Kasumi
12-05-2012, 01:52 AM
Một Cái Chết Vô Can
(Mukankeina Shi, 1961)
Nguyên tác: Abe Kôbô (1924-33)
Dịch: Nguyễn Nam Trân
Nguồn: erct.com
http://www.erct.com/2-ThoVan/NNT/Motcaichetvocan.jpg (http://www.erct.com/2-ThoVan/NNT/Motcaichetvocan.jpg)
Có khách tới thăm. Hai chân chụm lại hướng về phía cửa ra vào, mặt úp xuống, nằm sóng sượt. Khách đã chết.
Dĩ nhiên A. không dễ gì ý thức ngay tình cảnh lúc ấy. Phải mất một vài giây trước khi sự kinh ngạc làm hắn choàng ngợp. Mấy giây đồng hồ đó như được phong kín trong một sự yên tĩnh đến nghẹn thở, giống như tờ giấy trắng căng phồng hơi điện.
Tiếp theo đó, bao nhiêu vi ti huyết quản chung quanh vành môi A. bắt đầu co rút thật gấp, đồng tử hắn mở banh, cảnh vật chung quanh trắng bạch ra. Lỗ mũi hắn chợt trở nên rất thính, ngửi thấy cả mùi da thịt còn tanh dậy lên. Người tên A., chủ nhân căn hộ số bảy trong chung cư M. này, như được cái mùi ấy ùa tới đánh thức, run bắn lên và bắt đầu hiểu được sự nghiêm trọng của tình hình. Một người đàn ông không quen không biết, không ai cho phép, đã đến nằm chết trong phòng hắn. Chỉ cần nhìn cánh tay phải bị bẻ quặt một cách không được tự nhiên phía trên đầu thì chẳng còn gì để nghi ngờ nữa, đúng là người khách đó đã chết thật.
A. lặng lẽ lướt nhìn bên ngoài cánh cửa ra vào mà hắn chưa khép kỹ. Cần cổ hắn bật tiếng kêu đánh rắc như tiếng ai bẻ que diêm. Trừ cái tay vịn bên thành cầu thang ánh lên lấp lánh, hắn không thấy có gì động tĩnh. Thở dài nhẹ nhõm, A. vội đóng kín cửa và hơi lấy làm lạ, không hiểu tại sao mình lại cảm thấy nhẹ người như thế. Chính ra, nếu thấy bóng ai đó, hắn sẽ không ngần ngại gọi họ đến giúp đỡ. Có phải chuyện cần giấu diếm gì đâu, hành động như hắn nghĩ là điều đương nhiên. Tuy vậy lúc này, khi thấy không có ai cả, hắn cảm thấy như mình vừa thoát nạn. Dĩ nhiên, hắn cần chút thời giờ rộng rãi để lấy lại bình tĩnh mà đánh giá tình hình, thế nhưng trong khi theo dõi diễn biến tâm lý của mình, A. vẫn thấy có gì không ổn thỏa.
Giữa giây phút ấy, nếu hắn khám phá ngay ra điều ẩn nấp bên trong sự mâu thuẫn đó và chọn lựa một hướng hành động khác thì sự việc có lẽ đã kết thúc cách khác. Thế mà rốt cuộc khi vừa đóng sập cánh cửa xong, động tác kế tiếp hầu như bắt buộc của hắn là khóa trái nó lại từ bên trong. Hiển nhiên sau đó hắn mới bắt đầu để đầu óc làm việc...Cho rằng sự chần chờ của hắn là một chi tiết cỏn con bỏ qua cũng được, nhưng thử hỏi, ai có thể ở đó mà dạy khôn cho hắn về chuyện ấy? Tình hình nghiêm trọng và bức bách quá đi mà!
Hắn hấp tấp khóa cửa. Ổ khóa chỉ là loại ổ hết sức bình thường nhưng bản làm bằng hợp kim khá dày, bên trong lại lót một lớp cao su nên rất mềm, vặn khóa vào vừa khép được khít khao vừa đỡ tốn sức. Khi gan ngón tay cái của hắn ấn lên chìa...hắn có cảm giác khoan khoái thấy ổ khóa hơi dội ngược...Bất đồ, lúc ấy, một ý nghĩ từ đâu ập đến làm hắn muốn nghẹn thở. Không, mình không thể nào lầm. ...Rõ ràng lúc về nhà, mình nhớ có tra chìa vào quay một vòng trước khi mở cửa mà. Thây ma làm gì có thể dùng chìa khóa lại và tự nhốt bên trong! Từ giây phút phát hiện ra xác chết giữa phòng cho đến lúc đó, A đã cố tìm mọi cách để xua đuổi ý nghĩ rằng đây là một vụ án mạng trong khi mọi chi tiết đều chứng minh ngược lại. Không phải chỉ chừng ấy...Sự thể xảy ra như thế này còn có nghĩa là trước tiên kẻ nào đó đã mở khóa vào nhà hắn một cách trái phép.
Nếu vậy, ắt ai đó đã dựng kế hoạch và dàn cảnh hết sức tinh vi. Không chỉ mỗi mình xác chết mà ngay chính hắn cũng đều là quân bài cần thiết bị lôi kéo vào trong kế hoạch phạm tội. Họ nhắm mình ngay từ đầu. Nghĩ đến cái ác ý không dè đó, làn da của hẳn trở nên nhạy cảm và nổi hết gai ốc. Việc hắn không kêu cứu ai đến giúp mình ngay hay không tính toán về khả năng đó có thể là phản ứng bắt nguồn từ bản năng tự vệ của hắn chăng?
Lại nữa, chìa khóa của căn buồng này khó thể nói là thứ tốt hảo hạng. Hình thù có vẻ ăn khớp với ổ khóa đấy nhưng cơ năng của nó đến mức độ nào thì còn đáng nghi lắm lắm. Có một dạo đã lâu, hắn đánh mất chìa và phải nhờ người quản lý cho mượn tạm cái chìa của ông ấy, hắn đã mở được chẳng có vấn đề. Hắn cũng phải xoay đi xoay lại một hồi đấy nhưng cái chìa vạn năng của ông quản lý xem khá ăn khớp với cái ổ. Chỉ cần có chiều ngang và độ dày vừa đủ, có lẽ bất cứ chìa nào cũng mở cánh cửa này được. Thế thì căn buồng của hắn không phải là cái đích bị nhắm đặc biệt, nó chỉ được chọn do tình cờ có vị trí gần nhất ở cầu thang đi lên. Ngoài ra, hồi tưởng rằng mình đã mở khóa khi đi vào nhà có khi chỉ là một ảo giác sau khi thấy chìa khóa tra vào có hơi vướng mắc trong ổ. Cánh cửa chưa hề đóng bao giờ cũng nên... Nói thì nói chứ điều đó không làm sao giảm được sự nghiêm trọng của vấn đề. Tự đưa ra bao nhiêu lối giải thích nhưng không có lối nào làm hắn thỏa mãn hoàn toàn.
Cơn hoảng sợ trở lại xâm chiếm, hắn quay đầu thử nhìn xác chết. Cần cổ hắn lại đánh rắc một tiếng tựa que diêm bị bẻ gãy. Cái xác như toát ra một nỗi phẫn uất. Dù đang nằm đấy bất động nhưng nó cho ta cảm tưởng đang có những chuyển động không nhận ra được nhưng liên tục chẳng khác cây kim đồng hồ treo tường. Có lẽ do tư thế của nó chăng? Cái xác làm ta liên tưởng đến bức ảnh chụp bắt được động tác của một vũ công đang tung người lên múa. Thân thể được gập lại một cách giả tạo: cánh tay trái nằm kẹp dưới thân mình kể từ bờ vai trở xuống trong khi cánh tay mặt oằn ra bên ngoài, trông kỳ dị như bị lệch khớp. Vầng trán úp xuống một điểm trên sàn, đang gánh chịu sức nặng của cả đầu lẫn cổ. Dù vậy, nửa người phía dưới thì lại nằm suôn đuột như vừa mới được chỉnh lại cho ngay ngắn. Rõ ràng sau khi chết rồi, có ai khác đã cho tay vào cái xác này.
Xác chết mặc một cái quần màu xanh dương, không còn nếp. Đầy vết nhầu phía sau đầu gối. Giày nâu nhạt, gót đã vẹt, đế cao su dính mấy hạt cát to. Trên lai quần cũng có dấu cát. Một vệt đen chạy dài từ mông xuống tới bên trong cặp đùi. A. nghĩ anh chàng này chắc bị bóp cổ chết vì hắn có lần nghe thiên hạ kể là kẻ treo cổ chết thường đái ra quần vào giây phút cuối cùng. Áo vét anh ta mặc có đường xẻ rãnh sau lưng, màu xanh lơ và tươi. Vạt áo vắt lên cho thấy cả sơ mi nhưng chẳng hiểu vì sao anh ta không đeo thắt lưng.
Thế rồi, A vội vã đảo mắt nhìn một vòng quanh căn buồng. Hình như đâu vẫn còn đấy cả. Lối vào phòng nơi có đặt bồn rửa mặt...nước vẫn tiếp tục rịn ra. Vẫn cái vòi nước bắt không chặt... Lớp chiếu lát trên sàn lối vào...Căn phòng rộng sáu tấm tatami ...với cái trần bằng ván ép được mấy thanh gỗ dát theo hình chữ thập đỡ lên...bàn, ghế, kệ sách nhỏ...bức tường có trổ một cánh cửa sổ rộng hơi nhô ra...tất cả tắm trong ánh sáng vàng vàng cam của mặt trời chiều đã ngả về Tây. Bên vè cửa sổ là một chậu cây gì đó lá đã rụng gần hết và chiếc khăn lau mặt xài lâu ngày đã tơi tã...
Tuy nhiên, A. không nhìn thấu phần bên trong chiếc giường kê sát rạt vào bức tường phía Bắc, khuất sau tấm màn bằng vải rẻ tiền màu lá úa in lỗ chỗ hình mấy con cá. Hắn thử lắng tai xem có gì động tĩnh nhưng chỉ hoài công. Tiếng ồn ào ngoài đường phố đã che lấp tất cả. Trong tai hắn đầy mọi loại tiếng động. Tiếng lò xo cút kít của một chiếc xe ba bánh không biết đang chạy về hướng nào, tiếng ba bốn con chó hùa nhau sủa dai dẳng, tiếng cười giòn giã của mấy người đi dạo, tiếng ai đó rửa soong chảo, âm thanh một chuyến xe điện lướt ngang qua, cả tiếng còi hụ của một chiếc tàu biển nào đó từ xa dội lên không trung rồi vọng lại.
Tấm màn cửa lay động. Để ý thì tự nãy giờ hình như nó vẫn lay động như thế. Vậy mà trong lòng, A. vẫn chẳng thấy gì đáng lo. Không chừng trong vô thức, A. thầm nghĩ rằng cái có thể đe dọa hắn, dầu là gì đi nữa, không làm sao đến từ phía đó được. Hắn cởi giày, cố ý tránh nhìn phía xác chết, liếc vội về hướng cái giường và tiến dần đến đó. Dĩ nhiên cái giường trống không, dấu vết chiếu chăn y nguyên tình trạng lúc hắn đi ra khỏi nhà. Hắn thấy mình hơi thiếu cảnh giác. Rốt cuộc, để chắc ăn, hắn kiểm tra ngay cả dưới giường xem và chỉ nhận ra màu men trắng của cái bô dùng đi vệ sinh ban đêm lóe lên một cách yếu ớt.
Hơi tẽn tò, A. kéo tấm màn lại rồi nhìn về hướng xác chết một lần nữa. Từ phía này, hắn nhìn rõ hơn bên trên thân thể con người đó. Mái tóc cắt ngắn sát, hơi cứng... cổ áo như được ai cố tình kéo lên cho thật cao...màu trắng của nó tương phản với cần cổ cáu bẩn đầy nếp nhăn...lỗ tai tái mét rủ xuống...ngón tay xanh gầy như được đánh một lớp phấn...còn móng thì đã thâm tím...
Tuy không nhìn rõ khuôn mặt xác chết nhưng A. hầu như chắc là mình chưa hề gặp người này. Lật đật đi kiểm kê những vết thương trên người nạn nhân, hắn hết xoay quanh bên này đến bên kia cái xác và dí mắt vào mọi góc cạnh giữa nó và sàn nhà. Hắn nghĩ điều quan trọng nhất là phải xem máu có dây bẩn ra sàn hay không. Có lẽ đây là một việc làm không đúng lúc nhưng động tác này có hiệu quả cần thiết để đưa hắn ra khỏi trạng thái tê liệt vì kinh ngạc từ nãy giờ. Nhìn suốt khắp nơi nhưng không nhận ra vết máu vết me gì cả, A bèn ngừng tìm tòi và chỉ chăm chú vào vùng cằm của người chết. Hắn thấy một sợi râu cạo hãy còn sót, đơn độc chĩa thẳng lên trời từ sau chiếc cằm.
Bất chợt bao nhiêu ý tưởng ồ ạt trào lên một loạt như vỡ đê...Không đâu, chưa phải là những ý tưởng bởi vì chúng hãy còn chưa được diễn tả bằng lời nói. Chúng hãy còn ở trong trạng thái xung động nhưng đã giống như một bầy sinh vật vô danh chỉ cùng chung ý muốn là tẩu thoát. Tuy nhiên, trong khi đang cố tìm môt hướng ra, chúng vì hành động quá đỗi thiếu đấu pháp nên làm cho người ta có cảm tưởng đó là một bầy gia súc đang dồn cục trước một lối ra đã bị phong tỏa. Chẳng hiểu thực tình chúng đã bị chẹn mất đường hay chăng! Không đâu, đường ra vẫn còn ở đó đấy chứ! A. thừa biết nếu chịu khó quay lại thôi, hắn sẽ tìm thấy lối thoát. Dĩ nhiên muốn quay lại nhìn, phải có nhiều can đảm. Hiện thời, cái đang làm cho hắn lo sợ lại không có gì khác hơn là chính cánh cửa để thoát thân ấy. ..Thế nhưng muốn chấm dứt nỗi bất an và nỗi khiếp sợ, hắn không thể làm cách nào khác hơn ngoài việc chọn lấy giải pháp này.
Không cần phải nói, giữa hắn và xác chết, chẳng hề có mối liên hệ cỏn con nào. Sự thực rành rành, chắc như đinh đóng cột. Tuy vậy, ngoài hắn ra, có ai biết cho là hắn không dính dáng gì với cái án mạng này. Để thiên hạ tin, buộc lòng hắn phải trưng bằng cớ. Chỉ có bằng cớ nào thật hùng hồn cho thấy hắn không hề có mặt tại phạm trường mới thuyết phục nổi mấy người cảnh sát. Tình thế của hắn hiện nay là như vậy. Bằng chứng hùng hồn đó sẽ là tấm giấy thông hành giúp hắn bước ra khỏi cửa một cách an toàn khi cần thiết. Hắn không biết phải mất bao nhiêu thời giờ cũng như không hiểu chuyện đó có khó thực hiện chăng, nhưng điều chắc chắn là việc hắn quả quyết mình vô tội và việc trưng được bằng cớ để chứng minh sự vô tội đó, là hai sự kiện hoàn toàn độc lập. Công lý hai đường song song sẽ không hề gặp nhau đã đành khó chối cãi nhưng chứng minh được là điều bất khả. Trong khi ấy, định lý cho rằng hai đường không song song sẽ cắt nhau tại một điểm thì chứng minh dễ cái một. Dù sao, cho đến khi mọi sự sáng tỏ hẳn hòi, thật tình khó lòng đưa ra bất cứ một kết luận nào gọi là thông suốt.
Thế mà không hiểu tại sao hắn chưa chịu đi ra cho xong? Cánh cửa nằm ngay trước mặt kia mà. Việc gì cứ phải chần chờ? Dĩ nhiên, đã đến nước này thì khó lòng không trưng bằng cớ. Có điều nên chờ xem thái độ của người gác-dan cái đã. Chỉ cần đợi thêm một tẹo thôi. Hơn nữa, cứ hành động thong dong như người vô tội có lẽ tự nhiên hơn. Thấy mình như thế, thiên hạ có thể tỏ ra khoan dung với mình dầu khi mình thiếu đôi chút giấy tờ. Nếu may mắn hơn, họ còn đâm ra thương tình, tử tế giúp mình đi tìm bằng chứng nữa là....Nhưng trên thực tế, họ có làm y như mình nghĩ không nhỉ?
Chuyện này chẳng lẽ lại bình thường, có thể bất cứ xảy ra ở đâu, để đến nỗi người ta có thể giải quyết bằng những phương tiện bình thường hay sao? Một cái xác không biết từ đâu, chẳng thèm báo trước, đến nằm chình ình trong một căn phòng, chuyện như thế có lý nào được xử lý hành chính máy móc như cuộc khiếu hiện xảy ra hằng ngày? Không, hắn nghĩ không thể như thế được! Đây là một chuyện cực kỳ quái đản, ngoại lệ, cảnh giác bao nhiêu vẫn chưa đủ. Thu thập đầy đủ chứng cớ để biện hộ cho sự ngay thật của mình dễ hay khó không phải là vấn đề ở đây. Điều quan trọng là hắn phải trưng cái thẻ thông hành đó khi bước ra khỏi cửa, bản thân việc này là một cái bẫy nguy hiểm đối với hắn.
Vừa lúc đó chợt có tiếng ai ho ngoài hành lang. Mặt A. co dúm lại. Hắn đứng không động đậy, chong tai nghe. Gai ốc nổi khắp người, chúng chích vào da thịt và lan ra thành những vòng đồng tâm từ chân lên đầu...Rồi hắn bỗng không nghe thấy gì nữa. Hình như hắn từng trải qua cảnh đó trong quá khứ. Ngôi chung cư này xây cất thế nào mà tiếng động từ những căn hộ khác có thể vọng ra ngoài. Không phải bất cứ mọi tiếng động, chỉ riêng vài thứ ngày thường không thể nghe được như tiếng xé giấy hay tiếng thở dài. Vâng, tiếng động lần này có khi cũng cùng một loại như thế.
Dầu sao A. cũng lấy lại được bình tĩnh, ngẩng cằm lên, miệng mở ra và hít hơi vào thật sâu...Đột nhiên, hắn vội ngậm miệng lại, mắt tránh cái xác chết và nhìn sang chỗ khác như e mình hít phải cái độc khí toát ra từ nó. Giờ thì chưa sao nhưng nếu cái xác có bốc mùi cũng là điều khó lòng tránh khỏi. Thế rồi trong lòng hắn lại dậy lên một mối lo mới: lúc cái xác bắt đầu bốc mùi mình phải tính sao đây? Dù chưa hề có kinh nghiệm ngửi thấy mùi thối rữa, nhưng hắn nghĩ tưởng tượng ra được thì cũng không khó. Chắc chắn phải lợm giọng và khó chịu lắm!
Hắn không thể đứng như trời trồng ở chỗ đó mãi dù có khả năng là bao nguy hiểm đang chờ đón lúc hắn đi qua cửa. Và cái đang hờm sẵn đằng sau cánh cửa đó không phải chỉ vô hại như tiếng ho khúc khắc mơ hồ của ai đâu; ngay xác người trước mặt hắn đây chưa chắc đã chịu nằm yên mãi cho. Ngoài ra, bọn bạn làm cùng sở hay những người hắn không ngờ tới có thể bất chợt đến thăm hắn nữa mới khổ chứ...Đó là chưa nói đến những chuyện xui xẻo hơn...Thêm vào đấy, mùi xú uế của cái xác chết này bắt đầu lan tỏa ra khắp căn buồng như lặng lẽ khoe rằng ta đây cũng đang có mặt. Đối với A., nếu sợ nguy hiểm mà thúc thủ ngồi lại đây thì có nghĩa là hắn đã buông trôi hy vọng thoát thân. Như người bị trăn cuốn mà đầu con trăn lại đang ngậm lấy đuôi của nó, hắn hoàn toàn rơi vào trong cái vòng luẩn quẩn, và để tìm một lối thoát, bắt buộc hắn phải cắt đại thân con vật làm đôi ở một chỗ nào đó.
Nói thì dễ chứ cái đuôi con trăn, không phải muốn cắt là sẽ cắt được. Nhìn qua, tưởng như cắt ở khúc nào cũng chẳng thay đổi bao nhiêu nhưng thực ra không đúng. Cắt ở khúc nào rất quan trọng. Do đó, dù đã một lần hạ quyết tâm, hắn lại đâm ra dùng dằng mất thêm thời giờ để đi tìm giải pháp tốt nhất. Trong khi đó, vòng thân con vật mỗi lúc càng siết chặt.
A. rùng mình. Nhiệt độ bắt đầu hạ. Ánh mặt trời chiều vừa mới chói lòa bên cửa sổ không biết đã tắt ngấm khi nào. Từ bao lâu rồi ấy nhỉ. Độ rày chiều xuống nhanh thật. Mới phút chốc thôi mà hắn ngỡ như đã lâu lắm. A. vội liếc chiếc đồng hồ đeo tay. Đã năm giờ mười. Tại sao ngay lúc ấy mình lại không xem giờ? Mẹ kiếp! Lòng hắn tràn trề hối hận. Đầu óc mụ đi rồi chắc, hình như mình không còn có thể tin tưởng nơi nó.
Chốc nữa thôi, trời sẽ tối hẳn. Nếu không còn phân biệt được vật gì cả, bắt buộc hắn phải bật đèn. Hình ảnh một khung cửa sổ hắt ra ánh sáng khi nhìn từ bên ngoài lướt nhanh qua đầu. Hắn liền cảm thấy có một luồng khí nóng chạy suốt cần cổ. Người nào đó có thể nhận ra ánh đèn này. Khi đã có người thấy hắn rồi thì còn đâu bằng chứng vắng mặt nào dùng để phản biện nữa. Chắc chắn hắn sẽ bị gán cho cái tội danh dấu diếm xác chết ngay lập tức.
Nhưng ngược lại, hắn không thể cứ để căn phòng tối hù. Trước tiên, hắn không biết xoay xở trong bóng đêm. Giả dụ có nghĩ ra được một giải pháp hay, hắn cũng không có điều kiện biến nó thành hành động. Ngoài ra, hắn không thể đoan chắc mình sẽ trăm phần trăm an toàn trong bóng tối. Ở khu chung cu này, một tiếng động dù nhẹ nhất như tiếng ho ban nãy có thể lan ra thật xa một cách không ngờ. Tiếng giày hắn bước, tiếng hắn vặn thìa khóa, tiếng hắn hoay hoay với nắm đấm cửa hay lách cách bên những lá chắn lỗ khóa... biết đâu chẳng được kẻ nào đó in vào trí nhớ, để ý rằng hắn có trở về phòng. Lại nữa, cũng có thể có người tình cờ mục kích việc hắn đang làm. Những người như thế, khi thấy cửa sổ không có ánh đèn, ắt sinh nghi, rồi nếu biết cả về sự tồn tại của xác chết, sẽ kết hợp hai chuyện với nhau và cho trí tưởng tượng tha hồ làm việc.
Dù làm gì đi nữa, tình thế thật bi đát. Giờ đây, cách có thể giúp hắn rứt ra khỏi các xác chết này là dàn cảnh như thể hắn chưa hề trở về nhà bao giờ hoặc làm cho mất tiêu cái xác nầy. Ngoài hai phương án ấy, hắn thấy không có cách khác trừ nhắm mắt, xuôi tay và đem tự sự việc mình khám phá xác chết trong nhà đi trình cảnh sát.
Nhất quyết không trình! Bởi vì đó chính là điều mà kẻ sát nhân rắp tâm xúi hắn làm. Ai biết cái bẫy nào đang được giăng ra? Viên sĩ quan cảnh sát có thể cười nhạt và hỏi trả lại hắn: " Một người không liên can gì với anh à ? Chắc không đấy ?" Khi người ta còn chưa nêu được bằng chứng buộc tội, hắn sẽ mặc kệ họ nói gì thì nói. Tuy nhiên mặt khác, hắn cũng chưa tìm ra phương pháp thanh minh cho mình. Nếu hắn quen biết nạn nhân, chuyện tìm bằng cớ hãy còn tương đối dễ. Chứ bây giờ, trừ phi họ tin vào lời nói của hắn, việc chứng minh xác chết là người mình không hề quen biết đã trở thành một điều vô cùng khó khăn, hầu như vô vọng...
Như thế, thân con trăn càng lúc càng cuộn tròn và bao quanh.
Bóng tối lan dần trong ngõ ngách của căn buồng. Màu da xác chết cũng sậm hẳn lại. A. chợt nhớ ra mình chưa nhìn khuôn mặt của nạn nhân một cách kỹ càng. Nếu muốn nhìn cho kỹ thì còn đợi đến chừng nào. Hắn hầu như tin chắc mình không hề quen biết người này nhưng gương mặt người ta khi chết có thể khác đi một cách đáng kể so với tướng mạo lúc còn sống.
Hắn vẫn do dự chưa vội mó tay vào xác chết. Hắn muốn sao chỉ cần mỗi một động tác mà cũng xong việc. Trước tiên, túm lấy mớ tóc để nâng cái đầu lên và cùng lúc, kéo nó qua bên trái.... Coi bộ cũng thông đấy tuy rằng kết quả là chỉ hơi kéo được cái đầu qua một bên thôi. Cho chắc ăn, hắn bèn tự thử với cái đầu mình. Nói chung có vẻ suôn sẻ nhưng vẫn chưa hoàn toàn. Tốt hơn lấy cả hai tay mà xoay nó. Cái đầu người chết vốn nặng, mình phải vận hết sức. Hắn không muốn đụng tới nó bằng tay trần nên lấy cái khăn mặt treo bên vè cửa sổ bao quanh bàn tay phải. Sau đó sẽ vứt khăn đi. Hắn quì một gối xuống bên cạnh cái xác và chuẩn bị sẳn sàng. Vấn đề là khi cho hai tay xuống rồi, phải làm một phát thật nhanh thật gọn.
Cần cổ người chết cứng dễ sợ. Hắn có thể xoay để lật nó qua một bên nhưng không thể làm xong cái một. Lúc đầu hắn tính nhầm cách phân bố sức lực, quá đà và đánh mất thăng bằng, đến nỗi bổ nhào ngay lên cái xác. Bây giờ xác ấy là một khối cứng nhắc, chắc là hiện tượng co quắp thấy nơi người chết.
A. phải xoay cần cổ cái xác một cách chậm rãi để nó khỏi rít lên như cưỡng lại. Mái tóc người chết ẩm lạnh. Rốt cuộc khuôn mặt anh ta được lật ngửa, hướng về phía hắn. Bộ tịch cái miệng trông như người ăn phải của chua. Đôi mắt hé mở, một chút tròng đen hé lộ sau riềm mi. Gò má lộ rõ, khuôn mặt hơi thưỡi. Chung quanh lỗ mũi có nét như đang làm trò hề. Ngoại trừ nước da hơi lạ lùng, toàn thể khuôn mặt và dáng vẻ trông dễ coi, hiền lành như người đang bối rối vì bị bắt gặp ngủ dậy trễ.
A. chợt muốn rú lên nhưng không thành tiếng và nhảy qua một bên. Cả người hắn run lẩy bẩy và có cảm tưởng mình không kềm hãm nổi các khớp xương lóng tay lóng chân khỏi bật tung ra bất cứ lúc nào. Lúng túng, hắn rảy cái khăn mặt đang bao bàn tay mặt, nhắm khuôn mặt xác chết và thiếu điều vứt mạnh lên đó. Tuy không trọn vẹn, cái khăn cũng đã phủ gần hết nó.
Nỗi sợ hãi của hắn không vì một lý do nào mới mẻ. Chắc chắn khuôn mặt đó không có chi tiết nào để giúp hắn nhận ra là ai. Hình như sự thiếu óc tưởng tượng của hắn đang bị người đó phục thù chút chơi. Lý do là hắn cũng từng nghĩ khuôn mặt kẻ chết không có một nét có cá tính nào để mà mong đợi. Hắn không cưỡng nổi để khỏi buông ra những tiếng rên rỉ từng hồi một rồi chập choạng bước đi vòng quanh cái đầu của xác chết, băng ngang căn phòng rồi gục mình trên mặt bàn. Hai tay chống xuống để giữ thân hình, hắn đưa mấy ngón tay xoa nắn thái dương.
Hắn mải miết xoa nắn hai bên trán như thế một đỗi lâu. Rồi bất chợt, hắn nhỏm người dậy và biết mình phải làm gì. Tất cả những gì cần làm là đưa cái xác ra khỏi chốn này. Không ai biết nó đang nằm đây ngoại trừ hắn và phạm nhân, người đã đến đặt nó. Nếu như có ai khác biết được, chắc họ đã không giữ im lặng lâu la như thế này mà đã thừa cơ hội làm cho mọi sự vỡ lở ra rồi. Bây giờ nếu hắn thủ tiêu được cái xác thì dĩ nhiên, phạm nhân thực sự sẽ không dại gì lên tiếng phản đối mà chính hắn cũng sẽ thoát cảnh bị nghi ngờ.
Điều duy nhất hắn cần là một giải pháp có tính quyết định như việc chặt cái thân con trăn làm đôi. Nếu dời được xác chết đi, hắn không những thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn mình đang kẹt trong đó mà còn xua được nỗi sợ hãi canh cánh bên lòng khi đứng trước cánh cửa. Khi cắt một chỗ ở vòng xoắn trên thân con trăn, nó sẽ nới lỏng ra. Mâu thuẫn về cánh cửa cũng thế, nó sẽ tự dưng biến mất. Ít nhất, có thể hiểu như vậy! Cần gì suy nghĩ rối ren. Tuy hắn cho rằng mình đã tính hết mọi sự nhưng trên thực tế, phải chăng hắn chưa hề tính toán được gì cả! Sự thể bây giờ đã đổi khác. Tình thế có thể cứu vãn nếu hắn biết dung hợp khả năng suy luận với phán đoán cụ thể. Chuyện dời cái xác không phải là một hành động phi lý sinh ra từ hoàn cảnh tuyệt vọng. Nó có cơ sở vững chắc và có nhiều lý do xác đáng để biện minh.
Việc thử đứng ở lập trường của một người khác để phán đoán cũng là điều hữu ích đối với hắn. Đặc biệt là khi dời cái xác, hắn sẽ có lợi hơn khi ở trong tư thế người đã đem nó đến đặt ở chỗ này. Tìm thấy một xác chết vô danh ngay giữa nhà mình, vấn đề vì quá giản dị nên việc giải quyết mới thành khó khăn. Tuy vậy, nhờ cơ hội suy nghĩ về những câu hỏi mà phạm nhân thường tự đặt cho chính y mà A. có thể tìm ra nhiều cách thức đánh giá tình hình. Nói ví dụ, phạm nhân có xác suất là người ở ngay trong khu chung cư này. Chuyện tin được bởi vì cái xác đã được đưa tới đây giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng hạn trong khoảng 10 tiếng đồng hồ mà A. vắng nhà. Có ai vác cái xác như thế này đi xuyên qua thành phố giữa ban ngày đâu. Dẫu có cho rằng nó đã được di chuyển nội trong khuôn khổ khu chung cư thôi thì cũng gọi là thỏa đáng.
Dĩ nhiên, chưa có thể đoan chắc phạm nhân có chủ ý chọn căn buồng của hắn làm nơi đặt cái xác hay y chỉ tiện đâu vứt đấy. Dầu sao, có lẽ hàng xóm của hắn, nhiều người biết là ban ngày dân trong chung cư không mấy ai có nhà và ổ khóa căn buồng hắn dù được khóa cũng chẳng khác gì bỏ ngỏ. Nhưng nói gì thì nói, không chỉ riêng căn buồng của hắn mới ở trong tình trạng như thế. Trong số mười lăm căn buồng ở tầng trệt lẫn tầng hai, có biết bao nhiêu căn ở trong tình trạng ấy. Hơn nữa, căn hộ của hắn vì nằm ngay đầu cầu thang đi lên tầng hai khiến cho nó trở thành đối tượng lựa chọn hết sức lý tưởng nếu phạm nhân là người sống ở tầng trệt. Đây chỉ là một sự phỏng đoán có hơi quá lố nhưng biết đâu không chứa đựng phần nào sự thực.
Điều hắn chắc mẫm là cả cái xác lẫn kẻ giết người đều không thể nào có mối quan hệ gì với hắn. Về mặt lý thuyết, có thể chấp nhận rằng người nào đó đã mưu đồ làm khốn hắn và cái xác chết chẳng qua một phương tiện để thực hiện. Thế nhưng sau khi thử điểm mặt một vòng những người thân thuộc, hắn không thấy ai có thể hành động đáng sợ như vậy. Hắn cũng không tài nào nhớ mình đã làm gì để chuốc lấy hận thù với người khác cả. Có thể kẻ giết người chủ tâm nhắm một người không quen biết. Một người tuyệt đối vô can càng tốt. Chứ không có lý do nào khác để người bị mắc vào tròng lại là hắn được.
Hắn không tìm ra điều gì có thể ngăn trở kế hoạch hắn di chuyển xác chết. Có lẽ là không. Nói có lẽ bởi vì trừ phi phạm nhân đã khéo dàn cảnh làm người ta nghĩ hắn có dính dáng với xác chết. Điều này đâu phải hắn chưa từng nghĩ tới. Nếu mình là thủ phạm, A. nghĩ, nhất định mình đã tính đến mọi diễn tiến của kế hoạch ngay cả khả năng này từ đầu. Thủ phạm có nhiều cách thức. Ví dụ y có thể làm cho người gác dan trong chung cư đinh ninh là người tên A. có đem một ông khách về ngủ qua đêm. Hay là từ ngoài y vờ gọi điện thoại về chung cư nhờ kiếm mình. Rồi khi người gác dan nói ông A. đó không có nhà thì hắn sẽ nói với một giọng nạt nộ hăm he kiểu xã hội đen là mình nhất định đang nằm dài ở trong buồng và trách mình đã không tôn trọng giao kèo. Tự nhiên, người gác dan sẽ tin chắc anh chàng này đây là đồng bọn của mình.
Đứng vào địa vị của thủ phạm, A. nghĩ mình phải xử sự như vậy, nghĩa là chỉ cần gây được ấn tượng mạnh nhưng đừng có lộ diện.
Tuy nhiên nước cờ nói trên chỉ gây bất lợi cho hắn khi nào xác chết còn nằm trong phòng. Nếu việc đó không xảy ra, ngay từ đầu đã không có chuyện. Còn như khi người ta lục soát từng nhà một trong khu chung cư thì không có người thuê nhà nào tránh khỏi sự nghi ngờ và kẻ nào vướng cái xác chết trong buồng mình sẽ là người bị buộc tội. Cho dù người ấy có quả quyết mình vô can, việc cái xác nằm giữa nhà ông hay bà ta là chứng cứ sờ sờ khó lòng chối cãi. Lúc ấy, một lần nữa, ông hay bà đó sẽ được yêu cầu phải chứng minh được là mình không liên can gì với xác chết và mình không có mặt lúc án mạng xãy ra. Nhưng đâu là cách giản dị nhất và an toàn nhất để tống khứ xác chết? An toàn hơn cả việc đào cái hố và chôn nó xuống?
Giờ đây, vấn đề cụ thể là phải chọn căn buồng nào để chuyển cái xác này qua? A. đứng tựa lưng vào thành cửa sổ, nhìn trừng trừng cánh cửa nằm bên kia cái xác chết, làm như xuyên qua cánh cửa, hắn có thể đánh một vòng đến từng ngõ ngách của khu chung cư. Thế nhưng hắn thấy bên ngoài sao mà ồn ào hơn dự tưởng. Bây giờ là sáu giờ kém năm chiều. Hầu hết dân cư trong khu chung cư là người đi làm, dù một mình hay cả hai vợ chồng, nên họ ít khi đi ra đi vào. Tuy vậy, đây là khoảng thời gian trong ngày bất tiện cho hắn nhất. Dĩ nhiên, tiếng động và sự chộn rộn luôn luôn là tấm phên che đậy nên ngược lại, hắn có thể đem những điều kiện tự nhiên ấy phục vụ cho mục đích của mình. Việc di chuyển xác chết sẽ êm thắm nếu hắn biết phối hợp tiếng động bắt buộc phải gây ra với những nhịp chân vừa mới bước qua. Ít nhất, hắn không cần phải lo lắng mỗi khi mở hoặc đóng cửa.
A. đã có sẵn một chương trình để di chuyển xác chết. Hắn sẽ dùng cái mẹo học được trong một cuốn phim và hắn rất thán phục. Nghĩa là hắn sẽ làm như đang đỡ một người say. Thường ngày, A. ít khi vừa đi vừa nắm tay ai cho nên việc tựa kề bên vai một thân thể là chuyện cực chẳng đã, nhưng thôi, đây không còn là lúc kén cá chọn canh. Hơn nữa, gói cái thây trong một tấm chăn bông dấu dấu diếm diếm chỉ tổ khêu gợi sự tò mò của thiên hạ. Hắn phải biết lợi dụng cái tri thức thông thường của người đời là hễ xác chết thì phải dấu biến, mà làm ngược lại. Có thể đấy là nguyên tắc được thủ phạm áp dụng khi đem xác chết bỏ vào căn phòng một người hoàn toàn vô can. Vật nào dấu đều có ngày bị khám phá ra. Nếu bề gì cũng bị lộ thì chi bằng từ đầu, kiếm cách kiểm soát để cho sự khám phá đó đi theo chiều hướng thuận lợi cho mình.
Vào giờ này, đem xác chết xuống tầng dưới là một việc mạo hiểm. Cho dù có khéo ngụy trang đến đâu, khi thực hành, chưa chắc tránh nổi sự dòm ngó. Hơn nữa, thường thường khi di chuyển, người ta thường đi từ phía cổng ngoài để tiến về bên trong chung cư. Nghĩa là, giờ đây phải là lúc hắn vừa mới về đến nhà. Nếu bây giờ hành động ngược lại thì sẽ không giống ai, thiếu tự nhiên, gây suy nghĩ cho những kẻ nhận ra điều đó và đánh thức sự tò mò không lành mạnh nơi họ. Sau khi đánh giá tình hình cụ thể, hắn thấy mục tiêu kế hoạch của mình chỉ còn là một trong những căn buồng nằm ở tầng hai chớ chả đâu khác.
Chỗ lý tưởng nhất để dấu cái xác có lẽ là một trong ba căn hộ nằm xa hơn cái buồng của hắn so sánh với vị trí cầu thang đi lên. May thay, ba căn đó ban ngày không mấy khi có ai ở nhà. Dĩ nhiên hắn nào biết hôm nay giờ này những người sống trong đó đang làm gì ở đâu.Vì nhớ là chưa nghe có tiếng giày, hắn đồ chừng họ vẫn chưa về. Căn hộ sát bên cạnh hắn nhất là của một anh chàng độc thân to lớn, rậm râu, có khuôn mặt tròn quay và cái tật hay chậc lưỡi, tiếng chậc to đến nổi đứng bên này tường hãy còn nghe. Anh ta làm nghề chào hàng cho một tiệm chuyên về máy hàn ống, và khi uống rượu say mèm trở về nhà buổi tối thì hễ càng say anh chậc lưỡi càng nhiều. Trừ hai ba bận tình cờ gặp nhau ở nhà tắm công cộng, A. không bao giờ trao đổi với anh ta lấy một câu.
Sau căn đó là buồng một anh chàng còng lưng với đường râu quai nón dưỡng thật dài hai bên má. Anh ta sinh sống làm sao, A. cũng chẳng biết nhưng cứ mỗi khi A. đi ngang phòng, lúc nào hắn cũng thấy anh ta đang nghêu ngao hát mấy khúc như âm nhạc cải cách. Anh này đi về không có giờ giấc gì cả; có khi anh ta vội vội vàng vàng hết ra lại vào, có khi im hơi lặng tiếng cả mấy ngày liền. Đôi lúc anh gây ồn ào bằng cách vặn ra-di-ô to hết nấc như thể đang nổi cơn khùng, nhưng khi có ai chịu không nổi, đến trước cửa để cằn nhằn thì thấy trong buồng trống trơn.
Căn hộ thứ ba nằm ở cuối hành lang là của một cặp vợ chồng. Khổ một nỗi là A. hầu như không biết gì về họ cả cho dù hắn cũng chẳng cần gì thông tin để có thể thực thi kế hoạch. Chỉ cần biết họ là người không quen biết, hắn đã thỏa mãn. Thật vậy, càng không quen biết, càng dễ hành động...
Thế nhưng khi nghĩ rằng cặp vợ chồng có thể hốt hoảng khi khám phá ra cái xác chết được vác vào để trong nhà, A. hơi tội nghiệp họ. Đã là vợ chồng với nhau, mỗi người đều có trách nhiệm trước những lo âu của người khác, do đó sự đau khổ và bối rối của họ có thể nhân gấp đôi. Không đủ nghị lực ngồi đó bình tĩnh chờ đợi cuộc điều tra của nhân viên cảnh sát sẽ xảy ra, họ có thể chạy ra khỏi cửa và như thế, rơi đúng ngay vào cái bẫy thủ phạm đã giăng ra... A. tự nhủ : "Điều đó không phải lỗi tôi gây ra. Tôi là kẻ trong cùng hoàn cảnh như mấy người nhưng đã khôn khéo nghĩ được cách thoát thân đó thôi. Mỗi người phải tự lực nghiên cứu để tìm ra một giải pháp cho mình chứ! Còn có biết bao nhiêu là buồng của những người không quen biết kia kìa!". Nghĩ tới chỗ nầy, hắn thấy người đem cái xác bỏ vào nhà hắn có thể là nạn nhân của một hoàn cảnh tương tự khi có ai khác đã chở cái xác đặt ngay nhà họ! Biết đâu cái xác này chẳng được chuyển hết căn hộ này sang căn hộ khác như chạy lòng vòng theo một chu trình quái đản! Ý nghĩ kỳ cục này làm cho hắn nghiến chặt hàm răng lại. "Thôi nghĩ sâu xa chi cho mệt xác! Mình chỉ làm như người ta từng làm cho mình trước đây thôi". Tìm ra được điều này, nỗi buồn phát xuất từ mặc cảm phạm tội của hắn chợt như tan biến.
(Mukankeina Shi, 1961)
Nguyên tác: Abe Kôbô (1924-33)
Dịch: Nguyễn Nam Trân
Nguồn: erct.com
http://www.erct.com/2-ThoVan/NNT/Motcaichetvocan.jpg (http://www.erct.com/2-ThoVan/NNT/Motcaichetvocan.jpg)
Có khách tới thăm. Hai chân chụm lại hướng về phía cửa ra vào, mặt úp xuống, nằm sóng sượt. Khách đã chết.
Dĩ nhiên A. không dễ gì ý thức ngay tình cảnh lúc ấy. Phải mất một vài giây trước khi sự kinh ngạc làm hắn choàng ngợp. Mấy giây đồng hồ đó như được phong kín trong một sự yên tĩnh đến nghẹn thở, giống như tờ giấy trắng căng phồng hơi điện.
Tiếp theo đó, bao nhiêu vi ti huyết quản chung quanh vành môi A. bắt đầu co rút thật gấp, đồng tử hắn mở banh, cảnh vật chung quanh trắng bạch ra. Lỗ mũi hắn chợt trở nên rất thính, ngửi thấy cả mùi da thịt còn tanh dậy lên. Người tên A., chủ nhân căn hộ số bảy trong chung cư M. này, như được cái mùi ấy ùa tới đánh thức, run bắn lên và bắt đầu hiểu được sự nghiêm trọng của tình hình. Một người đàn ông không quen không biết, không ai cho phép, đã đến nằm chết trong phòng hắn. Chỉ cần nhìn cánh tay phải bị bẻ quặt một cách không được tự nhiên phía trên đầu thì chẳng còn gì để nghi ngờ nữa, đúng là người khách đó đã chết thật.
A. lặng lẽ lướt nhìn bên ngoài cánh cửa ra vào mà hắn chưa khép kỹ. Cần cổ hắn bật tiếng kêu đánh rắc như tiếng ai bẻ que diêm. Trừ cái tay vịn bên thành cầu thang ánh lên lấp lánh, hắn không thấy có gì động tĩnh. Thở dài nhẹ nhõm, A. vội đóng kín cửa và hơi lấy làm lạ, không hiểu tại sao mình lại cảm thấy nhẹ người như thế. Chính ra, nếu thấy bóng ai đó, hắn sẽ không ngần ngại gọi họ đến giúp đỡ. Có phải chuyện cần giấu diếm gì đâu, hành động như hắn nghĩ là điều đương nhiên. Tuy vậy lúc này, khi thấy không có ai cả, hắn cảm thấy như mình vừa thoát nạn. Dĩ nhiên, hắn cần chút thời giờ rộng rãi để lấy lại bình tĩnh mà đánh giá tình hình, thế nhưng trong khi theo dõi diễn biến tâm lý của mình, A. vẫn thấy có gì không ổn thỏa.
Giữa giây phút ấy, nếu hắn khám phá ngay ra điều ẩn nấp bên trong sự mâu thuẫn đó và chọn lựa một hướng hành động khác thì sự việc có lẽ đã kết thúc cách khác. Thế mà rốt cuộc khi vừa đóng sập cánh cửa xong, động tác kế tiếp hầu như bắt buộc của hắn là khóa trái nó lại từ bên trong. Hiển nhiên sau đó hắn mới bắt đầu để đầu óc làm việc...Cho rằng sự chần chờ của hắn là một chi tiết cỏn con bỏ qua cũng được, nhưng thử hỏi, ai có thể ở đó mà dạy khôn cho hắn về chuyện ấy? Tình hình nghiêm trọng và bức bách quá đi mà!
Hắn hấp tấp khóa cửa. Ổ khóa chỉ là loại ổ hết sức bình thường nhưng bản làm bằng hợp kim khá dày, bên trong lại lót một lớp cao su nên rất mềm, vặn khóa vào vừa khép được khít khao vừa đỡ tốn sức. Khi gan ngón tay cái của hắn ấn lên chìa...hắn có cảm giác khoan khoái thấy ổ khóa hơi dội ngược...Bất đồ, lúc ấy, một ý nghĩ từ đâu ập đến làm hắn muốn nghẹn thở. Không, mình không thể nào lầm. ...Rõ ràng lúc về nhà, mình nhớ có tra chìa vào quay một vòng trước khi mở cửa mà. Thây ma làm gì có thể dùng chìa khóa lại và tự nhốt bên trong! Từ giây phút phát hiện ra xác chết giữa phòng cho đến lúc đó, A đã cố tìm mọi cách để xua đuổi ý nghĩ rằng đây là một vụ án mạng trong khi mọi chi tiết đều chứng minh ngược lại. Không phải chỉ chừng ấy...Sự thể xảy ra như thế này còn có nghĩa là trước tiên kẻ nào đó đã mở khóa vào nhà hắn một cách trái phép.
Nếu vậy, ắt ai đó đã dựng kế hoạch và dàn cảnh hết sức tinh vi. Không chỉ mỗi mình xác chết mà ngay chính hắn cũng đều là quân bài cần thiết bị lôi kéo vào trong kế hoạch phạm tội. Họ nhắm mình ngay từ đầu. Nghĩ đến cái ác ý không dè đó, làn da của hẳn trở nên nhạy cảm và nổi hết gai ốc. Việc hắn không kêu cứu ai đến giúp mình ngay hay không tính toán về khả năng đó có thể là phản ứng bắt nguồn từ bản năng tự vệ của hắn chăng?
Lại nữa, chìa khóa của căn buồng này khó thể nói là thứ tốt hảo hạng. Hình thù có vẻ ăn khớp với ổ khóa đấy nhưng cơ năng của nó đến mức độ nào thì còn đáng nghi lắm lắm. Có một dạo đã lâu, hắn đánh mất chìa và phải nhờ người quản lý cho mượn tạm cái chìa của ông ấy, hắn đã mở được chẳng có vấn đề. Hắn cũng phải xoay đi xoay lại một hồi đấy nhưng cái chìa vạn năng của ông quản lý xem khá ăn khớp với cái ổ. Chỉ cần có chiều ngang và độ dày vừa đủ, có lẽ bất cứ chìa nào cũng mở cánh cửa này được. Thế thì căn buồng của hắn không phải là cái đích bị nhắm đặc biệt, nó chỉ được chọn do tình cờ có vị trí gần nhất ở cầu thang đi lên. Ngoài ra, hồi tưởng rằng mình đã mở khóa khi đi vào nhà có khi chỉ là một ảo giác sau khi thấy chìa khóa tra vào có hơi vướng mắc trong ổ. Cánh cửa chưa hề đóng bao giờ cũng nên... Nói thì nói chứ điều đó không làm sao giảm được sự nghiêm trọng của vấn đề. Tự đưa ra bao nhiêu lối giải thích nhưng không có lối nào làm hắn thỏa mãn hoàn toàn.
Cơn hoảng sợ trở lại xâm chiếm, hắn quay đầu thử nhìn xác chết. Cần cổ hắn lại đánh rắc một tiếng tựa que diêm bị bẻ gãy. Cái xác như toát ra một nỗi phẫn uất. Dù đang nằm đấy bất động nhưng nó cho ta cảm tưởng đang có những chuyển động không nhận ra được nhưng liên tục chẳng khác cây kim đồng hồ treo tường. Có lẽ do tư thế của nó chăng? Cái xác làm ta liên tưởng đến bức ảnh chụp bắt được động tác của một vũ công đang tung người lên múa. Thân thể được gập lại một cách giả tạo: cánh tay trái nằm kẹp dưới thân mình kể từ bờ vai trở xuống trong khi cánh tay mặt oằn ra bên ngoài, trông kỳ dị như bị lệch khớp. Vầng trán úp xuống một điểm trên sàn, đang gánh chịu sức nặng của cả đầu lẫn cổ. Dù vậy, nửa người phía dưới thì lại nằm suôn đuột như vừa mới được chỉnh lại cho ngay ngắn. Rõ ràng sau khi chết rồi, có ai khác đã cho tay vào cái xác này.
Xác chết mặc một cái quần màu xanh dương, không còn nếp. Đầy vết nhầu phía sau đầu gối. Giày nâu nhạt, gót đã vẹt, đế cao su dính mấy hạt cát to. Trên lai quần cũng có dấu cát. Một vệt đen chạy dài từ mông xuống tới bên trong cặp đùi. A. nghĩ anh chàng này chắc bị bóp cổ chết vì hắn có lần nghe thiên hạ kể là kẻ treo cổ chết thường đái ra quần vào giây phút cuối cùng. Áo vét anh ta mặc có đường xẻ rãnh sau lưng, màu xanh lơ và tươi. Vạt áo vắt lên cho thấy cả sơ mi nhưng chẳng hiểu vì sao anh ta không đeo thắt lưng.
Thế rồi, A vội vã đảo mắt nhìn một vòng quanh căn buồng. Hình như đâu vẫn còn đấy cả. Lối vào phòng nơi có đặt bồn rửa mặt...nước vẫn tiếp tục rịn ra. Vẫn cái vòi nước bắt không chặt... Lớp chiếu lát trên sàn lối vào...Căn phòng rộng sáu tấm tatami ...với cái trần bằng ván ép được mấy thanh gỗ dát theo hình chữ thập đỡ lên...bàn, ghế, kệ sách nhỏ...bức tường có trổ một cánh cửa sổ rộng hơi nhô ra...tất cả tắm trong ánh sáng vàng vàng cam của mặt trời chiều đã ngả về Tây. Bên vè cửa sổ là một chậu cây gì đó lá đã rụng gần hết và chiếc khăn lau mặt xài lâu ngày đã tơi tã...
Tuy nhiên, A. không nhìn thấu phần bên trong chiếc giường kê sát rạt vào bức tường phía Bắc, khuất sau tấm màn bằng vải rẻ tiền màu lá úa in lỗ chỗ hình mấy con cá. Hắn thử lắng tai xem có gì động tĩnh nhưng chỉ hoài công. Tiếng ồn ào ngoài đường phố đã che lấp tất cả. Trong tai hắn đầy mọi loại tiếng động. Tiếng lò xo cút kít của một chiếc xe ba bánh không biết đang chạy về hướng nào, tiếng ba bốn con chó hùa nhau sủa dai dẳng, tiếng cười giòn giã của mấy người đi dạo, tiếng ai đó rửa soong chảo, âm thanh một chuyến xe điện lướt ngang qua, cả tiếng còi hụ của một chiếc tàu biển nào đó từ xa dội lên không trung rồi vọng lại.
Tấm màn cửa lay động. Để ý thì tự nãy giờ hình như nó vẫn lay động như thế. Vậy mà trong lòng, A. vẫn chẳng thấy gì đáng lo. Không chừng trong vô thức, A. thầm nghĩ rằng cái có thể đe dọa hắn, dầu là gì đi nữa, không làm sao đến từ phía đó được. Hắn cởi giày, cố ý tránh nhìn phía xác chết, liếc vội về hướng cái giường và tiến dần đến đó. Dĩ nhiên cái giường trống không, dấu vết chiếu chăn y nguyên tình trạng lúc hắn đi ra khỏi nhà. Hắn thấy mình hơi thiếu cảnh giác. Rốt cuộc, để chắc ăn, hắn kiểm tra ngay cả dưới giường xem và chỉ nhận ra màu men trắng của cái bô dùng đi vệ sinh ban đêm lóe lên một cách yếu ớt.
Hơi tẽn tò, A. kéo tấm màn lại rồi nhìn về hướng xác chết một lần nữa. Từ phía này, hắn nhìn rõ hơn bên trên thân thể con người đó. Mái tóc cắt ngắn sát, hơi cứng... cổ áo như được ai cố tình kéo lên cho thật cao...màu trắng của nó tương phản với cần cổ cáu bẩn đầy nếp nhăn...lỗ tai tái mét rủ xuống...ngón tay xanh gầy như được đánh một lớp phấn...còn móng thì đã thâm tím...
Tuy không nhìn rõ khuôn mặt xác chết nhưng A. hầu như chắc là mình chưa hề gặp người này. Lật đật đi kiểm kê những vết thương trên người nạn nhân, hắn hết xoay quanh bên này đến bên kia cái xác và dí mắt vào mọi góc cạnh giữa nó và sàn nhà. Hắn nghĩ điều quan trọng nhất là phải xem máu có dây bẩn ra sàn hay không. Có lẽ đây là một việc làm không đúng lúc nhưng động tác này có hiệu quả cần thiết để đưa hắn ra khỏi trạng thái tê liệt vì kinh ngạc từ nãy giờ. Nhìn suốt khắp nơi nhưng không nhận ra vết máu vết me gì cả, A bèn ngừng tìm tòi và chỉ chăm chú vào vùng cằm của người chết. Hắn thấy một sợi râu cạo hãy còn sót, đơn độc chĩa thẳng lên trời từ sau chiếc cằm.
Bất chợt bao nhiêu ý tưởng ồ ạt trào lên một loạt như vỡ đê...Không đâu, chưa phải là những ý tưởng bởi vì chúng hãy còn chưa được diễn tả bằng lời nói. Chúng hãy còn ở trong trạng thái xung động nhưng đã giống như một bầy sinh vật vô danh chỉ cùng chung ý muốn là tẩu thoát. Tuy nhiên, trong khi đang cố tìm môt hướng ra, chúng vì hành động quá đỗi thiếu đấu pháp nên làm cho người ta có cảm tưởng đó là một bầy gia súc đang dồn cục trước một lối ra đã bị phong tỏa. Chẳng hiểu thực tình chúng đã bị chẹn mất đường hay chăng! Không đâu, đường ra vẫn còn ở đó đấy chứ! A. thừa biết nếu chịu khó quay lại thôi, hắn sẽ tìm thấy lối thoát. Dĩ nhiên muốn quay lại nhìn, phải có nhiều can đảm. Hiện thời, cái đang làm cho hắn lo sợ lại không có gì khác hơn là chính cánh cửa để thoát thân ấy. ..Thế nhưng muốn chấm dứt nỗi bất an và nỗi khiếp sợ, hắn không thể làm cách nào khác hơn ngoài việc chọn lấy giải pháp này.
Không cần phải nói, giữa hắn và xác chết, chẳng hề có mối liên hệ cỏn con nào. Sự thực rành rành, chắc như đinh đóng cột. Tuy vậy, ngoài hắn ra, có ai biết cho là hắn không dính dáng gì với cái án mạng này. Để thiên hạ tin, buộc lòng hắn phải trưng bằng cớ. Chỉ có bằng cớ nào thật hùng hồn cho thấy hắn không hề có mặt tại phạm trường mới thuyết phục nổi mấy người cảnh sát. Tình thế của hắn hiện nay là như vậy. Bằng chứng hùng hồn đó sẽ là tấm giấy thông hành giúp hắn bước ra khỏi cửa một cách an toàn khi cần thiết. Hắn không biết phải mất bao nhiêu thời giờ cũng như không hiểu chuyện đó có khó thực hiện chăng, nhưng điều chắc chắn là việc hắn quả quyết mình vô tội và việc trưng được bằng cớ để chứng minh sự vô tội đó, là hai sự kiện hoàn toàn độc lập. Công lý hai đường song song sẽ không hề gặp nhau đã đành khó chối cãi nhưng chứng minh được là điều bất khả. Trong khi ấy, định lý cho rằng hai đường không song song sẽ cắt nhau tại một điểm thì chứng minh dễ cái một. Dù sao, cho đến khi mọi sự sáng tỏ hẳn hòi, thật tình khó lòng đưa ra bất cứ một kết luận nào gọi là thông suốt.
Thế mà không hiểu tại sao hắn chưa chịu đi ra cho xong? Cánh cửa nằm ngay trước mặt kia mà. Việc gì cứ phải chần chờ? Dĩ nhiên, đã đến nước này thì khó lòng không trưng bằng cớ. Có điều nên chờ xem thái độ của người gác-dan cái đã. Chỉ cần đợi thêm một tẹo thôi. Hơn nữa, cứ hành động thong dong như người vô tội có lẽ tự nhiên hơn. Thấy mình như thế, thiên hạ có thể tỏ ra khoan dung với mình dầu khi mình thiếu đôi chút giấy tờ. Nếu may mắn hơn, họ còn đâm ra thương tình, tử tế giúp mình đi tìm bằng chứng nữa là....Nhưng trên thực tế, họ có làm y như mình nghĩ không nhỉ?
Chuyện này chẳng lẽ lại bình thường, có thể bất cứ xảy ra ở đâu, để đến nỗi người ta có thể giải quyết bằng những phương tiện bình thường hay sao? Một cái xác không biết từ đâu, chẳng thèm báo trước, đến nằm chình ình trong một căn phòng, chuyện như thế có lý nào được xử lý hành chính máy móc như cuộc khiếu hiện xảy ra hằng ngày? Không, hắn nghĩ không thể như thế được! Đây là một chuyện cực kỳ quái đản, ngoại lệ, cảnh giác bao nhiêu vẫn chưa đủ. Thu thập đầy đủ chứng cớ để biện hộ cho sự ngay thật của mình dễ hay khó không phải là vấn đề ở đây. Điều quan trọng là hắn phải trưng cái thẻ thông hành đó khi bước ra khỏi cửa, bản thân việc này là một cái bẫy nguy hiểm đối với hắn.
Vừa lúc đó chợt có tiếng ai ho ngoài hành lang. Mặt A. co dúm lại. Hắn đứng không động đậy, chong tai nghe. Gai ốc nổi khắp người, chúng chích vào da thịt và lan ra thành những vòng đồng tâm từ chân lên đầu...Rồi hắn bỗng không nghe thấy gì nữa. Hình như hắn từng trải qua cảnh đó trong quá khứ. Ngôi chung cư này xây cất thế nào mà tiếng động từ những căn hộ khác có thể vọng ra ngoài. Không phải bất cứ mọi tiếng động, chỉ riêng vài thứ ngày thường không thể nghe được như tiếng xé giấy hay tiếng thở dài. Vâng, tiếng động lần này có khi cũng cùng một loại như thế.
Dầu sao A. cũng lấy lại được bình tĩnh, ngẩng cằm lên, miệng mở ra và hít hơi vào thật sâu...Đột nhiên, hắn vội ngậm miệng lại, mắt tránh cái xác chết và nhìn sang chỗ khác như e mình hít phải cái độc khí toát ra từ nó. Giờ thì chưa sao nhưng nếu cái xác có bốc mùi cũng là điều khó lòng tránh khỏi. Thế rồi trong lòng hắn lại dậy lên một mối lo mới: lúc cái xác bắt đầu bốc mùi mình phải tính sao đây? Dù chưa hề có kinh nghiệm ngửi thấy mùi thối rữa, nhưng hắn nghĩ tưởng tượng ra được thì cũng không khó. Chắc chắn phải lợm giọng và khó chịu lắm!
Hắn không thể đứng như trời trồng ở chỗ đó mãi dù có khả năng là bao nguy hiểm đang chờ đón lúc hắn đi qua cửa. Và cái đang hờm sẵn đằng sau cánh cửa đó không phải chỉ vô hại như tiếng ho khúc khắc mơ hồ của ai đâu; ngay xác người trước mặt hắn đây chưa chắc đã chịu nằm yên mãi cho. Ngoài ra, bọn bạn làm cùng sở hay những người hắn không ngờ tới có thể bất chợt đến thăm hắn nữa mới khổ chứ...Đó là chưa nói đến những chuyện xui xẻo hơn...Thêm vào đấy, mùi xú uế của cái xác chết này bắt đầu lan tỏa ra khắp căn buồng như lặng lẽ khoe rằng ta đây cũng đang có mặt. Đối với A., nếu sợ nguy hiểm mà thúc thủ ngồi lại đây thì có nghĩa là hắn đã buông trôi hy vọng thoát thân. Như người bị trăn cuốn mà đầu con trăn lại đang ngậm lấy đuôi của nó, hắn hoàn toàn rơi vào trong cái vòng luẩn quẩn, và để tìm một lối thoát, bắt buộc hắn phải cắt đại thân con vật làm đôi ở một chỗ nào đó.
Nói thì dễ chứ cái đuôi con trăn, không phải muốn cắt là sẽ cắt được. Nhìn qua, tưởng như cắt ở khúc nào cũng chẳng thay đổi bao nhiêu nhưng thực ra không đúng. Cắt ở khúc nào rất quan trọng. Do đó, dù đã một lần hạ quyết tâm, hắn lại đâm ra dùng dằng mất thêm thời giờ để đi tìm giải pháp tốt nhất. Trong khi đó, vòng thân con vật mỗi lúc càng siết chặt.
A. rùng mình. Nhiệt độ bắt đầu hạ. Ánh mặt trời chiều vừa mới chói lòa bên cửa sổ không biết đã tắt ngấm khi nào. Từ bao lâu rồi ấy nhỉ. Độ rày chiều xuống nhanh thật. Mới phút chốc thôi mà hắn ngỡ như đã lâu lắm. A. vội liếc chiếc đồng hồ đeo tay. Đã năm giờ mười. Tại sao ngay lúc ấy mình lại không xem giờ? Mẹ kiếp! Lòng hắn tràn trề hối hận. Đầu óc mụ đi rồi chắc, hình như mình không còn có thể tin tưởng nơi nó.
Chốc nữa thôi, trời sẽ tối hẳn. Nếu không còn phân biệt được vật gì cả, bắt buộc hắn phải bật đèn. Hình ảnh một khung cửa sổ hắt ra ánh sáng khi nhìn từ bên ngoài lướt nhanh qua đầu. Hắn liền cảm thấy có một luồng khí nóng chạy suốt cần cổ. Người nào đó có thể nhận ra ánh đèn này. Khi đã có người thấy hắn rồi thì còn đâu bằng chứng vắng mặt nào dùng để phản biện nữa. Chắc chắn hắn sẽ bị gán cho cái tội danh dấu diếm xác chết ngay lập tức.
Nhưng ngược lại, hắn không thể cứ để căn phòng tối hù. Trước tiên, hắn không biết xoay xở trong bóng đêm. Giả dụ có nghĩ ra được một giải pháp hay, hắn cũng không có điều kiện biến nó thành hành động. Ngoài ra, hắn không thể đoan chắc mình sẽ trăm phần trăm an toàn trong bóng tối. Ở khu chung cu này, một tiếng động dù nhẹ nhất như tiếng ho ban nãy có thể lan ra thật xa một cách không ngờ. Tiếng giày hắn bước, tiếng hắn vặn thìa khóa, tiếng hắn hoay hoay với nắm đấm cửa hay lách cách bên những lá chắn lỗ khóa... biết đâu chẳng được kẻ nào đó in vào trí nhớ, để ý rằng hắn có trở về phòng. Lại nữa, cũng có thể có người tình cờ mục kích việc hắn đang làm. Những người như thế, khi thấy cửa sổ không có ánh đèn, ắt sinh nghi, rồi nếu biết cả về sự tồn tại của xác chết, sẽ kết hợp hai chuyện với nhau và cho trí tưởng tượng tha hồ làm việc.
Dù làm gì đi nữa, tình thế thật bi đát. Giờ đây, cách có thể giúp hắn rứt ra khỏi các xác chết này là dàn cảnh như thể hắn chưa hề trở về nhà bao giờ hoặc làm cho mất tiêu cái xác nầy. Ngoài hai phương án ấy, hắn thấy không có cách khác trừ nhắm mắt, xuôi tay và đem tự sự việc mình khám phá xác chết trong nhà đi trình cảnh sát.
Nhất quyết không trình! Bởi vì đó chính là điều mà kẻ sát nhân rắp tâm xúi hắn làm. Ai biết cái bẫy nào đang được giăng ra? Viên sĩ quan cảnh sát có thể cười nhạt và hỏi trả lại hắn: " Một người không liên can gì với anh à ? Chắc không đấy ?" Khi người ta còn chưa nêu được bằng chứng buộc tội, hắn sẽ mặc kệ họ nói gì thì nói. Tuy nhiên mặt khác, hắn cũng chưa tìm ra phương pháp thanh minh cho mình. Nếu hắn quen biết nạn nhân, chuyện tìm bằng cớ hãy còn tương đối dễ. Chứ bây giờ, trừ phi họ tin vào lời nói của hắn, việc chứng minh xác chết là người mình không hề quen biết đã trở thành một điều vô cùng khó khăn, hầu như vô vọng...
Như thế, thân con trăn càng lúc càng cuộn tròn và bao quanh.
Bóng tối lan dần trong ngõ ngách của căn buồng. Màu da xác chết cũng sậm hẳn lại. A. chợt nhớ ra mình chưa nhìn khuôn mặt của nạn nhân một cách kỹ càng. Nếu muốn nhìn cho kỹ thì còn đợi đến chừng nào. Hắn hầu như tin chắc mình không hề quen biết người này nhưng gương mặt người ta khi chết có thể khác đi một cách đáng kể so với tướng mạo lúc còn sống.
Hắn vẫn do dự chưa vội mó tay vào xác chết. Hắn muốn sao chỉ cần mỗi một động tác mà cũng xong việc. Trước tiên, túm lấy mớ tóc để nâng cái đầu lên và cùng lúc, kéo nó qua bên trái.... Coi bộ cũng thông đấy tuy rằng kết quả là chỉ hơi kéo được cái đầu qua một bên thôi. Cho chắc ăn, hắn bèn tự thử với cái đầu mình. Nói chung có vẻ suôn sẻ nhưng vẫn chưa hoàn toàn. Tốt hơn lấy cả hai tay mà xoay nó. Cái đầu người chết vốn nặng, mình phải vận hết sức. Hắn không muốn đụng tới nó bằng tay trần nên lấy cái khăn mặt treo bên vè cửa sổ bao quanh bàn tay phải. Sau đó sẽ vứt khăn đi. Hắn quì một gối xuống bên cạnh cái xác và chuẩn bị sẳn sàng. Vấn đề là khi cho hai tay xuống rồi, phải làm một phát thật nhanh thật gọn.
Cần cổ người chết cứng dễ sợ. Hắn có thể xoay để lật nó qua một bên nhưng không thể làm xong cái một. Lúc đầu hắn tính nhầm cách phân bố sức lực, quá đà và đánh mất thăng bằng, đến nỗi bổ nhào ngay lên cái xác. Bây giờ xác ấy là một khối cứng nhắc, chắc là hiện tượng co quắp thấy nơi người chết.
A. phải xoay cần cổ cái xác một cách chậm rãi để nó khỏi rít lên như cưỡng lại. Mái tóc người chết ẩm lạnh. Rốt cuộc khuôn mặt anh ta được lật ngửa, hướng về phía hắn. Bộ tịch cái miệng trông như người ăn phải của chua. Đôi mắt hé mở, một chút tròng đen hé lộ sau riềm mi. Gò má lộ rõ, khuôn mặt hơi thưỡi. Chung quanh lỗ mũi có nét như đang làm trò hề. Ngoại trừ nước da hơi lạ lùng, toàn thể khuôn mặt và dáng vẻ trông dễ coi, hiền lành như người đang bối rối vì bị bắt gặp ngủ dậy trễ.
A. chợt muốn rú lên nhưng không thành tiếng và nhảy qua một bên. Cả người hắn run lẩy bẩy và có cảm tưởng mình không kềm hãm nổi các khớp xương lóng tay lóng chân khỏi bật tung ra bất cứ lúc nào. Lúng túng, hắn rảy cái khăn mặt đang bao bàn tay mặt, nhắm khuôn mặt xác chết và thiếu điều vứt mạnh lên đó. Tuy không trọn vẹn, cái khăn cũng đã phủ gần hết nó.
Nỗi sợ hãi của hắn không vì một lý do nào mới mẻ. Chắc chắn khuôn mặt đó không có chi tiết nào để giúp hắn nhận ra là ai. Hình như sự thiếu óc tưởng tượng của hắn đang bị người đó phục thù chút chơi. Lý do là hắn cũng từng nghĩ khuôn mặt kẻ chết không có một nét có cá tính nào để mà mong đợi. Hắn không cưỡng nổi để khỏi buông ra những tiếng rên rỉ từng hồi một rồi chập choạng bước đi vòng quanh cái đầu của xác chết, băng ngang căn phòng rồi gục mình trên mặt bàn. Hai tay chống xuống để giữ thân hình, hắn đưa mấy ngón tay xoa nắn thái dương.
Hắn mải miết xoa nắn hai bên trán như thế một đỗi lâu. Rồi bất chợt, hắn nhỏm người dậy và biết mình phải làm gì. Tất cả những gì cần làm là đưa cái xác ra khỏi chốn này. Không ai biết nó đang nằm đây ngoại trừ hắn và phạm nhân, người đã đến đặt nó. Nếu như có ai khác biết được, chắc họ đã không giữ im lặng lâu la như thế này mà đã thừa cơ hội làm cho mọi sự vỡ lở ra rồi. Bây giờ nếu hắn thủ tiêu được cái xác thì dĩ nhiên, phạm nhân thực sự sẽ không dại gì lên tiếng phản đối mà chính hắn cũng sẽ thoát cảnh bị nghi ngờ.
Điều duy nhất hắn cần là một giải pháp có tính quyết định như việc chặt cái thân con trăn làm đôi. Nếu dời được xác chết đi, hắn không những thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn mình đang kẹt trong đó mà còn xua được nỗi sợ hãi canh cánh bên lòng khi đứng trước cánh cửa. Khi cắt một chỗ ở vòng xoắn trên thân con trăn, nó sẽ nới lỏng ra. Mâu thuẫn về cánh cửa cũng thế, nó sẽ tự dưng biến mất. Ít nhất, có thể hiểu như vậy! Cần gì suy nghĩ rối ren. Tuy hắn cho rằng mình đã tính hết mọi sự nhưng trên thực tế, phải chăng hắn chưa hề tính toán được gì cả! Sự thể bây giờ đã đổi khác. Tình thế có thể cứu vãn nếu hắn biết dung hợp khả năng suy luận với phán đoán cụ thể. Chuyện dời cái xác không phải là một hành động phi lý sinh ra từ hoàn cảnh tuyệt vọng. Nó có cơ sở vững chắc và có nhiều lý do xác đáng để biện minh.
Việc thử đứng ở lập trường của một người khác để phán đoán cũng là điều hữu ích đối với hắn. Đặc biệt là khi dời cái xác, hắn sẽ có lợi hơn khi ở trong tư thế người đã đem nó đến đặt ở chỗ này. Tìm thấy một xác chết vô danh ngay giữa nhà mình, vấn đề vì quá giản dị nên việc giải quyết mới thành khó khăn. Tuy vậy, nhờ cơ hội suy nghĩ về những câu hỏi mà phạm nhân thường tự đặt cho chính y mà A. có thể tìm ra nhiều cách thức đánh giá tình hình. Nói ví dụ, phạm nhân có xác suất là người ở ngay trong khu chung cư này. Chuyện tin được bởi vì cái xác đã được đưa tới đây giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng hạn trong khoảng 10 tiếng đồng hồ mà A. vắng nhà. Có ai vác cái xác như thế này đi xuyên qua thành phố giữa ban ngày đâu. Dẫu có cho rằng nó đã được di chuyển nội trong khuôn khổ khu chung cư thôi thì cũng gọi là thỏa đáng.
Dĩ nhiên, chưa có thể đoan chắc phạm nhân có chủ ý chọn căn buồng của hắn làm nơi đặt cái xác hay y chỉ tiện đâu vứt đấy. Dầu sao, có lẽ hàng xóm của hắn, nhiều người biết là ban ngày dân trong chung cư không mấy ai có nhà và ổ khóa căn buồng hắn dù được khóa cũng chẳng khác gì bỏ ngỏ. Nhưng nói gì thì nói, không chỉ riêng căn buồng của hắn mới ở trong tình trạng như thế. Trong số mười lăm căn buồng ở tầng trệt lẫn tầng hai, có biết bao nhiêu căn ở trong tình trạng ấy. Hơn nữa, căn hộ của hắn vì nằm ngay đầu cầu thang đi lên tầng hai khiến cho nó trở thành đối tượng lựa chọn hết sức lý tưởng nếu phạm nhân là người sống ở tầng trệt. Đây chỉ là một sự phỏng đoán có hơi quá lố nhưng biết đâu không chứa đựng phần nào sự thực.
Điều hắn chắc mẫm là cả cái xác lẫn kẻ giết người đều không thể nào có mối quan hệ gì với hắn. Về mặt lý thuyết, có thể chấp nhận rằng người nào đó đã mưu đồ làm khốn hắn và cái xác chết chẳng qua một phương tiện để thực hiện. Thế nhưng sau khi thử điểm mặt một vòng những người thân thuộc, hắn không thấy ai có thể hành động đáng sợ như vậy. Hắn cũng không tài nào nhớ mình đã làm gì để chuốc lấy hận thù với người khác cả. Có thể kẻ giết người chủ tâm nhắm một người không quen biết. Một người tuyệt đối vô can càng tốt. Chứ không có lý do nào khác để người bị mắc vào tròng lại là hắn được.
Hắn không tìm ra điều gì có thể ngăn trở kế hoạch hắn di chuyển xác chết. Có lẽ là không. Nói có lẽ bởi vì trừ phi phạm nhân đã khéo dàn cảnh làm người ta nghĩ hắn có dính dáng với xác chết. Điều này đâu phải hắn chưa từng nghĩ tới. Nếu mình là thủ phạm, A. nghĩ, nhất định mình đã tính đến mọi diễn tiến của kế hoạch ngay cả khả năng này từ đầu. Thủ phạm có nhiều cách thức. Ví dụ y có thể làm cho người gác dan trong chung cư đinh ninh là người tên A. có đem một ông khách về ngủ qua đêm. Hay là từ ngoài y vờ gọi điện thoại về chung cư nhờ kiếm mình. Rồi khi người gác dan nói ông A. đó không có nhà thì hắn sẽ nói với một giọng nạt nộ hăm he kiểu xã hội đen là mình nhất định đang nằm dài ở trong buồng và trách mình đã không tôn trọng giao kèo. Tự nhiên, người gác dan sẽ tin chắc anh chàng này đây là đồng bọn của mình.
Đứng vào địa vị của thủ phạm, A. nghĩ mình phải xử sự như vậy, nghĩa là chỉ cần gây được ấn tượng mạnh nhưng đừng có lộ diện.
Tuy nhiên nước cờ nói trên chỉ gây bất lợi cho hắn khi nào xác chết còn nằm trong phòng. Nếu việc đó không xảy ra, ngay từ đầu đã không có chuyện. Còn như khi người ta lục soát từng nhà một trong khu chung cư thì không có người thuê nhà nào tránh khỏi sự nghi ngờ và kẻ nào vướng cái xác chết trong buồng mình sẽ là người bị buộc tội. Cho dù người ấy có quả quyết mình vô can, việc cái xác nằm giữa nhà ông hay bà ta là chứng cứ sờ sờ khó lòng chối cãi. Lúc ấy, một lần nữa, ông hay bà đó sẽ được yêu cầu phải chứng minh được là mình không liên can gì với xác chết và mình không có mặt lúc án mạng xãy ra. Nhưng đâu là cách giản dị nhất và an toàn nhất để tống khứ xác chết? An toàn hơn cả việc đào cái hố và chôn nó xuống?
Giờ đây, vấn đề cụ thể là phải chọn căn buồng nào để chuyển cái xác này qua? A. đứng tựa lưng vào thành cửa sổ, nhìn trừng trừng cánh cửa nằm bên kia cái xác chết, làm như xuyên qua cánh cửa, hắn có thể đánh một vòng đến từng ngõ ngách của khu chung cư. Thế nhưng hắn thấy bên ngoài sao mà ồn ào hơn dự tưởng. Bây giờ là sáu giờ kém năm chiều. Hầu hết dân cư trong khu chung cư là người đi làm, dù một mình hay cả hai vợ chồng, nên họ ít khi đi ra đi vào. Tuy vậy, đây là khoảng thời gian trong ngày bất tiện cho hắn nhất. Dĩ nhiên, tiếng động và sự chộn rộn luôn luôn là tấm phên che đậy nên ngược lại, hắn có thể đem những điều kiện tự nhiên ấy phục vụ cho mục đích của mình. Việc di chuyển xác chết sẽ êm thắm nếu hắn biết phối hợp tiếng động bắt buộc phải gây ra với những nhịp chân vừa mới bước qua. Ít nhất, hắn không cần phải lo lắng mỗi khi mở hoặc đóng cửa.
A. đã có sẵn một chương trình để di chuyển xác chết. Hắn sẽ dùng cái mẹo học được trong một cuốn phim và hắn rất thán phục. Nghĩa là hắn sẽ làm như đang đỡ một người say. Thường ngày, A. ít khi vừa đi vừa nắm tay ai cho nên việc tựa kề bên vai một thân thể là chuyện cực chẳng đã, nhưng thôi, đây không còn là lúc kén cá chọn canh. Hơn nữa, gói cái thây trong một tấm chăn bông dấu dấu diếm diếm chỉ tổ khêu gợi sự tò mò của thiên hạ. Hắn phải biết lợi dụng cái tri thức thông thường của người đời là hễ xác chết thì phải dấu biến, mà làm ngược lại. Có thể đấy là nguyên tắc được thủ phạm áp dụng khi đem xác chết bỏ vào căn phòng một người hoàn toàn vô can. Vật nào dấu đều có ngày bị khám phá ra. Nếu bề gì cũng bị lộ thì chi bằng từ đầu, kiếm cách kiểm soát để cho sự khám phá đó đi theo chiều hướng thuận lợi cho mình.
Vào giờ này, đem xác chết xuống tầng dưới là một việc mạo hiểm. Cho dù có khéo ngụy trang đến đâu, khi thực hành, chưa chắc tránh nổi sự dòm ngó. Hơn nữa, thường thường khi di chuyển, người ta thường đi từ phía cổng ngoài để tiến về bên trong chung cư. Nghĩa là, giờ đây phải là lúc hắn vừa mới về đến nhà. Nếu bây giờ hành động ngược lại thì sẽ không giống ai, thiếu tự nhiên, gây suy nghĩ cho những kẻ nhận ra điều đó và đánh thức sự tò mò không lành mạnh nơi họ. Sau khi đánh giá tình hình cụ thể, hắn thấy mục tiêu kế hoạch của mình chỉ còn là một trong những căn buồng nằm ở tầng hai chớ chả đâu khác.
Chỗ lý tưởng nhất để dấu cái xác có lẽ là một trong ba căn hộ nằm xa hơn cái buồng của hắn so sánh với vị trí cầu thang đi lên. May thay, ba căn đó ban ngày không mấy khi có ai ở nhà. Dĩ nhiên hắn nào biết hôm nay giờ này những người sống trong đó đang làm gì ở đâu.Vì nhớ là chưa nghe có tiếng giày, hắn đồ chừng họ vẫn chưa về. Căn hộ sát bên cạnh hắn nhất là của một anh chàng độc thân to lớn, rậm râu, có khuôn mặt tròn quay và cái tật hay chậc lưỡi, tiếng chậc to đến nổi đứng bên này tường hãy còn nghe. Anh ta làm nghề chào hàng cho một tiệm chuyên về máy hàn ống, và khi uống rượu say mèm trở về nhà buổi tối thì hễ càng say anh chậc lưỡi càng nhiều. Trừ hai ba bận tình cờ gặp nhau ở nhà tắm công cộng, A. không bao giờ trao đổi với anh ta lấy một câu.
Sau căn đó là buồng một anh chàng còng lưng với đường râu quai nón dưỡng thật dài hai bên má. Anh ta sinh sống làm sao, A. cũng chẳng biết nhưng cứ mỗi khi A. đi ngang phòng, lúc nào hắn cũng thấy anh ta đang nghêu ngao hát mấy khúc như âm nhạc cải cách. Anh này đi về không có giờ giấc gì cả; có khi anh ta vội vội vàng vàng hết ra lại vào, có khi im hơi lặng tiếng cả mấy ngày liền. Đôi lúc anh gây ồn ào bằng cách vặn ra-di-ô to hết nấc như thể đang nổi cơn khùng, nhưng khi có ai chịu không nổi, đến trước cửa để cằn nhằn thì thấy trong buồng trống trơn.
Căn hộ thứ ba nằm ở cuối hành lang là của một cặp vợ chồng. Khổ một nỗi là A. hầu như không biết gì về họ cả cho dù hắn cũng chẳng cần gì thông tin để có thể thực thi kế hoạch. Chỉ cần biết họ là người không quen biết, hắn đã thỏa mãn. Thật vậy, càng không quen biết, càng dễ hành động...
Thế nhưng khi nghĩ rằng cặp vợ chồng có thể hốt hoảng khi khám phá ra cái xác chết được vác vào để trong nhà, A. hơi tội nghiệp họ. Đã là vợ chồng với nhau, mỗi người đều có trách nhiệm trước những lo âu của người khác, do đó sự đau khổ và bối rối của họ có thể nhân gấp đôi. Không đủ nghị lực ngồi đó bình tĩnh chờ đợi cuộc điều tra của nhân viên cảnh sát sẽ xảy ra, họ có thể chạy ra khỏi cửa và như thế, rơi đúng ngay vào cái bẫy thủ phạm đã giăng ra... A. tự nhủ : "Điều đó không phải lỗi tôi gây ra. Tôi là kẻ trong cùng hoàn cảnh như mấy người nhưng đã khôn khéo nghĩ được cách thoát thân đó thôi. Mỗi người phải tự lực nghiên cứu để tìm ra một giải pháp cho mình chứ! Còn có biết bao nhiêu là buồng của những người không quen biết kia kìa!". Nghĩ tới chỗ nầy, hắn thấy người đem cái xác bỏ vào nhà hắn có thể là nạn nhân của một hoàn cảnh tương tự khi có ai khác đã chở cái xác đặt ngay nhà họ! Biết đâu cái xác này chẳng được chuyển hết căn hộ này sang căn hộ khác như chạy lòng vòng theo một chu trình quái đản! Ý nghĩ kỳ cục này làm cho hắn nghiến chặt hàm răng lại. "Thôi nghĩ sâu xa chi cho mệt xác! Mình chỉ làm như người ta từng làm cho mình trước đây thôi". Tìm ra được điều này, nỗi buồn phát xuất từ mặc cảm phạm tội của hắn chợt như tan biến.