PinkCat
12-12-2005, 12:28 AM
Ai mà chẳng có nụ hôn đầu đời. Nụ hôn ấy có thể ngọt ngào. Nụ hôn ấy có khi thật đắng, có khi nụ hôn giả tạo. Còn với tôi đó lại là ……..
Hãy giữ lấy trong tim anh những gì tốt đẹp mà anh thật lòng nghĩ về em! Em không phải là 1 thằng con trai mềm yếu trước cuộc sống nhưng với anh em thật yếu đuối, mỏnh manh. Chỉ 1 lần thôi, một lần cho em được khóc vì vết sẹo tình yêu!
~ ~ : : Start : : ~ ~
Cũng đã được 1 năm rồi nhỉ. Từ cái đêm kinh hoàng đó. An đã không biết chuyện gì đã xảy ra. Nó như 1 giấc mơ. Một giấc mơ mà An ước là nó đừng bao giờ có thật cả.
An đứng trước một ngôi mộ vừa mới dọn dẹp xong.
“Anh, đã 1 năm rồi nhỉ? Anh doạ này sao rồi? Em xin lỗi vì không đến thăm anh thường được……”….mắt An cay xè, không biết vì khói hay là vì ..…..
~ ~ : : FlashBack : : ~ ~
Năm nào cũng như vậy. Cứ tới hè là nhà trường lại bắt những đoàn viên về nơi mình cư trú mà sinh hoạt. Thời gian trôi cũng khá là nhanh, 3 năm sinh hoạt tại phường để lại cho An bao nhiêu buồn vui, bao người bạn mới. Khang cũng vậy, anh là người phụ trách sinh hoạt đoàn cho khu phố mà An đang sống. Anh là 1 người bình dị như bao người. Anh luôn hoà đồng, luôn tạo ra tiếng cười trong những lần sinh hoạt. Những hoạt động, những phong trào của khu phố được khuấy động là bởi anh. An xem Khang là 1 người anh. Khang cũng tõ ra lo lắng cho An, có lẽ An nhầm, anh cũng đối xử với những người khác như vậy thôi mà.
Hôm đó là 28 tết rồi. An cũng cảm thấy hơi mệt vì từ những buổi tất niên cuối năm. Hồi chiều cậu vừa mới có buổi tất niên cùng mấy đứa bạn trong lớp học.
“Làm gì mà mệt mỏi vậy?” – Thịnh người bạn lớn lên từ nhỏ cùng cậu hỏi khi thấy cậu đi đến
”Mới nhậu xong, mệt bỏ mẹ” – An nói như đang đùa
“Được nhậu còn la nữa. Tao không có mà nhậu nữa nè” - Thịnh vừa nói vừa treo những chiếc áo mới giặt lên dây.
“Sướng cái con khĩ. Tao không muốn đi nhưng mà buộc phải đi.” – An lấy tay bóp nhẹ đầu mình - “ Rảnh không đi uống café”
“Ok. Đợi tao phơi xong mấy cái này 1 chút”
**********************************
Ngồi trên quán café nhìn xuống đường phố đêm thật nhột nhịt vui vẻ. Những ngày tết luôn làm cho con người ta tất bất, vì mai đã đón giao thừa rồi mà.
“Mấy anh uống gì ạ?” - Một phục vụ bàn hỏi cả hai
“2 ly café sữa. Cho mấy điếu thuốc luôn” - Thịnh lên tiếng – “À, chị ơi cho em xin 500 nhạc luôn”
Cả 2 ngồi nói chuyện tào lao trên trời dưới đất. Lâu lắm rồi 2 người mới ngồi nói chuyện với nhau như thế này.
“Ông già tao có người bạn bán dưa dưới chợ dưa” - Thịnh lên tiếng phá vỡ sự im lặng
“Uhm…Vậy thì xuống xem sao. Được thì tìm trái dưa ăn chơi…” – An nói và vẫy gọi người bồi bàn đến tình tiền.
……
“Mày có lầm không đó. Đi nãy giờ mà hổng gặp.” - An hơi bực mình vì đi lòng vòng 2 lần rồi mà không thấy ba Thịnh đâu.
“Chắc 2 ổng đi đâu rồi. Thôi mình về vậy.” - Thịnh vừa nói vừa khoát tay lên vai An kéo đi.
“A…Anh Khang kìa” – Thịnh chỉ tay về phía cầu thang lên phố.
“Chào anh”
“Hai đứa ngồi đây chơi 1 chút” - Khang lên kéo tay An ngồi xuống cạnh anh.
Mọi người bắt đầu vào cuộc chiến mới. Rượu liên tục được mang ra. Cũng đã khoảng 12h rồi, thế là cả hội kéo nhau ra chổ bán dưa ngồi nhậu. An không muốn về nhà trong lúc say thế này. Mọi người bắt đầu nói những chuyện tầm bạy. An và Thịnh ngồi lắng nghe và chỉ biết cười, uống và ăn, không nói gì.
Cũng đã 3h sáng rồi, có 2 người đã về còn lại 5 người. Mọi người ngồi đó cũng chẳng biết nói gì nữa. Khang thì luôn ôm An, thỉnh thoảng hôn lên lá Aa 1 cái. An vẫn tươi cười bình thường, cậu cho đó là chuyện bình thường thôi, anh em với nhau thì có gì đâu nhỉ.
“Thôi đi mua bài về đánh chơi đi, ngồi nói chuyện hồi cũng hông biết nói gì nữa.” – An lên tiếng
“Anh đi với em” – Khang loạn choạn chống tay đứng dậy.
Hai anh em cặp kè nhau đi, nhưng tìm mãi vẫn không thấy quán nào mở cửa. Đến gần cuối chợ, Khang bỗng cầm tay An dắt đi. An không nói gí và đi theo Khang. Khang dẫn An lên 1 chiếc cầu thang lên tầng 2. Nhưng cửa sắt tầng 2 đã đóng rồi.
“Chuyện gì gì đây, ổng dắt mình lên đây làm gì trời, chắc đi xả xăng, thôi kệ xem cứ đi theo rồi biết” – An nghĩ trong đầu. Chợ giờ cũng khá đông người. Mọi người chuẩn bị để mai còn bán cuối năm chứ.
“Ngồi đây đi, hông ai thấy đâu” - Bất chợt Khang kéo tay An ngồi xuống.
“An, anh muốn nói với em chuyện này” – Hơi thở nồng mùi rượu phả vào mặt An
“Thì có chuyện gì anh nói đi.” – An trả lời bình tĩnh
“Anh nói thật đó nhe. Anh thương em, em có biết không” - Khang cầm tay An – “Anh nói thật đó anh không có đùa đâu”
“Thì anh cứ nói đi” – An vẫn bình tĩnh
“Anh nói thật mà, anh không đùa đâu. Anh biết là Thịnh thương anh, anh biết chứ không phải anh không biết. Nhưng anh thương em, anh không thương Thịnh”
“Em tin mà, anh cứ nói đi”
“Đừng có nói với anh bằng cái giọng đó” – Khang gắt lên
“Giọng nào?” – An hỏi lại có vẻ khó chịu
“Cái giọng xem thường ấy”
“Thì em có nói là không tin anh đâu mà anh nói với em như vậy.” – An quay đi
“Anh nói với em là thật. Anh không đùa. Anh thương em từ lâu lắm rồi. Anh không nói ra được vì anh sợ mất em.”
“Thôi mình đi mua bài đi, kẻo mấy người kia chờ” – An định đứng dậy nhưng bị Khang kéo lại
“Anh biết em khó mà chấp nhận anh. Chuyện này cũng khó. Vì không ai chấp nhận 1 thằng con trai lại đi yêu 1 thằng con trai cả. 1 mối quan hệ luôn bị người ta khinh bỉ, anh nói ra giờ anh biết em có thể khinh ghét anh nhưng anh vẫn muốn nói ra cho dù em có chấp nhận tình cảm của anh không? Em có quyền không thích anh. Nhưng em không có quyền cấm anh được yêu em”
“Em đừng nghĩ anh say, những lời nói này là gió bay. Những lời cửa men rượu. Mà đây là tình cảm thật của anh. Em biết không”
An biết là Khang đã say, An không muốn chuyện này xảy ra. An vẫn xem anh như 1 người anh. An muốn kết thúc chuyện này sớm…..
“Em cũng thích anh mà”
“Em nói thật không?” – Khang tỏ vẻ vui mừng - “ Không em lừa anh”
“Không đâu, em cũng thích anh thật mà.” – An ra sức thuyết phục.
“Còn vợ anh thì sao, anh mới cưới chỉ được có vài tháng thôi, anh không thương chỉ vậy anh cưới chỉ để làm gì?”
Hãy giữ lấy trong tim anh những gì tốt đẹp mà anh thật lòng nghĩ về em! Em không phải là 1 thằng con trai mềm yếu trước cuộc sống nhưng với anh em thật yếu đuối, mỏnh manh. Chỉ 1 lần thôi, một lần cho em được khóc vì vết sẹo tình yêu!
~ ~ : : Start : : ~ ~
Cũng đã được 1 năm rồi nhỉ. Từ cái đêm kinh hoàng đó. An đã không biết chuyện gì đã xảy ra. Nó như 1 giấc mơ. Một giấc mơ mà An ước là nó đừng bao giờ có thật cả.
An đứng trước một ngôi mộ vừa mới dọn dẹp xong.
“Anh, đã 1 năm rồi nhỉ? Anh doạ này sao rồi? Em xin lỗi vì không đến thăm anh thường được……”….mắt An cay xè, không biết vì khói hay là vì ..…..
~ ~ : : FlashBack : : ~ ~
Năm nào cũng như vậy. Cứ tới hè là nhà trường lại bắt những đoàn viên về nơi mình cư trú mà sinh hoạt. Thời gian trôi cũng khá là nhanh, 3 năm sinh hoạt tại phường để lại cho An bao nhiêu buồn vui, bao người bạn mới. Khang cũng vậy, anh là người phụ trách sinh hoạt đoàn cho khu phố mà An đang sống. Anh là 1 người bình dị như bao người. Anh luôn hoà đồng, luôn tạo ra tiếng cười trong những lần sinh hoạt. Những hoạt động, những phong trào của khu phố được khuấy động là bởi anh. An xem Khang là 1 người anh. Khang cũng tõ ra lo lắng cho An, có lẽ An nhầm, anh cũng đối xử với những người khác như vậy thôi mà.
Hôm đó là 28 tết rồi. An cũng cảm thấy hơi mệt vì từ những buổi tất niên cuối năm. Hồi chiều cậu vừa mới có buổi tất niên cùng mấy đứa bạn trong lớp học.
“Làm gì mà mệt mỏi vậy?” – Thịnh người bạn lớn lên từ nhỏ cùng cậu hỏi khi thấy cậu đi đến
”Mới nhậu xong, mệt bỏ mẹ” – An nói như đang đùa
“Được nhậu còn la nữa. Tao không có mà nhậu nữa nè” - Thịnh vừa nói vừa treo những chiếc áo mới giặt lên dây.
“Sướng cái con khĩ. Tao không muốn đi nhưng mà buộc phải đi.” – An lấy tay bóp nhẹ đầu mình - “ Rảnh không đi uống café”
“Ok. Đợi tao phơi xong mấy cái này 1 chút”
**********************************
Ngồi trên quán café nhìn xuống đường phố đêm thật nhột nhịt vui vẻ. Những ngày tết luôn làm cho con người ta tất bất, vì mai đã đón giao thừa rồi mà.
“Mấy anh uống gì ạ?” - Một phục vụ bàn hỏi cả hai
“2 ly café sữa. Cho mấy điếu thuốc luôn” - Thịnh lên tiếng – “À, chị ơi cho em xin 500 nhạc luôn”
Cả 2 ngồi nói chuyện tào lao trên trời dưới đất. Lâu lắm rồi 2 người mới ngồi nói chuyện với nhau như thế này.
“Ông già tao có người bạn bán dưa dưới chợ dưa” - Thịnh lên tiếng phá vỡ sự im lặng
“Uhm…Vậy thì xuống xem sao. Được thì tìm trái dưa ăn chơi…” – An nói và vẫy gọi người bồi bàn đến tình tiền.
……
“Mày có lầm không đó. Đi nãy giờ mà hổng gặp.” - An hơi bực mình vì đi lòng vòng 2 lần rồi mà không thấy ba Thịnh đâu.
“Chắc 2 ổng đi đâu rồi. Thôi mình về vậy.” - Thịnh vừa nói vừa khoát tay lên vai An kéo đi.
“A…Anh Khang kìa” – Thịnh chỉ tay về phía cầu thang lên phố.
“Chào anh”
“Hai đứa ngồi đây chơi 1 chút” - Khang lên kéo tay An ngồi xuống cạnh anh.
Mọi người bắt đầu vào cuộc chiến mới. Rượu liên tục được mang ra. Cũng đã khoảng 12h rồi, thế là cả hội kéo nhau ra chổ bán dưa ngồi nhậu. An không muốn về nhà trong lúc say thế này. Mọi người bắt đầu nói những chuyện tầm bạy. An và Thịnh ngồi lắng nghe và chỉ biết cười, uống và ăn, không nói gì.
Cũng đã 3h sáng rồi, có 2 người đã về còn lại 5 người. Mọi người ngồi đó cũng chẳng biết nói gì nữa. Khang thì luôn ôm An, thỉnh thoảng hôn lên lá Aa 1 cái. An vẫn tươi cười bình thường, cậu cho đó là chuyện bình thường thôi, anh em với nhau thì có gì đâu nhỉ.
“Thôi đi mua bài về đánh chơi đi, ngồi nói chuyện hồi cũng hông biết nói gì nữa.” – An lên tiếng
“Anh đi với em” – Khang loạn choạn chống tay đứng dậy.
Hai anh em cặp kè nhau đi, nhưng tìm mãi vẫn không thấy quán nào mở cửa. Đến gần cuối chợ, Khang bỗng cầm tay An dắt đi. An không nói gí và đi theo Khang. Khang dẫn An lên 1 chiếc cầu thang lên tầng 2. Nhưng cửa sắt tầng 2 đã đóng rồi.
“Chuyện gì gì đây, ổng dắt mình lên đây làm gì trời, chắc đi xả xăng, thôi kệ xem cứ đi theo rồi biết” – An nghĩ trong đầu. Chợ giờ cũng khá đông người. Mọi người chuẩn bị để mai còn bán cuối năm chứ.
“Ngồi đây đi, hông ai thấy đâu” - Bất chợt Khang kéo tay An ngồi xuống.
“An, anh muốn nói với em chuyện này” – Hơi thở nồng mùi rượu phả vào mặt An
“Thì có chuyện gì anh nói đi.” – An trả lời bình tĩnh
“Anh nói thật đó nhe. Anh thương em, em có biết không” - Khang cầm tay An – “Anh nói thật đó anh không có đùa đâu”
“Thì anh cứ nói đi” – An vẫn bình tĩnh
“Anh nói thật mà, anh không đùa đâu. Anh biết là Thịnh thương anh, anh biết chứ không phải anh không biết. Nhưng anh thương em, anh không thương Thịnh”
“Em tin mà, anh cứ nói đi”
“Đừng có nói với anh bằng cái giọng đó” – Khang gắt lên
“Giọng nào?” – An hỏi lại có vẻ khó chịu
“Cái giọng xem thường ấy”
“Thì em có nói là không tin anh đâu mà anh nói với em như vậy.” – An quay đi
“Anh nói với em là thật. Anh không đùa. Anh thương em từ lâu lắm rồi. Anh không nói ra được vì anh sợ mất em.”
“Thôi mình đi mua bài đi, kẻo mấy người kia chờ” – An định đứng dậy nhưng bị Khang kéo lại
“Anh biết em khó mà chấp nhận anh. Chuyện này cũng khó. Vì không ai chấp nhận 1 thằng con trai lại đi yêu 1 thằng con trai cả. 1 mối quan hệ luôn bị người ta khinh bỉ, anh nói ra giờ anh biết em có thể khinh ghét anh nhưng anh vẫn muốn nói ra cho dù em có chấp nhận tình cảm của anh không? Em có quyền không thích anh. Nhưng em không có quyền cấm anh được yêu em”
“Em đừng nghĩ anh say, những lời nói này là gió bay. Những lời cửa men rượu. Mà đây là tình cảm thật của anh. Em biết không”
An biết là Khang đã say, An không muốn chuyện này xảy ra. An vẫn xem anh như 1 người anh. An muốn kết thúc chuyện này sớm…..
“Em cũng thích anh mà”
“Em nói thật không?” – Khang tỏ vẻ vui mừng - “ Không em lừa anh”
“Không đâu, em cũng thích anh thật mà.” – An ra sức thuyết phục.
“Còn vợ anh thì sao, anh mới cưới chỉ được có vài tháng thôi, anh không thương chỉ vậy anh cưới chỉ để làm gì?”