8
Yoshio Akamatsu gần như hồi tỉnh ngay lập tức, nhưng bởi vì bị tấn công bởi một vật lạnh vào đầu nên cậu cứ ngỡ như mình vừa thức tỉnh từ một giấc ngủ quá say.
Đầu tiên cậu chú ý đến việc đầu mình đã bị đập mạnh như thế nào. Cậu đã ngã xuống đất. Mà tại sao nhỉ ? Có phải là do mình đã thức chơi game quá nửa đêm ?…Vậy tức là hôm qua là thứ bảy, hay là Chủ nhật nhỉ ?…vậy thì hôm nay sẽ là thứ hai, và mình phải đang ở lớp học…nhưng mấy giờ rồi nhỉ…trời vẫn còn tối mà, có lẽ…Mình có thể ngủ thêm chút nữa....
Khi cậu ngồi dậy, bầu trời và mặt đất xoay 90 độ, một khoảng không trống trải bất ngờ đập vào mắt cậu. Có một dãy núi xa xa khoảng đất này, mang hình một cánh cung, tối hơn cả bầu trời thăm thẳm.
Đột ngột, mọi thứ ào ạt tràn về. Sakamochi, cái xác của thầy Hayashida, cuộc khởi hành của Yoshio, khi cậu khám phá ra cây súng bắn tên trong lúc tìm được một nơi trú ẩn ở một ngôi nhà tồi tàn, cậu trở lại đây, quan sát Takako Chigusa (Nữ sinh No. 13), người có khuôn mặt trông dữ dằn nhưng lại rât xinh đẹp, căng thẳng lao đi với tốc độ nhanh nhất, cậu vật vã leo lên mái nhà bằng những bậc thang sắt ở phía bên tòa nhà. Và rồi, bởi vì trục trặc khi lắp mũi tên vào khẩu súng bắn tên, Sho Tsukioka (Nam sinh No. 14) cũng đã thoát khỏi tay cậu. Và rồi…
Cậu quay lại và thấy một nữ sinh với bộ đồng phục thủy thủ đang nằm đó.
Điều này không khiến Yoshio ngạc nhiên. Điều cậu cảm thấy bây giờ cũng như ký ức của chính cậu, cậu không hề cảm thấy tội lỗi nếu giết những người học cùng lớp với mình chỉ do sợ hãi. Một tấm bảng khổng lồ đã được dựng lên ngay giữa vùng đất khô cằn trong trí óc cậu. Trên tấm bảng đó là dòng chữ được viết bằng máu, "Tao sẽ giết mày!" Xung quanh, bạn bè cậu đang cầm những thứ như rìu và súng lục, cùng tấn công Yoshio đang đứng trước tấm bảng như trong một bộ phim 3D…
Tất nhiên, giết bạn học mình là điều sai trái Và ngoài ra, một khi trò chơi kết thúc, tất cả bọn họ cũng sẽ chết, nên thật ngớ ngẩn khi cứ chiến đấu với nhau. Nhưng cái đó chỉ dựa trên lý thuyết mà thôi. Thực tế, Yoshio đơn giản là không muốn chết. Cậu bị hoảng loạn với những người bạn đang nhe răng cười với cậu. Cứ nghĩ đi, bạn đang bị bao vây bởi một đám sát thủ.
Và lựa chọn của cậu là làm giảm số lượng kẻ thù chừng nào hay chừng ấy, cậu không còn tin vào lý thuyết thông thường nữa, mà đơn giản chỉ dựa vào nỗi sợ chết sâu thẳm trong tâm trí cậu. Không cần biết đến quan hệ của mình với kẻ thù như thế nào. Tất cả mọi người đều là kẻ thù. Trong những lúc Ryuhei Sasagawa thường bắt nạt cậu, mọi người đều lờ đi.
Yoshio bò tới. Đầu tiên, Shuya Nanahara, người vừa nãy đã đứng trước cậu. Cậu ta đi đâu rồi ?… Cây súng bắn tên. Mình phải lấy được cây súng bắn tên. Nó đâu mất rồi ?…
Yoshio cảm thấy một luồng hơi lướt qua cổ cậu, như thể cậu bị đập bởi một cái dùi cui.
Cậu ngã khụy về phía trước. Thân hình cậu méo thành hình chữ V, và khuôn mặt cậu đập vào mặt sỏi ẩm ướt. Lớp da từ trán và má cậu bị tróc ra, nhưng điều này không đáng để cậu phải bận tâm nữa. Cậu đã chết ngay lúc thân hình cậu ngã xuống.
Một mũi tên bạc cùng loại với mũi tên cậu dùng để bắn Mayumi Tendo mọc lên từ phía sau cổ cậu.
Còn lại 38 học sinh
Bookmarks