>
Trang 2/2 đầuđầu 1 2
kết quả từ 11 tới 14 trên 14

Ðề tài: Cuộc thi viết "Đông ..."

  1. #11
    Chonin


    Thành Viên Thứ: 31360
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 6
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Mã số 8:
    Nhé!
    Chẳng nhớ được ngày hôm qua
    Cơn gió nào đã tới
    Nắng nào đã ghé qua
    Chỉ còn lại nỗi nhớ của em
    Về cơn gió mang mùi hoa thơm ngát
    Và hơi nóng trong không gian
    Thoảng chút cỏ may còn vương ao
    Đông đến rồi sao nắng chẳng buồn đi
    Đã có lúc tưởng như chẳng thể đứng lên
    Sau những lần vấp ngã
    Đã có lúc tưởng như chẳng thể bắt đầu
    Sau hàng nước mắt còn trên má
    Như cây kia
    Tưỏng như chẳng thể nẩy mầm
    Sau cái giá của mùa đông lạnh lẽo
    Nhưng em biết,mọi thứ
    Luôn bắt đầu trong nắng sớm của mùa đông
    Đông là hi vọng cho xuân về
    Đông vốn chẳng có gì đáng sợ
    Khoảng lặng này quí giá biết bao nhiêu
    Ngày mai xuân về
    Bắt đầu những khó khăn
    Bắt đầu những trăn chở
    Đừng khóc nữa
    Khoảng lặng trong tim
    Và mùa đông muôn đời còn mãi
    Nhé!

  2. #12
    Ronin
    Dép Xỏ Ngón's Avatar


    Thành Viên Thứ: 579
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 458
    Thanks
    0
    Thanked 70 Times in 30 Posts

    Đông!

    Mã số 9


    Những ngày Sài gòn trở lạnh đã qua! Dường Sài gòn hiểu nổi đau của ta
    Ta nhớ em- nhớ em da diết
    Em như làn gió thổi đến bên đời ta một chút tinh khôi rồi vụt biến mất như cái lạnh cuối mùa
    Ngõ vắng điều hiu

    mình ta say với cơn gió Đông!
    Ta như kẻ lạc mất phương hướng! Thinh lặng giữa mênh mông dòng đời
    Con đường dường như quá xa lạ với ta , con đường chỉ riêng mình ta và ta
    Mất em rồi ! Em đi mất rồi! Nơi em về xa lắm! Nơi đó ko có nỗi đau,nơi đó em ko phải kêu gào nước mắt!
    Em đi - ta ko biết đó là niềm vui hay nỗi buồn ! Em đi - sẽ giải thoát cho em ... nhưng nhiều người rơi nước mắt vì em
    Em khuyên ta phải cố ... nhưng em ơi! Ta yếu lòng lắm, ta hay bị lung lây , ta thấy mình ko làm được !
    Ta xấu hổ
    ta mệt
    Ta khóc ...
    Ước gì có em
    để tựa vào vai em ,để nghe em an ủi
    Ước gì có em
    Để ngắm em khi em ngủ để rồi ta thấy mừng khi em mở mất ...
    ta sợ em ngủ lâu
    ta sợ em ko tỉnh
    ...
    Nhưng rồi em cũng bỏ ta mà đi ! .. Ta biết trước ngày đó, sao mà đến nhanh thế! Còn những 2 tháng nữa mà ..
    Sao đi vội vậy em ?! Noel này còn ai để ta biến thành Ông Già Tuyết , còn ai để ta đi "Mái Ấm "

    Em về lòng đất! Mẹ hiền ôm em mãi mãi ...
    Em về nơi chính mình sinh ra ...
    .... Đông này mình ta quạnh hiu ...
    ...Đông này ta biết mình đã mất em ...
    *******


    "Tôi yêu mùa đông bởi một nét trầm buồn,một chút gió lạnh khiến con người ta xích lại gần nhau hơn.Những hôm gió mùa về rét căm,người đi trên phố ai cũng hối hả,người thì nhanh chóng đi để mau tìm đc một nơi nào ấm áp,người thì chầm chậm đi để đỡ rét.

    Tôi có thói quen đi xe bằng 1 tay.Một tay đút túi,một tay cầm lái.
    Một chút ấm từ bụng bự của mình làm tôi cảm thấy vui, một phần như mình đang ôm một ai đó,một phần như có một ai đó đang ôm mình

    Tôi đi vào giữa dòng người...Người trên phố đi bên nhau rất vui.

    Đôi khi trên con đường dài,tôi chỉ muốn cứ thế mà đi,ko có điểm dừng,đầu óc lên mây lên gió,ko biết đâu là nơi mình đã đi qua,ko biết đâu là nơi mình sẽ đến.Trống rỗng đến thoải mái.

    Lại một muà đông sắp qua
    :")
    thay đổi nội dung bởi: Dép Xỏ Ngón, 27-12-2008 lúc 08:47 PM
    Chữ ký của Dép Xỏ Ngón
    [loading...]..error...file not found!!

  3. #13
    Ronin
    Lilac's Avatar


    Thành Viên Thứ: 22473
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 363
    Thanks
    64
    Thanked 212 Times in 94 Posts
    Mã số 10:


    NGÀY TUYẾT



    “Tụi bây, cái áo len đỏ của tao đâu rồi? Có đứa nào thấy không?”
    “Không, mày hỏi con Jane ấy, hôm qua tao nghe nó mượn”…

    Ồn ào, náo nhiệt. Phòng này hò hét sang phòng kia, tầng trên ngoái đầu hét xuống tầng dưới.. như một bữa tiệc âm thanh, có điều những âm thanh trong trẻo nhưng không ngon miệng.
    Kéo cao cái mền ấm áp, nó ráng vùi đầu vào mớ lông mềm mại để những âm thanh không len vào được chiếc mền vì cái cửa ở Ký túc xá này không đủ dầy để ngăn âm thanh được.

    Rộn ràng thế đó, mùa đông mà, mùa giáng sinh mà. Cả đám con gái trong KTX này thì chỉ mong đến những ngày Lễ hội để mặc sức mà xúng xính bên người yêu, tay trong tay thả bộ suốt con đường tuyết trắng xoá, miệng thì hít hà, nhưng lòng thì ấm áp.

    Thế đó. Còn nó, mùa giáng sinh với nó chỉ là một mùa kiếm được nhiều công việc làm thêm hơn, được nhiều tiền hơn để có thể trang trãi bớt chi phí cho cuộc sống du học này, còn ngoài ra thì nó ghét cái mùa đông lạnh lẽo này lắm. Nó ghét cái cảm giác bùi nhùi trong 1 đống áo lạnh, bước đi nặng trịch dưới những hố tuyết dày lạnh buốt.

    Ngày mới sang, nó cũng ham hố mong mùa đông tới để được thưởng thức cái cảm giác được ngắm nhìn tuyết, cái mà ở đất nước nhiệt đới như nước nó chưa từng mơ thấy. Ngày mới sang nó cũng lãng mạn lắm…

    Nhưng qua cái thoáng mới mẻ, háo hức ấy thì tuyết lại trở nên đáng ghét với nó. Chẳng lãng mạn và nhẹ nhàng chư trong những bộ phim tình cảm, tuyết lạnh đến cắt da, cắt thịt, nó ước phải chi mùa đông đừng có tuyết để nó đừng bầy hầy trong một mớ hỗn độn những thứ mà nó có thể đắp lên người để ngăn cơn ớn lạnh khi tuyết chạm vào da thịt.

    2 năm rồi, nó đặt chân sang đất nước xa lạ này 2 năm rồi. Nó được sống trong 1 KTX khá khang trang dành cho lưu học sinh sang đây du học. Chẳng như hầu hết những cô gái sống trong căn nhà 6 tầng kiên cố này, nó không có cuộc sống xung túc để được đi du học, 1 dịp may mắn và tình cờ, nó có được học bổng sang đây.

    Nhưng những háo hức ban đầu của nó bị dập tắt với cuộc sống hoa lệ nơi đất khách này. Dù không phải lo đến học phí và chi phí cư trú tại KTX này, nhưng nó vẫn phải lo những thứ không định hình rõ ràng như dụng cụ học tập, rồi nào áo mùa xuân, aó mùa thu, áo mùa hè, và cả áo mùa đông. Ngày mới nghe đứa bạn phòng bên cạnh thông báo cái list “quần áo theo mùa” ấy thì nó chỉ nghĩ nhỏ chắc là 1 người đam mê thời trang (như phần lớn những người sống trong căn nhà này vậy!) Nhưng sau rồi nó mới biết, tuy không đam mê thời trang và cũng không điệu đà gì, nhưng nó vẫn phải có đủ những thứ ấy cho những mùa rất khác nhau nơi đây. Và đau đầu nhất là quần áo cho mùa đông, phải nhiều để đủ ấm. Vì thế, khi mùa đông đến thì cái dáng vẻ quê mùa khi “chất” 1 đống quần áo củ lên người như nó càng lạc lõng trong căn nhà này hơn. Thế nên nó ghét mùa đông.

    Nó mở cửa bước chân xuống con phố ngập tuyết. Một con đường tuyết ngập trắng xoá, dường như những cái cây chưa từng thử mình sinh sôi trong cát trắng ấy, đành ngậm ngùi khô cành cạch hai bên đường. Cái dáng của nó nhỏ xíu, ngập trong 1 đống quần áo, nhìn buồn cười như 1 bộ quần áo di động giữa hàng tuyết trắng xoá vậy.

    Đẩy cửa bước ra, trước cửa tiệm là 1 con tuần lộc xanh thẳm với cái mũi đỏ chót, thay cho con bé mới vừa đẩy cửa bước vô tiệm. Bước từng bước nhẹ tới ông già Noel đã đợi sẵn, con tuần lộc gật đầu chào và bắt đầu nhảy múa điệu múa tuần lộc. Nó nhảy hăng say bên cạnh ông già Noel cười tủm tỉm chào mừng khách hàng bước vào tiệm bánh. Nó nhún nhảy một phần cho quên đi cái lạnh đang ngấm vào da thịt, một phần cho quên đi cái không khí giáng sinh ngập tràn từ trong tiệm ra ngoài phố. Tuy khách hàng vào tiệm bánh chỉ chú ý ông già Noel cao lớn bên cạnh nhiều hơn, nhưng cũng một vài cô bé lấn quấn bên con tuần lộc nhỏ xíu bên cạnh, ngày đầu tiên làm tuần lộc cho vậy cũng là thành công.

    Khi những ngọn đèn trong tiệm bánh thấm mệt, dần tắt dần, nó tháo bộ đồ tuần lộc, quầy quả bỏ đi sau khi nhận tiền lương cho ngày hôm đó. Nó nghe tiếng ai gọi, nhưng cái đói, cái mệt làm nó lao nhanh hơn ra đường, leo lên xe buýt những mong ngã ra chiếc chăn ấm áp, nhấm nháp từng miếng bánh, phần thưởng của ông chủ tốt bụng.

    Xe buýt vắng lặng, có lẽ, người ta thích đi dạo trong không khí giáng sinh này hơn, nó thiếp ngủ…

    Cứ như thế, hơn 1 tuần làm tuần lộc, nó cũng đã quen dần với việc nhún nhẩy của con tuần lộc và nó cũng quen dần với những cốc trà nóng từ ông già Noel những giờ rãnh rỗi.
    Một ngày dài nhún nhảy, nó lại leo lên chiếc xe buýt trống vắng và lại thiếp đi 1 giấc trước khi về lại căn nhà đầy âm thanh giáng sinh ấy.

    Xe buýt im ắng, chỉ có tiếng máy ò è, nó chợt bất giác mở mắt. Trên xe buýt không chỉ có nó mà còn 1 người nữa đang…chăm chú nhìn nó ngủ ngon lành. Nó ái ngại nhìn xuống con phố đan xen từng cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo cùng những gia đình rôm rả tiếng cười… Lén đưa mắt nhìn về người thanh niên chăm chú nhìn nó, nó thấy hắn mỉm cười và… bước lại phía nó. Ngước nhìn về bác tài xế với lời kêu cứu không thoát ra khỏi cổ họng, nó điếng người.

    Giữa đất nước xa lạ này, nó sẽ đối phó làm sao với cái dáng cao lớn kia? Tuy gương mặt có vẻ hiền lành, nhưng ai biết được hắn sẽ làm gì?? Khi khoảng cách giữa nó và tên cao lớn kia đã khá gần, nó toang la lớn thì nghe 1 giọng nói hiền lành “Chào tuần lộc!”… 1 giọng Việt Nam rành mạch…

    Thoáng chút bàng hoàng, nó giật mình, tìm được 1 người đồng hương nơi miền đất cách nửa vòng trái đất này là 1 điều đáng bàng hoàng rồi, thế nhưng… sao tên này còn biết nó là tuần lộc, khi là tuần lộc, không phải người ta chỉ nhìn thấy 2 con mắt của nó thôi sao??

    Nhìn ánh mắt ngờ nghệch của nó, tên cao lớn phì cười “Tui, xin tự giới thiệu, tui tên là… ông già Noel” rồi tên ấy phá ra cười trước ánh mắt tròn xoe của nó. Nó chỉ nghĩ cái ông già Noel mà nó vẫn thường nhún nhảy bên cạnh là 1 tên Tây nào đó chứ không nghĩ là tên Việt Nam to con này. Ngày nào cũng nhún nhảy bên cạnh mà hôm nay nó mới biết được ẩn sau bộ mặt hay cười của ông già Noel là một gương mặt hiền lành và cũng khá đẹp trai…

    Đường về KTX không còn xa nữa dưới những câu chuyện rôm rả, những tiếng cười trong veo. Mùa đông dường như không còn lạnh nữa… Ngày mai chắc nó cũng sẽ xúng xính đi làm… Ngày mai chắc nó cũng sẽ nhẹ nhàng đi dạo dưới những con đường đầy tuyết, miệng thì hít hà nhưng lòng thì ấm áp… Tự dưng, nó thấy yêu mùa đông đến lạ lùng….


    1 ngày tuyết trắng, Helsinki - Phần Lan.
    Chữ ký của Lilac

    .
    .

  4. The Following User Says Thank You to Lilac For This Useful Post:

    kei_itsumo (15-09-2012)

  5. #14
    Chonin


    Thành Viên Thứ: 9900
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 1
    Thanks
    1
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    (Truyện ngắn)Chiếc khăn gió ấm

    Giờ mới biết có cuộc thi này nên thử sức với một bài.Mình vừa post bài ở ngoài hôm qua hôm nay past vào đây thôi......

    ..Ở bên đây bầu trời ngày mưa cứ rơi hừng hờ....
    -Bao giờ về sẽ mua cho mẹ một chiếc khăn thật ấm...
    -Shinsetsu desune!!

    Nhóc quay đầu lại thấy một gương mặt lạnh lùng mái tóc hất ngược lô nhô màu hung...Thoáng bối rối vì câu nói Nhóc lấy lại bình tĩnh nhíu đôi lông mày rồi mỉm cười...
    -Mochiron desu...
    Mái tóc kiểu Nhật,chiếc balo vẫn khoác trên vai Tuấn bạo dạn chìa tay làm quen Nhóc.
    -Nếu không nghe anh nói em không nhận ra anh là người Việt.
    -Anh cũng vậy đó cô bé...

    Con đường từ Tokyo về Hamamatsu dường như dài hơn...Nhóc líu lo kể chuyện cho Tuấn,những câu chuyện không đầu không cuối nhưng kéo dài bất tận...
    -Em đến Hamamatsu làm gì vậy?
    -Anh đoán xem?
    -Anh thử làm thầy bói nha...
    -Thăm bạn?
    -iie...
    -Thăm... người yêu...?
    -Uhm...nai.....!!!

    Nhóc tinh nghịch chối từ tất cả các câu hỏi khéo léo như một cô bé chơi chốn tìm giữa một thảo nguyên mênh mông cỏ lau chỉ nhìn thấy đường chân trời...Mấy vị khách kế bên dường như cũng đang cố nát óc mà đoán xem 2 đứa đang nói điều gì khi một người hỏi bằng tiếng Việt người kia trả lời bằng tiếng Nhật rất rành rọt như giọng cô phát thanh viên thời tiết núi Fuji.
    -Suiryou ga atatta !!!
    - Vậy về Hà Nội em nhớ dẫn anh đi uống cà phê nha...
    -Mochi...

    Tuấn giơ tay lên chào khi đến Fukuroi eki...Cánh cửa khép lại rồi chiếc tàu lao vút đi nhưng cũng không xóa nhòa được ánh mắt đầy niềm vui dõi theo...Nhóc lục túi lấy Iphone ra hòa mình vào dòng nhạc rồi đắm mình trong những mơ mộng chợt đến...
    5 năm trôi qua thật nhanh đối với Tuấn.Là con một gia đình công nhân nghèo việc Tuấn được sang Nhật là một niềm vinh hạnh với cả nhà..chỉ là một lưu học sinh ra đi với 2 bàn tay trắng muốn kiếm tiền về thay đổi cuộc sống của một miền quê mái tranh vách đất...Những đêm dài trằn trọc sau một chuỗi ngày làm việc mệt nhọc Tuấn luôn thao thức nhớ về mẹ về miền cát trắng miền Trung đầy nắng gió...
    Nhóc Bảo Nhi hoàn toàn khác...là con út một thương gia bậc nhất đất Hà thành Nhi hoàn toàn có thể lựa chọn cho mình một đất nước để du học...Cô cũng không hiểu tại sao cô lại yêu đất nước Nhật đến thế...Phải chăng vì cô thích ngắm hoa anh đào và luôn mơ mộng mình được hòa mình vào cái lạnh giá của tuyết rơi trên đỉnh núi Fuji...
    Mùa đông năm đó lạnh giá hơn mọi năm nhưng Nhóc thấy mình thật ấm áp...Tuấn đã xóa tan sự cô đơn trong lòng Nhóc khi bơ vơ giữa đất Nhật...Trước khi có anh thì Nhóc luôn tự mình bắt tàu điện đi khắp nơi trên đất Nhật...cô muốn đi hết cảm nhận hết những không khí của một đất nước đã in sâu vào cô trong những câu chuyện cổ tích...và giờ đây là một cổ tích hoàn toàn khác...Tuấn hẹn Nhóc đi Fuji vào tháng 12 đỉnh núi trắng xóa tuyết của Fuji đã làm Nhóc thấy xao xuyến...nụ hôn đầu đời Nhóc không thể quên khi ở độ cao 2700m giữa mây mù,tuyết giá và gió lạnh...Anh nói rằng anh không bao giờ quên Nhóc không bao giờ rời bỏ Nhóc...dù bất cứ điều gì...
    Nhưng ông trời không nghe thấy lời nói đó...
    Mùa đông năm sau anh trở về Việt Nam thăm mẹ bị ốm...Trước khi chia tay Nhóc anh đã nói nói rất nhiều...lần đầu tiên Nhóc thấy anh khóc...khóc vì thương mẹ vì sắp phải xa Nhóc khi tình yêu vừa mới chớm nở...Anh nói rằng mẹ là tất cả của cuộc đời anh...Còn Nhóc là niềm tin để anh tiếp tục vững bước trên sự nghiệp cả cuộc đời anh...
    Mùa đông đó Nhóc xa anh,nhà ga Hamamatsu dường như rộng lớn hơn vì nơi đó không còn có anh đến đứng đó mỗi khi Nhóc đến...
    2 tuần...
    3 tuần...
    5 tháng
    không nhận được tin anh làm Nhóc như muốn gào thét xé tan bầu trời hướng về phương Nam gọi tên anh...
    Kibou o idaku rồi lại Kibou o ushinau ngày này qua tháng khác làm tổn thương Nhóc...Giáp hè Nhóc về...lang thang khắp nơi tìm dấu chân anh mà không thấy...Nhóc ngàn lần tự nhủ mình rằng đã mất anh mất anh ngay sau khi tiễn anh khỏi sân bay Nagoya lạnh giá năm đó...Nhưng trái tim Nhóc lại không cho phép Nhóc quên được anh,lý trí Nhóc nhắc nhở anh vẫn đâu đó trong những cơn gió thoảng qua cháy bỏng những ước mơ về miển Trung...về những dự định tương lai đầy ắp...
    Cùng sánh bước bên em_Dưới ánh trăng vàng Thời gian như đang ngưng trôi_với tôi Vì trái tim đang yêu ... Anh yêu em nhiều lắm ! Tay chỉ vì Sao Hôm_em cười nói : “Nếu yêu thật lòng_Lúc Sao Mai mới lên Cùng nhìn thấy_bóng_mình_trong (đáy) mắt nhau...’’
    Em yêu anh và mãi mãi thuộc về anh....


    Watashi no...
    Namae wa " Chiếc khăn gió ấm..."
    Chữ ký của ho@@nhd@o
    Shinnen akemashite omedetogozaimasu!!!:aaa:

Trang 2/2 đầuđầu 1 2

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Chân dung và tiểu sử các võ sĩ đạo thời chiến quốc
    By Nelvil in forum Tìm hiểu Nhật Bản
    Trả lời: 20
    Bài mới gởi: 14-11-2012, 04:07 PM
  2. Hoa Hậu Việt Nam 2008
    By KHA in forum Tin Tức Đó Đây
    Trả lời: 13
    Bài mới gởi: 25-12-2008, 10:59 PM
  3. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 28-08-2008, 08:29 PM
  4. Trả lời: 26
    Bài mới gởi: 31-12-2007, 09:51 PM

Bookmarks

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •