>
kết quả từ 1 tới 6 trên 6

Ðề tài: [Truyện dài] Cái lưng muốn đá - Wataya Risa

  1. #1
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    [Truyện dài] Cái lưng muốn đá - Wataya Risa


    Cái lưng muốn đá
    Tác giả: Wataya Risa
    Nguyễn Thanh Vân dịch
    Đánh máy: sarujun (^^)v



    Nỗi buồn ngân lên. Cao vút đến chói tai, như tiếng chuông lảnh lót, nỗi buồn bóp nghẹt ***g ngực tôi, để mọi người xung quanh không nhận thấy nó, tôi phải dùng mấy đâu ngón tay xé nát trang giấy in thành những dải dài. Tiếng xé giấy làm tan biến âm thanh của sự cô độc,, nhưng nó cũng khiến tôi trông vô cùng uể oải. Diệp lục à? Rong đuôi chó ư? Dáng vẻ chúng mới háo hức làm sao. Thấy có mỗi vi sinh vật mà chúng nó hào hứng ra mặt ( cười ngượng ), còn tôi thì tôi xin kiếu, chẳng gì cũng là học sinh lớp 10 rồi. Tôi vừa nhìn đám bạn học bằng nửa con mắt, vừa hờ hững xé giấy. Dáng vẻ tôi mới bơ phờ làm sao.

    Tôi vứt thêm một nắm giấy bị xé nát như mì sợi lên núi giấy nằm trên chiếc bàn thí nghiệm màu đen. Núi giấy cao ngất như chính khoảng thời gian cô độc của tôi.

    Đợi mãi cũng chẳng đến lượt tôi dùng kính hiển vi. Mấy đứa con gái khác trong nhóm tíu tít thay nhau nhòm vào ống kính. Mỗi lần bọn nó cử động hay cười, những hạt bụi nhỏ lại bay lên, lấp lánh trong vệt nắng chiếu qua ô cửa sổ. Nắng thế này chắc nhìn kính hiển vi rõ lắm đây. Nãy giờ miếng gương phản quang của kính hiển vi như đốt vào mắt tôi. Tôi chỉ muốn kéo tất cả rèm đen xuống cho phòng thí nghiệm này tối sầm lại.

    Thí nghiệm hôm nay các em có thể tự ngồi thành nhóm 5 người. Câu nói vô tình ấy của thầy giáo khiến cả phòng thí nghiệm trở nên nhốn nháo. Tuy nói là ngồi đâu tùy thích nhưng thực ra chẳng có ai ngồi tùy thích đâu. Một sự tính toán ngầm diễn ra trong giấy lát, ai cũng nghĩ xem liệu có thể lập thành nhóm năm người toàn bạn thân hay phải tìm thêm ai đó để bù vào chỗ trống. Những ánh mắt liếc quanh tìm bạn, rồi các nhóm được hình thành. Tôi thừa biết những sợi dây nào sẽ gặp nhau. Hẳn rằng chỉ mình tôi có thể vẽ được sơ đồ về mối quan hệ trong lớp ngay từ thàng Sáu này, khi mà chúng tôi mới vào lớp 10 được hai thán. Dù rằng chính tôi lại nằm ngoài cái sơ đồ đó. Khi nghe có người hỏi còn ai chưa vào nhóm nào không, tôi bị ngay cả chỗ dựa duy nhất là Kinuyo bỏ rơi, đành phải giơ tay lên, thật đáng thương. Lẽ ra tôi chỉ nên thưa lên thì hơn. Mắt mở thao láo, không thở ra lấy một lời, tay giơ ngang mặt, có lẽ trông tôi kì cục lắm. Còn một người nữa cũng phải quỵ lụy giơ tay lên như vậy. Hai cánh tay giơ lên là một bằng chứng rõ ràng rằng trong lớp chỉ có tôi và một cậu con trai nữa, Ninagawa là chưa có bạn.

    Ba đứa con gái buộc phải nhận tôi và Ninagawa vào nhóm vì thiếu người, chúng điềm nhiên dành cho chúng tôi hai chiếc ghế thừa bằng gỗ mỏng. Dành cho, hay nói đúng hơn là hai chiếc ghế ấy được nhịp nhàng chuyền tay đến chỗ chúng tôi. Đồ thừa luôn giành cho người thừa. Đó không phải là sự khinh miệt mà là điều hiển nhiên. Vì chúng tôi thật hợp, thật vừa vặn nên không có cách nào khác là ngồi lên đó. Lớp sơn đen ở phần lưng và chân ghế bị bong lỗ chỗ làm lộ ra lớp gỗ bên trong, còn tấm đệm màu da cam thì bị mọt ăn. So với ghế sắt những người khác ngồi, nó thật cũ kỹ và chẳng đáng được gọi là ghế nữa. Chỉ ngọ nguậy một chút là bốn chân ghế lại phát ra những tiếng răng rắc như có ai đó nhai khoai tây chiên. Vì vậy, tôi chỉ dám nhẹ nhàng xoay đầu sang ngắm một người thừa nữa đang ngồi trên chiếc ghế cùng loại ở cạnh mình.

    Cậu ta giết thời gian bằng cách đọc quyển tạp chí kẹp giữa hai đùi hòng che mắt thầy giáo. Không, cậu ta không đọc, mà chỉ làm bộ như thế, ánh mắt cậu ta mơ hồ đờ đẫn nhìn mãi vào một trang tạp chí. Chúng tôi già đi sau mỗi tràng cười vui vẻ của các bạn cùng lớp, sau mỗi lần thầy giáo nói từng nhóm hãy cùng nhau vẽ phác họa, và chúng tôi đọc tạp chí, xé giấy....để tìm cách giết thời gian, cố ngăn cái sự lão hóa gấp gáp đó lại.

    Nhưng ở cậu ta có cái gì đó rất lạ. Tôi không thể xác định rõ lạ ở chỗ nào mà chỉ có thể cảm nhận thấy điều đó, giống cái cảm giác lạo xạo trong miệng khi đang húp bát canh tương mà cắn phải miếng thịt ngao chưa sạch cát. Cậu ta có cái gì không bình thường nhỉ?

    À, phải rồi! Cuốn tạp chí của cậu ta không bình thường. Hình một cô người mẫu nhướn một bên lông mày nhìn chằm chằm về phía độc giả, chiếm phần lớn trang bìa với tựa đề " Hãy tự tin với trang phục mùa hè". Một cuốn tạp chí thời trang phụ nữa đây mà. Câu ta đang đọc một cuốn tạp chí mà có lẽ chỉ các nữ nhân viên văn phòng ưa chải chuốt mới yêu thích. Lại còn ngang nhiên mở ra xem trong giờ học nữa chứ.

    Đến bó tay!

    So với một cậu trai dám ngang nhiên mở tạp chí thời trang phụ nữ ra xem trong giờ học , việc xé giấy của tôi quả là quá tầm thường. Kẻ chỉ biết xé những tờ bài giảng vô ích như tôi chỉ là một cái máy xén, không hơn không kém. Liệu cậu ta có biết rằng nếu phát hiện ra hành vi đó, bạn bè trong lớp sẽ dè bỉu cậu ta như thế nào không nhỉ?

    Vẫn trong tư thế ngồi nguyên trên ghế, tôi dùng hai tay khẽ nhấc chiếc ghế gỗ lên, rón rén như sên bò tới gần bên cậu ta và liếc nhìn cuốn tạp chí. Quả không sai, đó là tạp chí làm đẹp dành cho phụ nữ. Những cô người mẫu trong các bộ trang phục mùa hè với đủ các tư thế điệu đà. Không biết có để ý tôi đang ở cạnh hay không mà cậu ta vẫn ngồi như một cái bóng bất động, lưng cong gù xuống,c hỉ nhìn mãi vào một trang.

    "Xem thứ đó có hay không?"

    Ninagawa ngẩng lên, khuôn mặt của cậu ta khiến tôi sững sờ. Tóc mái cậu ta quá dài. Từ đằng sau những sợi tóc máu đen nhánh nặng như những giọt xì dầu chảy tràn khỏi bình đựng lộ ra đôi con ngươi sáng đầy vẻ cảnh giác. Trái ngược với đôi mắt bị tóc che mất là cái miệng thật nổi bật đang hé mở, tôi có thể nhìn thấy những chiếc răng nhọn mọc khấp khểnh trong đó. Ninagawa không nói gì, cúi đầu xuống và thu hai vai lại như để tránh tôi, rồi cậu ta lại tiếp tục dán mắt vào cuốn tạp chí. Cứ như thể cậu ta coi tôi là kẻ không hề tồn tại vậy. Đã mất công bê ghế đến tận đây mà lại bị phớt lờ, tôi quyết định không chịu rút lui. Từ phía sau, tôi bèn hờ hững liếc cuốn tạp chí cậu ta đang xem, bỗng tôi nhận ra một nụ cười quen quen.

    "A..."

    Tôi biết người này. Hồi học lớp 7, tôi đã từng gặp cô người mẫu mặc quần bò bó đang vươn ngươi sảng khoái trong cuốn tạp chí ấy. Ở thành phố này, được gặp những người nổi tiếng kiểu như người mẫu là một điều hiếm hoi, thế nên sau lần gặp gỡ đó tôi đã mua ngay cuốn tạp chí có hình cô ấy, chỉ tay vào khuôn mặt tươi cười đó mà tự hào khoe với đám bạn cùng lớp. Cũng như hồi đó, tôi liền chỉ tay vào khuôn mặt tươi cười của cô người mẫu rồi nói:

    "Tớ đã gặp cô ấy ở cửa hàng bách hóa Mujirushi Ryohin trước sân ga đấy!"

    Ninagawa quay phắt sang chỗ tôi. Cử động mạnh của cậu ta làm chân ghế phát ra tiếng cọt kẹt.

    "Chắc cậu nhầm người khác đấy thôi."

    "Không đâu. Tớ nhớ rõ khuôn mặt rất Tây này mà!"

