và quan tâm đến a? A mệt mỏi vì luôn fải jữ bộ mặt tươi cười, vì fải làm 1 lô 1 lôk n~ work ko thưk sự hứng thú, chỉ bởi vì a ko mún làm mất lòng ng khak; có n~ ng nói rằng a jả tạo, 2 mặt rồi này nọ. Nhưng chẳng hề j fải ko a, vì đó đâu fải sự thật; bởi ít nhất e cũng thấy a có tới 4 mặt lận =)) A khi ở trườg và ngoài xã hội; a khi ở bên gia đình; a khi ở bên 2 ng bạn thân thiết và a khi chỉ còn có 1 m`.

E bít a sợ cô đơn lắm, a sợ khi bị mọi ng bỏ rơi và lãng quên. A ko yêu quý đc tất cả mọi ng nhưng lại ko mún bị dù chỉ 1 ng ghét. Chỉ cần để ý 1 chút là thấy ngay mà a có thể ngủ dễ dàng ngay cả khi rất ồn ào và có nhìu ng xquanh; a có thể dễ dàng thik ứng với môi trg mới, a cũg ko đặt quá nhìu kì vọng vào bất kì ai hay điều j… tất cả đối với a chỉ như 1 trò chơi; bởi a sợ bị tổn thươg dù chưa hề bị đau lần nào. E ko nghĩ đấy là sự nhút nhát hay cái j đó đáng xấu hổ mà là bản năng tự vệ hết sứk tự nhiên của con ng :X

A jỏi jang, hoàn hảo trong mắt ng khak nhưng chẳng may khi bị thương rồi, a lại vụng về chẳng khak chi 1 đứa trẻ ; a bối rối ko bít bôi thuôk ntn đành để mặk cho nó tự lành… rồi a cố hk chú ý tới vết thg ấy nữa, cố jả bộ coi như nó chưa hề tồn tại mà đâu bít nó đã bị nhiễm trùng…

Thậm chí cả khi vết thg đã lên da non, nỗi sợ trong a vẫn ko biến mất mà trái lại ngày 1 lớn dần lên. Sợ lắm chứ >”< có 1 mối qhệ nào đó quá sâu săk là điều mà trc đây a luôn tránh né, vậy mà h đây 2 ng bạn đó đã trở nên quá qtrọng đối với a mất rồi; Cái hạnh fuk đẹp đẽ này a có thể jữ đc bao lâu trc khi lỡ tay làm vỡ?... Vì a cũng hậu đậu lắm í :”>

Thế nhưng a vẫn thử, căn bản tại a cũg thik mạo hiểm mà, a nhỉ;)) Và knăng thik nghi của con ng kì diệu lắm a ah, cứ dần dần sưk đề kháng sẽ ngày 1 tăng, rồi đến 1 luk nào đó sẽ đc miễn dịch hoản toàn lun cơ :D

…………


Lằng nhằng thật đấy nhỉ :)

Vì a là người cơ mà, nếu là ng mà ko complicated 1 chút thì kể cũg fí cho cả hệ thống genome loằng ngoằng răk rối với vô số trình tự DNA lặp lại và nhảy nhót tùm lum =))



Và a thấy đấy, vừa rồi lại 1 = chứng nữa cho sự có 102 của con ng, hay cho cái sự thik đi đg vòng của a và e :))

Cuối cùng e mún nói khẳng định lại 1 lần nữa… cả a và e đều là loại M ah :”> e chak 100% lun đấy, a ko chối đc đâu =))


(Chap 2: Hatanaka_san, gambatte!!!)