Tác giả: Gia đình Saiya
Tình trạng: đang sáng tác
Nguồn: http://giadinhsaiya.wordpress.com/
*Repost được sự cho phép của tác giả
Chap 1
Vừa bước chân vào công ty, Tuấn đã nghe tiếng xì xầm cố gắng nhỏ hết mức của hai cô nhân viên.
“Chị Hương, chị Hương! Chị nói chuyện được với chị Ánh chưa?”
Tuấn lướt qua sau lưng hai cô nhân viên, nhẹ như một con mèo khiến họ không phát giác ra sự hiện diện của anh. Đúng như hình dung của Tuấn, cô nhân viên chăm sóc khách hàng tuổi đời chưa quá 22, đang nghiêng người sang phải, ghé miệng vào tai cô nàng kế toán tên Hương ngồi cạnh bên. Cả hai hơi rụt cổ lại, mắt thì hướng về phía đối tượng đang được đề cập, chỉ sợ cô ấy nghe thấy thì khổ. Tuấn nhếch mép, giá mà đằng sau ót hai cô mọc thêm mắt để kịp nhận ra Tuấn thì không biết tình cảnh sẽ hài hước đến nhường nào.
Cô nàng kế toán tên Hương vừa xoay xoay tách cafe trên tay, vừa dài giọng:
“Có mới sợ. Mỗi hôm đầu tiên anh Vinh giới thiệu thì còn cười một cái cho có lệ, từ đó đến nay chả thấy chuyện trò gì với ai. Chị bắt chuyện, hỏi một câu nó trả lời lại đúng một câu.”
Tuấn có thể hình dung ngoài cái đầu lắc lắc ra chiều không hài lòng, Hân còn trề cái môi của mình ra ngoài đâu tầm một thước:
“Mà sao nói chuyện với trai qua điện thoại thì ngọt ngào thế không biết, mắt cứ gọi là lấp la lấp lánh”.
“Đã vậy ăn mặc cũng chả ra gì, áo rộng phùng phình như đồ ngủ, màu lại nhờ nhờ, nhìn luộm thuộm chết được”.
Câu nói này của Hương khiến Tuấn khẽ chau mày. Công ty sách trực tuyến này mới thành lập chừng vài tháng, nhân viên không nhiều lại toàn người trẻ, cộng thêm đặc thù công việc, nên anh chẳng muốn bó buộc mọi người trong đồng phục. Bản thân anh là giám đốc nhưng trừ khi hoàn cảnh bắt buộc phải động tới comple, nếu không anh cũng chỉ quần tây áo sơ mi, có khi nóng quá còn mặc áo thun đến chỗ làm. Xét cho cùng, lý do anh rời công ty cũ, chẳng phải cũng do không chịu nổi môi trường làm việc ngột ngạt , bảo thủ ở đấy đó sao. Nhưng các cô cậu nhân viên của anh, chắc không đến mức vì thấy anh có phần dễ dãi chuyện phục trang mà nhân dịp anh đi vắng mấy ngày lại mặc luôn đồ ngủ đến chỗ làm thật chứ? Lại còn “nói chuyện với trai”?
Khẽ đằng hắng một tiếng để hai cô nàng nhận ra sự xuất hiện của mình mà tập trung vào công việc, Tuấn bước nhanh chân về văn phòng của mình, nơi vẫn thường được mọi người gọi đùa là “hoang đảo”, bỏ lại sau lưng tiếng xuýt xoa “Ý chết, sếp về rồi” của bé Hân.
Trụ sở công ty tương đối nhỏ, phần lớn diện tích đều dành cho kho sách phía sau, căn phòng phía trước vừa là chỗ làm việc cho tất cả mọi người từ kế toán, chăm sóc khách hàng (mà anh vẫn hay gọi là support) cho đến nhân viên đóng gói kiêm giao hàng, vừa được tận dụng để chất những gói hàng đã dán địa chỉ nhưng chưa kịp gửi đi. Đã thế, khi mới dọn về, Tuấn lại yêu cầu thợ lắp thêm kính để ngăn ra tạo thêm hai căn phòng nhỏ ở bên hông, một vuông vức là nơi cho anh làm việc, một hẹp dài vừa là chỗ họp hành, vừa dành khi tiếp khách, nên diện tích căn phòng ấy càng nhỏ thêm. Bù lại, sau khi hoàn thành, anh có một không gian riêng biệt, dù nhỏ bé nhưng yên tĩnh để có thể tập trung làm việc, nghe điện thoại, cũng có thể ngước mắt nhìn ra quan sát mọi người. Như lúc này chẳng hạn, sau khi xem qua mớ giấy tờ sổ sách Vinh bày sẵn lên bàn, anh không thể không nhìn đến vị trí mà nhân viên support mới đang ngồi.
Mọi khi, việc tuyển dụng nhân sự mới đều do đích thân anh phụ trách, từ xem CV cho đến trực tiếp phỏng vấn, rồi bày đủ trò để thử thách, chỉ riêng lần này do phải ra Hà Nội những một tuần để xem xét thị trường ngoài đó, mà nhân viên cũ lại nghỉ ngang do chuyện gia đình, anh mới để Vinh toàn quyền tuyển chọn và quyết định. Không phải anh thiếu lòng tin với Vinh – không, cậu ấy đã thân thiết với anh từ thời sinh viên ở chung phòng trọ, chia nhau từng gói mì tôm, mặc chung những cái quần còn tương đối sạch mỗi lần cúp nước, tự giác ngủ bụi mỗi đợt bạn gái thằng còn lại đến chơi phòng, Vinh lại sẵn lòng bỏ việc để đầu quân cho anh khi chính anh còn hoang mang chưa biết tương lai công việc mới sẽ dẫn về đâu, anh không tin tưởng cậu ấy sao được. Chỉ là như Vinh vẫn nói, có nhiều việc người ta khắt khe anh lại thoải mái, và những chuyện người khác dễ dãi anh lại khắt khe, đặc biệt anh có tiêu chuẩn rất cao với nhân viên support, luôn bắt họ phải nhiệt tình năng nổ hết mức có thể. Kể cả nhân viên giao hàng mà anh cũng đòi họ phải yêu thích sách, có kiến thức nhất định về sách, đủ để nếu cần có thể đứng tán gẫu với khách hàng, ngoại hình sáng sủa ưa nhìn, chứ không phải chỉ cần thông thạo đường sá Sài Gòn là đủ. Dù mẹ anh vẫn thường ca cẩm, người có đủ những tiêu chuẩn đó ai thèm bó buộc mình vào cái công việc giao sách đó chứ. Cũng như, làm gì có ai điên rồ giống anh, đùng đùng bỏ chức trưởng phòng kinh doanh ở một công ty danh tiếng hàng đầu trong lĩnh vực này, một thời gian sau vất vả trầy trật đổ tiền thành lập công ty mới, gầy dựng mọi thứ gần như từ con số 0.
Khẽ nhẩm trong đầu những thông tin của nhân viên mới, Tuấn chăm chú nhìn bóng áo xám ở góc phòng lớn. Trần Diệu Ánh, 26 tuổi, tốt nghiệp trung cấp, độc thân, từng bán hàng, tư vấn, hỗ trợ khách hàng… nhưng không có công việc nào lâu dài. Công việc lâu nhất là tuyển sinh cho một trung tâm ngoại ngữ, thời gian: 9 tháng. Thành tích như thế anh sẽ cho rớt từng vòng gửi xe đạp, thế mà thằng Vinh lại nhận vào, anh thật không hiểu nổi. Vinh có trao đổi với anh qua điện thoại, nào khen rằng nhân viên xinh lắm (anh nói trực điện thoại thì xinh để làm gì), Vinh nói có 6 năm kinh nghiệm chăm sóc khách hàng (anh nói già quá), Vinh nói giọng ngọt như mía lùi (anh nói giọng bé Hân không chỉ ngọt mà còn nũng nịu), Vinh nói nhưng cô ấy xử lý tình huống rất nhanh, cô ấy rất thu hút, rất lạ, tóm lại anh cứ về xem thì biết. Ừ thì anh về rồi đây, và đang quan sát cô từ đằng sau đây.
Từ chỗ anh ngồi, tuy có thể nhìn bao quát phòng lớn, nhưng cũng không quan sát kỹ được sắc mặt Diệu Ánh mà chỉ nhìn được dáng ngồi của cô trước màn hình máy tính. Tấm ảnh thẻ trong hồ sơ anh vừa xem cũng bình thường như bao tấm ảnh thẻ khác, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc choán gần hết ảnh, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn về ống kính, tóc xõa phủ vai, không nói lên được điều gì. Mười người thì hết chín bực bội vì ảnh thẻ khiến mình nhìn già và xấu hơn thực tế, rất may anh nằm trong số còn lại, nhưng mà thiên hạ được mấy người như anh, tự tin rằng mình đẹp trai kể cả trên giấy CMND lẫn lệnh truy nã – nếu có? Suy nghĩ một lúc, anh dứt khoát đứng lên đẩy cửa bước ra ngoài, tiến về phía góc phòng lớn.
Khoảng cách giữa anh và Diệu Ánh càng thu hẹp lại, anh càng xác định được vài điều. Một là không như Hân nói, dù chiếc áo phông xám cô mặc trông khá giản đơn lại hơi rộng so với vóc người khá nhỏ bé của cô, trông chả thấy chút eo iếc nữ tính nào, nhưng cũng không đến nỗi mang tiếng là áo ngủ. Hai là quả thật cô đang nói chuyện với khách hàng nam bằng một giọng hết sức ngọt ngào pha chút trẻ con, một tay cầm bút chì ghi ghi vạch vạch gì đó trên giấy rồi lại xoay sang nghịch thành chậu trầu bà ở góc bàn, môi khẽ mấp máy dịu dàng :”Dạ, em biết rồi ạ. Dạ, em sẽ gọi lại cho anh ngay ạ”, rồi dập máy một cách khẽ khàng, rồi lại cúi đầu gõ lách tách gì đó trên bàn phím, trông có vẻ rất nghiêm túc. Mái tóc không được xõa như trong ảnh mà được búi hờ hững, vài lọn tóc mảnh mai lòa xòa trên trán. Gương mặt nhìn ngang ấy đủ để anh khẳng định cô ấy đẹp. Đột nhiên trong đầu anh xuất hiện hình ảnh cô đang loay hoay trong gian bếp, thì thầm những lời âu yếm chờ đợi với chồng qua điện thoại xong lại cúi người tiếp tục công việc cắt cắt gọt gọt rau củ…
Vội gạt hình ảnh đó đi, anh đang cân nhắc xem nên bắt đầu câu chuyện với cô thế nào, thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói khô khan, lạnh lùng: “Hân, kiểm tra lại đơn hàng A120300024, khách hàng đặt từ ngày 23, đến hôm nay vẫn chưa nhận được. Cần câu trả lời trong năm phút nữa”.
Sự ngọt ngào ban nãy, dường như chỉ tồn tại trong ảo giác của anh.
Bookmarks