    Tôi không thể quên được khuôn mặt đầy cá tính với các đường nét đều đặn, chiếc mũi cao và chỉ duy nhất cặp mắt một mí là giống người Nhật.

    "Nhớ tòa nhà cũ, to to, có lối kiến trúc châu Âu của thành phố không? Tòa thị chính ấy! Cô ấy bảo tớ là đến đó để chụp ảnh cho tạp chí mà."

    Ninagawa thở ra một hơi sâu đến mức tưởng như cả linh hồn cậu ta cũng tuột ra theo. Đoạn cậu ta dùng một tay nắm chặt tóc mái, ôm siết lấy đầu. Tôi đã nói gì không phải sao?

    "Ninagawa, Hasegawa không phải lúc chơi đùa đâu!"

    Thầy giáo ffang đi quan sát các nhóm bỗng tiến lại gần.

    "Bài thi tới tôi sẽ ra đề vẽ hình vi sinh vật. Liệu mà đối chiếu với tỷ lệ kính hiển vi rồi quan sát kỹ cả các bộ phận nhỏ đi! Các em cũng phải xem kĩ hình ảnh phóng đại sinh vật lưỡng tính ở trang 23 trong sách giáo khoa nữa!"

    Thầy giáo đi qua, Ninagawa liền chộp lấy cuốn tạp chí vừa giấu vội vào học bàn ra cất vào cặp. Sau đó, cậu ta lấy sách giáo khoa ra, mở trang 23, bắt đầu kẻ đỏ vào bài học. Trang sách đỏ dần, dòng thứ nhất, rồi dòng thứ hai, cả dòng thứ ba nữa. Trang 23 có nhiều chỗ quan trọng đến thế sao?

    "Đỏ nhỉ". Tiếng thì thầm của tôi khiến dòng kẻ đỏ bị chệch đi. Tay Ninagawa đang run lên. Mực loang ra từ ngòi bút to đậm làm cuốn sách loang lổ những chấm đỏ. Có lẽ tôi không nên can thiệp hơn nữa. Các chấm đỏ trông như máu.

    Tôi nhấc ghế, lệt xệt nhanh về chỗ cũ. Tôi thấy ghét bản thân vì đã xía vào những chuyện không phải của mình và cũng ghét luôn cả Ninagawa cùng những hành động kì quái của cậu ta.

    Khi tôi trở về chỗ, núi giấy vụn trên bàn đã biến mất, thay vào đó là những dải trắng trên sàn nhà. Gió từ cửa sổ đã thổi tung núi giấy xuống sàn nhà. Tôi vội ngồi thụp xuống toan nhặt lên, từ cửa sổ ngọn gió mang theo mùi lưu huỳnh của phòng thí nghiệm lại thổi bay những mẩu giấy tôi vừa định nhặt. Tôi nhảy như một con ếch vơ lấy những mẩu giấy đang chực chạy mất. Giờ chẳng còn đâu cái vẻ biếng nhác nữa. Tôi chán bản thân mình lắm rồi. Chẳng làm gì cho nên hồn cả.

    Tôi thả mớ giấy vụn phải mất công lắm mới nhặt được lên trên bàn, và để chúng không bị gió thổi đi lần nữa, tôi liền chồm lên người lên, dang hai tay ôm lấy mớ giấy như thể chim bố mẹ đang bảo vệ tổ chim non. Mép giấy đam vào làm mặt tôi ngứa ngáy. Tôi nằm áp một bên tai xuống chiếc bàn bốc mùi hóa chất, nhắm nghiền mắt lại. Tiếng bút chì phác hình tế bào vi sinh vật cọ lên giấy đặt trên mặt bàn kêu kèn kẹt dọi thẳng vào màng nhĩ. Cả tiếng kính hiển vi bị chuyển đi chuyển lại cồm cộp, tiếng nói, tiếng cười vui vẻ. Nhưng với tôi chỉ có đống giấy và sự lặng yên. Cùng một chiếc bàn nhưng phía bên kia và bên này thật khác nhau làm sao. Nhưng tôi biết rằng ngay cả ở cái phía toàn tiếng cười bên kia cũng có sự ngột ngạt riêng của nó.

    Tiếng chuông hết giờ khiến tôi thức giấc. Khi mở mắt ra, tôi bị đám giấy trắng che khuất tầm mắt đâm ra không nhìn được gì. Vì ngủ quên trong "tổ" giấy vụn nên có một mảnh giấy đã dính vào trán tôi. Tôi chớp mắt khiến mẩu giấy dính đầy mồ hôi nhờn trên trán chạm vào lông mày rồi khẽ rơi xuống.

    Ngay trước mắt tôi là một đôi mắt khác. Ninagawa cũng đang nằm áp mặt lên bàn và nhìn tôi bằng đôi con ngươi trống rỗng.

    --còn tiếp--

  2. The Following 4 Users Say Thank You to sarujun For This Useful Post:

    Akimoto Michiyo (02-11-2012), HH (08-01-2013), Kasumi (10-01-2014), lanhuong95 (19-04-2014)

  3. #2
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    ... tiếp

    Có hình bóng của cái chết trong ánh nhìn đó. Hình bóng của cái chết.

    "Rồi, rồi. Cậu mau chép lại phần đã quan sát được đi. Bốn giờ chiều nay phải nộp rồi đấy!"

    "Nhưng tớ không thể quên được khuôn mặt đó.... Người ta hay nói đồng tử giãn ngược ra, chắc chắn là nói đến trạng thái ấy rồi. Con ngươi trong mắt cậu ta đen xì xì ra ấy!"

    "Ninagawa là người Nhật, tất nhiên con ngươi phải đen rồi."

    Rõ là không phải như vậy. Trong ánh mắt cậu ta nhìn tôi mà cứ như không nhìn đó chẳng còn chút sinh khí nào cả. Nếu cho rằng trong mỗi người đều có dòng điện của sự sống, và người nào càng nhiều sức sống, đôi mắt của Ninagawa đã hoàn toàn mất điện.

    "Cậu ra còn rủ tớ đến nhà nữa."

    "Tại sao?!"

    "Chính tớ cũng muốn hỏi câu đó. Tự dưng cậu ta nói, "Hôm nay học xong đến nhà tớ nhé!" tớ không dám phản ứng lại trước đôi mắt đó nên đã gật đầu. Không biết có sao không?"

    "Hay cậu ta thích cậu rồi!"

    Kinuyo cười vô tư, đúng cái kiểu chẳng phải chuyện của mình.

    "Ai mà thèm thích một đứa bị cả bạn cấp II bỏ rơi như tớ cơ chứ?"

    "Cậu lại nói thế rồi!"

    Nói rồi Kinuyo im bặt ra vẻ bối rối. Gọi là bối rối vậy chứ khóe miệng cậu ấy nhăn lại như miệng mèo, xem ra có vẻ thích thú với tâm trạng bối rối đó lắm.

    "Tớ xin lỗi vì đã không ghép nhóm với cậu. Nhưng nếu để cậu vào , một người trong nhóm tớ lại phải sang nhóm khác."

    Tôi tức giận trước lời xin lỗi nhẹ tênh và điệu bộ nhún vai của Kinuyo. Bắt đầu trang điểm từ khi vào lớp 10, Kinuyo tô mí mắt trắng đến mức cứ hễ chớp một cái, mắt cậu ấy trông như mắt chim. Mái tóc đen huyền hồi cấp II cũng đã được nhuộm ánh nâu sậm, vừa đủ để không bị cô giáo có biệt danh " khắc tinh tóc nhuộm" nhận ra.

    "Cậu nói "không ghép nhó" nhẹ hều thế à? Chí ít, cũng phải nói là " Tớ rất xin lỗi vì đã bỏ rơi cậu" chứ?"

    Vừa nói, tôi vừa lấy ngón tay gẩy gẩy mớ tóc nhọn như đuôi chim sẻ được buộc gọn bằng một sợi chun nhỏ.

    "Tớ rất xin lỗi vì đã bỏ rơi cậu!"

    "Mấy từ "bỏ rơi cậu" vẫn nhẹ lắm, nghe mà bực cả mình. Lần này, cậu phải nói là "Tớ xin lỗi vì đã phản bội cậu!" ấy.

    "Kinuyo, lại chơi bài đi!"

    Ngoảnh lại, tôi thấy "đám bạn của Kinuyo" ngồi ở cuối lớp đang vẫy cậu ấy. Trong cái đám ấy, đập vào mắt tôi đầu tiên là một đứa con gái cao to có túm tóc đen tết rất khéo. HÌnh như cậu ta sinh hoạt ở câu lạc bộ kèn. Có vẻ dung tích phổi của cậu ta khá lớn, hay nói cách khác là không có loại kèn nào cậu ta không thổi được dù nó có to đến mấy. Bên cạnh là một đứa con gái kỳ cục có mái tóc maika vẫn bận áo dài tay trong khi những đứa khác đều đã chuyển sang mặc áo cộc tay. Đứng phía sau, gần như nấp mình sau lưng bọn con gái là một cậu gầy nhẳng ở câu lạc bộ bóng chày, tính tình vốn hay tếu táo nhưng ánh mắt lại nhút nhát luôn có vẻ lảnh tránh và một cậu giọng nói lúc nào cũng oang oang, thái độ lấc cấc. Cả hai đang nhìn về phía tôi.

    Vóc dáng, mặt mũi mỗi đứa một vẻ, nhìn cả nhóm cứ như mớ cỏ dại được ai đó vơ đại rồi túm thành một bó. Kinuyo đáp lại bằng cái giọng nhão nhoẹt :" Tớ đến ngay đây!"

    "Được rồi, giờ sinh vật tớ nỡ bỏ mặc cậu, nhưng từ giờ tớ sẽ cho cậu vào nhóm. Mau chép cho xong rồi đi chơi bài với bọn tớ!"

    "Chơi cùng với bọn đó à?" Tôi cười nhạt.

    "Cậu bỏ cái giọng hằn học ấy đi."

    "Tớ không hằn học! Không hề hằn học tẹo nào!"

    Không thèm điếm xỉa đến tôi, Kinuyo mãn nguyện ngắm nhìn nhóm bạn của mình.

    "Tớ vốn ngưỡng mộ nhóm bạn cả nam lẫn nữ mà!"

    "Đúng là nhóm có cà nam lẫn nữ nhưng không biết đâu là nam, đâu là nữ đây.

    Thay vì tế bào thủy tức, tôi kí họa nhanh chân dung bọn chúng. Mỗi đứa chỉ mất 5s, nhưng tôi lột tả được đặc điểm riêng từng người nên sau khi vẽ xong, nhìn bức nào cũng giống đến kì lạ. Khi đưa cho KInuyo xem, cậu ấy cười khẽ rồi nhẹ nhàng đặt úp tờ giấy lên bàn. Tôi thích cái điệu cười chân thật của Kinuyo mỗi khi cậu ấy thấy có chuyện gì thú vị.

    "Kinuyo này."

    "Gì cơ?"

    "Nói một mình thì dù nói gì cũng thành độc thoại nhỉ? Không nói chắc cậu cũng hiểu."

    "Tớ hiểu, tớ hiểu chứ! Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khiếp rồi. Thế nên tớ mới rủ cậu nhập hội với các bạn ấy. Nào, đi chơi bài đi!"

    "Không, hai bọn mình chơi thôi!"

    "Tớ xin kiếu"

    Lắc lư cái đuôi tóc trên đầu, Kinuyo chạy tới chỗ đám cỏ dại đang ồn ào quanh bàn. Tại sao Kinuyo lại muốn hòa tan vào cái đám ấy đến vậy chứ? Để được an lòng mà phải tự ngâm mình trong cùng một thứ dung dịch, việc được bão hòa với kẻ khác lẽ nào lại có thể khiến con người ta thỏa mãn đến như vậy?

    Dẫu không thích bị làm người thừa, nhưng tôi còn ghét chơi nhóm hơn, bởi cái trò bè nhóm thiếu sức sống đến nỗi người ta cứ phải không ngừng chăm lo cho nó ngay từ khi nhóm mới hình thành. Lại nhớ về những buổi giải lao 10 phút giữa giờ hồi còn cấp II, khi chuyện đã nhạt, mắt đã lơ đãng nhìn đi tận đâu rồi nhưng vẫn phải cố nặn ra mấy câu chuyện vô bổ hòng khuấy động không khí để có thể cười đùa, đối với tôi mấy trò ấy tưởng như dài vô tận.

    KHông biết có phải vì bản thân đã từng trải qua hay không mà tôi nhận ra ngay người nào đang cười gượng. Những người đó thường cười to, lông mày nhăn lại, mắt híp lộ vẻ khổ sở, miệng luôn há to đến mức hở cả lợi. Nhìn kỹ từng phần khuôn mặt là biết ngay họ chẳng thực tâm chút nào. Kinuyo vốn chỉ cười được khi thực sự thấy điều gì đó thú vị, nhưng từ khi chơi nhóm, lúc nào cậu ấy cũng mang trên mặt điệu cười gượng đó. Vào cấp III rồi mà Kinuyo vẫn định tái diễn cái trò làm bộ ấy, quả thực tôi không sao hiểu nổi.

    Buổi chiều, hết giờ tập ở câu lạc bộ, Ninagawa đã đợi tôi trước cổng trường. Sau câu chào, cậu ta không nói gì nữa. Tôi bước theo cậu ta trên con đường nhỏ mình chưa từng đi qua, ngược hướng về nhà tôi. Mỗi lần giẫm chân vào cái bóng ấy,tôi lại có cảm giác chiếc ba lô đựng sách vở trên lưng nặng thêm đôi chút.

    Khác với những căn nhà mới kiểu Âu ở xung quanh, nhà Ninagawa là nhà một tầng xây theo kiểu cũ. Sau cánh cổng sắt là con đường lát đá ẩm ướt, cửa nơi tiền sảnh là loại cửa kéo nhỏ. Khi Ninagawa đẩy cửa, nó phát ra tiếng kêu rin rít. Chũ Hán " Nina" viết trên biển trên nhà là một chữ khó, nó có bộ "Trùng" mà tôi không biết. Chữ Hán đó gợi tôi hình dung ra con ốc sên.

    Trước khi bước lên nhà, tôi đã cất tiếng chào nhưng không thấy ai trả lời từ phía căn phòng mờ tối.

    "Bố mẹ tớ đi làm rồi"

    Cậu ra nói vậy rồi cởi giầy, khẽ khàng bước vào nhà. Có lẽ vì nhà kiểu cũ trần thấp khiến mọi thứ trông đều bé nhỏ. Cánh cửa kéo đối diện với tiền sảnh đóng kín. Ninagawa mở cửa kính mờ bên cạnh cánh cửa kéo đó. Một hành lang nhỏ hẹp lát gỗ trải dài ra. Hơi lạnh của hành lang thấm qua giày ngấm vào tận chân tôi. Ngôi nhà này khiến người ta quên mất bây giờ đang là đầu hè. Sau cái cửa kéo nằm phía trong cùng hành lang là một cái sân nhỏ, khuất nắng. Có ba đôi dép cỏ để bên trên bậc thang đá. Ninagawa không nói gì, xỏ chân vào một đôi, đi vào sân. Tôi cũng đi dép, bước theo xuống sân. Cái sân giống như một kho để đồ không mái che đầy những chậu cảnh bonsai, tạp chí cũ, chiếc máy giặt nhỏ kiểu cũ, cây phơi quần áo. Muỗi bay từng đàn trong những đám cỏ rập rạp dưới chân.

    "Sao lại tới chỗ này?"

    "Để vào phòng tớ"

    Ninagawa đi đến cuối sân, mở cánh cửa nhỏ như cửa bếp mà nãy giờ tôi không để ý vì nó có màu nâu giống với bức tường. Bên tron cánh cửa bất ngờ xuất hiện mấy bậc thang. Cầu thang nối liền với khoảnh sân đầy cỏ là một quang cảnh bất thường nên khi nhìn thấy, bất giác tôi hơi chóng mặt.

    "Nhà tớ vốn chỉ có một tầng, nhưng sau sửa thành hai tầng nên phải ra sân rồi mới lên tầng hai được."

    Cậu ta lần tay theo bức tường sần sùi, bật đèn lên và chiếc cầu thang hẹp dốc lờ mờ hiện ra

    "Gọi là sửa nhưng cũng đã lâu lắm rồi, từ trước khi tớ sinh ra cơ."

    Quả thực, dấu ấn thời gian hiện rõ trên thớ gỗ đen bóng, chắc nịch. nom như cầu thang của một ngôi trường cũ. Mỗi bước chúng tôi đi trên bậc thang làm nguồn sáng phát ra từ chiếc bóng đèn màu vàng nhạt phía trên lay động trông như bông pháo hoa đang cháy dở.

    Đi hết cầu thang, mở cánh cửa kéo dán giấy vàng ra là một căn phòng trải chiếu kiểu truyền thống vuông chằn chặn như bàn xúc xắc, có một chiếc cửa sổ to nhưng trong phòng vẫn hơi tối. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là cái bàn học kê nới góc phòng, cái bàn đó giống với cái tôi được mua cùng với chiếc cặp đi học hồi mới vào lớp 1, loại có chỗ để dán áp phích truyện tranh phía trước mặt. Chỉ riêng cái bàn đó là có vẻ trẻ con, không hợp với cái tủ đựng quần áo có cửa kéo dán giấy vàng, cái tủ lạnh nhỏ kiểu cũ, cái tủ sơn mài thấp phía trên đặt búp bê Kokeshi (1) và mấy loại búp bê truyền thống khác được đặt trong hộp kính. Hay nói ngược lại, chỉ có cái bàn học là bình thường, còn những đồ vật khác trông thật già cỗi. Đây là lần đầu tiên tôi vào phòng con trai nên cũng không thể ngờ rằng một đứa con trai lại ở trong căn phòng đơn giản như vậy. Có lẽ Ninagawa là trường hợp cá biệt.

    "Cậu thích búp bê truyền thống, búp bê Kokeshi à?"

    "Không. CHúng ở đó từ lâu rồi nên tớ cứ để thế thôi. Không thể vứt đi được vì đó là kỷ vật do người bà đã mất của tớ để lại"

    Kỷ vật... Tôi vội rụt ngay cái tay đang định sờ vào con búp bê Kokeshi. Khi lại gần cái bàn, đồ vật trông có vẻ bình thường duy nhất trong căn phòng, tôi lại cũng thấy nó rất không bình thường. Trong ống đựng bút, bàn chải và thuốc đánh răng được cắm chung với bút chì và dao rọc giấy. Trên cái giá sách liền bàn, không chỉ có đồ dùng học tập mà còn có cả lọ nhỏ đựng gia vị, sốt mì yakisoba, trong chiếc hộp nhựa để cạnh chồng sách giáo khoa là túi ni lông đựng dĩa và đũa, đĩa mì Ý ăn dở đặt bừa lên cuốn từ điển quốc ngữ trên bàn, thay vì phô mai vụn, bụi trong căn phòng bám đầy lên đĩa. Còn khăn tắm thì phơi trên thành ghế.

    "Cậu ăn uống ở đây luôn à?"

    "Ừ, như thế thoải mái hơn."

    Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cái lưng gù gù của cậu ta ngồi ăn cơm trên chiếc ghế gỗ đối diện với cái đèn.

    Tự dưng Ninagawa giơ một tay lên không, làm tôi giật mình tưởng cậu ta sắp bắt đầu nghi thức gọi hồn gì đó. Tiếng điều hòa kêu ro ro khiến tôi hiểu ra động tác vừa rồi là bật điều hòa. Luồng khí lạnh có mùi tanh giống mùi cá ngừ ngô lan tỏa khắp căn phòng.

    "Tớ thay quần áo được không? Lúc nào về đến nhà tớ cũng phải thay quần áo ngay, mặc đồng phục trong nhà thấy khó chịu lắm!"

    Không đợi tôi trả lời, cậu ta đã cới ngay áo đồng phục nên tôi chỉ còn biết khó chịu ngó ra ngoài cửa sổ. Gì vậy? Tại sao Ninagawa lại rủ tôi đến đây? Tự dưng tôi thấy sờ sợ. Cậu ta rủ là tôi cứ tò mò đi theo về đây, giờ mới bắt đầu thấy sợ. Căn phòng này chỉ dành cho một người.. KHông khí chỉ dành cho chủ nhân của nó nên thật ngột ngạt làm sao

    Tôi quay lại, Ninagawa đã thay sang chiếc áo sơ mi cũ có kẻ ca rô hai màu xanh lá cây và đen trông giống như bàn cờ vây và chiếc quần bò mài gấu tua rua. Mắt tôi nhìn xuống chân và hai đầu gối to của cậu ta, chúng có cấu tạo phức tạp hơn cả của tôi, dù người cậu ta rất gầy. Tôi nhớ lại lời Kinuyo, "Hay là cậu ta thích cậu?" Một kẻ trong giờ học nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cuốn tạp chí thời trang phụ nữ. Một kẻ không ai hiểu trong đầu cậu ta nghĩ gì. Ninagawa lấy ra hai chiếc cốc từ ngăn kéo bàn, rồi lấy chai nước trong tủ lạnh, rót trà đưa cho tôi. Rồi cậu ta mở hộp bánh đắt tiền hình như được tặng từ dịp cuối năm cất trong ngăn kéo dưới cùng bàn học, đưa cho tôi một chiếc bánh hình quả trứng.

    Ngược với vẻ nghiêm túc của tôi, cậu ta có vẻ thoải mái hơn khi được trở lại là bản thân trong bể nước của chính mình.

    "Cám ơn cậu đã nhận lời đến nhà tớ"

    Cậu ta nói chậm rãi và từ từ bước lại gần tôi

    "Bây giờ..."

    Nước bọt trong miệng cậu ta văng ra, tôi vội nhắm mắt lại. Cậu ta xin lỗi rồi vội vàng lấy ngón tay cái lau nước bọt dính dưới mắt tôi. Tiếng cọ xát nhè nhẹ của lông tơ khẽ vang bên tai, cảm giác ấm áp của đầu ngón tay còn đọng lại trên da. Và, Ninagawa nhanh chóng vòng ra sau lưng tôi. Đến lúc rồi. Có thể cậu ta sẽ cới áo lót của tôi. Đang nắm chặt cái bánh trong tay, dồn lực xuống khuỷu tay dưới nách, bỗng tôi thấy một mẩu giấy và chiếc bút bi chìa ra trước mặt.

    "Xin lỗi... Cậu vẽ vào đây hộ tớ được không?"

    "Vẽ à? Mà vẽ cái gì cơ chứ?"

    "Bản đồ nơi cậu gặp Olichan ấy"

    "Olichan là ai?"

    "Người mẫu thời trang có hình trên cuốn tạp chí tớ đọc đấy"

    "À..."

    Hóa ra người đó là Olichan. Hừm. Tôi chẳng quan tâm. Nhưng tại sao cậu ta lại nói đến cô ta vào lúc này nhỉ?

    "Trong giờ sinh học, chăng phải tớ đã kể với cậu là tớ gặp cô ấy ở cửa hàng Mujirushi Ryohin trước ga hay sao?"

    Thành phố của chúng tôi chỉ có một cửa hàng Mujirushi Ryohin, mà cửa hàng tạp hóa thì cũng chỉ có mỗi chỗ đó, đó là cửa hàng lớn, rất nổi bật, không cần vẽ bản đồ, ai đã sống ở đây chắc chắn đều biết nơi ấy.

    "Ừ, cậu có nói. Thế nên tớ muốn cậu vẽ cụ thể cậu gặp cô ấy ở chỗ nào trong cửa hàng, tức là quầy nào tầng mấy ấy."

    "Tớ sẽ vẽ..."

    "Thật chứ? Xin lỗi đã làm phiền cậu...."

    Tôi sẽ vẽ, sẽ vẽ nếu đó là lý do cậu ta rủ tôi đến nhà. Tôi sẽ vẽ nhưng muốn biết tại sao cậu ta lại muốn biết điều đó.

    "Sao? Người mẫu thời trang đó là người chị gái đã mất tích của cậu à?"

    "Không đâu"

    Lòng vẫn đầy hoài nghi, tôi ngồi bó gối, để tờ giấy lên đầu gối, bắt đầu vẽ bản đồ. Ninagawa sốt ruột liếc nhìn. Khuôn mặt với cái mũi to mỗi lúc một tiến lại gân khiến tôi cảm thấy vướng víu không sao tập trung vẽ cho được. Tôi từ từ quay người, xoay lưng về phía cậu ta. Và trước mắt tôi, là một đồ vật bất thường mà tôi đã không để ý khi đứng ngắm căn phòng.

    --------
    Chú thích:
    (1): Loại búp bê làm bằng bằng gỗ có đầu hình tròn, thân hình trụ



    --còn tiếp--
    thay đổi nội dung bởi: sarujun, 10-01-2014 lúc 03:22 PM

  4. The Following 3 Users Say Thank You to sarujun For This Useful Post:

    akaibara (25-12-2012), HH (08-01-2013), Kasumi (10-01-2014)

  5. #3
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    ... tiếp theo

    Phía dưới bàn học có một cái hộp nhựa to. Đó là loại hộp nhựa to có nắp, thường dùng để cất quần áo mùa đông. Bản thân cái hộp không có gì bất thường nhưng chỗ để thì không bình thường chút nào. Cái hộp quá to chiếm phần lớn chỗ trống dưới chân bàn, nơi vốn là để thả chân xuống khi ngồi học. Không hiểu khi ngồi ghế cậu ta sẽ để chân vào đâu nhỉ? Chỉ có cách quỳ trên ghế thôi còn gì!

    “Cái hộp to để dưới bàn thế vướng nhỉ?”

    “Không đâu… Chỉ cần ngồi thế này là được.”

    Cậu ta ngồi bó gối trên ghế. Ngượng ngùng vì tư thế kỳ cục đó, tôi vội đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Sao tôi lại thấy ngượng cơ chứ? Đáng ra cậu con trai ở tuổi dậy thì kia phải tự xấu hổ trước bộ dạng đó của mình mới đúng.

    Khi Ninagawa rời ghế, tôi tạm ngừng vẽ bản đồ. Chiếc hộp có thành nhựa trong nên có thể nhìn xuyên suốt. Quả có đựng quần áo thật nhưng rõ ràng đó là quần áo phụ nữ. Có vẻ quần áo được xếp sát vào phía thành hộp bằng nhựa trong để có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào. Chẳng nghĩ ngợi gì tôi liền mở cái chốt đen ở hai bên nắp hộp ra. Từ trong hộp, một mùi thơm dịu ngọt như làn khói Carbon dioxide tỏa ra. Số tháng Tư, tháng Năm, tháng Sáu, không thiếu một số nào, đó là những cuốn tạp chí thời trang phụ nữ tôi nhìn thấy ở phòng thí nghiệm, tất cả đều được lèn chặt trong hộp. Cuốn để phía trên cùng là cuốn có hình cô người mẫu Olichan gì gì đó ở trang bìa. Trong hộp không chỉ có tạp chí. Còn có cả chiếc áo cánh sặc sỡ in hình một bông hoa thược dược đỏ, khá to, không phải là kiểu áo Ninagawa có thể mặc được và cả những đồ trang sức như nhẫn. Những thứ bên trong hộp thật sặc sỡ, nhưng lại khiến tôi thấy rờn rợn. Tôi vội đóng nắp như muốn nhốt tất cả chúng lại.

    “Mấy cuốn tạp chí đó đều có hình Olichan. Cả những cuốn cũ xuất bản từ lâu rồi tớ cũng mua được ở trên mạng đấy. Còn quần áo và những thứ khác là do tớ bốc thăm trong chương trình khuyến mãi độc giả hay được phần thưởng của đài phát thanh. Có cả khăn mùi xoa có chữ ký nữa. Olichan hoạt động nghệ thuật rộng lại lâu năm rồi nên nếu không dùng hộp to thì để không hết.”

    Một cậu con trai đã qua tuổi vỡ giọng, cứ một điều Olichan hai điều Olichan thật khó nghe.

    “Sao cậu lại sưu tập nhiều thứ của cô ấy thế?”

    “Vì tớ là fan hâm mộ cô ấy.”

    “Fan hâm mộ…”

    Tôi mê muội nhắc lại. Fan hâm mộ, nghe thật ngọt ngào. Giống như tên của loại nước uống tinh khiết mới được bán trên thị trường. Fan hâm mộ à, chắc cậu ta muốn tôi vẽ cái bản đồ này cũng vì như vậy.

    “Tớ là fan hâm mộ của Olichan. Tớ thích cô ấy đến chết đi được!” Cậu ta nói với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.

    Cách nói từ “fan hâm mộ” thật không thích hợp chút nào. Âm thanh du dương đó và cảm xúc mãnh liệt đối với Olichan của cậu ta hoàn toàn không ăn nhập với nhau.

    Xem bản đồ tôi vẽ, cậu ta lắc đầu.

    “Nan giải thật. Cửa hàng đó ở chỗ khó tìm thế này cơ à?”

    Đúng là do phải vẽ miễn cưỡng nên bản đồ của tôi trông như một mê cung, tờ giấy bẩn thỉu vì mồ hôi tay và những nét chữ loằng ngoằng như giun dế, đến nỗi chính tôi là người vẽ ra mà cũng không hiểu nổi.

    “Không, tại tớ không biết vẽ thôi. Xin lỗi vì đã không giúp được cậu.”

    Mấy từ “không giúp được cậu” nghe nhỏ dần.

    “Không phải là không giúp được gì. Tớ sẽ dựa vào bản đồ này thử đến đó xem sao.”

    Ninagawa vội đính chính rồi nhìn tôi trìu mến.

    “Không ngờ giờ tớ lại được ngồi cùng với người từng gặp Olichan bằng xương bằng thịt…”

    Tôi cảm thấy khó chịu. Hóa ra đối với cậu ta, tôi chỉ là một cô gái từng gặp Olichan bằng xương bằng thịt. Cậu ta không hề phải lòng tôi. Quả là một sự nhầm lẫn mỉa mai.

    “Tớ vẽ xong bản đồ rồi. Thế được chưa? Tớ về đây!”

    “À, cho tớ hỏi điều này nữa thôi. Trông Olichan thế nào? Cậu chỉ cần nói cô ấy giống ai thôi cũng được!”

    Thôi được, tôi nghĩ bụng, cứ ăn bánh của cậu ta cái đã, thế rồi vừa bóc bánh, tôi vừa lục lọi trong mớ ký ức cũ. Phải rồi, cô ấy đã bắt chuyện với tôi trước. Cô ấy không phải là người để tôi phải bắt chuyện trước. Dáng đi với những sải chân dài, đôi chân trần bên trong đôi giày thể thao to tướng. Nhớ đến Olichan, họng tôi bỗng nghẹn lại khi hồi tưởng lại tình cảnh của mình lúc đó.

    “Nhớ quảng cáo thức ăn cho chó không?”

    “Làm sao tớ nhớ nổi khuôn mặt người đóng quảng cáo cơ chứ?”

    “Không phải! Không phải người! Trong quảng cáo đó hay có cảnh quay chậm những con chó to chạy trên đồng cỏ đúng không? Chó chăn cừu hay chó săn ấy!”

    “Chó ư?!”

    “Ừ, trông cô ấy giống loại chó đó!”

    Đó là loại chó thành phố, rất hợp với những bãi cỏ rộng, chúng có bộ lông màu nâu bay lất phất trong gió, đôi mắt hiền lành và thoạt nhìn biết ngay là được chăm sóc rất tốn kém.

    Ninagawa mở chiếc hộp nhựa, lôi một quyển tạp chí thời trang cũ ra rồi giở một trang đưa tôi xem.

    “Đúng là cậu đã gặp Olichan thật. Cậu nói cô ấy đi chụp ảnh ở tòa thị chính phải không? Nhìn bức ảnh này đi. Tòa thị chính thành phố mình đấy. Góc bên trái còn ghi rõ nơi chụp đây này!”

    Đúng như lời cậu ta, trước tòa thị chính cũ là Olichan đang đứng tạo dáng với vẻ mặt tươi tỉnh chẳng ăn nhập chút nào với tòa nhà. Tôi chẳng mảy may ngạc nhiên khi nhìn bức ảnh đó. Muốn sao cũng được. Bánh ngon! Mình may thật. Có lẽ đó là một loại bánh cao cấp của châu Âu nên sau khi tan trong miệng vẫn đọng lại vị ngọt đậm đà rất tuyệt.

    “Nếu biết, chắc tớ đã đến xem cô ấy chụp ảnh rồi. Nhưng mà hồi đó tớ đã là fan của cô ấy đâu. Thậm chí còn chẳng biết cô ấy là ai nữa. Đến lúc thấy bức ảnh này, tớ tiếc hùi hụi. Cứ như là trượt mục tiêu ấy. Nói thật là tớ chẳng dám mơ. Dù sao bây giờ cũng gặp được người từng gặp cô ấy, tớ có cảm giác tớ và cô ấy đúng là có duyên với nhau.”

    Nếu nói thế thì tôi – người đã gặp trực tiếp Olichan – phải “có duyên” với cô ấy hơn là kẻ chỉ ngồi nghe kể lại như cậu ta chứ. Ngồi bên Ninagawa đang cao hứng thao thao bất tuyệt, ký ức về cái ngày gặp Olichan liền ùa về trong tôi. Hơn bất cứ một kỷ niệm nào khác, cô ấy gợi lại tôi thời cấp II, một tôi mạnh mẽ, dửng dưng với mọi thứ xung quanh hơn bây giờ.



    Mùa hè năm lớp 7, sáng nào tôi cũng đều đặn lên tàu điện đến thị trấn gần đó để đấu tập bóng chuyền với đội trường khác. Và trước khi lên tàu, một việc thường làm của tôi là ghé vào cửa hàng Mujirushi Ryohin trước ga. Hôm đó, như mọi ngày, tôi lại bước vào cửa hàng vừa mở cửa lúc 10 giờ.

    Mặc quần đùi và áo phông thi đấu màu đỏ có ghi tên trường, khoác chiếc túi thể thao dài đựng bốn quả bóng, tôi đi trong tiếng nhạc nền dịu dàng của hiệu tạp hóa chuyên bán các thứ có ba màu đen, trắng và be. Những hạt cát bám trên đế giày rơi xuống sàn nhà bóng loáng sau mỗi bước chân của tôi. Mới mở cửa nên trong cửa hàng và cả trong quán cà phê MUJI ở tầng một chỉ có lèo tèo vài ba khách. Tôi chẳng định mua gì mà chỉ muốn ăn sáng. Bỏ qua quán MUJI thơm phức mùi cà phê, tôi bước tới nơi quen thuộc.

    Những thùng đựng các loại bỏng ngô khác nhau xếp thành dãy ở một quầy bán hàng rất rộng. Chỉ việc kéo van trên thùng là bỏng ngô trong đó sẽ đổ vào các túi giấy màu nâu như nước trong vòi chảy ra. Nhưng chỉ ai mua bỏng ngô mới được kéo những van đó. Còn tôi chỉ nhắm vào đống bỏng ngô ăn thử trên mấy chiếc đĩa nhỏ màu trắng đặt dưới thùng. Tôi bốc ăn bằng tay. Đặt mục tiêu phải nếm thử tất cả các loại nên cứ ăn được nửa đĩa là tôi lại chuyển sang loại khác. Bỏng ngô mới ra lò buổi sáng vị rất bùi và ngon. Tôi thích nhất là loại bọc đường có vị ngọt dịu. Loại bỏng ngô trộn lẫn nho khô cũng ngon. Tôi cứ thế dùng tay bốc bỏng ngô thẳng lên miệng. Đó là bữa sáng của tôi.

    Khi ấy, tôi bỗng có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Miệng còn nhồm nhoàm bỏng ngô, tôi ngó ra xung quanh. Phía trong quán MUJI, bên kia tấm kính, một cô gái và một người đàn ông đang ngồi nhìn về phía tôi cười sảng khoái. Có lẽ họ vừa cười vừa chê tôi là đứa tham ăn. Cứ cho là thế nhưng tôi cũng không có ý định dừng lại. Còn hai loại nữa tôi chưa thử. Nấp sau kệ gỗ cho khuất mắt họ, tôi nhét một vốc bỏng ngô to vào miệng như một nỗ lực cuối cùng trong chặng nước rút.

    --- còn tiếp ---

  6. The Following User Says Thank You to sarujun For This Useful Post:

    Kasumi (10-01-2014)

  7. #4
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    ... tiếp theo

    “Đâu rồi?”

    Một ai đó cất tiếng vui vẻ từ phía quán cà phê đang tiến lại gần. Bất giác tôi nín thở. Hỏi kiểu ấy chắc đang tìm ai đó. Nhưng ở đây chỉ có mỗi tôi thôi mà. Thế rồi người đó cứ tiếp tục hỏi, “Đâu rồi?”, “Đây hả?” và đi quanh các kệ một lúc.

    “A, đây rồi!”

    Nghe tiếng nói ở sau lưng, tôi liền quay lại và thấy cô gái ở trong quán cà phê lúc nãy đang đứng trước mặt. Trông cô như người nước ngoài, từ vóc dáng cho tới mái tóc nâu dày. Trên tay cô cầm một cốc nước.

    “Bỏng ngô ngon không em?”

    Giọng nói khàn khàn, hơi thở của cô có mùi rượu còn đôi mắt long lanh như vừa ngáp xong.

    “Em uống nước đi. Ăn mỗi bỏng ngô chắc khô miệng lắm phải không?”

    Vì khá cao nên cô phải cúi người xuống đưa cốc nước cho tôi. Bỗng dưng bị một khuôn mặt lạ tiến lại gần ngay trước mắt khiến tôi hơi rụt đầu lại. Một khuôn mặt khá ưa nhìn. Không biết cô ấy có phải là người lai không vì chỉ có đôi mắt một mí đen láy là giống của người Nhật. Đôi mắt ấy không hợp với cái mũi cao chút nào, trông cứ như một diễn viên hài người Nhật đeo mũi giả làm người nước ngoài vậy. Tuy nhiên, ánh mắt thân thiện, dịu dàng của cô khiến mặt tôi nóng bừng lên, mồ hôi túa ra. Tôi đón lấy cốc nước, uống một hơi hết cạn. Thấy tôi lấy tay quệt nước quanh miệng, cô gái reo lên: “Em cứ như công chúa rừng xanh ấy.” Nói rồi cô ngồi xổm như trẻ con, nhìn ngắm đôi chân tôi.

    “Chân em khỏe thật đấy! Chắc chạy nhanh phải biết! Săn chắc thế này cơ mà. Thích thật đấy. Chị cũng phải tập để có chân đẹp thế này mới được.”

    Tôi cũng bất giác nhìn xuống chân mình. Trông như hai ống bương ấy! Lần đầu tiên có người khen đôi chân này.
    “À, nhưng túi em đựng bóng à? Vậy ra em không tập chạy mà chơi môn thể thao khác hả?” Giọng nói lộ rõ vẻ tiếc rẻ đến nỗi không cần nhìn tôi cũng có thể hình dung ra khuôn mặt hơi cụt hứng của cô gái. Không biết làm thế nào mà giọng nói của cô ấy lại biểu cảm đến thế nhỉ? Bàn tay trắng trẻo của cô chạm vào chân tôi. Bắp chân tôi căng lên theo phản xạ. Bỗng cô đứng bật dậy, quay sang phía người đàn ông đi cùng và nói gì đó. Lời đáp trả cũng bằng tiếng Anh. Cánh tay người đàn ông đang bước lại phía chúng tôi thật dài và trắng. Anh ta còn cao hơn cả kệ bỏng ngô. Họ đi giày thể thao cỡ to chưa từng thấy. Bỗn chiếc giày sừng sững như bốn chiếc tàu nổi trên nền nhà sáng bóng. Cô gái chỉ tay vào chân tôi, giải thích gì đó bằng tiếng Anh với người đàn ông đeo máy ảnh, bỗng nhiên chân tôi sáng lên vì ánh đèn flash.

    “Anh ấy là thợ ảnh. Chị nhờ anh ấy chụp chân em làm kỷ niệm!”

    Cô ấy cười với vẻ trêu chọc. Người đàn ông đeo máy ảnh vừa cười vừa chỉ vào mình và nói “photographer”, rồi chỉ vào cô gái nói “super model”. Cô ấy ngẩng mặt lên cười và vỗ vào lưng người đàn ông. Họ có vẻ rất thân mật. Tôi cũng cố mỉm cười nhưng khuôn mặt không cử động theo ý muốn, chỉ nhếch môi được sang hai bên một tẹo. Bây giờ đến lượt người đàn ông, anh ta nhón tay bốc bỏng ngô cho cô gái ăn. Cô gái mổ bỏng ngô như một con chim. Trông họ thật tình tứ. Nếu không vì xấu hổ mà cúi mặt xuống, có lẽ tôi cũng được coi là cùng hội với họ. Sau đó, bỏng ngô được chìa sang phía tôi. Đôi mắt màu nâu trông ướt át của người đàn ông lộ rõ là anh ta đang say, mắt nhìn tôi mà cứ như không. Tôi hé miệng định ăn theo kiểu anh ta muốn nhưng đến lúc sắp làm vậy, bỗng tôi khựng lại. Hạt bỏng ngô dính trên đầu mũi tôi không giống những hạt bỏng ngô tôi ăn từ trước đến giờ. Cũng không giống những hạt cô gái kia đã mổ. Vì tôi không phải là người quen của người đàn ông cầm hạt bỏng ngô này. Chúng giống như thức ăn cho gà vậy. Tôi hé miệng nhưng chỉ có nước bọt trôi xuống yết hầu. Tôi biết khuôn mặt mình đang trở nên bối rối. Tôi không muốn ăn đồ anh ta đưa cho, nhưng lại sợ phá vỡ bầu không khí này. Tôi bèn lấy hết sức rướn người, nghiêng mặt, dùng răng cửa cắn lấy hạt bỏng ngô màu nâu nhạt anh ta đang cầm. Lưỡi tôi chạm vào móng tay khô ráp nơi ngón cái của người đàn ông. Tôi cũng biết hành xử đấy chứ, hay nói đúng hơn, tôi đã làm cái việc phải làm. Vẫn nghiêng mặt, tôi liếc nhìn vào mắt người đàn ông. Ánh mắt đó thể hiện rõ ràng hơn cả lời nói. Người đàn ông đang cảm thấy khó chịu.

    “Ôi, xin lỗi, xin lỗi em!”

    Cô gái nói to lời xin lỗi khiến tôi giật bắn người, làm rơi cả hạt bỏng ngô đang ngậm trong miệng.

    “Xin lỗi đã để em phải làm như thế!”

    Cô ấy lúng túng vừa cười vừa nói. Câu nói đó dẫu không chút ác ý nhưng lại bắn trúng viên đạn “xấu hổ” vào tôi. Người tôi nóng bừng lên. Chắc lúc đó trông tôi khó coi lắm. Khó coi đến mức cô ấy phải xin lỗi. Có lẽ khuôn mặt tôi trông như một kẻ bị dồn đến chân tường, không hợp chút nào với mấy trò bông đùa. Tôi vội vàng cười lấy lòng để xoa dịu. Đúng lúc đó nụ cười tắt dần trên khuôn mặt cô gái. Tôi hiểu rằng mình không còn là công chúa hoang dã nữa.
    Để xóa tan bầu không khí im lặng khó xử, cô gái liền liến thoắng.

    “Em biết không, bọn chị tới thành phố này để chụp ảnh đấy. Tòa thị chính có kiến trúc theo kiểu châu Âu của thành phố được coi là di sản văn hóa quan trọng mà. Bọn chị định sẽ chụp ảnh ở phía trước tòa nhà. Trời đang nóng nhưng chị vẫn phải mặc đồ mùa thu cho khớp với thời gian xuất bản tạp chí nên mồ hôi nhớp nháp kinh khủng. Vì thế nên… Đấy, chuyện là thế đấy.”

    Phát chán không muốn diễn giải tiếp những điều mình đã bắt đầu nói, cô gái đưa mắt nhìn người đàn ông, nhún vai, rồi cả hai bước ra khỏi cửa hàng với khuôn mặt nghiêm túc như vừa tỉnh cơn say.

    “Ninagawa, tớ về đây.”

    Tôi nói vậy sau khi ăn hết cái bánh và nắm chặt giấy gói trong tay. Đang thao thao bất tuyệt về Olichan, Ninagawa há hốc mồm, đờ mặt nhìn tôi đứng dậy. Có lẽ hôm đó, trong mắt Olichan, tôi cũng như Ninagawa lúc này đây. Nghĩ vậy, cổ họng tôi liền nghẹn lại. Không đợi cậu ta kịp nói gì, tôi bước nhanh ra khỏi phòng.



    Chỉ có môn chạy nước rút là tôi không chịu nhường ai. Tôi chạy quanh sân, vòng một thong thả, vòng hai nhanh hơn vòng một một chút, vòng ba lại nhanh hơn vòng hai… và cứ thế, tôi chạy nhanh dần lên sau mỗi vòng, đến vòng cuối cùng thì chạy hết tốc lực. Đó chính là chạy nước rút, kiểu chạy khiến hơi thở mỗi lúc một dồn dập. Tôi chạy nhanh dần, chú tâm đến mức quên hết xung quanh. Nửa đầu tôi hiền lành chạy sau cùng nhưng đến vòng cuối thì tôi vọt lên, vượt qua những người khác hòng về đích đầu tiên. Chạy như vậy chỉ là luyện tập, mục đích là để mỗi người nhớ đường chạy của mình, nhưng tôi không bao giờ thắng được ở đường chạy chính thức nên chỉ có cách là cố gắng ở đây. Cặp giò vẫn được khen là có vẻ chạy nhanh chỉ được cái đẹp mã, thực ra chúng chỉ giỏi những trò láu cá, sẵn sàng làm bất cứ điều gì như bất ngờ thay đổi tốc độ để đánh lạc hướng đối thủ, tốn nhiều sức bứt phá chặng cuối đến mức sáng hôm sau không đi nổi vì đau cơ, hay ngẫu nhiên huých vào người chạy bên cạnh khi đến đoạn cua để giành chiến thắng.

    Tuy nhiên, dù rất muốn thắng nhưng đôi khi hăng máu quá cũng không tốt, vì nếu không khéo sẽ bị ngã khi đổ người ở vòng cua cuối lúc cố vượt qua những người khác.

    "Hatsu có sao không?"

    Những người chạy ở tốp dẫn đầu bỏ dở vòng chạy, lại gần, cúi xuống lo lắng hỏi thăm trong khi tôi đang bị cát sân vận động bám đầy quanh miệng, hễ định đứng lên tôi lại khuỵu xuống như một con dê con mới sinh. Những người khác cũng bỏ dở vòng chạy, vây quanh tôi hỏi thăm. Không phải họ thực sự lo lắng cho tôi mà chẳng qua là không muốn chạy tăng tốc nữa thôi.

    "Thưa thầy, có bạn bị thương ạ."

    "Hasegawa đi rửa vết thương đi! Những người khác trở lại đường chạy, tiếp tục mau!"

    "Ơ, bọn mình chạy được mấy vòng rồi nhỉ?"

    "Chạy đến đâu rồi nhỉ?"

    "Thưa thầy, bạn Hasegawa bị ngã làm chúng em lo quá nên quên mất đã chạy mấy vòng rồi."

    Thầy giáo cau mặt, nhíu mày gượng gạo, đúng cái vẻ thầy hay làm bộ đối với đám học trò đang giả ngô giả nghê. "Chịu thua các cô rồi. Vậy thì đi họp!"

    "Có nghĩa là luyện tập cơ bản đã xong ạ?"

    "Các em nghĩ sao?" Thầy giáo vừa cười vừa liếc xéo chúng tôi. Tôi luôn thấy rùng mình trước "cái nhìn đầy vẻ trêu chọc" của thầy với các thành viên trong câu lạc bộ.

    "Chúng em nghĩ là xong rồi ạ!"

    Các chị lớp trên vỗ tay, có vẻ rất sung sướng, các học sinh mới là lớp 10 liền hùa theo ngay. Lần nào cũng thế.

    Thành viên trong câu lạc bộ đều phá lên cười sằng sặc trước những lỗi nhỏ nhất, thậm chí với cả những màn pha trò (chẳng mấy thú vị) của thầy, tất cả đã thành công trong việc biến một thầy giáo đã đến tuổi được mời làm cố vấn, tóc thì bạc, miệng hơi méo, lúc nào cũng thích lên lớp, thành hình ảnh một thầy giáo “khó tính nhưng đôi lúc lại đãng trí”. Về phần thầy, có vẻ cũng muốn trở nên “thân thiết” với mấy cô học sinh hơn, theo kiểu “thực ra tôi cũng là người khá dễ tính đấy”. Cũng có thể họ tìm thấy những điều đang cần ở nhau.

    Những thành viên nam đang tập theo chương trình khác ở cạnh đó chỉ cười khi thấy cảnh thầy bị bọn con gái nhõng nhẽo. Chắc bọn họ nghĩ con gái giỏi nhõng nhẽo hơn nhưng không chừng con trai nhõng nhẽo thầy cũng được. Thầy vui khi được nhõng nhẽo chứ không phải ông già háu gái. Không phải thầy thích con gái lại gần mà thích mọi người lại gần. Tôi hiểu điều đó. Mỗi lần nhìn thầy phấn khởi rạng rỡ khi được mọi người vây quanh, tôi lại mất dần tự tin đối với cách sống của mình.

    “Nhưng phải họp đấy! Về phòng đi!”

    Khuôn mặt mừng rỡ của các chị lớp trên bỗng trở nên tinh quái.

    “Không họp trong phòng của câu lạc bộ đâu, họp ở phòng học thầy nhé! Cái phòng chật chội kia làm sao chứa được cả nam lẫn nữ. Lại không có điều hòa nữa.”

    Sắc thái giữa phần trên và phần dưới khuôn mặt các chị lớp trên khác hẳn nhau. Đôi mắt nhướn lên đúng cái kiểu gườm gườm, nhưng miệng lại nở một nụ cười lộ hàm duyên dáng.

    “Thì ở phòng học vậy!”

    Thầy giáo mà dễ dãi vậy là sao? Cứ nhìn cảnh thầy bận chiếc áo nịt len lưng thẳng đứng như luồn dây thép đang bị các nữ sinh cấp III dắt mũi, tôi lại cảm thấy buồn buồn hơn là tức giận.

    Các thành viên nhanh chóng thu dọn dụng cụ tập khởi động và vạch căn sân. Các thành viên nam dù chưa được thầy cho phép cũng bắt đầu chuyển chướng ngại vật vào trong kho dụng cụ. Đội nam và đội nữ vẫn thường sử dụng khoảng thời gian thừa khi buổi luyện tập kết thúc sớm để tăng cường giao lưu.

    Dọn dẹp làm bụi cát bay lên như khói trắng, tôi vừa ho vừa đứng dậy. Máu ở đầu gối thấm xuống sân vận động nền trắng. Thấy xấu hổ, tôi vội dùng đế giày di di cho hết vết máu rồi tập tễnh lê cái chân đau trên nền trắng chói chang phản chiếu ánh mặt trời. Sân vận động những lúc nắng thế này trông thật rộng làm sao. Bồn rửa tay nằm ở bên ngoài, sáng lấp lóa phía xa. Trên đường đi, tôi phải tránh những thành viên đi tất cao cổ trắng lóa cả mắt đang xếp hàng giữa sân của câu lạc bộ bóng ném. Họ mặc đồng phục dài tay màu hung đỏ có vẻ nóng bức nhưng không hề tỏ ra mệt mỏi, dõng dạc thưa có, có khi nghe thầy điểm danh. Họ thật đoàn kết. Tôi lại nhớ đến câu lạc bộ bóng chuyền hồi cấp II. Tôi không thể tham gia môn thể thao đồng đội như thế được nữa. Chắc chắn cơ thể tôi sẽ không tiếp nhận được kiểu đó nữa. Giờ đây khi đã quen với môn chạy có thể thi đấu một mình, việc hợp tác với đồng đội sẽ khiến tôi ngứa ngáy. Cuối cùng tôi cũng tới được chỗ bồn rửa tay khô rang và vặn vòi, nước như thác đổ xuống bồn rửa bê tông trắng xóa khô cong. Hướng cái vòi lên trên, tôi để nước chảy vào vết thương ở phía trên đầu gối một chút, màu đỏ của vết thương trở nên tươi hơn. Dòng nước ấm vì nắng nóng chảy xuống chẳng chân làm ướt cả tất. Sau khi rửa xong cát ở vết thương, tôi loay hoay mãi không khóa được vòi lại nên đành để mặc nước chảy xối xả.

    --- còn tiếp ---

  8. The Following User Says Thank You to sarujun For This Useful Post:

    HH (29-06-2014)

  9. #5
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    ... tiếp theo

    Nhìn qua vòi nước chỗ rửa tay, tôi thấy từ khu phòng học song song với con đường dốc thoai thoải có hàng cây hai bên, bóng một học sinh đang chạy về phía tôi. Tóc người đó tung lên như tua của con sứa đen theo mỗi nhịp chạy. Là Ninagawa. Khi tới trước mặt tôi, tóc mái cậu ta dính bết vào mặt vì mồ hôi.

    "Cậu ở sân vận động suốt à?"

    "Ừ."

    "Vậy à? Thế mà tớ cứ đi tìm ở khu phòng học."

    Ninagawa hơi khom người xuống, nhắm mắt lại đợi cho hơi thở hết gấp gáp, trông thật chẳng hợp với ngày nắng hè và sân vận động chút nào.

    "Tớ đã thử đi một mình đến chỗ đó, nhưng đúng là dựa vào bản đồ cậu vẽ thị chịu, không biết được Olichan đã ở đâu. Cậu dẫn tớ đến đó được không?"

    "Tớ đang tập, không đi được đâu."

    Hay nói cho đúng hơn, tôi không muốn phải tham gia vào cái trò hâm mộ cuồng si bệnh hoạn đó.

    "Tập? Nhưng làm gì có ai?"

    Tôi quay người lại, thấy sân vận động mênh mông vắng lặng không một bóng người trải rộng trước mắt. Chỉ thấy đường kẻ dài mờ mờ do chân tôi kéo lê cắt ngang sân vận động, còn lại là tĩnh lặng. Đành rằng thành viên câu lạc bộ điền kinh đã vào phòng họp với thầy giáo không có ở đây đã đành, nhưng các thành viên câu lạc bộ bóng nếm và bóng đá cũng biến đâu mất rồi? Những tiếng hò hét, hiệu lệnh đang vang vang lúc nãy cũng biến mất không chút dấu vết. Chỉ còn tiếng nước chảy ở vòi rửa tay phía sau lưng tôi.

    "Loa của trường thông báo có cảnh báo về sương mù quang hóa(1). Chắc vì thế mà các hoạt động ngoài trợi phải hủy. Chúng ta cũng mau vào bóng râm thôi không mắt sẽ bị lóa đấy."

    Đúng rồi, hình như lúc tập chạy tăng tốc, tôi đã thấy thầy giáo nói chuyện với một học sinh chạy ra từ phía khu phòng học.

    Chắc lúc đó có thông báo về khí độc. Nhưng thầy không nói cho các thành viên câu lạc bộ mà cho họ vào phòng họp. Ngừng tập là do sợ ảnh hưởng của khí độc, nhưng thầy lại giấu nhẹm đi và biến nó thành sự ban tặng của mình. Hẳn là trong đầu thầy đã tính toán như thế.

    "Á, cậu bị thương kìa."

    Ninagawa lôi trong cặp ra một cái hộp đỏ. Cậu ta mở nắp hộp ra và tất nhiên, bên trong là một cuộn băng keo y tế. Nhìn xuống những ngón tay đang bóc băng keo của Ninagawa, tôi để ý mồ hôi nhỏ xuống mặt đất tạo thành những vệt đen. Những hạt cát dính vào cánh tay lúc tôi bị ngã còn trắng hơn cả cánh tay rám nắng của tôi. Từ phía xa trên bầu trời, tiếng động cơ trực thăng đang tiến lại gần.

    "Tớ sợ nhìn miệng vết thương nên lúc nào cũng phải dán băng vào."

    Cậu nhân viên cứu hộ mặc áo đồng phục học sinh bỏ trong quần thận trọng dán băng y tế lên vết xước rộng trên chân tôi. Bất giác, một cảm giác buồn buồn dễ chịu lan khắp cơ thể. Đứng nhìn cậu ta từ trên xuống thật dễ chịu. Chỏm tóc đen của Ninagawa ở ngay vị trí tôi có thể với tay chạm tới.

    "Olichan đã nói thế trong một chuyên mục của tạp chí đấy. Chào nhé!"

    Ninagawa đứng lên, đi về phía cổng trường. Hôm nay, cậu ta là người đầu tiên nói chuyện với tôi ở trường.

    "Chờ với! Tớ cũng đi!" Tôi chạy vội theo cậu ta, bỏ lại sân vận động không người phía sau.



    ------------------
    Chú thích:
    1. Khí độc, khí thải ô nhiễm, khói, bụi mù không thoát được lên cao mà tập trung ở dưới mặt đất gây nên hiện tượng "sương mù quang hóa". Đây là một hiện tượng ô nhiễm không khí rất nguy hiểm.

    --- còn tiếp ---
    thay đổi nội dung bởi: sarujun, 29-06-2014 lúc 12:19 AM

  10. #6
    Cua Cua... bò bò...
    sarujun's Avatar


    Thành Viên Thứ: 74964
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: Châu Á
    Tổng số bài viết: 354
    Thanks
    1,183
    Thanked 498 Times in 201 Posts

    ... tiếp theo

    Tôi tới cửa hàng Mujirushin Ryohin trong bộ áo thể thao và quần cộc, giống như buổi sáng mùa hè năm đó khi tôi gặp Olichan. Lần này tôi lại làm bẩn sàn nhà bằng đôi giày đầy cát của mình. Bên trong mát mẻ khiến mồ hôi nhanh chóng chuyển thành những giọt nước lạnh toát chảy xuống cổ. Nội thất và cách bài trí các mặt hàng hầu như không thay đổi, đi sâu vào trong là quán cà phê MUJI, vẫn như trước.

    "Nhìn qua tấm kính chắn, tớ đã thấy Olichan ngồi trong quán này."

    Gọi là quán cà phê nhưng không cách biệt lắm mà chỉ được ngăn cách bằng những tấm kính trong suốt nên không cần gọi đồ uống cũng có thể dễ dàng đi vào trong. Tôi chạm vào cái ghế để cạnh chiếc bàn đặt trước tấm kính.

    "Tớ nghĩ là cô ấy đã ngồi cái ghế này. Nhưng không dám chắc lắm, cũng có thể không phải. Nhưng chắc chắn một điều là đúng cái bàn này đấy."

    "Vậy rất có thể là cái ghế này phải không?"

    Ninagawa ngắm cái ghế còn lại.

    "Ừ. Nhưng có lẽ đó là ghế của người đi cùng cô ấy."

    "Ơ, có người đi cùng cô ấy à?"

    "Ừ. Một người đàn ông ngoại quốc. Họ cho nhau ăn bỏng ngô vẻ tình cảm lắm. Có thể đó là người yêu của cô ấy."

    Ánh sáng vụt tắt trong mắt Ninagawa.

    "Người yêu à? Quả là một từ chua chát đối với fan hâm mộ như tớ. Nhưng không sao, tớ chấp nhận. Tớ theo trường phái Olichan có người yêu cũng được. Cô ấy đã 27 rồi còn gì. Xem trên mạng cũng có người không thích đâu nhưng cái đó phải thông cảm..."

    Ninagawa vừa lấy hai tay vén lọn tóc mái che mắt vừa thì thầm. Rồi cậu ta thong thả mở cặp, lấy máy ảnh, bắt đầu chụp bàn và ghế. Nhân viên đứng ở quầy thu ngân thấy ánh chớp lóe lên, liền nhìn chúng tôi vẻ hoài nghi. Không hiểu một kẻ lấy bỏng ngô ăn thử làm bữa sáng như tôi và một kẻ đang chụp lia lịa bàn ghế quán cà phê như Ninagawa, thì ai kỳ quặc và gây phiền toái hơn nữa. Vốn là kẻ hiếu thắng nhưng tôi lại không hề muốn thắng trong cuộc thi này. Ninagawa di chuyển liên tục, chụp chiếc bàn từ các góc độ khác nhau. Sợ rằng cứ đứng yên bên cạnh mà chẳng nói năng gì thì cũng bị cho là kỳ cục giống cậu ta nên tôi tiếp tục nói chuyện.

    "Olichan mới 27 thôi á? Hồi tớ gặp, trông cô ấy đã như 27 rồi. Chắc tại là người nước ngoài nên chóng già."

    Ninagawa cười khì trước câu nói của tôi.

    "Gì vậy?"

    "Kỹ năng đặc biệt của Olichan là khiến người ta lầm tưởng về tuổi thực của cô ấy." Cậu ta nói đầy vẻ tự hào, tôi không hiểu sao mình lại như kẻ thua cuộc.

    "Tớ chẳng hiểu cậu nói thế nghĩa là gì..."

    "Nghĩa là tuổi già không đụng được đến cô ấy!"

    Ra thế. Vậy cứ làm gì tùy thích. Tôi rời khỏi quán cà phê ra ngoài đứng đợi. Tôi bật cười khi nhìn thấy qua ô cửa sổ, Ninagawa bị nhân viên phục vụ lại gần nhắc nhở.

    Quầy bán bỏng ngô bị thu hẹp hơn trước. Bỏng ngô được cho ăn thử cũng giảm xuống chỉ còn hai loại. Trong ánh sáng ban ngày, cái đĩa nhỏ đựng đầy bỏng ngô trông thật ngon lành, nhưng tôi không hề muốn ăn.

    "Cậu nói chuyện gì với hai người đó ở đây vậy?"

    "Thì cô ấy nói hôm đó tới thành phố này để chụp ảnh..."

    Ninagawa ghi lại tất cả những lời tôi nói giống như học sinh tiểu học đi tham quan thực tế.

    "Sau đó cô ấy nhìn chân tớ và nói chắc tớ chạy nhanh lắm."

    "À, thế nên cậu mới sinh hoạt ở câu lạc bộ điền kinh."

    Suy đoán sai lầm của cậu ta làm tôi bối rối.

    "Không phải! Chẳng liên quan gì cả! Tớ đâu có như cậu!"

    Đầu cần phải nghiêm túc trong câu chuyện chỉ thoáng qua rồi sẽ quên ngay này, nhưng vẻ mặt cụt hứng của Olichan lại xuất hiện trong đầu khiến tôi không thể không phủ nhận.

    "Tớ chạy vì tự tớ muốn thế!"

    Chụp xong ảnh ở quầy bỏng ngô, cuối cùng tua du lịch Mujirushin Ryohin cũng kết thúc. Vừa mới bước qua cánh cửa tự động ra ngoài, tuy trời có đỡ oi bức hơn trước nhưng vẫn còn nóng, người lập tức đã túa mồ hôi. Tôi cùng Ninagawa đi bộ trong bóng râm của tòa nhà. Chiếc quần chạy thật nổi bật trên con phố lớn trước ga, tôi nhận thấy ánh mắt của những người đi ngược chiều đang nhìn mình. Quần áo đồng phục tôi vẫn cất trong phòng tập của trường. Tôi muốn nhanh chóng thay quần áo nhưng bây giờ mà vào lấy thì sẽ chạm mặt những người vừa họp xong. Mọi người rất nghiêm khắc với những thành viên tự ý nghỉ. Tuy họ vòi vĩnh thầy giáo để được nghỉ nhưng có một quy ước ngầm là không được tự ý bỏ giờ.

    “Tớ muốn nghỉ ở nhà cậu một lúc, có được không?”

    Vừa nói xong, tôi chợt nhận ra rằng với Ninagawa tôi có thể “bắt chuyện thoải mái”, điều mà từ khi vào học cấp III tôi không làm được.

    “Ừ, được thôi.”

    Cậu ta đáp lại vẻ thoải mái. Chúng tôi hướng về ngôi nhà nằm giữa Mujirushin Ryohin và trường học. Không biết có phải đã lâu lắm rồi mới có những câu đối thoại đơn giản kiểu này hay không, chúng như nước thấm vào trái tim khô héo của tôi. Có lẽ sẽ thật tuyệt nếu tôi trở thành bạn của cậu con trai có cái lưng gù gù đang đi đằng trước kia. Hai tiếng bạn trai làm ngực tôi đập thình thịch dù tôi đã nghĩ điều Kinuyo nói hôm trước thật ngốc nghếch.

    Cánh cửa kéo ở chính diện tiền sảnh nhà Ninagawa vẫn đóng như lần trước nhưng hôm nay tôi nghe thấy tiếng ti vi vọng ra từ bên trong và cảm thấy có người trong đó. Hôm nay có người ở nhà. Nhưng Ninagawa không mở cửa mà nhanh chóng đi dọc hành lang nối với sân trong. Tôi cũng im lặng, sải chân bước theo sau cậu ta. Tôi biết thật vô lễ khi không chào hỏi nhưng vì hai đứa chúng tôi sắp vào ở lì trong một căn phòng cách biệt hẳn nên cất tiếng chào cũng thật ngại.

    Vừa vào phòng Ninagawa đã bật điều hòa và thay ngay đồng phục ra mặc bộ đồ ở nhà như lần trước.

    “Phòng này cứ như dành cho người sống một mình ấy. Còn có cả ti vi và tủ lạnh nữa.”

    “Cứ chạy xuống tầng một suốt cũng ngại. Nhất là mùa đông, phải đi dép qua sân tớ không chịu nổi lạnh. Nếu được, tớ muốn có cả nhà vệ sinh nữa.”

    Cậu ta vừa trả lời, vừa khoác chiếc áo sơ mi có chất vải thô như khăn xô, nhanh tay cài cúc.

    “Nhưng làm gì mà cần đến cả tủ lạnh?”

    “Ban đêm mà không có nước, tớ sẽ thấy bất an.”

    Ở nhà tôi điều đó chắn chắn sẽ không được chấp nhận. Chuyện này đâu có giống với sống tự lập? Nhưng cậu ta lại có vẻ hài lòng.

    “Tớ tự phơi cả quần áo nữa!”

    Cậu ta mở cửa sổ, cả một đống quần áo đang bay phất phơ trong gió hiện ra, nhiều đến mức ngăn hết cả ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng. Chiếc áo phông khô cứng biến dạng có lẽ vì bị phơi quá lâu, bộ đồ ngủ màu quả ớt, chiếc quần bò rộng treo lơ lửng, mấy chiếc khăn tắm trắng xếp chồng lên nhau đang đung đưa. Hóa ra tấm rèm quần áo ngoài cửa sổ này là nguyên nhân khiến căn phòng tối om.

    “Cây làm từ quần áo ướt đấy.”

    Đống quần áo mọc nặng trĩu trên dây phơi được giới thiệu một cách hình ảnh như vậy.

    “Mấy cái này, khi nào muốn mặc tớ sẽ rút luôn từ đây xuống nên chẳng cần gấp làm gì. Hợp lý chưa?”

    Giật mạnh chiếc khăn tắm gập trên dây, cậu ta nhìn tôi dò hỏi. Nhưng tôi không biết phản ứng lại thế nào, chỉ nhìn chằm chằm vào dây phơi. Những tia nắng chiều màu vàng chiếu xuyên qua bức tường quần áo, len lỏi vào căn phòng.

    “Đã xế chiều rồi. Thế mà tớ không biết…”

    Căn phòng này giống như một cái vỏ bọc khiến người ta quên đi thời gian vậy. Có lẽ, nếu cứ ở đây mãi, tôi cũng sẽ như chủ nhân của nó, mặc cho thời gian trôi đi mà không nhận ra tóc mái mình đã mọc quá dài.

    --- còn tiếp ---
    thay đổi nội dung bởi: sarujun, 29-06-2014 lúc 12:59 PM

  11. The Following 2 Users Say Thank You to sarujun For This Useful Post:

    bee93 (27-10-2014), HH (29-06-2014)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 29-05-2012, 11:12 AM
  2. Trả lời: 4
    Bài mới gởi: 26-12-2011, 06:23 PM

Bookmarks

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •