Sư tử ngược gió - The Lion Standing in the Wind
Hello again, my old friend
Sư tử ngược gió - The Lion Standing in the Wind
[SPOILER ALERT]
Mình sẽ chỉ viết về Kouichiro, Wakako và châu Phi thôi
Ở đâu đó ngoài kia, có những con người phải vật lộn với mớ hỗn độn của những xung đột liên miên. Cũng có những con người từ bỏ cuộc sống yên bình để dấn thân vào việc cứu người - những bác sĩ, y tá đến từ DWB hay các NGO khác. Nhưng ham muốn cứu người là không đủ, họ phải đối diện với những tình cảnh trớ trêu và hành hạ lòng tin, tinh thần ghê gớm. Những con người rồi sẽ tự làm mình bị thương lần nữa khi rời khỏi đây, hay làm sao để giải thích cho những đứa trẻ chúng không thể nào chạy nhảy nữa, không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng được nữa. Cả những rào cản về nguyên tắc nghề y - thứ mà đã làm cho Kouichiro phát cáu với Wakako. Họ phải có một tinh thần thép, một cái đầu lạnh nhưng trái tim phải nóng để còn sưởi ấm những số phận bất hạnh, để nơi tan thương ấy không nhuốm thêm màu ảm đạm, u buồn.
“Con người chỉ có thể làm những điều trong khả năng. Nhưng nếu ngày nào anh ta cũng làm được điều đó thì anh ta sẽ ngủ ngon buổi đêm và tiếp…” - Albert Schweitzer
Kouichiro đã luôn hét lên với chính mình lúc nào cũng phải cố gắng hơn nữa, anh có một trái tim rộng mở để đón nhận những khác biệt và thay đổi chúng tốt đẹp hơn. Khi mà tình thương có thể thay đổi con người. Những đứa trẻ đã quen với bắn giết, lựu đạn chỉ như đồ chơi, đã vui vẻ thế nào và trở thành những con người có ích ra sao - Pele, Einstein, hay Miche - có thể từ bỏ được ham muốn bắn giết và quyết tâm trở thành một bác sĩ. Còn Wakako, cô là người đem đến những bao dung ấm áp, cô chữa lành những đứa trẻ bằng nụ cười, bằng sự quan tâm của mình. Hay giám đốc bệnh viện dã chiến - người đã ở đây từ những ngày đầu tiên, đã luôn gánh trên mình áp lực nặng nề - đã không ngần ngại giúp đỡ hai người.
Kouichiro và Wakako, họ đã cống hiến cả tuổi xuân, cả cuộc đời của mình vì người khác. Để đến cuối cùng mảnh đất bao dung ấy ôm trọn hai linh hồn. Lời tạm biệt với những nụ cười, mà Wakako và Miche đã không thể nào biết là lần cuối. Và 10 năm sau, cũng không ai biết được Wakako sẽ ra đi như thế. Như một trích dẫn khác từ Albert Schweitzer - người đã truyền cảm hứng cho Kouichiro trở thành bác sĩ: “Cuộc sống trở nên khó khăn hơn khi chúng ta sống vì người khác, nhưng nó cũng trở nên đẹp đẽ và hạnh phúc hơn….”. Họ chắc hẳn đã rất hạnh phúc với một cuộc đời như thế.
Hãy thôi quên đi những súng đạn, mùi máu, mùi thuốc sát trùng, những tiếng kêu la,… Ở đó có lòng thương mến của Wakako dành cho Kouichiro - một tình cảm thầm lặng. Mình đã muốn hai người họ có một cái kết thật đẹp bên nhau, nhưng không, cuộc đời không dễ dàng như thế, kể cả với những con người hiền lành ấy.
Những dòng cuối của Kouichiro định gửi về cho Takako đầy xúc động, để kết thúc một mối tình dang dở: “Em chỉ cần hạnh phúc thôi.”
“Tôi muốn sống một cuộc đời tự do, tôi muốn là một con sư tử đứng trước gió.” - Đó là Kouichiro
Mình tự hỏi: “10 năm đó, Wakako đã buồn như thế nào?”
If Cats Disappeared from the World
If Cats Disappeared from the World (2016)
"Nếu loài mèo không còn trên đời nữa, thế gian này sẽ đổi thay đến nhường nào? Còn nếu tôi biến mất khỏi thế giới, liệu có ai vì tôi mà đau lòng?"
Bạn sẽ muốn dành cuộc điện thoại cuối cùng cho ai?
Bạn sẽ từ bỏ chúng chứ, những gì đã giúp định danh con người bạn? Những thứ đã gắn kết bạn với thế gian này. Đó có thể là một mối tình sâu đậm, một tình bạn khăn khít, hay là sự gắn kết gia đình bền chặt. Bạn sẽ chấp nhận cho chúng mất đi không, để đổi lấy chính thời gian ngắn ngủi của mình trên nhân gian này.
Tình yêu lúc nào cũng vậy, đến bất ngờ và những tưởng sẽ không bao giờ xa cách nhau. Nhưng những biến cố, rồi đến một ngày bỗng dưng buông tay không vì điều gì cụ thể cả.
Những người bạn, chỉ cần một điểm chung để gắn kết với nhau. Hết tâm hết sức vì bạn cho một yêu cầu lần sau cuối, nhưng bất lực khi không thể làm được.
Chúng ta có thật sự quan trọng trên nhân gian này, vì dù ta có mất đi chăng nữa, mọi thứ vẫn tiếp diễn như nó vốn thế, chỉ không có sự hiện diện của ta nữa. Nhưng cũng vì có ta mà nó đã khác đi một chút, dẫu chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi tranh đấu được sống, cũng đã để lại một dấu vết trên đời.
"Tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi thời gian thôi"
"Cuộc đời bị những phút những giây chia tách, con người cũng vì thế mà mất hết tự do"
Ý nghĩ về sự qua đi không thể nào lấy lại dù chỉ là khoảnh khắc nhỏ nhất của thời gian, cái ý nghĩ đó đã dằn vặt con người từ thế kỷ này qua thế kỷ khác. Vậy phải làm sao? Làm gì nữa ngoài tiếp tục sống. Sống, và làm cho những người bên cạnh mình hạnh phúc.
"Tôi nhất định sẽ sống"
Sống tự do như chim trời, tránh đi những điều quen thuộc đã thành lối mòn, như Tomu-san, nhưng cũng đâu biết được mọi thứ có thể kết thúc một cách chóng vánh đến mức choáng váng.
Gia đình, quan tâm nhau bằng chân tình và những điều nhỏ nhặt. Người tưởng chừng trầm lặng và vô tâm nhưng luôn chăm lo cho gia đình, hành lý lỉnh kỉnh vẫn chạy đi hỏi hết phòng trọ này đến phòng trọ khác. Người dù rằng rất đau khổ khi không thể ở bên cạnh vợ mình trong thời khắc cuối cùng, nhưng nhẫn nại sửa chiếc đồng hồ yêu thích của bà như mọi lần. Là người tỏ ra chẳng quan tâm gì nhưng thật ra là người mang đến niềm vui cho vợ, chỉ là không lộ mặt. Là bức ảnh vì quá xúc động mà run tay chụp chẳng rõ, ông đã là một người chồng tuyệt vời. Còn người mẹ, như bao người mẹ trên thế gian này, luôn tất cả là vì con mình mà chẳng mưu cầu hạnh phúc cá nhân, vì hạnh phúc của mẹ chính là con.
Những hồi ức gợi lại những đau thương, mất mát nhưng đâu chỉ có mỗi đau thương, đó cũng là những khoảng đời không thể quên với đầy niềm vui và rực rỡ.
Đồng hồ tíc tắc đến những thời khắc cuối, biết làm gì khác nữa ngoài dành lời cảm ơn đến chính bản thân mình vì nó đã làm tốt rồi về nhà thôi.