PDA

View Full Version : [Light novel] Kara no Kyoukai



maxttien
22-08-2013, 11:25 PM
Chương 1 : Cảnh quan toàn cảnh
Fujoh Kirie - Hiện thân của cái chết


http://cartoon-excellence.com/wp-content/uploads/2012/12/kara-no-kyoukai-wallpaper.png
Ngày hôm đó, Tôi quyết định trở về nhà một mình trên con phố chính. Chỉ là một ý thích bất chợt, rất hiếm khi tôi làm như vậy. Đôi chân tôi đang sải những bước dài cực nhọc qua những dãy phố. Ngày này qua ngày khác, tôi đã mệt mỏi khi phải chứng kiến chuyện ai đó ngã xuống từ trên cao. Bạn chẳng bao giờ nên nghe thứ âm thanh vỡ vụn đó. Một thi thể giập nát đang nằm trên vỉa hè, nguyên nhân của cái chết chắc chắn là do bị rơi xuống từ trên những nóc nhà cao tầng. Màu đỏ thẫm đang rỉ ra trên nền bê tông một cách chậm rãi. Những gì còn lại mà có thể thấy rõ là một mái tóc đen u ám, một thân thể dẹp lép , nhợt nhạt cùng một khuôn mặt chẳng thể nào nhận ra được nữa.
Khung cảnh xung quanh bị bó chặt bầu bởi không khí của mùa hè già cỗi, nó khiến tôi liên tưởng đến những bông hoa bị ép chặt trong những trang sách trĩu nặng. Có lẽ bởi với tôi, chiếc cổ bị uốn cong trên cái xác kia trông giống như một bông hoa huệ.

maxttien
22-08-2013, 11:26 PM
Vào buổi tối đầu tiên của tháng tám. Mikiya tìm đến tôi mà chẳng hề báo trước.


https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn2/1176276_154824394712604_1317774529_n.jpg

“ Xin chào, ồ trông cậu cứ luôn lười nhác như vậy nhỉ, Shiki”. Vị khách không mời đang đứng trước cửa, cậu ta mang đến một cơn nhàm chán vĩ đại cùng với nụ cười của mình.
“Vừa có một vụ tai nạn trên đường mình đi tới đây. Một cô gái đã nhảy xuống từ trên nóc nhà cao tầng: đó là một vụ tự tử. Mặc dù gần đây đã có nhiều vụ như vậy nhưng mình cũng không thể tưởng tượng ra được là mình phải tận mắt chứng kiến nó. Đây rồi, món kem lạnh “.
Cậu ta ném cho tôi chiếc túi từ cửa hàng tạp hóa trong lúc tháo dây cho đôi giầy của mình. Bên trong là 2 hộp dâu tây Haagen-Dazs. Hẳn là gã này muốn tôi phải cho ngay chúng vào tủ lạnh trước khi chúng kịp tan chảy . Trong khi đó, tôi chậm rãi xem qua những thứ đang nằm ở bên trong, Mikiya đã cởi xong đôi giầy và bước qua cửa” .Nơi tôi ở là một căn hộ ở trong một khu nhà lớn. Nếu bước qua hành lang, bạn sẽ có cảm tưởng là nó chẳng dài hơn một mét – bạn đang bước vào một căn phòng thực hiện cả hai vai trò là phòng ngủ và nơi sống của tôi. Giờ thì tôi đang mải miết nhìn theo chiếc lưng của Mikiya, kẻ vừa nhanh chân bước vào nhà.


https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/1012255_149981038530273_239991110_n.jpg
“ Shiki này, hôm nay cậu lại trốn học phải không ? Mình không quan tâm đến thứ hạng, nhưng nếu muốn được tốt nghiệp, ít nhất thì cậu cũng phải đi học đầy đủ. Đừng quên rằng chúng mình đã hứa là sẽ vào đại học cùng nhau “.

“ Cậu có quyền giảng đạo cho tớ về chuyện học hành sao ? Mình chẳng nhớ về lời hứa và còn chưa kể đến chuyện cậu đã bỏ học đại học “.
“Ừ, nếu cậu nói về “quyền” thì chẳng ai có quyền cả, nhưng...”. Sau bài thuyết giảng đạo đức giả, Mikiya bắt đầu hạ giọng và tìm kiếm cho mình một chỗ ngồi.
Gã này là kẻ sẽ bộc lộ cảm xúc thật khi tự bào chữa cho mình ; Đó là những gì mà gần đây tôi nhớ được.
Cậu ta đặt chiếc mông ở ngay giữa căn phòng. Còn tôi thì đang nằm bẹp ra ở trên chiếc giường bên cạnh. Thứ duy nhất mà tôi có thể thấy lúc này là chiếc lưng của Mikiya, trông nó hơi nhỏ một chút so với tầm vóc trung bình của một gã trai.
Tên của cậu ta là Kokuto Mikiya, cậu ta dường như đã trở thành bạn thân của tôi từ khi còn là một học sinh trung học. Ở giữa cái thời đại mà thiên hạ đua nhau chạy theo những thú vui phút chốc trở thành thời thượng mà và cũng phút chốc bị quên lãng – Gã trai tẻ nhạt này thực sự là
“ của hiếm “ khi hắn ta vẫn giữ được hình ảnh của một nam sinh: không nhuộm tóc hay để tóc dài, không có làn da rám nắng hay đeo trang sức, cũng không mang theo điện thoại hay bám quanh các cô gái. Cao khoảng 1 mét 7, khuôn mặt hắn nhìn nghiêng cũng khá là dễ thương với cặp kính gọng đen lớn nổi bật. Dù đã tốt nghiệp trung học từ lâu nhưng cậu ấy vẫn ăn mặc khá giản dị. Nếu chịu khó bận vài bộ cánh điệu đà hơn một chút thì hẳn là đã có những cặp mắt bám theo cậu ấy.

“ Shiki, câu có nghe không vậy ? Mình vừa mới gặp mẹ cậu. Sao cậu lại không thông tin gì cho nhà Ryougi ? Đã hai tháng nay kể từ lúc cậu được ra viện. “

“ Không vì đó là việc không cần thiết “.

“Nghe này, ngay cả khi đó là việc không cần thiết thì cậu vẫn cần phải chia sẻ niềm vui với họ, dù thế nào thì đó cũng là gia đình của cậu “.

Tôi im lặng một lúc trước khi trả lời: “ Tớ không biết. Điều đó chẳng giúp ích được gì khi tớ chẳng thể nghĩ đó là sự thật. Tớ chỉ cảm thấy xa cách hơn mỗi khi gặp họ. Ngay cả khi nói chuyện với cậu tớ vẫn còn cảm thấy lạ lẫm, vậy thì làm sao tớ có thể nói chuyện với những người mà tớ không quen biết “.
“Thật sự thì mọi thứ sẽ chẳng thể nào tốt đẹp hơn nếu cậu cứ mãi như thế này. Cảm giác đó sẽ đeo bám cậu sốt cả cuộc đời chỉ vì cậu luôn khép kín trái tim mình. Việc này không phải chỉ là để cha mẹ và con cái có thể ở gần bên nhau , nó là việc cậu cần phải làm khi gặp gỡ bất kì ai khác “.
Không được - cái thứ mà cậu ta nói. Có gì mà không được chứ ? Chẳng có gì sai trái trong câu chuyện giữa tôi và cha mẹ cả. Chỉ là đứa con như tôi đã bị mất sạch ký ức sau một vụ tai giao thông. Họ được xác thực là người thân của tôi về mặt pháp lý và quan hệ huyết thống. Vì vậy tôi nghĩ là sẽ chẳng có vấn đề gì với tình hình hiện tại cả.

maxttien
22-08-2013, 11:26 PM
Ryougi Shiki là bạn của tôi từ thời học trung học. Nơi chúng tôi học cùng nhau là một trường
tư danh tiếng đã có rất nhiều học sinh thi đỗ vào những trường đại học lớn. Lần đầu tiên khi tôi nhập học và thấy cô ấy, cái tên Ryougi Shiki đã ám ảnh tâm trí tôi. Trớ trêu thay, chúng tôi lại cùng học chung một lớp và kể từ đó tôi trở thành một trong số những người bạn hiếm hoi của Shiki.
Trường của chúng tôi không có đồng phục nên mọi người có thể tùy ý thể hiện sở thích của họ qua trang phục. Cách biệt với mọi người, Shiki trở nên nổi bật. Bởi cậu ấy luôn mặc kimono. Một bộ kimono giản gị và thật vừa vặn với bờ vai nghiêng của Shiki. Nó khiến cho các học sinh trong lớp có cảm giác như đang ở trong ngôi nhà của một samurai mỗi khi cô ấy bước qua.
Trong vẻ ngoài cũng như cử chỉ của Shiki hoàn toàn không có những chi tiết thừa. Cô ấy rất ít nói, ngoại trừ những lúc ở trong lớp học. Tất cả những gì tôi cảm nhận được ở nơi Shiki đó là cô ấy rất cô đơn.

Ngoại hình của Shiki dường như là hoàn hảo. Mái tóc mượt mà được cắt ngắn của cô ấy như bỏ lại đằng sau những phiền muộn. Một mái tóc chỉ đủ dài để che giấu đôi tai. Nó phù hợp với vẻ ngoài đến mức nhiều học sinh trong trường nhầm lẫn về giới tính của Shiki. Trong mắt các chàng trai Shiki là một cô gái cá tính, còn con gái lại hay nhầm tưởng cậu ấy là một anh chàng đẹp trai nào đó. Thế nhưng nếu nói là dễ thương thì nó chẳng phù hợp với Shiki. Vẻ đẹp mà cô ấy mang theo phù hợp hơn với từ trang trọng.

Nhưng hơn tất cả, đôi mắt của cô ấy mới là thứ làm cho tôi say đắm. Một đôi mắt mang vẻ sắc lạnh mà bình yên được tô điểm bơi đôi lông mày mỏng manh và mềm mại. Đôi mắt của cô ấy có thể nhìn thấy những thứ tưởng như là vô hình đối với chúng ta và đó là những điều làm cho Ryougi Shiki trở nên đặc biệt với tôi cho đến khi có chuyện xảy ra với cô ấy.

maxttien
22-08-2013, 11:27 PM
“ Nhảy lầu”

“ Eh- xin lỗi. Mình không nghe rõ, cậu nói gì vậy ? “

“ Có vài vụ nhảy lầu và cậu thì đang tự hỏi đó có phải chỉ là tai nạn, phải vậy không Mikiya ?”
Cậu ta đang tập trung suy nghĩ về câu hỏi và thì thầm những điều vô nghĩa.

“ Ừm. Mình nghĩ đó là tai nạn, nhưng cậu nói đúng. Mình đang tự hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Nếu họ thực sự muốn làm như thế thì họ phải tự gánh lấy trách nhiệm. Nhưng khi nhảy xuống ở một nơi cao như thế thì liệu đó có phải là tai nạn hay không ? ”

“ Không phải là giết người, cũng không phải do tai nạn. Cái cách mà cậu nói thật là khó hiểu. Những người đó không nên làm phiền người khác nếu như họ thực sự muốn chết “.

“ Shiki, nói xấu người chết là không tốt đâu “.Cái cách mà Mikiya trả lời thật là buồn tẻ.
Tôi đã biết trước là cậu ta sẽ nói những lời như thế.

“ Kokotou, mình ghét cái kiểu nói chuyện của cậu “. Tất nhiên là câu trả lời của tôi có hơi khó nghe nhưng dường như Mikiya chẳng hề cảm thấy khó chịu.

“Ah, lâu rôi cậu mới gọi mình như vậy nhỉ ”

“ Thật vậy hả ? ”

Mikiya khẽ gật đầu.

maxttien
22-08-2013, 11:28 PM
Có hai kiểu xưng hô đối với cậu ta: Kokuto hoặc là Mikiya. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy khó chịu khi phát âm từ Kokuto. Trong tâm trí tôi có một khoảng lặng nhỏ, Mikiya vừa vỗ tay, đó là việc mà cậu ấy thường làm khi nhớ ra chuyên gì đó.

“ À, nói về chuyện kì lạ , Azaka em gái mình đã nhìn thấy nó “.

“Thấy gì cơ ? “

“ Là chuyện đó, Cô gái ở tòa nhà Fujiyoh, người được nói là đang bay ở trên không. Có phải cậu nói rằng đã có lần nhìn thấy “.

Ôi, tôi nhớ ra rồi. câu chuyện về những bóng ma bắt đầu từ ba tuần trước. Câu chuyện xảy ra tại một tòa cao ốc sang trọng có tên là Fujiyoh. Đêm đó, có một thứ mang hình dáng con người đang bay lơ lửng phía trên tòa nhà. Sự việc này không chỉ có tôi mà còn cả Azaka cũng nhìn thấy thì chắc hẳn là sự thật rồi.

maxttien
22-08-2013, 11:29 PM
Tỉnh dậy sau cơn hôn mê suốt hai năm kể từ vụ tai nạn, tôi có thể nhìn thấy những điều không tưởng. Theo như Touko giải thích thì đúng hơn là tôi nhận thức được chúng chứ không phải là nhìn thấy. Nói cách khác thì đôi mắt và bộ não của tôi có khả năng nhân thức cao cấp hơn so với những người bình thường. Nhưng tôi chẳng hề quan tâm tới tới nguyên nhân thực sự hay cố giải thích về những chuyện đã xảy ra.

“Chuyện xảy ra ở tòa nhà Fujiyoh mình đã chứng kiến không phải chỉ một lần. Nhưng mình không ở gần đó, không biết có còn thấy chúng hay không “

Mikiya trả lời: “ Mình hiểu, mình đã tới đó nhiều lần nhưng chẳng thấy bóng ma nào cả “.

“ Làm sao mà cậu thấy được khi đang đeo cặp kính đó.”

“ Mình không nghĩ chuyện này liên quan tới cặp kính đâu “. Mikiya nhăn mặt. Thật nhiệt tình và vô tư cậu ấy luôn đối xử với mọi người xung quanh như thế. Có lẽ bởi sự ấm áp và trong sáng đó mà có những điều thật khó khăn cho cậu ấy để thấu hiểu. Dù vậy thì câu chuyện về những con người đang rơi xuống hay là bay lên đang thật sự trở nên nhàm chán.

Tôi không hiểu tại sao mình lại suy tư như thế nên đã đặt ra một câu hỏi lớn, “ Mikiya này, cậu có biết tại sao người ta lại bay như vậy không ? “.
“ Họ bay hay là rơi, mình không biết tại sao ”. Cậu ấy nói : “ Bởi mình chưa bao giờ được trải nghiệm những điều như thế, chưa một lần nào cả “.

Bởi một sự thật hiển nhiên, bởi lời đã nói ra thật lạnh lùng.

genkai
23-08-2013, 02:53 PM
Mikiya đeo kính đen hay kính gọng đen vậy maxttien ^ ^. check lại khúc ấy nhé vì thấy khác so với anime. với cả bề ngoài giản dị thì kính gọng đen có vẻ phù hợp hơn?! :D

maxttien
23-08-2013, 03:33 PM
Bản gốc tiếng anh nó là black glasses, mình cũng chả rõ nên dịch là kính đen hay kính gọng đen :crisp:

genkai
23-08-2013, 03:36 PM
kết quả kiểm tra hình ảnh ở google này:
google.com.vn/search?q=black+glasses&um=1&ie=UTF-8&hl=en&tbm=isch&source=og&sa=N&tab=wi&biw=1280&bih=899&sei=UREXUryYFIutiQexnoFY

còn kính đen/kính râm thì trong tiếng Anh hay dùng sunglasses cơ :D.

anime hay nên cũng định đọc xem LN như thế nào mà chưa có thời gian. cám ơn bạn bỏ công ngồi dịch nhé. chắc cũng thích anime lắm :big_ love:.

maxttien
24-08-2013, 06:16 PM
Giờ đã là đêm cuối cùng của tháng tám, tôi đang dạo bước trên con phố.
Cuối mùa hè, những cơn gió đã bắt đầu se lạnh. Chuyến tàu cuối đã đi qua, bỏ lại thành phố trong im lặng. Nơi đây thật là lạnh lẽo, yên tĩnh và hoang vắng. Dường như tôi đang ở trong một thành phố chết. Cả những con người đang bước ngang qua cũng thật lạnh lẽo và vô hồn như trong những bức ảnh. Nó gợi cho tôi cảm giác về một căn bênh nan y – vô phương cứu chữa.
… Về nỗi đau, bệnh tật và cả sự mệt mỏi.

Tất cả mọi thứ, những ngôi nhà âm u, những cửa hiệu đang bừng sáng… tất cả dường như muốn sụp đổ nếu thôi không muộn phiền.

Xuyên qua màn đêm, chỉ còn ánh trăng đang tỏa sáng.
Thế giới ở nơi đây dường như chẳng còn sự sống, chỉ có anh trăng là thứ duy nhất còn tồn tại và đôi mắt tôi đang cảm thấy nhức nhối.

… Ồ, Về những cái mà đang mang bệnh là thế này.

Khi rời khỏi nhà, tôi đã khoác thêm ra ngoài bộ kimono xanh một chiếc áo khoác da màu đen.
Bộ kimono bên trong chiếc áo khoác dường như đang đốt cháy cơ thể tôi.
Nhưng tôi vẫn không cảm thấy nóng, không, không một chút nào cả…
Bởi từ trước đến nay, tôi chưa từng biết lạnh là gì .

maxttien
24-08-2013, 06:17 PM
Dù đi dạo giữa đêm khuya, bạn vẫn có thể thấy vài người đang bước đi giống như bạn.

Một người đàn ông vội vã bước đi trên con phố với vẻ mặt buồn bã.
Một chàng thanh niên đang đứng đăm chiêu trước máy bán hàng.
Và cả những con người đang đợi chờ trước cửa hàng tạp hóa.
Tại sao họ lại ở đây ? Tôi cố giải thích lý do nhưng chẳng bao giờ tôi hiểu được bởi với họ tôi chỉ là người ngoài cuộc.
Tôi ra ngoài và đi dạo vào giữa đêm khuya, chẳng có lý do nào che dấu đăng sau việc làm vô nghĩa đó cả. Đó chỉ là một thói quen.

… Hai năm trước.
Tôi, Ryougi Shiki, đó là chuyện về năm thứ hai của tôi ở trường trung học, khi xảy ra vụ tai nạn. Tôi được đưa ngay tới bệnh viện. Nghe nói là cơ thể của tôi không có nhiều vết thương nhưng phần đầu thì bị tổn thương nghiêm trọng. Và tôi đã rơi vào cơn hôn mê.
Có lẽ vì cơ thể không bị thương nên tôi đã được cứu sống và nhờ đó thân xác vô hồn có thể tiếp tục tồn tại.
Và cuối cùng thi Ryougi Shiki đã hồi phục cách đây hai tháng.
Hẳn là các bác sĩ đã bị sốc khi thấy một cái xác vô hồn trở về từ cõi chết. Mọi người nói với tôi là họ rất vui mừng khi thấy tôi hồi phục. Và bản thân tôi cũng cảm thấy sốc nhưng bởi vì những nguyên nhân khác. Những gì tôi còn nhớ trước khi tỉnh dậy thật là kì lạ.

maxttien
25-08-2013, 05:07 PM
Nói một cách đơn giản thì tôi không tin tưởng vào những kí ức của mình.
Đó là sự rối loạn của ký ức hay người ta vẫn thường gọi là bệnh mất trí nhớ.
Theo như Tohko giải thích, ký ức của con người được tạo thành bởi bốn thành phần của não bộ: Ghi nhớ, lưu trữ, hồi ức và nhận thức.

“ Ghi Nhớ ” : ghi nhận những gì mà ta thấy vào não bộ ở dạng thông tin.

“Lưu Trữ ” : Lưu lại thông tin đã được ghi nhận.

“ Hồi Ức “ : xem lại thông tin đã được lưu trữ hay còn gọi là hồi tưởng.

“ Nhận Thức “: phân tích thông tin trong hồi ức để xác nhận thực tại.

Ký ức mà ta có sẽ trở nên rối loạn nếu như xảy ra lỗi tại một trong bốn thành phần trên. Sự rối loạn gây ra trong ký ức sẽ khác nhau tùy thuộc vào thành phần bị lỗi.
Nhưng trong trường hợp của tôi, mọi tiến trình của ký ức đều đang hoạt động bình thường. Những ký ức trước kia tôi từng có dường như không phải thuộc về tôi. Mặc dù, chức năng nhận thức vẫn hoạt động bình thường, ký ức mà tôi có chính là những gì tôi đã trải qua.

Nhưng tôi vẫn thấy xa cách với con người của chính tôi trong quá khứ. Tôi là ai, điều đó chẳng để lại chút gì ở trong tôi. Dù cho tôi chính là Ryougi Shiki. Dù ký ức trong tôi là Ryougi Shiki nhưng dường như đó là ký ức của một con người khác.

maxttien
25-08-2013, 05:10 PM
Hai năm, ở nơi thời gian bị bỏ quên đó, Ryougi Shiki đã chìm vào cõi hư vô. Ở nơi hư vô đó, chẳng giống như thế gian này nghĩ, đã có gì trong tôi sụp đổ. Ký ức của tôi, con người tôi cần có… những sợi dây kết nối đã hoàn toàn bị đánh mất. Chẳng còn lại gì hơn một hình ảnh, trong những ký ức đã trở thành hư không.
Nhưng nhờ hình ảnh đó, tôi có thể tiếp tục sống như con người tôi đã có trước kia. Tôi có thể giao tiếp với những con người tôi từng biết, với cha mẹ của tôi như Ryougi Shiki mà họ đã từng biết nhưng thật xa cách với những cảm xúc trong tôi.

maxttien
25-08-2013, 05:11 PM
Tôi luôn cảm thấy ưu phiền, với tôi nỗi buồn dường như chẳng lúc nào ngưng. Bởi tôi không thực sự sống cuộc đời của mình. Tôi chỉ biết diễn lại cách hành xử của một con người khác, con người đã tưng tồn tại trong tôi.
Chỉ như đứa trẻ mới chào đời. Chẳng có gì tôi mong đợi, chẳng có gì tôi thấu hiểu. Nhưng tôi đã trở thành một con người thực sự, trong những ký ức của tuổi mười tám.
Tôi có sự quan tâm của mọi người, từ trải nghiệm của những hồi ức. Nhưng tôi không thực sự là người được trải nghiệm. Tôi đã nhận ra những hồi ức đó từ mong muốn của tôi, ngay lúc mà tôi mong muốn có được những trải nghiệm. Và chẳng có gì ngạc nhiên, tôi không cảm thấy mình đang được sống … Nó giống như những phép màu sẽ chẳng thể nào khiến bạn ngạc nhiên khi bạn đã hiểu được chúng.
Cứ như thê, tôi tồn tại như tôi từng được sống mà chẳng thấy cuộc đời mình đang sống.
Đơn giản là…
Khi tôi làm như thế, tôi có thể tìm lại tôi, con người tôi từng có.
Khi tôi tồn tại như thế, tôi có thể giải thích được lý do để dạo bước trong đơn độc giữa đêm khuya… Ồ, tôi hiểu.
Tôi đang chìm đắm trong yêu thương nơi tôi, bạn có thể nói những lời như thế.

maxttien
25-08-2013, 11:42 PM
Khi ngước nhìn lên, tôi nhận ra mình đã đi một quãng đường thật dài và đang ở trong khu cao ốc văn phòng. Nối dài trên con phố là những tòa nhà cao tầng được xây dựng với cùng một kiểu kiến trúc. Ánh trăng đang phản chiếu trên những ô cửa kính lấp đầy phía mặt tiền.
Trong đêm tối, những hình bóng lờ mờ xuất hiện trên tấm gương khổng lồ của những tòa cao ốc.
Đêm nay là một đêm yên tĩnh. Những dãy nhà trên con phố chính trông giống như nơi ẩn nấp những con quai vật đang lang thang trong thế giới của bóng đêm.
Sâu phía bên trong là chiếc bóng không lồ lớn hơn tất thảy những chiếc bóng mà tôi đã bước qua. Một tòa nhà với kiểu kiến trúc giống như hai mươi bậc thang lớn được xếp chồng lên nhau. Tôi có cảm tưởng đó là một tòa tháp đang vươn tới mặt trăng. Tòa tháp mang tên là Fụiyoh, chẳng có chút ánh sáng nào ở bên trong tòa cao ốc Fujyoh đó. Mọi người có lẽ là đang say ngủ bởi vì đã gần hai giờ sáng.

Ngay lúc đó, một hình bóng ảm đạm lại chụp lấy đôi mắt của tôi. Trước mặt tôi là một cô gái đang lơ lửng trông giống như một chiếc bóng mờ ảo. Thực sự là một hình bóng đang lơ lửng, đó chẳng phải là phép ẩn dụ.
Những cơn gió chợt vụt tắt.
Không khí mùa hè trở nên lạnh lẽo một cách bất thường.
Từ phía sau gáy, cơn run rẩy đang trườn theo những đốt sống cổ.
Tất nhiên, chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.

https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/1148935_155594771302233_225495319_n.jpg

“ Tôi thấy rồi, hôm nay cô vẫn ở đây “.

Tôi chẳng thích thù gì với cái tôi đang nhìn thấy nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.
Chuyện là như vậy đó, cô gái mà chúng ta nhắc tới đang bay như muốn ngả mình trong ánh sáng của mặt trăng.

maxttien
28-08-2013, 12:20 AM
Tôi thấy tôi, như cánh chuồn chuồn đang bay đi vội vã.
Một cánh bướm đuổi theo sau, nhưng đôi cánh tôi chẳng thể nào ngưng nhịp đập. Sau cùng thì cánh bướm không thể bắt kịp, kiệt sức và rời xa khỏi tầm mắt của tôi.
Cánh bướm rơi trong vô vọng, xoắn ốc như một con rắn và tả tơi như những cánh hoa huệ đang lụi tàn.
Cảnh tượng thật là buồn. Dù chúng tôi chẳng thể ở gần nhau, lẽ ra tôi nên bay chậm lại. Nhưng chẳng thể nào làm được. Bởi vì khi đôi chân không còn trên mặt đất, chuyện bay hay dừng bạn chẳng thể nào tự do lựa chọn.
Có tiếng người đang trò chuyện, giờ thì tôi phải thức dậy.
Đôi mí mắt trĩu nặng cho thấy tôi cần được ngủ thêm hai giờ nữa.
Nhưng như thế thì thật biếng nhác, nên tôi cố gắng thức giấc trong tình trạng đó, ý chí của tôi đã chiến thắng cơn buồn ngủ.
….Thật vậy, tôi cảm thấy rất ái ngại về sự vô tư của mình.

maxttien
28-08-2013, 12:22 AM
Hẳn là tôi đã ngủ quên trong phòng của Tohko-san sau khi làm việc suốt đêm.
Khi ngồi dậy trên ghế sofa, thực sự là tôi đang ở trong văn phòng. Dưới những tia nắng của mùa hè, Shiki và Touko-san đang nói chuyện với nhau. Shiki đang đứng dựa lưng vào bức tường còn Tohko-san thì ngồi vắt chéo chân trên ghế.

“ Chào buổi sáng, Kokuto ”.

Cặp kính của Tohko-san khiến mắt tôi bị lóa, hẳn là chị ấy đang “có chuyện” muốn nói riêng với Shiki. Vẫn ăn mặc như mọi khi, với mái tóc ngắn và chiếc cổ để lộ, Tohko-san trông giống như một thư ký. Nhưng với vẻ lộng lẫy ghê gớm kia, tôi cược là chẳng bao giờ chị ấy chịu làm những công việc như vậy.

maxttien
28-08-2013, 12:22 AM
Chị ấy mặc một chiếc quần dài đen và một chiếc áo sơ mi trắng thật vừa vặn.
“ Xin lỗi, chắc là em đã ngủ quên ”.

“ Đừng cố giải thích gì cả ”.

Phớt lờ tôi, Tohko-san đang ngậm trên miệng một điếu thuốc.
“ Nếu cậu tỉnh rồi thì đi kiếm chút đồ uống đi, sẽ rất tổt để hồi sức đấy ”.

Chị ấy phải có ý gì khác khi nói đến từ hồi sức. Tôi không hiểu sao Tohko-san lại nói với tôi như vậy nhưng chị ấy luôn là như thế nên tôi sẽ không thắc mắc gì cả.
“ Cậu có muốn uống gì không, Shiki”.

“ Không cần đâu, giờ mình phải sớm về với chiếc giường.”

Nghe Shiki nói thì thực sự là cô ấy đang thiếu ngủ. Chắc là đêm qua sau khi tôi rời khỏi đó, cô ấy lại ra ngoài tản bộ.

maxttien
28-08-2013, 12:23 AM
Căn phòng tiếp theo trong văn phòng của Tohko-san trông giống như một phòng bếp. Ba chiếc vòi nước xếp hàng trên bồn rửa có lẽ là để làm thì nghiệm gì đó. Hai trong số chúng được bọc bằng dây kim loại và không được sử dụng. Lý do tại sao thì tôi không biết. Cúi xuống dưới để kiểm tra thì tôi có cảm giác nố hơi giống với cách mà các võ sĩ quyền anh vẫn thường làm để giảm cân. Nhưng sẽ chả có lời cảm ơn nào đâu, tôi bắt đầu cảm thấy sự bạo lực của họ.

Xem nào, chiếc máy này sẽ pha cà phê cho hai người chúng tôi. Tôi đã làm thật hoàn hảo. Thực sự xứng đáng với danh hiệu chuyên gia pha cà phê. Nhưng tôi không tới đây để pha cà phê. Cách đây nửa năm, tôi đã được nhận vào làm ở đây.
Mà nói là “ nhận vào làm” thì cũng không đúng bởi vì nơi này thậm chí chẳng giống chô làm việc. Tôi đến đây như để sẵn sang cho một việc, có thể là bởi tôi say mê công việc mà người đó đang làm. Khi cuộc đời của Shiki phải tạm ngưng ở tuổi mười bảy, tôi đã tốt nghiệp Trung học và vào đại học mà chẳng có mục tiêu nào.

maxttien
28-08-2013, 12:23 AM
Đó là bởi lời hứa sẽ cùng vào đại học với Shiki. Dù cho hy vọng Shiki tỉnh lại là rất mong manh, tôi vẫn muốn giữ lời hứa của mình. Nhưng tôi chẳng biết làm gì sau đó. Sau khi trở thành sinh viên đại học, tôi chỉ sống cho qua ngày.
Trong những ngày mà cuộc đời tôi lạc lối như thế, tôi được mời tới thăm một buổi triển lãm và đã tìm thấy một hình nhân.
Một hình nhân được làm vô cùng khéo léo, dường như chẳng ai có thể khéo léo hơn người nghệ nhân đã làm ra nó. Trong phút chốc tôi đã lầm tưởng đó là một người mẫu mãi đứng yên trong im lặng , cứ như thể là một cuộc đời đang đông cứng.
Chỉ là cái đẹp chẳng thể thốt nên lời…

Ta sắp được thấy một con người chỉ chờ một phút giây rung động. Nhưng kiếp hình nhân là sự tồn tại chẳng thể nào mang sự sống. Một nơi chạm vào cuộc sống cũng là nơi chẳng bao giờ chạm đến kiếp người. Ôi mâu thuẫn đó, nó làm tôi say đắm.

maxttien
28-08-2013, 12:25 AM
Có lẽ bởi sự tồn tại của nó cũng giống như Shiki trước kia.
Tôi chẳng biết hình nhân đó đến từ đâu.
Tập sách nhỏ chẳng có dòng nào đề cập đến chuyện đó.
Khi kiếm tìm trong tuyệt vọng, tôi đã tìm ra câu trả lời. Hình nhân đó được làm tình nguyện bởi một nghệ nhân, danh tính của người đó được bao phủ trong những lời đồn đại của giới chuyên môn.
Người nghệ nhân đó tên là Aozaki Tohko - hiểu theo cách đơn giản thì đó là một ẩn sĩ. Tôi nghĩ công việc chính của chị ấy là chế tạo hình nhân, nhưng hình như chị ấy còn tham gia thiết kế cả những tòa cao ốc.
Tohko-san có thể làm mọi thứ liên quan đến chuyên môn của mình nhưng chị ấy chẳng bao giờ chấp nhận những lời yêu cầu. Tìm kiếm khách hàng, giới thiệu mẫu sản phẩm , yêu cầu được trả tiền trước và sẽ chỉ chế tạo một mẫu duy nhất - Tohko-san là như thế - một nghệ sĩ tài hoa hay là một bậc thầy lập dị.
Tôi đã rất tò mò dù biết mình không nên như thế. Rốt cuộc thì địa chỉ mà tôi tìm được thực sự thuộc về một kẻ lập dị. ( Tôi đã sẵn sàng khẳng định lập luận của mình với sự tự tin cao nhất ).

maxttien
28-08-2013, 12:25 AM
Đó là một nơi cách xa thành phố, một chốn chẳng ra làm sao, chẳng nằm trong khu dân cư cũng không thuộc khu công nghiệp nào cả.
Thậm chí nó còn không phải là một ngôi nhà. Thực sự thì cái nơi ấy là một tòa cao ốc bị bỏ quên. Cũng không đơn thuần chỉ là bị bỏ quên, khu nhà này được xây dựng cách đây vài năm nhưng phải bỏ dở giữa chừng khi kết thúc sự bùng nổ của nền kinh tế. Vẻ ngoài của nó cũng giống như những tòa cao ốc hiện đại nhưng nội thất bên trong thì chẳng có gì cả, những bức tường và sàn nhà hoàn toàn trống không.
Lẽ ra tòa nhà phải được xây lên đến tầng thứ sáu, nhưng lên đến tầng bốn thì đã chẳng còn thấy nóc tầng trên đâu.
Hiện nay thì công việc xây dựng có thể được tiếp tục, nhưng chắc hẳn là sẽ phải sử dụng những công nghệ thi công đã lạc hậu trước kia. Cái lý lịch thi công dở dở ương ương đó đã khiến cái sàn nhà đang dang dở của tầng năm bất đắc dĩ trở thành sân thượng.

maxttien
28-08-2013, 12:26 AM
Dù được những bức tường bê tông cao bao bọc, bạn vẫn có thể dễ dàng ra vào bên trong tòa nhà.
Thật là một phép màu khi nơi này không trở thành căn cứ bí mật của bọn trẻ. Dù sao thì hẳn là tòa nhà đang xây dở này cũng đã được Tohko-san mua về.
Giờ tôi đang ở trên tầng bốn, căn phòng đóng vai trò như nhà bếp. Tầng hai và tầng ba là nơi làm việc của Tohko-san nên tầng bốn là nơi chúng tôi thường trò chuyện.

Giờ thì quay lại chủ đề chính của chúng ta.
Sau khi tìm thấy Tohko-san, tôi đã quyết định bỏ học đại học để tới làm việc tại đây và vừa mới được nhận vào làm.

Thật khó tin là làm việc ở cái nơi như thế này cũng được trả tiền.
Theo như lời Tohko-san thì có hai kiểu người với một trong hai thuộc tính : người sáng tạo và kẻ biết tìm tòi, người có ích và kẻ chỉ biết phá hoại.
Chị ấy đã nói chuyện với tôi rất thẳng thắn. Tohko-san vẫn tuyển tôi dù tôi chẳng có hy vọng nào để làm một con người sang tạo. Chị ấy nói rằng tôi có thể là kẻ biết tìm tòi hoặc chả là thứ gì hết.

“ Cậu chậm quá đấy kokuto”.
Có tiếng nói vang lên từ phong bên cạnh.
Tôi chợt nhận ra thứ nước màu đen đã đầy trên máy pha cà phê.

maxttien
04-09-2013, 06:04 PM
“Hôm qua đã là vụ thứ tám rồi. Người ta nên nhận ra sự trùng hợp”.

Rút điếu thuốc lá ra khỏi miệng, Tohko-san bắt đầu lên tiếng. Chị ấy đang nói về những vụ nhảy lầu của các nữ sinh trung học đang diễn ra trong thời gian gần đây.
Theo tôi thì chắc là do chị ấy chẳng có chuyện gì khác để nói, mùa hè này thật là rảnh rỗi cứ như là để dành cho những việc thế này mỗi khi khát nước.
“ Hả ? không phải là vụ thứ sáu sao ?”

“ Đã có nhiều chuyện xảy ra trong lúc cậu đang ngủ gật đấy, vụ này bắt đầu vào tháng sáu và trung bình cứ một tháng lại có ba vụ như thế. Có thể trong ba ngày tới sẽ có thêm một người nữa”.

Ôi Tohko-san, nghe thật phát ốm. Chỉ ba ngày nữa là hết tháng tám sao ? Tôi ngước nhìn lên tờ lịch. Còn ba ngày nữa ?
Suy nghĩ của tôi bị cuốn theo câu chuyện, nhưng sự thu hút đó cũng nhanh chóng trở nên mờ nhạt rồi tan biến.
“ Nhưng em thấy những vụ tự tử này đâu có liên quan gì với nhau. Các nạn nhân không học cùng trường. Phía cảnh sát cũng không đề cập gì đến vấn đề này , hay là họ đang che giấu điều gì đó”.
“ Không tin tưởng mọi người ư ? thật chẳng giống cậu chút nào”.
Tohko-san đang mỉm cười. Một cử chỉ mang vô vàn ấn ý khi cặp kính kia đã rời xa đôi mắt.

“ Bởi vì không có một bức thư tuyệt mệnh nào được công bố trên truyền hình. Sáu người, không, đã tám người rồi. Như vậy là quá nhiều, ít ra thì cũng phải có người bỏ lại thư tuyệt mệnh. Nhưng phía cảnh sát lại hoàn toàn không nói gì đến , cậu đã nghĩ là họ đang che giấu công chúng có phải không”.
“ Đó chính là mối liên hệ, không, tôi nên gọi nó là “ điểm chung” của sự việc. Tám người đã chết, họ buông mình xuống từ trên tòa cao ốc ngay trước mắt mọi người. Nhưng lại không có khúc mắc trong cuộc sống riêng tư . Cũng không dính líu đến ma túy hay tham gia vào dị giáo. Do đó mà người ta tin rằng những cô gái này đã chọn cái chết bởi họ sống một cuộc đời ích kỉ, bởi họ không hài lòng với chính bản thân mình. Có lẽ vì vậy mà phía cảnh sát không coi đây là vấn đề đáng quan tâm ”.

“Ý Chị muốn nói là ngay từ đầu đã không hề có thư tuyệt mệnh ?”.

Trước những lời đầy nghi hoặc của tôi, Tohko-san chỉ khẽ gật đầu, dù có vẻ chị ấy không thật chắc chắn.

Nhưng có thể nào như vậy không ?
Đâu đó vẫn còn sự mâu thuẫn, dòng suy nghĩ vẫn đang cuộn chảy trong khi tôi thưởng thức hương vị đắng của ly cà phê.
Tại sao lại không có thư tuyệt mệnh ? Nếu như vậy thì theo lẽ thường người ta sẽ không vứt bỏ mạng sống của mình. Thư tuyệt mệnh, là cảm xúc lưu luyến với cuộc đời . Là lý do vứt bỏ sự sống, khi người ta không muốn chết đi nhưng lại ép bản thân lựa chọn cái chết.

Vứt bỏ sự sống mà không bỏ lại thư tuyệt mệnh
Chẳng cần đến một bức thư, khi con người không còn mong muốn gì nơi thế giới này, khi người ta cảm thấy hài lòng để rồi tan biến không một dấu vết. Một vụ tự tử khi đó là hoàn mĩ. Với tôi khi con người muốn chọn một cái chết hoàn mĩ thì sẽ không bỏ lại thư tuyệt mệnh, và bản thân người chết cũng chẳng muốn được tìm thấy.
Nhưng tự sát bằng cách nhảy lầu thế này không phải là hoàn mĩ. Chết giữa một con đường gây sự chú ý của nhiều người như thế thì có khác gì một bức thư tuyệt mệnh.


Vậy thì tại sao ?
Đó là câu trả lời hợp lý nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
Rồi đột nhiên tâm trí tôi lóe lên , đó có thể là do tai nạn.
Ngay từ đầu, những cô gái đó đã không muốn chết. Vì vậy chẳng có lý do gì để họ viết thư tuyệt mệnh. Giống như là họ đang đi mua sắm rồi đột nhiên gặp phải tai nạn.
Như những gì mà Shiki đã nói đêm qua.
… Nhưng không thể nào lại có lý do như vậy, chỉ đi dạo và mua sắm ư ? Vậy thì làm mà sao họ lại nhảy xuống từ trên một tòa cao ốc ?

“ Vụ thứ tám này sẽ là vụ tự tử cuối cùng. Trong khoảng thời gian sắp tới sẽ không có thêm vụ nào nữa ”.
Shiki bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện, những suy nghĩ đang rối bời trong tôi như đã bị chặt đứt. Dù cho Shiki chẳng có vẻ gì quan tầm đến chủ đề này.

“ Cậu biết chuyện này sao ?”


Tôi đã hỏi cô ấy.
Shiki gật đầu bằng lòng trong ánh mắt đang nhìn xa xăm.
“ Mình đã tới đó và nhìn thấy phía trên có tám bóng người đang bay ”.
Đôi môi xinh đẹp đang cất lời.

“Ồ, chỉ có chừng đó người ? Ngay từ đầu cậu đã biết sẽ có bao nhiêu vụ tự tử phải không Shiki ? ”
“ Ừ, mình đã giải quyết hết rồi. Thật tiếc cho những cô gái, họ sẽ bị kẹt lại ở đó thêm một khoảng thời gian nữa. Tohko này. Có phải con người sẽ kết thúc buồn như thế khi bay lên một cách thiếu suy nghĩ ? ”

“ Tôi không biết đâu. Sẽ chẳng thể nào nói chắc được bởi con người quá khác nhau. Dù trong quá khứ, từng có kẻ muốn bay lên chỉ bằng sức mạnh của thân xác, tất cả những cố gắng chỉ là thất bại. “Bay” và “rơi” chúng ràng buộc với nhau. Khao khát được bay lên khiến con người quên đi thực tại. Để rồi ngay cả khi đã chết đi vẫn dốc sức tìm tới bầu trời. Kết cuộc, thì đó không phải là rơi xuống đất mà là rơi thẳng lên trời.”

Shiki nhíu mày.
Cô ây đang giận dỗi… sao vậy ?

“ Xin lỗi, nhưng tôi không định tiếp tục im lặng để nghe hai người tán ngẫu”
“ Hử? Chúng tôi đang nói chuyện về những bóng ma ở tòa chung cư Fujiyoh mà. Dù không dám chắc đó chỉ là những hình bóng hay là một thực thể hiện hữu cho đến khi được tận mắt chứng kiến. Tôi cũng định đến đó xem sao khi có thời gian, nhưng vì Shiki đã trừ khử mất hiện vật rồi thì chịu chả có cách nào để biết cả”.
… Tôi hiểu rồi. Đúng như tôi nghĩ, họ đang bàn “ chuyện riêng” với nhau.
Khi Shiki trò chuyện với Tohko-san (đã bỏ cặp kính mắt), hai người đó luôn nói với nhau về những chuyện kì bí.

“ Cậu đã nghe Shiki kể về cô gái lơ lửng ở tòa nhà Fujiyoh rồi phải không ? Cho cậu biết thêm đó chính là một con người, cô ta bay lượn xung quanh các cô gái đang lơ lửng. Các nạn nhân không thể rời khỏi tòa nhà Fujiyoh, theo như chúng tôi nghĩ thì ở nơi đó có một cái gì đó kiểu như một mạng lưới.”

Thật mệt mỏi khi câu chuyện đã trở nên khó hiểu và kỳ quái.

Hiểu được sự mơ hồ của tôi, Tohko-san giải thích rõ hơn về toàn bộ câu chuyện.
“ Nói theo cách dễ hiểu vậy, có một người trôi nổi ở tòa nhà Fujiyoh, xung quanh cô ta là những cô gái đã chết vì tự sát ở đây. Những cô gái này có lẽ đã thành ma rồi. Nhiều khả năng là như vậy lắm.”
Tôi gật đầu đông ý.
Tôi đã hiểu toàn bộ câu chuyện nhưng có vẻ như lúc này thì mọi chuyện đã được giải quyết xong.
Theo như cái cách mà Shiki nói thì hẳn là cô ấy đã lo liệu chu đáo cho hồn ma kia.
Đã hai tháng trôi qua kể từ lúc tôi giúp hai người họ làm quen với nhau. Giờ thì tôi đang chở thành kẻ nghe ngóng đoạn kết của những câu chuyện bí ẩn.
Tôi chỉ là một người bình thường thôi, tôi không giống hai người bọn họ. Tôi luôn cố đứng ngoài những câu chuyện kì lạ. Nhưng khi không thể phớt lờ thì tôi nghĩ tốt nhất mình nên đứng giữa hai bên.
Như vậy là may mắn trong bất hạnh chăng.

maxttien
07-09-2013, 05:50 PM
Ôi Shiki lại giận dỗi nữa kìa, cô ấy vừa chừng mắt nhìn tôi.

Không biết tôi đã làm gì khiến Shiki nổi điên nữa.
“ Ơ ? Shiki bắt đầu nhìn thấy những bóng ma từ hồi đầu tháng bẩy phải không ? Nếu thế thì lúc ấy chỉ có bốn bóng ma thôi chứ ?”

Câu hỏi của tôi chỉ là để khẳng định một sự thật hiển nhiên, nhưng Shiki lại phủ nhận.
“ Tám người. Ngay từ đầu đã là tám. Mình đã nói với cậu rồi, sau vụ thứ tám này sẽ không còn thêm vụ nào nữa. Trong trường hợp này, trật tự đã bị đảo ngược.”

“Cậu nói là đã nhìn thấy tám bóng ma ngay từ đầu ? Cậu thấy trước được tương lai sao ? ”

“ Không phải. Mình không có khả năng ấy. Nhưng bầu không khí ở đó rất bất thường. Xem nào…kì lạ lắm, cảm giác giống như là nước nóng và nước lạnh bị đỏ lẫn vào nhau.”

Tohko-san chăm chú dõi theo những lời nói mơ hồ của Shiki.

“ Tóm lại là thời gian ở nơi đó đã bị biến dạng. Dòng chảy thời gian không chỉ trôi theo một chiếu mà bị uốn cong và đứt đoạn khiến cho mọi thứ trở nên mất cân bằng. Kéo theo sự tồn tại của ký ức ở khoảng thời gian khác khi những con người đó đã không còn tồn tại. Người ta chết đi nhưng ký ức về họ chưa biến mất ngay, nó vẫn sẽ sống theo những ai còn nhớ về họ và dần tan biến vào hư không.”

“Ký ức hay là trí nhớ sẽ lưu giữ cuộc đời của một con người, khi con người đó bỏ lại nó nơi thế giới xung quanh họ. Giống như những cô gái này, dù đã chết đi, họ vẫn tồn tại trong những ảo ảnh, như đã từng bước đi trên mặt đất. Đó là một phần của hiện tượng “ linh hồn”. ”

“ Những ai chứng kiến cuộc đời của người đã khuất, những ai từng sẻ chia ký ức với họ, đó có thể là cha me, người thân hay bạn bè. Chỉ những người đó mới có thể nhìn thấy hồn ma. À phải, Shiki là trường hợp đặc biệt.”

maxttien
07-09-2013, 05:51 PM
“ Hiển nhiên là trí nhớ của con người chịu ảnh hưởng bởi thời gian, nhưng ký ức của những cô gái trẻ này lại không kịp lụi tàn theo cuộc đời của chính họ. Dường như thời gian trên đỉnh tòa cao ốc đó đã trôi đi rất chậm.”
“ Và những ký ức này vẫn đang sống. Cái ta thấy là sự sống của người đã chết tồn tại trong sự ngưng đọng của thời gian ”.

Tohko-san lại châm thêm một điếu thuốc.
Theo như lời chị ấy đã nói, thứ rời xa ta sẽ không biến mất chừng nào ta còn nhớ, chừng nào ký ức chưa tàn phai. Nó vẫn còn đang sống bởi vì ta đã ghi nhớ nó. Nó vẫn còn đang sống và ta có thể nhìn lại nó.
Đó chỉ là ảo ảnh…. Không, Tohko-san có lẽ đã dung từ “ ảo ảnh” bởi nó không tồn tại như một thực thể.
“ Tôi không có hứng thú với bài thuyết giảng của chị - cái chốn đó an toàn rồi. Phần còn lại chị lo liệu lấy. Phần của tôi đã xong xuôi nhưng nếu bản gốc của cái thân xác đó đang nằm ở nơi khác thì chúng ta sẽ phải quẩn quanh mãi với cái trò này. Tôi đến phát ốm vì phải làm vệ sĩ cho Mikiya.”
“ Ờ, tôi cũng nghĩ vậy. Tôi sẽ lo chuyện của Fujoh Kirie. Cô chỉ cần đưa Kokuto về nhà thôi. Còn khoảng 5 tiếng nữa mới hết giờ làm. Nếu cô muốn ngủ thì sàn nhà, cứ tự nhiên.”

maxttien
11-09-2013, 11:36 PM
Cái văn phòng của Tohko-san đã cả năm nay không thèm dọn dẹp. Giờ trông chẳng khác nào một cái ổ bẩn thỉu.
Tất nhiên là Shiki làm sao chấp nhận cái chốn này được.

“ Vậy, cái đó là thứ gì vậy ?”

Shiki nhìn về phía Tohko-san.
Vị pháp sư bước đến bên của sổ, điếu thuốc lá dường như chẳng bao giờ rời miệng.
Chị đang ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Chẳng có chút ánh sáng nào ở đây. Trong căn phòng này, thật khó để biết giờ là sáng hay trưa, chúng tôi chỉ trông chờ vào ánh sáng từ bên ngoài.
Nhìn qua của sổ thì bây giờ đã là giữa trưa. Tôi thấy những tia nắng hè đang rực cháy. Tohko-san nhìn không rời mắt trong màu trắng của khung cảnh mùa hè.

“Như cô đã thấy, cô ta biết bay.”

Khói thuốc bay theo hơi thở chị tan đi trong ánh nắng. Tohko-san ngước nhìn ra bên ngoài của sổ, ở phía sau tôi cũng đang dõi theo … hình bóng như là ảo ảnh trong màu trắng.
“ Kokuto này, điều gì sẽ ở lại trong suy nghĩ của cậu, khi nhìn ngắm khung cảnh từ trên cao.”

Câu hỏi bất ngờ đó đã kéo tôi quay trở lại thực tại. Nhìn ngắm khung cảnh từ trên cao, đã từ lâu rồi khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi được đến tòa tháp Tokyo. Nhưng tôi không nhớ rõ về những cảm xúc của mình khi đó. Tôi đã cố tìm lại dấu vết của hồi ức ở những nơi tôi đã sống, rốt cuộc thì chẳng thể nào tìm ra.

“ Có lẽ là, sự nhỏ bé ?”

“Đó cũng là một câu trả lời rất hay, Kokuto”

Một lời đáp thật lạnh lùng. Xem nào, Tôi không thực sự chắc chắn về suy nghĩ của chính mình. Và tôi đang cố gắng để nghĩ về một điều gì khác.

“ Để xem nào. Không có nhiều cảm xúc được gợi lên, nhưng em nghĩ là nó thật đẹp. Điểm nhìn từ trên cao khiến người ta cảm thấy bản thân bị áp đảo.”

Tohko-san gật đầu đồng ý, có lẽ bởi câu trả lời đã nằm ngay trong trái tim tôi.

maxttien
11-09-2013, 11:36 PM
Tohko-san tiếp lời. Đôi mắt vẫn đang hướng ra bên ngoài cửa sổ.
“ Khung cảnh này thật kì diệu: trong mắt ta nó sẽ trở nên thật tươi đẹp dù nơi ta nhìn ngắm có buồn tẻ .Nhưng nhìn xuống thế giới mà ta đang sống lại không thôi thúc ta . Ta chỉ nhận lấy sự thôi thúc từ cảnh quan toàn cảnh đó …”

Khi nói đến từ “ Thôi thúc”, những lời nói của Tohko-san trở nên ngập ngừng .

"Sự thôi thúc không khởi nguồn từ cảm xúc bên trong chúng ta , nó xâm chiếm ta từ bên ngoài. Dù cho ta có không mong muốn. Như một con sóng dữ trào đến mà chẳng có một lời cảnh báo. Sự “thôi thúc”, thứ cảm xúc dữ dội mà khung cảnh trên cao mang đến đó là gì ?

Sự xa cách. Một tầm nhìn quá rộng sẽ gây ra cảm giác về sự xa cách giữa con người và thế giới. Con người chỉ cảm thấy được an toàn khi ở bên những thứ quen thuộc và gần gũi. Dù ta có luôn biết mình đang ở đâu, dù ta có một tấm bản đồ, đó cũng chỉ là những gì ta biết, phải vậy không? Với chúng ta, thế giới chỉ tồn tại trong phạm vi cảm nhận của bản thân chúng ta. Ranh giới giữa các thành phố, giữa những miền đất, và cả thế giới này được não bộ của chúng ta thừa nhận một cách vô thức. Chỉ khi tới thật gần ta mới có thể cảm nhận mọi thứ. Thật sự chẳng có gì sai trong cách nhận thức đó.

Nhưng khi tầm nhìn trở nên quá lớn, sự bối rối xảy đến. Chỉ mười mét, khoảng không gian đó chạm tới tận cảm xúc sâu bên trong con người , nhưng mười kilomet khoảng không xa xôi, con người chỉ có thể nhìn mà thôi. Hai nơi tồn tại cho một cuộc đời lại cùng là một thế giới ta đang sống, chưa bao giờ ta thấy thế giới hiện thực đến như vậy.

Hiểu không ? Đó là sự mâu thuẫn. Hay đúng hơn là sự hối tiếc khi nhận ra sự rộng lớn của thế giới so với khoảng không gian chật hẹp quanh ta. Nhưng dù có cố gắng thế nào đi nữa, ta vẫn không thể cảm nhận được sự sống của mình trong thế giới bao la này.

Bởi cái gần hơn luôn khiến ta cảm thấy nó thật hơn, trải nghiệm của cảm xúc trong ta trở nên xung đột với sự nhận thức của lý trí, những suy nghĩ trở nên lạc lối và bắt đầu biến thành khủng hoảng.”

maxttien
18-09-2013, 12:14 AM
“ Từ nơi đây thành phố trông thật nhỏ bé. Khó tin làm sao, ngôi nhà của tôi đang ở phía dưới đó.
Hình dáng kia là công viên, vẫn luôn như thế ư ? Nơi đây tôi chưa từng biết. Thành phố này tôi chưa từng biết. Dường như tôi đã tới một nơi xa lạ.”
Điểm nhìn trên cao sẽ mang đến những suy nghĩ như thế. Dù ta vẫn đang đứng trong thành phố nơi ta nhìn xuống. Nơi cao cũng chính là nơi xa. Đúng là như vây, khoảng cách của lý trí. Nhưng ý của Tohko-san hẳn là muốn nói đến phương diện tinh thân.
Hai thế giới ngăn cách nhau bởi chiều rộng và chiều cao. Chúng khác nhau bởi một nơi có thể và một nơi không thể nhìn xuống nơi kia.

“ Vậy nhìn xuống từ trên cao là không tốt sao ? ”

“ Chỉ khi nào cậu nhìn quá lâu thôi. Truyền thuyết xưa kể rằng bầu trời thuộc về một thế giới khác. Người ta bay, bay thật cao, tới một nơi cao xa hơn nữa, có lẽ là sang tới kiếp sau luôn. Bay lên bầu trời, khát khao khiến con người trở nên điên dại nếu như không được bảo vệ bởi bùa chú hay sức mạnh của lý trí. Và cơn điên sẽ chấm dứt khi ta quay trở lại mặt đất. ”

Giờ khi Tohko-san đề cập đến đó, trong tôi xuất hiện một ham muốn mơ hồ, tôi muốn được nhảy xuống mặt đất để xem điều gì sẽ xảy ra. Những suy nghĩ như thế sẽ thoáng qua trong đầu khi ta nhìn xuống từ trên cao. Tất nhiên là tôi chẳng muốn làm vậy đâu nhưng hẳn là nó có thể khiến cho người ta tìm đến cái chết. Tại sao con người lại có suy nghĩ như vậy ?

“ Một cơn điên đột xuất ư ?”
Tohko-san phá lên cười
“ Người ta thường mơ về những điều cấm kị, Kokuto à. Con người tìm thú vui trong trí tưởng tượng về những điều mà bản thân họ không thể nào làm được. Ờ mà … phải, cũng gần như thế. Điều quan trọng là những suy nghĩ như thế sẽ chỉ xuất hiện ở một nơi thật đặc biệt. Xem nào, theo tôi thì chắc là như vậy. Về trường hợp của cậu, không phải cậu bị điên đâu. Chỉ là lơ đãng mà thôi. ”

“Tohko, chị dông dài như thế là đủ rồi đấy.”
Shiki chen vào giữa câu chuyện của tôi và Tohko-san. Mà cũng có thể là chúng tôi đang lạc đề thật.

“ Dông dài gì đâu. Nếu nói về chủ đề của buổi thảo luận này thì chúng ta mới chỉ giới hạn ở phần hai thôi.”

“ Đoạn kết là đủ rồi. Tôi không muốn nghe chị ngẫu chuyện.”

“ Shiki…”.

maxttien
22-09-2013, 10:53 AM
Đến giờ thì Tohko-san đã phải ôm lấy hai bên thái dương của mình. Trong khi đó, Shiki vẫn tiếp tục phàn nàn mà chẳng thèm để ý tới hai người chúng tôi.

“ Chị nói rằng nhìn từ trên cao xuống là có vấn đề. Vậy thì nhìn thế nào mới là bình thường ? Chị nên nhớ rằng chỉ cần bước đi là đứng cao hơn mặt đất rồi.”

Trái ngược với điệu bộ bắt bẻ của Shiki. Có vẻ như cuộc thảo luận này đã tìm ra được điểm mấu chốt. Đôi mắt con người luôn ở vị trí cao hơn so với mặt đất. Điều đó có nghĩa điểm nhìn của chúng ta chính là cái nhìn toàn cảnh về thế giới.
Tohko-san gật đầu với lập luận của Shiki. Tôi nghĩ là chị ấy sắp đưa ra đáp án cho buổi tranh luận này.

“ Thực sự thì mặt đất này không bằng phẳng mà là một mặt cong. Cho dù như thế, cô vẫn không thể nói cách nhìn của chúng ta lúc bình thường là nhìn toàn cảnh được. Bởi vì tầm nhìn không phải là tầm mắt, mà là khả năng nhận thức của trí não. Tầm nhìn của con người bị giới hạn bởi các giác quan thông thường. Vậy nên chúng ta không cảm thấy mình đang đứng trên cao.

Nhưng con người vẫn đang sống trong một tầm nhìn toàn cảnh. Tầm nhìn của tinh thần đang ngủ quên trong thân xác. Và dù con người có khác nhau, tất cả chúng ta đều đang bị ngăn cách trong một chiếc hộp.

Con người được sinh ra để sống và tồn tại trong chiếc hộp đó. Chúng ta không thể nào có được tầm nhìn của chúa trời. Tuy nhiên nếu thứ đang ngủ yên trong thân xác bị đánh thức, có thể là bởi một pháp sư, chiếc hộp sẽ bị rạn nứt nhưng chúng ta không bao giờ thật sự phá hủy được nó. Khi ranh giới của con người bị phá bỏ, ta bước đến điểm nhìn của một con quái vật. Thời khắc cho sự mê hoặc của ảo giác, ở nơi vòng tay của tử thần và cái chết thật sự.”

Tohko-san đã nói như thế và chị vẫn đang nhìn thế giới dưới kia. Nhìn xuống đôi chân chị đang đứng trên mặt đất. Những cử chỉ của chị phải có một ý nghĩa nào đó.

Chợt tôi nhớ về giấc mơ tôi đã có.
Về cánh bướm rơi trong những phút cuối cùng.
Nó sẽ bay thật nhẹ nhàng nếu như không cố đuổi theo tôi.
Phải rồi, nếu như nó chỉ vỗ cánh và lơ lửng trên không, nó sẽ có thể bay lâu hơn.
Nhưng khi đã biết cảm giác bay là như thế nào, cánh bướm không thể thỏa mãn với một cơ thể chỉ lơ lửng trên không. Vì thế nên nó đã bay mà không lơ lửng.
Những suy nghĩ đó cứ ám ảnh lấy tôi, và tôi tự hỏi mình – liệu tôi có phải là một kẻ hay thơ thẩn không.
Tohko-san đứng bên cửa sổ và ném điếu thuốc lá đi thật xa.
“ Sự dao động của tòa nhà Fujiyoh, đó có thể là thế giới mà cô ta nhìn thấy. Theo tôi thì sự khác lạ của bầu không khí mà Shiki cảm nhận được chính là ranh giới ngăn cách không gian bên trong chiến hộp với thế giới bên ngoài. Phải có sức mạnh của tinh thần, con người mới có thể nhận thức được sự ngăn cách đó.”

Có vẻ như Tohko-san đã nói xong, Shiki thở dài và đưa mắt nhìn lơ đãng, khuôn mặt u buồn của cô ấy cuối cùng đã bình yên trở lại.
“ Ranh giới ngăn cách , Hừ ? Tôi đang tự hỏi là cô ta ở phía vùng nóng hay vùng lạnh đây.”


Shiki nghiêng đầu sang một bên, sự mệt mỏi đang ẩn giấu đằng sau nhưng lời nói lạnh nhạt của cô ấy.

“ Để xem, theo tôi dù cô có đứng ở đâu thì cô ta vẫn sẽ xuất hiện ngay trước mặt cô.”
Tohko-san đáp lại.

maxttien
01-10-2013, 11:58 PM
Hai giờ sáng, nơi đây thật lạnh lẽo. Những khúc xương của tôi đang run lên, cơ thể tôi cố kháng cự lại cơn rung mình. Cảm giác này là do hơi lạnh hay chỉ là sự tưởng tượng của tôi. Gạt sự e sợ của mình sang một bên, tôi tiến vào bên trong tòa tháp Fujiyoh. Không hề có một dấu hiệu nào của sự sống, có lẽ là tôi không được chào đón ở đây. Chả có gì ở phía hành lang, ngoài bức tường màu kem sữa được soi sáng bởi ánh đèn điện. Hoàn toàn không có hơi ấm của con người. Thứ ánh sáng ở đây cũng thật kì lạ, quái đản hơn là bóng tối vụt ngang qua ở phía đằng xa. Trước lối vào là chiếc máy quẹt thẻ đã cũ nát và không còn sử dụng được nữa. Tôi vẫn đi tiếp qua hành lang và bước vào thang máy. Ở phía bên ngoài tình hình cũng không khả quan hơn: chả có ai ở quanh đây ngoài tôi cả. Bên trong thang máy có một chiếc gương, mọi người có thể dung nó để chỉnh chang lại trong lúc chờ đợi. Chiếc gương phản chiếu một bóng người khoác áo khoác đen bên ngoài chiếc kimono màu xanh, và mang đôi mắt biếng nhác của một kẻ đang mệt mỏi vì phải làm cái công việc này. Tôi nhấn nút tầng thượng trong lúc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Chẳng có gì khác ở đây ngoại trừ âm thanh của chiếc thang máy đang đi lên cùng với tôi. Tôi đang đợi chờ thế giới ở trên cao. Chiếc hộp cơ khí này thật sự là một nhà tù. Phía bên ngoài kia là một thế giời hoàn toàn khác, là sự tồn tại hoàn toàn khác. Tôi cần phải dồn sự tập trung lên đôi tay của mình nhưng những suy nghĩ như thế cứ tự tìm đến.

Một âm thanh nhẹ khẽ mở ra cùng cánh cửa trượt, dẫn vào một phòng kho nhỏ. Thứ duy nhất có thể thấy ở trong này là cánh cửa hướng ra sân thượng. Không khí trong căn phòng này thật ngột ngạt và thiếu ánh sáng, cảm giác về con đường đi tới một thế giới xa lạ thoáng hiện lên trong tôi. Thế giới đó phản chiếu trên ô cửa kính của những tòa nhà cao tầng. Là nơi ranh giới của sự trống rỗng. Ngang qua căn phòng chật hẹp cùng với tiếng bước chân vang vọng, cánh cửa đã mở ra. Khoảng không bên ngoài tối đen như mực, bầu trời đêm vô tận đang hút vào trong tầm mắt của tôi. Một điểm nhìn từ trên cao. Tòa tháp Fujiyoh này chẳng có gì đặc biệt cả. Nó là một kiến trúc hoàn hảo với các tầng nhà được dựng nên bằng bê tông, và phần mái nhà được bao kín hoàn toàn bởi những bức tường, phía trên đỉnh là bồn chứa nước. Tôi bước ra ngoài sân thượng. Phía ngoài này cũng chẳng có gì cả, chỉ là một nơi để có thể nhìn xuống dưới. Tầng thứ mười của tòa nhà, đây là độ cao lớn nhất so với những tòa nhà ở quanh đây. Cảm xúc khi ta đứng ở nơi cao, là nỗi cô đơn đang trào đến. Giống như khi ta đứng ở bậc thang cao nhất và nhìn sâu xuống thế giới bên dưới kia. Ánh sáng lấp lánh, như những con cá thần tiên bên dưới kia đại dương sâu thẳm. Thứ ánh sáng duy nhất, ở một nơi trong thế giới bóng đêm, chẳng tia nắng mặt trời hay ánh trăng nào chạm tới. Khung cảnh này thật huyền ảo.

maxttien
02-10-2013, 12:00 AM
Cả thế giới đang yên ngủ, dường như trong sự vĩnh hằng, tiếc thay chỉ là khoảnh khắc này thôi. Sự im lặng đang thắt chặt lấy trái tim tôi bên những cơn gió lạnh, và tôi cảm thấy đau nhói. Những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh như những viên kim cương. Mặt trăng hiện lên, tỏa sáng trên vạn vật. Được giáo dục trong một gia đình truyền thống, tôi được dạy rằng mặt trăng không phải là chiếc gương phản chiếu của mặt trời mà là một cánh cửa sổ mở ra một hiện thực khác. Là phía bên kia sau cánh cổng hoàng hôn. Hình ảnh mặt trăng thường được gắn với bí mật của gia tộc, nữ giới và cả cái chết. Và khi ánh trăng đang tỏa sáng khắp thế gian. Ở phía trên bầu trời, xuất hiện một người phụ nữ bí ẩn bay lơ lửng. Tám cô gái khác đang bay lượn xung quanh hình bóng ma quái đó. Cô nàng mang trên mình tấm vải màu trắng, có vẻ như là một chiếc váy. Mái tóc đen dài chấm eo lưng phất phơ dưới ánh trăng. Thân hình mảnh khảnh hiện rõ bên dưới tấm vải. Và nét mày mong manh trên đôi mắt lạnh. Một khuôn mặt thật xinh đẹp, khuôn mặt của một trong số những người đẹp nhất.

Qua vẻ ngoài, tôi nghĩ cô ta chỉ khoảng hai mươi tuổi, mà cũng thật ngớ ngẩn khi nói về “ tuổi đời ” của một bóng ma. Nhưng cô ta lại không sở hữu khoảng không méo mó giống như những hồn ma. Có lẽ cô gái này vẫn còn đang sống. Còn cả những cô gái khác đang bay lởn vởn xung quanh cô ta nữa, hình ảnh của họ cứ lúc hư lúc thực. Trình diễn một vũ điệu đơn độc, những cô gái đang trôi nổi trên không hình thành một kết giới. Tôi thấy tâm trí mình đang sôi sục, căm ghét ư, không cảm xúc đó dữ dội hơn thế.

“ Tôi hiểu rồi. Tất cả là do thứ bùa mê của cô, phải vậy không ? ” - tôi đã cười thật nhạt nhẽo.

Thứ cảm xúc mà trước giờ tôi chưa từng nhận ra. Nhưng giờ tôi biết, cảm giác khi đứng trước khuôn mặt của người phụ nữ này, khuôn mặt xinh đẹp thuộc về một kẻ vô nhân tính. Những cơn gió đang thổi mạnh hơn. Đêm nay, mái tóc dài đen đã được chải mượt kia đã làm rung động sợi dây nối tới một thế giới khác trong trái tim một con người khác. Sự công kích khiến thế giới đó trỗi dậy cùng sự tàn nhẫn.

“ Vậy thì tôi sẽ phải giết cô”.

Lần đầu tiên thấy tôi, đôi mắt của cô ta ném xuống một cái nhìn. Một cái nhìn làm khuôn mặt người ta phải biến sắc. Không cần phải nói thêm một lời nào nữa. Từ trong chiếc áo khoác, tôi rút ra thứ vũ khí của mình, một con dao sắc bén dài năm-bẩy tấc. Ánh mắt của người đàn bà đó nó mang đầy sự khiêu khích làm trỗi dậy ham muốn giết choc trong tôi. Vẻ đẹp của chiếc váy trắng gợn sóng trên thân hình mảnh mai đang lay động như mặt nước trên không giờ đây không còn sự quyến rũ nữa. Khi giơ ngón tay về phía tôi, cơ thể khẳng khiu của cô nàng trông lại càng mỏng manh yếu đuối hơn.

“Cứ như xương hay là hoa huệ vậy.”

maxttien
05-10-2013, 06:14 PM
Những cơn gió đêm đã ngừng thổi, và tiếng nói của tôi vang vọng dưới bầu trời đêm.

Bay đi. Có tiếng nói từ trong tiềm thức; là cô ta sao, cô ta có thể làm những việc này – ngón tay của người phụ nữ đó đang chỉ về phía tôi. Nó chôn vùi trong tâm chí, nó đào sâu trong ký ức và thì thầm với tôi, nói rằng tôi có thể bay. Đòn tấn công thẳng vào nơi tâm tưởng đó khiến tôi mất thăng bằng một lúc. Nhưng chỉ sau một bước chân, tôi đã lấy lại được sự bình tĩnh. Cô ả bắt đầu bối rối.
Hãy bay đi. Cô ta cố sức lần nữa, tiếng nói đó lại vang lên trong đầu tôi. Lần này mạnh mẽ hơn, quả quyết hơn. Và giống như lần trước, ý chí của tôi kháng cự lại. Giờ thì tôi thấy, tôi đa thấy với sự tập trung tuyệt đối trong đôi mắt của mình. Những điểm chết, chúng đây rồi. Ở hai bên chân , một ngay phía sau lưng, và một ở trên ngực trái. Những ranh giới chia cắt cơ thể cô ả thành nhiều phần. Phía ngực trái, đâm mũi dao vào đó cô ta sẽ chết ngay. Cho dù là ảo ảnh hay một bóng ma, điều đó không quan trọng. Với đôi mắt của mình, tôi có thể giết chết cả chúa trời. Nắm chặt lưỡi dao trong tay , tôi hướng về phía kẻ thù. Khoảng cách tới mục tiêu đang dần thu hẹp lại.

Nhưng cô ả lại tiếp tục một đợt công kích khác. Tôi sẽ bay. Tôi sẽ bay. Hỡi bầu trời ngày thơ bé tôi khao khát. Như ngày hôm qua tôi đã bay và hôm nay tôi sẽ bay cao hơn nữa. Trong tự do và bình yên với nụ cười mãn nguyện. Nhanh chân lên tới bầu trời tự do, ở nơi tôi rời xa thực tại. Tôi khao khát được bay lên bầu trời !
Đòn tấn công đó đủ mạnh để khiến đôi chân tôi không thể đứng vững. Và như bay đi trong vô thức.

Lên nào ! Lên nào!...

LÊN !

“ Cái trò đùa khốn kiếp này! Là cô làm hả ? ”

Cánh tay trái của tôi đã được giải phóng. Không còn tiếng nói ám thị nữa. Tôi đã lấy lại được sự thăng bằng.
“ Bay lên chẳng làm tôi ham muốn. Tôi không cảm thấy mình đang được sống vậy nên cuộc sống này, tôi chẳng thể thấy nó buồn đau. Thành thật mà nói, tôi cũng chả quan tâm tới cái thứ chết tiệt như cô.” Tôi đang thì thầm với chính mình, gần như là tiếng ngâm nga. “ Niềm vui hay nỗi buồn, phẫn nộ hay là kìm nén; Tôi không cảm thấy sự tồn tại của những cảm xúc đó. Tôi không có nhu câu được giải thoát khỏi đau thương.”

“Nhưng cướp cậu ấy đi là một sai lầm lớn. Ai thấy trước thì là của người đó, giờ cậu ấy là của tôi. Cô phải trả cậu ấy lại cho tôi.”

Cánh tay trái của tôi nắm lấy không trung và kéo nó lại như một sợi dây. Lôi cô ả cùng hồn ma của các cô gái về phía tôi, cảnh tượng trông như thể một ngư dân đang kéo một mẻ cá lớn. Giờ thì khuôn mặt của cô ả trông tái mét. Nhưng với hy vọng hão huyền sẽ khống chế được tôi bằng nỗ lực cuối cùng, ả dồn tất cả sức mạnh vào câu thần chú ám thị.

RƠI ĐI !

Lần này thì nó chẳng còn ảnh hưởng tới tôi được nữa. Tôi đáp lại cô ả bằng giọng điệu quả quyết nhất.

“ Cô hãy rơi đi! ”

Tôi phóng mũi dao xuyên thẳng vào ngực trái, khi cô ả bị hút về phía tôi. Thật quá dễ dàng, chỉ như là cắt trái cây. Tôi làm hoàn hảo đến mức nạn nhân đang cứng đơ người vì kinh ngạc. Nhát dao đã đâm xuyên qua cơ thể. Cô nàng bị shock, rùng mình co giật lấy một lần rồi im hẳn. Tôi ném cái xác vô dụng đó đi thật xa. Thân xác vô hình của người phụ nữ nhẹ nhàng rơi xuống. Phía dưới kia là thành phố đang bừng sáng. Mái tóc đen lặng thinh trong yên tĩnh. Và chiếc váy trắng đang ôm lấy bóng đêm như một cánh hoa chìm vào lòng biển cả. Giờ đã đến lúc tôi rời khỏi nơi đây. Trên khoảng không phía sau tôi, những bóng ma vẫn đang bay lơ lửng.

Akasha
05-10-2013, 06:56 PM
“Nhưng cướp cậu ấy đi là một sai lầm lớn. Ai thấy trước thì là của người đó, giờ cậu ấy là của tôi. Cô phải trả cậu ấy lại cho tôi.”


Cha chả... Giữ của ghê! :D
=))

maxttien
05-10-2013, 10:12 PM
Cái chương hai nó còn bài thơ tình sến súa nữa cơ =))

maxttien
22-10-2013, 11:36 PM
Tôi choàng tỉnh giấc. Run rẩy trước cú đánh chí mạng của một địch thủ đầy sức mạnh. Lưỡi dao thép như tia chớp xoáy sâu vào trong ***g ngực. Phải mạnh đến nhường nào mới có thể dễ dàng đâm xuyên qua ***g ngực của người khác như thế. Cô ấy có thể tự giải thoát mà chả tốn chút sức lực nào. Và chẳng cần đến sự giận dữ hay tuyệt vọng, xương và thịt của tôi cũng chỉ như là hư không với cô ấy. Mũi dao đâm sâu vào quả tim sắc ngọt đến ghê sợ. Tôi chưa từng có cảm giác đó. Không phải chỉ là đau đớn, cơ thể tôi như bị xé nát ra.
Tiếng khóc lặng lẽ bât lên trong sự tuyệt vọng, nỗi cô đơn và cả khát khao được sống. Những giọt nước mắt này rơi bởi những buồn đau nào khác hay chỉ là tôi quá sợ hãi trước cuộc trạm chán kinh hoàng. Chiếc bút lông của thần chết – tôi chưa từng nếm trải, tôi khao khát nó dù hàng đêm vẫn nguyện cầu được sống.


Có tiếng người mở cửa, âm thanh đó đã trở nên quen thuộc suốt những tháng năm tôi lớn lên ở nơi đây. Dù đã là đêm khuya, những tòa cao ốc phía xa trong thành phố vẫn rực sáng như những tia nắng. Chưa tới đợt khám định kì, vậy là lần này có khách viếng thăm. Phòng bệnh này là nơi dành riêng cho tôi, gần như lúc nào tôi cũng chỉ có một mình. Chỉ mình tôi cô độc bên chiếc giường bệnh. Chẳng có chút đặc ân nào cho tấm màn màu kem sữa buồn tẻ để được một lần đung đưa trước gió. Ánh sang từ thế giới bên ngoài vẫn cứ rực rỡ một cách tàn nhẫn.

“ Xin lỗi. Cô có phải là Kirie Fujiyoh. ?”
Giọng nói sâu trầm, nhưng tôi biết vị khách viếng thăm lần này là một người phụ nữ. Cô ấy bước tới cạnh tôi sau phép chào hỏi xã giao. Đôi mắt đó thật là lạnh lẽo, cô ấy chỉ đứng đó và nhìn xuống phớt lờ chiếc ghế phía sau lưng. Một con người đáng sợ, tôi có cảm giác tiếng kêu trên những khớp tay của người phụ nữ này có thể nghiến nát tôi bất cứ lúc nào nếu như cô ấy muốn. Nhưng tôi vẫn thấy niềm vui nhen lên trong trái tim mình. Đã rất lâu rồi mới có người tới thăm tôi. Dù cho cô ấy có là tử thần tới nơi đây để lấy đi sự sống của tôi, tôi cũng không thể nào đuổi cô ấy đi được.

“ Vậy cô là kẻ thù của tôi ? ”.
Tôi đáp lại. Cô ấy khẽ gật đầu. Có lẽ là ánh sáng từ thành phố kia quá mờ nhạt với căn phòng tăm tối này. Nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ cô ấy. Cô ấy mang trên mình bộ trang phục lịch lãm giống như những giáo viên trung học. Vẻ ngoài nhã nhặn đó khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Chiếc cà vạt lòe loẹt màu cam trên nền áo blouse trắng thật lạc lõng, nhưng nó lại khiến cô ấy trông có vẻ hài hước hơn một chút.

“ Cô có biết cô gái đã đâm mũi dao vào tôi không ? ” Tôi cất lời trong sự sợ hãi, “ Hay người đó chính là cô ? ”

“ À không, may thay là tôi có quen biết người đã tấn công cô và cả nạn nhân của cô nữa. Dù thế nào thì chúng ta cũng đã từng gặp những con người kì lạ nhất. Cả cô và tôi.”

Có thứ gì đó được rút ra từ trong túi áo ngực, nhưng vị khách tới thăm tôi lại cất nó đi một cách vội vã.
“ Tôi xin lỗi. Ở đây tôi không được phép hút thuốc lá. Với người đang mang bệnh như cô nó sẽ là chất độc.”
Chắc là cô ấy vừa rút ra một hộp thuốc lá. Một điếu thuốc lá trên miệng trông sẽ rất hợp với vẻ ngoài của cô ấy. Giống như một hình nhân cần có giầy da hay túi xách vậy

“ Nhưng nó không chỉ có ở phổi thôi có phải không ? ”.
Giọng nói của cô ấy mang đầy sự nghi hoặc khi nhìn về phía tôi.
“ Chắc là vậy, căn bệnh bắt đầu ở phổi, nhưng những khối u đã lây lan khắp cơ thể cô. Sự di căn chỉ mới bắt đầu nhưng thể trạng của cô đang ngày càng tồi tệ. Thứ duy nhất còn lại với cô bây giờ chỉ là mái tóc. Cô thực sự rất mạnh mẽ. Một người bình thường đã chết từ lâu, căn bệnh sẽ ăn mòn sự sống của họ.”
Người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt tôi và nở một nụ cười.

“ Đã bao lâu rồi, Kirie Fujiyoh ?”
Tôi đã không thể trả lời câu hỏi đó. “ Tôi không biết, tôi đã quên đếm những ngày tháng của mình từ rất lâu rồi, việc đó chẳng có ý nghĩa gì cả, ở đây tôi chỉ biết chờ chết.”

Cô ấy khẽ thở dài và thì thầm nói.

“ Tôi hiểu”.

Tôi ghét giọng nói của người phụ nữ này, nó thật thiếu lòng trắc ẩn, lạnh lùng đến độ thiếu đi cả sự căm ghét. Thứ duy nhất tôi nhận được từ mọi người chỉ là sự thương hại vậy mà cô ấy lại chối bỏ điều đó.
“ Theo như Shiki nói thì nhát dao đã xuyên qua tâm thất trái, cắt đứt động mạch và cả hai van tim nữa. Đúng chứ ? ”

Những lời lẽ mỉa mai được nói ra một cách thản nhiên như thế. Cô ta khiến tôi phải bàng hoàng với giọng điệu kì cục đó và tôi chỉ còn biết cười để diễu cợt chính bản thân mình.

“Chắc cô là một kẻ không bình thường, không phải sao? Nếu tim tôi đã bị cắt đứt rồi thì tại sao hai ta vẫn còn ngồi nói chuyện với nhau ? ”

“ À phải, cũng gần như thế. Tôi thừa nhận. ”

Giờ tôi hiểu. Người phụ nữ này là bạn của kẻ đã tấn công tôi. Cô ta đang xâu kết những tình tiết bí ẩn của cuộc chiến trên sân thượng.

“ Nhưng cũng chưa thật đúng khi điều đó không gây ảnh hưởng đến cô. Shiki sở hữu một đôi mắt đấy sức mạnh dù vẫn chỉ là một cô bé. Thứ bùa phép nào đã tạo nên mối giao cảm để cô có thể tồn tại ở hai nơi. Có một vài thắc mắc tôi cần phải làm rõ đó là lý do tại sao tôi có mặt ở đây.”
Một tôi “ khác”, Cô ta có hàm ý gì khi nói đến sự tồn tại ở hai nơi, tôi cố hình dung mọi chuyện.

“ Bởi vì tôi không thể tự mình đến tòa tháp Fujiyoh để thấy cái bóng lơ lửng của cô. ”
Cô ta nói tiếp.
“ Mọi chuyện diễn ra như thế nào vậy ? ”

“ Thật sự là tôi không biết. Đã từ rất lâu rồi, cảnh quan bên ngoài khung cửa sổ kia là cả thế giới đối với tôi. Tôi được thấy thế giới giới đó từ trên cao. Ngắm những mùa trôi qua, những con người đến và đi trong bệnh viện. Nhưng tôi chẳng thể nào chạm tới nơi đó, cũng chẳng có một ai lắng nghe tôi. Căn phòng này là nơi tôi lớn lên, nơi tôi cam chịu nỗi cô đơn và nó cũng là điểm nhìn tôi căm ghét ”

Đôi mắt nâu của người phụ nữ đang nheo lại như đang có điều gì phải suy tư.

“ Tôi hiểu. Bởi huyết thống của gia tộc Fujyoh đang chảy trong người cô. Gia đình cô thuộc về một trong số những dòng dõi lâu đời và thuần khiết nhất. Tạo hóa đã ban cho cô và gia tộc của cô một món quà. Ngoài ra, tôi nhận thấy bí mật về sức mạnh của cô trong những lời nguyền rủa. Tên gọi của cô, Fujyoh có nghĩa là “ bay lên”. Một cái tên rất phù hợp , cô không nghĩ thế sao ? "