>
Trang 2/3 đầuđầu 1 2 3 cuốicuối
kết quả từ 11 tới 20 trên 22

Ðề tài: [Tập truyện ngắn] Chicken soup for the soul

  1. #11
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Nói về người mình yêu

    (Thục Hân dịch)

    Có thể bạn đã từng nghe thấy có những người chồng, người vợ, khi nói về những người quyết định chia sẻ với họ cả cuộc đời, lại là những điều hoàn toàn không tích cực? Rất nhiều người như thế. Có thể họ chỉ đùa, có thể không. Nhưng tôi tin là nó có gây ảnh hưởng nào đó đến người nghe.

    Nhưng bạn sẽ không bao giờ nghe thấy những điều như thế từ Bố Mẹ tôi. Bố luôn nói về Mẹ bằng những lời khen ngợi, và Mẹ cũng thế.

    Tôi vẫn còn nhớ hồi tôi 12 tuổi, gia đình chúng tôi quyết định trải thảm và dán tường khắp cả nhà. Vào buổi trưa, bố gọi pizza cho đội thợ ăn và ngồi nói chuyện với người đội trưởng, còn tôi thì quanh quẩn ở phòng bên cạnh, lắng nghe.
    Ông đội trưởng nói:
    - Làm thế này đúng là tốn tiền, nhất là cả trong bếp cũng phải dán tường bằng giấy tốt. Phụ nữ luôn luôn biết cách tiêu tiền của chúng ta, phải không?
    Bố trả lời:
    - Để tôi nói anh nghe, khi họ ở bên anh từ lúc anh tay trắng, thì anh sẽ cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi làm được điều gì đó cho họ vào lúc anh có chút điều kiện.
    Đó không phải là câu trả lời mà người đội trưởng nghĩ. Ông ta có hứng thú với một câu trả lời tiêu cực hơn. Nên ông ta nói tiếp:
    - Nhưng họ luôn biết tận dụng điều đó và tiêu nhiều hết mức có thể, đúng không nào, anh bạn?

    Bố lại trả lời, đúng y như tôi đoán:
    - Nào nào, nếu họ chính là người giúp anh thành công, thì anh sẽ muốn làm cho họ những gì họ thích. Với một ông chồng, chẳng có niềm vui nào hơn thế!
    2-0!
    Người đội trưởng vẫn chưa bỏ cuộc:
    - Nhưng mà họ cứ tận dụng khả năng của chúng ta hết sức có thể...
    Bố mỉm cười:
    - Vợ tôi là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng có, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì để cô ấy vui.
    Tôi cố gắng không cười phá lên. Tôi biết ông đội trưởng muốn Bố chịu thua và nói: “Cũng có thể như thế...”. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra, một triệu năm nữa cũng không!
    Cuối cùng, ông đội trưởng bỏ cuộc và quay lại làm việc, có thể còn lắc đầu ngán ngẩm.
    Bố Mẹ tôi bây giờ đã về hưu và nhàn rỗi hơn. Bố Mẹ thích đi dạo, đọc sách, hoặc đơn giản là ngồi nói chuyện. Bố Mẹ vẫn nắm tay nhau khi đi bất kỳ đâu, và Bố vẫn nói với tôi: “Con có thể đợi đến bao lâu để kết hôn cũng được, nhưng nếu con tìm được một người chỉ bằng một nửa Mẹ con thôi, thì Bố đã có thể đảm bảo con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc rồi”.
    Điều lớn nhất mà Bố và Mẹ dành cho tôi, đó là tình yêu thương nồng nàn mà họ dành cho nhau. Và bài học lớn nhất họ dạy cho tôi, bằng cả cuộc đời mình, chính là “cách nói về người mà mình vẫn hằng yêu”.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  2. #12
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Người bạn đồng hành của tình yêu

    (Thục Hân dịch)

    Người ta kể rằng, một ngày kia, tất cả các cảm xúc và tính cách cùng tụ họp trên Trái Đất. Sau khi Nhàm Chán ngáp đến lần thứ ba, Chân Thành nảy ra một ý định:

    - Bọn mình chơi trốn tìm đi!

    Chân Thành nói xong, Nhiệt Tình và Nỗ Lực đồng ý liền. Hào Hứng thì phấn khích tới mức Lưỡng Lự, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cũng bị thuyết phục cùng chơi. Thậm chí cả Thờ Ơ, vốn chẳng có hứng thú với cái gì cả, cũng muốn cùng tham gia. Còn Sự Thật, dù đồng ý tham gia nhưng lại cho rằng mình chẳng muốn trốn đi đâu cả. Kiêu Ngạo nói trò “trốn tìm” thật trẻ con, còn Nhút Nhát thì không muốn thử rủi ro.

    - Một, hai, ba... - Chân Thành nhắm tịt mắt lại và bắt đầu đếm.

    Niềm Tin bay thẳng lên trời, với Niềm Tin thì không có điều gì là không thể! Chiến Thắng thì trèo lên đỉnh ngọn cây cao nhất, và Ghen Tỵ chạy ngay đến nấp sau cái bóng của Chiến Thắng. Rộng Lượng đã đi trốn ở một chỗ rất bí mật, nhưng lại nhường chỗ trốn cho một người bạn. Ngược lại, ích Kỷ đã tìm được một chỗ trốn vừa kín đáo, vừa dễ chịu, nhưng lại chẳng cho ai trốn cùng. Nói Dối thì trốn dưới đáy đại dương, tối âm u. Nồng Nhiệt và Khát Vọng thì trốn trên đỉnh những ngọn núi lửa nóng bỏng. Còn Hay Quên thì... (mm... xin lỗi nhé, mình quên mất chỗ bạn ấy trốn rồi).

    - Một triệu! - Chân Thành đã đếm xong và mở mắt ra.
    Khi lại gần hồ nước, Chân Thành tìm thấy ngay Vẻ Đẹp, cô ấy mải mê ngắm mình dưới hồ nước đến mức bị tìm thấy trước tiên. Do Dự, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ngồi trên cái hàng rào, chẳng thể quyết định là mình sẽ nhảy xuống bên nào, thế nên cũng bị tìm thấy ngay lập tức.

    Lần lượt, Chân Thành tìm thấy tất cả mọi người: Khéo Léo trốn giữa những cọng cỏ tươi; Sầu Muộn trốn trong một cái hang tối tăm ẩm ướt; Nồng Nhiệt và Khát Vọng ở trên núi lửa. ích Kỷ thì khỏi phải đi tìm vì cậu ta đang cuống cuồng chạy trốn ra khỏi cái chỗ tưởng như êm ấm của mình khi bị một bầy ong tấn công - và tất nhiên, chẳng có ai giúp, vì ban đầu, cậu đã chiếm chỗ trốn đó một mình. Và Nói Dối được tìm thấy trên cầu vồng (Tất nhiên, đây là một lời nói dối, vì Nói Dối trốn dưới đáy đại dương cơ mà, bạn có nhớ không?).

    Nhưng chỉ còn Tình Yêu là không thấy đâu cả. Chân Thành đi tìm sau những cái cây cổ thụ, dưới những con sông, trên đỉnh núi..., nhưng Tình Yêu vẫn biệt tăm. Tình Yêu lúc nào cũng khó tìm như vậy!

    Sắp sửa bỏ cuộc, chợt Chân Thành nhìn thấy một bụi hoa hồng đầy gai đang rung rinh. Chân Thành nhặt một cành cây to và đập vào bụi hoa hồng vài lần xem có ai đang nấp không. Chợt có ai kêu thét lên rất đau đớn - gai của những bông hoa hồng đã đâm vào mắt của Tình Yêu. Quá hối hận, Chân Thành rối rít xin lỗi và hứa rằng từ đó trở đi, Chân Thành sẽ luôn ở bên cạnh để dẫn đường cho Tình Yêu. Những người bạn khác rất thương Tình Yêu nên cũng quây quần xung quanh, nói rằng họ sẽ lần lượt chăm sóc cho Tình Yêu.

    Kể từ đó, Tình Yêu có rất nhiều người bạn Cảm Xúc, có lúc đi với người bạn này và có lúc đi với người bạn khác. Nhưng người ta nói với nhau rằng Tình Yêu và Chân Thành thì lúc nào cũng đi cùng nhau.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  3. #13
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Người bạn thân đầu tiên của tôi

    (Thục Hân dịch)


    Tôi không hiểu tại sao tự nhiên tôi lại nghĩ đến cậu ấy.

    Lúc đó tôi đang dọn dẹp nhà cửa thì bỗng nhiên nghĩ tới cậu ấy. Tôi đã từng nghĩ sẽ gửi cho cậu ấy một tấm thiệp hoặc gọi điện. Nhưng như thế có vẻ buồn cười lắm, ngớ ngẩn lắm. Lần cuối cùng gặp nhau, chúng tôi đã cãi nhau ầm ỹ và tôi nói không muốn nhìn thấy cậu ấy nữa cơ mà! Tôi đã từng muốn liên lạc với cậu ấy vài lần, và lần nào cũng cho rằng đó là một ý tưởng kỳ dị.

    Cậu ấy là người bạn thân đầu tiên của tôi.

    Cậu ấy sống ở cạnh nhà tôi rất nhiều năm về trước, khi chúng tôi còn rất nhỏ, khi cuộc sống còn mới mẻ mỗi sáng tỉnh dậy, khi mẹ tôi và mẹ cậu ấy đứng nói chuyện với qua hàng rào bên ngoài cửa sổ. Cậu ấy bé hơn tôi một tuổi rưỡi, có một anh trai và 4 chị gái.

    Cuộc sống lúc đó rất đơn giản và dễ dàng.
    Chúng tôi thường chơi xích đu cùng nhau trong vườn. Cùng đến thăm nhà bà tôi và cả nhà bà cậu ấy.

    Bạn sẽ luôn luôn nhớ những điều bạn từng làm với những người bạn thân nhất. Như che chung một cái ô và giả vờ là đang đi cắm trại. Như đi ăn ở đâu cũng nhớ mang phần về cho con vẹt nhà cậu ấy.

    Và trò “sưu tập” những con giun đất để đi câu. Chúng tôi đào những cái hố sâu để tìm giun. Tôi vẫn còn tưởng tượng ra vẻ mặt của mẹ cậu ấy lúc phát hiện chúng tôi giấu bọn giun ở dưới gầm giường. Khỏi phải nói, bọn giun không bao giờ tồn tại được ở đó lâu. Nhưng không phải là do mẹ cậu ấy bắt vứt đi, mà là do bọn giun đất không sống lâu được ở dưới gầm giường!

    Tôi có một cái xe đạp bé màu xanh, có bàn đạp hẳn hoi. Còn cậu ấy có cái ô tô màu đỏ, cũng có thể lái được bằng cách đạp. Chúng tôi thường cùng đi xe tới tận cuối phố, và nhiều năm sau, bà cụ sống ở cuối phố vẫn nhắc lại rằng thường nghe thấy chúng tôi đỗ xe và nói chuyện về việc ngày nào đó sẽ làm đám cưới.

    Nhưng tất nhiên, chuyện đó không xảy ra. Tôi đi học sớm hơn cậu ấy 2 năm. Chúng tôi có những người bạn cùng giới và cùng lớp. Nhưng chúng tôi vẫn trao đổi những đĩa nhạc mà chúng tôi thích nghe nhất, vẫn nói chuyện vọng qua cửa sổ.

    Nhưng lần cuối cùng cũng đã lâu lắm rồi. Lần cuối cùng ngồi nói chuyện trong vườn, tôi và cậu ấy đã cãi nhau một trận chí chết, mà đến bây giờ tôi cũng không nhớ là vì cái gì nữa. Sau đó, bố mẹ cậu ấy mất. Gia đình chúng tôi thì chuyển đi. Sau đó tôi nghe nói là cậu ấy cũng chuyển đi. Chúng tôi mất liên lạc. Tôi đi học Đại học xa nhà. Tôi nghe nói cậu ấy không vào đại học, và tôi cũng không biết cậu ấy làm gì.

    Thỉnh thoảng, tôi nghĩ đến việc liên lạc với cậu ấy.

    Vào ngày Thứ năm, bố nói với tôi là Paulie mới mất vì một tai nạn giao thông. Tôi đã nghĩ đến cậu ấy và định gọi điện vào ngày Thứ ba. Cậu ấy là người bạn thân đầu tiên của tôi.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  4. #14
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Phép thuật của những phù thủy

    Tác giả: Evelyn M. Gibb - Thục Hân (Dịch)


    Phép thuật của những phù thủy

    Tôi đã chuẩn bị xong một túi kẹo đủ loại cho đêm Halloween, sẵn sàng chờ những cô cậu bé trong các bộ quần áo hoá trang. Nhưng đúng buổi sáng Halloween, tôi bị ngã cầu thang, chân sưng tấy và đến tối thì tôi hầu như không di chuyển được. Rõ ràng, không thể cứ mỗi lần có tiếng gõ cửa thì lại chạy ra, nên tôi quyết định treo túi kẹo vào tay nắm cửa, rồi ngồi từ phía trong nhà nhìn ra, xem có bao nhiêu cô cậu bé đi thu kẹo vào tối Halloween qua nhà mình. Thậm chí, tôi tắt đèn trong phòng khách để chúng nghĩ rằng không có ai ở nhà, khỏi bấm chuông cửa.

    Đầu tiên là một vũ công balê hơi mập với ba chú ma bé nhỏ. Mỗi em lấy một chiếc kẹo. Khi “con ma” cuối cùng bốc một nắm kẹo, tôi nghe thấy “vũ công balê” quát:

    - Mỗi người chỉ được lấy một cái kẹo thôi! Còn phải để cho những người đến sau chứ! Phải trung thực!

    Tôi thấy thật vui vì trong bóng tối và không có ai nhìn thấy, một em nhỏ vẫn thực hiện đúng nguyên tắc trung thực của mình.

    Các cô công chúa, những nhà du hành vũ trụ, những bộ xương và những người ngoài hành tinh là những vị khách tiếp theo. Có vẻ nhiều em nhỏ ghé qua nhà hơn là tôi tưởng, và dường như cái túi sắp hết kẹo. Ngay khi tôi định bật đèn phòng khách thì tôi thấy có bốn cô cậu bé nữa đi tới. Ba nhân vật lớn hơn thò tay vào túi và mỗi người lấy được một thanh sôcôla. Tôi nín thở, hy vọng còn ít nhất một cái kẹo cho cô bé phù thuỷ bé nhất. Nhưng khi cô bé rút tay ra khỏi túi, cô bé chỉ cầm mỗi một viên thạch bé tẹo màu da cam.

    Lúc đó, ba cô cậu bé lớn hơn gọi to:

    - Nào, Emily, đi thôi! Không có ai ở nhà để cho em thêm kẹo đâu!

    Nhưng Emily ngập ngừng một chút nữa. Có thể em sẽ cố bấm chuông hay sao? Nhưng không, cô bé thả viên thạch bé xíu vào cái túi của mình rồi quay mặt vào cửa nhà tôi, nói to:

    - Cảm ơn nhé, ngôi nhà! Tớ rất thích kẹo thạch đấy!

    Rồi cô bé lũn chũn chạy theo các bạn.

    Tôi mỉm cười trong bóng tối - nụ cười đầu tiên trong ngày kể từ lúc tôi bị ngã cầu thang. Hình như một cô phù thủy bé nhỏ đã phù phép cho tôi thì phải...
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  5. #15
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Nỗi ân hận mỳ ống

    Tác giả: John Gaudet - Thục Hân (Dịch)


    -Cả lớp, giờ thủ công ngày mai mỗi em chuẩn bị một cốc mỳ ống nhé?

    Lời dặn của cô giáo khiến tôi rất lo lắng, vì tôi biết sẽ không thể tìm thấy một chút mỳ ống nào ở nhà. Sống trong một gia đình nghèo nhất khu phố, nhà tôi chẳng có gì nhiều cả, ngoại trừ những vỏ chai bia mà anh em tôi thường nhặt ngoài phố về để bán.

    Tôi lê từ trường về nhà, đầu óc rối bời. Tôi sẽ phải tìm mỳ ống ở đâu bây giờ? Tôi biết một cửa hàng thu mua chai lọ ở gần ngoại ô. Họ trả 20 xu cho một chai bia rỗng, thế là tôi quyết định đi nhặt một ít vỏ chai bia, và như thế có thể mua một hộp mỳ nhỏ ở cửa hàng tạp hoá.

    Khi về nhà, tôi tìm trong góc bếp được hai chai bia. Chạy khắp phố, tôi tìm thêm được 2 chai nữa. Bỏ bốn vỏ chai bia vào cái túi, tôi dắt Able - em trai tôi - đi cùng, vì nó đã phải chơi ở nhà một mình cả ngày.

    Cửa hàng thu mua chai lọ trả cho tôi 80 xu. Tôi trở nên giàu sụ, dắt Able đi bộ về, đầu ngẩng cao. Còn Able thì cứ nhấp nha nhấp nhổm muốn xem những đồng xu trong túi tôi. Tiếng leng keng của những đồng xu trong túi làm tôi thấy yên tâm về vụ mỳ ống.

    Nhưng vừa bước vào cửa hàng tạp hoá, chúng tôi đã ngửi thấy mùi bánh mỳ nóng. Able ngước nhìn lên, níu chặt lấy tay tôi, và ngay lập tức, tôi biết rằng mình sẽ đến trường vào ngày mai mà chẳng có chút mỳ ống nào cả.

    Tôi mua hai chiếc bánh mỳ nóng và hai chiếc bánh vòng có mứt - món bánh sặc sỡ mà Able chưa bao giờ được ăn. Khi về đến nhà, chúng tôi cùng chia chỗ bánh mỳ và bánh vòng đều cho cả bốn anh em. Có lẽ, tối hôm đó, Able và hai đứa em của tôi ngủ ngon hơn. Nhưng tôi thì không.

    Ngày hôm sau, càng gần đến giờ thủ công thì trong đầu tôi càng chẳng có gì ngoài mỳ ống. Và tôi cúi gằm mặt khi cô giáo nghiêm giọng:

    - Em không nghe cô dặn hôm qua sao, John?

    Tôi như bị đóng băng. Nhưng ngay lúc đó, cô bạn tên là Rosalyn ngồi phía trước tôi chợt quay xuống:

    - Mình mang theo nhiều mỳ ống lắm, bạn có thể dùng một ít của mình.

    Giọng nói Rosalyn rất ấm, và ánh mắt của cô bạn ấy chợt làm cho tôi gần như bật khóc. Tôi đứng bật dậy chạy ra khỏi lớp, thấy hết sức xấu hổ.

    Tức là tôi đã chịu nhận điểm 0 trong giờ thủ công hôm đó. Tôi không lấy mỳ ống của Rosalyn, cũng không hề cảm ơn bạn ấy. Là một đứa con trai học lớp 2, “tự ái” của tôi cao đến mức độ tôi không bao giờ nói chuyện với bạn ấy nữa, vì tự thấy ngượng vì cả cách cư xử của mình.

    Rồi cuộc sống cứ trôi đi, tôi lớn lên, có việc làm ổn định. Con gái tôi bây giờ đã lên tám, và ngày hôm qua, nó bảo rằng phải đem một ít mỳ ống tới cho giờ thủ công trên lớp hôm sau. Tôi gói một ít mỳ ống lại cho cô bé và với trái tim nặng nề, tôi nghĩ tới Rosalyn. Bỗng nhiên, tôi gói thêm một gói mỳ ống nữa rồi nói với con gái:

    - Con cứ cầm theo nhiều một chút, biết đâu có bạn nào quên mang theo và con sẽ có thể tặng bạn ấy một ít.

    Tôi thấy nhẹ nhõm hơn, cảm thấy Rosalyn sẽ hài lòng khi tôi cảm ơn cô ấy bằng cách này - đem sự thương yêu và tử tế trải rộng ra cho nhiều người, nhiều thế hệ.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  6. #16
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Donna và Claudia
    (Thục Hân dịch)


    Donna là chị của tôi, và từ đầu tiên mà ai nhìn thấy chị ấy cũng nghĩ tới là: “xinh đẹp”. Khi Donna học trung học, với mái tóc dài, vàng óng và đôi mắt xanh trong veo, có cả tá anh chàng lẽo đẽo đi theo chị ấy mỗi ngày. Mỗi sáng, Donna chải tóc thật mượt và xịt dầu cho nó bóng sáng lên. Mỗi tối, Donna luôn nhận được nhiều cuộc điện thoại và ngày lễ nào, chị ấy cũng nhận được rất nhiều hoa. Chính vì thế, bố mẹ tôi luôn để mắt kỹ càng tới những anh chàng táo tợn tìm đến tận nhà tôi.

    Một ngày thứ bảy, một anh chàng mời chị ấy đi chơi công viên giải trí cùng với nhóm bạn. Lúc đầu, bố mẹ tôi không đồng ý, nhưng Donna cứ nài nỉ mãi, và hứa sẽ về nhà trước 11h.

    Khoảng gần 11h, chuông điện thoại reo. Mẹ nghe điện, nấc lên một tiếng rồi ngồi khuỵu xuống ghế. Donna bị tai nạn ôtô, vì anh chàng lái xe phóng quá nhanh do sợ về muộn.

    Bố mẹ tôi lao ra cửa, chỉ kịp dặn tôi và em Teri phải ngồi yên ở nhà. Mọi sự lại tệ hơn những gì chúng tôi nghĩ. Da đầu của chị Donna bị bong từng mảng, chảy nhiều máu và các bác sĩ phải cạo đi toàn bộ mái tóc. Các bác sĩ nói với bố mẹ tôi rằng có thể Donna sẽ không vượt qua được đêm đó. Bố mẹ tôi vừa khóc, vừa thu mái tóc dài vàng óng của Donna vào một chiếc túi để mang về.

    Nhưng Donna vượt qua được đêm hôm đó, và 7h sáng hôm sau, tôi và Teri được vào thăm. Donna bị quấn băng trắng xoá trên đầu, hơi có thấm máu, mặt nhợt nhạt và trầy xước hết cả. Donna với tay, chạm vào mái tóc dài màu nâu của tôi và khóc.

    Donna nằm viện hai tuần. Rất nhiều bạn bè đến thăm chị ấy, đặc biệt là chị Claudia, ngày nào cũng đến. Bố mẹ tôi không ưa Claudia lắm, vì chị ấy làm gì cũng vội vàng, và quá thẳng thắn. Ngày thường, Claudia cũng ngại và ít đến nhà tôi, nhưng kể từ hôm Donna nằm viện, chẳng hôm nào chị ấy vắng mặt.

    Donna trở về nhà mà không còn chút tóc nào. Tôi nghĩ chị ấy bị khâu đến cả trăm mũi, trên đầu, trên trán, giữa hai lông mày. Chị ấy không thể chải tóc mỗi buổi sáng được nữa.

    Rồi Donna quay trở lại trường. Tôi không biết những con người vô tâm từ đâu ra, nhưng rõ ràng là họ có tồn tại. Có nhiều cô gái trong lớp Donna giật mũ chị ấy đội để cười nhạo.

    Donna không bao giờ kể chuyện đó với ai, nhưng Claudia vẫn biết. Donna đi đâu là Claudia có mặt. Không biết Claudia có vẻ “khó chơi” hay sao, mà từ lúc Claudia đi theo, chẳng ai dám trêu Donna nữa.
    M
    ột chiều thứ bảy, Claudia gọi điện rủ Donna đến nhà chơi. Bố mẹ tôi không muốn Donna đi, không chỉ vì họ không thích Claudia, mà còn vì quá sợ những gì đã xảy ra cho Donna. Nhưng Donna vẫn thế, không ai buộc được chị ấy ở nhà.

    Claudia có một điều đặc biệt dành cho Donna: chị ấy ra mở cửa với một cái mũ trùm. Claudia đã cạo sạch mái tóc dài màu nâu của mình, và dẫn Donna đi mua tóc giả. Hai chị ấy đội hai mái tóc giả màu vàng y như nhau. Trông xa, họ giống như hai chị em sinh đôi vậy.

    Donna và Claudia đội hai mái tóc giả giống hệt nhau đó suốt một năm, cho đến khi tóc họ đủ dài.

    Cuối cùng, chị tôi cũng tốt nghiệp trung học, rồi tốt nghiệp đại học và đi làm đã được 8 năm. Trong suốt 15 năm đó, chị ấy vẫn có người bạn thân nhất là Claudia.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  7. #17
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Món quà lớn nhất
    (Thục Hân dịch)

    Khi lái xe trên đường cao tốc, mẹ tôi đã “chuẩn bị tinh thần” cho chúng tôi về những gì mà chúng tôi sắp nhìn thấy. Một bà cụ đang hấp hối vì bệnh ung thư, và mẹ tôi đã đăng ký là cả gia đình tôi tình nguyện tới giúp đỡ việc nhà cho bà cụ.

    - Bà Annie bị một khối u làm cho mặt bà bị biến dạng - Mẹ nhấn mạnh.
    Mẹ đã kể cho bà Annie nghe rất nhiều về chúng tôi, và bà Annie cũng từng nói chuyện với tôi qua điện thoại. Có vẻ bà rất vui khi tôi nói chuyện với bà. Nhưng bà nói:

    - Rất nhiều trẻ con đều sợ khuôn mặt bà, bà sẽ hiểu nếu cháu không muốn đến thăm bà.

    Tôi đã đấu tranh rất nhiều khi mẹ nói sẽ đưa chị em tôi tới nhà bà Annie. Mẹ bảo chúng tôi phải hiểu rằng những người bị bệnh hoặc khuyết tật cũng giống như những người bình thường khác - cảm xúc của họ cũng có thể bị tổn thương.

    - David - Mẹ nói với cậu em 5 tuổi của tôi - Con có nhớ bộ phim về cậu bé có khuôn mặt bị biến dạng không?

    - Có, mẹ ạ - David đáp, trong khi tôi hơi rùng mình - Con hiểu rồi mà.

    - Khối u trông như thế nào ạ? - Tôi rụt rè hỏi mẹ. Có lẽ tôi không dũng cảm như David.

    - Nó làm cho da mặt bà Annie bị co lại và bà nói chuyện rất khó khăn - Mẹ đáp - Con sẽ thấy khi con gặp bà ấy. Nhưng không có gì phải sợ. Chỉ có điều, các con phải nhớ rằng đừng có nhìn chăm chăm vào bà Annie. Đừng có nhìn như thế.

    - Các con đã sẵn sàng chưa? - Mẹ hỏi lại khi dừng xe trước cửa nhà Annie.
    - Sẵn sàng rồi ạ! - David đáp mạnh mẽ như trong quân đội - Con không sợ đâu, mẹ!

    Còn tôi thì gật gật đầu, hơi co người lại một chút.

    Chúng tôi bước vào phòng khách, nơi bà Annie đang ngồi trên ghế bành. Trên bàn, trước mặt bà là rất nhiều thư và thiệp. Tôi chững lại một chút, trông bà Annie đáng sợ hơn tôi tưởng - đáng sợ hơn cả trong phim “Mặt nạ” mà tôi từng xem. Mẹ đi đằng sau, nắm lấy vai tôi.

    Bà Annie ngẩng lên nhìn chúng tôi, và tôi thấy khuôn mặt nhăn nheo của bà sáng bừng lên:

    - Các cháu đến đấy à, bà mừng quá!

    Tiếng nói của bà Annie rất khó nghe, và khi bà nói, miệng bà càng co lại, trông rất kỳ lạ.

    Rồi một điều kỳ diệu xảy ra. David chạy ào lại chỗ ghế bà Annie, vòng tay ôm lấy bà và hôn chụt vào gò má nhăn thành từng nếp. Vừa mỉm cười, David vừa nhìn vào mắt bà Annie và nói:

    - Cháu cũng rất vui được gặp bà. Bà có khoẻ không?

    Ngay khi đó, tôi bỗng cảm thấy mình bé nhỏ hơn David rất nhiều. Và tôi cũng chạy lại chỗ bà Annie, ôm bà thật chặt.

    Đó là khi tôi cảm thấy má tôi hơi ươn ướt dù không hề khóc. Nước mắt của bà Annie. Lúc đó, tôi biết rằng tôi và David đã tặng bà Annie một món quà lớn hơn nhiều so với chuyện giúp đỡ việc nhà. Món quà lớn nhất mà một người lớn có thể nhận được: một cái ôm thật chặt của một đứa trẻ.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  8. #18
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Một người trong số chúng ta
    (Thục Hân dịch)

    Vào ngày 15/2/1921, có một vị bác sĩ phải thực hiện ca mổ ruột thừa. Đó là bác sĩ Evan Kane, đã hoạt động trong ngành y suốt 37 năm và thực hiện gần 4000 ca cắt ruột thừa. Cho nên, ca phẫu thuật này không có gì là bất thường, ngoại trừ hai điều.


    Điều thứ nhất, đây là lần đầu tiên loại thuốc gây tê cục bộ được dùng cho một ca phẫu thuật lớn. Bác sĩ Kane tin rằng loại thuốc tê một phần cơ thể này dùng sẽ an toàn hơn là việc gây mê làm cho bệnh nhân ngủ suốt cả ca mổ, hơn nữa lại tiết kiệm chi phí cho người bệnh. Đa số các đồng nghiệp đều đồng ý với bác sĩ Kane, nhưng ai cũng muốn tận mắt chứng kiến xem có thật sự thành công không đã.


    Thế là bác sĩ Kane tìm kiếm một tình nguyện viên - một bệnh nhân sẵn sàng trải qua một ca phẫu thuật hoàn toàn chỉ dùng thuốc tê cục bộ. Thật không dễ để tìm một người như vậy. Đa số mọi người không thể chịu nổi cái ý nghĩ mình cứ tỉnh như sáo trong suốt thời gian bác sĩ mổ cho mình - như thế thật không giống với bình thường. Còn những người khác thì sợ rằng thuốc tê sẽ mau chóng mất tác dụng khi còn chưa mổ xong.


    Tuy nhiên, cuối cùng thì bác sĩ Kane cũng đã tìm được một tình nguyện viên. Vào buổi sáng thứ ba, ngày 15/2, ca phẫu thuật bắt đầu. Bệnh nhân được chuẩn bị đầy đủ và được đẩy xe lăn vào phòng mổ. Thuốc gây tê cục bộ được sử dụng. Như hàng ngàn lần trước đây, bác sĩ Kane bình tĩnh thực hiện ca phẫu thuật cắt bỏ phần ruột thừa. Bệnh nhân chỉ hơi thấy bất tiện một chút, nhưng hồi phục nhanh và được xuất viện chỉ sau hai ngày.


    Bác sĩ Kane đã chứng minh được lý thuyết của mình. Nhờ tinh thần sẵn sàng của một tình nguyện viên, bác sĩ đã cho thấy rằng thuốc gây tê cục bộ là một lựa chọn tốt hơn thuốc mê cho những ca mổ ruột thừa.


    Nhưng còn có một điều nữa làm cho ca phẫu thuật này không bình thường. Đó chính là tình nguyện viên - bệnh nhân chịu để “mổ thí nghiệm” chính là bác sĩ Kane. Tức là, để chứng minh điều mình nói, bác sĩ Kane đã tự phẫu thuật cho mình! Vị bác sĩ tự biến mình thành bệnh nhân để thuyết phục các bệnh nhân tin vào y học, không chỉ nên tin vào công dụng của thuốc gây mê, mà còn tin vào tinh thần và trách nhiệm làm việc của các bác sĩ.


    Để có một điều gì đó mới được mọi người cùng tin tưởng sử dụng, trước hết, một người trong số chúng ta phải đủ can đảm để dám làm, dù đó là điều rất khác so với thông thường. Bác sĩ Kane đã chứng minh là một nguyên tắc sống như vậy: Luôn cần có một-người-trong-số-chúng-ta.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  9. #19
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    CHUYỆN CÂY TÁO

    Ngày xửa ngày xưa có một cây táo to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.

    Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to:

    - Hãy đến chơi với ta.

    - Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.

    - Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.

    Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.

    Một hôm, cậu bé – giờ đã là một chàng trai – trở lại và cây táo vui lắm.

    - Hãy đến chơi với ta.

    - Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?

    - Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.

    Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.

    Một ngày hè nóng nực, chàng trai – bây giờ đã là người có tuổi – quay lại và cây táo vô cùng sung sướng.

    - Hãy đến chơi với ta.

    - Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?

    - Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.

    Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.

    Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.

    - Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.

    - Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.

    - Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.

    - Cháu đã quá già rồi.

    - Ta thật sự chẳng giúp gì được cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta. – Cây táo nói trong nước mắt.

    - Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm qua.

    - Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.

    Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.

    Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc.

    Bạn có thể nghĩ cậu bé đã rất bạc bẽo với cây táo, nhưng đó cũng là cách mà chúng ta đang đối xử với cha mẹ mình đấy.

    (Hương Giang dịch)
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  10. #20
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    ĐIỀU ĐÓ RỒI CŨNG QUA ĐI

    Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: “Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông 6 tháng để tìm chiếc vòng đó.”

    Benaiah trả lời: “Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?”

    Nhà vua đáp: “Nó có những sức mạnh kỳ diệu. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui.” Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.

    Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.

    Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi: “Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?”. Ngươi bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng ngời một nụ cười.

    Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mùa lễ hội. “Nào, ông bạn của ta – vua Salomon hòi – ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?”. Tất cả cận thần có mặt đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười.

    Trước sự ngạc nhiên của mọi người. Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: “ Nó đây, thưa đức vua.” Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó có khắc dòng chữ: “ Điều đó rồi cũng qua đi.”

    Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều chỉ là phù du, bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi….

    (Đào Thị Diễm Tuyết dịch)
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



Trang 2/3 đầuđầu 1 2 3 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •