bộ phim thứ 3 mà bạn nói đến tớ nghĩ là phim Love letter của đạo diễn Shunji Iwai, trong phim này Miho Nakayama đóng vai chính.
MV phim Love letter: http://www.youtube.com/watch?v=LtZZE...eature=related
bộ phim thứ 3 mà bạn nói đến tớ nghĩ là phim Love letter của đạo diễn Shunji Iwai, trong phim này Miho Nakayama đóng vai chính.
MV phim Love letter: http://www.youtube.com/watch?v=LtZZE...eature=related
FirePhoenix (03-05-2010)
thay đổi nội dung bởi: FirePhoenix, 03-05-2010 lúc 08:52 PM
Rồi, làm nốt cái review thứ 3, hi vọng sau này xem thêm được nhiều nhiều phim nữa để có cái thứ 4, 5, 6,...
21. Air Doll: một phim (tương đối) dễ xem của Koreeda Hirokazu. Phim nói về một cô hình nhân bỗng dưng có được một trái tim. Có một trái tim, là có thể nói dối. Là có thể cảm thấy cô đơn. Là biết yêu. Và biết những cay đắng của tình yêu. Cô hình nhân trống rỗng đi tìm cái gì đó mang tên gọi "cuộc sống" giữa đô thị phồn hoa, nhưng cá thể nào cũng cô đơn, cũng trống rỗng, cũng cố gắng hoàn thiện cuộc đời mình chỉ với riêng bản thân họ vì "con người thật là phiền toái". Phim đặt ra một chuỗi các câu hỏi, Cuộc đời là gì? Sống là gì? Con người lại là gì? Với cố gắng đưa nghệ thuật lại gần với khán giả hơn, phim pha trộn những yếu tố huyền ảo (cô hình nhân trở thành người) với cách dựng phim đơn giản như phim tài liệu sẵn có của Koreeda. (+)
22. Dear Doctor: phim nói về một người không học trường Y mà về vùng quê giả làm bác sĩ. Ít có phim nào hoàn toàn tập trung làm về chủ đề "chớ xem mặt mà bắt hình giong" như phim này. Đừng đánh giá người ta qua bề ngoài. Một tấm bằng bác sĩ có quan trọng đến vậy không? Thật ra cái cốt lõi của một "bác sĩ" là gì? Tuy vậy, phim cũng đưa ra những câu hỏi ngược lại. Lòng tốt không liệu có đủ? Có những lúc nó cũng có thể hại người ta chăng? Tuy vậy mình thấy phim này không hay lắm, từ kịch bản tới khâu giàn dựng. Có chăng thì phim có diễn xuất tốt của Shofukutei Tsurube.
23. Eureka: sau Dare mo shiranai, đây là bộ phim khiến mình bị ám ảnh nhiều nhất. Phim kể về một người tài xế lái xe bus và hai anh em, một ngày nọ họ bị tấn công, hành khách trên xe chết hết, chỉ còn lại ba người họ. Phim không kể về sự bi thương mà thay vào đó nói đến quá trình đi tìm lại bản thân, khát khao được làm lại từ đầu, được hòa nhập vào cuộc sống bình thường của ba người. Được quay trên nền màu trắng đen, với những cảnh quay gây ấn tượng như cảnh ba người cùng nhau đạp xe, hay cảnh chú tài xế chở Naoki chạy vòng vòng trên xe đạp. Một bộ phim rất đáng xem. (+++)
24. Hold Up Down: phim hài kiểu điên điên của SABU, thật sự không có cốt truyện, xem được, cười vỡ bụng, hợp với những ai thích và chịu được kiểu hài này và không quá nhạy cảm.
25. Khu vườn trên không (Kuchuu Teien): một bộ phim có cách quay phim hết sức đặc biệt, cùng màu sắc ấn tượng và gây chấn động tâm lý người xem. Phim nói về một gia đình luôn cam đoan sẽ thành thật với nhau nhưng mỗi người trong gia đình nếu có những bí mật riêng, và vẫn hay nói dối. Thế nhưng phim lại có cái kết khá lạc quan cùng một cảnh phim kế cuối vô cùng ấn tượng, nói lên được hết nội dung của toàn phim, "Có gia đình, người ta có thể bắt đầu lại từ đầu". (+).
26. Still Walking: một bộ phim tinh tế và tỉ mỉ, với vẻ bên ngoài rất bình thường, cũng gần như phong cách làm phim của Ozu Yasujiro. Xem phim mà như xem nhà hàng xóm mình đang nói chuyện, ăn uống, cãi nhau Hay trong từng chi tiết nhỏ, rất đời thường, thể hiện sự quan sát thật sắc bén của đạo diễn. Chỉ một ngày thôi, nhưng bộ phim đã chuyển tải được hết những sự bất đồng quan điểm giữa các thế hệ, sự đối diện với cái chết của người thân, và những rạn nứt mà bất kỳ gia đình nào cũng có. Nhưng dù rạn nứt, thì gia đình vẫn là một gia đình, có buồn có vui, và con cái dù có không thích và chỉ trích những gì cha mẹ làm, thì sau đó họ cũng lặp lại những điều mà họ từng chỉ trích. Và vòng tuần hoàn của cuộc đời sẽ không bao giờ kết thúc. (++)
27. Tennen Kokekkou (Gió thoảng đồng quê): một bộ phim giản dị và dễ thương về nếp sống của người dân quê, cũng sự trưởng thành của cô bé Soyo sau những sự kiện rất quan trọng đối với cô bé nhưng cũng rất bình thường và không có gì to tát. Xem phim, có cảm giác yên bình và ngọt ngào như thể đang được đứng trên cánh đồng bao la đón gió vậy. (++)
28. Naoko: một bộ phim chầm chậm nhưng mình thật tình không xem nổi vì không thấy nó có gì nổi bật cả, từ diễn xuất đến cốt truyện. Cảnh quay cũng không nhớ được cảnh nào đáng nhớ, bắt đầu bằng một thảm kịch nhưng vào phim thì chẳng thấy người ta làm gì để giải quyết hay hồi phục từ thảm kịch đó cả. À mà, chắc tại mình không thích những phim có các bạn trai trẻ đẹp trai là vai chính và là trung tâm của phim .
29. Oto-na-ri: là phim điện ảnh lãng mạn mà mình thích nhất, cùng với Rainbow Song. Nhưng không như Rainbow Song, Oto-na-ri chỉ là câu chuyện tình rất bình thường của hai người ở cạnh nhà nhau nhưng chưa bao giờ chào hỏi cũng như biết mặt nhau. Và rồi cuộc sống cứ trôi đi, trôi đi, cho đến khi họ không còn nghe được những âm thanh ở nhà bên, họ mới thấy những thứ quen thuộc đó sao mà đáng yêu thế. Một bộ phim tình cảm dễ thương, ấm áp, chỉ có điều có một nhân vật nữ hơi vô duyên, và dù là phim tình cảm, sao mà nó chẳng... lãng mạn mấy. Không nắm tay, không hôn, không... gì cả. Thế nhưng cũng đủ làm mình đổ gục (+++)
30. Tokyo Tower: nói thẳng luôn, mình thích (iu) anh diễn viên chính của phim này, nhưng mình không thích phim. Có thể tại mình chưa tới cái tuổi hiểu được nó, nhưng mình thấy nó cũng không có gì đặc sắc lắm, nhất là mối tình chính trong phim. Thích mối tình phụ, và cách người ta miêu tả một người phụ nữ tuổi 30 chán chường với cuộc sống bị giam cầm ở xó nhà. Diễn xuất của chị Terajima Shinobu rất tuyệt, và các diễn viên còn lại diễn tốt.
31. Shonen Meriken sakku: một phim hài hước dễ thương, một hình ảnh khác của Miyazaki Aoi mà chị thể hiện cũng rất thành công. Phim nói về Kanna, một người phụ trách tuyển tài năng âm nhạc cho công ty nhưng tìm mãi chưa được, sắp bị đuổi việc và phải về bán sushi với bố. Tình cờ chị tìm được một ban nhạc punk rock trên youtube và hớn hở đi mời họ trình diễn. Thế nhưng sau đó chị mới phát hiện ra ban nhạc này đã giải thể, và các thành viên giờ đã 40 tuổi hơn. Phim nhẹ nhàng, đáng yêu, nói về mơ ước không bao giờ là quá muộn để biến nó thành hiện thực. (+)
Rồi, nếu là giới thiệu cho người mới xem phim ĐA Nhật, mình sẽ giới thiệu:
- Phim tình cảm: thử Ima ai ni yukimasu (Về với anh, hay Be with you). Nếu thấy hợp thì xem tiếp các phim như Tada kimi wo aishiteru, Sono toki wa kare ni yoroshiku, Koizora, v.v. Nếu thấy không hợp thì xem thử Rainbow Song, Oto-na-ri.
- Phim nhân văn/xã hội: thử Taiyou no uta. Sau đó nếu muốn thử các phim chậm và khó xem hơn thì bắt đầu tiến tới Dare mo shiranai (Không ai biết) hay Eureka. Muốn thử cảm giác mạnh thì xem Battle Royale.
- Phim hài: thử Swing Girls, Waterboys, Shonen Meriken sakku.
- Phim gia đình: có lẽ không hợp với những ai không thích phim chậm; phim gia đình của Nhật rất chậm và rất đời thường. Muốn thử phim gia đình gây "cảm giác mạnh" thì thử Kuchuu Teien (Khu vườn trên không). Sau đó nếu chịu được thì xem tiếp Vẫn mãi bước đi (Still walking), hay Tokyo Tower: my mom and me and sometimes dad.
- Phim về tuổi trẻ (seishun) và / hoặc tình bạn: xem thử Hana & Alice (chậm ), thấy hợp thì xem thêm Tennen kokekkou (Gió thoảng qua làng - cũng chậm).
À nhận ra thêm là mình không thích cảm giác mạnh
thay đổi nội dung bởi: HH, 22-05-2010 lúc 06:12 AM
..::TenTen::.. (21-05-2010), dark_devil_90 (15-02-2013), fablepc (22-05-2010), Fujoka_Haruhi (04-10-2012), iuchangmin (06-01-2014), jamusno1 (17-11-2013), kei_itsumo (22-05-2010), ken_chan (05-12-2013), lumibin (17-06-2012), mattroilanh_tt (22-05-2010), Momo-chan (21-05-2012), myhanoi (28-11-2010), no more words (13-11-2010), trasuachieumua (21-05-2010)
Vì hét hét không giới thiệu phim cảm giác mạnh nên để tớ giới thiệu cho:
- Phim bạo lực, bạo hành, bạo ngược: Crows Zero 1 (uýnh nhau giải trí), Aoi Haru (mất phương hướng về tương lai nên chơi mấy trò liều cho vui), GO! (người Hàn ở Nhật -> bị kì thị), Yami no kodomo-tachi (nạn buôn bán + lạm dụng tình dục trẻ em -> người nhạy cảm + dễ bị ám ảnh không nên xem).
- Phim chủ đề đặc biệt: Casshern (đồ hoạ xạo hơn đàn em Goemon nhiều ^^ ), Metal detroit city (xem cái này sẽ biết thế nào là rock, rock thật chứ không phải rock nửa mùa phát nhan nhản trên tivi), Lala pipo (về những người làm pinku eiga, người ngơ ngác không nên xem), Paco and the Magical Picture Book (không hẳn là đặc biệt nhưng phim này về những người khùng trong nguyên cái bệnh viện khùng ^^ ).
- Phim đậm phong cách Nhật: Always sanchome no yuhi (có kỹ xảo, có mấy người hơi dở hơi, có hài hước, có cảm động, phim thành công cả về nghệ thuật lẫn thương mại).
Xem lại mới thấy hét hét ghi là giới thiệu cho người mới xem phim Nhật - -' , vậy chắc mấy cái phim tớ nói là không được rồi >.< . Ngộ ghê, xem anime và đọc manga từ thuở chập chững mà cứ bảo phim Nhật do người Nhật làm nên không hợp
thay đổi nội dung bởi: nobutachan, 22-05-2010 lúc 12:16 PM
Gaopink (02-06-2010), HH (22-05-2010), jamusno1 (17-11-2013), no more words (13-11-2010)
tèo ơi Always là cảm giác mạnh sao Tớ mới lướt qua vài đoạn thôi tại thấy nó quay đẹp và thích màu sắc của phim chứ chưa coi trọn vẹn, nhưng cứ tưởng nó là phim chầm chậm buồn ngủ nữa chứ
À ko phải là giới thiệu cho người mới xem phim Nhật đâu, phần cuối là phần tớ viết thêm vào thôi ^^ Topic này là review những phim mình đã xem rồi bất kể yêu thích thôi mà ^^ Quả thật những phim mà tèo nói tớ có biết qua nhưng chưa xem (nhưng vẫn đang chờ thời gian thích hợp để xem Aoi Haru, Always và Go).
Í Crows zero cũng xem rồi, chưa xem hết nhưng thấy thích ^^. gần đây có một phim ĐA tớ xem mãi không xong dù nó không buồn ngủ mấy là Fish story, dù cũng thích mấy phim điên điên kiểu này (chắc tại tông điên của nó khác tông điên của mình)
thay đổi nội dung bởi: HH, 26-05-2010 lúc 07:07 AM
@ hét hét: hí, Always tất nhiên không phải phim cảm giác mạnh, tại tớ muốn chốt hạ bằng một phim có nhiều yếu tố dễ xem ấy mà . Thực ra thì phần mở đầu của Always 2 cũng có thể coi như cảm giác mạnh . Cái phim Always về thời xưa mà đồ hoạ tùm lum . Có thể nó chậm, có thể nó không. Đến giờ tớ vẫn nhớ tớ ngạc nhiên thế nào khi biết Always có 2 phần thì phần nào cũng hơn 2 tiếng, vì hồi tớ xem tớ không hề thấy sốt ruột tí nào, cứ tưởng là phim ngắn lắm chứ. Tớ thấy Always có khá nhiều diễn biến, lại có nhiều con nít và mấy cảnh kiểu VN thời cũ mèm nên dễ xem, dễ cảm.
Cái Fish story tớ cũng tính xem lâu rồi mà chưa xem XD , đợt đó ngắm phim này vì tự dưng nhớ đến Ohno và tình yêu cá kiếc .
Hồi xem cái phim tài liệu Shunji Iwai làm về đạo diễn Ichikawa Kon mà tớ đâm khoái Ichikawa quá, nhưng mấy phim xưa tìm không thấy T____T .
HH (28-05-2010)
Review phim điện ảnh của mình
1. Spring Story: một bộ phim giản dị thôi, anh Shun là vai chính, nói về một mối tình xuyên suốt từ thời học sinh trung học đến khi ra trường, đi làm. Hơi dở dở ương ương thế nào ấy, hai anh chị đều yêu nhau mà đều không dám nói ra vì ngại, vì tự trọng, và vì cái chi cũng không biết nữa. Nhưng mình khá thích phim này.
2. Rainbow Song: là một trong những phim điện ảnh Nhật mình thích nhất, nhưng lại không muốn xem lại. Mình cũng không chắc đây có phải là chuyện tình không nữa, vì bản thân mình mặc dù nghe rất là nhiều người nói là Tomoya có yêu Aoi nhưng mình vẫn không thể khẳng định chính xác là như thế. Phim làm cho mình lơ lơ lửng lửng giữa những ý nghĩ về tình yêu. Mình rất thích vai của Juri và cả Yuu trong phim này. Juri nhìn có vẻ ngổ ngáo, mạnh mẽ, và cá tính nhưng lại có chút gì yếu đuối. Cảnh mình thích nhất phim có lẽ là poster của phim.
3. Death Note: với mình L là nhân vật hoàn hảo nhất bước ra từ manga. Về nội dung, live action không hay bằng truyện, nhưng nếu xem như một bộ phim độc lập thì vẫn hoàn toàn chấp nhận được. Là thể loại phim đầu trí, thích hợp cho việc dụ dỗ các bạn nam xem phim Nhật.
4. Hana và Alice: Phim này mình mới xem gần đây, và rất thích. Là bộ phim nói về tình bạn trong sáng đơn giản, không hề lí tưởng hóa. Có giận dỗi, hờn ghen, có khóc có cười vì nó. Nhưng cuối cùng, thì có sao đâu? Vì Hana và Alice vẫn là bạn. Đây là phim khiến cho mình thích Yuu, cái vẻ trong sáng rất cưng của Yuu, cùng đáng yêu của Alice. Trong phim có đoạn múa bale của Alice mà mình rất thích (mình yêu cái đẹp )
5. Crow Zero 1, 2: Lại là một bộ phim thích hợp để dụ dỗ các bạn nam. Mình cảm thấy anh Yamada đánh rất thật và lực ^^, hơn hẳn anh Shun. Với cả cái bộ dạng ngầu ngầu của anh Yamada rất đỉnh, mặc dù lúc xem phim mình đang khá thích Shun. Phim có theme song mình rất thích.
6. Battle Royle: xem phim vì nghe ai đó nói là "xem phim Nhật mà không xem Battle Royle là mất nữa cuộc đời". Nhưng mình hoàn toàn không thích một chút nào, ghét cảnh máu me, bạo lực. Và nếu có một giá trị nhân văn gì được ngụ ý trong phim thì chắc tâm hồn nông cạn của mình chưa cảm nhận được
7. All about Lily Chouchou: là một bộ phim dài, rời rạc và hay. Sự đơn độc của tuổi trẻ, tuổi còn rất trẻ, nó khiến người ta đau khổ, day dứt và nổi loạn. Chính mình ngay khi xem xong vẫn còn nhiều điểm chưa hiểu, phải xem lại, phải đọc thêm những ý kiến của mọi người về bộ phim mới ngộ ra được nhiều điều. Rất muốn xem lại 1 lần nữa.
8. Taiyou No Uta: Rất thích nhạc phim, thích hình ảnh YUI cầm đàn và hát Goodbye days. Thích khi TakaC cầm ván lướt sóng. Là một bộ phim trong sáng, tình cảm đáng yêu. Cái mà mình không thích nhất ở phim, đó là có người chết.
9. Love and Honor: thích kịch liệt anh đóng vai nam chính trong phim này. Nhưng sau khi xem phim xong chỉ nhớ 2 thứ, ánh mắt đau khổ và giận dữ của người chồng cùng hình ảnh người vợ nhặt hạt cơm rớt trên chân chồng lên ăn. Là một đề tài mới, một khóc khác trong tinh thần của người samurai. Tình yêu và danh dự? Cái gì thật sự quan trọng?
10. Oto-na-ri: Phim tình cảm nhẹ nhàng dễ thương, anh chị vai chính đều rất đẹp. Cảnh phim cũng đẹp. Một dạng như "rẽ trái, rẽ phải", nhưng theo mình là hay hơn hẳn. Có lẽ mình chưa cảm nhận trọng vẹn 100% cái hay của phim, nhưng mình thích phim này.
Tạm thời 10 phim trước cái đã, khi nào có hứng sẽ bay zô bình lựng tiếp Mình thuộc dạng dễ tính, xem phim không kén chọn, miễn là phim hay ^^ Nói chung đến giờ, mình xem thì xem chứ điện ảnh Nhật chưa thật sự thuyết phục mình lắm Nó không làm mình thích đến độ ngơ ngẩn, ngẩn ngơ. Rất mong rồi một ngày sẽ tìm thấy .
Nếu cho mình giới thiệu phim, thì mình thích giới thiệu Drama hơn (và trước giờ là vậy), xong Drama thì mình quăng cho điện ảnh mọi người đều xem được. Nhưng bắt chọn có lẽ là Hana và Alice hoặc Taiyou No Uta, vì hai phim này không đến nỗi quá chậm, quá khó hiểu, và gợi cho người xem cảm giác thoải mái, chút chút tiếc nuối nhưng vẫn đủ mỉm cười ^^
thay đổi nội dung bởi: kazehikaru, 28-05-2010 lúc 11:43 AM
A4S (26-10-2012), Gaopink (02-06-2010), HH (28-05-2010), jamusno1 (17-11-2013), Ngọc_san (02-06-2010), no more words (13-11-2010), thuduongmn2 (13-06-2010)
Hôm bữa mới coi cái G@me, của Fujiki Naohito và Nakama Yukie. Cảm thấy khá thích nên leo lên đây cho vài dòng
Nếu chỉ đọc giới thiệu sẽ không thể biết phim đáng xem như vậy. Thông thường thể loại này hay bị đuối ở đoạn kết, tức là bước giải quyết vấn đề (tức là ban đầu nhồi nhét nhiều tình tiết quá rồi cuối cùng không biết tháo gút như thế nào, đâm ra hoặc là kịch tính quá đà hoặc là nhạt nhẽo, vô duyên). Cái tớ thích ở phim là kết cấu hài hòa của nó, không quá nhanh nhưng cũng không quá chậm, đủ chậm để không bị giật cục và đủ nhanh để không thấy buồn ngủ, cũng đủ tò mò để người ta xem đến đoạn cuối. Và đoạn kết thì 2, 3 cái bất ngờ chồng chéo lên nhau, nhưng nó không hề "kịch" mà hoàn toàn hợp lý.
Mà phim không có triết lý gì ghê gớm cả, coi đỡ mệt đầu ^^. Phim kiểu này theo mình thế là đã thành công
Thích tính cách nhân vật của anh Naohito (và anh lại còn đẹp nữa chứ ). Cũng thích cả nhân vật của chị Nakama. Nv của Naohito (quên tên rồi ), bề ngoài thì chững chạc, chăm chỉ và an phận, nhưng thực chất lại tham vọng, háo thắng và cái tôi lớn. Không thế anh ta đã không thể xếp đặt một kế hoạch bắt cóc hoàn hảo như thế. Còn nv của chị Nakama (lần này nhớ tên nhưng ko nói đâu, spoiler ) thì trông nổi loạn, gan góc nhưng thật ra lại rất ngây thơ, tình cảm và hơi trẻ con. Dù tính cách của họ không mới nhưng cách họ giải quyết mối quan hệ này không đi theo mô típ thông thường mà rất bản lĩnh, lý trí. Dĩ nhiên ta đều đoán được họ sẽ yêu nhau, nhưng sự lựa chọn của họ giữa tình yêu và... những cái khác (lại ko nói dc, spoiler ) thì tớ rất là ưng
HH (28-05-2010), jamusno1 (17-11-2013), no more words (13-11-2010), vạn lý độc hành (12-08-2010)
Em không xem nhiều movie nhưng em ấn tượng nhất và thích nhất với Rainbow song.
Phim dù có kết thúc khá lưng chừng, tạo cảm giác hụt hẫng, hơi mơ hồ..nói chung là khó tả lắm. Nhưng không hiểu sao em lại rất thích. Đây là một phim khá chậm, bình thường thì ghét phim chậm lắm, nhưng xem RS thì em lại thích cái chậm của nó . Chậm nhưng thể hiện được sự yếu đuối của Aoi ( có lẽ vì thế nên bề ngoài cô tỏ ra là một ngươi mạnh mẽ ), cô muốn thể hiện tình cảm của mình nhưng tính cách, lòng tự trọng của cô không cho phép cô nói ra. Mặc dù có tình cảm đấy, nhưng thay vì nói ra cô lại đẩy Kishido đến với những người khác. Kishido thì quá trẻ con, vô tư so với Aoi, có lẽ là anh cũng thích Aoi đấy nhưng cũng lại không dám nói ra. Anh lại mắc bệnh tự ti ( theo em nghĩ là thế ), nghĩ mình không xứng với Aoi.
Đoạn cuối phim, Kana- em gái Aoi nói rằng cả hai người thật trẻ con, đều không dám nói ra tình cảm của mình....đoạn đó em đã
Và cho đến những giây phút cuối cùng của mình, Aoi cũng chỉ kịp nghe giọng của Kishido ( sao duyên phận của 2 người lại thế....)
Ngoài lề : nhạc nền của phim rất hay, em thích nhất là bản Murse, nghe nó cứ chênh vênh, buồn buồn thế nào ý
P/S : thích Juri trong phim này nhất.
Aoi Yuu thì lun tạo cảm giác ấm áp thế nào ý
thay đổi nội dung bởi: thao33, 28-05-2010 lúc 03:19 PM
HH (28-05-2010), no more words (13-11-2010)
Em thích Rainbow Song thì xem thử Oto-na-ri đi, mình sub rồi đó, cùng đạo diễn Ss nghĩ phim này còn dễ xem hơn Rainbow Song
Nhưng nếu nói về nghệ thuật quay phim thì mình đánh giá Rainbow Song cao (hay tại nó hợp với gu của mình? ) Màu sắc phim rất thật, hơi u buồn ảm đạm nhưng không bi thương. Cảm xúc của những nhân vật đều rất tự nhiên, rất thật, không có chút gượng ép, không cảm thấy như đang có đạo diễn ở đằng sau bảo nhân vật này phải thế này phải thế kia. Nỗi buồn mà phim đem lại cũng đến rất tự nhiên - người ta có lẽ sẽ không buồn khi nghe tin Aoi chết (không thích kiểu phim có người chết để khán giả phải khóc òa), mà có lẽ sẽ buồn hơn khi xem khúc phim Aoi và các bạn quay, sẽ buồn hơn khi Kanna nói "Cả hai người thật ngốc", sẽ buồn hơn khi Aoi đứng nói với Tomoya rằng cô có yêu một người nhưng không có kết quả. Tất cả những nỗi buồn, nó đến từ những cảnh quay và hành động rất tự nhiên.
Còn Oto-na-ri thì không có được những cảnh quay đẹp như thế, nhưng vẫn có những cảnh khiến mình phải bồi hồi; cảnh hai người ngồi hát qua vách tường, cảnh Satoshi tựa tay vào tường như muốn chạm lấy người con gái phía bên kia trong vô thức, cảnh gọi điện thoại Satoshi hỏi "Genki?" (Cậu có khỏe không?) và Nanao trả lời "Genki" (Mình vẫn khỏe) mà trong lòng đang rất buồn, hay khi Nanao luyện nghe tiếng Pháp, trong băng phát ra câu hỏi "Bạn có khỏe không?", cô trả lời "Khỏe" và bật khóc. Các nhân vật phụ trong phim (trừ cô bồ vô duyên của Shingo) cũng đều có câu chuyện riêng của họ rất thú vị.
Nói chung xét về cốt truyện và mô típ, thích Oto-na-ri hơn, nó mới mẻ hơn, nói về giàn dựng và nét đẹp trong từng cảnh quay, thì Rainbow Song hơn
Mà xem trên IMDB buồn cười quá, sốc nhất là cái vụ rating Trong 52 người đánh giá Oto-na-ri, có 40 người là khán giả nam, điểm trung bình mà họ cho phim là 7,4, và 12 người còn lại là nữ, điểm trung bình họ cho phim là... 3,2 Chắc tại các chị em bị sốc vì phim tình cảm gì mà không có... gì hết
thay đổi nội dung bởi: HH, 28-05-2010 lúc 03:54 PM
no more words (13-11-2010), thao33 (28-05-2010)
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)
Bookmarks