>
Trang 2/2 đầuđầu 1 2
kết quả từ 11 tới 14 trên 14

Ðề tài: [Truyện dài] A lô, em yêu anh!

  1. #11
    Retired STAFF
    Aka!chan's Avatar


    Thành Viên Thứ: 1131
    Giới tính
    Không xác định
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 308
    Thanks
    1,108
    Thanked 488 Times in 99 Posts
    Chap 10

    Sau lần thấy cảnh đám nhóc bàn bên chăm chú học bài, Ánh không còn cảm thấy ghét chúng nhiều như trước, mà bắt đầu nhìn chúng bằng ánh mắt khác, không quá khắt khe, và pha chút tò mò. Vả chăng, những trò quá quắt đó tuy có làm Bốn Mắt mệt mỏi, nhưng nhóc ấy thực ra không tỏ vẻ khó chịu cho lắm. Có lần cô dò hỏi, Bốn Mắt nhe răng cười và bảo, em quen rồi, cũng chẳng thấy quá đáng gì. Cô thì nghĩ, nếu là cô, những yêu cầu quá quắt kiểu bắt gấp hết ớt ra trước mặt mọi người như thế, cô sẽ không làm, dù cô có chiều chuộng khách hàng đến mức nào đi nữa.

    Công việc của cô ở chỗ làm mới cũng dần ổn định, thỉnh thoảng sếp hạ cố nhắn tin cho cô qua Skype vào buổi tối, nội dung thăm hỏi vu vơ, có hôm còn bàn luận với cô về sách truyện, dò xem cô thích đọc sách kiểu gì, vì sao lại vào làm việc ở Metoobooks. Cô trả lời nhát gừng, không quá cộc cằn, nhưng cũng chẳng hào hứng mấy. Đêm thường trôi qua một cách vô vị, cô tìm một món nào đấy ăn bừa cho xong bữa, lên mạng xem một tập phim ngắn, tìm kiếm những thông tin liên quan đến công việc đang làm, mỏi mắt thì tắt máy ôm một quyển sách vào giường đọc vu vơ vài trang rồi chìm vào giấc ngủ. Mấy hôm gần đây, cô thường lên KGS đánh cờ vây, nên những lúc tập trung vào ván cờ, càng thờ ơ với việc chat chit ngoài Skype. Nhưng sếp cô xem ra cũng khá kiên nhẫn, hoặc cũng đang bận bịu với việc gì khác như cô, nên những lúc hỏi mà không thấy câu trả lời của cô cũng không hối thúc.

    Nhưng nghĩ lại, nếu sếp cô không tỏ ra kiên nhẫn như thế, cô đã tắt hẳn Skype trước khi đăng nhập vào KSG.

    Thế giới của cô hiện nay, quả thật rất hẹp.

    Thậm chí cả ngày còn đi học cũng thế, cô thường co mình lại trong không gian của riêng mình, ít đụng chạm ai, cũng không muốn ai đụng chạm tới mình. Thời học sinh trôi qua một cách yên bình, đến mức khi nghĩ lại, cô hoang mang nhận ra mình không nhớ nổi quá mười đầu ngón tay những cái tên hay gương mặt trong cùng một lớp, cũng chưa bao giờ cùng bạn bè đi thăm thầy cô hoặc về họp lớp nhân dịp tết. Đôi lúc cô có cảm giác, mình đã ngủ thiếp đi khi đang xem một đoạn phim, nên có những giai đoạn trong cuộc đời cô không cách nào hồi tưởng được, chỉ biết bản thân đã bỏ lỡ một điều gì đó. Ngay cả bạn gái thân để tâm sự, cô cũng không có. Cô thường bị ám ảnh bởi suy nghĩ, mình là người đến sau trong bất kỳ mối quan hệ nào. Mỗi lần có cảm tình với một cô bạn nào đó, đang muốn kết thân, cô sẽ rất nhanh nhận ra, cô bạn đó đã có một người bạn thân thiết khác, cô có cố gắng đến đâu cũng chỉ là một mảnh ghép vô duyên trong cuộc đời người khác, trong khi cô muốn một mối quan hệ mang tính chất công bằng, cô xem người ta là bạn thân nhất, thì bạn thân nhất của người ta cũng phải là cô. Thứ cảm giác bất an khiến cô chẳng thể kết thân với bất kỳ ai, nên ngày tháng cứ lững lờ trôi như thế, để giờ khi hồi tưởng, cô chỉ thấy lại hình ảnh cô đơn của chính mình đang nằm gục đầu trên bàn mơ màng ngủ trong giờ ra chơi, hoặc ngồi ở một góc yên tĩnh của sân trường mà chăm chú đọc sách, hoặc giấu mình ở một góc lan can. Từng có người cho cô cảm giác mình là tất cả của người đó, nhưng tiếc thay, cũng chỉ là ảo tưởng của riêng cô.

    Thực ra, người ta có thể chơi thân với cả một nhóm bạn, như những thằng con trai bàn bên chẳng hạn. Và cũng có thể cố gắng để dung hòa thế giới của mình và thế giới của người yêu, hoặc bạn bè, như cái cách thằng Phụng dẫn bạn gái của mình đến ăn trưa tại Cafe Trắng, và giới thiệu cho cả đám quen nhau. Cô không như Phụng, nếu cô còn người yêu, có lẽ cô vẫn sẽ như ngày trước, giữ chặt người ấy cho riêng mình, cũng không màng đến câu nói “Khi một người con trai tự hào dẫn bạn gái ra mắt bạn bè, là khi anh ta đang thể hiện thành ý muốn mở cửa đưa cô gái kia trở thành một phần cuộc sống của mình”.

    Nhưng, cô không là Phụng, cũng không là người đã từng nắm rất chặt tay cô, rồi lại buông tay bỏ mặc cô một mình trong bóng đêm u tối, khi cô chỉ biết ôm chặt gối, cắn chặt chăn để không bật lên những tiếng nấc nghẹn ngào đau đớn. Kể từ ngày đó, cô biết mình chỉ có thể đối xử tốt với hai loại người trên thế gian này, một là những người ràng buộc với cô bằng huyết thống, dù có đối xử tàn tệ với nhau thế nào thì vẫn không xóa hết được tơ vương vấn vít. Hai là những người khách hàng trong công việc, họ trả tiền để nhận lấy sự phục vụ từ cô, cô cố hết sức mình để nhận lấy tiền mặt hoặc những con số tăng dần trong tài khoản. Sòng phẳng. Chẳng tổn thương.

    Ngay cả đồng nghiệp cũng chẳng nên kết thân, nếu không muốn mối quan hệ bị đẩy đi quá xa và dẫn đến những phiền toái không đáng có.

    Vậy nên, mỗi lúc tan làm, Ánh lại thu dọn đồ đạc cho vào túi, rồi lặng lẽ bước ra ngoài đi bộ đến trạm xe bus đón tuyến về nhà. Chưa bao giờ cô nhận lời đi ăn cùng ai, cũng luôn lắc đầu trước những câu hỏi quan tâm như nhà cô ở đâu, liệu có cần ai cho quá giang… Hôm nay cũng thế, dẫu trời mưa tầm tã từ chiều, Ánh cũng chỉ lấy trong túi xách ra một chiếc ô, rồi bước ra cửa, mặc đám nhân viên đang túm tụm ngồi lại xuýt xoa tám chuyện với nhau đợi ngớt mưa mới về. Dẫu rằng ở nhà chẳng ai đợi cô.

    Từ công ty ra trạm xe bus gần nhất chỉ mất chừng mười phút đi bộ, nhưng hôm nay quãng thời gian ấy bị kéo dài hơn, bởi gió cứ chực giật tung chiếc ô trên tay Ánh, và nước thì cứ đọng từng vũng trên vỉa hè, ngập cả lòng đường khiến những lúc băng sang ngã tư hết sức khó khăn. Giày và quần cô bắt đầu lấm ướt. Mưa khiến ánh đèn đường vàng vọt trở nên nhòa nhoạt, cả ánh đèn xe cũng trở nên nhạt nhòa, khiến Ánh khó khăn lắm mới nhìn ra được biển tên tuyến xe bus mình chờ. Gấp ô lại, chạy nhanh lên xe, tóc cô cũng ướt mèm một mảng. Máy lạnh trên xe bus phả từng đợt vào người, khiến cô khẽ rùng mình. Ánh xoay người dùng ngón tay miết lên mặt kính đang mờ đục vì hơi lạnh, tạo thành những hình vẽ ngoằn ngoèo, mơ hồ phác ra một cái tên, rồi lại dùng cả bàn tay xua lên xóa mất. Đường phố Sài Gòn với những chiếc xe máy mà người lái trùm kín người trong áo mưa hoặc áo mưa đôi bắt đầu hiện ra trước mắt, rồi trôi đi vùn vụt về phía sau.

    Lạnh, thực sự là rất lạnh.

    Ánh căng mắt nhìn ra đường, cố đoán xem xe bus đã đến những đoạn nào. Người tiếp viên trên xe cô hôm nay có vẻ lười, không nhắc khách khi sắp đến từng trạm như những người cô gặp suốt tháng qua. Cô đã để tâm theo dõi, thế mà vẫn bấm chuông hụt một tuyến, khiến sau khi xuống xe bung ô ra, cô phải đi bộ ngược lại một đoạn xa hơn bình thường. Một chiếc taxi vụt qua, cô định đưa tay vẫy rồi lại thôi vì nhận ra ghế sau có người. Đằng nào cũng ướt lem nhem, cô đành rảo bước đi nhanh về nhà trọ.

    Ngang một cây xăng gần nhà, cô chợt chậm bước. Dưới ánh đèn neon sáng rực giữa một khoảng tối tăm, cô nhận ra có một dáng người đang ngồi thu lui dưới mái hiên, đầu gục lên gối, có lẽ đang tránh mưa. Dáng ngồi khiến cô bất giác xót xa, dường như mình đã từng ngồi như thế giữa một cơn mưa tầm tã, dưới mái hiên một căn nhà từng quen thuộc nhưng đã trở nên xa lạ vào thời khắc đó.

    Những cơn mưa cứ thường nhắc nhớ người ta về những thứ đáng quên.

    Cô nghĩ, có lẽ nên đổ tội cho định mệnh, khi cô chuyển ánh mắt từ dáng người đó lên chiếc đồng hồ trên tường trạm xăng, rồi lại nhìn dáng người đó lần cuối trước khi dứt khoát bước đi, thì người ngồi đấy lại hơi ngẩng lên, lục túi lấy ra một thứ, khiến cô thoáng giật mình khi nhận ra đó là gì.

    Quên cả cảnh giác, cô bước nhanh về phía người ngồi đấy, rồi gắt khẽ, “Đừng hút thuốc gần cây xăng”, trước khi nhận ra người mình nhắc nhở.

    Nơi cô đứng có thể gọi là biên giới, là lằn ranh phân cách trạm xăng và một căn hộ đóng cửa im ỉm gần đấy. Căn hộ có mái che nên người đó chạy vào trú mưa, dẫu rằng người ngợm lúc này đã ướt sũng. Nước mưa bắn mạnh vào cái người đang ngồi chồm hổm trước mắt cô, khiến chiếc áo trắng mỏng tang ôm sát vào làn da. Nơi gấu quần kaki nhạt màu giờ đã bám đầy sình bùn. Chiếc giày hiệu cũng trở nên lấm lem. Thật khác với vẻ chỉn chu mà cô đã quen thuộc.

    Cô có cảm giác dường như chiếc đồng hồ thời gian ngưng đọng lại trong giây phút người đó ngước mắt lên tìm kiếm tiếng gắt gỏng, và cũng nhận ra cô.
    Chữ ký của Aka!chan
    Bán poster tặng kèm trên báo JE trong năm 2012 và 2013, liên hệ ym shoptonten

  2. #12
    Chonin


    Thành Viên Thứ: 123724
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Đà Nẵng
    Tổng số bài viết: 0
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    truyện này viết chưa xong hả bạn

  3. #13
    Retired STAFF
    Aka!chan's Avatar


    Thành Viên Thứ: 1131
    Giới tính
    Không xác định
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 308
    Thanks
    1,108
    Thanked 488 Times in 99 Posts
    chưa bạn ạ, mình post tiếp nhưng chương đang viết nhé
    Chữ ký của Aka!chan
    Bán poster tặng kèm trên báo JE trong năm 2012 và 2013, liên hệ ym shoptonten

  4. #14
    Retired STAFF
    Aka!chan's Avatar


    Thành Viên Thứ: 1131
    Giới tính
    Không xác định
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 308
    Thanks
    1,108
    Thanked 488 Times in 99 Posts
    Chap 11

    Có bao giờ bạn rơi vào cảnh, một ngày đẹp trời, đang tung tăng tưới hoa trước sân hoặc nằm dài nơi ghế salon phòng khách mà đọc báo tận hưởng một buổi sáng yên lành, đột nhiên có tiếng chuông cửa vừa vặn vang lên. Bạn chạy ra thì thấy trước mặt mình là một anh nhân viên bưu điện hoặc người giao hàng của một dịch vụ nào đấy, chìa ra cho bạn một gói hàng đẹp đẽ yêu cầu ký nhận, dù bạn chưa từng đặt mua, cũng chẳng nghe ai nhờ nhận giùm. Nhìn cái tên người gửi quen quen, đoán là một món quà bất ngờ, bạn hớn hở cầm gói hàng, hì hục ký tên, đưa bút lại, và ngẩn ngơ nhìn anh chàng giao hàng vẫn đứng đấy, đang định mở miệng thắc mắc vì sao anh ta vẫn chưa đi, thì đã bị cướp lời bằng một câu rất ngọt ngào nhưng lại khiến bạn có cảm giác mình vừa bị “xin đểu”: ”Cho em xin chín mươi lăm nghìn tiền sách và hai mươi lăm nghìn phí vận chuyển, tất cả là một trăm hai mươi nghìn đồng”.

    Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì? Khi mà nhìn lại tờ giấy mình vừa ký, đúng là có ghi số tiền phải trả thật, chứ chẳng phải chỉ có mỗi tác dụng xác nhận mình đã lấy được hàng? Bạn sẽ chửi anh giao hàng một trận vì tội xớn xác tự dưng dí vào tay bạn của nợ, bắt anh ta gọi lên công ty xem có nhầm lẫn gì không, hay sẽ ngoan ngoãn móc túi trả tiền sau đó mới gọi cho người quen hỏi cho ra lẽ, hoặc mặc kệ luôn, xem như mua phải món hàng ngoài ý muốn?

    Dù phản ứng có là gì, chuyện bực mình vốn là điều không tránh khỏi.

    Khổ thay, trong trường hợp này, công ty đó lại là Metoobooks.

    Chuyện xảy ra trước tết hai tuần. Nhưng người è cổ ra xử lý lại là Ánh, kẻ mới vào làm chưa được nửa tháng.

    Giáp tết, ấy là một quãng thời gian đầy bận rộn. Người ta quay cuồng với những sổ sách cuối năm, những thứ cần sắm sửa, những toan tính về quê, những món nợ phải thanh toán hoặc thu hồi trước tiếng pháo giao thừa… Trong bối cảnh ấy, chuyện xảy ra sơ suất trong công việc tuy vẫn khó lòng thông cảm, nhưng khiến người ta chẳng mấy ngạc nhiên. Và nhân viên của Metoo dù được training rất kỹ, nhưng ông bà ta nói chẳng sai, ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm. Ông bà ta còn nói đúng một câu nữa, ấy là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.

    Nên mới có chuyện, nhân viên nhận đơn hàng do thấy tên khách quen nên bất cẩn không gọi xác nhận đơn hàng đã đành, anh nhân viên giao hàng do phải giao nhiều hàng nên cũng lười mà không gọi hỏi trước khi mang túi sách đến nhà khách. Hậu quả như đã kể ở trên. Thế là sáng nay, cả công ty lại có dịp xáo động, bởi những cú điện thoại khác thường.

    Hôm nay Vinh có buổi hội thảo chủ đề “Kinh doanh trên mạng”, còn nhân viên nam đã đi giao sách. Hiện trong văn phòng chỉ còn lại chị Hương kế toán, Phương PR, hai nhân viên support là Hân và Ánh. Tràn ngập phòng là một bầu không khí yên ắng, nếu không muốn nói là vô cùng ảm đạm. Sáng nay, một khách hàng đã gọi điện thoại lên phản ánh với nhân viên tư vấn bằng một thái độ tức giận. Hân là người nhận cuộc gọi đó. Khách hàng không ai xa lạ, chính là người khách xui rủi trước tết. Hân lơ ngơ không hiểu gì cả, mà đơn hàng lại quá lâu, phải mất một lúc mới tìm ra được cái đơn hàng từ lúc Hân chưa vào làm, mà đơn hàng cũng không có ghi chú gì ngoài việc đã chuyển và đã thanh toán đầy đủ. Khách thì vẫn cứ gọi dồn gọi dập dù Hân đã hứa sẽ gọi lại. Anh ta nói như quát qua tai Hân rằng: “Đợi, đợi, đợi hai năm rồi chưa đủ hay sao mà giờ còn bắt đợi. Đợi rồi cô im luôn như mấy lần trước à?”. Hai năm, tức là năm ngoái tới năm nay. Tức trên thực tế mới vài ba tháng. Hân dở khóc dở cười chưa biết tính sao thì khách cúp máy cái rụp.

    Khi hiểu ra phần nào sự tình, mấy cô nàng còn lại xui Hân báo cáo lại với Tuấn để tìm phương án giải quyết. Mặc dù gắn bó với Metoo gần như từ những ngày đầu, nhưng chị Hương và Phương trước nay không phụ trách nhận điện thoại, dù có cũng khó mà nhớ nổi từng trường hợp. Nhân viên support cũ thì sau khi ôm tiền thưởng tết đã một đi không trở lại, có lẽ đã chán nản với công việc nhàm chán mà nghe chửi suốt ngày, lương lại quá đỗi bọt bèo nếu so với bao nghề hot hiện nay trong xã hội, làm tốt hết sức thì chỉ nghe người ta khen chung danh tiếng công ty chứ mấy ai tỉ mỉ hỏi đến tên người chăm sóc khách hàng.

    Nhưng cả Tuấn cũng chẳng giúp được gì, ngoài việc đề nghị chuyển qua cho Ánh xử lý. Cô kiểm tra lại số điện thoại trong danh sách khách hàng, tìm lại đơn hàng cũ một lúc, rồi gọi lại cho người khách kia. Vừa nghe câu tự giới thiệu “nhân viên Metoobooks”, đập vào tai Ánh lại là một tràng than thở rủa xả. Phải im lặng lắng nghe một lúc, sau đó nhẹ nhàng khơi gợi, khách hàng kia mới hậm hực kể lại câu chuyện trước tết. Ánh cúp máy sau khi hẹn sẽ gọi lại sớm nhất có thể, rồi xoay sang kể với mọi người. Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm. Chuyện đã thế, đòi công ty giải quyết thì biết giải quyết thế nào? Và rõ ràng anh ta đã kêu ca phàn nàn rồi, sao giờ lại đào xới chuyện cũ mà kêu ca mãi? Trong khi bản thân anh ta chẳng chịu hợp tác gì cả, cứ buộc mọi người phải tự nhớ ra. Ai nhớ nổi một đơn hàng của nhiều tháng trước, giữa hàng đống khách hàng?

    Cuối cùng, bé Hân giơ tay thỏ thẻ: “Sếp ơi, sau này sếp tài trợ cho em một cuốn sổ tay to to đèm đẹp nhá, em ghi chú lại mấy cái quan trọng về khách… giống chị Ánh”.

    Tuấn nhíu mày: “Giấy note bình thường không đủ sao?”

    “Ghi sổ cho dễ lưu trữ sếp ơi, sau này em có nghỉ việc lấy chồng thì bàn giao lại cho nhân viên mới. Trước giờ chỉ lưu thông tin cá nhân địa chỉ này nọ thôi, không ghi chú những yêu cầu đặc biệt hoặc những thắc mắc, khiếu nại thế này”.

    Anh gật gù, lại hỏi, thế có ai nghĩ ra phương án giải quyết chuyện này chưa? Lần này đến lượt Phương lên tiếng: “Em nghĩ nên cử người gọi điện cho người nhận hàng để xin lỗi và giải thích, sau đó hẹn ngày giờ đến hoàn tiền lại cho người đó. Đối với người mua, mình cũng xin lỗi, rồi nhờ anh ta chuyển tiền sách lại cho mình, giảm giá một chút coi như đền bù”.

    “Thế nếu anh ta không chịu chuyển thì sao?”

    “Thì chịu vậy chứ sao. Mất ít tiền nhưng đổi lại giữ được uy tín. Đáng ra mình không lấy tiền của anh ta cũng được, nhưng sợ thành tiền lệ, sau này lỡ đơn hàng lớn cũng sơ suất thế thì…”

    “Còn có lần sau sao?” – Hân le lưỡi.

    “Ai biết được. Nói chung tùy sếp duyệt xem nên đền tiền lại, hay cứ đòi tiền nhưng giảm giá, hay tặng món gì đó cho anh ta để xoa dịu và cảm ơn vì đã góp ý, ủng hộ. Chứ không một người than phiền rồi lan truyền thì không tốt”. Phương học theo vẻ trầm ngâm của anh. Có vẻ cô nàng đã dần biết cách xử lý khủng hoảng.

    Sau một lúc trao đổi, cuối cùng mọi người cũng thống nhất được hình thức đền bù đối với vị khách kia. Ánh được đẩy cho trách nhiệm thương lượng. Cuộc điện thoại kéo dài hơn mười lăm phút. Khi điện thoại đặt xuống, tất cả xúm quanh cô mà hồi hộp hỏi “Thế nào?”, dù căn cứ vào thái độ của Ánh khi nghe điện thoại, cũng có thể đoán được mọi chuyện có lẽ đã ổn. Cả Tuấn cũng thong thả bước ra phòng lớn.

    Ánh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi của cô nơi công sở, có lẽ cô hiểu tình huống này nên để mọi người yên lòng: “Không cần chuyển tiền lại, khách hàng đã tự giải quyết rồi”.

    “Sao, sao, giải quyết thế nào?”

    “Anh ta nhờ một cậu bạn giả làm nhân viên của Metoobooks đến nhà người kia xin lỗi và hoàn tiền lại rồi”.

    “Hả?”

    Bao nhân viên buộc miệng há hốc phát ra một trong những từ được sử dụng nhiều nhất ViệtNamđó. Việc để khách hàng làm vậy chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

    Ánh lại nói bằng một giọng thờ ơ, lơ đãng quen thuộc: “Có lúc, cái khách hàng cần, chỉ là việc chúng ta chịu nhận sai, nói lời xin lỗi và đưa ra một phương án giải quyết rõ ràng thôi. Ai chẳng muốn ý kiến của mình được lắng nghe và tôn trọng”.
    Chữ ký của Aka!chan
    Bán poster tặng kèm trên báo JE trong năm 2012 và 2013, liên hệ ym shoptonten

Trang 2/2 đầuđầu 1 2

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 6
    Bài mới gởi: 14-10-2012, 12:47 AM
  2. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 31-12-2010, 03:07 PM
  3. Trả lời: 7
    Bài mới gởi: 01-12-2008, 05:34 PM
  4. Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 28-08-2007, 07:03 PM

Bookmarks

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •