>
Trang 3/3 đầuđầu 1 2 3
kết quả từ 21 tới 21 trên 21

Ðề tài: [Truyện dài] Kitchen (Tác giả: Banana Yoshimoto) (full)

  1. #21
    Ronin
    A Châu's Avatar


    Thành Viên Thứ: 192493
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 330
    Thanks
    41
    Thanked 744 Times in 208 Posts
    Cơn sốt như được dịp cứ tăng lên hầm hập. Trách ai được bây giờ, tôi thầm nghĩ. trong người đang khó ở, lại lang thang trên phố rõ lâu, bị như thế là đáng đời rồi.

    Mẹ thì cười và bảo: "Chắc là sốt mọc răng chứ gì." Tôi cũng chỉ cười yếu ớt. Tôi cũng nghĩ vậy. Rất có thể, chất độc tiết ra từ những dòng suy tư bế tắc đang chạy khắp người tôi. Và đêm hôm đó, như mọi lần, tôi lại mơ thấy Hitoshi và tỉnh giấc. Trong mơ, tôi thấy mình cố quên đi cơn sốt và chạy ra triền cỏ ven sông, thì thấy Hitoshi đang đứng đó và cười tôi: "Đã bị cảm mà còn làm gì thế." Thật quá đáng. Tôi vừa mở mắt thì trời cũng gần sáng, đáng lẽ như mọi khi, giờ này tôi đã phải ra khỏi giường và đang thay quần áo rồi. Tôi thấy rét, chỉ thấy rét thôi, khắp người tôi hầm hập nhưng chân tay thì lạnh toát. Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng, toàn thân tôi đau nhức.

    Tôi vừa run rẩy vừa mở to đôi mắt trong bóng tối lờ mờ và cảm thấy như mình đang phải giằng co với một vật thể lớn lao khủng khiếp mà mình chẳng là gì đáng kể. Và lần đầu tiên trong đời, tự đáy lòng, tôi nghĩ rằng có lẽ mình sẽ thua.

    Việc mất đi Hitoshi làm tôi đau đớn. Đau quá sức.

    Mỗi lần ở trong vòng tay Hitoshi, tôi lại cảm nhận thấy một thứ ngôn ngữ không phải là ngôn ngữ. Tôi luôn nghĩ tới cái cảm giác khó tả khi mình gần gũi một người xa lạ, không phải cha mẹ, cũng không phải bản thân. Không còn bàn tay và bờ ngực ấy nữa, tôi tưởng như mình đã chạm phải sức mạnh của niềm tuyệt vọng sâu xa nhất mà người ta có thể nếm trải, nhưng chẳng có một ai muốn. Tôi cô đơn. Cô đơn kinh khủng. Không có khoảnh khắc nào lại tồi tệ hơn lúc này. Chỉ cần vượt qua được giây phút này thôi, trời sẽ sáng và những niềm vui khiến tôi có thể cười lên thật to sẽ tới, chắc chắn là như thế. Chỉ cần nắng lên. Chỉ cần ban mai tới.

    Tôi vẫn thường tự nhủ lòng mình thế và cảm thấy rằng chịu đựng, nhưng vào lúc này, khi mà tôi không còn đủ sức để đứng lên và chạy về phía triền cỏ ven sông nữa, thì tôi chỉ thấy một nỗi giày vò, khổ sở. Thời gian vô vị kéo lê từng bước. Tôi bỗng tin rằng nếu mình có thể đến được triền cỏ ven sông vào lúc này, thì chắc chắn Hitoshi sẽ đang đứng ở đó, giống như trong giấc mơ tôi đã thấy. Tôi muốn phát điên lên. Tôi muốn gục xuống mất.

    Tôi khó nhọc ngồi dậy rồi vào nhà bếp định bụng sẽ uống một tách trà. Cổ họng tôi khát cháy. Cơn sốt khiến mọi vật trong nhà bỗng trở nên dị hình và siêu thực, cả nhà vẫn ngủ, căn bếp lạnh lẽo, im lìm và tăm tối. Tôi liêu xiêu pha cho mình một tách trà nóng rồi trở về phòng.

    Nước trà làm tôi thấy khá hơn nhiều. Khi cơn khát đã dịu đi, tôi thấy mình dễ thở. Tôi nhổm nửa người dậy và mở cánh rèm của ô cửa sổ cạnh giường.

    Từ căn phòng này, tôi có thể nhìn thấy rất rõ khu vườn và chiếc cổng. Đám cây cối và cỏ hoa đang lao xao trong làn không khí xanh lam, chúng trải rộng ra với những nước màu ít tương phản tựa như một tấm hình panorama. Rất đẹp. Gần đây tôi mới nhận ra rằng, trong cái sắc lam huyền của một buổi sớm tinh mơ, mọi thứ đều trông như vừa được gột rửa. Đang ngắm nhìn khung cảnh ấy, tôi bỗng phát hiện ra một bóng người đang sải bước về phía mình trên lối đi trước cửa nhà.

    Khi bóng người kia lại gần, tôi cứ ngỡ mình đang mơ, tôi không thôi chớp mắt. Bởi vì đó là Urara. Cô ta mặc một bộ quần áo màu thiên thanh, vừa mỉm cười vừa nhìn tôi và tiến lại. Đứng trước cổng, cô ta mấp máy môi hỏi: "Vào được không?" Tôi gật đầu. Cô ta đi xuyên qua khu vườn và đến bên khung cửa sổ. Tôi mở cánh cửa. Trống tim tôi đập mạnh.

    -A, lạnh quá. -Cô ta nói.

    Một cơn gió rét buốt từ ngoài tràn vào làm nguội đi hai má tôi dnag9 bừng nóng. Mùi vị của thứ không khí trong veo ấy mới thật ngon lành.

    -Có chuyện gì thế? -Tôi hỏi.

    Tôi chắc rằng mình đã toét miệng cười sung sướng như một đứa bé con.

    -Mình vừa đi dạo về. Trông cậu cảm nặng đấy. Mình cho cậu ít kẹo vitamin C này.

    Lấy từ trong túi ra những viên kẹo, Urara vừa đưa cho tôi vừa nhoẻn một nụ cười trong suốt.

    -Lần nào cũng làm phiền chị. -Giọng tôi khàn khàn.

    -Xem chừng cậu sốt cao đấy. Mệt lắm đúng không. -Cô ta nói.

    -Ừ. Sáng nay chẳn thể chạy được rồi. -Tôi đáp.

    Chẳng hiểu sao tôi lại muốn khóc.

    -Cảm cúm mà. - Urara hơi nhíu mày rồi điềm nhiên nói. -Lúc này là mệt nhất đấy. Không chừng chết quách đi còn dễ chịu hơn. Nhưng chắc cũng chỉ khó chịu đến thế là thôi. Vì đó chính là cái giới hạn cùng cực ở mỗi con người rồi mà. Người ta còn phải bị cúm nhiều lần, và thế nào rồi cái cảm giác giống như lúc này sẽ lại ập tới, song nếu vượt được qua một lần, thì cả đời người ấy sẽ không bao giờ còn cảm thấy nó nữa. Đó là một thứ cơ chế. Tất nhiên, sẽ có người nghĩ rằng: Ôi, nó lại đến nữa rồi và sợ hãi, thì cũng có người chẳng coi nó là gì hết, như thế chắc dễ chịu hơn rất nhiều, phải không?

    Rồi cô ta cười và nhìn tôi.

    Tôi nín lặng và mở tròn hai mắt. Liệu có phải cô ta chỉ nói về chuyện cảm cúm không thôi? Hay còn ám chỉ về một điều gì khác? Màu xanh của buổi sớm mai và cơn sốt đã làm mờ đi mọi thứ, khiếm tôi không thể nhận ra biên giới giữa mơ và thực nữa. Tôi chỉ còn biết khắc sâu những lời lẽ ấy vào lòng và thẫn thờ ngắm nhìn lọn tóc mái của Urara rung lòa xòa trước gió.

    -Thôi, mai gặp lại.

    Urara cười rồi thong thả đóng lại cánh cửa sổ từ bên ngoài. Và sau đó rời khỏi cổng với những bước chân của một vũ công.

    Tôi, như một kẻ bồng bềnh trong mộng, cứ đứng dõi theo hình dáng ấy. Cô ta đã đến, vào đoạn cuối của một đêm khó nhọc, khiến tôi thấy vui sướng muốn trào nước mắt. Tôi rất muốn nói với cô ta rằng, lúc nhìn thấy chị hiện ra từ màn sương mỏng màu lam hư ảo, tôi đã mừng như giữa một giấc mơ. Điều ấy làm tôi tin rằng sau khi tỉnh dậy mọi việc sẽ tốt đẹp hơn. Và tôi bắt đầu ngủ lại.

    Lúc tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng ít nhất thì cơn cảm cúm cũng đã đỡ đi chút đỉnh. Trời về chiều tự lúc nào mà tôi không hay. Có lẽ tại giấc ngủ quá sâu. Tôi ra khỏi giường, đi tắm, rồi thay quần áo và bật máy sấy tóc. Nhiệt độ đã giảm, cơ thể đã khỏe khoắn hơn, chỉ trừ một chút cảm giác bải hoải còn sót lại.

    Có thật là Urara đã đến đây không? Tôi vừa sấy tóc vừa miên man nghĩ trong làn gió nóng. Không, chắc chỉ là một giấc mơ thôi. Và những lời lẽ kia có đúng là câu chuyện về căn bệnh cảm cúm? Cứ như thể chúng đã vọng tới từ một giấc mơ vậy.

    "Nhìn bóng nắng in đậm trên mặt mình ở trong gương, mình đã linh cảm rằng rồi một đêm khó nhọc nữa sẽ lại tới như một cơn dư chấn. Mình rã rời đến không còn muốn suy nghĩ về điều gì nữa. Mình thực sự rã rời. Nhưng dù sao, mình vẫn muốn thoát ra khỏi nơi đây, dầu cho có phải bò lê bò lết."

    "Vào lúc này, mình có thể thở dễ dàng hơn hôm qua một chút. Nhưng rồi việc biết chắc rằng một đêm cô độc và nghẹt thở nữa lại sẽ tới quả tình làm mình ngao ngán. Cái vòng quay ấy mà là một kiếp nhân sinh ư? Nghĩ đến đó là lại thấy rùng mình. Nhưng dầu sao, khoảnh khắc thật sự có thể dễ thở hơn đối với mình quả thật rất lớn lao. Sự lớn lao ấy làm tim mình run rẩy hy vọng. Niềm hy vọng ấy đôi khi lạ thức dậy."

    Hai dòng suy nghĩ ấy làm tôi khẽ bật cười. Cơn sốt hạ xuống bất ngờ khiến cho những suy tưởng của tôi như của người say. Vừa khi đó, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi ngỡ là mẹ nên nói vọng ra: "Vâng!". Cửa mở và Hiiragi bước vào làm tôi kinh ngạc. Tôi kinh ngạc thực sự.

    -Mẹ bảo gọi chị mấy lần mà không thấy thưa. -Hiiragi nói.

    -Tiếng máy sấy to quá nên chị không nghe thấy. -Tôi trả lời.

    Tôi còn đang bối rối với mái tóc xác xơ và rối mù của mình thì Hiiragi cười.

    -Mình điện thoại đến, nghe mẹ chị bảo: Chị bị cảm nặng, chắc là do sốt mọc răng, nên mình tới thăm. -Cậu hoàn toàn không để ý tới mái tóc của tôi.

    Tôi chợt nhớ ra là Hiiragi đã có lần đến nhà tôi chơi cùng với Hitoshi. Đó là vào dịp lễ hội và lúc xem bóng chày trở về. Vì thế mà cậu nhóc mới tự nhiên kéo chiếc đệm tới và ngồi xuống như mọi lần khác. Chỉ có tôi là quên thôi.

    -Đây là quà đến thăm bệnh nhân. -Hiiragi cho tôi xem một cái túi giấy lớn và cười. Cậu thật tốt bụng, đến nỗi tôi không sao có thể mở miệng ra để nói rằng: "Bây giờ mới mang quà đến thì chị khỏi rồi", mà còn phải cố gắng lên một tiếng ho. -Đây là bánh kẹp gà Kentucky và kem trái cây mà chị thích nhất. Có cả coca nữa đấy. Còn đây là phần của mình. Chúng mình cùng ăn đi.

    Dầu không muốn nghĩ thế chút nào, song phải nói rằng Hiiragi đã chạm đúng vào cái "vấn đề" mà tôi chẳng muốn ai nhắc tới. Nhất định là mẹ đã kể lể điều gì đó, tôi nghĩ thế và cảm thấy ngượng ngùng. Tuy vậy thì tôi cũng đã hoàn toàn bình phục đâu, để mà có thể nói rằng: "Em nói gì vậy? Chị vẫn khỏe đấy chứ!"

    Trong căn phòng đầy ánh sáng, luồng khí nóng đang tỏa ra từ chiếc máy sưởi ấm áp, chúng tôi ngồi xuống sàn và ăn những thứ kia một cách vô tư lự. Tôi nhận ra mình đang rất, rất đói nên thành ra thấy ngon vô cùng. Tôi có cảm giác như trước mặt cậu, tôi ăn thứ gì cũng thấy ngon. Và tôi cho rằng điều ấy thật tốt.

    -Satsuki.

    -Sao cơ?

    Tôi đang mơ màng nghĩ về những chuyện như thế thì Hiiragi gọi làm tôi giật mình ngẩng lên.

    -Chị không được nằm một mình rồi dằn vặt để đến nổi người gày sọp đi, mà lại còn sốt cao như thế này nữa đâu đấy. Nếu có thời gian rảnh, chị gọi mình một tiếng. Bọn mình sẽ đi chơi. Lần nào gặp chị cũng thấy chị sọp hẳn, thế mà trước mặt người khác lại cứ cố tỏ ra thật bình thường. Làm thế là tiêu tốn năng lượng vào những điều vô ích. Mình biết chứ, Hitoshi và chị thân nhau thế, nên chị đau lòng ghê lắm. Đó là lẽ thường tình thôi phải không?

    Cậu chàng nói liền một hơi những điều như thế. Tôi ngạc nhiên. Lần đầu tiên cậu dành cho tôi một sự chia sẽ ngây thơ đến thế. Tôi cứ nghĩ đó là một cậu con trai không ưa bày tỏ tình cảm, thật không ngờ, những lời nói ấy lại đi vào lòng tôi một cách chân thành nhất. Bây giờ thì tôi hiểu cái cảm giác khi Hitoshi cười mà nói rằng: Trong những chuyện về gia đình, bao giờ nó cũng rất trẻ con.

    -Đúng là mình còn rất trẻ, và vô dụng đến độ nếu không bận bộ váy áo trên người mình sẽ khóc mất, thế nhưng vào những lúc khó khăn cả thế giới có thể trờ thành anh em cơ mà, tại sao mình, một người yêu quý chị đến thế, tới nỗi có thể cùng ngủ với chị trong một chiếc chăn, lại không?

    Vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm trang, và hẳn là không có ý gì khác trong những lời nói của mình khiến tôi không nín nổi mà phải bật cười khi nghĩ rằng: Thật là khác người. Thế rồi, tôi nói tự đáy lòng.

    -Chị sẽ làm thế. Nhất định, chị sẽ làm thế. Chị cảm ơn. Cảm ơn em nhiều lắm.

    Sau khi Hiiragi về rồi, tôi lại tiếp tục ngủ. Có lẽ là do thuốc cảm, nên lâu lắm rồi, tôi mới có được một giấc ngủ êm và sâu đến thế mà không mộng mị gì. Nó giống như giấc ngủ hồi hộp mà thần thánh vào mỗi đêm Giáng Sinh thời thơ ấu. Rồi khi thức giấc, tôi sẽ chạy tới triền cỏ ven sông có Urara đang đứng chờ để xem một thứ gì đó.

    Gần sáng.

    Tuy cơ thể chưa hoàn toàn bình phục nhưng tôi vẫn thay quần áo và bắt đầu chạy.

    Một buổi sớm rét cắt da cắt thịt và bóng trăng như dán chặt trên nền trời. Tiếng bước chân tôi chạy vang lên trong màu xanh tĩnh lặng rồi biến mất hút vào trong những dãy phố không một dấu vết.

    Urara đã đứng trên cầu. Cô ta đang đút tay vào túi áo và giấu một nửa mặt mình trong chiếc khăn choàng cổ, đôi mắt lấp lánh cười.

    -Chào. -Cô ta cất tiếng.

    Một hay hai vì sao đang le lói sáng và nhạt dần như sắp tắt trên bầu trời xanh thẫm.

    Đó là một khung cảnh đẹp đến rùng mình. Tiếng nước hối hả và không khí trong veo.

    -Trời xanh quá, không khéo toàn thân cũng nhuộm một màu xanh mất.

    Urara che mắt nhìn lên thinh không và nói.

    Những đường nét của lũ cây cối đang rì rào trong gió cũng sáng dần lên. Thiên không chậm rãi chuyển mình. Trong bóng tối lờ mờ, ánh trăng đang chiếu xuống.

    -Đến giờ rồi. -Giọng Urara căng thẳng. -Nghe này. Từ khoảnh khắc này chiều không gian và chiều thời gian ở nơi này sẽ rung chuyển và xê dịch. Cho nên cậu và mình dù có đứng bên nhau nhưng chưa chắc đã nhìn thấy nhau đâu, hơn nữa còn có thể nhìn thấy những thứ hoàn toàn khác nhau đấy... Ở phía bên kia sông ấy. Nhưng tuyệt đối không được kêu lên hay chạy qua cầu. Cậu rõ chưa?

    -Ok. -Tôi gật đầu.

    Thế rồi sự im lặng bao trùm. Chỉ có tiếng dòng sông đang * ào chảy, tôi đứng cạnh Urara và không rời mắt khỏi bên kia sông. Tôi cảm thấy ngực mình đang thúc mạnh và chân mình đang run. Từng chút một, rạng đông đang đến gần. Màu xanh trên da trời đã chuyển sang xanh dương, tiếng chim líu tíu liên hồi.

    Tôi có cảm giác như mình đang nghe thấy một thứ âm thanh rất mỏng trong tai. Giật mình quay sang, tôi không thấy Urara ở đó nữa. Chỉ có sông và tôi và bầu trời... Thế rồi cái âm thanh quen thuộc tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần ấy đang chen lẫn giữa tiếng của gió và của sông.

    Chiếc chuông. Không thể nào sai được, đúng là âm thanh của chiếc chuông mà Hitoshi đã mang theo. Giữa không gian không một bóng người, chiếc chuông đang ngân lên những tiếng "tơ linh, tơ linh" khe khẽ. Tôi nhắm mắt lại để nghe rõ hơn cái âm thanh ấy ở trong gió. Và khi mở mắt ra nhìn sang phía bên kia sông, tôi cảm thấy mình đã trở nên điên rồ hơn bất cứ lúc nào suốt hai tháng qua. Gắng sức lắm tôi mới khỏi bật lên tiếng gọi.
    Đó là Hitoshi.

    Nếu đây không phải một giấc mơ và không phải là tôi bị mất trí, thì cái bóng người đang đứng ở bên kia sông và hướng về phía tôi hẳn là Hitoshi. Dòng sông ngăn cách, niềm nhớ thương bỗng bừng lên trong ngực, tất cả cái hình dáng ấy chợt hòa vào làm một với những kỷ niệm nơi trái tim tôi.

    Cậu ấy đang nhìn về phía tôi từ trong màn sương xanh biếc của buổi sớm. Những lúc tôi bất bình thường, bao giờ ánh mắt cậy ấy cũng lo âu như thế. Tay vẫn để trong túi áo, cậu ấy nhìn thẳng vào tôi. Tôi cảm thấy những tháng năm trong vòng tay người ấy, vừa gần lạ vừ xa. Chúng tôi chỉ chăm chú nhìn nhau như thế. Chứng kiến dòng sông chảy xiết và cái chiều dài quá ư vời vợi ấy đang cách trở chúng tôi, chỉ có vầng trăng nhợt nhạt. Tóc tôi và chiếc cổ áo sơmi thân thuộc của Hitoshi đang hư ảo dập dờn trong làn gió từ mặt sông thổi tới như một giấc mơ.

    Hitoshi có muốn trò chuyện với mình không? Mình thèm được nói chuyện với Hitoshi quá. Mình muốn đến bên cạnh, ôm ghì lấy Hitoshi và cùng nhau đắm đuối trong niềm vui hội ngộ. Nhưng, nhưng... Nước mắt tôi chan chứa... Định mệnh đã chia lìa hai đứa về mỗi phía của dòng sông, mình không thể nào làm khác được. Tôi chỉ biết đứng nhìn trong dòng lệ rơi hối hả. Hitoshi cũng nhìn tôi đau đớn. Ước gì thời gian ngừng lại... nhưng khi những tia nắng đầu tiên của buổi sớm bất đầu chiếu xuống thì tất cả nhạt nhòa dần. Trước mắt tôi, Hitoshi cứ xa đi mãi. Thấy tôi luống cuống, Hitoshi vẫy tay và nở một nụ cười. Cậu cứ vẫy tay, vẫy tay mãi. Và chìm khuất vào bóng tối biếc xanh. Tôi cũng vẫy tay. Và nhận thấy, tất cả: Đường bờ vai và đôi cánh tay thân thương ấy của Hitoshi, đang cháy lên trong mắt mình. Tôi như muốn thu lại vào ký ức mình mọi thứ, cả cái cảnh sắc mờ nhạt kia, cả sự nóng hổi của những giọt lệ đang lăn dài trên má. Cánh tay của Hitoshi vừa để lại một lưu ảnh in bóng trên nền trời. Nhưng cuối cùng thì cậu cũng nhòa dần đi và mất hẳn. Tôi cứ dõi mãi theo hình bóng đó trong làn nước mắt.

    Khi không còn nhìn thấy gì nữa, mọi cảnh vật lại trở về với bãi cỏ ven sông lúc nãy. Bên cạnh tôi là Urara. Không quay sang tôi, ánh mắt đau đớn đến cùng cực, Urara hỏi.

    -Cậu thấy không?

    -Có. -Tôi vừa lau nước mắt vừa đáp.

    -Có cảm động không?

    Lúc này Urara mới quay sang tôi và cười. Cái cảm giác yên lòng cũng bắt đầu lan tỏa trong tôi.

    -Có. -Tôi cười và đáp lại.

    Hai chúng tôi còn đứng đó hồi lâu, giữa cái khung cảnh mà ánh nắng vừa rọi xuống và ban mai đang ùa tới.

    Chúng tôi là những khách hàng sớm nhất trong cửa hiệu Donut. Vừa uống ly cà phê nóng bỏng, Urara vừa nói với đôi mắt hơi buồn ngủ. - Mình tới thành phố này cũng là để, nghĩa là vì rất có thể, nói được những lời giã biệt cuối cùng với người bạn trai đã ra đi bởi một cái chết không bình thường.- Chị đã gặp chưa? - Tôi hỏi.- Rồi. - Urara hơi cười và đáp. - Thật sự là với xác suất trăm năm chỉ có một lần, điều đó sẽ xảy ra khi tất cả những sự ngẫu nhiên đến cùng một lúc. Không ai chắc được địa điểm và thời gian mà nó diễn ra. Những người hiểu biết thì gọi đó là hiện tượng thất tịch. Nó chỉ xảy ra trên một dòng sông lớn. Không phải ai cũng có thể nhìn thấy. Khi những ý nghĩ còn chưa tan đi của người chết kết hợp thật huyền diệu với nỗi buồn đau của người sống, thì cái hư ảnh như thế sẽ hiện ra. Mình cũng mới lần đầu trông thấy... Mình nghĩ là cậu rất may mắn đấy.- ... Một trăm năm cơ mà.Tôi cứ để mặc cho ý nghĩ của mình vẩn vơ theo cái xác suất thấp đến không thể tưởng tượng nổi ấy.- Lúc tới đây để khảo sát, mình thấy cậu đang đứng đó. Bằng linh cảm của loài thú, mình biết cậu vừa mất đi ai đó. Nên mình đã rủ cậu.Những tia nắng của buổi sáng làm ánh lên mái tóc, Urara nói vậy rồi cười, và ngồi yên như một pho tượng im lìm.Thật ra thì cô ấy là ai? Cô ấy từ đâu đến và sẽ đi về đâu? Và cô ấy đã nhìn thấy ai vào lúc nãy?... Tôi không thể hỏi.- Cả sự biệt ly và cái chết đều khó nhọc cả. Nhưng dù sao cũng phải biết đâu là chỗ kết chứ, một tình yêu không biết đâu là điểm cuối cùng thì thật tẻ nhạt với bọn con gái phải không? - Urara vừa nhồm nhoàm nhai chiếc bánh kẹp Donut vừa nói như thể đang kể một câu chuyện phiếm.- Vì thế hôm nay mình cảm thấy thật toại nguyện vì đã chia tay người ấy một cách trọn tình. - Và ánh mắt lại trở nên buồn vô hạn.- ... Ừ. Tôi cũng vậy. - Tôi nói.Thế rồi Urara dịu dàng nheo mắt lại trong nắng.Hitoshi đang vẫy tay. Cảnh tượng đau lòng ấy như một thứ ánh sáng đang ngấm vào trong tim. Tôi vẫn chưa thể định thần để lý giải xem thực sự nó có phải là một việc tốt hay không. Mà chỉ thấy một nỗi đau đang nhói lên nơi ***g ngực vào lúc này, giữa ánh mặt trời gay gắt ấy. Một cảm giác xót xa đến nghẹn lòng.Mặc dầu vậy, vào khi ấy, trong mùi hương của ly cà phê pha nhạt, nhìn Urara đang mỉm cười trước mắt, tôi bỗng có một linh cảm mãnh liệt, rằng mình đang ở rất gần "một cái gì đó". Cánh cửa sổ rung bần bật trong gió. Cảm giác ấy giống hệt như Hitoshi lúc sắp chia tay, dù tôi có mở lòng mình thế nào đi nữa, dù tôi có chăm chú nhìn thế nào đi nữa, thì rồi cậu ấy vẫn cứ lướt qua tôi. Cái gì đó đang sáng rực lên trong bõng đen như một vầng hồng nhật và tôi đang bỏ lại nơi ấy với tốc độ kinh hồn. Lời chúc phúc vọng xuống như một bản thánh ca, và tôi cầu nguyện."Con muốn mình mạnh mẽ hơn."- Rồi chị sẽ lại đi đâu đó nữa à? - Tôi hỏi lúc ra khỏi cửa hàng.- Ừ. - Urara cười và nắm lấy tay tôi. - Khi nào rồi sẽ gặp lại. Mình sẽ không bao giờ quên số điện thoại của cậu đâu.Thế rồi cô ấy hoà vào dòng người trên con phố của một buổi bình minh rồi biến mất. Vừa nhìn theo, tôi vừa nghĩ: "Tôi cũng sẽ không bao giờ quên chị, người đã mang đến cho tôi quá nhiều." - Hôm trước mình đã nhìn thấy. - Hiiragi nói.Đó là khoảng thời gian tôi tới thăm ngôi trường cũ vào giờ nghỉ trưa để đưa món quà sinh nhật muộn màng cho cậu. Tôi ngồi trên chiếc ghế đa cạnh sân trường, vừa ngắm lũ học sinh tập chạy vừa đợi. Cậu lao về phía tôi rồi ngồi xuống bên cạnh và kể như vậy trong lúc tôi vẫn chưa khỏi ngạc nhiên vì cậu không còn mặc trên mình bộ váy áo kiểu lính thuỷ kia nữa.

    - Em nhìn thấy cái gì? - Tôi hỏi.

    - Yumiko. - Cậu nhoc đáp.Tôi sững sờ. Một nhóm học sinh vận đồ thể thao màu trắng lại vừa chạy qua chúng tôi làm bụi đất tung lên.- Hình như là vào buổi sáng hôm kia. - Cậu tiếp. - Rất có thể đó chỉ là mơ. Mình đang lơ mơ trong một giấc ngủ chập chờn thì bỗng nhiên cánh cửa bật mở, và Yumiko bước vào. Cô ấy bước vào tự nhiên quá, nên mình quên mất rằng cô ấy không còn nữa, mình hỏi: "Yumiko à?", thì cô ấy đưa ngón tay trỏ lên trước miệng, khẽ suỵt và mỉm cười... Ừ, có lẽ là một giấc mơ thì đúng hơn. Sau đó cô ấy mở tủ quần áo trong phòng mình, cẩn thận lấy bộ váy áo kiểu lính thuỷ ấy ra, ôm lấy nó rồi đi mất. Cô ấy mấp máy miệng nói "bye bye", vẫy tay và cười. Mình không biết phải làm thế nào, rồi sau đó lại ngủ mất. Đích thị là một giấc mơ rồi, nhưng bộ váy áo kiểu lính thuỷ thì không còn nữa. Dù có tìm khắp mọi nơi chị ạ. Tự nhiên mình đã rơi nước mắt.

    - ... Ừ. - Tôi khẽ đáp.

    Rất có thể sự việc ấy đã xảy ra không chỉ ở bờ sông, miễn là đúng vào cái ngày hôm đó, và vào buổi sáng đó. Urara đã đi rồi, nên sẽ không còn cách nào để biết được. Nhưng nhìn cái vẻ điềm nhiên của Hiiragi, tôi bất chợt nghĩ ra rằng, chưa biết chừng cậu ấy mới là người giỏi nhất. vì ai biết được, có khi cái hiện tượng ấy chỉ có thể xảy ra ở nơi ấy lại hoàn toàn trong vòng sai khiến của cậu.- Hay là mình bị mất trí? - Hiiragi nói đùa.

    Một buổi chiều của mùa xuân có thứ ánh nắng nhàn nhạt đang chiếu xuống, những âm thanh huyên náo trong giờ nghỉ trưa nhờ làn gió đem theo từ phía giảng đường. Tôi vừa đưa cho cậu nhóc món quà là chiếc mày ghi âm, vừa cười và bảo.

    - những lúc như thế, người ta nên chạy bộ.

    Hiiragi cũng cười. Cười rất nhiều trong nắng.

    Tôi muốn mình hạnh phúc. Hãy để tim tôi run lên bởi nắm cát vàng đang có trong tay, thay vì sự khổ công đằng đẵng đi tìm thứ gì đó ẩn dưới đáy sông. Và ước gì từ nay, tất cả những người tôi yêu đều sống trong hạnh phúc.
    Hitoshi.

    Mình không thể ở lại đây được nữa rồi. Mình sẽ phải tiến lên theo mỗi phút. Đành phải vậy thôi, bởi thời gian là thứ dòng chảy không thể nào ngăn được. Mình phải đi.

    Khi 1 đoàn lái buôn trên sa mạc vừa đi khuất, là sẽ có 1 đoàn khác bắt đầu. Sẽ có những người còn gặp lại. Và những người không gặp lại bao giờ. Những người sẽ ra đi không báo trước, những người chỉ là phút thoáng qua. Mình có cảm giác như họ sẽ ngay lập tức trở nên trong suốt trong lúc mình vẫn chưa kịp nói hết lời chào. Dõi theo dòng sông đang chảy, nhưng mình vẫn phải sống.

    Mình tha thiết nguyện cầu, để chỉ có hình ảnh thơ ngây ấy của mình là ở bên cậu mãi.

    Cảm ơn vì cậu đã vẫy tay. Mình cảm ơn vì cậu đã vẫy mãi cho mình.


    Nguồn: diendan.vtcgame.vn
    Chữ ký của A Châu

  2. The Following User Says Thank You to A Châu For This Useful Post:

    sarujun (30-03-2014)

Trang 3/3 đầuđầu 1 2 3

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. [Giới thiệu] Say ngủ - Banana Yoshimoto
    By Kasumi in forum Văn Học
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 05-04-2012, 04:08 AM
  2. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 03-02-2012, 11:39 AM
  3. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 18-05-2008, 08:46 AM
  4. [Truyện ngắn] Tokage - YOSHIMOTO BANANA
    By Kasumi in forum Văn Học
    Trả lời: 8
    Bài mới gởi: 18-02-2008, 09:30 PM
  5. Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 04-06-2007, 06:51 PM

Bookmarks

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •