>
Trang 2/6 đầuđầu 1 2 3 4 5 6 cuốicuối
kết quả từ 11 tới 20 trên 54

Ðề tài: [Truyện dài] Vòng xoáy chết - Suzuki Koji (Phần tiếp theo của Ring-Vòng tròn ác nghiệt) (full)

  1. #11
    Ronin
    A Châu's Avatar


    Thành Viên Thứ: 192493
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 330
    Thanks
    41
    Thanked 744 Times in 208 Posts

    Vòng xoáy chết - Phần Một - 3

    3


    Sau khi kết thúc ca khám nghiệm tử thi buổi sáng, Ando đến ga Otsuka thuộc tuyến JR (1) để ăn trưa. Vừa đi,anh vừa liên tục dừng lại ngoái nhìn phía sau. Anh không biết điều gì khiến mình lo lắng, hoặc điều đó có nghĩa là gì. Không phải anh đang nghĩ về đứa con trai. Anh đã thực hiện hành ngàn cuộc phẫu thuật pháp y. Vậy tại sao lần này lại làm anh vướng bận nhiều đến như thế? Anh luôn thực hiện công việc của mình một cách tỉ mỉ. Anh không nhớ đã bao giờ thấy mẩu báo lòi ra từ những đường khâu của mình hay chưa. Đó lá một sơ suất, dù chắc chắn chỉ là một sơ suất nhỏ. Nhưng có phải đó là điều khiến anh bận tâm? Không, không phải.

    Anh vào nhà hàng Trung Hoa đầu tiên thấy trên đường và goi suất ăn trưa đặc biệt. Đã quá trưa năm phút, nhà hàng vắng khách hơn bình thường. Khách hàng duy nhất ngoài Ando là một ông già ngồi gần quầy thu ngân đang xì xụp húp mì. Ông ta đội chiếc mũ da của người miền núi, thình thoảng lại liếc mắt nhìn Ando. Điều đó làm Ando khó chịu. Tại sao ông ta không bỏ mũ xuống? Sao ông ta cứ nhìn mình thế? Ando đang soi mói cả những điều nhỏ nhặt nhất; anh nhận ra thần kinh mình đang căng thẳng.

    Đầu óc anh giống như một tờ giấy tráng ảnh, trên đó là những chữ số trong mảnh báo. Chúng cứ chập chờn trước mắt và anh không thể xóa đi được. Chúng giống như một điệu nhạc đã hằn sâu trong đầu.

    Có gì đó khiến anh liếc nhìn chiếc điện thoại công cộng đặt đằng sau người đàn ông đội mũ kia, Có lẽ anh nên gọi thử số ghi trên tờ báo. Nhưng chỉ những thị trấn nhỏ mới có điện thoại sáu chữ số, chắc chắn ở Tokyo không có nơi nào như vậy. Anh biết rõ rằng dù có gọi theo số đó cũng không kết nối được, Nhưng nếu ai đó nhắc máy thì sao?

    Này, Ando, sao cậu lại làm chuyện kinh khủng đó với một thằng đàn ông hả. Lôi hai hòn của tôi ra - ôi trời.

    Nếu giọng nói của Ryuji xuất hiện trên đường dây phỉnh phờ...

    "Của ông đây, thưa ông." Một giọng nói đều đều cất lên, suất ăn trưa được đặt trên bàn trước mặt anh: có xúp, một bát cơm, một món xào. Giữa những cọng rau của món xào là hai quả trứng cút luộc. Kích thước của chúng vừa bằng hai tinh hoàn của Ryuji.

    Ando hớp một ngụm, rồi uống cạn cốc nước ấm. Anh không dứt khoát bác bỏ các hiện tượng siêu nhiên, tuy vậy anh vẫn cảm thấy mình ngớ ngẩn vì quá ám ảnh với những con số đó. Nhưng thật sự anh đã bị ám ảnh, 178, 136. Chúng có ý nghĩa gì không? Nói gì thì nói, Ryuji đã từng say mê các mật mã kia mà.

    Một mật mã.

    Đang húp xúp, Ando trải ngay một tờ giấy ăn lên bàn, lấy chiếc bút bi từ trong túi viết những chữ số đó ra.

    178, 136.

    Anh thử gán mỗi chữ trong bảng chữ cái cho một số từ 0 đến 25, theo đó A bằng 0, B bằng 1, C bằng 2, và cứ thế. Việc này sẽ tạo ra một kiểu mật mã thay thế đơn giản, dạng cơ bản nhất trong mật mã. Anh quyết định trước hết cứ xem xét từng chữ số một cách đơn lẻ, thay thế các chữ cái tương ứng vào.

    BHI, BDG.

    Ghép chúng lại với nhau: "bhibdg". Ando không cần tra từ điển cũng nhận thấy rằng chẳng có từ nào như thế trong bất kỳ ngôn ngữ nào. Tiếp theo là chia những số đó thành các kết hợp gồm số có một chữ số và số có hai chữ số. Do bảng chữ cái chỉ có 26 chữ, áp dụng cho một mật mã thay thế đơn giản, điều đó nghĩa là lúc này anh có thể loại bỏ các chữ số lớn hơn 26 như 78 hoặc 81. Anh bắt đầu viết ra giấy các cặp số khả dĩ.

    17 R

    8 I

    1 B

    2 D

    6 G

    Hoặc:

    1 B

    6 H

    7 I

    13 N

    6 G

    Hoặc:

    17 R

    6 I

    3 N

    6 G

    Chỉ một trong số các kết hợp trên tạo ra được một từ có nghĩa: R-I-N-G.

    Ring.

    Ando nghĩ ngợi, nhớ lại những điều anh biết về từ tiếng Anh này. Nghĩa mà anh quen dùng nhất với từ này là một danh từ chỉ "vòng tròn". Nhưng anh cũng biết rằng nó còn được dùng để chỉ âm thanh của tiếng chuông hoặc điện thoại; nó cũng là một động từ có nghĩa "lám chuông điện thoại kêu", và mở rộng ra, cũng có nghĩa là gọi điện thoại cho ai hoặc dùng chuông để gọi ai đó.

    Liệu có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Một mảnh báo chòi ra từ bụng của Ryuji, sáu chữ số trên mảnh báo, và Ando chơi trò giải mã cho đến khi tìm ra được chữ "ring". Điều này có phải là hoàn toàn tình cờ?

    Anh nghe thấy tiếng chuông xa xa từ đâu đó. Anh nhớ lại tiếng chuông báo cháy từng nghe qua một lần hồi bé tại thị trấn nhỏ nơi anh lớn lên. Cả bố mẹ anh đều làm việc tăng ca và luôn về nhà rất muộn, vì vậy anh ở nhà với bà. Anh và bà đều bịt tai lại khi nghe tiếng chuông réo ầm ĩ phá tan sự yên tĩnh của đêm. Ando nhớ đã nằm thu mình trên đầu gối bà và run rẩy. Thị trấn có một cái tháp báo cháy đã cũ, khi tiếng chuông kêu nghĩa là ở đâu đó có cháy. Nhưng anh không biết như vậy. Tất cả những gì anh biết là âm thanh đó mang theo nỗi sợ hãi khủng khiếp. Nó dường như báo hiệu thảm họa sắp xảy đến. Trên thực tế, đúng một năm sau ngày hôm đó, cha anh đã đột tử.

    Ando nhận ra anh đã mất cảm giác ngon miệng. Thực sự, anh cảm thấy buồn nôn. Anh đẩy đồ ăn vừa được đưa tới sang một bên, và gọi thêm một cốc nước.

    Này, Ryuji, có phải cậu đang cố nói với tôi điều gì không?

    Khi người ta bàn giao cho gia đình chiếc quan tài chứa thi thể Ryuji, nó trống rỗng như một món đồ chơi bằng thiếc, khuôn mặt vuông trắng bạch dường như hơi giãn ra, tạo ấn tượng gần giống một nụ cười. Chỉ một tiếng trước, Mai đã nhìn khuôn mặt đó và cúi đầu chào, không hướng vào một người nào cụ thể. Có thể đêm nay người ta sẽ tỗ chức lễ viếng rồi sẽ thiêu xác vào ngày mai. Ngay lúc này, xe tang có lẽ đang trên đường đến nhà của gia quyến ở Sgami Ohno. Ando ước có thể chứng kiến thi thể của Ryuji biến thành tro. Anh có một cảm giác kỳ lạ rằng người bạn học cũ của mình còn sống.

    --- Hết chương 3 - Phần Một ---



    --

    (1) JR: Japanese Railway: tuyến đường sắt Nhật Bản
    Chữ ký của A Châu

  2. #12
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    Vòng xoáy chết - Phần Một - 4

    4



    Họ hẹn gặp nhau ở hàng ghế gần thư viện. Ando vừa dự giờ một buổi học tại trường luật trong khu đại học, anh xem đồng hồ, rồi đến điểm hẹn.

    Chỉ mới ngày hôm trước, Mai Takano đã gọi điện đến phòng Giám định Pháp y. Ando tình cờ có mặt ở trong phòng – vì hôm đó đến phiên anh mổ pháp y – và khi nghe giọng nói của cô qua điện thoại anh lập tức nhớ lại khuôn mặt cô. Cuộc gọi của người thân hoặc bạn bè của người mà anh đã khám nghiệm tử thi là chuyện chẳng có gì lạ, nhưng thường thì người ta gọi đến để hỏi về nguyên nhân cái chết. Mai gọi vì có lý do khác. Cô nói rằng vào buổi tối hôm mổ pháp y, cô rời lễ viếng rất sớm để đến căn hộ của Ryuji. Cô cần sắp xếp lại một bản thảo chưa công bố mà anh ta đang nghiên cứu. Trong khi sắp xếp, cô phát hiện ra điều gì đó khiến cô băn khoăn. Cô nói bóng gió, một cách khéo léo, rằng điều đó có thể liên quan đến cái chết của Ryuji.

    Tất nhiên là Ando quan tâm đến bất cứ điều gì giá trị mà cô có thể cho anh biết, nhưng anh cũng háo hức được gặp lại người đẹp. Anh nói với cô rằng mình phải dự giờ một buổi học trong trường, nhưng sau đấy có thể sắp xếp thời gian gặp cô. Lúc đó cô có thể kể cho anh mọi chuyện.

    Anh cho cô biết thời gian buổi học kết thúc, rồi cô đề nghị nơi hẹn.

    Hàng ghế ở trước thư viện, dưới những gốc cây anh đào.

    Anh đã học hai năm đại cương bắt buộc, hệ từ xa, ở trường đại học, nhưng anh và các bạn mình chưa bao giờ dùng những hàng ghế này làm nơi hẹn. Người sau này là vợ anh, học ngành xã hội, thích hẹn hò dưới những tán cây bạch quả.

    Thậm chí trước khi đến gần hàng ghế, anh đã nhận ra người phụ nữ đang ngồi đó chính là Mai. Bộ váy đầm cô mặc hôm nay có gam màu cơ bản, khiến cô trẻ hơn hôm ở phòng Giám định Pháp y cách đây mười ngày. Anh đi vòng ra trước để ngắm nhìn khuôn mặt cô, nhưng cô đang mải mê đọc một cuốn sách nên không ngước mắt lên.

    Anh đến gần, cố ý bước thật mạnh, và cô ngẩng đầu lên.

    “Cô Takano phải không?”

    Cô đứng dậy nói, “Cảm ơn anh vì... hôm đó.” Rõ ràng cô không biết phải chào người đàn ông vừa mới mổ xác người tình của mình ra sao.

    Ando lúc này đang xách một cặp tài liệu. Bàn tay anh trông linh hoạt, ngón tay thon dài đủ tiết lộ anh làm nghề gì để kiếm sống.

    “Tôi ngồi được không?”

    Không chờ cô đáp, anh ngồi xuống bên cạnh, bắt tréo chân.

    “Kết quả xét nghiệm đã có chưa?” Cô hỏi vời một giọng đều đều.

    Ando nhìn đồng hồ. “Không biết cô có rảnh rỗi không? Nếu cô có thì giờ, tại sao chúng ta không đi uống trà? Có vài điều tôi muốn hỏi cô.”

    Mai không nói gì, đứng dậy và kéo vạt váy lên.

    Họ vào một quán cà phê do cô chọn. Đề làm nơi tới cùa sinh viên thì chỗ này tình lặng một cách đáng ngạc nhiên – có cảm giác giống đại sảnh của một khách sạn hơn. Họ ngồi ở bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra đường, cô phục vụ mang đến nước và khăn ấm.

    Mai không ngần ngại gọi đồ. “Cho tôi kem trái cây.”

    Quá ngạc nhiên và không thê sắp đặt mọi thứ, Ando chỉ có thể nói, “Cho tôi cà phê.” Mười ngày trước đây, anh đã có ấn tượng rằng cô là người nhu mì. Ấn tượng đó bắt đầu thay đổi.

    “Tôi yêu trái cây,” cô nhún vai nói, sau khi người phục vụ đã rời đi. Trong một lát, Ando nghĩ cô đã nói rằng em yêu anh, rồi tự xỉ vả mình vì đã đắm chìm trong hình ảnh tưởng tượng lố bịch ấy. Nhất là vào cái tuổi này.

    Món kem trái cây thực sự rất đẹp, đặt trên lớp vỏ bánh quế với một quả anh đào trên đỉnh. Nhìn cách cô ăn có thể thấy rõ cô mê thích kiểu chế biến món kem của quán này. Cô có cách nhìn chăm chú giống như Takanori khi ăn cái gì yêu thích. Điều đó khiến tim Ando đau nhói. Anh thậm chí còn chưa nhấp cà phê, mà chỉ ngạc nhiên về sự tập trung cao độ trong cách cô dùng thìa. Nếu anh có thể thuyết phục vợ mình đến một nơi như thế này, cô ấy không gọi món kem trái cây. Cô sẽ gọi trà chanh, không đường, hoặc gì đó tương tự: cô ấy luôn luôn ăn kiêng, nên không bao giờ đề bất cứ thứ đồ ngọt nào qua miệng mình. Nhưng Mai, ít nhất là trong bộ trang phục đang mặc, trông mảnh dẻ hơn vợ anh thời còn xuân sắc. Chắc chắn rằng, khi họ ly thân vợ anh đã gầy đến mức Ando thường phải ngoảnh mặt đi; tuy nhiên, giờ đây khi nghĩ về vợ mình, anh luôn hình dung ra khuôn mặt tròn dịu dàng của cô ngày họ mới cưới.

    Mai đưa quả anh đào vào miệng, rồi kín đáo nhả hạt vào một chiếc đĩa thủy tinh hình ôvan trước khi lấy giấy ăn lau miệng. Chưa bao giờ anh gặp một người phụ nữ khiến anh vui thú ngắm nhìn như thế. Cô nhai phần bánh quế, làm rơi những mẩu vụn lên bàn, rồi nhìn đĩa kem đã cạn đến tận đáy. Rõ ràng cô đang băn khoăn không biết có nên liếm nó hay không.

    Khi đã ăn uống xong, cô hỏi Ando các nội tạng của Ryuji đã được làm những xét nghiệm gì sau khi mổ pháp y. Thật là kỳ quặc khi nói chuyện về việc xử lý những nội tạng bị cắt bỏ với một cô gái mà anh vừa mới ngắm cô ăn món kem trái cây. Nhưng chuyện đang xảy ra như thế.

    Cách đây không lâu, anh đã phát cáu khi cố giải thích những xét nghiệm tương tự cho một thành viên trong gia đình của người đã mất. Có nhầm lẫn trong cách truyền đạt: người kia không hiểu rõ mẫu mô là để làm gì. Anh ta nghĩ nội tạng của người thân yêu được đặt trong các lọ, ngâm trong formaldehyde, Ando và anh ta đã mất rất nhiều thời gian để nói đi nói lại những điều vô bổ. Đối với Ando mẫu mô cũng quen thuộc như chiếc bút bi đối với một nhân viên văn phòng, nhưng anh nhận ra rằng hầu hết mọi người không biết mẫu mô trông ra sao, chúng lớn chừng nào, làm cách nào để lấy chúng, v.v.. trừ khi có người giải thích cặn kẽ cho họ. Do đó anh quyết định bắt đầu từ việc giải thích cho cô về mẫu mô.

    “Cô biết đấy, đó hoàn toàn là công việc trong văn phòng xét nghiệm. Trứơc hết, chúng tôi cắt một mẫu nhỏ của quả tim ở vùng bị nhồi máu và ngâm vào formaldehyde. Từ mẫu này, chúng tôi lại tách ra một phần nhỏ hơn có hình dạng giống như một lát sashimi rồi nhúng vào paraffin. Là sáp, cô biết đấy. Rồi chúng tôi lại tách ra một mẩu siêu nhỏ, tách lớp sáp ra, rồi tẩm màu. Lúc này chúng tôi có một mẫu mô, mẫu này được chuyển đến phòng xét nghiệm để phân tích. Sau đó, chỉ việc đợi kết quả.”

    “Vậy tôi có nên tưởng tượng một lát tim mỏng bị ép chặt giữa hai tấm kính không?”

    “Gần như thế đấy.”

    “Và điều đó làm cho việc xét nghiệm dễ dàng hơn?”

    “Tất nhiên rồi. Chúng tôi tẩm màu để các cấu trúc tế bào của nó có thể quan sát được dưới kính hiển vi.”

    “Anh đã xem chưa?”

    Xem? Xem cái gì? Tế bào của Ryuji, tất nhiên rồi. Dù vậy, Ando nghĩ câu hỏi của Mai có một sắc thái kỳ lạ.

    “Có chứ, tôi có nhìn qua trước khi gửi nó đến phòng xét nghiệm.”

    “Nó như thế nào?” Lúc này cô đã rướn người về phía trước.

    “Bị nghẽn máu ở động mạch vành trái, ngay trước nhánh động mạch mũ bên trái. Máu không thể lưu thông được, dẫn đến tim Ryuji ngừng đập. Tôi nghĩ mình đã giải thích rồi, chúng tôi lấy những mẫu mô đã cắt ra và quan sát chúng dưới kính hiển vi. Tôi ngạc nhiên về cái mình phát hiện được. Cô biết đấy, thông thường, đau tim là do động mạch bị cứng lại: cholesterol hoặc các chất béo khác tích tụ, làm hẹp chỗ máu chảy qua, cho đến khi một trong những vùng vữa động mạch này vỡ ra, làm nghẽn các động mạch. Nhưng trong trường hợp của Ryuji, dù có sự nghẽn máu, nhưng không phải do xơ cứng động mạch. Chừng đó đã rõ.”

    “Vậy là vì cái gì?” Câu hỏi của Mai ngắn gọn và đúng trọng tâm.

    Câu trả lời của Ando cũng ngắn gọn. “Saccôm (1)”

    “Saccôm?”

    “Đúng vậy. Chúng tôi chưa xác định liệu các tế bào đó có thuộc một mô cụ thể nào không, hoặc liệu đó có phải là một khối u chưa định hình hay không, nhưng ít nhất, chúng tôi chưa bao giờ thấy nó trước đây trong tunica intima (2) hay tunica media (3). Nói một cách đơn giản, cơ thể anh ấy đã phát triển một khối u lạ và khối u này đã ngăn lưu thông máu."

    “Vậy chúng giống như những tế bào ung thư?”

    “Có thể chi là như vậy. Nhưng thông thường, saccôm không xuất hiện trong các mạch máu. Điều đó là không thể.”

    “Nhưng khi có kết quả, anh sẽ biết được cái gì gây nên saccôm, đúng không?”

    Ando lắc đầu cười. “Chúng tôi có lẽ không biết được, trừ phi có những triệu chứng khác. Tôi chắc là không cần lấy AIDS làm ví dụ...”

    Thậm chí trong thế giới ngày nay, khi khoa học dường như có quyền lực vô hạn, thì vẫn còn nhiều bệnh mà người ta vẫn chưa biết được căn nguyên. Không có cách nào để chắc triệu chứng đang nói đến có đúng là một phần của hội chứng lớn hơn đã được biết đến hay không.

    Ando nói tiếp: “Còn một khả năng nữa. Ryuji có thể bị một khuyết tật bẩm sinh trong động mạch vành.”

    Một người ngoại đạo cũng có thể hiểu được điều này nghĩa là gì. Nếu Ryuji sinh ra với khối u như thế trong động mạch, khả năng sống một cuộc sống năng động sẽ suy giảm nghiêm trọng.

    “Nhưng giáo sư Takayama...”

    “Tôi biết. Anh ta là ngôi sao điền kinh ở trường đại học. Môn sở trường của anh ta là đẩy tạ, tôi tin thế.”

    “Đúng.”

    “Cho nên thật khó tưởng tượng rằng khối u đã xuất hiện ngay từ lúc sinh ra. Đó là lý do tôi muốn hỏi cô liệu có bao giờ Ryuji than phiền về những cơn đau trong ngực, hoặc cái gì đó tương tự không?”

    Mối quan hệ giữa Ando và Ryuji về cơ bản đã chấm dứt khi họ tốt nghiệp. Họ nói “chào anh” nếu đi ngang qua trong hành lang trường đại học, chỉ có vậy thôi. Ando chắc chắn không nhận thấy bất kỳ thay đổi nào về tình trạng thể chất của Ryuji.

    “Chúng tôi có quan hệ với nhau gần hai năm rồi.”

    “Tôi hiểu. Có bao giờ anh ấy đề cập câu chuyện gì với cô trong khoảng thời gian đó không?”

    “Anh ấy khỏe hơn những người khác. Tôi thậm chí không thể nhớ được anh ấy có bị cảm hay không. Anh ấy không thích uống rượu, mặc dù vậy, nếu anh ấy có vấn đề gì thì cũng không nói ra. Tôi chắn chắn không nhận thấy điều gì hết.”

    “Không có gì? Hoàn toàn không có gì sao?”

    “Ờ... chỉ thế thôi, anh hiểu mà.”

    Ando đột nhiên nhớ ra rằng anh không gọi Mai đến đây để báo cáo với cô về cuộc khám nghiệm tử thi. Cô gọi anh đến để nói điều gì xảy ra khi cô đang sắp xếp tài liệu của Ryuji trong đêm hôm tang lễ.

    “Được rồi. Giờ thì, hãy nghe câu chuyện của cô nào.”

    “Tôi không chắc nó có liên quan đến cái chết của giáo sư không.” Trông Mai thật đáng yêu khi cô nói vẻ dè dặt, Ando nhìn cô với ánh mắt chăm chú, cố thúc giục cô tiếp tục.

    “Nói cho tôi nghe đi.”

    “Vâng, mười đêm trước đây, tôi rời lễ viếng sớm. Tôi đến căn hộ của giáo sư để sắp xếp một công trình chưa công bố của anh ấy. Trong khi tôi đang sắp xếp thì có chuông điện thoại. Tôi không biết phải làm gì, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhấc máy lên. Đó lá Asakawa, người bạn của giáo sư hồi trung học.”

    “Cô biết người này không?”

    “Chúng tôi đã gặp nhau một lần. Chúng tôi tình cờ gặp nhau tại căn hộ của giáo sư bốn hay năm ngày trước khi anh ấy chết.”

    “Là đàn ông à?”

    “Tất nhiên rồi.”

    “Ừ. Rồi sao nữa?”

    “Anh ta dường như không biết giáo sư đã chết. Do đó tôi kể ngắn gọn cho anh ta chuyện đã xảy ra tối hôm trước. Asakawa dường như thực sự bị sốc. Anh ta bảo sẽ đến đó ngay.”

    “Nghĩa là...”

    “Đến căn hộ của giáo sư Takayama.”

    “Rồi anh ta có đến không?”

    “Có, sớm hơn tôi tưởng. Anh ta đi vào và nhìn quanh phòng như thể tìm cái gì đó. Anh ta hỏi đi hỏi lại liệu tôi có để ý thấy điều gì không. Anh ta giống như một người bị dồn vào chân tường. Anh ta không ngớt hỏi liệu tôi có để ý thấy bất cứ điều gì lạ về hiện trường ngay sau khi giáo sư chết không. Nhưng điều khiến tôi thấy lạ chính là điều anh ta nói sau đấy.”

    Cô dừng lại và nhấp một ngụm nước.

    “Vậy... anh ta nói gí?”

    “Tôi nhớ rõ câu đó. Anh ta nói: ‘Anh ấy không nói với cô có gì ở đó vào phút cuối sao? Không một lời trăng trối? Không một lời, chẳng hạn như, về một cuốn băng sao?'”

    “Một cuốn băng?”

    “Đúng. Thật lạ phải không?”

    Thật là một điều bất ngờ và không phù hợp để nhắc đến trong câu chuyện về cái chết đột ngột của Ryuji tối hôm trước. Tại sao lại nói điều đó?

    “Vậy, cô có nghe Ryuji nói gì về cuốn băng không?”

    “Không. Không hề.”

    “Một cuốn băng ư?” Ando lẩm bẩm, dựa lưng vào ghế. Anh cảm nhận thấy bí ẩn bao trùm nhân vật Asakawa này, người đã đến căn hộ của Ryuji vào đêm hôm khám nghiệm tử thi.

    “Dù sao thì, tôi đang tự hỏi - tôi không phải chuyên gia, nhưng liệu có khả năng gì đó ghi trên cuộn băng đã gây sốc đến nỗi làm anh ấy bị đau tim không?”

    “Ừmm.”

    Ando nghĩ anh hiểu điều khiến Mai lo lắng. Chắc cô đã quá lúng túng, thậm chí không đề cập đến vấn đề đó cho đến khi biết chắc nguyên nhân cái chết. Điều này làm cho anh nhớ lại một bộ phim trinh thám đã xem trên truyền hình cáp cách đây hai, ba năm. Một phụ nữ ngoại tình với cầp dưới của chồng mình, nhưng cô ta bị gài bẫy. Ai đó đã quay hình hai người đi vào nhà nghỉ, ghi lại tất cả, sau đó cuộn băng được gửi đến cho cô ta kèm theo thư tống tiền. Ở nhà, cô ta đưa cuốn băng vào đầu máy VCR rồi nhìn lên màn hình. Màn hình muỗi, rồi một hình ảnh xuất hiện. Cơ thể trần truồng của một phụ nữ đang đè lên một thanh niên. Thở hổn hển. Ngay lập tức cô ta nhận ra chính là mình trên màn hình. Cô ta ngất đi. Đó là một cảnh tầm thường và tục tĩu đến nỗi Ando cảm thấy mình như một tên ngốc khi xem bộ phim.

    Rõ ràng là có thể dùng một cuốn băng để tạo ra những kích thích hình ảnh và âm thanh gây sốc cho hệ thần kinh của một người. Nếu như các điều kiện tệ hại đó được đáp ứng, khả năng dẫn đến cái chết là không thể bỏ qua. Nhưng Ando đã kiểm tra thi thể của Ryuji từng chi tiết. Anh thậm chí còn lấy vài lát trên động mạch vành làm mẫu mô.

    “Không, chuyện này không liên quan. Anh ấy chắc chắn bị nghẽn động mạch vành trái. Thêm nữa, cô hiểu Ryuji mà. Cô thực sự nghĩ anh ấy chết do sốc khi xem một cuốn băng sao?” Anh cười to khi nói thế.

    “Không, tất nhiên là không...” Mai hòa theo với một tiếng cười yếu ớt. Vậy nghĩa là ấn tượng của họ về Ryuji giống nhau. Anh ta là một kẻ gan lì ghê gớm, cột sống bằng thép nguyên chất. Phải là cái gì đấy phi thường lắm mới có thể khiến anh ta rung động linh hồn hoặc thể xác.

    “Cô có biềt làm cách nào để liên hệ được với ông Asakawa này không?”

    “Tôi rất tiếc...” Mai định nói là không, nhưng rồi cô lấy tay che miệng. “Không, nhưng đợi đã, tôi nhớ là giáo sư giới thiệu anh ta là Kazuyuki Asakawa làm việc cho báo Tin tức Hằng ngày.”

    “Kazuyuki Asakawa làm việc cho báo Tin tức Hằng ngày.” Ando ghi vào cuốn sổ của mình. Nếu gọi điện đến tòa báo, anh sẽ dễ dàng tìm được thông tin liên hệ của người này. Có lẽ bây giờ Ando cần nói chuyện với anh ta.

    Dường như Mai thoáng thấy những gì anh ta viết trong cuốn sổ. Cô chống tay lên cằm nói, “Hừm.”

    “Gì cơ?” Ando ngước nhìn cô.

    “Vậy đó là cách anh viết Kazuyuki.”

    Ando nhìn lại mấy trang giấy.

    Mất một lát anh mới hiểu ý của cô. Có một số cách kết hợp khác nhau các ký tự có thể dùng để đánh vần tên họ “Asakawa”. Điều đó cũng đúng với tên “Kazuyuki”. Thông thường, anh sẽ hỏi dùng những ký tự nào, hoặc viết tên theo lối phiên âm. Nhưng thay vì thế, anh không ngại viết bằng chữ tượng hình, như thể cái tên này anh biết từ lâu rồi.

    Đôi mắt Mai mở to khi cô hỏi, “Làm sao anh biết nó được viết như thế?"

    Ando không thể trả lời. Đây có phải là một dạng điềm báo không? Anh cảm thấy phải tiếp xúc với người đàn ông này sớm.


    ---------------
    Chú thích:
    (1): Saccôm là một dạng ung thư mô liên kết (xương, sụn, mỡ) dẫn đến sự phát triển của các trung bì. Thuật ngữ này dung để phân biệt với cacxinôma, ung thư biểu bì ở các bộ phận biểu mô (ngực, ruột kết, tuỵ và các bộ phận khác). Tuy nhiên, do sự tiến hoá trong hiểu biết về nguồn gốc mô, thuật ngữ saccôm đôi khi còn được dùng để chỉ các khối u có nguồn gốc từ biểu mô. (ND) [tất cả các chú thích đều của người dịch]
    (2): Lớp trong cùng của động mạch
    (3): Lớp giữa của động mạch

    --- Hết Chương 4 - Phần Một ---

  3. The Following User Says Thank You to sarujun For This Useful Post:

    A Châu (22-01-2014)

  4. #13
    Ronin
    A Châu's Avatar


    Thành Viên Thứ: 192493
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 330
    Thanks
    41
    Thanked 744 Times in 208 Posts

    Vòng xoáy chết - Phần Một - 5

    5



    Lần đầu tiên trong gần một năm rưỡi, Ando cho phép mình uống một chút sakê trong bữa tối. Kể từ cái chết của đứa con, đây là lần đầu tiên anh uống rượu. Anh từng thích uống rượu. Không phải anh bỏ uống rượu do cảm giác tội lỗi về cái chết của con mình. Trước hết là bởi rượu có xu hướng phóng đại tâm trạng của anh. Nếu anh đang vui, rượu làm cho anh vui tung mừng hớn hở; nếu anh thấy buồn, rượu chỉ làm anh buồn hơn. Một năm rưỡi qua anh chìm đắm trong đau buồn, do đó đương nhiên anh không thể uống rượu được. Anh có cảm giác rằng nếu chỉ uống một ngụm, anh sẽ không thể dừng lại được sự thôi thúc tìm đến cái chết nếu nó xuất hiện. Anh không đủ can đảm để làm như thế.

    Trời đang mưa, cơn mưa hiếm hoi vào cuối tháng Mười. Một cơn mưa bụi, lất phất như làn khói dưới tán ô anh đang cầm, làm ướt cổ anh. Anh không thấy lạnh. Cám giác ấm áp nhẹ nhàng vì rưôu sakê sưởi ấm cơ thể. Trên đường đi bộ về nhà, anh liên tục đưa tay ra khỏi ô xem có hứng được giọt mưa nào không, nhưng không được. Cơn mưa hình như không phải từ trên trời rớt xuống, mà từ dưới đất bay lên.

    Trên đường ra khỏi nhà ga, anh loay hoay trước một cửa hàng tạp phẩm, định mua một chai rượu whisky. Phía trên kia, những tòa nhà chọc trời cao vút, sáng rực. Quang cảnh thành phố trôn đẹp hơn so với bất cứ phong cảnh thiên nhiên nào. Các tòa nhà công quyền, tất cả đều sáng đèn, rực rỡ trong mưa. Anh nhìn chăm chú ánh đèn đỏ lóe lên trên nóc một tòa cao ốc cho đến khi nó bắt đầu giống như một thông điệp trong mật mã Morse. Ánh đèn chớp rồi tắt, chậm rãi như một con quái vật đần độn không biết nói năng sao cho rõ ràng.

    Từ khi ly thân với vợ, anh sống trong một khu chung cư bốn tầng tồi tàn đối diện công viên Yoyogi. Đó đúng là một bước thụt lùi so với khu căn hộ ở Nam Aoyama nơi anh sống trứơc đây. Không có bãi đỗ xe nên anh phải từ bỏ chiếc BMW mới mua. Ở trong căn hộ nhỏ tồi tàn của mình, anh có cảm giác như trở về với thời sinh viên. Không có gì nơi đây gợi cho thấy rằng anh quan tâm đến việc mình sống như thế nào. Đồ đạc duy nhất trong nhà là một tủ sách và một chiếc giường nhôm.

    Anh bước vào nhà, đi đến mở cửa sổ. Điện thoại reo.

    "A lô?"

    "Tôi đây."

    Anh nhận ra người gọi điện ngay lập tức. Chỉ một người duy nhất bắt đầu cuộc điện thoại với anh như thế, không bận tâm xưng danh: Miyashita, một người bạn khác của anh hồi đại học. Miyashita hiện đang là trợ lý nghiên cứu ở khoa Bệnh học.

    "Xin lỗi vì tôi không gọi." Ando biết tại sao Miyashita lại gọi điện, vậy nên anh xin lỗi trước khi có thể bị quở trách.

    "Hôm nay tôi đến phòng xét nghiệm chỗ cậu."

    "Tôi ở phòng Giám định Pháp y."

    "Có hai công việc ăn lương chắc là hay lắm."

    "Cậu nói gì thế? Việc của cậu mới hái ra tiền."

    "Bỏ qua đi. Cậu chưa trả lời là có đến dự bữa tiệc chia tay của Funakoshi hay không.?"

    Funakoshi, ở khoa Nội, sắp nghỉ việc để về tiếp quản phòng khám của cha mình; ông bố sắp nghỉ hưu. Miyashita tự đứng ra tổ chức một buổi tiệc chia tay. Anh ta đã báo cho Ando biết thời gian và địa điểm, đáng ra Ando phải trả lời ngay rằng mình có đến dự được hay không. Anh bận rộn với những việc khác rồi quên mất. Nếu con trai anh không chết, có lẽ chính Ando là người sẽ tổ chức một buổi tiệc chia tay hoành tráng. Công việc của anh trong lĩnh vực pháp y lã ra chỉ là tạm thời, một bước đệm. Anh đã dự tính hành nghề cho thật thuần thục, sau đó sẽ chuyển sang công việc khám chữa bệnh nhằm chuẩn bị cho việc tiếp quản phòng khám của ông bố vợ... Chỉ một phút bất cẩn, tất cả dự định đó đã tan tành.

    "Bao giờ đấy?" Ando kẹp ống nghe giữa tai và vai trong khi lật giở cuốn sổ ghi chép của mình.

    "Thứ Sáu tuần tới."

    "Thứ Sáu à?" Anh không cần kiểm tra lại. Mới cách đây ba tiếng, khi anh và Mai chia tay, họ đã hẹn ăn tối vào đúng hôm đó. Sáu giờ ngày thứ Sáu. Rõ ràng đấy là cuộc hẹn cần được ưu tiên. Lần đầu tiên anh hẹn đi ăn tối với một cô gái là cách đây mười năm, nhưng không hiểu do đâu mà cô ta không đến. Không đời nào anh chịu để cho chuyện đó lặp lại lần nữa. Ando cảm thấy cuộc hẹn này có thể quyết định anh có bao giờ thoát khỏi cơn ác mộng dài hiện tại không.

    "Có chuyện gì thế?" Miyashita mè nheo.

    "Rất tiếc, nhưng tôi không đến được. Có hẹn trước rồi."

    "Thật ư? Cậu có chắc không phải vì lý do cũ rích ấy chứ?"

    Lý do cũ rích? Ando không hiếu nghĩa là gì. Anh không nhớ mình có thường viện lý do nào để từ chối các lời mời của bạn bè không.

    "Lý do cũ rích nào?"

    "Rằng cậu không uống rượu ấy.Tôi biết cậu từng uống như hũ chìm mà."

    "Không phải thế."

    "Nghe này, nếu cậu không muốn uống thì không cần phải uống. Dùng trà Ô Long hoặc cái gì đại loại cũng được. Nhưng cậu phải đến đấy."

    "Tôi đã bảo không phải thế mà."

    "Vậy là cậu có thể uống?"

    "Đại khái thế."

    "Chờ đã - cậu đang theo đuổi cô nào à?"

    Trực giác của Miyashita sắc bén hơn nhiều so với những gì người ta đoán được khi nhìn vẻ bề ngoài mập mạp của anh ta. Ando luôn cố thẳng thắn hết mức khi nói chuyện với Miyashita, nhưng anh không thể chắc có thể nói mình đang "theo đuổi" một người phụ nữ chỉ mới gặp hai lần.Anh không biết trả lời thế nào, vậy nên anh chẳng nói gì cả.

    "Cô ta hẳn phải như thế nào đó thì mới khiến cậu quên bữa tiệc chia tay của Funakoshi."

    Ando vẫn không nói gì.

    "Thế thì, tôi mừng cho cậu. Đừng lo - này, sao không đưa cô ấy đến? Chúng tôi sẽ đón tiếp cô ấy, cậu biết mà. Với vòng tay rộng mở."

    "Chúng tôi chưa đến mức đó."

    "Cậu làm ăn chậm quá?"

    "Có thế nói như thế."

    "Ờ, tôi không thể làm khó cậu nữa."

    "Xin lỗi nhé."

    "Cậu có biết đã xin lỗi tôi bao nhiêu lần hôm nay chưa? Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ để cậu vắng mặt. Và để giải thích cho việc đó, tôi sẽ loan tin là cậu đã có bạn gái, cậu cứ liệu đấy."

    Miyashita cười lớn, và Ando biết rằng anh sẽ không thể bực mình với gã này được. Sự an ủi duy nhất mà Ando đón nhận trong những ngày buồn rứt ruột, sau khi con chết và vợ bỏ, là từ một món quà Miyashita đã tặng anh. Miyashita không nói với anh "hãy vui lên" hoặc bất cứ lời vô nghĩa nào kiều thế; thay vào đó anh ta tặng Ando một cuốn tiểu thuyết và nói "Đọc cái này đi." Lần đầu tiên Ando biết bạn mình quan tâm đến văn chương; cũng là lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng sách có thể mang lại sức mạnh thực sự. Cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại Bildungsroman 1, kể về một thanh niên bị tổn thương cả về tình cảm lẫn thể xác đã học cách vượt qua quá khứ của mình. Cuốn sách vẫn chiếm một chỗ trang trọng trên giá sách của Ando.

    "Nhân tiện." Ando thay đổi chủ đề, "cậu có biết gì về mẫu mô của Ryuji không?"

    Chính khoa Bệnh học chỗ Miyashita là nơi thường xuyên xử lý các bệnh phẩm cần được phân tích.

    "À, cái đó." Miyashita thở dài.

    "Có chuyện gì thế?"

    "Tôi không biễt phải nói với cậu như thế nào. Tôi không thể hiểu làm sao cả. Cậu nghĩ giáo sư Seki là người thế nào?"

    Seki là bác sĩ phụ trách phòng thí nghiệm bệnh lý. Ông nổi tiếng với nghiên cứu về sự hình thành ban đầu của các tế bào ung thư.

    "Tôi nghĩ về ông ta thế nào à? Là sao?"

    "Ông già ấy đôi khi hay nói những điều buồn cười."

    "Ông ta nói gì?"

    "Ông ta không quan tâm đến sự tắc nghẽn động mạch. Câu có nhớ phần họng bị ung loét không?"

    "Tất nhiên."

    Chỗ ung loét đó không đáng chú ý lắm, nhưng anh vẫn nhớ rõ. Anh đã bỏ qua nó nếu người trợ lý không lưu ý anh. Sau khi mổ, anh đã cắt toàn bộ phần bị ung loét.

    "Ông ta chỉ nhìn cài đó một lần bằng mắt thường, và cậu nghĩ ông gì nói nó giống cài gì?"

    "Thôi đi, nói tôi nghe nào."

    "Được rồi, được rồi, tôi nói đây: ông ta bảo nó giống cái ta nhìn thấy trên người bị bệnh đậu mùa."

    "Bệnh đậu mùa?" Ando vô tình kêu lên.

    Đậu mùa đã bị xóa sổ sau một đợt tiêm chủng được tiến hành trên toàn cầu. Kể từ một ca ở Somalia năm 1977, trên thế giới chưa có báo cáo về một bệnh nhân nào khác. Năm 1979, Tổ chức Y tế Thế giới tuyên bố bệnh đậu mùa đã bị xóa sổ. Đậu mùa chỉ ảnh hưởng trên người. Không có nạn nhân nghĩa là virus đã thực sự tuyệt diệt. Những mẫu virus cuối cùng được giữ đông lạnh trong nitơ lỏng tại Matxcơva và một phòng thí nghiệm ở Atlanta, bang Georgia. Nếu xuất hiện một ca mới, chỉ có thể xuất phát từ một trong hai cơ sở nghiên cứu này, nhưng với sự thắt chặt an ninh ở những nơi có loại virus này thì điều đó không thể xảy ra được.

    "Ngạc nhiên chưa?"

    "Chắc chắn là có nhầm lẫn."

    "Có thể lắm. Nhưng ông già nói thế đấy. Tôn trọng ý kiến của ông ta đi nào."

    "Bao giờ cậu có kết quả?"

    "Khoảng một tuần. Nghe này, nếu thực sự chúng ta phát hiện ra virus đậu mùa, thì có chuyện lớn với cậu đấy."

    Giọng Miyashita có vẻ sửng sốt; chính Ando cũng không tin điều này. Anh tin chắc đó là một nhầm lẫn hoặc gì đó tương tự. Chuyện này cũng hiển nhiên, vì các giáo sư ngành y ở tuổi anh chưa có dịp nhìn tận mắt một bệnh nhân đậu mùa. Cách duy nhất để tìm hiểu về bệnh này là thông qua các chuyên gia nghiên cứu về virus. Ando đã có lần nhìn thấy trong một quyển sách tấm ảnh một đứa trẻ bị phát ban đậu mùa. Một đứa trẻ đáng yêu, bị những mụn mủ to bằng hạt đậu hủy hoại tàn nhẫn, đang hướng cái nhìn trống rỗng vào máy ảnh. Những vết lở loét là đặc điểm đầu tiên nhìn thấy được của bệnh đậu mùa. Ando nhớ hình như đã được đọc ở đâu đó rằng bệnh lên đến đỉnh điểm một tuần sau khi nhiễm.

    "Trước hết, Ryuji không có phát ban trên da."

    Điều đó nhìn qua cũng có thể thấy rất rõ. Da của Ryuji trơn bóng dưới ánh đèn.

    "Nghe này. Điều này quá ngớ ngẩn, thậm chí tôi còn không muốn nói đến. Cậu có biết đậu mùa có xu hướng tạo ra các vật cản trong máu, với tỉ lệ tử vong gần 100% không?"

    Ando lắc đầu, "Không."

    "Thế mà có đấy."

    "Đừng bảo tôi đấy là nguyên nhân khiến Ryuji bị nghẽn động mạch."

    "Tốt thôi, thì tôi sẽ không nói. Nhưng nghe này, các saccôm ở thành trong động mạch của anh ta - thế đó là cái gì? Cậu đã quan sát nó dưới kính hiển vi chưa?"

    Ando không trả lời.

    "Điều gì đã gây ra cái đó?"

    Ando không trả lời được.

    "Tôi hi vọng cậu đã tiêm chủng," Miyashita cười. "Dù sao, chuyện khá hài hước phải không? Nếu mọi việc xảy ra như thế."

    "Đừng đùa nữa, tôi đang nghĩ chuyện khác."

    "Chuyện gì?"

    "Quên bệnh đậu mùa đi, nhưng giả sử saccôm trong động mạch của anh ta thực sự do một loại virus nào đó gây ra, hẳn phải có những người khác bị chết với các triệu chứng tương tự."

    Miyashita lẩm bẩm. Anh ta đang cân nhắc các khả năng. "Có thể lắm. Không thể loại trừ được."

    "Nếu cậu rảnh rỗi, thử hỏi người ở bệnh viện đại học khác xem? Cậu có nhiều mối quen biết. Sẽ không khó đâu."

    "Hiểu rồi. Tôi sẽ xem liệu còn thi thể nào có những triệu chứng tương tự không. Nếu nó đúng là một phần của một hội chứng lớn hơn, thì chúng ta gặp rắc rối rồi."

    "Đừng lo. Chúng ta sẽ có một trò để cười về chuyện này. Tôi cá đấy."

    Họ chào tạm biệt và gác máy cùng một lúc.

    Không khí ban đêm ẩm thấp lẻn vào phòng qua cửa sổ đang mở. Ando ra đóng lại, anh ngó đầu ra ngoài trước khi đóng. Mưa dường như đã tạnh. Đường phố ngay phía dưới được chiếu sáng bởi những cột đèn đặt cách đều nhau; những vết bánh xe đã khô song song chạy dài típ tắp. Ánh sáng đèn pha chảy tràn trên đường cao tốc Metropolitan số 4. Hơi nước hòa lẫn vào tiếng ồn ào không dứt của thành phố, chuyển thành một cơn lốc nhẹ. Anh đóng sập cửa sổ, làm vụt tắt âm thanh. Ando lấy một cuốn từ điển y khoa trên giá sách và giở ra. Anh hầu như chẳng biết gì về đậu mùa cả. Chẳng ích gì khi nghiên cứu bệnh đó trừ khi bạn quan tâm về mặt học thuật đối với các loại virus. Virus đậu mùa là tên phổ biến của các loại virus variloa major và variloa minor, thuộc giống orthopoxvirus, trong họ virus truyền bệnh. Varuika major có tỷ lệ gây tử vong ba mươi đến năm mươi phần trăm, trong khi variola minor là dưới năm phần trăm. Ngoài ra cũng có những virus gây bệnh đối với khỉ, thỏ bò và chuột, nhưng gần như không có ca nào như thế ở Nhật Bản; thậm chí nếu có bùng phát, chúng cũng không làm phát triển đến mức nguy hiểm nghiêm trọng, chỉ gây mẩn đỏ cục bộ là cùng.

    Ando gấp cuốn từ điển lại. Chuyện có vẻ buồn cười. Giáo sư Seki chỉ nhìn thoáng qua bằng mắt thường vào vết loét. Hơn nữa điều ông ta nói hầu như không phải chẩn đoán cuối cùng. Ông ta chỉ nói vùng bị ảnh hưởng trông giống triệu trứng bệnh đậu mùa. Ando cứ tự phản bác trở đi trở lại. Tại sao anh cố phủ nhận khả năng này? Đơn giản thôi: nếu virus được phát hiện trên thi thể Ryuji, thì anh sẽ phải lo lắng liệu Mai Takano có bị nhiễm không. Cô và Ryuji đã chung đụng với nhau. Trong trường hợp là đậu mùa, phát ban sẽ xuất hiện ở màng nhầy trong miệng; khi chúng sưng mủ, virus sẽ phát tán. Do đó, nước bọt là trung gian chính gây phát tán bệnh. Hình ảnh đôi môi của Mai chạm vào mội của Ryuji cứ nhảy múa trong đầu anh. Anh vội xua chúng đi.

    Anh rót whisky vào ly và uống một hơi cạn sạch. Rượu, sau một năm rưỡi không uống, có tác động mạnh mẽ tới anh. Khi nó đốt cháy cổ họng và thấm vào dạ dày, anh chìm trong mê lịm. Anh ngồi trên sàn, dựa lưng vào giường, tay chân dang ra thoải mái. Chỉ một phần não của anh còn tỉnh táo. Anh nhìn chằm chằm vào những vết loang lỗ trên trần.

    Một ngày trước khi con trai chết đuối, Ando đã mơ về biển. Giờ nghĩ lại, anh hiểu rằng giấc mơ đã thành sự thật. Anh đã biết định mệnh của con trai mình mà vẫn không thể làm được gì. Nỗi ân hận biến anh thành một người thận trọng hơn từ đó.

    Và giờ đây, anh đang có linh cảm rõ ràng. Một mẩu báo đã lòi ra khỏi bụng Ryuji sau khi mổ, anh dùng những số được viết trên báo để tìm ra từ "ring". Anh không thể tin đó chỉ là trùng hợp. Ryuji đã cố nói với anh điều gì đó - theo cách của anh ta, bằng một phương tiện mà chỉ anh ta mới có thể làm chủ được. Lúc này đây, hầu hết thi thể của Ryuji đã thành tro, tất cả ngoại trừ một phần nhỏ còn lại dưới dạng mẫu mô. Ando có cảm giác rằng thậm chí trong trạng thái là một mẫu mô bị tách ra như vậy, Ryuji vẫn cố nói với anh. Đó là lý do anh cảm thấy bạn mình vẫn còn sống. Thi thể của anh ta đã bị thiêu, nhưng Ryuji không câm lặng, không mất đi cách thức truyền tải thông điệp của mình.

    Ando tiếp tục vương vấn với ý nghĩ này khi đang ở bên bờ không tỉnh táo của tấm trí. Một dạng ảo ánh nhất định - đó có thể là một chuyện đùa mà cũng có thể là chuyện cí thực - đang tạo ra một tình tiết mới.

    Hoàn toàn nực cười.

    Lý lẽ khách quan đã lên tiếng. Trong khoảnh khắc đó, Ando cảm giác anh đang nhìn chằm chằm vào chính bản thân mình, tay chân dang rộng, đầu tựa vào giường, dưới con mắt của một linh hồn đã lìa khỏi xác. Tư thế của cơ thể anh trông rất quen thuộc. Anh đã nhìn thấy tư thế này đâu đó trong thời gian gần đây. Trong cơn buồn ngủ đang chế ngự, anh nhớ lại những tấm ảnh Polaroid chụp thi thể Ryuji. Tư thế đó giống y như vậy: đầu dựa vào giường, tay chân dang rộng. Anh cố cưỡng lại cơn buồn ngủ, đứng dậy lê thân lên giường rồi kéo chăn đắp lại. Anh không ngăn nổi cơn run rẩy cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

    --

    (1) Buildungsroman: tiếng Đức, nghĩa là tiểu thuyết giáo dục, nói về sự phát triển tâm lý, đạo đức và xã hội của nhân vật chính (thường là người trẻ)

    --- Hết Chương 5 - Phần Một ---
    Chữ ký của A Châu

  5. #14
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    Vòng xoáy chết - Phần Một - 6

    6



    Anh đã hoàn thành ca khám nghiệm tử thi thứ hai ở cơ quan Giám định Pháp y, sau đó quay trở về bệnh viện, để lại cộng việc thu dọn cho các động nghiệp thực hiện. Miyashita đã liên lạc với anh, bóng gió về một tiến triển trong việc tìm kiếm nguyên nhân cái chết của Ryuji, và từ đó Ando thấy sốt sắng. Anh lao nhanh lên bậc thang ra khỏi tàu điện ngầm.

    Anh đi vào bệnh viện đại học qua cổng chính, rồi băng qua khu nhà cũ. Khu nhà mới, nơi cổng chính, vừa được xây cách đây hai năm. Đó là một tòa nhà mười bảy tầng rất hiện đại kết nối qua một tổ chức một tổ hợp phức tạp những hành lang và cầu thang đến khu nhà cũ, vốn đông đúc như một khu chung cư cao tầng. Toàn bộ nơi này trông như một mê cung. Những người lần đầu đến đây luôn bị lạc. Hai khu nhà mới và cũ quyện vào nhau, màu sắc, bề rộng, và mùi trong hành lang, thậm chí cả tiếng lộc cộc của giày trên sàn nhà cũng biến đổi khi anh bước đi. Khi dừng lại ở cửa sắt đánh dấu ranh giới và quay lại nhìn hành lang rộng của khu nhà mới, trong một thoáng, anh mất khả năng cảm nhận về phối cảnh. Anh mất tự chủ bởi một ảo giác rằng mình đang nhìn vào tương lai.

    Cánh cửa khoa Bệnh học để mở hé nên anh có thể nhìn thấy lưng của Miyashita. anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu. Thay vì lọt thỏm trong những thiết bị phòng xét nghiệm như Ando tưởng, bạn anh đang quay mặt về một chiếc bàn trung tâm, đọc một cuốn sách. Mặt gí sát vào quyển sách đang mở, anh ta lật rất nhanh những trang sách. Ando tiến đến gần rồi vỗ vai vạm vỡ của anh ta.

    Miyashita quay người, tháo kính ra, rồi gập cuốn sách lại để trên bàn. Gáy sách ghi nhan đề, Hướng dẫn cho người mới tìm hiểu tử vi. Ando ngạc nhiên.

    Miyashita xoay người trên ghế cho đến khi đối diện với Ando rồi hỏi, với vẻ mặt thành thật, “Thế sinh nhật cậu ngày mấy?”

    Lờ đi câu hỏi, Ando cầm cuốn sách tử vi giở ra.

    “Tử vi? Cậu là ai thế, nữ sinh trung học chắc?”

    “Cậu sẽ ngạc nhiên vì thứ này thường có tác dụng thế nào. Nói tôi nghe, cậu sinh ngày mấy.”

    “Thôi bỏ đi.” Ando lôi một chiếc ghế khác ở dưới bàn ra ngồi. Tuy nhiên anh cử động bất cẩn, làm cuốn sách rơi khỏi bàn. Nó rơi thụp xuống dưới bàn.

    “Bình tĩnh nào, có được không?” Miyashita cúi xuống nhặt cuốn sách lên – làm như đánh rơi quyển sách khiến anh ta tổn thương lắm. Nhưng Ando chẳng hứng thú gì với sách cả.

    “Thế cậu có tìm thấy virus nào không?” anh hỏi.

    Miyashita lắc đầu. “Trước tiên tôi kiểm tra ở các khoa Pháp y những trường đại học khác xem có thi thể nào có triệu chứng tương tự giống Ryuji không. Tôi đã có kết quả điều tra đó.”

    “Vậy, có trường hợp nào không?”

    “Có. Cho đến giờ tôi xác định được sáu ca.”

    “Sáu người chết.” Nhưng Ando chưa rõ con số đó là nhiều hay ít.

    “Những người tôi hỏi đều ngạc nhiên. Họ đều nghĩ mình là người duy nhất gặp trường hợp này.”

    “Cậu đang nói đến những trường đại học nào?”

    Miyashita tì bụng vào thành bàn, với tay lấy ngẫu nhiên một tập hồ sơ đặt phía trên.

    “Đại học Shuwa có hai ca, Đại học Taido một, và Đại học Yokodai ở Yokohama ba. Tất cả là sáu. Và rất có thể chúng ta có thêm nữa.”

    “Cho tôi xem nào,” Ando nói, đón lấy tập hồ sơ từ Miyashita.

    Buổi sáng hôm đó, Miyashita và đồng sự ở các trường đại học khác đã gửi fax cho nhau những hồ sơ liên quan. Tệp hồ sơ gồm những bản fax của bản sao các giấy chứng tử và báo cáo khám nghiệm tử thi gốc. Bởi vậy, chúng khá mờ và khó đọc. Ando lấy những bản fax ra khỏi kẹp hồ sơ và đọc lướt để biết thông tin liên quan.

    Trường hợp thứ nhất, thi thể được mổ tại Đại học Taido, Shuichi Iwata, 19 tuổi. Anh ta chết ngày 15 tháng 9, khoảng 11h đêm; anh bị ngã khi đang đi trong chiếc mô tô 50 phân khối tại đoạn phố giao nhau trước Ga Shinagawa. Khám nghiệm tử thi xác định rằng động mạch vành của anh ta bị nghẽn do sưng không rõ nguyên nhân, và sau đó xảy ra nhồi máu cơ tim.

    Hai trong ba tử thi được khám nghiệm tại Đại học Yokodai là một cặp tình nhân, họ chết cùng nhau. Takehiko Nomi, 19 tuổi và Haruko Tsuji, 17 tuổi. Khoảng trước rạng sáng ngày 6 tháng 9, thi thể của họ được phát hiện trong một chiếc ô tô đi thuê, đỗ ở chân núi Okusu, Yokosuka, quận Kanagawa. Khi thi thể được phát hiện, quần lót của Haruko Tsuji bị kéo xuống tận mắt cá, còn quần jean và quần đùi của Takehiko Nomi kéo xuống đầu gối. Rõ ràng họ đưa nhau vào khu vực nhiều cây cối định làm tình trên ô tô, rồi tim họ cùng ngừng đập. Khám nghiệm tử thi phát hiện các khối u lạ trong động mạch vành của họ, và lần này cũng bị tắc động mạch.

    Ando ngước mắt lên trần nhà, miệng lẩm bảm, “Cái quái gì thế này?”

    “Đôi tình nhân trong ô tô, đúng không nhỉ?”

    “Đúng. Họ bị đau tim cùng một lúc ở cùng một nơi. Và, kể cả Shuichi Iwata được khám nghiệm tử thi ở Taido, chúng ta có bốn ca nghẽn động mạch vành vào khoảng cùng một thời điểm. Chuyện gì đang xảy ra đây?”

    “Đó cũng không phải là triệu chứng duy nhất. Cậu đã xem trường hợp hai mẹ con chưa?”

    Ando nhìn tập hồ sơ. “Chưa, chưa xem.”

    “Cứ xem đi. Họ bị ung loét ở họng, giống như Ryuji.”

    Ando lật những tệp giấy cho đến khi anh tìm thấy tệp hồ sơ của một bà mẹ và đứa con gái được khám nghiệm tử thi ở Shuwa. Người mẹ là Shizu Asakawa, 30 tuổi và con gái Yoko, mới mười tám tháng.

    Khi Ando nhìn cái tên này, anh cảm thấy một điều gì thoáng nảy ra trong đầu. Anh ngưng tay một lúc, suy nghĩ. Có gì đó không ổn.

    “Có chuyện gì thế?” Miyashita ngó nhìn anh.

    “Không có gì.”

    Ando tiếp tục đọc. Ngày 21 tháng 10, khoảng buổi trưa, một chiếc xe do chồng Shizu lái chở hai mẹ con Shizu và Yoko đã gặp tai nạn gần lối ra Oi trên đường cao tốc Metropolitan Bayside. Hướng đi từ Urayasu đến Oi thường vẫn có tai nạn giao thông ở lối vào đường hầm Cảng Tokyo. Xe của gia đình Asakawa đâm vào một chiếc xe tải nhẹ nằm cuối dãy xe đang xếp hàng chở ra khỏi Oi. Chiếc xe hỏng nặng, người mẹ và cô con gái cùng ngồi ở ghế sau đã không qua khỏi, còn ông chồng Asakawa bị thương nặng.

    “Tại sao hai mẹ con họ bị mổ tử thi?” Ando thắc mắc. Không nhiều trường hởp yêu cầu giám định pháp y đối với người chết do tai nạn giao thông. Một cuộc giám định pháp y toàn diện như trường hợp hai mẹ con vừa rồi, với sự phê chuẩn của công tố viên, thường không xảy ra trừ phi có nghi ngờ tội phạm.

    “Đừng hỏi nữa. Cứ đọc tiếp đi?”

    “Sao cậu không mua cái máy fax mới? Khó đọc quá. Nó làm tôi điên đầu mất.” Ando nói, phẩy phẩy tờ giấy cuộn tròn trước mặt Miyashita. Anh chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra, vậy mà lại phải đánh vật với việc nắm bắt tình hình qua những bản in từ chiếc máy fax cổ lỗ đó.

    “Cậu đúng là đồ thiếu kiên nhẫn,” Miyashita mở lời, rồi bắt đầu giải thích. “Lúc đầu, mọi người cho rằng họ chết do vụ đụng xe. Nhưng khám nghiệm kỹ hơn cho thấy những vết thương không đe dọa đến tính mạng. Chiếc xe hoàn toàn bị nát, nhưng mặt khác, người mẹ và đứa bé ở ghế sau. Điều này có thể đã làm nảy sinh một vài nghi ngờ. Người ta tiến hành khám nghiệm chi tiết cả hai mẹ con. Và chắc chắn là, họ tìm thấy những vết thâm tím, vết xước trên mặt, chân và vân vân... do vụ tai nạn, nhưng những vết thương cho thấy không nguy hại đến tính mạng. Tôi nghĩ điều đó khiến người ta đưa vụ việc đến lĩnh vực chuyên môn của cậu.”

    Rất dễ dàng để xác định vết thương gây ra trên thi thể trước hay sau khi chết, dựa trên việc có hay không dấu hiệu nguy hiểm tính mạng. Trong trường hợp này, không nguy hiểm. Điều đó có nghĩa là: tai thời điểm đâm xe, người mẹ và đứa trẻ đã chết.

    “Vậy là, ông chồng lái xe lòng vòng chở người vợ và đứa con đã chết của mình?”

    Miyashita giơ tay. “Có vẻ như vậy.”

    Điều đó ngay lập tức giải thích tại sao lại phải giám định pháp y. Có lẽ người chồng đã quyết định tự tử, mang theo cả gia đình; anh ta đã bóp cổ vợ con, đưa họ lên xe lái đi tìm một chỗ thích hợp để kết liễu cuộc đời mình, nhưng lại gặp tai nạn trên đường. Tuy nhiên, giám định pháp y đã minh oan cho người chồng, vì Shizu và đứa trẻ bị nghẽn động mạch vành giống như những trường hợp kia. Họ không thể bị người chồng giết được. Họ chết vì suy tim khi ở trên đường cao tốc. không lâu trước vụ tai nạn.

    Một khi đã có kết luận như thế, không khó để đoán tại sao người chồng lại mất lái... Mất một lúc anh ta không thể nhận ra vợ con mình đã chết, có lẽ họ tắt thở lặng lẽ, do đó anh ta cứ tiếp tục lái xe, nghĩ rằng họ đang ngủ ở ghế sau. Họ đã co người như thế trong một khoảng thời gian rất lâu. Anh ta cố gắng đánh thức họ, một tay giữ vô lăng, tay kia với ra phía sau xe. Anh ta lay người vợ. Cô vợ không tỉnh dậy. Anh ta quay lại nhìn đường thật nhanh trước khi đặt tay lên đầu gối vợ. Rồi đột nhiên, anh ta nhận ra có gì khang khác đã xảy ra với vợ mình. Anh ta hoảng sợ, chỉ nhìn chằm chằm vào người vợ mình và đứa con, không nhận ra giao thông đang tắc nghẽn phía trước.

    Chuyện có lẽ ít nhiều xảy ra như thế. Cũng bị mất con trai nên Ando có thể hiểu rõ nỗi hoảng sợ mà người chồng kia cảm thấy. Anh cũng đã như thế. Giá như anh có thế vượt qua được nỗi hoảng sợ đó, có lẽ anh đã không mất Takanori... Nhưng trường hợp của người lái xe kia, vượt qua nỗi sợ hãi cũng không giúp được gì. Vợ con anh ta đã chết trước đó rồi.

    “Vậy chuyện gì xảy ra với người chồng?” Anh thấy đồng cảm với người đán ông này, người đã mất gia đình mới cách đây hai tuần.

    “Tất nhiên là anh ta được đưa vào viện.”

    “Chấn thương của anh ta có nặng không?”

    “Về thế chất thì dường như không nặng lắm. Chủ yếu là tinh thần anh ta bị ảnh hưởng.”

    “Tổn thương tinh thần?”

    “Từ khi người ta đưa anh ta cùng thi thể người vợ và đứa bé vào viện, anh ta bị căng trương lực (1).”

    “Tội nghiệp.” Anh không nghĩ ra được điều gì khác để nói. Thực tế đã nói lên đầy đủ mức độ của cú sốc tâm lý Asakawa gặp phải khi mất cả vợ lẫn con chỉ trong khoảnh khắc. Anh ta hẳn phải yêu thương họ sâu nặng lắm.

    Ando lấy tập fax khỏi tay Miyashita, chấm đầu ngón tay vào miệng và bắt đầu lật những tờ giấy mỏng lần nữa. Anh muốn biết người đàn ông kia ở bệnh viện nào. Anh tò mò những triệu chứng, anh nghĩ nếu Asakawa nằm ở một bệnh viện mà Ando quen ai đó, thì có thế lấy được nhiều thông tin hơn.

    Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là cái tên.

    Kazuyuki Asakawa.

    “Cái quái gì thế này?” Ando bật ra tiếng kêu nghe thật ngu ngốc, anh quá ngạc nhiên. “Kazuyuki Asakawa” chính xác là cái tên anh đã viết vào sổ hôm nọ. Người đàn ông đã đến căn hộ của Ryuji vào đêm sau khi Ryuji chết và hỏi dồn Mai về cuốn băng nào đó.

    “Cậu biết anh ta à?” Miyashita há hốc miệng.

    “Không, nhưng Ryuji biết.”

    “Thật sao?”

    “Người lái xe, gã Asakawa này, là bạn của Ryuji.”

    “Sao cậu biết?”

    Ando giải thích ngắn gọn những điều Mai đã kể cho anh nghe về cuộc viếng thăm của Asakawa. “Chuyện này không hay rồi.”

    Ando không cần phải nói cụ thể cái gì không hay. Tính cả Ryuji, đã có 7 người chết cùng một lý do. Bốn người vào ngày 5 tháng 9, một vào ngày 15 tháng 10, hai người ngày 21 tháng 10. Đôi tình nhân ở núi Okosu chết cùng một lúc, tương tự trường hợp hai mẹ con ở trong ô tô gặp tai nạn gần lối ra đường hầm phía Oi. Thành viên còn sống của gia đình ấy là một người bạn của Ryuji. Tất cả những người này, họ dường như có mối liên hệ với nhau theo cách nào hay cách khác, đã chết vì một saccôm mới phát hiện làm nghẽn động mạch vành. Lẽ tự nhiên, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Ando là anh đang đối mặt với một loại bệnh lây nhiễm. Vì phạm vi nạn nhân đền giờ rất hạn chế, có thể nhận ra rằng loại bệnh này không lan truyền trong không khí. Có lẽ, giống như AIDS, bệnh dịch mới này tương đối khó nhiễm dẫu có xét đến tính chất chết chóc của nó.

    Anh nghĩ đến Mai. Anh phải giả định rằng cô đã có tiếp xúc về thể xác với Ryuji. Điều đè nặng trong tâm trí anh là làm thế nào để giải thích cho cô diễn biến mới này. Cái duy nhất anh có thể nói với cô, về cơ bản, đó là cô đang gặp nguy hiểm. Thậm chí cảnh báo như vậy liệu có giúp được gì được không, nếu đó hóa ra là điều duy nhất anh có thể làm.

    Tốt hơn là mình nên đến Đại học Shuwa.

    Đơn giản là tập hồ sơ anh đang cầm không có đủ thông tin. Việc tốt nhất có thể làm bây giờ là nói chuyện trực tiếp với bác sĩ đã mổ tử thi vợ con Asakawa. Anh hỏi dùng điện thoại chỗ Miyashita, rồi nhấc mấy gọi đến Đại học Shuwa.


    ------------
    Chú thích:
    (1): Một hội chứng tâm thần, khi đó người bệnh từ chối tiếp xúc hoặc ăn uống, co cứng cơ, chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ.

    --- Hết chương 6 - Phần Một ---

  6. The Following User Says Thank You to sarujun For This Useful Post:

    A Châu (22-01-2014)

  7. #15
    Ronin
    A Châu's Avatar


    Thành Viên Thứ: 192493
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 330
    Thanks
    41
    Thanked 744 Times in 208 Posts

    Vòng xoáy chết - Phần Một - 7

    7



    Thứ Hai, sau ba ngày nghỉ cuối tuần, Ando đến trường Đại học Y Shuwa, nằm trong Khu Ota. Khi gọi điện từ phòng thí nghiệm của Miyashita, anh đã hối hả muốn có một cuộc hẹn ngay, nhưng người nghe máy đầu dây bên kia không bận tâm lắm, điềm tĩnh nói anh ta có thế sắp xếp thời gian gặp vào thứ Hai, nếu được. Ando đành phải đồng ý. Đây không phải là một vụ điều tra giết người hoặc sự việc gì tương tự. Chỉ là trí tò mò trong anh bị khơi gợi, thế thôi.

    Ando gõ cửa khoa Pháp y và đợi. Anh không nghe thấy trả lời từ bên kia cửa. Anh nhìn đồng hồ, nhận ra vẫn còn mười phút nữa mới tới giờ hẹn. Khoa Pháp y thường nhỏ hơn khoa Phẫu thuật hoặc khoa Nội. Ba, bốn người làm việc trong khoa này có lẽ đã đi ra ngoài ăn trưa.

    Trong khi anh đang đứng không biết làm gì, thì từ phía sau một giọng nói vang lên, "Tôi giúp gì được cho anh?" Đúng giờ hoàn hảo.

    Anh quay lại, thấy một người đàn ông thấp đeo cặp kiếng gọng khoan. Ando thấy anh ta trông quá trẻ để làm giảng viên ở đây, nhưng mặt khác, anh nghĩ mình nhận ra giọng nói the thé đó. Ando đưa danh thiếp, tự giới thiệu tên và công việc của mình. Người đàn ông trẻ tuổi nói, "Hân hạnh được làm quen với anh," và trao danh thiếp của anh ta. Đúng như Ando nghĩ, đó là một người đàn ông anh đã nói chuyện qua điện thoại hôm thứ Sáu. Danh thiếp ghi tên anh là Kazuyishi Kurahashi, giảng viên khoa Pháp y trường đại học Shuwa. Xét địa vị của người đàn ông, Ando đoán họ ngang tuổi nhau, nhưng Kurahashi trông trẻ như mới ngoài hai mươi. Có lẽ để tránh bị nhầm là sinh viên, anh ta mới nói chuyện với giọng điệu uy quyền và phớt lạnh quá trớn như vậy.

    "Xin mời đi lối này," Kurahashi nói một cách câu nệ, dẫn Ando đi vào.

    Ando đã biết gần như mọi thứ có thể qua bản fax. Mục đích của anh hôm nay là thấy tận mắt những thứ không thể gửi qua bản fax được cũng như nói chuyện trực tiếp với người đã mổ tử thi. Anh va Kurahashi trao đổi một chút, rồi bắt đầu chia sẻ những nhận định về các thi thể họ đã giải phẫu. Rõ ràng, Kurahashi khá ngạc nhiên về các saccôm chưa xác định đã làm nghẽn động mạch vành mà anh ta tìm thấy. Ngay khi chủ để cuộc nói chuyện chuyển sang saccôm, thái độ thờ ơ của anh ta đã thay đổi.

    "Anh có muốn xem không?' Nói đoạn, anh ta đi lấy một trong các mẫu mô từ những động mạch vành bị nghẽn.

    Ando nhìn kỹ mẫu mô bằng mắt thường, sau đó đặt dưới kính hiển vi để xem xét nó ở cấp độ tế bào. Chỉ nhìn thoáng qua anh đã biết rằng những tế bào này cũng trải qua những biến đổi tương tự như tế bào của Ryuji. Khi tế bào được nhuộm màu bằng hematoxylin-eosin, các tế bào chất chuyển sang màu đỏ, trong khi nhân bào chuyển sang màu xanh, cho phép phân biệt dễ dàng. Ở đây, hình dạng các tế bào bệnh đã biến đổi; nhân của chúng lớn hơn bình thường. Trong khi các tế bào này lại có màu hơi xanh. Ando nhìn vào các đốm đỏ giống như amip đang trôi nổi trên nền màu xanh. Anh phải tìm hiều điều gì đã gây ra sự thay đổi này - hay nói cách khác là thủ phạm. Rõ ràng, điều này không dễ. Anh phải suy luận ra vũ khí giết người và kẻ tội phạm hoàn toàn trên cơ sở những tốn thương gây ra trên thi thể các nạn nhân.

    Ando rời mắt khỏi kình hiển vi và hít một hơi thật sâu. Không hiểu sao càng nhìn anh càng thấy khó thở. "Các tế bào này là của ai?"

    "Của người vợ." Kurahashi chỉ hơi quay đầu trả lời. Anh ta đang đứng cạnh những cái giá che kín một bức tường, nhấc các tệp hồ sơ ra rồi lai bỏ vào. Anh ta liên tục lắc đầu, rõ ràng là không tìm được cái đang cần tìm.

    Ando lại cúi xuống kính hiển vi, và một lần nữa thế giới hiển vi lại tấn công anh.

    Vậy đây là tế bào của vợ Kazuyuko Asakawa. Biết được tế bào này của ai, anh thấy mình đang cố hình dung chi tiết điều gì xảy ra với chủ của chúng. Tháng trước, chiếc xe chồng cô ta lái đã đâm vào một chiếc xe tải gần đoạn ra phía Oi trên đường cao tốc Metropolitan Bayside. Chủ nhật, ngày 21 tháng 10, buổi trưa. Giám định pháp y xác nhận rằng người mẹ và đứa con đã tắc thở chừng một tiếng trước tai nạn. Nói cách khác, họ đã chết cùng một lúc, khoảng mười một giờ sáng. Cùng một nguyên nhân, không gì khác. Và đó là điều mà anh không thể hiểu nổi.

    Các khối u này quá nhỏ so với phần còn lại của cơ thể, nhưng đủ lớn để gay nghẽn bất cứ động mạch nào và làm tim ngừng đập. Anh khó mà tưởng tượng được rằng những saccôm phát triển dần trong một khoảng thời gian dài, bởi chúng đã tước đi tính mạng của hai người hầu như cùng một lúc. Thậm chí nếu các nạn nhân bị nhiễm một dạng virus nào đó, giả sử virus nào đó cần thời gian ủ bệnh nhiều tháng trước khi gây ra triệu chứng, thì không thể nào có hai nạn nhận bị chết gần như đồng thời. Khác biệt thể chất giữa các nạn nhân chắc chắn sẽ gây ra độ trễ nhất định. Giữa hai mẹ con Shizu và Yoko Asakawa, sự chênh lệch ấy là gần ba mươi tuổi, điều đó lẽ ra phải có tác động nhất định. Có lẽ chỉ là trùng hợp chăng? Nhưng không thể như thế được. Đôi tình nhân trẻ được khám nghiệm ở Đại học Yokodai cũng đã chết đồng thời. Nếu đó không chỉ là sự trùng hợp, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết luận rằng khoảng thời gian từ khi nhiễm bệnh đến khi chết là cực kì ngắn.

    Giả thiết về virus dường như không tạo nên một lời giải thích đầy đủ. Trong giây lát Ando loại trừ kịch bản đó, tự hỏi liệu có phải là ngộ độc thực phẩm hay gì đó tương tự. Đối với ngộ độc thực phẩm, khi hai người cùng ăn cùng một loại đồ ăn nhiễm độc, không có gì lạ khi cả hai cùng có triệu chứng vào một thời điểm. Tất nhiên, "ngộ độc thực phẩm" có thế liên quan đến nhiều thứ; có nhiều dạng độc tố như tự nhiên, hoá chất và vi khuẩn. Nhưng anh chưa từng nghe về bất cứ loại độc tố nào gây ra saccôm trong động mạch vành. Có lẽ một phòng thí nghiệm ở đâu đó đã thực hiện một nghiên cứu tuyệt mật về vi khuẩn học và có cái gì đó biến đổi rồi thoát ra ngoài...

    Ando nhìn lại. Anh chỉ thuần tuý suy đoán, và anh biết quá rõ rằng suy doán sẽ chẳng đưa mình đến đâu.

    Kurahashi tiến đến bàn nơi Ando đang ngồi kéo ra một cái ghế. Anh ta cầm một tệp hồ sơ, lấy ra mười tấm ảnh.

    "Đây là các ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn. Tôi không biết chúng giúp gì được cho anh không."

    Anhdo không kỳ vọng những bức ảnh hiện trường sẽ giúp anh biết thêm điều gì. Anh tin rằng vần đề xuất phát từ những bất thường ở cấp độ tế bào, chứ không phải ở sự bất cẩn của người lái xe. Nhưng vì Kurahashi đã mất công tìm ra những bức ảnh đó, Ando thấy không hay lắm khi trả lại mà không nhìn chúng một lần. Anh lướt qua những tấm ảnh, từng cái một.

    Bức ảnh đầu tiên là chiếc ô tô bị hỏng nặng. Cobô bị ép lại đến mức hình dạng trông như một quả núi. Cả đèn pha và hãm xung đều bị nghiền nát. Kính chắn gió cũng vỡ vụn, nhưng các cột giữa không bị cong. Mặc dù chiếc xe bị hỏng đến mức không còn sửa lại được, nhưng rõ ràng cú va chạm hầu như không ảnh hưởng đến phần ghế sau.

    Bức tiếp theo chụp mặt đường. Đường khô ráo, không có vết xe trượt, cho thấy Asakawa không để ý đến việc lái xe. Anh ta đang nhìn gì lúc đó? Chắc là nhìn vào ghế sau. Có lẽ anh ta đang chạm vào cơ thể lạnh của vợ và con gái. Ando nhớ lại chuỗi sự kiện mà anh đã tưởng tượng ra trong căn phòng xét nghiệm của Miyashita ba ngày trước. Anh chuyển qua hai hay ba tấm ảnh nữa, đặt chúng lên bàn như những lá bài. Chẳng có gì trong ảnh đáng chú ý, anh nghĩ vậy, nhưng rồi tay anh dừng lại. Anh đang cầm tấm ảnh chụp bên trong chiếc xe. Máy ảnh được đặt trên cửa sổ ghế phụ và nhắm vào sao cho chụp được phần trước của cabin. Dây an toàn quấn nơi ghế lái, ghế phụ được đẩy lên trước. Ando nhìn kỹ, trong giây lát không chắc chắn điều gì trong tấm ảnh đã khiến mình chú ý.

    Trước đây anh đã từng trải qua khoảnh khắc như vậy khi lơ đãng lật giở những trang sách. Đôi khi một từ xuất hiện trong đầu khiến anh không lật sang trang khác, nhưng anh không thể nhớ đã nhìn thấy nó ở đâu trong cuốn sách, hoặc từ đó là gì. Tay anh toát mồ hôi. Anh có thể cảm thấy trực giác của mình đang hoạt động. Bức ảnh này đang cố nói với anh điều gì đó. Anh đưa tấm ảnh lại gần mặt đến nỗi mũi gần như chạm vào nó. Anh kiểm tra từng chi tiết của bức ảnh. Rồi anh tập trung tầm nhìn vào một điểm, cuối cùng cũng tìm ra điều đang ẩn giấu ở đó.

    Trên ghế phụ có một vật màu đen, hầu như che đi vì phần lưng ghế đã bị đẩy lên phía trước. Chỉ có thể nhìn thấy một phần phía trước mặt bên. Một vật tương tự màu đen, phẳng, nằm trên sàn xe, cũng ở phía ghế phụ, được giữ ở đó bởi phần tựa đầu của ghế phụ bị rơi xuống. Ando kêu một tiếng nhỏ phấn kích và gọi Kurahashi lại.

    "Này, anh nghĩ đây là cái gì?" Anh đưa tấm ảnh cho Kurahashi và chỉ vào nơi anh ta cần nhìn. Người đàn ông thấp nhỏ này bỏ kính rồi nhìn kỹ bức ảnh. Anh ta lắc đầu, không phải vì không nhận ra vật đó là gì, mà vì anh ta không hiểu tại sao Ando lại quan tâm đến nó.

    "Đây là cái gì?" Kurahashi lẩm bẩm mà không rời mắt khỏi tấm ảnh.

    "Tôi thấy nó giống một chiếc đầu máy video," Ando nói, tìm kiếm sự xác nhận.

    "Nó quả trông giống thế." Ngay khi nhận ra vật đó là gì, Kurahashi trả tấm ảnh cho Ando. Vật trên ghế phụ nếu chỉ dựa vào màu đen và kiểu dáng hình vuông của nó thì có thế chỉ là một hộp kẹo. Nhưng nhìn kỹ hơn, phía trước vật này có một núm màu đen hình tròn. Nó chắc chắn giống như một cái đầu máy video, nhưng cũng có thể là một chiếc radio hoặc là âm li. Bất chấp như vậy, Ando cả quyết đó chính là một đầu máy video. Vật trên sàn, dưới cái tựa đầu, giống như một chiếc máy chữ xách tay hoặc một chiếc máy vi tính. Căn cứ vào nghề nghiệp của Asakawa thì không có gì lạ khi anh ta mang theo mình một chiếc máy xử lý văn bản. Nhưng còn một đầu máy video thì sao?

    "Tại sao nó lại ở đấy?"

    Anh kết luận đó hẳn là chiếc đầu máy video có liên quan đến điều Mai kể. Theo lời Mai, vào ngày sau hôm Ryuji chết, Asakawa đã đến căn hộ của Ryuji và hỏi đi hỏi lại cô về một cuốn băng hình. Ngay ngày hôm sau, anh ta đặt đầu máy video vào ghế phụ của chiếc xe và đi đâu đó, chỉ để rồi gặp một tai nạn trên đường về nhà ở Shinagawa. Anh ta đi đâu với chiếc đầu máy video? Nếu chỉ là để đem sửa thì không cần phải đưa lên đường cao tốc; chắc chắn có các cửa hàng điện tử ở khu anh ta sống. Điều đó làm Ando thắc mắc. Asakawa không thể lái xe đi loanh quanh với một chiếc đầu video mà không có lý do gì.

    Ando nhìn lại các tấm ảnh. Khi tìm thấy tấm ảnh chụp biển đăng ký của chiếc xe hỏng nát, anh mở sổ ra ghi lại. Biển số xe vùng Shinagawa, WA 5287. Từ ký hiệu WA, Ando biết rằng nó được thuê. Vậy là Asakawa không chỉ lái xe mang theo cuốn băng, mà anh còn mất công đi thuê một chiếc xe phục vụ mục đích gì đó. Tại sao? Ando thử đặt mình vào vị trí của Asakawa. Nếu anh mang đầu máy video của chính mình đi, thì tại sao anh lại làm vậy?

    Sao chép...

    Anh không nghĩ ra một lý do nào khác. Giả sử A gọi điện cho B bảo rằng anh ta có một cuốn băng kỳ lạ. B muốn có một bản, nhưng tất nhiên A chỉ có một chiếc đầu máy video. Nếu B thực sự muốn một bản sao, anh ta không còn lựa chọn nào khác là mang một chiếc đầu máy của mình đến nhà A và đề nghị sao cho anh ta một bản.

    Thậm chí là như thế... Ando cúi đầu xuống. Một cuốn video thì có liên quan gì đến những cái chết này?

    Ando bị ám ảnh bởi một thôi thức không sao lý giải được. Anh muốn lấy được cuốn băng đó - nếu có thế, anh muốn xem nó. Vụ tai nạn xảy ra gần Oi. Nó thuộc quản lý của cảnh sát khu vực nào? Chiếc xe hỏng phải được giữ tạm thời ở phòng giao thông của khu vực đó. Nếu có một đầu máy video trong xe, cảnh sát cũng giữ nó. Vì vợ con Asakawa đã chết, còn anh ta không còn tỉnh táo, có lẽ sẽ không còn ai đến nhận chiếc đầu máy; có lẽ nó vẫn ở nhà kho. Là một chuyện viên Giám định Pháp y, Ando quen biết vài người trong lực lượng cảnh sát. Để lấy được đầu máy video sẽ không quá khó.

    Nhưng trước hết, Ando nhận ra, anh cần gặp Asakawa. Ando đã tiết kiệm được nhiều thời gian nếu anh biết nội dung câu chuyện từ chính lời Asakawa kể. Theo như bản fax, Asakawa bị căng trương lực khi anh ta nhập viện, nhưng đấy là cách đây hơn mười ngày. Có lẽ tình trạng của anh ta đã thay đổi. Nếu có bất cứ cơ hội nào để nói chuyện với Asakawa, thì phải càng sớm càng tốt.

    "Anh có biết Kazuyuki Asakawa nằm ở bệnh viện nào không?"

    "Bệnh viện Hội Cứu trợ Saisei ở Shinagawa, tôi nghĩ vậy." Karuhashi kiểm tra lại hồ sơ rồi nói, "Tôi đã đúng. Nhưng trong này nói bệnh nhân bị căng trương lực."

    "Tôi vẫn sẽ đến thăm anh ta," Ando nói, đầu gật gù như thể tự thuyết phục bản thân.

    --- Hết chương 7 - Phần Một ---
    Chữ ký của A Châu

  8. #16
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    Vòng xoáy chết - Phần Một - 8

    8



    Ando ngủ gật, đầu gối dựa lên cửa sổ xe taxi, Rồi đầu anh trượt ra khỏi tay phải đang kê dưới đầu, anh ngã về phía trước, mặt va vào lưng ghế lái xe; cùng lúc, anh nghe từ xa có tiếng gì giống như chuông báo. Theo phản xạ, anh nhìn đồng hồ. Hai giờ mười. Ngay khi rời Shuwa, anh nhảy lên một chiếc taxi và mới ngồi trên xe chưa đến mười phút. Có lẽ anh chỉ ngủ gật được vài phút, nhưng không hiểu sao anh có cảm giác rằng một khoảng thời gian dài lắm đã trôi qua. Như thể nhiều ngày đã trôi qua kể từ khi Kurahashi cho anh xem những tấm ảnh chụp vụ tai nạn. Cảm giác như đang bị cuốn đến một nơi xa xăm nào đó, Ando ngồi trong chiếc xe kín mít, lắng nghe tiếng chuông kêu.

    Chiếc taxi không chạy. Nó đang ở làn bên trái của tuyến đường bốn làn và hẳn là đang ở chỗ chuyển làn xe, bởi vì tất cả phương tiện ở các làn khác vẫn chạy. Chỉ có họ là bị đứng lại. Anh nhoài người về phía trước nhìn ra ngoài qua tấm kinh chắn gió. Đằng trước, bên trái, anh có thể nhìn thấy đoạn giao nhau với đường xe lửa: thanh chắn đã hạ xuống và đèn tín hiệu đang sáng. Có thế chỉ là tưởng tượng của anh, nhưng nhịp đèn nhấp nháy và tiếng chuông dường như có chút không đồng nhất. Nơi giao nhau với tuyến Keihin Express chỉ cách ba mươi mét phía trước trên đường. Một con tàu chạy qua, theo hướng Tokyo, nhưng thanh chắn chưa được nâng lên; đèn mũi tên báo hiệu một tuyến tàu theo hướng Yokohama bắt đấu nhấp nháy. Có vẻ như họ không thể qua đường ngay được. Người tài xế buộc phải ngồi đợi, đang lật giở tập giấy đính trong một chiếc kẹp, thình thoảng lại hí hoáy viết.

    Không có gì phải vội. Đến năm giờ mới hết giờ thăm bệnh, nên còn nhiều thời gian.

    Ando đột nhiên nhấc đầu khỏi cái tựa đầu: anh cảm giác như ai đang nhìn mình. Ở một nơi rất gần, phía ngoài chiếc xe, một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh. Có lẽ cảm giác ấy giống như một mẫu mô dưới kình hiển vi. Có điều gì đó ở kẻ quan sát, trong cái nhìn chăm chú hướng về anh. Ando nhìn quanh. Có lẽ ai đó ngồi tại trong một trong những chiếc xe khác đã nhận ra anh và đang cố làm anh chú ý. Nhưng anh không nhìn thấy khuôn mặt nào quen cả, và cũng không ai trên vỉa hè. Anh cố tự nhủ rằng chỉ là tưởng tượng, nhưng cái nhìn chằm chằm ấy không có dấu hiệu bớt đi. Một lần nữa Ando ngoảnh đầu sang trái và sang phải. Phía bên trái, ngay bên kia vỉa hè, một đoạn đường đắp cao đầy cỏ xanh chạy dọc theo đường xe lửa. Có gì đó đang cử động rồi dừng lại, chuyển động rồi dừng lại. Không một lần rời mắt khỏi Ando, một sinh vật đang bò trên đất, liên tục thay đổi trạng thái đứng yên và chuyển động. Một con rắn. Ando ngạc nhiên khi nhìn thấy con rắn ở một nơi như thế. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là kẻ quan sát mà anh đã cảm thấy, nó làm anh nhớ lại cảnh tượng thời còn đi học.

    Anh từng sống ở nông thôn, trong một thị trấn nhỏ bao quanh là những cánh đồng của người nông dân. Một lần, trên đường đi học về, Ando nhớ đó là một buổi chiều xuân thanh bình, anh nhìn thấy một con rắn nằm trên bức tường cạnh mương. Lúc đầu anh nghĩ con rắn xám mảnh như sợi chỉ chỉ là một vết nứt trên tường, nhưng khi đến gần hơn có thế nhìn thấy cơ thể tròn trịa của nó nổi hẳn lên mặt tường. Ngay khi biết đó là một con rắn, anh nhặt một cục đá to bằng nắm tay. Anh tâng tâng cục đá trong lòng bàn tay, ước đoán kích thước và trọng lượng của nó, rồi đứng vào tư thế của một cầu thủ sắp ném bòng chày. Từ đó anh đứng đến bức tường bên kia con mương cách chừng mấy mét. Anh thực sự không nghĩ rằng mình sẽ ném trúng con rắn. Nhưng hòn đá bay theo hình vòng cung trong không khí và rơi xuống ngay đầu con rắn, làm nát đầu nó. Ando giật lùi hét lên. Anh đang đứng cách xa con rắn chừng hơn ba mét, nhưng anh có cảm giác như đã dằn nát đầu con rắn bằng chính nắm tay siết chặt của mình. Anh chùi lấy chùi để lòng bàn tay vào quần. Con rắn rơi xuống mương như một miếng dính cao su tróc khỏi lớp vỏ thép không gỉ. Ando bước vài bước lên đám cỏ bên bờ mương, nhoài người ra trước, cố chứng kiến giây phút cuối cùng của con rắn. Anh đến đúng lúc thấy xác nó đang trôi đi. Ngay khoảnh khắc ấy, anh cũng có cảm giác bị nhìn chằm chằm giống như bây giờ. Không phải là cái nhìn của một con rắn chết mà là của một con rắn to hơn đang nằm trong cỏ. Bộ mặt nhẵn mượt của nó ko biểu lột một chút cảm xúc nào khi làm anh lúng túng bằng cái nhìn chằm chằm không nao núng của mình. Ando rùng mình trước sự ác tâm trong cái nhìn đó. Nếu con rắn nhỏ mà anh đã giết là con của con rắn to này, chắc chắn sẽ có một thảm hoạ đổ lên đầu anh. Con rắn to đang ám một lời nguyền lên anh: đó chính là mục đích của cái nhìn chằm chằm kia. Bà anh nhiều lần đe rằng, nếu anh giết chết những con rắn sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra với anh. Cảm thấy hối lỗi, Ando lặng lẽ cầu xin con rắn, hi vọng nó sẽ hiểu anh không có ý giết con rắn nhỏ kia.

    Chuyện đã xảy ra cách đây hai mươi năm. Nhưng lúc này, Ando vẫn nhớ biến cố ấy một cách rõ ràng đến giật mình. Lời nguyền của những con rắn không là gì khác ngoài sự mê tín, anh biết thế. Anh ngờ rằng loài bò sát thậm chí còn không có khả năng nhận ra con cái của chúng. Nhưng... tiếng chuông tiếp tục reo. Đủ rồi đấy! Đừng nghĩ nữa! Ando hét thầm. Nhưng hình ảnh con rắn con với với bụng trắng lật ngửa trôi đi nơi dòng mương, rắn mẹ đang bơi bên cạnh, vẫn quấy nhiễu anh như đám chỉ rối không gỡ được.

    Mình đã bị nguyền rủa.

    Anh không kiểm soát được suy nghĩ nữa. Trái với mong muốn, anh có thế nhìn thấy chuỗi quan hệ nhân quả đang lờ mờ hiện ra trước mắt. Anh không thể xua đi hình ảnh con rắn con bị giết vướng trong đám cây dọc bờ mương, rắn mẹ đang bơi theo, quấn mình vào rắn con, cả hai đang trôi nổi ở đó... Hình ảnh ấy làm anh nghĩ đến chuỗi ADN. Chuỗi ADN trong nhân tế bào, anh nhận ra, trông giốnn như hai con rắn quấn vào nhau và bay lên trời. ADN, nhờ chúng mà những thông tin sinh học được truyền bất tận từ đời này sang đời khác. Có lẽ hai con rắn đã vĩnh viễn chi phối loài người.

    Takanori!

    Tiếng gọi thầm tên con chất đầy đau khổ. Anh sợ sẽ không thể kìm được mình nữa. Ando ngẩng đầu lên và nhìn ra cửa sổ. Anh phải phân tán suy nghĩ của mình, phải cắt đứt chuỗi liên tưởng này ngay lập tức. Qua kính chắn gió anh có thể nhìn thấy tàu Keihin Express màu đỏ nhạt đang chạy qua, từ từ. Vì nhà ga Shinagawa ở ngay đằng trước, con tàu chạy không nhanh hơn một con rắn đang trườn. Lại rắn. Không thể nào thoát được. Anh nhắm mắt cố nghĩ đến điều gì khác. Bàn tay nhỏ nắm lấy bắp chân Ando khi nó trôi tuột vào biển cả. Anh lại cảm thấy sự đụng chạm đó. Đó chính là lời nguyền rủa của con rắn, chắc chắn như vậy. Anh sắp bật khóc. Tình huống quá quen thuộc. Con rắn nhỏ, đầu đã bị giập nát, bị dòng nước cuốn đi. Hai mươi năm sau, lời nguyền của con rắn mẹ đã ứng nghiệm. Takanori ở rất gần, nhưng anh đã không cứu thằng bé. Bãi biển vào tháng Sáu, trước khi mùa du lịch chính thức bắt đầu. Anh và con trai bơi ra biển, bám chặt một chiếc phao hình chữ nhật. Anh có thể nghe tiếng vợ mình, đang ở trên bờ, gọi:

    Taka! Xa rồi đấy. Quay lại đi!

    Nhưng thằng bé quá mải mê với việc ngụp lên lặn xuống và vầy nước. Nó không nghe tiếng của người mẹ.

    Con yêu, quay lại đi, được không?

    Sự kích động bắt đầu thoáng qua trong tiếng gọi của cô.

    Những con sóng cao dần lên, và cả Ando nữa, cùng nghĩ đã đến lúc quay lại. Anh cố xoay chiều chiếc phao. Ngay lúc ấy, một con sóng bạc đầu dâng lên trước mặt họ, trong phút chốc lật ngược chiếc phao, đấy cả anh và thằng bé xuống biển. Đầu anh chìm dưới nước, và chính lúc đó anh mới nhận ra rằng họ đã ra quá xa đến mức chân anh thậm chí không chạm đến đáy. Anh bắt đầu hoảng sợ. Khi anh ngoi đầu lên khỏi mặt nước, con trai anh không thấy đâu. Vừa đạp nước, anh vừa xoay người xung quanh, cho đến khi thấy vợ anh lao xuống biển về hướng anh, vẫn mặc nguyên quần áo. Cùng lúc, một bàn tay tóm lấy chân của anh. Tay con trai anh. Ando vội vàng xoay người về đứa bé để lôi nó lên, nhưng đó là một hành động sai lầm. Bàn tay của Taka trượt khỏi bắp chân anh, và tất cả những gì tay Ando làm được là sượt qua tóc của con trai mình.

    Tiếng khóc của vợ anh nửa như điên dại vang lên trên biển đầu hè khi cô bơi hối hả trong dòng nước. Mình biết nó ở rất gần, nhưng mình không với được tới nó! Anh lặn xuống mò mẫm, nhưng không thể tiếp xúc với bàn tay nhỏ ấy được nữa. Con trai anh đã biến mất mãi mãi. Xác nó không bao giờ nổi lên nữa. Nó đã trôi đi đâu? Tất cả những gì còn lại là một ít tóc quấn vào nhẫn cưới của Ando.

    Ở đoạn giao nhau với đường tàu, thanh chắn cuối cùng đã được nhấc lên. Ando đang khóc, lấy tay che miệng để giấu tiếng thổn thức. Dù sao người tài xế cũng đã nhận thấy và cứ liên tục liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu.

    Mình phải cứng rắn lên, trước khi gục ngã hoàn toàn!

    Việc bật khóc một mình trên giường là một chuyện, nhưng khóc ngay giữa ban ngày lại chuyện khác. Anh ước có điều gì đó, bất cứ điều gì, anh có thế tập trung suy nghĩ để lôi mình trở lại thực tại. Đột nhiên anh thấy khuôn mặt của Mai Takano hiện lên trong đầu. Cô đang ăn món kem trái cây nhiệt tình tới mức anh nghĩ cô có thể liếm cả đĩa sau khi ăn xong. Cổ chiếc áo sơ mi trắng hơi hé ra khỏi cổ của chiếc áo đầm; tay trái cô đặt lên gối. Ăn xong ly kem, cô dùng khăn giấy lau miệng rồi đứng dậy. Anh bắt đầu nhận ra. Những tưỡng tượng gợi tình về Mai là điều duy nhất có thế kéo anh ra khỏi vực thẳm nỗi đau. Anh nhận ra mình đã không một lần mơ mộng những phụ nữ kể từ khi bị vợ bỏ - hay đúng hơn, kể từ cái chết của đứa con. Anh đã mất hết mọi ham muốn tình dục trước đây.

    Chiếc taxi xóc lên xóc xuống khi qua đường ray. Cùng lúc, thân hình Mai cũng nhảy nhót trong đầu Ando.


    --- Hết Chương 8 - Phần Một ---

  9. The Following User Says Thank You to sarujun For This Useful Post:

    A Châu (22-01-2014)

  10. #17
    Ronin
    A Châu's Avatar


    Thành Viên Thứ: 192493
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 330
    Thanks
    41
    Thanked 744 Times in 208 Posts

    Vòng xoáy chết - Phần Một - 9

    9



    Mai Takano xuốn tàu tuyến Odakyu tại ga Sagami Ohno rồi đi vào phố chính, nhưng cô không quyết định được rẽ hướng nào. Cô đã đi bộ trên con đường này theo chiều ngược lại cách đây 2 tuần, nhưng hiện giờ cô mất hết cảm giác phương hướng. Khi đến nhà bố mẹ Ryuji dự lễ viếng, cô đi theo xe của cơ quan Giám định Pháp y. Lần này, tự đi bộ đến từ nhà ga, chưa quá ba mươi mét cô đã nhận ra mình xa lạ với xung quanh. Đây không phải là chuyện cô trải qua lần đầu. Cô luôn bị lạc khi cố đến một nơi nào đó mà cô mới chỉ đến có một lần.

    Cô có số điện thoại của bố mẹ Ryuji, nên điều duy nhất cô phải làm là gọi điện. Nhưng cô ngại, không dám nhờ mẹ Ryuji đến đón cô. Cô quyết định tin vào trực giác một chút nữa. Cũng không còn xa nữa, cố biết điều đó. Chỉ mười phút đi bộ từ nhà ga.

    Đột nhiên, cô thấy khuôn mặt Ando hiện lên trong đầu. Cô đã hẹn ăn tối với anh vào thứ Sáu tới, nhưng giờ đây, cô tự hỏi liệu có bất cẩn quá không khi chấp nhận hẹn ăn tối như vậy. Cô bắt đầu hối tiếc. Đối với cô, Ando là một người bạn của Ryuji, là người cô có thể chia sẻ những kỷ niệm về Ryuji. Nếu cô có thế làm cho Ando kể cô nghe những câu chuyện về Ryuji thời đại học, có lẽ cô sẽ hiểu hơn những tư tưởng không thể thấu hiểu được của Ryuji. Nói cách khác, cô phải thừa nhận rằng đã có những tính toán nhất định trong quyết định đi ăn tối với Ando. Nhưng nếu Ando bắt đầu ấp ủ kiểu ý nghĩ mà một người đàn ông có thể có về một người phụ nữ, thì mọi việc sẽ dễ trở nên khó chịu. Từ khi vào đại học, khó khăn lắm cô mới hiểu được rằng đàn ông và phụ nữ mong muốn những điều khác nhau rất nhiều. Điều Mai mong muốn là duy trì mối quan hệ ở mức độ mà cô và họ có thể tạo cho nhau những khuyến khích về trí thức; tuy nhiên, mối quan tâm của các bạn trai cô luôn có xu hướng đổ về những bộ phận ở thân dưới cô. Cô buộc phải từ chối họ một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Những tổn thương mà sự từ chối của cô gây ra cho họ luôn luôn lớn hơn những gì cô có thể chiu đựng. Họ gửi cho cô những bức thư xin lỗi dài và chúng chỉ xát thêm muối vào những vết thương của cô, hoặc họ sẽ gọi điện và điều đầu tiên họ thốt ra là, "Em nghe này, anh thực sự rất tiếc về điều đã xảy ra lần trước." Cô không muốn họ xin lỗi. Cô muốn họ học được và trưởng thành từ những kinh nghiệm đó. Cô muốn thấy một người đàn ông biết chuyển sự xấu hổ thành nghị lực và tham gia vào cuộc đấu tranh để thực sự để trưởng thanh lên. Nếu họ làm được điều đó, cô sẽ nối lại tình bạn bất cứ lúc nào. Nhưng cô không thể làm bạn với một anh chàng mà tâm lý không bao giờ thay đổi, không biết xấu hổ, một đứa trẻ không chịu lớn khôn.

    Ryuji là người duy nhất mà cô có mối quan hệ nghiêm túc. Anh không giống đám thanh niên vây quanh cô. Điều cô và Ryuji đã cho nhau là vô giá. Nếu cô có thể chắc chắn rằng mối quan hệ với Ando cũng giống như mối quan hệ mà cô có với Ryuji, thì cô sẽ chấp nhận bất cứ số lần mời đi ăn tối nào của anh. Nhưng từ kinh nghiệm, cô biết rằng khả năng đó không cao. Khả năng cô gặp được ở nước Nhật này, một người đàn ông độc lập, một người đàn ông xứng đáng với khái niệm "đàn ông", gần như là con số không. Dầu vậy, cô vẫn không thể loại Ando hoàn toàn ra khỏi tâm trí.

    Chỉ một lần, Ryuji đã nhắc đến tên anh với cô. Cuộc nói chuyện của họ đang về công nghệ gen, rồi đột nhiên anh lạc chủ đề và nhắc đến tên Ando.

    Mai chưa hiểu sự khác biệt giứa gen và ADN. Chúng không phải là một sao? Ryuji bắt đầu giải thích cho cô rằng ADN là vật liệu hoá học trong đó thông tin di truyền được ghi lại, trong khi gen là một đơn vị của các thông tin di truyền với số lượng gần như vô tận đó. Trong lúc thảo luận, Ryuji nói rằng công nghệ hiện tại chia ADN thành các phần nhỏ bằng cách sử dụng các enzym giới hạn, và sắp xếp lại nó. Mai nhận xét rằng quá trình đó nghe giống như "một trò chơi đố." Ryuji đồng ý: "Hoàn toàn đúng, nó giống như giải một trò đố, hoặc giải mã." Từ đó, cuộc nói chuyện lạc khỏi chủ đề, cho đến khi Ryuji kể cho cô nghe câu chuyện từ thời đại học.

    Khi Ryuji nhận ra rằng bản chất của cộng nghệ ADN liên quan tới mật mã, anh bắt đầu chơi trò giải mã với những người bạn trong trường y, giữa các lớp với nhau. Anh kể cho cô nghe một giai thoại thú vị về trò chơi này. Nhiều sinh viên bị quyến rũ bởi sinh học phân tử và do đó, không lâu sau, Ryuji tuyển chọn được mười người để tham gia trò chơi. Luật chơi rất đơn giản. Một người đưa ra một thông điệp được mã hoá, sau đó những người khác sẽ có một số ngày để giải mã thông điệp. Người đầu tiên giải đúng sẽ thắng. Trò chơi thử thích kỹ năng toán học và logic của họ, nhưng cũng đòi hỏi những tia sáng cảm hứng. Mọi người đều thích nó.

    Các mật mã khác nhau về độ khó, tuỳ thuộc vào kỹ năng của người tạo ra chúng, nhưng Ryuji có thể giải hầu hết. Trong khi đó, chỉ một người bạn cùng lớp có thế giải được mật mã của Ryuji. Misuo Ando. Ryuji kể cho Mai biết anh đã sốc như thế nào khi bị Ando giải được mật mã.

    Anh thấy lạnh người. Điều đó giống như thế anh ta đọc được suy nghĩ của anh.

    Và cái tên Mitsuo Ando đã gây ra một ấn tượng sâu sắc cho Mai. Đó là lý do sao cô quá ngạc nhiên khi viên cảnh sát giới thiệu cô với Ando tại cơ quan Giám định Pháp y. Anh ấy hẳn là người tên Ando đó - anh ấy thậm chí còn tự giới thiệu là bạn cũ của Ryuji. Biết Ando là người duy nhất có thể giải được một trong số các mật mã cũa Ryuji, Mai cảm giác cô có thể tin tưởng anh. Cô chỉ biết rằng kỹ năng của anh với chiếc dao mổ hẳn là cao siêu lắm và rằng anh có thế tìm ra nguyên nhân cái chết.

    Mai vẫn bị ảnh hưởng từ những lời của một người đã chết cách đây hai tuần. Nếu Ryuji không nhắc tên Ando cho cô, có lẽ cô không bao giờ gọi điện đến cơ quan Giám định Pháp y để hỏi nguyên nhân cái chết; cô sẽ không bao giờ gặp lại Ando trong khuôn viên trường đại học. Một lời nói tình cờ của Ryuji đã ràng buộc cô một cách tinh vi.

    Mai rời đường chính đi vào một mê cung những con phố của khu dân cư. Ở đó, cô nhìn thấy biến hiệu một cửa hàng tạp phẩm mà cô nhận ra. Cô biết sẽ phải đi đâu từ điểm đó. Khi cô rẽ tại cửa hàng tạp phẩm, căn nhà của cha mẹ Ryuji sẽ ở ngay đằng trước. Ký ức cách đây hai tuần bắt đầu quay lại, cô rảo bước nhanh hơn.

    Đó là một ngôi nhà không có gì đặc biệt, xây trên lô đất chừng bốn trăm mét vuông. Hôm ở lễ viếng, cô nhớ tầng một có phòng khách lớn nối với một phòng nhỏ hơn kiểu Nhật Bản.

    Ngay sau khi Mai nhấn chuông, mẹ của Ryuji xuất hiện nơi cửa. Bà đã nóng lòng chờ đợi Mai, bà dẫn cô lên tầng hai, đến căn phòng của Ryuji từ thời phổ thông đến năm thứ hai sau đại học. Sau năm thứ ba, Ryuji dọn ra khỏi nhà rồi thuê một phòng ở gần trường, mặc dù khoảng cách từ nhà đến trường thuận tiện cho việc đi về trong ngày. Từ đó, những lần duy nhất mà căn phòng được sử dụng làm phòng làm việc là khi Ryuji về thăm nhà.

    Mẹ Ryuji mang vào một đĩa bánh bơ giòn và một tách cà phê rồi rời phòng. Khi Mai nhìn bà lê chân xuống phòng dưới, đầu cúi gục, cô xúc động trước nỗi đau của bà khi mất đi đứa con trai.

    Còn lại một mình, lần đầu tiên Mai nhìn kỹ xung quanh. Đó là một căn phòng kiểu Nhật với sàn nhà lát gỗ. Ở góc phòng, một tấm thảm được trải ra dưới bàn làm việc. Giá sách đặt dọc theo các bức tường, nhưng cô chỉ nhìn thấy phần trên giá sách; phần dưới bị che đi bởi đống hộp các tông và đồ dùng để bừa bãi trên sàn. Cô đếm qua số hộp. Hai mươi bảy. Những hộp này đựng tất cả mọi thứ được chở từ căn hộ của Ryuji ở Đông Nakano sau khi anh chết. Những món đồ lớn hơn - giường, tủ, v.v... - họ đã cho đi. Những cái hộp dường như đựng chủ yếu là sách.

    Mai thở dài, rồi ngồi xuống sàn nhà, nhấp một ngụm cà phê. Cô đã cố chấp nhận khả năng sẽ không thể tìm thấy nó. Thậm chí nếu nó có ở đâu đó trong đống hộp kia, thì tìm ra vài trang bản thảo trong tất cả đống đồ đạc ấy cũng là một nhiệm vụ khó khăn. Có lẽ các trang đó thậm chí không nằm trong những hộp này.

    Hai mươi bảy hộp tất cả đều được dán băng dính kín.

    Cô cởi áo len xắn tay áo lên, rồi mở chiếc hộp gần nhất. Những cuốn sách bìa mềm. Cô cầm lên vài quyển. Một cuốn hóa ra là sách mà cô đã tặng Ryuji. Khao khát bỗng tràn ngập trong cô. Một căn hộ cũ của Ryuji vẫn bám nơi bìa sách.

    Đây không phải là nơi để đắm mình trong cảm xúc.

    Cô ngăn dòng nước mắt và quay lại công việc lôi những thứ trong hộp ra.

    Nhưng khi lục tìm đến tận đáy hộp, vẫn không có dấu hiệu của những trang bản thảo. Mai cố suy luận chúng có thể bị để lẫn vào cái gì. Có lẽ một trong những cuốn sách mà anh ấy dùng để tham khảo, hoặc một trong các hồ sơ mà anh ấy đựng tài liệu nghiên cứu. Cô tiếp tục bóc lớp băng dán trên các hộp.

    Lưng cô bắt đầu đổ mồ hôi. Lấy những cuốn sách ra khỏi hộp rồi lại bỏ chúng vào quả là công việc đòi hỏi nhiều công sức đến ngạc nhiên. Sau khi kiểm tra xong hộp thứ ba, cô ngồi nhỉ và cân nhắc ý tưởng tự viết những trang bị mất đó. Lý thuyết đầy thách thức của Ryuji về logic biểu tượng đã được phổ biến ra công chúng, mặc dù theo từng phần, trên các tạp chí chuyên ngành. Tuy nhiên, dự án này không quá tập trung vào một nhóm đối tượng hẹp. Ryuji cũng đang viết một công trình có độ dài ngang một cuốn sách, hướng vào các độc gỉa phổ thông, nội dung liên quan đến logic và khoa học trong bối cảnh nhiều vấn đề xã hội khác nhau.. Điều anh trình bày trong công trình đó không quá khó. Thực tế, công trình này chia ra thành nhiều phần và được xuất bản hàng tháng bởi một nhà xuất bản lớn. Mai đã tham gia dự án này từ ban đầu, cô tình nguyện sao chép lại cho sạch sẽ những gì Ryuji viết, cô thậm chí đã tham gia các buổi họp với người biên tập. Vì vậy, cô cảm thấy mình nắm khá rõ mạch lập luận của Ryuji cũng như phong cách viết của anh. Nếu chỉ có một hoặc hai trang bị mất, cô thấy tự tin rằng mình có thể nghĩ ra cái gì đó để lấp vào chỗ trống mà không gây ra bất cứ sự thiếu nhất quán nào.

    Nhưng chỉ khi mình có thể chắc chắn rằng chỉ có một trang bị mất.

    Nếu đúng như thế, có lẽ cô sẽ đầu hàng trước cám dỗ này. Mỗi phần có bình quân bốn mươi trang bản thảo, nhưng đó là số bình quân. Số trang dao động từ ba bảy đến bốn mươi hai. Đây là phần thứ mười hai và là phần cuối. Nghĩa là cô không có cách nào biết được bao nhiêu trang bị mất. Khi cô rời lễ viếng để sắp xếp bản thảo, cô đã tìm thấy phần cuối, có ba mươi tám trang viết tay. Trang cuối cùng được đánh số 38, và trước nó có ba mươi bảy trang. Lúc đầu cô không ngờ rằng có gì đó sai sót. Mặc cho lễ tang và tất cả, cô vẫn thức khuya để ngồi chép một bản thảo sạch, cuối cùng, khi đã đến hạn chót, cô ngồi và đọc toàn bộ bản thảo. Chính lúc ấy cô mới nhận ra có chỗ thiếu giữa hai trang cuối cùng. Nếu xem một số trang chúng có vẻ ổn - trang 38 tiếp theo sau trang 37 - nhưng có điều gì đó quan trọng đã thiếu. Thực tế là phần kết luận. Và không có phần này thì những lập luận sẽ là vô nghĩa. Hai dòng cuối cùng của trang 37 bị gạch bỏ bằng bút bi, có một mũi tên chỉ dẫn đến mép trang. Nhưng trang tiếp theo không có đầu của mũi tên. Cô chỉ có thể phỏng đoán rằng anh đã bổ sung điều gì đó, và rằng điều gì đó ấy đã biến mất.

    Tái nhợt đi, cô đọc lại toàn bộ từ đầu vài lần nữa. Nhưng càng đọc thì càng thấy rõ ràng có một khoảng trống ở đoạn cuối. Mạch lập luận của anh, vốn được lặp lại và mở rộng sau mỗi phần, bỗng dưng dừng lại với những từ, "Tuy nhiên, chính vì lý do đó..." Cụm từ này dường như hứa hẹn một phản đề, nhưng câu văn bị ngắt ở đấy. Càng hiểu dòng suy nghĩ của anh, cô càng tin rằng một đoạn quan trọng, có thể dài nhiều trang, đã biến mất. Toàn bộ công trình mười hai phần, khoảng năm trăm trang đã được lên kế hoạch để xuất bản dưới dạng sách. Đây là kết luận mà cô đang tìm. Điều này rất hệ trọng.

    Do đó ngay lập tức cô gọi điện đến nhà bố mẹ của Ryuji và giải thích tình huống với họ. Trong hai hoặc ba ngày sau lễ tang, họ đã dọn căn hộ của Ryuji và mang hết sách vở, đồ đạc cá nhân của anh về căn phòng cũ. Nếu những trang bị thiếu lẫn vào cái gì khác, chúng phải ở đâu đó trong phòng, Mai đã giải thích cho bố mẹ Ryuji như thế. Cô cần được họ cho phép tìm kiếm trong đống đồ đạc của Tyuji.

    Nhưng giờ đây, đối mặt với những chồng hộp, cô thấy muốn khóc.

    Ôi, sao anh lại ra đi bỏ mặt em.

    Dù sao, quả là tài tình, khi trút hơi thở cuối cùng ngay sau khi kết thúc bản thảo. Cô căm ghét điều đó biết bao.

    Em muốn anh quay lại đây ngay lúc này và cho em biết chuyện gì đã xảy ra với những trang viết đó!

    Cô với lấy tách cà phê, giờ đã nguội lanh. Giá như cô đọc qua bản thảo sớm hơn, cô sẽ không ở trong cái đống ngổn ngang này. Có hối tiếc đến đâu cũng chưa đủ. Nếu không thể tìm thấy những trang bị thiếu, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng tự viết lấy chúng. Cô sợ cứng người vì ý nghĩ rằng điều mình viết có thể khác với ý định của Ryuji. Cô thực sự hơi quá tự tin. Quả đúng là cô đã được nhận vào học ở khoa sau đại học, nhưng để một cô gái mới hơn đôi mươi giả mạo kết luận trong tác phẩm cuối cùng của một nhà logic học, người mà mọi người đều kỳ vọng những điều vĩ đại ...

    Mình không thể làm thế.

    Tự nhủ phải tìm thấy những trang thiếu đó, cô lại mở hộp tiếp theo.

    Khoảng hơn bốn giờ, căn phòng, mặt quay về phía Đông, bắt đầu tối, cô bật đèn lên. Lúc này là tháng Mười một, ngày đang ngắn đi đáng kể. Nhưng trời không lạnh. Mai đứng dậy kéo rèm của lại. Cô thấy khó chịu từ nãy vì cảm giác ai đó đang theo dõi mình qua cửa sổ.

    Cô đã lục tìm phân nửa số hộp các tông, nhưng vẫn chưa tìm thấy những trang thiếu.

    Đột nhiên, Mai nghe tiếng tim mình đập nhanh. Trong ngực cô đội lên tiếng tình thịch. Cô dừng công việc đang làm và ngồi xuống, một bên đầu gối để cao, lưng cúi, chờ cho nhịp tim dịu lại. Điều này chưa bao giờ xảy ra với cô trước đây. Cô ấn tay lên phía trái ngực cô xác định xem điều gì đã gây ra hiện tượng đó. Có phải là mặc cảm tội lỗi vì đã làm mất tác phẩm của thầy giáo mình? Không, không phải vậy. Có gì đó đang ẩn nấp trong phòng. Một phút trước, cô đã nghĩ nó từ bên ngoài phòng nhìn chằm chằm vào mình, nhưng rõ ràng cô đã nhầm. Cô gần như chờ đợi một con mèo hoặc cái gì đó nhảy bổ ra từ sau một chiếc hộp.

    Cô cảm thấy lành lạnh sau đầu và gáy. Một ánh mình như muốn đâm xuyên. Cô quay lại. Cô thấy chiếc áo len hồng của mình đang phủ lên một chiếc hộp, cô đã bỏ nó ở đấy để bắt đầu việc tìm kiếm. Những lỗ nhỏ giữa các sợi len sáng long lanh như những con mắt, phản chiếu ánh đèn. Mai nhặt chiếc áo len và thấy lộ ra một đầu máy video.

    Chiếc máy đen thẫm nằm trên một cái hộp, dây quấn xung quanh. Đó hẳn là chiếc đầu máy ở căn hộ của Ryuji. Tuy nhiên, không có màn hình TV, và chiếc đầu máy cũng không thấy cắm vào ổ điện.

    Rón rén, Mai đưa tay chạm vào mép máy. Dây điện quấn quanh phần giữa, từ trên xuống, khiến chiếc đầu máy nằm trên những vòng dây giống như trên một cái bập bênh.

    Mình đã để áo lên đây à?

    Cô không thể nhớ được. Tất nhiên, không có giải thích nào khác. Trước khi bắt đầu tìm kiếm trong những cái hộp, cô đã cởi áo len và vô tình để nó lên đầu máy video. Hẳn là như thế.

    Cô nhìn chằm chằm vào cái máy có lẽ khoảng trong một phút, và mọi ý nghĩ về những trang viết thiếu biến mất khỏi tâm trí. Thay vào đó xoáy lên những câu hỏi về một cuốn băng.

    Cô không thể quên điều Kazuyuki Asakawa đã nói vào hôm sau cái chết của Ryuji. "Anh ấy không nói với cô có gì ở đó vào phút cuối sao? Không một lời trăng trối? Không một lời, chẳng hạn như, về một cuốn băng sao?"

    Mai tháo những vòng dây quanh thân máy. Cô nhặt dây nguồn lên và tìm ổ cắm. Một ổ cắm nối nằm khiêm tốn dưới chân bàn. Cô cắm dây vào đó. Bốn số không bắt đầu nhấp nháy trên nàm hiển thị của đầu máy - nhịp nhấp nháy của nó, giống như của một người chết sống lại. Mai đưa ngón trỏ tay phải ra, xoay thành vòng tròn trước chiếc đầu máy. Cô không thể quyết định phải làm gì. Một giọng nói vô thanh bảo cô đừng chạm vào nó. Dù vậy Mai vẫn nhấn vào nút EJECT. Khe máy mở, tiếng động cơ ro ro, và một cuộn băng chui ra. Trên gáy băng có nhãn, và nhan đề được viết trên đó.

    Liza Minnelli, Frank Sinatra, Sammy Davis, Jr./1989

    Cuộn băng trông giống như một cái lưỡi lớn nhô ra khỏi đầu máy. Đầu máy giống như đứa trẻ, đang nháy mắt và ngọ nguậy chiếc lưỡi trước mặt cô.

    Mai túm chặt chiếc lưỡi đen đó và kéo ra.

    --- Hết Chương 9 - Phần Một ---
    Chữ ký của A Châu

  11. The Following User Says Thank You to A Châu For This Useful Post:

    sarujun (23-01-2014)

  12. #18
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    Vòng xoáy chết - Phần Một - 10

    10



    Khi sắp sửa đến bệnh viện, chiếc taxi của Ando bị một xe cấp cứu vượt đường, còi báo động của nó rú lên. Hai chiếc xe cùng trên một con phố hẹp, một chiều, hai bên có nhiều cửa hiệu, và để xe cấp cứu đi qua, chiếc taxi phải len vào giữa hai xe tải chở hàng đang đậu bên lề đường. Trông có vẻ phải mất một lúc lâu nữa mới điều khiển chiếc xe ra khỏi đó được, vì vậy Ando quyết định xuống xe ngay. Tòa nhà bệnh viện mười một tầng choán ngay trước mặt, gần đến mức có thể chạm tay vào được. Như thế đi bộ còn nhanh hơn.

    Khi đi hết phố để vào cổng chính bệnh viện, Ando có thể nhìn thấy chiếc xe cấp cứu vừa vượt họ đang đi vào khoảng trống giữa tòa nhà mới và tòa nhà cũ. Chiếc xe cứu thương đã mất quá nhiều thời gian đi qua những con phố hẹp đến nỗi cuối cùng nó đến viện cùng một lúc với bước đi bộ của Ando.

    Tiếng còi báo im bặt, nhưng đèn xoay trên chiếc xe vẫn sáng, phóng những đường lằn đỏ lên tường bệnh viện. Sự tĩnh lặng từ bầu trời trong xanh đổ xuống tạo ra một vùng yên lặng xung quanh chiếc xe giống như vòng sáng của ánh đèn sân khấu. Để vào trong, Ando phải đi qua chiếc xe cứu thương. Đèn tín hiệu cuối cùng đã ngừng xoay, tiếng vọng của còi hú cũng biến mất vào bầu trời. Khung cảnh đầy hứa hẹn rằng, bất cứ giây nào, cánh cửa sau của chiếc xe cũng có thể bật mở và nhân viên cấp cứu nhảy ra để hạ cáng, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Ando đứng nhìn. Mười giây, hai mươi giây trôi qua, nhưng của chưa mở. Chỉ có sự yên lặng. Ba mươi giây. Không khí đã đóng băng. Cũng không có ai từ bệnh viện chạy ra.

    Ando sực tỉnh khỏi cơn mơ màng và bước tiếp. Đột nhiên, cánh cửa xe cứu thương bật mở rất mạnh. Một nhân viên trợ giúp y tế nhảy ra giúp đồng nghiệp trong xe hạ chiếc cáng. Ando không quan tâm điều gì đã ngăn cản họ mang bệnh nhân ra khỏi xe ngay - những gã này lề mề quá thể. Giờ họ đang khiêng cái cáng hơi nghiêng, và trong giây lát khuôn mặt Ando ngang tầm với khuôn mặt đeo mặt nạ oxy của bệnh nhân. Măt họ gặp nhau. Bệnh nhân dường như nhìn xoắn lấy Ando, rồi đột ngột dừng lại. Mắt anh ta vô hồn. Anh ta đã được đưa đi trong tình trạng nguy kịch, và giờ thì anh ta đã chết. Trong công việc của mình, Ando đã chứng kiến biết bao nhiêu cái chết. Nhưng chưa bao giờ như thế này, một sự tình cờ. Coi đó là điềm xấu, Ando quay cái nhìn khỏi người chết đó. Anh không khác gì Miyashita với trò bói toán của anh ta. Đầu tiên là con rắn nơi bờ đất, và giờ là chạm mặt một người chết. Gần đây, Ando luôn tìm kiếm ý nghĩa trong nhiều sự kiện bình thường. Anh luôn chế giễu những người tin vào may rủi, nhưng giờ đây, anh nhận ra, mình là một trong số đó.

    Bệnh viện Saisei Shinagawa là bệnh viện đa khoa liên kết với đại học Shuwa, và người Ando sắp gặp, bác sĩ Wada, thực ra thuộc biên chế của trường đại học. Kurahashi, cấp trên của Wada dường như đã nói chuyện với anh ta. Ngay sau khi Ando trình bày việc của mình, anh được dẫn đến khu nhà căn phòng ở tầng bảy khu nhà phía Tây.

    Ando chăm chú nhìn mắt Asakawa, anh ta nằm bất động trên giường bệnh, nó làm anh nhớ ngay đến đôi mắt của bệnh nhân anh vừa nhìn thấy. Mắt Asakawa có đặc điểm đúng như thế, đôi mắt của một người đã chết.

    Hai tay được cắm ống truyền dịch, mặt hướng lên trần nhà, Asakawa không hề cử động. Ando không biết trước đây anh ta trông như thế nào, nhưng anh đoán con người tội nghiệp này phải mất đi nửa trọng lượng. Má anh ta hóp xuống và râu đang bạc dần.

    Ando đến bên cạnh giường và gọi nhẹ “ Anh Asakawa”

    Không có tiếng trả lời. Ando định chạm lên vai anh ta, nhưng ngần ngại và quay lại để xin phép bác sĩ Wada. Wada gật đầu, và Ando đặt một tay lên vai Asakawa. Làn da dưới lớp áo không có sự đàn hồi. Anh có thể cảm thấy xương vai, và vô tình thụt tay lại. Không hề có phản ứng.

    Quay đi khỏi giường bệnh, Ando hướng về phía Wada, hỏi, “Lúc nào anh ta cũng thế này sao?”

    “Đúng,” Wada trả lời dứt khoát. Asakawa đã được đưa vào viện từ nơi xảy ra tai nạn vào ngày 21 tháng Mười, nghĩa là đã mười lăm ngày nay anh ta không nói, không khóc, không cười, không tức giận, không ăn, không tự đi tiểu tiện hay đại tiện.

    “Anh nghĩ điều gì đã gây ra như thế, thưa bác sĩ?” Ando hỏi bằng giọng lịch sự nhất có thể.

    “Đầu tiên chúng tôi nghĩ anh ta bị chấn thương não trong vụ tai nạn, nhưng các xét nghiệm không cho thấy sự bất thường nào cả. Chúng tôi nghi ngờ nguyên nhân tâm lý.”

    “Cú sốc?”

    “Chắc có lẽ thế.”

    Có lẽ cú sốc vì mất vợ và con gái cùng một lúc đã hủy hoại tinh thần Asakawa. Nhưng Ando tự hỏi liệu đó có phải là nguyên nhân duy nhất. Có lẽ vì đã xem những tấm ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn, Ando tưởng tượng hình ảnh lúc va chạm rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên. Và mỗi khi tái hiện lại nó, ánh mắt anh lại hút về phía ghế phụ, chiếc đầu máy video nằm ở đó. Nó cứ hiện ra ngày càng lớn trong tưởng tượng của anh. Tại sao Asakawa lại mang chiếc VCR theo? Anh ta đưa nó đi đâu? Giá mà người đàn ông này có thể giải thích được.

    Ando kéo một chiếc ghế lại gần gối của Asakawa rồi ngồi xuống. Anh nhìn khuôn mặt trông nghiêng của Asakawa trong một lúc, cố tưởng tượng người đàn ông tội nghiệp này đang lạc bước và phiêu diêu trong cõi mộng nào. Sống ở đâu vui sướng hơn, anh tự hỏi, thế giới thực tại hay là thế giới ảo ảnh? Có lẽ vợ con Asakawa vẫn còn sống ở thế giới trong mơ của anh ta. Có lẽ ngay lúc này anh ta đang bế con gái mình trong lòng, chơi đùa với đứa bé.

    “Anh Asakawa,” Ando gọi, với tất cả sự đồng cảm của một người cảm thấy nỗi đau tương đồng. Vì Asakawa là bạn thời phổ thông của Ryuji, anh ta phải ít hơn Ando hai tuổi. Nhưng nhìn anh ta bây giờ, người ta sẽ nghĩ anh ta đã quá sáu mươi. Điều gì đã gây ra sự thay đổi như vậy? Nỗi buồn thúc đẩy quá trình lão hóa. Ví dụ như, Ando thấy rằng chính anh đã già đi nhanh chóng trong năm vừa qua. Trước kia, anh thường nghe rằng trông anh trẻ hơn tuổi, nhưng bây giờ, mọi người thường nghĩ anh già hơn tuổi thực sự của mình.

    “Anh Asakawa,” anh gọi lần thứ hai.

    Wada không thể chịu đựng khi chứng kiến như vậy. “Tôi không nghĩ anh ta có thể nghe anh gọi.”

    Điều đó đúng. Cho dù Ando có gọi tên Asakawa bao nhiêu lần, cũng không có phản ứng nào cả. Anh từ bỏ và đứng dậy.

    “Anh ta sẽ hồi phục chứ?”

    Wada giơ hai tay. “Có trời mới biết.”

    Các bệnh nhân như Asakawa có thể khá hơn hoặc xấu đi mà không có gì báo trước. Y học thường bó tay trong những việc dự đoán điều gì đang chờ đợi phía trước đối với những trường hợp thế này.

    “Mong anh báo cho tôi nếu có bất cứ thay đổi nào về tình trạng của anh ta.”

    “Được rồi.”

    Ở lại lâu hơn không ích gì nữa. Ando và Wada cùng rời phòng. Đến cửa Ando dừng lại và nhìn Asakawa lần cuối. Anh không thể tìm thấy một chút thay đổi nào dù nhỏ nhất. Asakawa vẫn dán ánh mắt chết lịm lên trần nhà.

    --- Hết chương 10 - Phần Một ---

  13. #19
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    Vòng xoáy chết - Phần Một - 11

    11



    Mai dựa vào chiếc ghế tựa lưng để nó hạ xuống mức thấp nhất có thể, rồi nằm ngửa ra và ngước nhìn lên trần nhà. Đây là điều cô làm khi ở vào tình trạng bế tắc. Khi lưng ưỡn cong như thế này cô có thể đọc được từ trên xuống các tựa sách trên giá sách sau lưng cô. Không để ý đến mái tóc còn ướt chạm lên thảm, cô nhắm mắt và giữ tư thế bất tiện đó trong một lúc.

    Cả căn hộ nhỏ của cô, gồm cả phòng tắm và nhà bếp, có diện tích chưa đến mười chín mét vuông. Toàn bộ một bức tường bị choán bởi giá sách, khiến cô không đủ khoảng trống đặt một chiếc giường hay bàn làm việc. Buổi tối, cô đẩy cái bàn thấp được dùng thay vì một cái bàn đúng nghĩa vào góc phòng để cô có thể trải đệm ra. Cô phải hy sinh khoảng không rộng rãi để có thể chi trả cho một nơi ở gần trường học chỉ với khoản trợ cấp hàng tháng từ gia đình và tiền kiếm được từ công việc gia sư. Ba điều kiện của cô đối với một căn hộ là gần trường, có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng, và có sự riêng tư nhất định. Tiền thuê nhà chiếm gần một nửa các khoản chi tiêu hàng tháng của cô, nhưng cho dù như thế, cô vẫn hài lòng với sự thu xếp này. Cô biết nếu chuyển ra sống ở xa hơn một chút về phía ngoại ô, cô có thể tìm được chỗ rộng rãi hơn, nhưng cô không có ý định chuyển đi. Cô thực sự thấy thoải mãi khi có thể ngồi trước bàn ở giữa phòng và có tất cả mọi thứ cô cần trong tầm với.

    Mắt vẫn nhắm, cô lần mò xung quanh cho đến khi tìm thấy cái máy nghe CD và bật nó lên. Cô thích bài hát này. Cô vỗ vào đùi theo nhịp nhạc. Cô từng tham gia đội tuyển điền kinh ở trường cấp hai và trung học; cô là vận động viên chạy nước rút, vậy nên đôi chân cô vẫn khá săn chắc. Cô điều chỉnh nhịp thở cho đến khi ngực cô, dưới bộ pyjama hoa, nâng lên hạ xuống cùng với tiếng nhạc. Cô phập phồng mũi theo nhịp nhạc, cầu nguyện để một tia sáng thông thái lóe lên. Nỗi khó chịu khi biết rằng mình phải hoàn thành bản thảo ngay trong đêm nay đã đánh gục sự tập trung của cô.

    Chiều mai cô có cuộc hẹn với Kimura, người biên tập của Ryuji. Theo dự kiến, lúc đó cô phải giao bản thảo sạch của phần cuối này. Và đến giờ cô vẫn chưa tìm ra giải pháp phải làm gì với đoạn kết. Cô không tìm thấy những trang thiếu tại nhà của bố mẹ Ryuji, và cô không còn thời gian để tìm chúng. Cô thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu những trang thiếu đó có thật không. Có lẽ Ryuji định bổ sung điều gì sau này. Nhưng anh đã chết trước khi có cơ hội làm điều đó. Trong trường hợp ấy, tốt hơn là cô nên từ bỏ việc tìm kiếm và tập trung nỗ lực để đưa ra những điều chỉnh thích đáng cho phần kết.

    Nhưng cô bế tắc trong ngôn ngữ đã quá lâu. Cô chưa viết được dù chỉ một dòng. Cô đi tắm để giải tỏa đầu óc, nhưng ngòi bút vẫn không viết nổi. Cô viết điều gì đó chỉ để xóa đi, để xé bỏ tờ giấy và vứt nó đi.

    Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Cô mở mắt. Mình sẽ không đi đến đâu bởi vì mình đang cố gắng bổ sung điều gì đó.

    Mọi nỗi đau khổ của cô xuất phát từ sự thật là cô đang cố lấp đi chỗ trống ở phần cuối cuốn sách bằng ngôn ngữ của mình. Nhưng điều duy nhất xảy ra là cô thấy không thể đoán được mạch suy nghĩ của Ryuji dẫn đến đâu. Nó có xu hướng xoay chuyển vào thời điểm phù hợp nhất. Do đó, việc tốt nhất cô có thể hy vọng làm được là xóa đi các đoạn trước và sau chỗ trống và làm cho mọi thứ liền mạch.

    Mai ngồi dậy, chỉnh chiếc ghế tựa lưng sao cho nó gần như thẳng đứng. Cô thật là ngốc nghếch. Xóa đi những con chữ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc thêm vào. Chắc chắn Ryuji cũng sẽ mong muốn lựa chọn cách đó, cho dù nó có nghĩa là không thể hiện được một số tư tưởng của anh. Điều đó còn tốt hơn rất nhiều so với việc để những tư tưởng ấy quanh co ngoài tầm hiểu biết.

    Mai cảm thấy thư thái, giờ cô đã tìm được một giải pháp. Nhưng như thể chiếm lấy sự thư giãn của cô, cuốn băng hình lọt vào tầm mắt. Cô đã mang nó về từ nhà bố mẹ Ryuji mà không nói với họ. Từ khi cô phát hiện ra cuốn băng trong căn phòng học, cô đã muốn xem có gì trong đó. Nhưng trong phòng lúc ấy không có màn hình, và đầu máy không nối vào ổ cắm. Cách duy nhất để xem cuốn băng là mang nó về nhà cô. Lúc đầu cô chắc chắn dự định sẽ hỏi bố mẹ Ryuji liệu cô có thể mượn cuốn băng không. Nhưng cuối cùng, khi quyết định ra về, từ bỏ việc tìm kiếm các trang bản thảo, tất cả những lời cô đã chuẩn bị lại biến đâu mất, cô không thể tìm được cách mở lời.

    Xin lỗi hai bác, nhưng cuốn băng này thực sự làm cháu tò mò quá. Có phiền gì hai bác không nếu cháu mượn nó?

    Nói như thế thật là mập mờ. Dù sao thì, “làm cháu tò mò” nghĩa là thế nào? Nếu họ hỏi cô, cô sẽ không trả lời được. Vậy nên cuối cùng cô chỉ đơn giản giấu cuộn băng trong túi xách và đi về.

    Liza Minnelli, Frank Sinatra, Sammy Davis, Jr./1989.
    Nhiều khả năng anh ấy chỉ ghi lại một chương trình ca nhạc; bản thân cuộn băng hoàn toàn bình thường. Nhưng nó đã kiểm soát được cô. Cô thậm chí không thể nhớ mình đã lấy nó ra khỏi túi xách lúc nào. Cuộn băng nằm đó, trên chiếc ti vi có tích hợp đầu máy VCR, cám dỗ cô. Thậm chí trong phòng của Ryuji, khi nó nằm trong đầu máy, trong cái hộp máy đó, cuốn băng vẫn bằng cách nào đấy thu hút sự chú của cô. Bây giờ, thoát ra khỏi vỏ, phơi bày ra đó, nó gần như có sức mạnh nuốt chửng cô.

    Nhan đề hình như không phù hợp với gu nghe nhạc của Ryuji. Thực tế, theo như cô biết, anh không nghe nhạc nhiều đến mức ấy. Nếu nghe nhạc, anh chỉ nghe loại nhạc nhẹ cổ điển. Dù thế nào, nhìn chữ viết tay trên nhãn có thể thấy cuốn băng rõ ràng không phải của Ryuji. Ai đó đã in nó. Trong một sự kiện nào đấy, nó đã được đưa đến căn hộ của Ryuji ở Đông Nakano. Và giờ đây, nó đang ở trong căn phòng của Mai.

    Không cần ngồi dậy, Mai với tay ra và đặt cuốn băng vào đầu máy VCR. Chiếc máy tự động bật lên. Cô chuyển sang kênh video và nhấn PLAY.

    Mai nghe một tiếng khấc khi cuốn băng bắt đầu chạy, cô vội nhấn nút PAUSE. Sẽ thế nào nếu trong cuộn băng là cái gì đó mà cô không muốn xem? Cô do dự. Một khi những hình ảnh nhất định được ghi vào trong não, cô biết, sẽ không thể nào tẩy chúng đi được – để quay lại với trạng thái thuần khiết. Có lẽ tốt hơn là cô nên dừng lại trước khi hối tiếc. Nhưng cuối cùng những nghi ngờ không thể vượt qua nổi nỗi tò mò, và cô nhả nút pause ra.

    Có âm thanh tĩnh điện khi màn hình nổi các đốm nhiễu. Một giây sau, màn hình chuyển sang màu đen như thể bị đổ mực tràn lên. Bây giờ thì không quay lại được nữa. Mai tự trấn an. Những gì hiện ra trước mắt cô sau đó là chuỗi các cảnh mà cô không thể hiểu được ý nghĩa và không bao giờ có thể đoán được bản chất nếu chỉ đọc nhan đề.

    Ngay sau khi xem xong, Mai cảm thấy muốn nôn, và cô chạy vào phòng tắm. Cô ước giá như cô có thể dừng lại lúc giữa chừng, nhưng cô không thể cưỡng được sức mạnh của những hình ảnh đó. Cô đã xem cho đến lúc cuốn băng hết. Không phải, có lẽ nói chính xác hơn là cô đã bị cho xem cuốn băng. Đơn giản là cô không thể nhấn nút stop.

    Cô ướt đẫm mồ hôi và run rẩy. Cô cảm thấy có gì đó đang cố thốc ra từ dạ dày lên họng. Cô cảm thấy ghê tởm hơn là sợ hãi – có gì đó đã chui vào trong người cô, sâu trong cô. Cô biết mình phải tống nó ra. Cô móc ngón tay vào họng, nhưng chỉ ra một chút. Cô nghẹt thở vì mùi nước dịch nôn, nước mắt trào ra. Hướng cái nhìn trống rỗng và vô vọng quanh căn phòng, cô quỵ xuống. Trong một lúc cô có thể cảm thấy bản thân mình đang bị hủy hoại – rồi ý thức cô mất hút dần, đến một nơi xa, rất xa.

    --- Hết Phần Một ---

  14. #20
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    Vòng xoáy chết - Phần Hai - 1

    Phần Hai
    BIẾN MẤT


    1




    Đã quá mười lăm phút so với thời gian họ hẹn gặp. Ando bắt đầu bồn chồn. Anh giở cuốn sổ ghi chép ra kiểm tra lại lịch hẹn.

    Trên sổ ghi: Thứ sáu, ngày 9 tháng Mười một, sáu giờ chiều, trước bức tượng Moai cửa phía Tây nhà ga Shibuya. Hẹn gặp Mai ăn tối. Anh không nhớ nhầm.

    Ando hòa vào dòng người qua lại và đi một vòng xung quanh khu vực đang đứng. Mỗi lần thấy một phụ nữ tầm tuổi Mai, anh lại nhìn kỹ khuôn mặt người đó, nhưng không có khuôn mặt nào là của Mai cả. Nửa tiếng đã trôi qua. Nghĩ hay có lẽ cô quên hẹn, Ando gọi điện đến nhà Mai từ một máy điện thoại công cộng. Anh chờ chuông đổ sáu hoặc bảy hồi, tưởng tượng ra từ tiếng vọng anh có thể đoán được căn hộ của cô nhỏ thế nào.

    Nó thực sự rất nhỏ, cô từng nói. Chưa đến năm miếng thảm!

    Mười hồi chuông. Rõ ràng cô không có nhà. Anh đưa ống nghe ra xa. Chắc chắn có điều gì đó xảy ra khiến cô đến muộn. Có thể cô đang trên đường đến. Ít nhất anh cũng hy vọng thế khi gác máy xuống.

    Anh liên tục nhìn lại đồng hồ. Đã gần một tiếng rồi.

    Đến bảy giờ mình sẽ từ bỏ.

    Đã lâu lắm rồi anh không hẹn hò, nên anh thậm chí còn không biết liệu đứng đợi thêm thì có đáng không. Nhân nghĩ về điều đó, anh nhớ mình chưa bao giờ bị lỡ hẹn trước đây. Vợ anh luôn rất đúng giờ khi họ hẹn nhau, thỉnH thoảng anh vẫn để cô phải chờ, nhưng chưa bao giờ cô để anh phải đợi.

    Trong một lúc anh nghĩ đến những lần anh chờ đợi mọi người trước đây, và trong khi suy nghĩ như thế, đồng hồ đã chỉ qua vạch bảy giờ. Nhưng Ando không thể bỏ đi được. Anh không thể từ bỏ trong khi vẫn còn một tia hy vọng nhỏ. Anh cứ tự nhủ, Chờ thêm năm phút nữa!… Cả một tuần dài anh đã trông đợi cuộc hẹn này. Anh không thể từ bỏ bây giờ được.

    Cuối cùng, Ando đã chờ đợi trong đám đông ở ga Shibuya được một tiếng rưỡi, nhưng Mai không bao giờ xuất hiện.



    Anh bước vào sảnh khách sạn và tiến thẳng đến quầy lễ tân để hỏi nơi tổ chức bữa tiệc chia tay. Bữa tiệc chia tay của Funakoshi. Mai đã cho anh leo cây, anh không có lý do để không đến dự bữa tiệc. Hơn nữa, sau khi đứng dưới tiết trời đêm se lạnh giữa đám đông vô số thanh niên, anh không thể chịu được việc phải quay trở về căn hộ trống trải của mình. Để tìm cách cứu vớt buổi tối, rốt cuộc anh nảy ra ý tưởng xuất hiện ở buổi tiệc. Sẽ chẳng hại gì khi tận hưởng bữa tiệc với bạn bè lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh tự lập luận.

    Phần nghi lễ chính thức vừa mới kết thúc, và mọi người đang tụ tập thành nhóm tụm năm tụm ba để uống rượu. Đây là cách mà các buổi tiệc thường diễn ra. Các giáo sư sẽ về nhà ngay sau bữa tiệc chính, để đám thanh niên độc thân nói chuyện thoải mái trong nhưng cuộc chè chén sau bữa tiệc. Ando căn giờ rất hoàn hảo; anh đến vừa kịp để tham gia vào một trong những cuộc chè chén đó.

    Miyashita là người đầu tiên nhận ra anh. Anh ta đến và đặt một tay lên vai Ando. “Tôi tưởng cậu đi hẹn hò?”

    “Ờ, cô ấy cho tôi leo cây,” Ando nói, cố tỏ ra vui vẻ.

    “À, nghe tiếc nhỉ. Chờ một lát.” Miyashita nắm cổ tay áo Ando và dẫn anh tới chỗ gần cửa. Anh ta dường như không quan tâm đến việc hỏi chuyện Ando bị lỗi hẹn.

    “Cái gì đây?” Có điều gì đó mờ ám.

    Nhưng trước khi Miyashita có thể nói với anh điều gì thì giáo sư Yasukawa, ở Ban Khoa Nội II, đi qua. Miyashita nói nhỏ, “Cậu sẽ đến uống với chúng tôi chứ?”

    “Đó là lý do tôi đến đây.”

    “Tuyệt. Tôi sẽ cho cậu biết sau.”

    Sau đó Miyashita quay đi để đến nói chuyện xã giao với giáo sư Yasukawa. Với vai trò người tổ chức, anh ta cảm ơn giáo sư đã tham dự. Miyashita cười đùa, khuôn mặt hai cằm của anh ta ửng lên. Ando không thể không ngưỡng mộ cách người bạn mình ứng xử để được mọi giáo sư quý mến. Nếu có ai khác hành động theo cách đó, thì sẽ bị cho là xun xoe nịnh nọt, còn Miyashita biết làm thế nào để thực hiện một cách thành công.

    Ando đứng gần cửa chờ cho cuộc nói chuyện giữa Miyashita và Yasukawa kết thúc. Trong khoảng thời gian đó, nhiều gương mặt quen thuộc đi qua, nhưng không ai làm gì hơn ngoài một lời chào. Không ai cố ý dừng lại nói chuyện với Ando.

    Phạm vi bạn bè của anh đã hẹp lại đáng kể theo thời gian từ khi con trai của anh bị chết đuối dưới biển. Tuy nhiên, anh không một chút oán giận đối với những người xa lánh anh. Anh biết lỗi là ở anh. Ngay sau khi chuyện xảy ra, mọi người đã tập trung quanh anh đề nghị giúp đỡ và an ủi, nhưng Ando không thể đáp lại cho phải phép. Thay vào đó, anh lôi nỗi buồn theo khắp nơi, tỏ ra thờ ơ với bạn bè mình. “Hãy vui lên,” họ bảo anh, nhưng làm sao anh có thể vui được? Dần dần, từng người một rời bỏ anh. Trước khi anh nhận ra điều đó, Miyashita là người duy nhất ở lại. Miyashita luôn có sẵn một câu nói đùa, cho dù vẻ mặt của Ando có buồn rầu thế nào. Miyashita biết cách tìm ra điều gì đó để cười đùa đối với điều kém may mắn cho dù là của ai. Ando chỉ có thể quên đi chuyện buồn của mình khi ở gần Miyashita. Giờ đây Ando đã nhận ra điều gì khiến Miyashita khác biệt với những người bạn khác của anh: trong khi những người khác đến để bảo anh hãy vui lên, thì Miyashita lại đến để được vui vẻ. Trong ngôn ngữ không có câu nào vô nghĩa hơn câu “Hãy vui lên!” Cách duy nhất để làm cho ai đó vui vẻ là giúp người đó quên đi, và việc nói “hãy vui lên” lại gây hệ quả hoàn toàn trái ngược, trước hết chỉ làm người đó nhớ lại điều gì khiến họ buồn.

    Ando biết rõ rằng trong suốt cả năm, anh không một lần mang bộ mặt vui vẻ. Anh cố tưởng tượng, một cách khách quan, trông anh như thế nào trong mắt Mai. Chắc chắn là u buồn thảm hại. Chẳng lạ khi cô không muốn đi ăn tối với anh; anh chỉ làm cô thêm chán nản.

    Ý nghĩ đó lại làm anh chán chường thêm. Cách đây một năm rưỡi anh tràn đầy tự tin. Tương lai trải dài trước mặt anh, rộng mở và đầy hứa hẹn. Anh có vợ yêu, con trai cưng, một căn hộ sang trọng ở nam Aoyama, một chiếc xe BMW nội thất bọc da và chức giám đốc đang chờ anh phía trước. Nhưng giờ đây anh nhận ra tất cả đều đứng tên vợ anh, bố vợ anh, và chỉ một cú xoay chuyển của định mệnh đã làm cho tất cả trượt khỏi tầm tay.

    Miyashita vẫn nói chuyện với giáo sư Yasukawa. Không biết phải làm gì, Ando đưa mắt nhìn vu vơ quanh hành lang cho đến khi nhận ra một dãy ba cột điện thoại công cộng. Anh lấy thẻ gọi điện ra và đi về phía đó, nghĩ rằng sẽ gọi điện cho Mai lần cuối. Để ống nghe trên vai, anh quay lại nhìn Miyashita. Nếu anh mất dấu bạn mình và bỏ lỡ buổi tiệc rượu, thì việc anh đến đây trở nên vô ích. Miyashita phụ trách chính ở đây. Chừng nào Ando còn bám sát bạn mình, anh sẽ không bị bỏ rơi.

    Anh để chuông đổ tám hồi, rồi gác máy và tình cờ liếc nhìn đồng hồ. Gần chín giờ. Đã quá ba tiếng so với giờ hẹn của họ, và Mai vẫn không có ở nhà.

    Không biết cô ấy đi đâu. Anh bắt đầu lo lắng cho cô.

    Miyashita cúi thấp người để chào giáo sư Yasukawa. Cuộc nói chuyện giữa họ dường như đã kết thúc. Khi Miyashita quay khỏi phía vị giáo sư, Ando đến đứng gần Miyashita.

    “Chà, xin lỗi để cậu phải đợi.” Giọng anh ta thân mật, trái ngược với cách anh ta nói chuyện với Yasukawa.

    “Không sao.”

    Miyashita lấy trong túi ra một mẫu giấy và đưa cho Ando.

    “Đây là chỗ chúng ta sẽ tới. Tôi nghĩ cậu biết nó – ở quận số ba. Cậu đi trước được không? Tôi phải thu xếp mọi việc ở đây.” Anh ta vẫy tay rồi bước đi, nhưng Ando níu lại.

    “Chờ đã.”

    “Chuyện gì thế?”

    “Cậu muốn nói với tôi điều gì?” Thói trêu đùa của Miyashita đang làm anh bực mình.

    Miyashita đưa chiếc lưỡi dày liếm quanh môi. Người ta phục vụ món bò quay ở bữa tiệc và anh ta đang tận hưởng những giọt mỡ cuối cùng. Môi anh ta bóng đỏ lên trong khi nói, “Tôi đã phát hiện ra điều gì đó.”

    “Cái gì?”

    “Một loại virus.”

    “Một loại virus?”

    “Chiều nay tôi nhận được một cuộc gọi từ Đại học Yokodai. Cậu nhớ hai cô cậu họ khám nghiệm tử thi ở đó chứ?”

    “Hai đứa bị chết cùng một lúc trong ô tô vì đau tim hả?”

    “Đúng. Vấn đề là, người ta tìm thấy một loại virus trong máu mô bệnh của chúng, cả hai đứa.”

    “Loại virus gì?”

    Miyashita cau mày, thở ra. “Cậu sẽ không tin đâu, nhưng nó giống y hệt virus đậu mùa.”

    Ando cứng họng.

    “Chẩn đoán của ông Saki trúng phóc. Ông ta chỉ cần nhìn khối ung ở họng và ông ta kết luận là bệnh đậu mùa.”

    “Chuyện này thật khó tin,” Ando lẩm bẩm.

    “Giờ thì cậu có thể nói như thế. Nhưng tôi có cảm giác chúng ta sẽ tìm thấy chính loại virus đó trong mẫu mô của Ryuji. Nên cậu không có cách nào khác là phải tin vào điều đó.”

    Da của Miyashita thậm chí ửng đỏ hơn bình thường do đã uống rượu. Nó làm cho anh ta trông có vẻ vui sướng mơ hồ trước toàn bộ sự việc. Có lẽ sự xuất hiện một virus lạ gây ra cho người nghiên cứu y học sự thích thú hơn là sợ hãi.

    Nhưng điều đó không đúng với Ando. Tâm trí anh đã dấy lên mối lo lắng về Mai. Việc cô không trả lời điện thoại khiến anh không ngớt bồn chồn. Sự vắng mặt của cô và việc phát hiện một loại virus giống như virus bệnh đậu mùa dường như có liên hệ với nhau thế nào đó. Anh có dự cảm xấu về mọi chuyện đang xảy ra.

    Có lẽ điều xảy ra với Ryuji đang xảy ra với Mai. Có lẽ nó xảy ra rồi.

    Hành lang khách sạn ngập tràn tiếng hô hét của mấy đám người say xỉn. Đâu đó trong tiếng la ó, anh nghe thấy một đứa trẻ đang khóc. Một đứa trẻ ở đây vào giờ này? Ando thắc mắc, đi kiểm tra các ghế trường kỷ. Nhưng anh không thấy đứa bé nào cả.


    --- Hết chuơng 1 - Phần Hai ---

Trang 2/6 đầuđầu 1 2 3 4 5 6 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. [Truyện dài] Ring - Suzuki Koji (full)
    By sarujun in forum Văn Học
    Trả lời: 39
    Bài mới gởi: 13-01-2014, 01:20 AM
  2. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 06-04-2012, 03:00 PM
  3. Đọc truyện kinh dị theo cách của Suzuki
    By Sayuri_chan in forum Con Người Nhật Bản
    Trả lời: 5
    Bài mới gởi: 05-07-2010, 01:37 PM
  4. [Giới thiệu] Ring-Suzuki Koji
    By ZenG in forum Văn Học
    Trả lời: 1
    Bài mới gởi: 04-03-2008, 12:44 AM

Bookmarks

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •