>
Trang 3/4 đầuđầu 1 2 3 4 cuốicuối
kết quả từ 21 tới 30 trên 32

Ðề tài: [Dịch] Father Figure / tạm dịch: Hình bóng cha (chương 2 phần 3) (+21)

  1. #21
    Retired Mod
    kei_itsumo's Avatar


    Thành Viên Thứ: 24162
    Giới tính
    Không xác định
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 1,726
    Thanks
    8,280
    Thanked 1,903 Times in 885 Posts


    đây là những gì vừa thâu tóm được từ G|P.

    *xoắn tay*

    đẹp đến đau lòng~~~
    Chữ ký của kei_itsumo
    去瘋 去愛 去浪費


    Your OTP is beautiful and gorgeous?
    My OTP is UNIQUE~~~


  2. #22
    Retired Mod
    kei_itsumo's Avatar


    Thành Viên Thứ: 24162
    Giới tính
    Không xác định
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 1,726
    Thanks
    8,280
    Thanked 1,903 Times in 885 Posts

    [Dịch] Father Figure chương 2 phần 1

    Nói chung bạn Kei dịch vẫn còn điêu vãi~ Việc biên tập của bạn Piru càng ngày càng khó khăn hơn khi bạn Kei dịch bậy càng ngày càng trắng trợn~

    Father Figure chương 2 phần 1


    biên dịch: Kei@JPN
    biên tập: Piruletas@JPN


    ***

    Ngày hôm sau, tôi ghé qua nhà ông như đã báo trước. Ông ấy từ tốn khuyên tôi không nên quá lo lắng và xin thứ lỗi vì ông có một cuộc hẹn phải đi trước. Đúng là ông ấy đã nói thật, vì khi rời nhà trông bộ dạng ông rất chỉnh tề - quần áo được ủi thẳng tắp và đồng bộ, nhưng tôi nhận thấy một điều rằng ông ấy đang có ý dè chừng mình. Có thể trong cơn mê ngủ hôm trước ông cảm nhận được mình bị ôm hôn bởi ai đó, ý nghĩ này dần dần trở thành cơn ác mộng đối với ông. Hoặc cũng có thể, bản năng của ông quá mạnh mẽ, tôi không chắc được liệu mình có thể hiểu được con người ông. Tôi vẫn để ông tự do nhưng là tự do trong tầm kiểm soát của mình. Tôi cần nhiều thời gian hơn nữa để chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch mà mình đã vạch ra.

    Sau một tháng, mọi thứ hoàn tất. Suốt khoảng thời gian đó, tôi chỉ cười hoặc gật đầu chào mỗi khi tình cờ gặp ông trong sảnh nhận bưu phẩm hoặc ở bãi đậu xe. Thỉnh thoảng tôi lái xe tuần tra ngang qua công ty ông, đôi lần trông thấy ông đi cùng với đồng nghiệp. Nụ cười của ông trông thật gượng gạo, gần như là lo ngại mỗi khi ông chào tôi rồi xin cáo từ vì bận việc.





    Rồi ngày đó cũng đã đến. Tôi xin nghỉ phép hai tuần, báo cáo với cấp trên lý do phải giải quyết chuyện gia đình – gần đúng vậy. Tôi thuê một chiếc SUV, chất đầy phía sau xe những vật dụng cần thiết và một vài thứ tôi thu thập được. Tôi tiến về phía căn hộ của ông và vào trong. Còn khoảng một tiếng đồng hồ, cũng có thể là ba tiếng nữa trước khi ông ấy trở về sau khi làm vài ly với bạn bè ở bar như mỗi tối thứ Sáu thường nhật.

    Tôi mang bao tay da vào và nới lỏng mấy cái bóng đèn trên những cây đèn sàn – công tắc nằm ở gần cửa ra vào. Đi vòng quanh căn hộ một lần nữa, lần này tôi quan sát cẩn thận tủ quần áo trong phòng để đồ. Tôi tìm thấy một chiếc vali nhét nơi góc tủ rồi lần lượt xếp vài bộ quần áo và đồ lót của ông vào; dụng cụ vệ sinh cá nhân thì cho vào một túi kín. Phần lớn thời gian tôi lãng phí vào việc quyết định ông ấy nên mặc gì. Ông có không ít quần áo – đa phần là đồ hiệu đắt tiền. Ông kiếm kha khá tiền và tiêu không ít vào việc sửa soạn cho vẻ ngoài của mình.

    Tôi đặt đồ đạc của ông gần cửa rồi đến tủ lạnh lấy cho mình một chai bia. Ông ấy có vẻ thích loại bia nhập khẩu trong chai thuỷ tinh hơn là loại lon bình thường. Giống như tôi. Tôi uống đến chai Kolsh thứ hai thì chợt nghe tiếng bước chân ngoài cầu thang và rồi dừng lại trước cửa. Tôi uống cạn chỗ bia còn lại và tiến về cánh cửa, sẵn sàng bất cứ lúc nào kể cả khi ông ấy đã tra chìa khóa vào ổ.

    Căn phòng lúc bấy giờ tối om, và mặc dù tôi có cả khối thời gian để làm quen với bóng tối, nhưng với một nơi không quen thuộc thì thật khó khăn cho mọi chuyển động. Ngay khi nghe tiếng công tắc đèn bật lên, tôi có thể biết được tay ông ở đâu và cả nơi ông đang đứng. Đó là cơ hội duy nhất dành cho tôi. Ông ấy chưa kịp nhận ra mọi bóng đèn đều đã tắt ngúm thì tôi đã kịp chộp lấy cổ tay và kéo ông vào trong. Ông ấy hoảng hồn đánh rơi cặp táp. Tôi bịt miệng ông lại trước khi ông hét lên kêu cứu và dùng sức mình tấn ông vào cánh cửa nhằm đóng chặt nó lại.

    Theo phản xạ, ông ấy dùng cả hai tay cố kéo bàn tay tôi ra. Càng chống cự, tôi càng dùng lực khống chế ông. Hơi thở gấp gáp dồn dập của ông cố thoát ra từ bàn tay tôi.




    “Đừng chống cự vô ích,” tôi gằn từng tiếng một và hạ giọng mình thật thấp đủ để ông không nhận ra tôi là ai. “Tôi đảm bảo mọi thứ sẽ càng tồi tệ hơn đối với ông mà thôi.”

    Ông ấy hít thở khá nặng nề, cố gắng hớp lấy chút không khí vào buồng phổi. Lòng bàn tay tôi siết chặt miệng ông.

    “Có phải ông đang ước gì mình có thể làm được điều gì đó ngay lúc này,” tôi thì thầm vào tai ông, “giờ thì ông có hối hận vì đã không làm theo lời khuyên lúc trước không nào?”

    Tôi chẳng thể thấy rõ nét mặt của ông lúc này, nhưng tôi có thể mường tượng ra đôi mắt kia đang mở to sững sờ trong bóng đêm. Hơi thở của ông – những ngón tay tôi có thể cảm nhận được chúng. Không hiểu sao tôi cảm thấy mình đang bị kích thích, dục vọng trào dâng bởi sự sợ hãi nơi ông.

    “Tôi sẽ không làm ông đau, nếu ông chịu nghe lời,” tôi hít mạnh một hơi để giữ bình tĩnh, “hiểu rồi chứ?”

    Ông ấy cố gật đầu, nhưng chỉ có thể nhúc nhích được một chút.

    “Tốt lắm,” vừa nói tôi vừa lấy ra mảnh vải bông trong túi áo và vo tròn nó bằng một tay.

    “Suỵttt——“ tôi chậm rãi tháo chiếc găng trên bàn tay đang bịt miệng ông. Vẫn kiểm soát ông bằng cách giữ chặt quai hàm ông ấy lại – ngón cái và ngón trỏ bấu chặt vào đấy. Ông ấy cố vùng vẫy nhưng tình hình chẳng mấy khả quan hơn, tôi lập tức nhét mảnh vải vào miệng ông trước khi ông kịp thốt ra lời nào, sau đó ép ông ngậm miệng lại. “Ngoan nào…”

    Ông ấy đạp và cố đẩy mình vào cánh cửa để đánh động với bên ngoài trong khi tôi đang vo tròn mảnh vải khác. Đôi bàn tay ông ấy bấu chặt vào hai cánh tay tôi. Trong một phút mất bình tĩnh, tôi dằng ông ra khỏi cánh cửa và đánh ông ấy. Tôi tát ông bằng mu bàn tay mình – cú tát kêu to và giòn tan dội lại trong căn hộ. Tôi không đánh ông mạnh đến như vậy nhưng không ngờ ông bị sẩy chân, mất đà và ngã xuống, tay không kịp chống đỡ lấy cơ thể mình. Ông chợt nhận ra bóng chiếc vali của mình ngay lúc đó.

    Tôi cúi người tóm lấy gáy của ông và ghì chặt xuống sàn. Gương mặt ông vẫn nghiêng sang một bên, nhìn chằm chằm về phía cái vali.



    “Đúng như ông nghĩ đấy,” tôi nhẹ nhàng nói trong khi lấy chiếc còng tay từ trong túi ra. “Chúng ta sẽ đi du ngoạn một chuyến.”

    Trước khi ông nhận ra được chuyện gì đang xảy ra với mình thì tôi đã vặn ngược hai cánh tay ông ấy ra sau lưng và khoá một bên còng lại. Ông ấy bắt đầu hoảng loạn, dùng hết sức bình sinh chống trả. Tiếng thét của ông bị mấy mảnh vải chặn lại nơi cổ họng. Âm thanh nghe thật tuyệt.

    “Tôi biết ông đang sợ, vì vậy tôi sẽ cho ông một chút thời gian để thích nghi với nó,” tôi nói rồi ấn đầu gối lên sống lưng của ông và dùng sức nặng của mình kiềm lại cơn vùng vẫy. Tôi tóm lấy bàn tay còn lại kia và còng nó lại một cách dễ dàng. “Nhưng giờ thì hết rồi…”

    Tôi cúi xuống và hôn nơi gáy ông.

    “Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu hình phạt cho mỗi lần ông vi phạm,” tôi thì thầm. “Từng hình phạt sẽ ngày càng tệ hơn... cho đến khi ông học được điều phải học.”

    Tôi khoá còng tay một lần nữa và để ông nằm lại trên sàn nhà. Tôi bảo ông nằm yên trong khi nhặt lại mấy vỏ chai bia mà mình đã uống khi nãy cho vào túi nhựa và nhét nó vào phía ngoài vali. Tôi trở lại phòng ngủ của ông ấy và lục soát tủ đồ một lần nữa cho đến khi tìm được thứ mình cần.

    Ông ấy vẫn nằm yên trên sàn. Tôi có thể thấy rõ từng cử chỉ một qua bóng dáng đang bị bao trùm bởi bóng đêm của ông – cái cách ông ấy đang cố hít thở, tôi có thể cảm nhận được sự khó khăn trong đó.

    “Ngoan lắm,” vừa nói tôi vừa tiến lại gần. Tôi đỡ ông ấy ngồi dậy trên đầu gối rồi choàng khăn quàng cổ vào để che kín miệng và mũi của ông ấy. “Đừng sợ, tôi thực sự rất thích ông.”

    Tôi kéo ông đứng dậy và quàng chiếc áo lạnh lên vai ông.

    “Chúng ta đi thôi nào,” tôi nói, luồn một bàn tay vào phía dưới áo khoác của ông để đảm bảo ngón tay mình vẫn đang móc vào đoạn xích nối giữa hai còng tay. “Đừng nghĩ đến việc bỏ chạy, cũng đừng cố ra hiệu cho ai cả. Luôn ngẩng cao đầu và nhìn về phía trước.”

    Tôi móc khẩu súng được vắt bên hông, giấu đằng sau áo khoác của mình và khẽ chìa ra cho ông thấy được nó. Ông ấy hít sâu vào một hơi, ra vẻ đã biết đó là gì.

    “Tôi sẽ không làm ông đau trừ khi…”, tôi bỏ lửng câu nói của mình. Hiển nhiên ông ấy hiểu.

    Tôi dẫn ông ấy xuống cầu thang – một tay định hướng đường đi cho ông thông qua chiếc còng, tay còn lại xách chiếc vali. Chỉ mới hơn tám giờ tối, nhưng chúng tôi chẳng hề gặp ai trong suốt đoạn đường xuống bãi đậu xe mặc dù âm thanh sinh hoạt vẫn đang phát ra từ đằng sau những cánh cửa căn hộ mà chúng tôi đi ngang qua.

    Tôi mở cửa xe và đẩy ông ngồi xuống ghế kế ghế lái. Tôi đặt vali của ông ở băng sau và trở lại chỗ của mình. Ông ấy vẫn đang căng mắt ra nhìn thẳng về phía trước. Tôi khởi động xe và ngay khoảnh khắc ông ấy quay sang nhìn tôi, đôi mắt ấy mở thật to. Ông ấy đã có thể thấy rõ gương mặt tôi hơn nhờ ánh đèn đường chiếu xuyên qua những tán cây hai bên đường.

    Tôi chỉ mỉm cười rồi với tay thắt dây an toàn lại cho ông.

    “Chúng ta sẽ nói chuyện sau,” tôi chậm rãi nói, “Có vẻ đã chậm hơn một chút so với kế hoạch.”



    __________________________(còn tiếp)
    thay đổi nội dung bởi: kei_itsumo, 30-11-2012 lúc 09:03 AM
    Chữ ký của kei_itsumo
    去瘋 去愛 去浪費


    Your OTP is beautiful and gorgeous?
    My OTP is UNIQUE~~~


  3. The Following User Says Thank You to kei_itsumo For This Useful Post:

    shibitobana (30-11-2012)

  4. #23
    Shokunin
    Hanhyang's Avatar


    Thành Viên Thứ: 66515
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: Bình Định
    Tổng số bài viết: 33
    Thanks
    19
    Thanked 50 Times in 12 Posts
    bạn ơi bạn dịch bằng tiếng anh hay tiếng nhật, nếu được mình cũng muỗn giúp hi hi

  5. #24
    Chonin


    Thành Viên Thứ: 47877
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 1
    Thanks
    31
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    bản dịch này dịch thẳng từ sách ra, nếu cậu có Father Figure thì có thể dịch tiếp. Kei hiện tại nó không drop nhưng không thấy tăm hơi đâu cả nên tôi không biết là có tiếp tục hay không.

  6. #25
    Shokunin
    Hanhyang's Avatar


    Thành Viên Thứ: 66515
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: Bình Định
    Tổng số bài viết: 33
    Thanks
    19
    Thanked 50 Times in 12 Posts
    Ặc hu hu mình không có cuốn đó dò trên mạng thấy mua đắt tiền lắm hu hu bớ ba hồn bảy vía bạn Kei ở đâu về đây dịch tiếp đi

  7. #26
    Retired Mod
    kei_itsumo's Avatar


    Thành Viên Thứ: 24162
    Giới tính
    Không xác định
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 1,726
    Thanks
    8,280
    Thanked 1,903 Times in 885 Posts

    [Dịch] Father Figure chương 2 phần 2

    Bản edit của bạn Piru vì bạn Kei không đi "đòi nợ" nên bạn tự edit luôn~



    [Dịch] Father Figure chương 2 phần 2 (edited)

    translated by: Kei@JPN
    edited by: Kei@JPN


    ______________


    Ông ấy không mở miệng suốt gần ba tiếng đồng hồ, mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía trước kính xe, có lẽ như đang cố gắng liên kết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào. Tôi để yên cho ông suy nghĩ. Bản thân vẫn đang cảm thấy phấn khởi, kích thích và rất muốn làm gì đó. Tôi cố gắng làm phân tâm mọi ý nghĩ bằng cách mở radio để lấp đầy sự yên lặng trong xe. Rất nhanh, ông ấy liền đi vào giấc ngủ. Ông ấy cần được nghỉ ngơi càng lâu càng tốt.

    Ông thức giấc khi tôi lái xe ra khỏi đường cái. Đất cát, đá và cả tuyết vung vãi trên đường mòn làm chiếc xe lắc lư chao đảo. Ông ấy cố ngồi vững khi có thể. Tôi vươn tay và vỗ nhẹ vào đùi ông.

    “Sẽ ổn cả thôi,” tôi trấn an.

    Ông ấy liếc nhìn xung quanh, đôi mắt hoang dại đi khi thấy mọi thứ chìm vào bóng tối. Tuyết bắt đầu rơi li ti. Những chấm trắng được rọi sáng bởi một cột đèn nằm lọt thỏm trong những cái cây trơ trụi phía trước.

    Tôi vươn tay và kéo khăn choàng cổ của ông xuống, tháo nút thắt mà tôi đã buộc vào ông để giải thoát hai cuộn vải trong miệng. Ông ấy nhả miếng vải ra sàn xe.

    “Anh đang mang tôi đi đâu?” giọng ông khô và rát buốt.

    “Một nơi nào đó mà chẳng ai có thể làm phiền đến chúng ta,” tôi trả lời. “Nơi mà cả hai có thể bắt đầu lại.”

    “Bắt kịp cái gì chứ?” ông ấy hỏi. Dục tính trong tôi sục sôi khi nhìn thấy ông nổi giận...nhưng rồi, tôi thấy mình hoàn toàn bị thu hút hết sức mãnh liệt và thật sự kích thích khi ông chào ngày mới như thế này với mình.

    “Lúc này đây,” tôi nói, “chúng ta không nên phí phạm quãng thời gian quý báu ở trên xe.”

    “Anh là cảnh sát có biết không,” ông lên tiếng sau một lúc, giọng đều đều, có vẻ đã bình tĩnh hơn sau vài phút tự trấn an mình. Tôi cảm thấy rất thú vị.

    “Anh không thể làm những chuyện như thế này...”

    “Ông,” tôi ngắt ngang và liếc về phía ông ấy, “quan trọng hơn cả sự nghiệp của tôi.”

    Trán ông nhăn lại. Ông ấy không ngờ mình lại nhận được một câu trả lời như thế.

    “Tôi làm như thế này là bởi vì ông,” tôi tiếp tục, mắt chú tâm về con đường mòn nhỏ tối đen như mực đang làm chiếc xe chao đảo.

    Ông ấy im lặng, cúi gằm mặt và giữ nguyên như thế đến lúc tôi dừng xe trước một cabin nhỏ được mua và nâng cấp lại. Tôi bước xuống xe trước, để ông ấy ngồi đó. Tôi không màng khóa cửa xe — cho dù ông ấy có trốn khỏi xe thì cũng không có nơi nào để đi. Nơi đây cách xa giao lộ những hơn mười cây số.

    Tôi bật cầu dao điện và đèn. Trong cabin rất lạnh, nhưng chỉ ít phút nữa thôi thì máy sưởi sẽ làm ấm nó lên.

    Tôi bắt đầu dỡ đồ trong xe xuống. Cha ngồi trên xe, nhìn chằm chằm vào tôi và ngược lại. Khi tôi tiến lại gần, trên tay cầm theo chiếc vòng cổ. Ông ấy nhìn thấy nó và bắt đầu vặn vẹo trên ghế.

    Tôi mở cửa xe và vươn người vào, kéo lủng lẳng nào vòng da và kim loại với một ổ khóa.

    “Tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi,” tôi nói và vòng chiếc vòng quanh cổ ông. Ông ấy ra sức vùng vẫy khỏi chiếc còng tay. Tôi có thể nghe tiếng leng keng từ đoạn dây xích ở giữa va chạm vào hai chiếc vòng. Hơi khó khăn cho tôi khi khóa chiếc vòng cổ lại nhưng nhờ người ông được thắt dây an toàn nên vẫn dễ hơn là xích ông ấy lại sau này.

    “Tại sao anh lại làm thế với tôi?!”

    Câu hỏi của ông ấy vang khắp một vùng tối đen khi tôi tháo dây an toàn và kéo ông ấy hướng về phía chiếc cabin. Ông bước vấp lên vấp xuống vì tôi đi quá nhanh và kéo cánh tay ông quá mạnh. Ông ấy cố vùng vẫy, không muốn bị đưa vào bên trong.

    “Tôi đã nói sao khi ông không vâng lời hả?”

    Tôi xoắn mạnh vào khủyu tay làm ông cau mày vì đau. Tôi tiếp tục bóp mạnh, gần như muốn trật khớp đến khi ông nhượng bộ và ngoan ngoãn đi vào trong. Tôi hất ông ấy dưới sàn ngay khi cả hai vừa bước vào. Tôi ra sức đá mạnh cánh cửa đóng lại ngay tức khắc để cho ông thấy rằng tôi đang nổi điên lên.

    Áo khoác đã tuột khỏi vai, khó khăn lắm ông mới gắng gượng ngồi dậy. Rồi ông ấy đột nhiên đứng chựng mọi hành động khi nhìn thấy sợi xích bạc được móc vào lỗ kim loại dày đóng chặt vào sàn nhà phía xa.

    Ông ấy quan sát khắp bốn phía chiếc cabin. Mỗi “căn phòng” đều được mở tung — chiếc giường nơi cuối góc sẽ là phòng ngủ; bếp chỉ với một bếp lò; phòng ăn với một bàn tròn nhỏ và hai chiếc ghế; còn căn phòng với mảng tường mỏng ngăn cách và cánh cửa đã bị dỡ bỏ sẽ là phòng tắm, vẫn có thể thấy được một nửa của chiếc bồn tắm với bốn chân dập cong kiểu Pháp. Vài chiếc tủ và kệ nhỏ và hai chiếc ghế gỗ cứng được lót đệm bông. Ngoại trừ vài miếng thảm để chồng lên nhau trước cửa lò sưởi, sàn nhà hoàn toàn lót bằng gỗ cứng. Chỗ này chẳng có gì đặc biệt, nhưng mất những vài tuần để tôi sửa sang lại theo ý mình.

    “Tại sao...?” ông ấy hỏi lại lần nữa. Tôi quan sát ông thất bại trong việc tự mình đứng dậy trước khi tôi tiến tới và nắm tóc ông, kéo ông ấy lại gần móc sắt dưới sàn. Ông ấy phản ứng, cố gắng lùi ra xa khi tôi kéo đầu móc xích và máng vào vòng cổ.

    Sau khi chắc chắn ông ấy đã yên vị, tôi đi lại chỗ hai chiếc máy sưởi di động và bật chúng lên. Tôi muốn cởi sạch quần áo của ông ấy càng sớm càng tốt, nhưng lại không muốn ông bị cảm lạnh.

    “Để tôi nói thẳng với ông vài điều,” tôi lên tiếng, kéo một trong hai cái ghế lại rồi ngồi cách ông ấy vài bước chân. Chiều dài của sợi dây xích không đủ để ông ngồi thẳng người, nhiều nhất, ông ấy chỉ có thể ngồi khom trên đầu gối. Ông ấy nghiêng người, ngước đầu nhìn tôi. “Ông không thể rời khỏi chỗ này nếu không có tôi.”

    Tôi ngừng một chốc để chờ ông ấy phản ứng. Chẳng gì cả.

    “Chìa khóa của chiếc vòng cổ ở ngoài xe. Hơn nữa để ra khỏi đây,” tôi tiếp tục, chỉ về hướng cánh cửa, “ông cần phải có mật mã để mở được ổ khóa mã* mà tôi đã lắp đặt vào cửa. Nếu bằng cách nào đó ông có thể tổn hại hoặc giết tôi rồi, tôi chắc chắn ông cũng sẽ chết từ từ theo và xác sẽ rữa ra thành một mớ nhớp nháp trước khi có người phát hiện. Hoặc giả, nếu có ai đó đến tận đây vào giữa mùa Đông và bằng cách nào đó vào được bên trong, họ sẽ phát hiện ra có hai cái xác vào tận mùa Xuân năm sau, khi mà kiểm lâm bắt đầu đi tuần tra, nếu may mắn đến vậy. Cầu dao điện và máy sưởi của cabin đặt chế độ tự động để ở bên ngoài. Hệ thống cần chỉnh tái hoạt động sau mỗi 48 tiếng. Theo suy đoán của ông, chúng ta đúng là ở tuốt phía Bắc và ông không thể nào sống sót hơn 2 ngày kể cả ở trong này vào mùa Đông những tháng cuối năm. Chỉ duy nhất ô cửa sổ 0.6x0.6 mét nơi phòng tắm là có thể đóng mở. Chúng ta không có hàng xóm. Vì vậy, nếu ông ngoan ngoãn thì đây sẽ là một nơi nghỉ mát thoải mái.”

    “Tại sao anh lại làm thế?” Ông ấy gần như vô lực khi lên tiếng.

    Tôi đứng dậy và lấy túi xách, lôi ra một tập hồ sơ tôi đã chuẩn bị để đưa cho ông xem. Khi quay trở lại, tôi quyết định tháo còng tay của ông ra. Trong khi mở khóa, tôi thấy chiếc nhẫn bạc lấp lánh nơi ngón tay ông. Nó làm tôi tức tối.

    “Tôi nghĩ đã đến lúc ông nên bỏ nó đi,” vừa nói tôi vừa xoắn chiếc nhẫn để tháo nó ra.

    “Bỏ ra!” Ông ấy nắm bàn tay trái lại, không cho tôi tháo chiếc nhẫn đi.

    “Tôi không bận tâm việc bẻ gãy ngón tay ông để lấy nó ra,” tôi nói. “Thứ quỷ quái này làm tôi phát bực.”

    Tôi móc ngón tay đeo nhẫn ra và bẻ gập nó ra sau đến khi ông ấy hét lên. Tôi có thể cảm nhận được cơn đau từ các khớp xương gây ra. Chỉ việc tháo chiếc nhẫn ra, thế nhưng lại khó khăn hơn tôi tưởng. Ông ấy chưa khi nào tháo nó ra trong nhiều năm liền nên chiếc nhẫn bám khít lại với phần da. Điều này càng làm tôi nóng nảy, cứ như việc chứng kiến sự kết nối của chiếc nhẫn và ông. Tôi xin thứ lỗi rồi bắt đầu gảy chiếc nhẫn khỏi ngón tay. Ông ấy hét lớn, tiếng thét rất to. Máu bắt đầu chảy khi cạnh của chiếc nhẫn cứa vào da ngón tay ông.

    “Xin lỗi,” tôi nói, nhưng không có ý hối lỗi thật sự. Tôi đứng dậy, mang theo chiếc nhẫn đẫm máu. Thôi thảy nó vào bồn rửa, để nó lăn đén gần lỗ thoát nước. Tôi rửa tay, nhìn dòng nước từ từ cuốn trôi nó xuống. Tôi nhúng ướt một chiếc khăn lông và lấy theo hộp cứu thương trong tủ.

    Ông ấy vẫn ngó đăm đăm vào ngón tay đang chảy máu. Mắt ông đỏ và ướt, nhưng chưa bật khóc hẳn. Nét sững sờ vẫn còn đọng trên gương mặt ông.

    “Lẽ ra tôi nên cắt chiếc nhẫn mới đúng,” tôi nói và cầm tay ông lên, lau sạch lớp máu. “Thế nhưng tôi không có dụng cụ chuyên dụng nào cả. Vả lại, tôi không đoán trước được là sẽ có lúc mình cần tháo bỏ chiếc nhẫn trên tay ông.”

    Ông ấy không nói gì -- bàn tay ông trông mềm nhũn ra khi tôi lau nó. Tay áo của ông ấy dính một vài vệt máu trên đỏ thẫm.

    “Nên quên chiếc nhẫn đi thôi,” tôi tiếp tục. Tôi lục lọi trong hộp cứu thương, lấy ra một cuộn băng trắng. “Nó chỉ là mớ quá khứ lộn xộn ông không nên nhớ đến.”

    Tôi băng ngón tay bị thương của ông ấy lại, thế nhưng máu vẫn tiếp tục chảy thấm ra ngoài. Tôi lại tiếp tục cuộn thêm vài vòng băng đến khi không còn thấy một vệt đỏ nào nữa.

    “Tôi sẽ thay băng cho ông sau,” tôi vừa nói vừa dọn dẹp lại đống hỗn độn và chiếc khăn ướt thấm máu. “Cần phải làm cho nó ngưng chảy máu trước đã.”

    Tôi xả sạch miếng khăn bông rồi vắt ráo nước. Những vệt máu vẫn không hoàn toàn sạch hẳn nhưng tôi chả quan tâm làm gì. Quan trọng hơn là nên chú tâm vào một việc quan trọng nên làm lúc này chứ không phải về chiếc nhẫn.


    ________________________(còn tiếp)
    Chữ ký của kei_itsumo
    去瘋 去愛 去浪費


    Your OTP is beautiful and gorgeous?
    My OTP is UNIQUE~~~


  8. The Following 4 Users Say Thank You to kei_itsumo For This Useful Post:

    HH (15-03-2013), maxttien (15-03-2013), Momo-chan (15-03-2013), shibitobana (29-05-2013)

  9. #27
    Samurai
    maxttien's Avatar


    Thành Viên Thứ: 95190
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 656
    Thanks
    323
    Thanked 1,305 Times in 360 Posts
    mừng cô key trở lại
    Chữ ký của maxttien

  10. #28
    Shokunin
    Hanhyang's Avatar


    Thành Viên Thứ: 66515
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: Bình Định
    Tổng số bài viết: 33
    Thanks
    19
    Thanked 50 Times in 12 Posts
    Hoan hô mừng key trở lại nào *tung hoa trải thảm*

  11. #29
    Shokunin
    Hanhyang's Avatar


    Thành Viên Thứ: 66515
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: Bình Định
    Tổng số bài viết: 33
    Thanks
    19
    Thanked 50 Times in 12 Posts
    hic kei ơi là kei sao mà lâu thế hở khi nào mới có chương tiếp theo đây chờ mỏi cổ quá à kei ơi là kei: tui mà có quyển đó thì đã dịch từ lâu òi

  12. #30
    Retired Mod
    kei_itsumo's Avatar


    Thành Viên Thứ: 24162
    Giới tính
    Không xác định
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 1,726
    Thanks
    8,280
    Thanked 1,903 Times in 885 Posts

    [Dịch] Father Figure chương 2 phần 3

    [Dịch] Father Figure chương 2 phần 3 (edited)
    translated by: Kei@JPN
    edited by: Kei@JPN


    ______________


    “Còn giờ thì,” tôi ngồi lại xuống ghế, cầm đống giấy tờ lên và rút tấm giấy khai sanh của mình ra. Tôi thảy nó trước mặt ông. Ông ấy nhìn nó một lúc rồi lại ngó lên tôi. Ông chẳng hề ngạc nhiên hay gì cả, mà chỉ như đang băn khoăn.

    “Ông còn nhớ người phụ nữ này?” tôi lên tiếng.

    Ông ấy nhìn lại tờ khai sanh, không nói gì.

    “Anh...là...?”

    Tôi nghiêng đầu. “Chuyện đó để sau. Ông còn nhớ bà ấy chứ?”

    “Nhớ,” ông trả lời. “Chúng tôi đã ở cùng nhau khoảng hai tuần.”

    “Thời gian đủ lâu để tạo nên một đứa trẻ,” tôi tiếp lời.

    “Tôi không hề biết,” giọng ông ấy nhẹ hẫng. “Tôi..., sau đó đã quay về với vợ sắp cưới của mình và chẳng có lấy một tin tức gì từ cô ta.”

    “Và chưa đầy một năm sau ông lấy vợ. Năm kế tiếp, có một đứa con...đúng hơn là anh em cùng cha khác mẹ nếu tôi nên gọi thế. Nhưng tôi thèm vào.”

    “Tôi không hề biết,” ông ấy lại nói.

    “Ông sẽ làm gì nếu ông biết được?” tôi cười khẩy. “Ông sẽ lại sẵn sàng bỏ rơi họ để quay trở lại với chúng tôi?”

    Ông ấy không trả lời được. Tôi cũng không cần ông ấy trả lời rằng có hay không.

    “Bà ấy mất,” tôi tiếp tục, “bởi căn bệnh ung thư cuống họng. Ba năm cuối đời, bà chẳng nói lấy một câu. Mỗi ngày chỉ ngồi trên giường, trơ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bà ấy cũng không hề nhận thức rằng tôi tồn tại bên cạnh, hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của tôi đến phút cuối cùng. Ông nghĩ sao? Có thể bà ấy cảm thấy ân hận vì bản thân mình đã mắc một sai lầm, về một thứ luôn nhắc bà ấy nghĩ đến người đàn ông sẽ chẳng bao giờ quay trở lại?”

    Ông ấy câm nín, mắt vẫn không rời tấm khai sinh cũ mèm kia.

    “Nhưng chả sao cả,” sau một lúc lâu, tôi lên tiếng. Tôi lấy bảng kết quả khám nghiệm DNA, ném nó lên trên tấm khai sanh. “Khi tôi xác nhận ông chính là cha tôi, tôi cảm thấy đó là điều hạnh phúc nhất đời mình. Nỗi cô đơn luôn bao bọc quanh tôi bỗng dưng biến mất.”

    Tờ giấy với những vòng tròn, đường thẳng lên xuống có thể chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ông ấy phải hiểu được tầm quan trọng của việc xét nghiệm huyết thống.

    “Ngày đó...,” ông ấy bắt đầu kể.

    Tôi quay lại nhìn.

    “Tôi quả thực cần ông,” tôi nói. “Cho dù nếu ông không phải là cha ruột của tôi đi nữa. Nhưng mà, ông thật sự là cha ruột tôi mà...Tôi yêu ông lắm.”

    Ông ấy nhíu mày, như thể cuối cùng ông ấy cũng vỡ lẽ chuyện gì đang xảy đến.

    “Anh không biết gì về tôi,” ông ấy lên tiếng. “Và cũng chắc chắn rằng tôi chả biết khỉ gì về anh cả. Những gì tôi làm chỉ là...tạo nên anh, nếu tôi tin tưởng được đống giấy xét nghiệm đó.”

    Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn ông không tán thành. “Ông không thể biến lúc này thành một khung cảnh đáng thương được,” tôi hằn học. “Ông có thể yêu một phụ nữ đã chết và một thằng nhóc con của cả hai, nhưng ông lại chẳng thể yêu tôi.”

    “Mọi thứ anh đang làm chỉ khiến tôi băn khoăn nghĩ rằng anh có thực sự hiểu tình yêu là gì hay không.”

    “Có chứ,” tôi trả lời rồi bật dậy. “Tôi yêu ông nhiều hơn những gì mà ông tưởng.”

    Tôi giẫm lên đám giấy tờ và ngó xuống ông ấy. Có thể trông tôi giờ như một con ác thú, sục sôi trong mình với sự thù hằn và cả tình yêu dành cho ông. Tôi thấy mình kì quái, chỉ muốn tra tấn ông ấy vì đã không như tôi mong muốn. Ông ấy không hề xử sự như tôi tưởng tượng—nên vui mừng, hạnh phúc khi tìm được một đứa con — đứa con trai đầu lòng. Thay vào đó, ông ấy lại tức giận vì tôi đã kéo ông ra khỏi cuộc sống thường nhật, rồi đặt ông ấy vào vòng quay của mình.

    “Vậy ra đây là cách giải quyết của anh? Làm tôi khổ sở chỉ vì không hiện diện trong đời anh?”

    Tôi cúi xuống, lướt những ngón tay vào tóc ông.

    “Tôi chỉ làm đau ông nếu ông từ bỏ tôi,” tôi trả lời. “Tôi không quan tâm ông có yêu tôi hay không, chỉ cần ông đừng chối bỏ tôi.”

    Ông ấy nhăn mặt. “Cởi chiếc vòng cổ này ra rồi chúng ta về nhà,” ông ấy nói, giọng mềm đi. “Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau. Đúng là tôi cần một đứa con trong đời, nhưng không phải như thế này.”

    “Ông còn sự lựa chọn nào nữa sao?” tôi gằn giọng. “Thưa bố.”

    Ông ấy giật thót như thể vừa bị phỏng, khi tôi gọi ông là “Bố”.

    Tôi lách một ngón tay vào cravat của ông, nới lỏng rồi kéo tuột nó ra. Ông ấy cứng người, không hay biết mình nên làm gì trong khi tôi vất chiếc cravat sang một bên và bắt đầu cởi nút áo ông ấy.

    Ông phản ứng, lùi ra xa khỏi tôi. Tôi kéo vạt áo ông ra khỏi lưng quần.

    “Đừng làm thế!”

    Trên người mang vết thương và mọi cử động đều bị hạn chế, ông ấy không thể làm gì nhiều hơn để bắt tôi dừng lại. Tôi nhởn nha lột trần ông từ từ, chiêm ngưỡng từng đường nét cơ thể khi từng món đồ trên người ông được cởi bỏ. Ông ấy run rẩy—có lẽ là trộn lẫn giữa sự sợ hãi và vì lạnh—khi tôi trườn tay lên tách hai bắp đùi ông.

    “Chưa từng nếm trải cùng đàn ông bao giờ?” tôi khiêu khích.

    “Không...,” ông ấy lắp bắp.

    “Thật tốt quá,” tôi nói, lướt bàn tay dọc theo đùi trong của ông. “Tôi cũng chưa thử với đàn ông bao giờ. Nhưng mà, chắc chẳng hề chi...tôi chỉ muốn ông vui vẻ và làm tình cùng ông.”

    “DỪNG LẠI!”

    Cơ thể ông căng lên khi tôi chạm vào “vật thể” của ông ấy.

    “Và rồi ông cũng sẽ phải học cách yêu tôi như thế này,” tôi nói và chồm người xuống thấp, ngậm cả vào miệng. Ông ấy đưa tay vật vã cố đẩy tôi ra.

    “Không!” ông ấy hét lớn, xoay người qua lại cố trốn tránh.

    “Nó” bắt đầu cương lên khi tôi liếm đến hai tinh hoàn rồi xuống đùi trong. Tôi lướt ngón tay dọc theo phần rãnh mông nhưng không vội lướt vô trong.

    “Này không thể đau đến vậy,” tôi vừa nói vừa nắm tay vuốt đều “vật thể” đang cương cứng, xen lẫn vừa liếm láp vòng eo của ông. Ông ấy bắt đầu khóc, nước mắt ầng ậng đầy tràn ở hai khóe, luôn miệng kêu tôi dừng lại.

    Tôi trở lại tiếp tục mút, nuốt gọn chiều dài ấy vào miệng đến khi cảm nhận được đỉnh chóp chạm vào cổ họng. Tôi nghĩ sẽ sung sướng biết bao nếu như ông ấy cũng sẽ nuốt gọn của mình vào y như thế. Rồi tôi sực nhớ rằng đêm đầu tiên thì nên để dành cho riêng ông. Ông ấy cần cảm nhận sự sung sướng trước nhất, từ đó mới hiểu được rằng tôi yêu ông biết dường nào.



    Tiếng thét của ông ấy nhỏ dần thành tiếng nức nở. Ông ấy hoàn toàn cương cứng lên. Khi tôi ngước mặt lên nhìn, nét xấu hổ hiện diện rõ ràng trên gương mặt ấy.

    “Ông có thể nhắm mắt lại và tưởng tượng tôi là phụ nữ cũng được. Bằng miệng thì chẳng khác là bao đâu,” tôi cười khẩy và nói. “Hoặc cũng có thể nghĩ tôi là người vợ quá cố của ông.”

    Lời tôi nói khiến ông ấy ném cho tôi một tiếng chửi thề. Tôi chỉ nhìn ông rồi cười, tiếp tục “làm việc.” Tôi đưa lưỡi dạo quanh những điểm nhạy cảm. Ngón trỏ và ngón cái ra sức xoay tròn và vuốt ve phần dưới.

    Ông ấy bắt đầu rên rỉ. Tôi cảm nhận được sự hai tinh hoàn của ông ấy căng cứng lên - những giọt tinh dịch trong suốt bắt đầu ri rỉ chảy ra, nhưng bị tôi chặn lại. Tôi siết chặt phần dưới “vật thể” lại, rồi đưa đẩy nó trong miệng lần nữa, sao cho ông ấy cảm thấy muốn vỡ nát ra.

    “Để...tôi...bắn!” ông cầu xin.

    Những con chữ thoát ra từ đôi môi ông ngọt ngào đến không ngờ, suýt chút nữa làm tôi bỏ cuộc. Đây cũng là vết rạn ở sự cương quyết sắt thép của ông trong việc chống lại sức ép từ tôi. Trong khi đó thì bản thân tôi bỏ quên cái đau nhức bứt rứt bên trong đũng quần mình mà tiếp tục liếm láp.

    Ông ấy bắt đầu chửi rủa bằng những từ ngữ tục tĩu nhất mà ông biết. Vòm ngực lên xuống theo từng câu nói. Ông ấy lại khóc, từng câu chữ nức nở và đứt quãng khi ông cầu xin.

    Tôi với tay còn lại xuống quần mình rồi kéo khóa, giải tỏa “cái đó” của tôi khỏi sự chèn ép. Ngay sau khi vừa kéo khóa, bản thân chỉ muốn đưa “nó” và bên trong ông ấy ngay và luôn để có thể cảm nhận độ ấm nóng và ướt át của ông.

    Tôi bật hỏi: “Lần sau sẽ đến lượt ông phục vụ tôi y như thế nhé?”

    Vừa khóc, ông vừa gật đầu. Tôi thừa biết, ông ấy sẽ hoàn toàn chấp nhận mọi thứ chỉ để bản thân được giải tỏa.

    “Ngoan lắm,” tôi nói rồi nới lỏng tay ở phần gốc của “nó” nơi ông. Ngay lập tức, những giọt dịch trắng đầu tiên rỉ ra ngoài. Tôi lại vưốt lên xuống đoạn ngọc hành, dòng dịch trắng bắn mạnh, vương vãi trên bụng và ngực ông ấy. Tôi tiếp tục vuốt đến khi nào ông cạn kiệt và mềm xuống.

    “Giờ thì mở miệng ra,” tôi ra lệnh, trườn lên trên, trong khi ông ấy gần như bất động, ánh mắt thất thần không hiểu tôi định làm gì. Tôi nâng cằm ông lên, dùng ngón cái và trỏ kéo hàm dưới để mở miệng ông ấy ra. Ông ấy nhìn tôi trân trân như một con búp bê, hoàn toàn vô cảm khi quan sát tôi tự mình thực hiện mọi công đoạn.

    “Ngoan lắm,” tôi vừa khép miệng ông lại vừa nói, không quên cọ nhẹ đỉnh đầu của “nó” nơi môi dưới ông, cốt ý lưu lại chút hơi ấm trên ấy. “Làm rất tốt...”

    Xong xuôi tôi đứng dậy, sửa sang lại quần áo. Cảm thấy tâm trí của bản thân rõ ràng và mạch lạc hơn. Tôi cần chuẩn bị chu đáo cho cả hai và bắt đầu soạn đồ ra từ vali.

    “Hãy nghỉ ngơi chút đi!” Tôi kéo tấm mền từ trên giường xuống, thả nó lên người ông ấy.

    Tôi không rõ ông ấy có nghe tôi nói hay là hoàn toàn bất động, nhưng ông ấy hoàn toàn im lặng, không nhúc nhích dưới tấm mền khi tôi soạn đồ đạc.


    _____________________________(còn tiếp)
    thay đổi nội dung bởi: kei_itsumo, 02-05-2013 lúc 11:07 AM
    Chữ ký của kei_itsumo
    去瘋 去愛 去浪費


    Your OTP is beautiful and gorgeous?
    My OTP is UNIQUE~~~


  13. The Following User Says Thank You to kei_itsumo For This Useful Post:

    shibitobana (29-05-2013)

Trang 3/4 đầuđầu 1 2 3 4 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. [11.06.2010] Sato Ryuta đạt danh hiệu Best Father
    By ♥ Tiểu Đức Tử ♥ in forum Tin tức Giải trí
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 11-06-2010, 02:10 PM
  2. Figure cũng ngắm hoa!
    By Tasaki in forum Chat Chit - Làm quen
    Trả lời: 1
    Bài mới gởi: 15-04-2009, 03:02 PM
  3. {rumor} Ayu-sales Figure From Avex
    By Mikio Almasy in forum Ayumi Hamasaki
    Trả lời: 18
    Bài mới gởi: 06-06-2008, 01:58 PM
  4. [Thơ] Father & Daughter
    By IloveAyu in forum Sáng tác
    Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 02-03-2006, 12:51 PM

Bookmarks

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •