Bạn sẽ không bao giờ hỏi nguời khác tại sao họ thích một bộ phim khi ở đó có quá nhiều thứ đẹp đẽ...đơn giản vì họ cần ngắm nhìn để thỏa mãn ánh mắt.
Bạn sẽ không bao giờ hỏi nguời khác tại sao họ thích một bộ phim đầy tiếng cuời...đơn giản vì họ cần những nụ cuời để giải tỏa stress hay chỉ đơn thuần để cân bằng cuộc sống.
Bạn sẽ không bao giờ hỏi nguời khác tại sao họ xem một bộ phim đẫm máu...vì họ cũng cần những lúc cho chính mình một chút mạo hiểm,dù là chỉ trong những cảm giác.
Nhưng bạn sẽ hỏi một nguời khi họ xem một bộ phim mà rõ ràng họ sẽ khóc khi mọi thứ kết thúc.Họ cần tìm những cảm giác đau đớn?Hay họ cần nuớc mắt...họ thích những cái kết bi thảm hay tồi tệ...Không,có lẽ là không bở lẽ chẳng ai trong chúng ta muốn mình có thứ cảm giác không hạnh phúc và chất chứa những nỗi bất hạnh...
Có đôi lúc không phải chúng ta chỉ cần những nụ cuời...có đôi lúc chúng ta không cần lên dây cót cho tinh thần cho chính mình...và có những lúc chúng ta cũng chẳng cần phải thỏa mãn ánh mắt nguỡng mộ những thứ đẹp đẽ...nhưng có đôi lúc khi ta chẳng cần gì cả,thì chính bản thân lại cần những cảm xúc trầm lắng,những điều không thật sự vui vẻ...nhưng chứa đầy những cảm giác của cuộc sống...và bỏ mặc cho những cảm giác của chính mình trôi đi...
One Litre Of Tear
"Khóc bắt đầu từ tập 8 cho đến cuối tập 11. Có lẽ, tập khiến tôi khóc nhiều nhất là tập 11. Tôi khóc hầu như suốt 45 phút. Lần đầu tiên, tôi coi phim mà phải bấm nút pause nhiều đến như vậy. Không phải bấm pause để dò từ điển mà là bấm pause để tôi có thể…khóc. Tôi khóc lúc nào mà chẳng hay…đến khi biết được thì nước mắt đã tràn ra quá nhiều làm nhòe cái mắt kiếng. Tôi phải dừng lại cũng là để lau mắt kiếng, lau những giọt nước mắt đang chảy dài trên khoé mắt.
Khóc…khóc nhiều đến nỗi tôi có cảm giác chưa bao giờ tôi được khóc thoải mái như thế. Đã một năm rồi tôi không khóc. Tôi còn nhớ lần cuối cùng tôi khóc đó là khi tôi ở ngay trước ghế đá của văn phòng đoàn trường mình. Trước đó, tôi đã đứng ở ngoài sân một vài phút để khóc trong mưa, để nước mưa có thể lau đi những giọt nước mắt của tôi. Uh…thì đúng là nó đã lau thật. Nhưng rồi chỉ một vài phút sau khi ngồi vào băng ghế đa…tôi lại khóc tiếp tục.
Lần đó…tôi cứ ngỡ là mình sẽ không bao giờ khóc được nữa. Cho dù từ đó tới nay, đã có rất nhiều chuyện buồn xảy đến với tôi, tôi cũng đã đọc…đã coi thêm rất nhiều câu chuyện buồn nhưng…vẫn không khóc. Thật là một lời cảm ơn kì lạ nhưng…tôi vẫn muốn cảm ơn 1 Litre of Tears vì đã cho tôi khóc, cho tôi những giọt nước mắt để tôi biết hóa ra những nỗi đau mà mình đã gánh chịu còn nhẹ hơn mây trời…
Chọn một con đường dài cũng không phải là một việc quá ngốc…
Nếu như tôi có thể làm một bông hoa, tôi sẽ chọn làm một nụ hoa trước tiên. Tôi sẽ quí trọng tất cả mọi giây phút bắt đầu của tuổi trẻ…"
Tôi sẽ không chỉ sử dụng cả bài cảm xúc của một nguời đã xem bộ phim này để viết một Preview cho bạn,bởi như thế tôi sẽ định nghĩa cho bạn những cảm xúc mà bạn sẽ có khi bạn chưa bao giờ xem bộ phim này.Nhưng tôi sẽ nói cho bạn biết rằng,để kiếm ra một người không hề rơi một giọt nuớc mắt nào khi trãi qua 11 tập dài dẵng và ngắn gọn của bộ phim đầy cảm xúc và nuớc mắt này...có lẽ 100 nguời bạn sẽ tìm ra đuợc một nguời…nhưng bạn sẽ kiếm ra hàng triệu nguời đã rơi những giọt nuớc mắt thật sự khi họ dõi mắt theo từng tập phim.
“Mẹ ơi,liêu con có thể kết hôn không?”
Đó là câu nói mà Aya đã viết lại torng cuốn nhật ký của mình,một câu hỏi mà bất kỳ nguời mẹ nào cũng không thể không rơi nuớc mắt khi chính đứa con gái thuơng yêu của mình viết ra…và đó là cái cách mà câu chuyện bắt đầu.
16 tuổi,ở cái tuổi đó,với một nguời con gái nghĩa là mọi thứ đang bắt đầu…nhưng với Aya nó là lúc mọi thứ bắt đầu kết thúc.Căn bệnh thoái hóa tiểu não,một căn bệnh cực hiếm mỗi ngày đang dập tắt những uớc mơ của một nguời con gái.
Aya rất thích chơi bóng rổ…nhưng cứ mỗi ngày trôi qua,mọi hoạt động của cô ngày càng trở nên khó khăn,đến việc buớc đi bình thuờng như nguời khác cũng đã là một sự phấn đấu…
Aya thích một nguời con trai…nhưng anh ta đã dần rời xa cô khi cô bắt đầu trị liệu căn bệnh của chính mình.Hình ảnh một cô gái thắt tóc đứng đợi nguời bạn trai của mình trong cơn mưa mà vẫn mỉm cuời,một nụ cuời chất chứa đầy những cảm giác vừa đau lại vừa chấp nhận chính mình…
Mọi thứ của cô gái 16 tuổi đó đang kết thúc…kể cả bạn bè,họ cũng giả tạo quan tâm.Kể cả đứa em trai thân thuơng,cũng cảm thấy xấu hổ khi có một nguời chị như thế…Mọi thứ xung quanh cô gái đó duờng như chỉ là sự thuơng hại và một màu đen tăm tối…
Chỉ cần yêu thương và được yêu thương đã là một việc đáng tự hào…
Thế nhưng,bạn có biết…ở cái nơi tăm tối nhất của cuộc sống đó,Aya vẫn nở nụ cuời với tất cả,vẫn cố gắng tiếp tục sống,vẫn đấu tranh với căn bệnh quái ác mà mình mắc phải.
Ở đó,không chỉ có Aya,mà cả chúng ta đều mới biết thế nào là học cách để yêu thuơng,yêu thuơng thật sự…
“Khi Aya bắt đầu không thể đi lại một cách bình thường, những bước đi của cô luôn chậm chạp và trông giống như một con chim cánh cụt. Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Bạn nghĩ sao khi có một người chị như thế? Tự hào hay xấu hổ?
Hiroki là em trai của Aya. Cậu rất thích chơi đá banh ở vị trí tiền đạo nhưng có điều… cậu vẫn chưa được vào đội tuyển. Khi thấy em trai mình tập đá ngoài bãi sân trống không khung thành, Aya đã chỉ phương pháp để tập luyện hiệu quả hơn: đó là lấy phấn vẽ một khung thành giả lên bức tường, cậu chỉ cần luyện tập bằng việc đá banh vào khung thành ấy. Aya bảo:
-Em không thể đá mà không có mục tiêu cụ thể nào được. Bằng việc làm như thế này, em sẽ tập luyện hiệu quả hơn.
Kết quả là trình độ đá bóng của cậu tiến bộ hẳn và cậu được chọn vào đội tuyển. Lúc đó, đám bạn của câụ đã rất ngạc nhiên vì đó là lần đầu tiên Hiroki được chọn. Khi được bạn bè hỏi tại sao lại tiến bộ nhanh như thế, cậu đã tự hào mà trả lời rằng:
-Là chị Aya của tớ đã chỉ tớ phương pháp tập luyện. Chị ấy rất xinh, thông minh, học giỏi và cả chơi thể thao cũng giỏi nữa.
- Ngưỡng mộ quá. Cậu có thể cho chúng ta gặp chị ấy một lần được không?
…
Một khoảng lặng vì đó là hình ảnh của chị cậu ngày xưa. Bây giờ chị cậu đã không còn được như thế nữa. Điều đó làm cậu cảm thấy xấu hổ, không muốn cho bạn bè của mình gặp chị.
Nhưng một đám bạn của cậu cũng đã tình cờ gặp được Aya. Và thế là chúng dè bỉu chị cậu trước mặt cậu…cậu cố chịu đựng vì cho rằng không còn sự lựa chọn nào khác.
-Cậu là đồ nói láo. Chị của cậu không được như câu đã nói. Đi đứng còn không vững, cứ như chim cánh cụt ấy thì làm sao mà chơi thể thao giỏi cho được.
Nhưng Ako-chị của cậu và là em của Aya thì lại không thể chịu đựng như thế:
-Tại sao em lại im lặng? Tại sao lại để cho chúng xỉ vả chị Aya trước mặt em như thế. Chẳng lẽ em không hề có một chút tức giận gì sao?
-Bởi vì em không có sự lựa chọn nào khác.
-Không có ah…Nếu là chị thì chắc chị sẽ hét toáng lên mất…Em…thật ngốc đấy. Chị Aya của chúng ta rất đáng ngưỡng mộ. Chị tự hỏi nếu là chị mắc căn bệnh giống như chị Aya, chị thậm chí sẽ không dám đi ra ngoài đường…sẽ không thể mỉm cười khi có một ai nói những lời trêu chọc mình…và em biết gì nữa không, chị Aya đã khâu tên của em lên chiếc áo em sẽ bận để thi đấu vào ngày chủ nhật này đấy. Chị ấy rất khó khăn để làm việc đó nhưng vẫn cố gắng làm vì em…vì chị ấy nói làm như thế coi như để tập trị liệu cho ngón tay. Vì làm chậm nên chị ấy đã phải hi sinh cả khoảng thời gian ngủ của mình, thức trắng đêm để khâu cho em…vậy mà…tại sao em lại nỡ đối xử với chị ấy như thế?
Và Aya đã tình cờ nghe hết mọi chuyện. Cô vốn dĩ rất muốn xem em mình thi đấu nhưng khi biết em mình xấu hổ về mình, Aya không trách em mà chỉ trách bản thân mình đã làm gánh nặng cho em, trách mình vì sao chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình là rất muốn đi xem mà không nghĩ đến cảm xúc của em.
-Chủ Nhật này chị tình cờ có việc bận nên sẽ không thể đi coi em thi đấu được đâu. Chị phải đi xem phim với Mari.
Nhưng mà buổi sáng chủ nhật ấy, Hiroki đã viết một mẩu giấy để lại trên bàn cho Aya:
Em rất muốn chị xem em chơi bóng. Chị Aya hãy đi xem em chơi bóng. Chị nhất định phải đi đấy. Nhất định
- Con…con có thể đi xem em thi đấu được hả mẹ..?
- Được mà. Nó đã cảm thấy hối hận rồi và không phải nó đã để lại mẩu giấy viết nó muốn như thế rồi còn gì…?
Lúc này, khi Aya đến xem thì cậu đã không còn xấu hổ nữa mà tự hào giới thiệu với tất cả mọi người trong đội bóng:
-Đây là chị Aya của tớ-người đã chỉ tớ cách tập bóng.
Tôi chợt hiểu ra sự khác nhau trước và sau khi Hiroki nghe những lời nói của Ako có lẽ là sự nhận thức của cậu về tình yêu thương mà Aya dành cho mình và.…có lẽ chỉ cần yêu thương và được yêu thương cũng là một việc đáng tự hào rồi…
Tôi biết rằng cuộc sống của tôi bây giờ đã khác trước rất nhiều nhưng tôi vẫn muốn tin trong hàng ngàn con mắt nhìn tôi soi mói…vẫn có những người quan tâm và luôn dõi theo tôi.”
Hạnh phúc là khi giúp đỡ được những người xung quanh…
- Se..nsei…sắ..p.. đ..i kh..ỏi bệ..nh v..iện nà..y?
- Đâu có.
- Vậ..y l..à se..nsei vẫ..n.. ở lạ..i?...T..hậ..t… t…ốt q..uá…
- Ừ. Tôi sẽ ở lại đây mãi.
- Vậ...y s…ensei… có t…hể …lấ…y …em.. r…a …cho… v...iệc.. ng..hiên …cứ…u củ…a …sen..sei… đư…ợc… khôn…g?
- Ý em là tôi có thể sử dụng cơ thể của em để nghiên cứu phương pháp trị liệu à?
- Uhm….V…ì e…m mu..ốn.. ma..u …ch…óng… giúp… n…hững… ng…ười… c…ũng …mắ…c …că…n …bệ..nh …giố…ng… nh…ư …mì…nh… c…ó ..th…ể ch…ữa.. k…hỏi... ..E..m …cũ…ng …m..uốn… g..iúp… se…nsei… n..ữa …vì.. se..ns..ei đã.. t…ận.. t..âm ...cứ…u c..hữ..a …ch..o.. e..m ..nh…ưn..g ch..ưa ba…o gi..ờ e…m ..cả…i th…iện đư…ợc s…ức …kh…ỏe.. c..ủa.. m..ìn..h ..cả...
Đó là đoạn gần cuối phim khiến tôi khóc nhiều nhất. Aya lúc đó đã không còn có thể nói chuyện một cách rõ ràng nữa. Cô cứ bập bẹ từng tiếng một cách thật khó khăn nhưng vẫn cố gắng nói ý nguyện của mình. Vì cô luôn cảm thấy mình có lỗi với mọi người, là gánh nặng của mọi người. Trong khi mọi người luôn giúp đõ cô thì cô chẳng thể làm được vì để giúp đỡ lại họ cả.
- Mẹ ah…con sống là để làm gì hả mẹ?
- Con không thấy sao…đây là những cuốn nhật kí mà con đã viết. Con vẫn còn có thể làm công việc này mà. Hãy cố gắng viết đi con.
Và thế là, dù ngay cả đôi tay bây giờ cũng không còn dễ dàng cho việc cầm bút, ngày ngày cô vẫn cặm cụi bên giường bệnh viết nhật kí. Có hôm viết đến quên nỗi ngồi ngủ gục. Tôi thương lắm những con chữ to đùng, nguệch ngoạc mà Aya đã viết. Có thể nó xấu xí nhưng người chủ nhân viết nó có một tâm hồn thật đẹp…
Cuốn nhật kí “ 1 litre no namida” đã được liệt vào hàng sách best-seller của Nhật Bản. Dù đã được xuất bản hơn chục năm nay nhưng đến bây giờ vẫn còn ăn khách. Phim là dựa trên chuyện có thật của một cô gái tên là Kito Aya. Dù bị căn bệnh hành hạ từ năm 15 tuổi nhưng cô vẫn cố gắng sống cho đến năm 25 tuổi.Liệu bạn có biết hay không?10 năm đó không đơn giản chỉ là 10 năm cố gắng chống chọi với bệnh tật,10 năm ngắn ngủi đó Aya đã học và đã dạy cho những nguời bên cạnh cô rất nhiều thứ.
Có lúc,nhìn một cô gái ngồi trên chiếc xe lăn,nhìn huớng lên bấu trời,dõi mắt theo thứ gì xa xăm lắm.Kết hôn,vhới chúng ta chỉ đơn giản là sớm hay muôn là muốn hay không nhưng với Aya lại là một câu hỏi trăn trở “Mẹ ơi,liêu con có tuơng lai hay không?Liệu con có thể kết hôn không?”Một câu hỏi mà khi nghe bản thân tôi cảm thấy thật sự day dứt.
Cái kết cuối cùng cũng chỉ là kết thúc một sự sống,cái kết cuối cùng cũng chỉ là những giọt nuớc mắt đau đớn.Nhưng bạn có biết hay không…tôi không nhớ rõ lắm nguyên văn câu nhật ký ấy,nhưng tôi chỉ nhớ rằng rằng nó đã khắc sâu vào trong tim tôi những ý nghĩa thật sự:
“Mỗi ngày,khi bạn thức dậy bạn sẽ thấy những điều rất bình thuờng,có ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ,có cái trong lành của buổi sớm mai,có tán lá lay động trong gió,hãy tận huởng điều đó.Dù cuộc sống của bạn có tồi tệ đến mức nào,cũng phải cố lên và hãy hạnh phúc vì bạn vẫn còn đang đuợc sống.”
Có lẽ,sau này hay lúc nào đó tôi thật sự gục ngã vì những thất bại…hay có đôi lúc tôi thật sự bế tắc,buổi sáng tôi sẽ mở cánh cửa sổ của mình ra,đón những điều bình lặng và đơn giản như thế.Và hãy mạnh mẽ lên,vì ít nhất mình vẫn còn thứ tốt đẹp nhất là vẫn còn có thể sống để tiếp tục buớc tiếp trên con đuờng đời này.
Xin kết lại bài viết của tôi bằng lời bài hát cuối phim có tên là Only Human do K trình bày:
Bên kia nỗi buồn là nụ cười
Phía bên kia nỗi buồn có những điều được gọi tên bằng nụ cười…
Nhưng trước khi chúng ta có thể đến được đó, điều gì sẽ chờ đợi ta ở phía trước?
Để theo đuổi ước mơ của mình, chúng ta không có quyền chạy trốn
Chúng ta đã bước qua, quá xa rồi những ngày hè ấy…
Nếu đợi đến ngày mai mới nhận ra, chúng ta sẽ thở dài
Bởi vì như chiếc xuống trên dòng suối
Chúng ta phải đi thẳng về phía trước
Ở một nơi bị bao trùm bởi đau buồn
Vẫn còn điều gì đó gọi là kì tích, là chờ đợi…
Phải! Chúng ta vẫn đang tìm kiếm
Bông hoa hướng dương nở vào cuối xuân
Như một người chiến sĩ chờ đợi ánh nắng mặt trời
Trước khi anh ta có thể ôm những tia nắng đó, nước mắt anh long lanh rơi…
Dù chúng ta đã trưởng thành từ cô đơn
Chỉ cần dựa vào ánh sáng của mặt trăng
Chúng ta phải bay xa với một đôi cánh không có lông…
Chỉ cần đi về phía trước, dù chỉ đi xa hơn được một chút
Khi những đám mây mang cơn mưa tan đi
Những con đường loang loáng nước
Dù có lẽ nó chỉ đem lại bóng tối
Một nguồn sáng đang lớn dần…lớn dần…
Sẽ soi sáng đường chúng ta đi.
Có đôi lúc không phải chúng ta chỉ cần những nụ cuời...có đôi lúc chúng ta không cần lên dây cót cho tinh thần cho chính mình...và có những lúc chúng ta cũng chẳng cần phải thỏa mãn ánh mắt nguỡng mộ những thứ đẹp đẽ...nhưng có đôi lúc ta cần thả trôi mình trong những cảm xúc,bởi vì không phải ta khóc vì những điều bất hạnh mà đôi khitrong những giọt nuớc mắt ta vẫn mỉm cuời,vì đã học đuợc cách mạnh mẽ từ những điều tồi tệ nhất,học cách yêu thuơng từ những thứ dễ dàng đánh lừa sự tự hào giả dối,và tự hào vì những đuờng chân thành nhất.Cũng như…học đuợc cách mạnh mẽ đứng lên,mạnh mẽ buớc tiếp,dù cho cuộc sống có đôi lúc gục gã và tồi tệ hơn bao giờ hết.Vì ta vẫn đang sống để có thể làm những điều như thế.Và hãy hạnh phúc…vì bạn vẫn còn đang sống.
...................
Thanks for kodaki...Law đã sử dụng bài cảm xúc của bạn cho bài viết này.[/COLOR]
Bookmarks