Kasumi
20-07-2007, 12:02 PM
Ngày xửa ngày xưa, khi Nhật Bản chưa phải là 1 nước thống nhất, đất đai bị chia cắt thành nhìu vùng nhỏ, mỗi vùng đặt dưới sự điều khiển của 1 lãnh chúa đầy uy quyền.
Lúc bấy h, tại 1 vùng nhỏ nghèo đói, vị lãnh chúa ở đó đã đề ra 1 luật lệ vô cùng tàn ác. Luật đó qui định rằng, all mọi người từ 60 tuổi trở lên đều bị mang vào núi và ở đó cho đến chết. Sở dĩ là do họ đã quá già, ko thể gách vác công việc được nữa. Hình phạt cho những gia đình nào ko chấp hành luật này cũng vô cùng nghiêm khắc thế nên ko nhà nào dám vi phạm. Và ngọn núi đó được call là núi Người Già.
Trong vùng có gia đình nọ gồm 1 người đàn bà và cậu con trai. Mặc dù rất nghèo và ko hề có bà con thân thích nào khác nhưng hai mẹ con lại có cuộc sống vui vẻ đạm bạc. Cậu con trai vô cùng hiếu thảo với mẹ và chỉ mong được sống mãi bên cạnh để chăm sóc cho bà lúc tuổi già. Thế nhưng chàng cũng biết rằng điều ấy là ko thể được. Năm tháng trôi qua, đến khi mẹ gần đúng thọ 60 thì chàng càng lo lắng hơn.
Vào tuối cuối cùng của năm thứ 59 của mẹ, chàng nói:
- Mẹ ơi, xin mẹ đừng lên núi Người Già vào ngày mai !!!!
Người mẹ mỉm cười hiền hậu và lắc đầu:
- Không được đâu con ạ ! Lãnh chúa sẽ ko tha cho cả con nếu mẹ ko thi hành theo luật. Con đừng buồn mà hãy tiếp tục vui vẻ sống, rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau vào 1 ngày nào đó trên thiên đàng thôi !!
Những lời lẽ can đảm của bà chỉ làm cho chàng trai thêm buồn hơn. Đêm đó, chàng ko sao ngủ được. Chàng trăn trở và mong cho ngày mai đừng đến.
Nhưng chuyện j đến cũng phải đến. Khi trời còn chưa sáng, bà mẹ đã thức dậy:
- Chúng ta đi ngay bây h thôi con, đường xa và con còn phải quay về làm việc.
Đau buồn khôn tả, chàng trai miễn cưỡng đi lấy cái gùi, rồi đặt mẹ vào trong, cõng bà lên núi. Mẹ ko nặng nhưng chân chàng như đeo đá, mãi đến đầu chiều, họ mới đi hết ½ đường. Trong đầu chàng trai đầy ắp những kĩ niệm về khoảng thời gian sống cùng mẹ, được mẹ chăm sóc. Chàng đưa tay lau nước mắt và bỗng nhận ra với mỗi bước chân của chàng đều kèm theo 1 tiếng “rắc” nhỏ sau lưng. Chàng way đầu lại thì thấy mẹ đang bẻ những cành cây nhỏ và vứt lại phía sau.
- Mẹ đang làm j thế? – chàng hỏi
- Mẹ làm vậy để con ko lạc đường khi trở về con trai ạ!
Lúc này chàng trai bật khóc nức nở, mẹ lúc nào cũng wan tâm đến chàng. Chàng trai khóc đến nổi ko thể nào bước thêm.
- Để mẹ ở đây là được rồi con ạ! – Bà nói dịu dàng và trải tấm nệm rơm ra đất. - Giờ thì con về nhà đi, trời cũng sắp tối rồi !!
- Mẹ, mẹ ơi… - chàng trai chỉ biết khóc, và nắm chặt hai tay mẹ.
Nhưng rồi cuối cùng chàng cũng phải nghe theo lời mẹ mà trở về. Trên đường đi thì bất ngờ trời đổ tuyết, chàng trai càng thương mẹ hơn:
- Trời lạnh như vậy, mẹ lại chỉ 1 mình ….
đoạn sau của câu chuyện sẽ ra sao?? Chàng trai vô cùng hiếu thảo có thật sự bỏ lại mẹ mình trên núi giữa lúc tuyết rơi lạnh lẽo vậy ko??? Nhưng nếu đưa mẹ về thì làm sao đối phó với tên lãnh chúa ác độc kia ???
cứ post mặc dù bít ko ai tham gia nữa :gem44(1): nhưng quan trọng là share cho minna nhìu truyện cổ tích NB hơn nữa :haha:
Lúc bấy h, tại 1 vùng nhỏ nghèo đói, vị lãnh chúa ở đó đã đề ra 1 luật lệ vô cùng tàn ác. Luật đó qui định rằng, all mọi người từ 60 tuổi trở lên đều bị mang vào núi và ở đó cho đến chết. Sở dĩ là do họ đã quá già, ko thể gách vác công việc được nữa. Hình phạt cho những gia đình nào ko chấp hành luật này cũng vô cùng nghiêm khắc thế nên ko nhà nào dám vi phạm. Và ngọn núi đó được call là núi Người Già.
Trong vùng có gia đình nọ gồm 1 người đàn bà và cậu con trai. Mặc dù rất nghèo và ko hề có bà con thân thích nào khác nhưng hai mẹ con lại có cuộc sống vui vẻ đạm bạc. Cậu con trai vô cùng hiếu thảo với mẹ và chỉ mong được sống mãi bên cạnh để chăm sóc cho bà lúc tuổi già. Thế nhưng chàng cũng biết rằng điều ấy là ko thể được. Năm tháng trôi qua, đến khi mẹ gần đúng thọ 60 thì chàng càng lo lắng hơn.
Vào tuối cuối cùng của năm thứ 59 của mẹ, chàng nói:
- Mẹ ơi, xin mẹ đừng lên núi Người Già vào ngày mai !!!!
Người mẹ mỉm cười hiền hậu và lắc đầu:
- Không được đâu con ạ ! Lãnh chúa sẽ ko tha cho cả con nếu mẹ ko thi hành theo luật. Con đừng buồn mà hãy tiếp tục vui vẻ sống, rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau vào 1 ngày nào đó trên thiên đàng thôi !!
Những lời lẽ can đảm của bà chỉ làm cho chàng trai thêm buồn hơn. Đêm đó, chàng ko sao ngủ được. Chàng trăn trở và mong cho ngày mai đừng đến.
Nhưng chuyện j đến cũng phải đến. Khi trời còn chưa sáng, bà mẹ đã thức dậy:
- Chúng ta đi ngay bây h thôi con, đường xa và con còn phải quay về làm việc.
Đau buồn khôn tả, chàng trai miễn cưỡng đi lấy cái gùi, rồi đặt mẹ vào trong, cõng bà lên núi. Mẹ ko nặng nhưng chân chàng như đeo đá, mãi đến đầu chiều, họ mới đi hết ½ đường. Trong đầu chàng trai đầy ắp những kĩ niệm về khoảng thời gian sống cùng mẹ, được mẹ chăm sóc. Chàng đưa tay lau nước mắt và bỗng nhận ra với mỗi bước chân của chàng đều kèm theo 1 tiếng “rắc” nhỏ sau lưng. Chàng way đầu lại thì thấy mẹ đang bẻ những cành cây nhỏ và vứt lại phía sau.
- Mẹ đang làm j thế? – chàng hỏi
- Mẹ làm vậy để con ko lạc đường khi trở về con trai ạ!
Lúc này chàng trai bật khóc nức nở, mẹ lúc nào cũng wan tâm đến chàng. Chàng trai khóc đến nổi ko thể nào bước thêm.
- Để mẹ ở đây là được rồi con ạ! – Bà nói dịu dàng và trải tấm nệm rơm ra đất. - Giờ thì con về nhà đi, trời cũng sắp tối rồi !!
- Mẹ, mẹ ơi… - chàng trai chỉ biết khóc, và nắm chặt hai tay mẹ.
Nhưng rồi cuối cùng chàng cũng phải nghe theo lời mẹ mà trở về. Trên đường đi thì bất ngờ trời đổ tuyết, chàng trai càng thương mẹ hơn:
- Trời lạnh như vậy, mẹ lại chỉ 1 mình ….
đoạn sau của câu chuyện sẽ ra sao?? Chàng trai vô cùng hiếu thảo có thật sự bỏ lại mẹ mình trên núi giữa lúc tuyết rơi lạnh lẽo vậy ko??? Nhưng nếu đưa mẹ về thì làm sao đối phó với tên lãnh chúa ác độc kia ???
cứ post mặc dù bít ko ai tham gia nữa :gem44(1): nhưng quan trọng là share cho minna nhìu truyện cổ tích NB hơn nữa :haha: