>
Trang 2/2 đầuđầu 1 2
kết quả từ 11 tới 12 trên 12

Ðề tài: Giới thiệu Fansubs-Preview

  1. #11
    ♥Break the Chain♥
    Lawliet07's Avatar


    Thành Viên Thứ: 50885
    Giới tính
    Không xác định
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 1,162
    Thanks
    203
    Thanked 1,168 Times in 308 Posts

    SP thanks for kodaki

    Bạn sẽ không bao giờ hỏi nguời khác tại sao họ thích một bộ phim khi ở đó có quá nhiều thứ đẹp đẽ...đơn giản vì họ cần ngắm nhìn để thỏa mãn ánh mắt.
    Bạn sẽ không bao giờ hỏi nguời khác tại sao họ thích một bộ phim đầy tiếng cuời...đơn giản vì họ cần những nụ cuời để giải tỏa stress hay chỉ đơn thuần để cân bằng cuộc sống.
    Bạn sẽ không bao giờ hỏi nguời khác tại sao họ xem một bộ phim đẫm máu...vì họ cũng cần những lúc cho chính mình một chút mạo hiểm,dù là chỉ trong những cảm giác.
    Nhưng bạn sẽ hỏi một nguời khi họ xem một bộ phim mà rõ ràng họ sẽ khóc khi mọi thứ kết thúc.Họ cần tìm những cảm giác đau đớn?Hay họ cần nuớc mắt...họ thích những cái kết bi thảm hay tồi tệ...Không,có lẽ là không bở lẽ chẳng ai trong chúng ta muốn mình có thứ cảm giác không hạnh phúc và chất chứa những nỗi bất hạnh...
    Có đôi lúc không phải chúng ta chỉ cần những nụ cuời...có đôi lúc chúng ta không cần lên dây cót cho tinh thần cho chính mình...và có những lúc chúng ta cũng chẳng cần phải thỏa mãn ánh mắt nguỡng mộ những thứ đẹp đẽ...nhưng có đôi lúc khi ta chẳng cần gì cả,thì chính bản thân lại cần những cảm xúc trầm lắng,những điều không thật sự vui vẻ...nhưng chứa đầy những cảm giác của cuộc sống...và bỏ mặc cho những cảm giác của chính mình trôi đi
    ...

    One Litre Of Tear



    "Khóc bắt đầu từ tập 8 cho đến cuối tập 11. Có lẽ, tập khiến tôi khóc nhiều nhất là tập 11. Tôi khóc hầu như suốt 45 phút. Lần đầu tiên, tôi coi phim mà phải bấm nút pause nhiều đến như vậy. Không phải bấm pause để dò từ điển mà là bấm pause để tôi có thể…khóc. Tôi khóc lúc nào mà chẳng hay…đến khi biết được thì nước mắt đã tràn ra quá nhiều làm nhòe cái mắt kiếng. Tôi phải dừng lại cũng là để lau mắt kiếng, lau những giọt nước mắt đang chảy dài trên khoé mắt.
    Khóc…khóc nhiều đến nỗi tôi có cảm giác chưa bao giờ tôi được khóc thoải mái như thế. Đã một năm rồi tôi không khóc. Tôi còn nhớ lần cuối cùng tôi khóc đó là khi tôi ở ngay trước ghế đá của văn phòng đoàn trường mình. Trước đó, tôi đã đứng ở ngoài sân một vài phút để khóc trong mưa, để nước mưa có thể lau đi những giọt nước mắt của tôi. Uh…thì đúng là nó đã lau thật. Nhưng rồi chỉ một vài phút sau khi ngồi vào băng ghế đa…tôi lại khóc tiếp tục.
    Lần đó…tôi cứ ngỡ là mình sẽ không bao giờ khóc được nữa. Cho dù từ đó tới nay, đã có rất nhiều chuyện buồn xảy đến với tôi, tôi cũng đã đọc…đã coi thêm rất nhiều câu chuyện buồn nhưng…vẫn không khóc. Thật là một lời cảm ơn kì lạ nhưng…tôi vẫn muốn cảm ơn 1 Litre of Tears vì đã cho tôi khóc, cho tôi những giọt nước mắt để tôi biết hóa ra những nỗi đau mà mình đã gánh chịu còn nhẹ hơn mây trời…

    Chọn một con đường dài cũng không phải là một việc quá ngốc…

    Nếu như tôi có thể làm một bông hoa, tôi sẽ chọn làm một nụ hoa trước tiên. Tôi sẽ quí trọng tất cả mọi giây phút bắt đầu của tuổi trẻ…"


    Tôi sẽ không chỉ sử dụng cả bài cảm xúc của một nguời đã xem bộ phim này để viết một Preview cho bạn,bởi như thế tôi sẽ định nghĩa cho bạn những cảm xúc mà bạn sẽ có khi bạn chưa bao giờ xem bộ phim này.Nhưng tôi sẽ nói cho bạn biết rằng,để kiếm ra một người không hề rơi một giọt nuớc mắt nào khi trãi qua 11 tập dài dẵng và ngắn gọn của bộ phim đầy cảm xúc và nuớc mắt này...có lẽ 100 nguời bạn sẽ tìm ra đuợc một nguời…nhưng bạn sẽ kiếm ra hàng triệu nguời đã rơi những giọt nuớc mắt thật sự khi họ dõi mắt theo từng tập phim.

    “Mẹ ơi,liêu con có thể kết hôn không?”

    Đó là câu nói mà Aya đã viết lại torng cuốn nhật ký của mình,một câu hỏi mà bất kỳ nguời mẹ nào cũng không thể không rơi nuớc mắt khi chính đứa con gái thuơng yêu của mình viết ra…và đó là cái cách mà câu chuyện bắt đầu.
    16 tuổi,ở cái tuổi đó,với một nguời con gái nghĩa là mọi thứ đang bắt đầu…nhưng với Aya nó là lúc mọi thứ bắt đầu kết thúc.Căn bệnh thoái hóa tiểu não,một căn bệnh cực hiếm mỗi ngày đang dập tắt những uớc mơ của một nguời con gái.
    Aya rất thích chơi bóng rổ…nhưng cứ mỗi ngày trôi qua,mọi hoạt động của cô ngày càng trở nên khó khăn,đến việc buớc đi bình thuờng như nguời khác cũng đã là một sự phấn đấu…
    Aya thích một nguời con trai…nhưng anh ta đã dần rời xa cô khi cô bắt đầu trị liệu căn bệnh của chính mình.Hình ảnh một cô gái thắt tóc đứng đợi nguời bạn trai của mình trong cơn mưa mà vẫn mỉm cuời,một nụ cuời chất chứa đầy những cảm giác vừa đau lại vừa chấp nhận chính mình…
    Mọi thứ của cô gái 16 tuổi đó đang kết thúc…kể cả bạn bè,họ cũng giả tạo quan tâm.Kể cả đứa em trai thân thuơng,cũng cảm thấy xấu hổ khi có một nguời chị như thế…Mọi thứ xung quanh cô gái đó duờng như chỉ là sự thuơng hại và một màu đen tăm tối…

    Chỉ cần yêu thương và được yêu thương đã là một việc đáng tự hào…

    Thế nhưng,bạn có biết…ở cái nơi tăm tối nhất của cuộc sống đó,Aya vẫn nở nụ cuời với tất cả,vẫn cố gắng tiếp tục sống,vẫn đấu tranh với căn bệnh quái ác mà mình mắc phải.
    Ở đó,không chỉ có Aya,mà cả chúng ta đều mới biết thế nào là học cách để yêu thuơng,yêu thuơng thật sự…

    “Khi Aya bắt đầu không thể đi lại một cách bình thường, những bước đi của cô luôn chậm chạp và trông giống như một con chim cánh cụt. Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Bạn nghĩ sao khi có một người chị như thế? Tự hào hay xấu hổ?
    Hiroki là em trai của Aya. Cậu rất thích chơi đá banh ở vị trí tiền đạo nhưng có điều… cậu vẫn chưa được vào đội tuyển. Khi thấy em trai mình tập đá ngoài bãi sân trống không khung thành, Aya đã chỉ phương pháp để tập luyện hiệu quả hơn: đó là lấy phấn vẽ một khung thành giả lên bức tường, cậu chỉ cần luyện tập bằng việc đá banh vào khung thành ấy. Aya bảo:
    -Em không thể đá mà không có mục tiêu cụ thể nào được. Bằng việc làm như thế này, em sẽ tập luyện hiệu quả hơn.
    Kết quả là trình độ đá bóng của cậu tiến bộ hẳn và cậu được chọn vào đội tuyển. Lúc đó, đám bạn của câụ đã rất ngạc nhiên vì đó là lần đầu tiên Hiroki được chọn. Khi được bạn bè hỏi tại sao lại tiến bộ nhanh như thế, cậu đã tự hào mà trả lời rằng:
    -Là chị Aya của tớ đã chỉ tớ phương pháp tập luyện. Chị ấy rất xinh, thông minh, học giỏi và cả chơi thể thao cũng giỏi nữa.
    - Ngưỡng mộ quá. Cậu có thể cho chúng ta gặp chị ấy một lần được không?

    Một khoảng lặng vì đó là hình ảnh của chị cậu ngày xưa. Bây giờ chị cậu đã không còn được như thế nữa. Điều đó làm cậu cảm thấy xấu hổ, không muốn cho bạn bè của mình gặp chị.
    Nhưng một đám bạn của cậu cũng đã tình cờ gặp được Aya. Và thế là chúng dè bỉu chị cậu trước mặt cậu…cậu cố chịu đựng vì cho rằng không còn sự lựa chọn nào khác.
    -Cậu là đồ nói láo. Chị của cậu không được như câu đã nói. Đi đứng còn không vững, cứ như chim cánh cụt ấy thì làm sao mà chơi thể thao giỏi cho được.
    Nhưng Ako-chị của cậu và là em của Aya thì lại không thể chịu đựng như thế:
    -Tại sao em lại im lặng? Tại sao lại để cho chúng xỉ vả chị Aya trước mặt em như thế. Chẳng lẽ em không hề có một chút tức giận gì sao?
    -Bởi vì em không có sự lựa chọn nào khác.
    -Không có ah…Nếu là chị thì chắc chị sẽ hét toáng lên mất…Em…thật ngốc đấy. Chị Aya của chúng ta rất đáng ngưỡng mộ. Chị tự hỏi nếu là chị mắc căn bệnh giống như chị Aya, chị thậm chí sẽ không dám đi ra ngoài đường…sẽ không thể mỉm cười khi có một ai nói những lời trêu chọc mình…và em biết gì nữa không, chị Aya đã khâu tên của em lên chiếc áo em sẽ bận để thi đấu vào ngày chủ nhật này đấy. Chị ấy rất khó khăn để làm việc đó nhưng vẫn cố gắng làm vì em…vì chị ấy nói làm như thế coi như để tập trị liệu cho ngón tay. Vì làm chậm nên chị ấy đã phải hi sinh cả khoảng thời gian ngủ của mình, thức trắng đêm để khâu cho em…vậy mà…tại sao em lại nỡ đối xử với chị ấy như thế?
    Và Aya đã tình cờ nghe hết mọi chuyện. Cô vốn dĩ rất muốn xem em mình thi đấu nhưng khi biết em mình xấu hổ về mình, Aya không trách em mà chỉ trách bản thân mình đã làm gánh nặng cho em, trách mình vì sao chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình là rất muốn đi xem mà không nghĩ đến cảm xúc của em.
    -Chủ Nhật này chị tình cờ có việc bận nên sẽ không thể đi coi em thi đấu được đâu. Chị phải đi xem phim với Mari.
    Nhưng mà buổi sáng chủ nhật ấy, Hiroki đã viết một mẩu giấy để lại trên bàn cho Aya:
    Em rất muốn chị xem em chơi bóng. Chị Aya hãy đi xem em chơi bóng. Chị nhất định phải đi đấy. Nhất định
    - Con…con có thể đi xem em thi đấu được hả mẹ..?
    - Được mà. Nó đã cảm thấy hối hận rồi và không phải nó đã để lại mẩu giấy viết nó muốn như thế rồi còn gì…?
    Lúc này, khi Aya đến xem thì cậu đã không còn xấu hổ nữa mà tự hào giới thiệu với tất cả mọi người trong đội bóng:
    -Đây là chị Aya của tớ-người đã chỉ tớ cách tập bóng.
    Tôi chợt hiểu ra sự khác nhau trước và sau khi Hiroki nghe những lời nói của Ako có lẽ là sự nhận thức của cậu về tình yêu thương mà Aya dành cho mình và.…có lẽ chỉ cần yêu thương và được yêu thương cũng là một việc đáng tự hào rồi…

    Tôi biết rằng cuộc sống của tôi bây giờ đã khác trước rất nhiều nhưng tôi vẫn muốn tin trong hàng ngàn con mắt nhìn tôi soi mói…vẫn có những người quan tâm và luôn dõi theo tôi.”

    Hạnh phúc là khi giúp đỡ được những người xung quanh…

    - Se..nsei…sắ..p.. đ..i kh..ỏi bệ..nh v..iện nà..y?
    - Đâu có.
    - Vậ..y l..à se..nsei vẫ..n.. ở lạ..i?...T..hậ..t… t…ốt q..uá…
    - Ừ. Tôi sẽ ở lại đây mãi.
    - Vậ...y s…ensei… có t…hể …lấ…y …em.. r…a …cho… v...iệc.. ng..hiên …cứ…u củ…a …sen..sei… đư…ợc… khôn…g?
    - Ý em là tôi có thể sử dụng cơ thể của em để nghiên cứu phương pháp trị liệu à?
    - Uhm….V…ì e…m mu..ốn.. ma..u …ch…óng… giúp… n…hững… ng…ười… c…ũng …mắ…c …că…n …bệ..nh …giố…ng… nh…ư …mì…nh… c…ó ..th…ể ch…ữa.. k…hỏi... ..E..m …cũ…ng …m..uốn… g..iúp… se…nsei… n..ữa …vì.. se..ns..ei đã.. t…ận.. t..âm ...cứ…u c..hữ..a …ch..o.. e..m ..nh…ưn..g ch..ưa ba…o gi..ờ e…m ..cả…i th…iện đư…ợc s…ức …kh…ỏe.. c..ủa.. m..ìn..h ..cả...
    Đó là đoạn gần cuối phim khiến tôi khóc nhiều nhất. Aya lúc đó đã không còn có thể nói chuyện một cách rõ ràng nữa. Cô cứ bập bẹ từng tiếng một cách thật khó khăn nhưng vẫn cố gắng nói ý nguyện của mình. Vì cô luôn cảm thấy mình có lỗi với mọi người, là gánh nặng của mọi người. Trong khi mọi người luôn giúp đõ cô thì cô chẳng thể làm được vì để giúp đỡ lại họ cả.
    - Mẹ ah…con sống là để làm gì hả mẹ?
    - Con không thấy sao…đây là những cuốn nhật kí mà con đã viết. Con vẫn còn có thể làm công việc này mà. Hãy cố gắng viết đi con.
    Và thế là, dù ngay cả đôi tay bây giờ cũng không còn dễ dàng cho việc cầm bút, ngày ngày cô vẫn cặm cụi bên giường bệnh viết nhật kí. Có hôm viết đến quên nỗi ngồi ngủ gục. Tôi thương lắm những con chữ to đùng, nguệch ngoạc mà Aya đã viết. Có thể nó xấu xí nhưng người chủ nhân viết nó có một tâm hồn thật đẹp…
    Cuốn nhật kí “ 1 litre no namida” đã được liệt vào hàng sách best-seller của Nhật Bản. Dù đã được xuất bản hơn chục năm nay nhưng đến bây giờ vẫn còn ăn khách. Phim là dựa trên chuyện có thật của một cô gái tên là Kito Aya. Dù bị căn bệnh hành hạ từ năm 15 tuổi nhưng cô vẫn cố gắng sống cho đến năm 25 tuổi.
    Liệu bạn có biết hay không?10 năm đó không đơn giản chỉ là 10 năm cố gắng chống chọi với bệnh tật,10 năm ngắn ngủi đó Aya đã học và đã dạy cho những nguời bên cạnh cô rất nhiều thứ.
    Có lúc,nhìn một cô gái ngồi trên chiếc xe lăn,nhìn huớng lên bấu trời,dõi mắt theo thứ gì xa xăm lắm.Kết hôn,vhới chúng ta chỉ đơn giản là sớm hay muôn là muốn hay không nhưng với Aya lại là một câu hỏi trăn trở “Mẹ ơi,liêu con có tuơng lai hay không?Liệu con có thể kết hôn không?”Một câu hỏi mà khi nghe bản thân tôi cảm thấy thật sự day dứt.
    Cái kết cuối cùng cũng chỉ là kết thúc một sự sống,cái kết cuối cùng cũng chỉ là những giọt nuớc mắt đau đớn.Nhưng bạn có biết hay không…tôi không nhớ rõ lắm nguyên văn câu nhật ký ấy,nhưng tôi chỉ nhớ rằng rằng nó đã khắc sâu vào trong tim tôi những ý nghĩa thật sự:

    “Mỗi ngày,khi bạn thức dậy bạn sẽ thấy những điều rất bình thuờng,có ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ,có cái trong lành của buổi sớm mai,có tán lá lay động trong gió,hãy tận huởng điều đó.Dù cuộc sống của bạn có tồi tệ đến mức nào,cũng phải cố lên và hãy hạnh phúc vì bạn vẫn còn đang đuợc sống.”

    Có lẽ,sau này hay lúc nào đó tôi thật sự gục ngã vì những thất bại…hay có đôi lúc tôi thật sự bế tắc,buổi sáng tôi sẽ mở cánh cửa sổ của mình ra,đón những điều bình lặng và đơn giản như thế.Và hãy mạnh mẽ lên,vì ít nhất mình vẫn còn thứ tốt đẹp nhất là vẫn còn có thể sống để tiếp tục buớc tiếp trên con đuờng đời này.

    Xin kết lại bài viết của tôi bằng lời bài hát cuối phim có tên là Only Human do K trình bày:

    Bên kia nỗi buồn là nụ cười

    Phía bên kia nỗi buồn có những điều được gọi tên bằng nụ cười…
    Nhưng trước khi chúng ta có thể đến được đó, điều gì sẽ chờ đợi ta ở phía trước?

    Để theo đuổi ước mơ của mình, chúng ta không có quyền chạy trốn
    Chúng ta đã bước qua, quá xa rồi những ngày hè ấy…




    Nếu đợi đến ngày mai mới nhận ra, chúng ta sẽ thở dài
    Bởi vì như chiếc xuống trên dòng suối
    Chúng ta phải đi thẳng về phía trước

    Ở một nơi bị bao trùm bởi đau buồn
    Vẫn còn điều gì đó gọi là kì tích, là chờ đợi…
    Phải! Chúng ta vẫn đang tìm kiếm
    Bông hoa hướng dương nở vào cuối xuân
    Như một người chiến sĩ chờ đợi ánh nắng mặt trời
    Trước khi anh ta có thể ôm những tia nắng đó, nước mắt anh long lanh rơi…

    Dù chúng ta đã trưởng thành từ cô đơn
    Chỉ cần dựa vào ánh sáng của mặt trăng
    Chúng ta phải bay xa với một đôi cánh không có lông…
    Chỉ cần đi về phía trước, dù chỉ đi xa hơn được một chút

    Khi những đám mây mang cơn mưa tan đi
    Những con đường loang loáng nước
    Dù có lẽ nó chỉ đem lại bóng tối
    Một nguồn sáng đang lớn dần…lớn dần…
    Sẽ soi sáng đường chúng ta đi.



    Có đôi lúc không phải chúng ta chỉ cần những nụ cuời...có đôi lúc chúng ta không cần lên dây cót cho tinh thần cho chính mình...và có những lúc chúng ta cũng chẳng cần phải thỏa mãn ánh mắt nguỡng mộ những thứ đẹp đẽ...nhưng có đôi lúc ta cần thả trôi mình trong những cảm xúc,bởi vì không phải ta khóc vì những điều bất hạnh mà đôi khitrong những giọt nuớc mắt ta vẫn mỉm cuời,vì đã học đuợc cách mạnh mẽ từ những điều tồi tệ nhất,học cách yêu thuơng từ những thứ dễ dàng đánh lừa sự tự hào giả dối,và tự hào vì những đuờng chân thành nhất.Cũng như…học đuợc cách mạnh mẽ đứng lên,mạnh mẽ buớc tiếp,dù cho cuộc sống có đôi lúc gục gã và tồi tệ hơn bao giờ hết.Vì ta vẫn đang sống để có thể làm những điều như thế.Và hãy hạnh phúc…vì bạn vẫn còn đang sống.

    ...................
    Thanks for kodaki...Law đã sử dụng bài cảm xúc của bạn cho bài viết này.[/COLOR]
    thay đổi nội dung bởi: Lawliet07, 19-10-2010 lúc 04:28 PM
    Chữ ký của Lawliet07
    ♥裕太 の 美彩子♥
    TamamoriMiyako
    よ~く考えよう、お金は大事だよ~
    ......
    Tháng 5 này mình sẽ đi từ "Hiện trường" lên "Bàn Mổ" rùi về "Nhà Bếp"


    Maybe 誰よりも きっと 愛しているけど
    Cuz life's no love story...



  2. The Following 5 Users Say Thank You to Lawliet07 For This Useful Post:

    dtt (05-02-2012), fablepc (05-02-2012), HH (13-08-2010), hoandesign (13-08-2010), yummy_lady (05-06-2011)

  3. #12
    ♥Break the Chain♥
    Lawliet07's Avatar


    Thành Viên Thứ: 50885
    Giới tính
    Không xác định
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 1,162
    Thanks
    203
    Thanked 1,168 Times in 308 Posts
    Proposal Daisakusen - Chuyển xoay định mệnh



    Hối tiếc là hai từ thường gặp trong cuộc sống. Hối tiếc về thời gian, hối tiếc về sai phạm, hối tiếc về con người và đôi khi cả những khoảnh khắc mãi mãi trong tim. Hối tiếc luôn đến khi những điều quan trọng bất chợt mất đi, khi người ta bỗng nhận ra mình vừa đánh rơi hạnh phúc. Cuộc sống không đơn giản là những ngày êm đềm bất tận, cuộc sống luôn chất chứa biết bao nhiêu điều, đến một lúc nào đó, cuộc sống sẽ lấy đi và mang lại hối tiếc trong ta. Là con người, có lẽ chưa ai chưa từng trải qua một lần hối tiếc, chưa ai chưa từng đứng ngẩn ngơ và thốt lên hai chữ “giá như…”. Trong cuộc sống, nếu từ “nếu” có thể trở thành hiện thực, thì ta đã không phải đối mặt với hối tiếc từng ngày.



    Proposal Daisakusen là một bộ phim nói về sự hối tiếc, về những sai lầm và sửa chữa trong quá khứ cho một hạnh phúc tìm đến tương lai. ProDai chất chứa rất nhiều, có tình người, tình bạn, có gia đình, có tình cảm lứa đôi. ProDai giống như câu chuyện thần tiên kể về một phép màu cổ tích giữa đời sống hiện thực, giữa những bộn bề lo toan khiến người ta phải mang trong mình hai từ “hối tiếc”. ProDai nhẹ nhàng mà sâu lắng, trôi lượn lờ như con sông bất tận ngoài xa, lẳn lặn sóng, lăn tăn lăn tăn, đến một lúc nào đó, bất chợt cuốn thành bão xoáy thẳng vào lòng. ProDai không lãng mạn như Winter sonata, không vui nhộn chan chứa như Boys over flowers, ProDai có một dàn diễn viên đẹp, nhưng cũng chẳng so được với độ lộng lẫy của Hàn, thế nhưng ProDai lại thổi vào tâm hồn những cơn gió mới lạ, làm mát dịu cảm xúc mỏi mệt của một ngày dài. Xem ProDai không chỉ để cười, để khóc với nhân vật, mà còn lắng nghe và cảm nhận tiếng nói từ sâu thẳm tâm hồn, để biết giữ lấy hạnh phúc, nỗ lực gạt bỏ hối tiếc ra khỏi cuộc đời. Thật sự, ProDai không phải bộ phim tình cảm đầu tiên tôi được xem, cũng không phải bộ phim hay nhất, nhưng ở đấy, có một cái gì rất lạ, lạ và dịu êm, nhẹ nhàng, lạ và lắng lòng xoáy thẳng vào sâu trong cảm xúc.

    Chủ đề tình yêu không mới, một người con trai cố gắng giành lại tình yêu cũng không mới, thế nhưng những diễn biến và tình tiết trong phim chẳng bao giờ cũ, mỗi tập trôi qua, mang đến một cảm xúc khác nhau, mang đến những thông điệp đầy ý nghĩa không chỉ riêng với tình yêu mà còn với cả cuộc sống thường ngày.



    Iwase Ken, một con người ương bướng, một gã cứng đầu và thiếu kinh nghiệm trong tình yêu. Ngày trước, Ken chỉ xem Rei là bạn, đứa bạn thời thơ ấu thân thiết luôn cạnh bên mình, để rồi đến một ngày, khi Rei rời Ken tiến về phía khác, Ken chợt nhận ra Rei là tất cả của anh. Sự hối tiếc bắt đầu ập đến, anh mong muốn được làm lại, một lần, chỉ một lần thôi, được quay về quá khứ, được bắt đầu lại từ đầu, được nhìn thấy Rei cười, khóc, được cạnh bên Rei, an ủi, vỗ về, được làm cho Rei hạnh phúc, được sửa chữa mọi sai lầm. Chỉ một lần, một lần thôi trong dòng thời gian bất tận dù anh biết rằng ước mơ đó sẽ mãi chỉ là những gì anh cầu khẩn nhằm xua tan hối tiếc trong lòng. Ấy thế mà ước mơ lại trở thành sự thật. Một vị tiên hiện ra, ông cho Ken được trở về quá khứ, được thay đổi khuôn mặt ủ rũ trong bức ảnh thành nụ cười. Và rồi, như một câu chuyện cổ tích, ánh sáng lóa lên, mọi thứ xung quanh mờ dần đến khi Ken mở mắt anh đã đứng trong quá khứ của 14 năm trước Một câu chuyện thần tiên, một câu chuyện với mở đầu bằng những phép màu cổ tích. Thế nhưng…

    Cuộc đời không phải là câu chuyện cổ tích dù cho có được ban tặng phép màu đi chăng nữa, cuộc đời luôn khắt nghiệt, đắng cay, sẽ chẳng bao h tìm được một cái kết có hậu nếu ta chấp nhận bỏ cuộc giữa chừng. Cuộc đời như một dòng chảy, dòng chảy trôi dài theo thời gian, cuốn theo những điều quan trọng đi mất. 11 tập phim, 10 bức hình, 14 năm ngược dòng thời gian tìm về quá khứ, Ken đã làm được gì?

    Ken chạy hết mình vì Rei trên sân bóng, nhưng cuối cùng vẫn ôm vào lòng thất bại đắng cay, mà thất bại ấy lại thảm hại hơn cả thất bại trước đó.

    Ken dù bệnh quay quắt đến đâu vẫn dầm mình giữa sương đêm đứng chờ Rei mong chúc mừng sinh nhật, trong khi đó, Rei lại đến nhà Ken, để rồi cả hai không thể gặp mặt nhau, không thế nói lấy một lời. Rei đối mặt cùng thất vọng, Ken chìm trong sự hụt hẫng đắng cay, mọi nỗ lực đâu phải bao h cũng được đền đáp với một cái kết xứng đáng, mọi nỗ lực của Ken trong quá khứ đôi khi bị dìm sâu bởi số phận, định mệnh tương lai.



    Khi xem phim, tôi đã từng nghĩ rồi mọi thứ sẽ giống như câu chuyện cổ tích, rồi Ken sẽ thay thế vị trí Tada-san, chú rể hiện tại để đứng cạnh Rei, để cùng Rei tiến về một tương lai hạnh phúc. Khi xem phim, tôi cứ ngỡ quá khứ sẽ được đổi dời, cứ ngỡ ánh mắt Ken sẽ không còn buồn như thế trong hiện tại. Nhưng dù có phép màu giúp đỡ, con người vẫn chỉ là con người, và cuộc sống vẫn được quyết định bởi bàn tay số phận, số phận trớ trêu hay khắt nghiệt, số phận cuối cùng vẫn là Ken đứng trong lễ cưới của Rei cùng Tada-san. Quay về để rồi thất bại, sau bao nhiêu lần như thế, Ken đã tìm được gì? Hay có chăng là nét mặt u buồn của Rei chợt tươi cười trong bức ảnh, hay có chăng Ken giúp hai đứa bạn thân trở thành một cặp xứng đôi. Xem ProDai, không chỉ có thông điệp tình yêu được mang làm chủ đạo, bên cạnh đó, cách cư xử giữa người với người cũng là một yếu tố quan trọng của phim.



    Quay về quá khứ bao nhiêu lần, Ken vẫn không chuyển xoay được số mệnh, 10 slide hình trải dài qua 14 năm không khiến Rei từ chối Tada mà nhận lời cầu hôn của Ken, đó không phải vì Ken không cố gắng. Ken đã rất cố gắng, anh đã chạy không ngừng nghỉ, đã chạy mãi, chạy mãi với ý nghĩ về Rei trong đầu. Thế nhưng tại sao anh vẫn thất bại? Có lẽ vì Ken quá quan tâm đến người khác, mà đôi khi sự quan tâm ấy lại hạ gục chính anh. Ken có thể quên đi ông của Rei sẽ không bao h trở lại vào năm sau để cùng Rei tìm nhũng phút giây thư giãn, Ken có thể bỏ mặc Tsuru cùng trò bịp của bạn trai cũ Eri để đuổi theo ngăn Rei bước về phía Tada-san, Ken có thể quay lưng với ông sếp đang đứng trước nguy cơ thất nghiệp để tìm Rei và trao nhẫn cho Rei… Thế nhưng Ken không làm vậy, Ken đã chọn cách kéo tay Rei đuổi theo chuyến xe mà ông Rei đang hướng đến, Ken đã đứng lại bảo Tsuru đừng để mất Eri rồi mới chạy tìm Rei, Ken đã giúp ông sếp thoát khỏi nguy cơ để cuối cùng mang trong mình những đớn đau không bao h phai xóa được. Ken quay về quá khứ, biết phải sữa sai điều gì, lúc nào, ở đâu thế mà bao nhiêu lần Ken vẫn thất bại, vẫn đối mặt hiện tại với những ám ảnh hằn sâu trong đầu. Nhưng Ken chẳng trách ai cả, không trách ông Rei, không trách Tsuru, Eri, càng không trách Rei hay Tada-san, Ken chỉ tự trách mình, tự đối mặt và rúc người vào sâu trong nỗi thất vọng. Vị tiên ấy cũng thất vọng vì Ken, cũng tức giận nặng lời với Ken, thế nhưng ông chưa bao h từ chối cho Ken thêm một cơ hội khác, có lẽ, vì dù Ken thất bại, nhưng trong thất bại ấy, Ken đã sống hết mình, đã cố gắng bằng mọi nỗ lực, đã không quên đi tình người mà chỉ ích kỷ vì bản thân. Ken có thể thay đổi quá khứ, nhưng không thể thay đổi chính mình.



    Thời gian cuối cùng sắp kết thúc, khoảnh khắc cuối cùng của quá khứ sắp vĩnh viễn khép mãi sau lưng. Ken bỏ lại chiếc nhẫn trên biển hiệu “Don't knock the New York ” rồi tự đứng trước ống kính kết thúc thời điểm của mình. Vị tiên đã nói cánh cửa thần kỳ nằm sâu trong tim Ken, nếu Ken cố gắng, anh sẽ mở được nó, thế nhưng sau bao nhiêu lần thất bại, đứng lên, thất bại, cánh cửa vẫn như một dấu chấm lửng mơ hồ trong tâm trí, một vùng miền xa xôi mà với tay cũng không thế bắt được. Ken bỏ cuộc, anh bỏ cuộc khi cánh cửa sắp mở ra, anh bỏ cuộc khi nhìn Rei cùng Tada-san hạnh phúc, anh bỏ cuộc và rời khỏi quá khứ của chính mình rồi nói với vị tiên rằng “Thay vì trở về quá khứ để thay đổi hiện tại, tôi đã quyết định thay đổi hiện tại cho tương lai bời như thế, mọi thứ sẽ không bao giờ trở nên quá muộn". Thế nhưng Ken không hề biết rằng chính ý nghĩ ấy lại là chiếc chìa khóa duy nhất cho cánh cửa thần kỳ…



    Một chuyện tình lãng mạn mở đầu bằng phép màu cổ tích nhưng diễn ra ở cuộc sống bình thường, có nước mắt, có nụ cười, có khổ đau cùng những hối tiếc để rồi bất chợt khép lại gieo vào lòng người biết bao nỗi niềm bâng quơ. ProDai không chỉ xem để thưởng thức mà còn xem để suy ngẫm, bởi tình yêu không phải là thứ cảm xúc dễ tác động đổi thay, không phải chỉ việc quay về quá khứ biến nỗi buồn thành nụ cười trong bức ảnh rồi có thể sóng bước cùng người mình yêu đến cuối cuộc đời. Đôi khi hối tiếc lại là một phần trong cuộc sống, không có hối tiếc, ta sẽ mãi mãi không bao h nhận ra giá trị thực sự của yêu thương, hối tiếc thoi thúc con người tìm cách sửa chữa, giục lên ý nghĩ khao khát được quay ngược thời gian trở về biến đổi sai lầm. Thế nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, dù có quay về quá khứ đi chăng nữa, không ai dám chắc rằng định mệnh sẽ được đổi thay. Ken đã cố hết sức, đã dùng tất cả nhũng gì có thể để giữ lấy Rei, nhưng rồi Rei vẫn đứng cùng Tada-san nơi giáo đường tôn kính, Ken vẫn một mình gặm nhấm nỗi xót xa.



    Ken là người tạo ra chìa khóa, Rei là người dùng chìa khóa đẩy tung cánh cửa thần kì, thế nhưng có ai biết rằng Tada-san lại là người trao cho Rei chìa khóa và mỉm cười nhìn cô tiến về phía Ken. Cuộc sống đôi khi là những điều bất ngờ như thế, đôi khi thay đổi quá khứ chẳng giúp gì cho hiện tại, nhưng chỉ một cố gắng thật sự ở hiện tại lại chuyển xoay hoàn toàn số mệnh tương lai.

    Cuộc sống sẽ chẳng thể thay đổi khi con người mãi dìm mình trong hối tiếc, nếu Ken không tự đứng lên giữa thất bại của chính mình, nếu Ken không chấp nhận rời bỏ quá khứ trở về hiện tại để thay đổi tương lai thì có lẽ cuộc sống của Ken không bao h thoát ra khỏi hai từ hối tiếc, nếu không muốn hối tiếc thì hãy sống hết mình cho hôm nay, hãy sống và nỗ lực hết mình để khi nhìn lại có thể mỉm cười với quá khứ.

    (Một đoạn mình thật sự rất thích trong ProDai, nhìn Ken vì Rei mà chạy bằng tất cả sức lực, chạy dài qua những con đường trong quá khứ, xem lại bao nhiêu lần rồi mà vẫn nghe ấm lòng)


    Viết bởi: Leon Lampard

    Vsub by JPN: Drama & Special
    thay đổi nội dung bởi: Lawliet07, 05-02-2012 lúc 11:26 PM
    Chữ ký của Lawliet07
    ♥裕太 の 美彩子♥
    TamamoriMiyako
    よ~く考えよう、お金は大事だよ~
    ......
    Tháng 5 này mình sẽ đi từ "Hiện trường" lên "Bàn Mổ" rùi về "Nhà Bếp"


    Maybe 誰よりも きっと 愛しているけど
    Cuz life's no love story...



  4. The Following 4 Users Say Thank You to Lawliet07 For This Useful Post:

    bioidaika (12-03-2012), dtt (05-02-2012), fablepc (05-02-2012), teenwitch (05-02-2012)

Trang 2/2 đầuđầu 1 2

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. [Truyện dài] Midnight sun -Stephenie Meyer
    By mininghe in forum Văn Hóa Bốn Phương
    Trả lời: 51
    Bài mới gởi: 24-04-2010, 07:13 PM
  2. Xử nữ (tặng mama BH của JPN)
    By tinnygy in forum Văn phòng Tái chế - Trụ sở Casshern
    Trả lời: 59
    Bài mới gởi: 04-06-2009, 12:51 AM
  3. [Truyện Dài] MẬT MÃ DA VINCI (Dan Brown)
    By minhthang6 in forum Văn Hóa Bốn Phương
    Trả lời: 104
    Bài mới gởi: 08-05-2009, 01:55 PM
  4. [Truyện dài] Chạng Vạng (Twilight) - Stephenie Meyer
    By Nire in forum Văn Hóa Bốn Phương
    Trả lời: 27
    Bài mới gởi: 20-03-2009, 04:19 AM
  5. [Truyện dài] THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ - Dan Brown
    By Fang [(] in forum Văn Hóa Bốn Phương
    Trả lời: 26
    Bài mới gởi: 18-01-2009, 12:48 PM

Bookmarks

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •