PDA

View Full Version : [Cảm xúc] Proposal Daisakusen - Chuyển xoay định mệnh



Leon Lampard
07-09-2010, 10:05 AM
Hối tiếc là hai từ thường gặp trong cuộc sống. Hối tiếc về thời gian, hối tiếc về sai phạm, hối tiếc về con người và đôi khi cả những khoảnh khắc mãi mãi trong tim. Hối tiếc luôn đến khi những điều quan trọng bất chợt mất đi, khi người ta bỗng nhận ra mình vừa đánh rơi hạnh phúc. Cuộc sống không đơn giản là những ngày êm đềm bất tận, cuộc sống luôn chất chứa biết bao nhiêu điều, đến một lúc nào đó, cuộc sống sẽ lấy đi và mang lại hối tiếc trong ta. Là con người, có lẽ chưa ai chưa từng trải qua một lần hối tiếc, chưa ai chưa từng đứng ngẩn ngơ và thốt lên hai chữ “giá như…”. Trong cuộc sống, nếu từ “nếu” có thể trở thành hiện thực, thì ta đã không phải đối mặt với hối tiếc từng ngày.



http://www.youtube.com/watch?v=RedWgMvqUM4&feature=related

Proposal Daisakusen là một bộ phim nói về sự hối tiếc, về những sai lầm và sửa chữa trong quá khứ cho một hạnh phúc tìm đến tương lai. ProDai chất chứa rất nhiều, có tình người, tình bạn, có gia đình, có tình cảm lứa đôi. ProDai giống như câu chuyện thần tiên kể về một phép màu cổ tích giữa đời sống hiện thực, giữa những bộn bề lo toan khiến người ta phải mang trong mình hai từ “hối tiếc”. ProDai nhẹ nhàng mà sâu lắng, trôi lượn lờ như con sông bất tận ngoài xa, lẳn lặn sóng, lăn tăn lăn tăn, đến một lúc nào đó, bất chợt cuốn thành bão xoáy thẳng vào lòng. ProDai không lãng mạn như Winter sonata, không vui nhộn chan chứa như Boys over flowers, ProDai có một dàn diễn viên đẹp, nhưng cũng chẳng so được với độ lộng lẫy của Hàn, thế nhưng ProDai lại thổi vào tâm hồn những cơn gió mới lạ, làm mát dịu cảm xúc mỏi mệt của một ngày dài. Xem ProDai không chỉ để cười, để khóc với nhân vật, mà còn lắng nghe và cảm nhận tiếng nói từ sâu thẳm tâm hồn, để biết giữ lấy hạnh phúc, nỗ lực gạt bỏ hối tiếc ra khỏi cuộc đời. Thật sự, ProDai không phải bộ phim tình cảm đầu tiên tôi được xem, cũng không phải bộ phim hay nhất, nhưng ở đấy, có một cái gì rất lạ, lạ và dịu êm, nhẹ nhàng, lạ và lắng lòng xoáy thẳng vào sâu trong cảm xúc.

Chủ đề tình yêu không mới, một người con trai cố gắng giành lại tình yêu cũng không mới, thế nhưng những diễn biến và tình tiết trong phim chẳng bao giờ cũ, mỗi tập trôi qua, mang đến một cảm xúc khác nhau, mang đến những thông điệp đầy ý nghĩa không chỉ riêng với tình yêu mà còn với cả cuộc sống thường ngày.


http://i290.photobucket.com/albums/ll263/JoeCole121/Decorated%20images/Prodai2.jpg

Iwase Ken, một con người ương bướng, một gã cứng đầu và thiếu kinh nghiệm trong tình yêu. Ngày trước, Ken chỉ xem Rei là bạn, đứa bạn thời thơ ấu thân thiết luôn cạnh bên mình, để rồi đến một ngày, khi Rei rời Ken tiến về phía khác, Ken chợt nhận ra Rei là tất cả của anh. Sự hối tiếc bắt đầu ập đến, anh mong muốn được làm lại, một lần, chỉ một lần thôi, được quay về quá khứ, được bắt đầu lại từ đầu, được nhìn thấy Rei cười, khóc, được cạnh bên Rei, an ủi, vỗ về, được làm cho Rei hạnh phúc, được sửa chữa mọi sai lầm. Chỉ một lần, một lần thôi trong dòng thời gian bất tận dù anh biết rằng ước mơ đó sẽ mãi chỉ là những gì anh cầu khẩn nhằm xua tan hối tiếc trong lòng. Ấy thế mà ước mơ lại trở thành sự thật. Một vị tiên hiện ra, ông cho Ken được trở về quá khứ, được thay đổi khuôn mặt ủ rũ trong bức ảnh thành nụ cười. Và rồi, như một câu chuyện cổ tích, ánh sáng lóa lên, mọi thứ xung quanh mờ dần đến khi Ken mở mắt anh đã đứng trong quá khứ của 14 năm trước Một câu chuyện thần tiên, một câu chuyện với mở đầu bằng những phép màu cổ tích. Thế nhưng…

Cuộc đời không phải là câu chuyện cổ tích dù cho có được ban tặng phép màu đi chăng nữa, cuộc đời luôn khắt nghiệt, đắng cay, sẽ chẳng bao h tìm được một cái kết có hậu nếu ta chấp nhận bỏ cuộc giữa chừng. Cuộc đời như một dòng chảy, dòng chảy trôi dài theo thời gian, cuốn theo những điều quan trọng đi mất. 11 tập phim, 10 bức hình, 14 năm ngược dòng thời gian tìm về quá khứ, Ken đã làm được gì?

Ken chạy hết mình vì Rei trên sân bóng, nhưng cuối cùng vẫn ôm vào lòng thất bại đắng cay, mà thất bại ấy lại thảm hại hơn cả thất bại trước đó.

Ken dù bệnh quay quắt đến đâu vẫn dầm mình giữa sương đêm đứng chờ Rei mong chúc mừng sinh nhật, trong khi đó, Rei lại đến nhà Ken, để rồi cả hai không thể gặp mặt nhau, không thế nói lấy một lời. Rei đối mặt cùng thất vọng, Ken chìm trong sự hụt hẫng đắng cay, mọi nỗ lực đâu phải bao h cũng được đền đáp với một cái kết xứng đáng, mọi nỗ lực của Ken trong quá khứ đôi khi bị dìm sâu bởi số phận, định mệnh tương lai.


http://i290.photobucket.com/albums/ll263/JoeCole121/Decorated%20images/Prodai4.jpg

Khi xem phim, tôi đã từng nghĩ rồi mọi thứ sẽ giống như câu chuyện cổ tích, rồi Ken sẽ thay thế vị trí Tada-san, chú rể hiện tại để đứng cạnh Rei, để cùng Rei tiến về một tương lai hạnh phúc. Khi xem phim, tôi cứ ngỡ quá khứ sẽ được đổi dời, cứ ngỡ ánh mắt Ken sẽ không còn buồn như thế trong hiện tại. Nhưng dù có phép màu giúp đỡ, con người vẫn chỉ là con người, và cuộc sống vẫn được quyết định bởi bàn tay số phận, số phận trớ trêu hay khắt nghiệt, số phận cuối cùng vẫn là Ken đứng trong lễ cưới của Rei cùng Tada-san. Quay về để rồi thất bại, sau bao nhiêu lần như thế, Ken đã tìm được gì? Hay có chăng là nét mặt u buồn của Rei chợt tươi cười trong bức ảnh, hay có chăng Ken giúp hai đứa bạn thân trở thành một cặp xứng đôi. Xem ProDai, không chỉ có thông điệp tình yêu được mang làm chủ đạo, bên cạnh đó, cách cư xử giữa người với người cũng là một yếu tố quan trọng của phim.


http://i290.photobucket.com/albums/ll263/JoeCole121/Decorated%20images/proposal5.jpg

Quay về quá khứ bao nhiêu lần, Ken vẫn không chuyển xoay được số mệnh, 10 slide hình trải dài qua 14 năm không khiến Rei từ chối Tada mà nhận lời cầu hôn của Ken, đó không phải vì Ken không cố gắng. Ken đã rất cố gắng, anh đã chạy không ngừng nghỉ, đã chạy mãi, chạy mãi với ý nghĩ về Rei trong đầu. Thế nhưng tại sao anh vẫn thất bại? Có lẽ vì Ken quá quan tâm đến người khác, mà đôi khi sự quan tâm ấy lại hạ gục chính anh. Ken có thể quên đi ông của Rei sẽ không bao h trở lại vào năm sau để cùng Rei tìm nhũng phút giây thư giãn, Ken có thể bỏ mặc Tsuru cùng trò bịp của bạn trai cũ Eri để đuổi theo ngăn Rei bước về phía Tada-san, Ken có thể quay lưng với ông sếp đang đứng trước nguy cơ thất nghiệp để tìm Rei và trao nhẫn cho Rei… Thế nhưng Ken không làm vậy, Ken đã chọn cách kéo tay Rei đuổi theo chuyến xe mà ông Rei đang hướng đến, Ken đã đứng lại bảo Tsuru đừng để mất Eri rồi mới chạy tìm Rei, Ken đã giúp ông sếp thoát khỏi nguy cơ để cuối cùng mang trong mình những đớn đau không bao h phai xóa được. Ken quay về quá khứ, biết phải sữa sai điều gì, lúc nào, ở đâu thế mà bao nhiêu lần Ken vẫn thất bại, vẫn đối mặt hiện tại với những ám ảnh hằn sâu trong đầu. Nhưng Ken chẳng trách ai cả, không trách ông Rei, không trách Tsuru, Eri, càng không trách Rei hay Tada-san, Ken chỉ tự trách mình, tự đối mặt và rúc người vào sâu trong nỗi thất vọng. Vị tiên ấy cũng thất vọng vì Ken, cũng tức giận nặng lời với Ken, thế nhưng ông chưa bao h từ chối cho Ken thêm một cơ hội khác, có lẽ, vì dù Ken thất bại, nhưng trong thất bại ấy, Ken đã sống hết mình, đã cố gắng bằng mọi nỗ lực, đã không quên đi tình người mà chỉ ích kỷ vì bản thân. Ken có thể thay đổi quá khứ, nhưng không thể thay đổi chính mình.


http://i290.photobucket.com/albums/ll263/JoeCole121/Decorated%20images/ew070417026.jpg

Thời gian cuối cùng sắp kết thúc, khoảnh khắc cuối cùng của quá khứ sắp vĩnh viễn khép mãi sau lưng. Ken bỏ lại chiếc nhẫn trên biển hiệu “Don't knock the New York ” rồi tự đứng trước ống kính kết thúc thời điểm của mình. Vị tiên đã nói cánh cửa thần kỳ nằm sâu trong tim Ken, nếu Ken cố gắng, anh sẽ mở được nó, thế nhưng sau bao nhiêu lần thất bại, đứng lên, thất bại, cánh cửa vẫn như một dấu chấm lửng mơ hồ trong tâm trí, một vùng miền xa xôi mà với tay cũng không thế bắt được. Ken bỏ cuộc, anh bỏ cuộc khi cánh cửa sắp mở ra, anh bỏ cuộc khi nhìn Rei cùng Tada-san hạnh phúc, anh bỏ cuộc và rời khỏi quá khứ của chính mình rồi nói với vị tiên rằng “Thay vì trở về quá khứ để thay đổi hiện tại, tôi đã quyết định thay đổi hiện tại cho tương lai bời như thế, mọi thứ sẽ không bao giờ trở nên quá muộn". Thế nhưng Ken không hề biết rằng chính ý nghĩ ấy lại là chiếc chìa khóa duy nhất cho cánh cửa thần kỳ…


http://i290.photobucket.com/albums/ll263/JoeCole121/Decorated%20images/prodai1.jpg

Một chuyện tình lãng mạn mở đầu bằng phép màu cổ tích nhưng diễn ra ở cuộc sống bình thường, có nước mắt, có nụ cười, có khổ đau cùng những hối tiếc để rồi bất chợt khép lại gieo vào lòng người biết bao nỗi niềm bâng quơ. ProDai không chỉ xem để thưởng thức mà còn xem để suy ngẫm, bởi tình yêu không phải là thứ cảm xúc dễ tác động đổi thay, không phải chỉ việc quay về quá khứ biến nỗi buồn thành nụ cười trong bức ảnh rồi có thể sóng bước cùng người mình yêu đến cuối cuộc đời. Đôi khi hối tiếc lại là một phần trong cuộc sống, không có hối tiếc, ta sẽ mãi mãi không bao h nhận ra giá trị thực sự của yêu thương, hối tiếc thoi thúc con người tìm cách sửa chữa, giục lên ý nghĩ khao khát được quay ngược thời gian trở về biến đổi sai lầm. Thế nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, dù có quay về quá khứ đi chăng nữa, không ai dám chắc rằng định mệnh sẽ được đổi thay. Ken đã cố hết sức, đã dùng tất cả nhũng gì có thể để giữ lấy Rei, nhưng rồi Rei vẫn đứng cùng Tada-san nơi giáo đường tôn kính, Ken vẫn một mình gặm nhấm nỗi xót xa.


http://i290.photobucket.com/albums/ll263/JoeCole121/Decorated%20images/Prodai7.jpg

Ken là người tạo ra chìa khóa, Rei là người dùng chìa khóa đẩy tung cánh cửa thần kì, thế nhưng có ai biết rằng Tada-san lại là người trao cho Rei chìa khóa và mỉm cười nhìn cô tiến về phía Ken. Cuộc sống đôi khi là những điều bất ngờ như thế, đôi khi thay đổi quá khứ chẳng giúp gì cho hiện tại, nhưng chỉ một cố gắng thật sự ở hiện tại lại chuyển xoay hoàn toàn số mệnh tương lai.

Cuộc sống sẽ chẳng thể thay đổi khi con người mãi dìm mình trong hối tiếc, nếu Ken không tự đứng lên giữa thất bại của chính mình, nếu Ken không chấp nhận rời bỏ quá khứ trở về hiện tại để thay đổi tương lai thì có lẽ cuộc sống của Ken không bao h thoát ra khỏi hai từ hối tiếc, nếu không muốn hối tiếc thì hãy sống hết mình cho hôm nay, hãy sống và nỗ lực hết mình để khi nhìn lại có thể mỉm cười với quá khứ.



http://www.youtube.com/watch?v=ZcmJTnYNjyY
(Một đoạn mình thật sự rất thích trong ProDai, nhìn Ken vì Rei mà chạy bằng tất cả sức lực, chạy dài qua những con đường trong quá khứ, xem lại bao nhiêu lần rồi mà vẫn nghe ấm lòng)



Leon Lampard

bactor
09-01-2013, 06:54 AM
phim nhật đầu tiên mình down về xem, đọc bài viết của bạn rất hay :)

laiduydai
09-01-2013, 10:24 AM
phim này rất hay vui nhất đoạn còn đi học :x cứ giống hệt như mình ấy, nếu được chiếu lên TV thì :))

nhocant
27-05-2013, 12:40 AM
phim này đã coi bản của hàn ròi nhưng chưa coi bản nhật, có vẻ anh vai chính mắt long lanh quá đi, ko biết bản nhật ra sao nữa...có nêncoi ko đây...vì cơ bản là ko thích phim quay về quá khứ lắm ^^

jadenguyen2008
25-06-2013, 03:23 AM
Mới xem, chính thức kết Pikun từ phim này sau khi lê lết xem cưng í diễn đơ đơ từ DZ tới BB. Kệ, tuy đơ nhưng em vẫn hợp rơ

binkjo
13-08-2013, 10:42 AM
Bộ JDrama đầu tiên xem trong 4rum T^T
coi mà cứ như bão trong lòng T^T

nguyenhieu0992
13-08-2013, 01:25 PM
phim này coi tập nào tập nấy đều thấy tức.thích nhau nhưng không nói cứ chần chừ lần này đến lần khác. Kết nhất câu trong phim nhớ mang máng ý nghĩa: Không thể thay đổi tương lai bằng cách thay đổi quá khứ mà chỉ có thể bằng hành động hiện tại. chỉ thấy tội anh giáo viên :)