PDA

View Full Version : Ngoạp ngoạp



HH
03-01-2013, 11:04 AM
Bắt chước ara làm một topic như thế này :D Hồi trước cũng có một topic tương tự ở DAN, nhưng lâu không về đóng bụi vả lại về lại đó giờ thấy xa lạ quá :))

Haru to no tabi - 春との旅 - Hành trình cùng Haru


http://i45.tinypic.com/2wdqd4x.jpg (http://i45.tinypic.com/2wdqd4x.jpg)

http://i49.tinypic.com/ajl7wh.jpg
Hành trình cùng Haru... có những khi dàn trải không cần thiết, có những khi dịu dàng đẹp đẽ lạ thường.


https://hhnd2002.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Haru - mẹ mất, cha bỏ đi, sống cùng ông ngoại Tadao ở một làng đánh cá - trong một cơn giận dữ với người ông kỳ quặc khó tính ích kỷ của mình đã bảo ông hãy đi tìm những người anh em còn sống của ông và xin ở nhờ chỗ họ,vì Haru đã quá chán ngán cuộc sống ở cái làng nhỏ không tương lai. Nói xong hối hận, Haru cùng ông đi đến những người anh em đó, từng người từng người một, để chứng kiến họ cãi nhau, la mắng nhau, nhưng dù có giận Tadao đến đâu, khi Tadao và Haru ra đi họ cũng đều ngậm ngùi, cho dù có người rơi nước mắt, có kẻ ra vẻ dửng dưng quay đi.


Ở một khía cạnh nào đó, Kobayashi Masahiro đã thể hiện rất chân thực những mối quan hệ trong gia đình - chẳng bao giờ hoàn hảo và luôn có những mối bất hòa ngấm ngầm chỉ chờ thời cơ bộc phát, nhưng đằng sau những dỗi hờn, ghen tị, hả hê đó vẫn là tình cảm của những người máu mủ dành cho nhau.


Thế nhưng xét cho cùng, ai cũng có cuộc đời của họ, chẳng thể bảo bọc cho nhau mãi mãi được. Và bảo bọc cho một ông già vừa khó chịu kỳ quái hay cáu kỉnh lại không chịu làm việc như Tadao là chuyện không tưởng. Phải chăng vì thế mà Haru muốn được ở với ông suốt đời, vì ông cũng như cháu, cả hai chỉ có nhau để nương tựa. Bởi vì ngay cả khi được cô "con dâu" tự nhận mời ông ở lại, Tadao đã nhận ra rằng cuộc đời của mỗi người là cuộc đời riêng, cho dù có cố gắng gán ghép thì cũng chẳng ai có thể che chở cứu vớt ai. Và như thế, giây phút ấy là giây phút Tadao thoát ra được con người ích kỷ, độc tài trước kia của mình. Đến lúc đó, Tadao nhận ra rằng đã có biết bao nhiêu yêu thương ông để vụt lỡ, để rồi đến cuối đời sau khi bị tất cả mọi người trong gia đình từ chối, ông đã được một người xa lạ mở rộng vòng tay chấp nhận, mà cho đến khi đó thì, "Riêng cử chỉ đó của cháu thôi cũng đủ rồi."


Ở một khía cạnh nào đó, Haru to no tabi khiến tôi nhớ đến Tokyo monogatari (Tokyo story), khi đôi vợ chồng già bị các con ruột thịt hắt hủi nhưng người con dâu thì lại tận tình chăm sóc thảo hiếu. Tôi cũng không nghĩ Ozu hay Kobayashi có ý phê phán gì những người ruột thịt đó. Chẳng qua là người trong nhà quan hệ với nhau sâu xa nên những hờn giận cũng khó xóa nhòa, khó bỏ qua cho nhau hơn. Đã là người ngoài đôi khi lại có thể mở rộng lòng để đón nhận một người xa lạ, bởi vì họ chẳng có quan hệ máu mủ gì cả, nên ta cũng không cần xét đoán họ gì cho nhiều. Chỉ cần tìm được một chút đồng cảm, tìm được một hình bóng nào đó đã đánh mất trong quá khứ, có khi người ta lại dễ chấp nhận nhau hơn, bởi vì "Ai cũng là người mà."


Haru có những lúc khiến tôi mệt mỏi vì người ông cáu bẳn ích kỷ cứ khiến cô cháu phải quay mòng mòng trong những yêu sách vô lý mà một cô bé người thường hơn đã bỏ chạy mất từ lâu. Thế nhưng Haru thì lại khác. Cả cuộc đời, có lẽ Haru gắn bó với ông nhiều nhất, và cho dù đã gặp được cha mình sau bao nhiêu năm, thì như cha Haru nói,


Có những khi con người ta xa nhau mà thôi.


Dù có là cha con, đôi khi đã xa rồi chẳng thể gần lại được. Không phải là đã quên nhau, không phải vẫn còn hận nhau, nhưng vì cuộc đời là như thế... Đẩy con người ta xa nhau ra, để rồi họ dù có cố gắng đến đâu cũng không thể xích gần lại được, tựa như đã có bức tường quá lớn chẳng thể đập tan... bức tường mang tên thời gian, thời gian trôi đi, mỗi người tập sống cuộc sống mà đời đặt họ vào đó, và dần dần họ quen theo từng ngày, từng ngày...


Tôi thích cách quay của phim, bởi nó gợi lên bầu không khí lãng đãng mơ màng thật đẹp. Cảnh Haru và Tadao ngồi nhìn ra cửa sổ ở hai tầng, hay cảnh Haru đứng nhìn chiều tà sau khi hội ngộ vơi cha của mình. Những cảnh quay cận mặt cũng là một đặc trưng của phim, có khi khán giả thấy mình đang là người nói ra những câu thoại, hay có khi lại là người đang nghe những câu thoại, dù là nghe hay nói, cảm xúc của nhân vật cũng được truyền tải một cách khéo léo. Nhưng riêng mình thì không thích kiểu quay cận cảnh, bởi vì... không thích thôi.


Có lẽ nhớ nhất về Haru sẽ là những đoạn thoại rất chân thật giữa các nhân vật. Khi Haru và cha cùng khơi lại những ký ức về người mẹ, Haru đã khóc hết mình trước mặt người cha gặp lại lần đầu sau bao nhiêu năm, và người cha ấy chỉ biết ôm con vỗ về dù không thể an ủi bằng lời. Thích Haru, vì cô bé nghĩ gì nói đó, biết rằng cha mình và mẹ mình chẳng ai có lỗi hơn ai... bởi vì trong cuộc sống, đôi khi chúng ta, cả đôi bên, đều có lỗi với nhau. Chẳng thể trách cha nhưng cũng chẳng thể quên đi ký ức đau buồn về mẹ, tôi nghĩ Haru đến gặp cha là để đối diện với điều ấy - rằng cô có một người cha đã từng thương yêu vợ mình, và cô không hận người cha đó.


Haru là một cuộc hành trình đi tìm sự thương yêu, nhưng hơn đó, là sự chấp nhận. Màu phim dịu dàng, khi hoang mang, tiếng guitar buồn phất phơ đâu đây vẳng bên tai, cũng đã làm tôi nhớ... đến vài khoảnh khắc nào đó, trong cuộc đời rất-bình-thường của mình.

HH
05-01-2013, 05:33 AM
The Grey


http://i47.tinypic.com/ilvhc3.jpg

Phim hay!!! Nói về sự sinh tồn của con người ở nơi không có công nghệ kỹ thuật cũng không có niềm tin nào có thể giúp con người, chỉ có người chống lại thiên nhiên mà thôi. Một phim Hollywood hiếm hoi không có người hùng cũng không có kẻ xấu, tất cả chỉ còn lại một chữ NGƯỜI. Nếu không sợ máu me thì rất nên xem

Yasha


http://i46.tinypic.com/4t60p0.jpg

Một trong những drama Nhật thông minh nhất, diễn viên đóng hay bá cháy và đặc biệt không có tình eo trai gái vào ám ảnh làm phim dở đi ^^ có chút hint SA nhưng không nhiều, mình không thích SA mà xem cũng không thấy ngại :D

Bourne Trilogy


http://i47.tinypic.com/ncm448.jpg

Loạt phim này xem rất giải trí, mà nói chung là nó khá hợp lý :)) bonus điểm vì không làm ra vẻ nguy hiểm và vì Matt Damon thuộc dạng người cười một cái làm mình rụng tim :D Mà cũng vì ảnh tạo ra phim không phải phim tạo ra ảnh nên nếu không vì Damon thì phim từ 7 chắc sẽ chỉ còn 5 :))
Chỉ bất mãn cái là Bourne cuối phần Ultimatum nên ngỏm, vậy mà vẫn còn sống chi nữa :-?? vì căn bản của loạt phim Bourne từ đầu đến cuối đi tìm xem mình là ai, mà đã biết mình là ai rồi thì... :-?? Chính Matt Damon cũng bảo Bourne với anh đã hết --> từ chối xem phần Legacy này :))

HH
02-06-2013, 03:06 PM
Lâu lắm, chính xác là từ cuối 2011 khi xem Nobara, mới thích một phim Nhật nhiều thế này :D
Kirishima, hehehe

http://i40.tinypic.com/1jp5pc.jpg

Mình thì từ xưa đến giờ vẫn vậy, vẫn là bạn Hiroki ở cuối phim, nhưng xem bạn Hiroki từ đầu phim ở trong đám đông đến cuối phim đứng từ xa nhìn đám đông thì cảm thấy cô đơn vô tận.

(nhưng mà vẫn hạnh phúc!)

Anh làm Nobara và Kirishima b-) bỏ anh vào giỏ rồi đó b-)

Momo-chan
02-06-2013, 06:07 PM
Ngoạp ngoạp
http://cdn1.image.bubblebox.com/img/cut_the_rope.gif

HH
03-06-2013, 01:14 AM
^ =)) bày đặt kute nữa ché, mà con ngoạp kute thiệc =))
Phim có em Hashimoto Ai đới, khi nào release down về 1000 năm nữa xem nha :big_ love:

Momo-chan
03-06-2013, 02:26 AM
Ừ, đã lâu rồi chả down cái gì về xem cả, giờ người bảo xem fim gì thì tui xem fim ý _._!

http://24.media.tumblr.com/dbea4703d397aab56fd4e8d296247756/tumblr_mhw3lb2dEj1qcsnnso1_500.gif

có cái gif hay nè _._!

HH
15-06-2013, 02:29 PM
Trời ơi mới đọc xong một truyện khùng khủng bố là Hoa Tư Dẫn =))

Trước khi đọc Hoa Tư Dẫn tôi đã nghĩ sẽ đọc một truyện trào phúng.
Sau khi đọc xong, tôi mới nhận ra bố con thằng nào sai thì sai, tôi cấm có bao giờ sai

Trích lời HH 8-}

nấm hương
15-06-2013, 06:37 PM
=)) sao lén vào đây cãm xúc dzạ???? =))
sao bõ em dzạ??? =))
hoa tư dẫn khùng thiệc ha
=))
em đã nói thì cắm có sai nựaaaaa =))

Momo-chan
15-06-2013, 10:12 PM
Nấm hương là em nào dợ =))

nấm hương
15-06-2013, 10:16 PM
là em dợ của aragaki22 nếu aragaki22 cua hắc hắc en đê o.o
có định cua ko? cua thì nói
ko nói thì nói hắc hắc cua ngược lại =))

=)))))

hihi
nói chớ
chào đúi, tâu là manh nè o.o
họ lu tên manh, bạn thân của mại ó

Momo-chan
15-06-2013, 10:29 PM
Chúng ta vào spam à =))

HH
19-07-2013, 12:48 PM
Phim hay ai không coi tui coi hết cho đáng đời o,o
http://hhnd2002.files.wordpress.com/2013/07/screenshot001.jpg (http://hhnd2002.files.wordpress.com/2013/07/screenshot001.jpg)

Cậu bé đó, muốn bơi qua Eo biển Anh để đến với cô bé mà cậu ấy yêu.
Còn anh, không băng qua nổi một con đường để giữ chân em.


Cậu bé vượt qua 4000km biên giới, của ẩn náu dưới gầm xe bus, của chạy trốn cảnh sát bắt người nhập cư lậu suốt ba tháng trời, để đến London gặp người bạn gái của mình. Nhưng để chạm được đến giấc mơ London của tình yêu tuổi 17, cậu phải từ đất Pháp bơi qua Eo biển Anh. 30km, giữa trời đông băng giá. Và, cậu không biết bơi.

Tuổi 17, và biển cả trước mắt, một đi không trở lại. Quay về, là những đoàn người Kurd đi tản cư, dù có phải chết ngộp trong khoang xe tải cũng cam lòng lao vào tìm một chữ may mắn trong cuộc đời đã không còn lối thoát. Đứng trước quyết định đó, tôi nghĩ cậu bé ấy thử vận mệnh một phen, thử bơi qua Eo biển Anh, cũng không phải là một quyết định mà đặt vào một tình huống khác, có thể sẽ bị xem là mù quáng vì tình yêu.

Ít ra thì phía bên kia biển, còn lấp lánh gương mặt của người cậu yêu, còn ước mơ đá bóng cho Manchester United dù có xa vời. Đằng sau lưng, tất cả chỉ là bóng đêm.

Một huấn luyện viên bơi lội từng đoạt huy chương vàng 400m giải vô địch Pháp, với giấc mơ Olympics chưa trọn vẹn. Hôn nhân tan vỡ, cuộc sống như những mảnh vỡ ngạt thở. Ông thấy trong ánh mắt cậu bé kia sáng ngời khi cậu nói về tình yêu của mình, đôi mắt kiên định như thể bơi qua 30km biển giữa trời đông chỉ là con đường từ nhà đến trường.

Xa như thế, cậu cũng không ngại đi. Còn ông, chỉ băng qua đường để nắm tay vợ mình níu cô ấy lại, nhưng ông đã đứng yên để con đường cuối cùng dài theo vô tận.

Ước mơ tuổi 17 của khát khao đi tìm hạnh phúc, bất chấp cuộc đời bảo rằng đó là điều không thể. Mong muốn nhỏ nhoi khi đã đi hết nửa cuộc đời, được làm lại từ đầu, được là một người đàn ông đích thực không sợ hãi cuộc đời. Ước mơ đó, mong muốn đó đã giao nhau giữa bể người mênh mông, giữa bể đời khổ sở. Và dù ước mơ, dù mong muốn có là không thể đến đâu, có thành toại, hay chìm trôi, thì ít nhất một lần trong đời cũng đã mỉm cười bước đi về phía giấc mơ ấy, chứ không dừng chân đứng lại.

Đã lâu rồi tôi chưa xem phim.
Đêm nay, tôi đã ngồi im lặng.


Tôi ngồi im lặng xem phim (http://www.imdb.com/title/tt1314280/).

Những dãy nhà trắng xóa giữa trời đông, mấy khung hình đẹp đến xé lòng.

Đằng sau, tiếng xe cảnh sát đã gần lắm rồi.

Thế thì, chỉ còn phía trước mà đi thôi.

*Chú thích: Người Kurd là một tộc người ở vùng Tây Á, sống rải rác giữa các nước Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Iran, Syria, và các nước lân cận. Lịch sử của họ đã có từ trước Công Nguyên, nhưng lãnh thổ của họ luôn bị các quốc gia khác xâu xé (gần như Israel) và họ chưa từng có một quốc gia riêng từ thời cận đại – hiện đại. Rất nhiều người Kurd bị thảm sát bởi tộc người đa số ở các quốc gia họ lưu lạc (Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ). Hiện ước tính có khoảng 30-38 triệu người Kurd ở khắp thế giới, trong đó 19 triệu ở Thồ Nhĩ Kỳ (chiếm khoảng 15-20% dân số nước này) và ~ 7 triệu ở Iraq, 7 triệu ở Iran. Đọc thêm (http://en.wikipedia.org/wiki/Kurdish_people#Ancient_Period).

Eru
19-07-2013, 01:24 PM
Ừ, đã lâu rồi chả down cái gì về xem cả, giờ người bảo xem fim gì thì tui xem fim ý _._!

http://24.media.tumblr.com/dbea4703d397aab56fd4e8d296247756/tumblr_mhw3lb2dEj1qcsnnso1_500.gif

có cái gif hay nè _._!
Cái này là fim j? Tui coi ngay và luônnnnn