>
Trang 6/7 đầuđầu ... 2 3 4 5 6 7 cuốicuối
kết quả từ 51 tới 60 trên 65

Ðề tài: Phim điện ảnh Nhật - Review của JPNers!

  1. #51
    ♪♫ Jimmy Page ♫♪
    Shadow of Death's Avatar


    Thành Viên Thứ: 133791
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 1,299
    Thanks
    2,179
    Thanked 2,866 Times in 892 Posts
    Trích Nguyên văn bởi HH View Post
    "The word classic means something that is a perfect example of a particular style, something of lasting worth or with a timeless quality."

    Với mình thì phim "kinh điển" là phim vượt qua cái "giải thưởng" to lớn nhất tên là "thời gian", và nghe chữ "kinh điển" thì thường nghĩ đến những cái gọi là "chuẩn mực" để đem ra cho con em học hỏi. Vì thế mình xem phim "kinh điển" (với Nhật thì đa số là phim của các đại gia những năm 50) để xem vì sao người ta lại vẫn thích nó cho tới ngày hôm nay, nghĩa là "xem để biết vì sao ầm ĩ". Còn thích hay không lại là chuyện hoàn toàn khác. Citizen Kane được bầu là #1 mọi thời đại trên theyshootpictures.com (và còn nhiều tạp chí điện ảnh khác nữa), cố gắng lắm xem được nửa tiếng rồi tắt, lý do: nói quá nhiều & có vẻ "nguy hiểm".
    Em thì chỉ thích cái thước đo IMDb, ít ra thì nó cũng hoàn toàn là do ng` xem chấm hay thì chấm cao, dở thì chấm thấp, chấm 1 cách vô tư (tất nhiên cũng có những kẻ vote 1 cách vô ý thức) tất nhiên rating nó vẫn có nhiều chỗ bất cập, nhiều cái rating rất cao nhưng xem lần 1 thấy chả đọng lại gì, 1 vài lần sau còn thấy chuối cả nải ý chứ
    Chữ ký của Shadow of Death

  2. The Following User Says Thank You to Shadow of Death For This Useful Post:

    HH (02-02-2013)

  3. #52
    奇跡だ!
    HH's Avatar


    Thành Viên Thứ: 39080
    Giới tính
    Không xác định
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 2,770
    Thanks
    5,233
    Thanked 14,442 Times in 1,720 Posts
    Mới xem được một phim khá thú vị là Juuryoku Pierrot (Gravity's Clowns) phim hơi hơi có mùi bí hiểm (thật ra từ đầu đã đoán lờ mờ nhưng chưa dám khẳng định ) Bởi vậy nên nửa sau cũng không sốc lắm (nói chung là ghét phim sốc hàng). Tình cảm gia đình, anh em cảm động. Thú vị khái niệm môi trường hay tự nhiên làm nên con người ta. Kase Ryo và Okada Masaki đóng đều hay. Một phim nên xem!!
    thay đổi nội dung bởi: HH, 06-06-2013 lúc 11:48 AM
    Chữ ký của HH
    DANH SÁCH PHIM CỦA JPN CÒN GIỮ TRÊN Ổ CỨNG:
    Bạn vào hai topic mục lục DramasMovies, những phim tô màu hồng là phim đã được kiểm links gần đây và links còn sống.
    Nếu HH còn giữ phim trong ổ cứng, sẽ có nói rõ ở đầu topic - nếu cần re-up những phim ghi rõ là mình còn giữ, xin liên lạc mình (nhắn tin trên JPN, blog, hoặc FB/Instagram) để mình up lại.
    Blog | Facebook | Instagram



  4. The Following User Says Thank You to HH For This Useful Post:

    iuchangmin (24-11-2013)

  5. #53
    Samurai


    Thành Viên Thứ: 16176
    Giới tính
    Tổng số bài viết: 580
    Thanks
    451
    Thanked 777 Times in 205 Posts
    Hôm nay, sau khi xem xong Laputa, google về bác Joe Hisaishi vì rất rất thích âm nhạc trong Laputa. Ngồi một hồi với mớ thông tin của Ghibli thì muốn xem lại Mộ đom đóm, live action năm 2005. Tìm hoài không ra cái đĩa nên phải log in vào JPN đề down lại. Đáng ra là cũng im lặng log in rồi lẳng lặng log out thôi, nhưng ngó nghiêng một hồi thì thấy topic này. (Mở bài thiệt chẳng liên quan mấy tới thân bài )

    Mấy năm gần đây mình hoàn toàn bão hoà với phim Nhật nói chung, từ drama đến movie. Không nhớ nổi lần cuối cùng mình xem trọn vẹn một phim Nhật là khi nào nữa (cũng nói hơi quá chút xíu đó, mấy tuần trước có canh Double tone trên D-A như nắng hạn mong mưa sa). Vì lâu lắm lắm rồi, nên mình cũng không nhớ rõ, chỉ là từng nói khi nào có cảm xúc sẽ viết nữa. Hnay cũng coi như là tự dưng muốn viết, nên viết thôi.

    1. Rurouni Kenshin - Cũng khá là chần chừ xem hay không khi down về. Lý do thì vô cùng trời ơi, đó là mình chỉ thích Tomoe, thành ra khi đọc không có Tomoe, mình đã xác định không quan tâm lắm. Có điều bị hấp dẫn bởi theme song do OOK hát, và cả màu phim. Sau khi xem xong hơi tiếc khi không viết liền, giờ không nhớ nhiều lắm, chỉ là Yuu đóng vai Megumi nhìn lạ lạ, khác với kiểu sống trên mây vẫn ấn tượng mình từ đó tới giờ.

    Kenshin là một trong những truyện tranh yêu thích của mình, và phim không làm mình thất vọng. Phim đủ, múa may bằng kiếm cũng ok. Đây là một trong những live action trọn vẹn nhất mình từng xem.

    2. Hanamizuki -

    Gặp nhau, thương nhau.
    ...
    Anh ở lại quê với thuyền và cá.
    Em lên phố thị thực hiện ước mơ.
    Yêu xa, bốn năm. Dài, nhưng…
    Vì gia đình, vì giấc mơ của em, ta chia tay.

    Sau đó, anh lấy vợ, một cô gái yêu anh.
    Em đi New York, gặp lại một người. Người đó cầu hôn em.

    Ta gặp lại giữa đám cưới bạn cũ. Như cuộc hội ngộ của tri kỉ.
    Rồi chia tay ở nơi hò hẹn ngày xưa, chúc nhau hạnh phúc.
    Cái ôm tưởng như là cuối cùng.

    Em về lại New York.
    Em chưa trả lời câu hỏi, “Mình kết hôn nhé!” nhưng em đã nói với mọi người, “Có lẽ em sẽ kết hôn.”
    Nhưng người mãi mãi chẳng về.
    Em nói, “Được gặp anh là điều hạnh phúc của cuộc đời em. Cám ơn anh, Junichi!”
    Chưa bao giờ tự hỏi bản thân có yêu người đó?

    Bơ vơ giữa dòng người xa lạ. Những gì em mong ngày xưa đã được thực hiện.
    Khi đến ngọn hải đăng ở đất nước xa lạ, nơi mẹ nói là em sinh ra ở đó.
    Con thuyền ngày xưa anh tặng.
    Là định mệnh của nhau?

    Sau đó, em về nhà, về với mẹ, với cây thủy mộc tuổi thơ.
    Và anh, sau tất cả sóng gió, cũng về, với em!
    ...

    Bộ phim này khiến mình nhớ đến cô gái đến từ hqua, bài hát của Trần Lê Quỳnh.
    Nói chung là, mình không hẳn là mong đợi phim, nên cũng không thấy thất vọng mấy. Phim nhẹ nhàng, dễ xem, không buồn ngủ lắm, có cảnh quay khá đẹp, diễn viên xinh, nội dung dễ hiểu. Vì thế nên, nó cũng không đọng lại mấy (trừ bài hát nhạc nền).

    Điều duy nhất mình không thích là cách của Junichi và vợ của Kohei xuất hiện và biến mất. Nhất là cô vợ của Kohei. Thương cô ấy. Như một người thay thế.
    Có lẽ vậy mà mình mất gần hết cảm tình với Kohei.
    Vẫn không hiểu về tình yêu của Kohei và Sae.
    Thực sự không thấy được tình yêu sâu nặng của họ.

    À, thật ra có đoạn Sae và Kohei ở trong phòng Sae khi lần đầu tiền Kohei đến Tokyo thăm Sane ý, mình tự dưng thích đoạn đó. "Nhớ em, nhớ đến điên lên đc..."
    Đoạn trên mình viết ở DAN, năm 2010. Xem phim này trên máy bay chiều nào đó, hoặc là từ San Fran đến Narita, hoặc là từ Narita tới San Fran, trước khi release DVD hay sao đó, mình quên rồi. Mình nghĩ là bây giờ mà cho mình coi Hanamizuki hay phim đại loại vậy chắc sẽ bỏ từ giây phút thứ 5.

    À mà bài hát Hanamizuki viết về tình cảm mẹ con, thành ra lúc dịch ra anh-em thấy không còn ý nghĩa mấy.

    3. Seaside motel - Tại nhắc tới Hanamizuki có Toma, nên mình viết về phim này luôn. Có lẽ ít người biết về Seaside motel (mấy bạn bên Curry4Toma với Xương Chó có làm vietsub trên LJ), nhưng trong mớ phim của Toma, mình ưng nhất phim này. Nói về một nhà nghỉ tên Bãi Biển nhưng ở trên núi, có 4 phòng, lừa đảo niềm tin, lừa tình, lừa tiền, lừa cả tình lẫn tiền. Phim không hẳn là lạ, nhưng lạ, và mình thấy nó có ý nghĩa. Phim còn có bạn nữ tên gì đó đóng vai em gái của Aya trong 1LOT, bạn đó cũng đóng Honey and clover chung với Toma và là nữ chính trong How to become myself đó, mà mình không bao giờ nhớ được tên bạn đó.

    4. Bokura ga ita - Lỡ nói rồi thôi nói luôn phim này, cũng có Toma.

    Không hiểu sao mình có đủ kiên nhẫn để xem hết phim. Lý do thực sự khiến mình có hứng thú với phim rất ngớ ngẩn, vì theme song của Mr Children, 新曲 祈り~涙の軌道 歌詞 (Điều ước ~ con đường nước mắt), vì Toma và Yuriko có vẻ nhiều chemistry hơn Toma và Gakky.

    Chuyện tình cảm học trò, nói chung là không phải chủ đề yêu thích. chỉ là Toma và Yuriko dễ thương, bao nhiêu tuổi rồi mà đóng 17t ngọt xớt. Cảm thấy phim đủ, trai gái nhập vai, mặt mũi dễ nhìn, cốt chuyện không thiếu muối và đúng kiểu phim Nhật, màu đẹp, góc quay đẹp, nhạc phim hay.

    Mình vẫn chưa xem phần 2, vì không có tgian, cũng chưa có hứng thú mấy.

    “We once loved when we were 15. Even though that time seemed to be so faraway now, we used to exist in that time. Then, we were there. We spent our time together. Do you still remember?”

    Tụi mình yêu khi mới 15. Dù bây giờ, dường như đã xa ơi là xa, nhưng đã từng cùng sống trong khoảng thời gian đó mà. Mình đã từng bên nhau. Cùng chia sẻ. Cậu vẫn còn nhớ chứ?
    5. Khu vườn trên không - Có nhiều phim sau vài năm xem lại, mình đã không còn cảm giác với nó nữa, nhưng cũng có một ít phim, dù có xem bao nhiêu lần, mỗi lần cách nhau mấy năm, nhiều chuyện xảy ra, cách nhìn cũng khác, nhưng vẫn cảm phim như lần đầu mình xem. Khu vườn trên không là một trong số những phim hiếm hoi đó. Phim này có lẽ là khó xem, cũng trần trụi, kiểu như kính vạn hoa, xoay một cái sẽ ra một hình thù khác. Chỉ khác là không sực rỡ mà nhuốm màu cuộc đời thôi. Đoạn kết phim, đến giờ mình vẫn giữ cái nhìn khá là bi quan về nó. Màu trắng là tinh khiết hay tang thương? Mình không đủ lạc quan để nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn.

    À mà xem phim này, có triệu chứng phụ là nhức đầu đó. Cứ bồng bềnh, xoay mãi thôi.

    6. Be with you - Mình thích truyện hơn phim, và thích bản drama hơn bản movie. Thật ra cơ bản ngoài 2 người lớn và nhạc phim đổi ra, thì màu phim cũng giống giống và Yuji cùng do một cậu bé đóng. Nếu thích phim kiểu gia đình, thì chắc sẽ thích phim này.

    7. Boku no Hatsukoi wo Kimi ni Sasagu - Phim này hồi trước coi thì thấy được, chớ khó khăn như bây giờ chắc mở 10 phút là del liền cả phim. Mà nhờ phim này, mình mới bắt đầu chuyện tình cảm với Hirai Ken (à, bài review trước mình có ghi không biết nhạc phim bãn movie của Sekaichuu là bài nào, tới giờ đã biết nó là Hitomi wo tojite của Ken). Cái review dưới mình trích từ comment trong topic vietsub.

    Đã xem phim, và có cảm giác vẫn thích Mao. Mình xem đc 3 phim của Mao, HYD, First kiss, và phim này. Ngoại trừ HYD, mình thích Mao trong First kiss và phim này. Nhân vật của Mao khá lôi cuốn và sâu (chẳng biết dùng từ gì để diễn tả cả. ) Cái vẻ nhí nhảnh của Mayu khác, rất khác so với Mio. Nhân vật khiến mình cảm thấy hơi nhạt khi xem là Masaki Okada. So với Halfway hình như vẫn là một cách diễn, mình cảm thấy ko có sự khác biệt.

    Cốt truyện đơn giản và quen thuộc nhưng ko làm mình cảm thấy ngán khi xem (rất khác so với một số phim về đề tài tình cảm học trò mình từng xem). Vì chưa xem manga nên với mình đây là một phim có thể xem được với nội dung và hình thức tươm tất và nhac phim khá hay. Takuma và Mayu lúc nhỏ dễ thương (mà hình như với mình mấy bé nhỏ nhỏ diễn phim bé nào cũng đang yêu cả )
    8. Kokuhaku - Phim rất là tăm tối. Là một trong số ít phim Nhật mình vừa coi mà không ngáp ngắn, ngáp dài. Xem phim, phần nhiều là vì Omatsu, và phải nói là ấn tượng rất nhiều với cách diễn của chị.

    Trong review của sei, có một câu mình rất thích, "Con nít thì đừng tự cho mình là khôn ngoan, có thể qua mặt người lớn. Biết rồi, để đó, im lặng quan sát, đó mới là khôn ngoan thật sự. Còn đứa cố thể hiện mình, suốt ngày oang oang tài năng của bản thân cũng chỉ vì nó ở thế yếu, bị thua cuộc, bị bỏ quên mà thôi!"

    Màu của phim tối và lạnh một cách đáng sợ. Nhạc thì vang lên đúng lúc, đúng cảnh, rất là rợn người. Lúc tâm trạng đang down hay depressed thì không nên đụng đến, nha!

    9. Norwegian wood - Không biết có được tính là phim Nhật không, vì với mình phim thiếu kha khá cái thần của phim Nhật, là phim nói tiếng Nhật.

    Mình không hẳn là fan của Haruki Murakami, nhưng mình thích truyện Norwegian wood. Và cũng có một điều hơi ngược ngạo là với sách của Haruki Murakami và Banana Yoshimoto, mình chỉ cảm được khi đọc bản tiếng Anh. Vài lần cố gắng cầm bản tiếng Việt đọc, được vài giây lại bỏ xuống. Không hiểu vì sao.

    Mình không có ấn tượng nhiều, từ cảnh quay, nhạc phim, lời thoại của phim. À, mình xem phim này ngoài rạp ở VN, nói chung là sub ẩu và chán hơn fansub nói chung. Và mình không có ý định xem lại.

    10. Yomigaeri - Một trong số ít movie của SMAP mà mình xem. Đề tài lạ, rất lạ (chắc chỉ có mấy bạn Nhật mới nghĩ ra vậy). Chị Takeuchi đóng với Tsu là mình thấy đỡ nhất, còn đóng với leader và Captain mình thấy rất bực bội trong người hơm biết tại sao nên đừng hỏi vì sao.

    Mình rất thích một bài trong phim của Kou hát, Oboro.
    Chữ ký của vermouth2205
    ...

  6. The Following 3 Users Say Thank You to vermouth2205 For This Useful Post:

    FirePhoenix (13-10-2013), HH (09-09-2013), Momo-chan (02-09-2013)

  7. #54
    Hyakusho
    FirePhoenix's Avatar


    Thành Viên Thứ: 63148
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 52
    Thanks
    72
    Thanked 136 Times in 66 Posts
    Phủi phủi bụi nào, lâu lắm rồi mới vào lại cái topic thân thuộc này. Vừa xem xong là ngồi viết và đăng luôn, có gì sai sót mọi người bỏ quá cho :P.

    Kiseki - Phép màu - Những điều ước bình dị

    Những câu chuyện dung dị đời thường về gia đình, bạn bè, những mối quan hệ xung quanh. Và nhất là câu chuyện ước mơ của mấy đứa nhóc.

    Ở đó là cuộc sống, là những bộn bề, là sự chia cắt. Về những điều rất trẻ con. Tuổi thơ tuyệt vời. Một gia đình tan vỡ, và hai đứa nhóc phải chia cắt, một ở lại với ba, một với mẹ. Đó là sự tự lập từ rất nhỏ, lo những điều nhỏ nhặt cho cuộc sống của mình. Cậu nhóc mà tôi mến nhất phim, đứa em, đứa bé không những tự chăm lo cho bản thân mình, mà còn chăm sóc bố mình nữa - một tinh thần âm nhạc lãng tử, mà những người như thế thì đâu tự chăm sóc mình ổn được. Vì thế mà cậu bé phải làm công việc đó. Nhìn nó tự mua đồ ăn về, ngồi ăn bát cơm to đùng thấy mà thương. Đứa nhóc ấy còn trồng cả đậu, cà chua trong sân và chăm sóc chúng nữa, một đứa nhóc trên cả tuyệt vời. Khi được hỏi nó có ước như anh nó, gia đình có thể đoàn tụ không thì nó bảo là không vì nó không thể chịu được không khí ấy, rất trẻ con. Lúc nói chuyện với mẹ nữa, hồn nhiên. Đứa anh thì có vẻ tâm lý và muốn gia đình tái hợp, chán cái nơi mà bụi núi lửa bao trùm mỗi đợt phun trào. Lập kế hoạch một cách chi tiết. Nhưng dù sao thì vẫn là trẻ con, mong núi lửa phun trào mạnh để có thể rời đi, rất trẻ con. Đến cuối thì lại thành ông cụ non, đặt thế giới lên trên gia đình, thật sự là một tính cách thú vị.

    Những đứa nhóc còn lại với những điều ước thật giản đơn, có thể trở thành diễn viên, vẽ đẹp mà không cần tốn công nhiều nè, trở thành cầu thủ bóng chày hay cả là lấy cô giáo, cả cô y tá nữa chứ, và còn nhiều nữa những ước mơ con trẻ . Chúng có những vướng bận và lo lắng rất trẻ con.
    Tình bạn trong sáng tuyệt vời giữa những đứa nhóc, không toan tính, đơn giản, hồn nhiên. Những điều ấy làm nên cuộc hành trình đi tìm phép màu của bảy đứa nhóc. Hành trình của những đứa nhóc, của những ước mơ con trẻ, những điều bình dị. Dưới ánh nhìn của những đứa trẻ, mọi thứ thật giản đơn và đẹp đẽ. Lá cờ điều ước, được cắm lại đó, minh chứng cho nỗ lực và cố gắng để đạt được điều ước. Phép màu có đến không? Chú chó chẳng khỏe lại, nhưng có hề chi.

    Nghe những điều ước của những đứa trẻ thật sự là rất vui. Tôi đã cười rất nhiều khi xem phim này, bất giác muốn mỉm cười vì những điều ấy thôi. Tuổi thơ đấy!!! Ai cũng muốn một lần tìm lại phải không nào?

    Có những lúc quây quần với âm nhạc, pháo bông, tràn ngập tiếng cười đùa trong trẻo, không vướng bận ưu phiền. Những đứa nhóc, những người lớn không phân biệt, chỉ có âm nhạc và tiếng cười. Không gian như vậy làm người ta thật thích thú. Đó là chút lặng giữa cuộc sống vốn không dễ dàng.

    Người lớn với những bề bộn, ưu tư hơn. Cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng, họ phải chấp nhận và sống, đôi khi ta không hiểu nổi tại sao ta lại phải làm thế. Mẹ của hai đứa nhóc tìm lại được mình, vui vẻ hơn. Ông bố thì vẫn vậy, vẫn đắm chìm trong âm nhạc và công việc của mình. Những chiếc bánh không có vị xưa cũ nữa, có gì đó đã mất đi. Lòng tự trọng. Có người mẹ với quán rượu nhỏ, từ bỏ công việc diễn viên, chăm lo cho con gái của mình. Người ông và bà gặp được cháu ngoại của mình. Mặc cho những bất hòa, gia đình vẫn thật tuyệt vời là điều ta có thể thấy được sau bộ phim này.

    Những giai điệu acoustic trong phim càng làm nó trở nên trong trẻo và bình dị hơn.

    Tìm chút gì yên bình. Bạn bè, gia đình, những kết nối quan trọng nhất trong cuộc đời.



    HH mạn phép thêm link sang topic phim vào đấy nhé

    http://japanest.com/forum/showthread.php/39581

    - ss HH
    thay đổi nội dung bởi: FirePhoenix, 15-10-2013 lúc 12:27 PM
    Chữ ký của FirePhoenix
    "Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều gì đó, thế là đủ rồi." -Ruồi Trâu-

  8. The Following 4 Users Say Thank You to FirePhoenix For This Useful Post:

    HH (13-10-2013), Lee Mi Nguyen (11-11-2013), Momo-chan (13-10-2013), thao33 (13-10-2013)

  9. #55
    Hyakusho
    FirePhoenix's Avatar


    Thành Viên Thứ: 63148
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 52
    Thanks
    72
    Thanked 136 Times in 66 Posts
    Trích Nguyên văn bởi FirePhoenix View Post
    HH mạn phép thêm link sang topic phim vào đấy nhé

    http://japanest.com/forum/showthread.php/39581

    - ss HH
    Ơ nhà mình làm phim này rồi à, sao em không biết nhỉ . Làm em đi coi sub anh + nhật .
    Còn Hyoten và Zen nữa, dạo này lười viết quá .

    P/s Hẹn ngày khác, lại bị em chôm ổ cứng rồi .
    thay đổi nội dung bởi: FirePhoenix, 14-12-2013 lúc 05:35 PM
    Chữ ký của FirePhoenix
    "Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều gì đó, thế là đủ rồi." -Ruồi Trâu-

  10. The Following User Says Thank You to FirePhoenix For This Useful Post:

    HH (13-10-2013)

  11. #56
    Hyakusho
    FirePhoenix's Avatar


    Thành Viên Thứ: 63148
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 52
    Thanks
    72
    Thanked 136 Times in 66 Posts
    @ss HH cho em post 3 bài liên tiếp nha .

    Collage of our life - Những mảnh ghép cuộc đời
    Đam mê, tình yêu và hành trình của cuộc đời

    Nhận được thư sau 3 năm sau ngày hai người chia tay. Nhưng không may nó làm anh thấy mình càng ngày càng nhỏ bé trước cô. Sự mặc cảm, hổ thẹn vẫn chưa thể xóa nhòa. Những ký ức vụn vỡ. Từng khung hình, khoảnh khắc của kỷ niệm được tái hiện.

    Lần đầu tiên gặp gỡ, người ta hay gọi đó là định mệnh. Và định mệnh của anh đến trong một ngày nắng xuân rực rỡ. Quả quýt rơi, lăn lăn, câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ đây. Khoảnh khắc anh gặp cô, một người vừa rực rỡ, vừa nổi loạn. Cô nhờ anh chụp lại khoảnh khắc cô đấm tên kia, trả thù hộ cho tên sở khanh lừa dối bạn cô, rồi chạy. Anh còn chưa nhận ra chuyện gì vừa xảy ra thì đã chạy cùng cô rồi. Cô dừng lại bên vòi nước, ngậm một ngụm rồi phun ra trước ánh nắng để tạo cầu vồng. Rồi cô vụt đi nhanh như khi cô đến, chẳng cho anh kịp hỏi số điện thoại để liên lạc. Cô gái này thú vị ngay từ khi bắt đầu.
    Nắm bắt những khoảnh khắc trong từng khung hình. Nụ cười của Shizuku khi nhìn ra quang cảnh xung quanh từ trên cao sau khi lấy quả bóng bay cho đứa bé. Cô bảo cô có thể cảm nhận và lắng nghe bầu trời, tìm lại chính mình khi đung đưa ở trên đó.

    Một buổi chụp hình ngoài dự kiến, chính xác hơn là dạo chơi. Shizuku lúc nào cũng sôi nổi, dường như niềm vui luôn bên cô, chẳng có nỗi buồn. Nhưng đủ tinh tế, để cảm nhận mọi thứ xung quanh, để không lãng phí cuộc sống của mình được ban tặng.



    Và một khoảnh khắc khác, khoảnh khắc đưa hai con người này lại gần nhau. Makoto nghe rằng Shizuku đi với một giáo sư già đến Hokkaido vào kì nghỉ cuối tuần. Anh đã rất tức giận, cảm giác như có gì hụt hẫng, như bị lừa dối. Rồi bỗng nhiên Shizuku xuất hiện trước cửa nhà anh và bảo đừng để cô ấy một mình. Cô kể câu chuyện gia đình với người mẹ đơn độc và người bố không bao giờ ở bên cạnh gia đình. Và giáo sư kia chính là bố của cô chứ chẳng phải là người tình gì cả.

    "Đó là quả quýt chua nhất mà tôi từng ăn, vị như là nỗi đau của cô ấy vậy."
    Đó là lúc anh nhận ra cô cũng cô đơn lắm. Trong anh trỗi dậy mong muốn che chở, muốn cô ấy bên cạnh mình.

    "Hãy ở đây với tôi lâu hơn đi. Lâu hơn là bao lâu? Khi chúng ta ăn hết quýt."
    Ở trong góc kia là một thùng quýt .

    Những khoảnh khắc của sự tha thứ và đồng điệu.
    Một tai nạn không mong muốn xảy ra, cô làm rơi máy ảnh vào máy giặt. Tất nhiên là làm sao anh có thể bỏ qua ngay được chứ, máy ảnh như là một thứ gì đó rất quan trọng với một người nhiếp ảnh mà. Cô đã cố gắng lau và cả sấy nó, đến nổi ngủ quên ngay cạnh chiếc bàn. Thêm một quả quýt được bóc vỏ? Để làm gì nhỉ? Để có thể rời xa Makoto sớm? Hối hận vì điều mình đã làm? Anh tỉnh dậy, ngắm cô ngủ. Gương mặt thân quen hiền dịu, bình yên. Anh ghi lại khoảnh khắc đó vào chiếc máy ảnh mới. Sau đó, anh đổi chiếc máy ảnh mới vào chỗ chiếc máy hư kia. Tất nhiên là cô không nhận ra điều đó, và cô đã rất rất vui vì nó được sửa. Cô đâu biết là anh lừa cô . Anh dạy cô chụp ảnh, mấy bức đầu điều bị vỡ hình, sau đó thì tốt dần lên. Như đứa con nít với món đồ chơi mới, cô háo hức thấy rõ. Ở bên cô không thể nào không vui lây.



    Khoảnh khắc bất chợt của tình yêu.
    Cô nhận ra bị anh lừa vụ cái máy ảnh hư . Còn bảo anh là ngu ngốc, blah blah nữa chứ. Rồi thì anh bảo dừng lại, cô đặt lên môi anh một nụ hôn phớt. Bảo anh rằng anh không phải như thế đâu. Một cô gái khác biệt nhỉ. Sau cảnh hôn chắc chắn các bạn sẽ được cười vì một lý do nào đó (xem sẽ biết), phim nhật luôn bất ngờ và có tình tiết rất vui nhộn .

    Chỉ vừa tiếp xúc với máy ảnh thôi nhưng đã nắm bắt được những khung hình tuyệt đẹp. Như có duyên với nhiếp ảnh vậy. Cả vừa chạy vừa chụp hình. Những bức ảnh cô chụp chân thực đến kỳ lạ.

    Gửi ảnh dự thi, anh bị loại, cô đạt giải đặt biệt. Sự ganh tị trỗi dậy, lòng tự trọng trong anh có vẻ bị tổn thương nghiêm trọng. Anh không còn vui vẻ khi cô về nhà như trước. Cuộc hội thoại nặng nề, cô cố tìm cách để mọi chuyện trở nên đơn giản và dễ chấp nhận nhưng anh thì không. Họ bị đẩy ra xa nhau. Cô muốn chia sẻ với anh, hít thở cùng bầu không khí, nhìn những thứ cùng nhau, cười cùng nhau, bên nhau. Cô muốn ở bên anh suốt cuộc đời này. Nhưng anh lại bảo cô quá xa cách với anh, cái tôi ích kỷ, không chấp nhận khi người khác hơn mình. Có nhiều thứ bạn phải chấp nhận trong cuộc đời, bạn chấp nhận chúng dễ dàng. Và rồi đến khi chỉ cần chấp nhận một thứ cỏn con để níu giữ những điều quan trọng nhất thì lại không làm được, dẫn đến sự tan vỡ không hề mong muốn. Sau đó là gì? Điều gì đến cũng phải đến, họ chia tay. Vỏ quýt cuối cùng nằm đó, tưởng chừng như mọi sự đã an bài, và cuộc sống của hai con người sẽ hạnh phúc dù có thùng quýt đó hay không. Nhưng đâu thể biết trước được chữ *ngờ*. Cô đặt niềm tin vào anh nhưng anh lại không biết.
    Cô sẽ đợi!!!



    Trớ trêu, anh nghe tin cô bị giết tại New York. Khi để mất đi rồi người ta mới nhận ra những điều ấy quan trọng với mình như thế nào. Những hình ảnh hiện ra lần lượt, những ký ức cứ thế tuôn trào. Không thể chấp nhận, trốn chạy, cố tìm lại chút gì đã mất, nhưng tất cả đã muộn rồi.

    Khoảnh khắc nhìn lại.

    Cuộc hành trình của anh tại New York bắt đầu.

    Và ngay từ đầu đã bị chặn đường ăn cướp. May mắn là người tốt sẽ không bị thiệt thòi, anh gặp Cassius. Một cầu nối quan trọng giúp anh tìm lại được những gì thuộc về Shizuku.

    Hồi tưởng thì có ích gì cơ chứ. Có những sự việc làm anh hiểu rõ cảm giác của Shizuku. Những bức ảnh kết nối hai con người họ. Đi tìm lại hành trình của cô tại New York. Và nơi cô đã ra đi, mãi mãi.

    "Giết một người không phải lúc nào cũng thay đổi cuộc đời bạn, nhưng nếu một người nào đó giết bạn, đó là sự kết thúc."
    Shizuku đã mất tất cả như thế, và anh cũng suýt như thế.

    Khi sự đố kỵ nhỏ nhen dâng trào, con người mất đi ý chí. Việc Aya đã làm với Shizuku. Ừ, như Makoto nói, Aya giết Shizuku vì cô ấy đã biến ước mơ của mình thành sự thật. Chết vì đã thực hiện được giấc mơ của mình, thật sự là không thể hiểu nổi. Tàn nhẫn, sự điên loạn khi không thể có thứ mình muốn trong khi người khác lại đạt được. Nó đã cướp đi một con người, chôn vùi một giấc mơ đẹp đẽ nhường nào. Cuộc đời của cô có bất hạnh? Không đâu, cô đã sống vì đam mê, sống hết mình rồi. Những bức ảnh của cô nói lên điều đó. Cô đã cảm nhận cuộc sống và hòa vào nó như cô mong muốn. Đó đã là điều tuyệt vời rồi, phải không?

    Khoảnh khắc đó, chính Shizuku đã cứu anh. Cô vẫn là người quan tâm tới anh nhất, dù đã rời xa.




    Anh đặt bức ảnh và máy ảnh lên chiếc bàn trong căn hộ Shizuku từng sống. Quả quýt lại được nhặt lên, như khoảnh khắc đầu tiên ấy. Quả quýt được chia đôi. Họ gặp lại nhau. Anh đã để cô đợi quá lâu rồi. Nó có thật không, nụ hôn ấy?



    Mọi thứ đã qua rồi...
    Một khởi đầu mới...

    Có được hạnh phúc đã khó, nhưng giữ được nó càng khó hơn. Đừng bao giờ làm gì để sau này mãi hối tiếc.

    "Cho dù con đường có quanh co đi chăng nữa thì ta vẫn có thể tìm được gì đó ở cuối con đường, cứ bước đi thôi."
    thay đổi nội dung bởi: FirePhoenix, 29-10-2013 lúc 12:27 AM
    Chữ ký của FirePhoenix
    "Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều gì đó, thế là đủ rồi." -Ruồi Trâu-

  12. The Following 4 Users Say Thank You to FirePhoenix For This Useful Post:

    HH (23-10-2013), jamusno1 (17-11-2013), Lee Mi Nguyen (11-11-2013), thao33 (09-07-2015)

  13. #57
    Hyakusho
    FirePhoenix's Avatar


    Thành Viên Thứ: 63148
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 52
    Thanks
    72
    Thanked 136 Times in 66 Posts
    Review ngắn. Đã đọc cái truyện này bao nhiêu lần rồi, phim cũng không khác gì, nhưng nhìn background và có gì đó chuyển động vẫn hay hơn, hì.

    Hotarurubi no mori e

    Ừ đó là một chuyện tình, một chuyện tình nhẹ nhàng nhất mà tôi từng đọc và xem. Nó cũng buồn, buồn lắm, dù cho đã xem truyện bao nhiêu lần rồi, và giờ là xem phim, đến lúc Gin tan biến đi, tôi đều thấy sống mũi cay cay, chỉ là tôi không khóc được mà thôi.

    Sự tình cờ, hay định mệnh, đưa Hotaru đến với Gin mùa hè năm ấy. Điều gì có thể giữ Hotaru bên Gin?
    Tựa làn nước trong xanh kia, tựa như những làn gió, như cánh đồng luôn xanh ngát nơi những mùa hè họ cùng trải qua. Họ bên nhau mùa hè này qua mùa hè khác. Trong lúc chờ đợi, họ nhớ về nhau. Cô bé Hotaru hồn nhiên ngày nào dần lớn lên, Gin vẫn thế. Cô nhận ra tình cảm của mình dành cho Gin. Tình yêu đến nhẹ nhàng sau những mùa hè ngập tràn ánh nắng ấy. Nhưng, một cái nắm tay cũng là điều không thể với họ. Cô sợ mất anh, sợ lắm. Trong sáng và chân thành, tình cảm của họ là vậy đấy, cho dù chạm vào nhau họ cũng không thể. Không một cái nắm tay, không một cái ôm. Họ vẫn đi bên nhau.
    Nhưng...
    Không có điều gì là mãi mãi...
    Sự chia xa đến vội vàng, cuối cùng thì Hotaru có thể ôm Gin, ôm thật chặt tình yêu của mình, một lần cho mãi mãi. Gin đã luôn mong điều đó, dù anh biết chuyện gì sẽ xảy ra, anh vẫn luôn mong thế.

    Những ánh đom đóm... Tình yêu của họ dù cho có mong manh, nhưng vẫn rực rỡ như ánh sáng của những chú đom đóm mùa hè vậy.

    “Em, có lẽ sẽ không thể mong chờ mùa hạ trong một thời gian dài. Ngực sẽ rất đau. Nước mắt sẽ rơi. Nhưng ấm áp trên đôi bàn tay này và những kí ức mùa hạ đã từng có sẽ còn sống mãi trong trái tim em.” - Hotaru -

    Tôi đã đọc ở đâu đó câu nói này: "Người ta bảo nếu bạn thực sự yêu một người nào đó, bạn hãy khóc thay vì để cho người đó khóc.". Gin đã mong cái ôm đó sớm hơn, để Hotaru có thể rời xa anh, đi tìm những điều thật sự thuộc về mình, không mong manh như chính anh, hay đơn giản chỉ là một cái nắm tay mà anh không thể.

    thay đổi nội dung bởi: FirePhoenix, 18-11-2013 lúc 11:53 PM Lý do: thay clip :P
    Chữ ký của FirePhoenix
    "Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều gì đó, thế là đủ rồi." -Ruồi Trâu-

  14. The Following 4 Users Say Thank You to FirePhoenix For This Useful Post:

    dark_devil_90 (12-02-2014), Fujoka_Haruhi (17-11-2013), HH (17-11-2013), jamusno1 (17-11-2013)

  15. #58
    Shokunin
    jamusno1's Avatar


    Thành Viên Thứ: 174009
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: TP Cần Thơ
    Tổng số bài viết: 26
    Thanks
    218
    Thanked 23 Times in 10 Posts
    Mem mới. Thấy thread này hay hay nên mò vô.
    Cái gu điện ảnh của mình nó đang dần bớt "hiếu động", nên h có thể nuốt nhiều phim tình tiết chậm hơn, có thể mô tả gu xem film của mình đơn giản là "không thích film kinh dị và phim oscar" *vì phim oscar nó siêu chậm và quá hàn lâm *.
    Mình xem điện ảnh Nhật ko nhiều, theo trí nhớ thì đã xem được mới chỉ có 3 film thì phải (nếu không nói đến anime), muh 2 film là tình cảm ướt át rồi .
    Theo mình thấy, film điện ảnh của Nhật có một style rất lạ, nội dung khó đoán, film tình cảm nhẹ nhàng, không bị lụy, nhiều tư tưởng rất hay (cũng như manga), truyền đạt đến người xem rất tốt (3 film mình xem đều khiến mình mém khóc ). Và điểm chung hầu như là film nào cũng bị IMDB quánh thấp nhũng.

    1. I Give My First Love To You - Tình đầu dành hết cho em: Đây là một trong những film tình cảm mình thích nhất. Nội dung khá là hay khi nói về khát khao tình yêu của một người biết trước tuổi thọ của mình. Mình ko nhớ diễn viên nam tên gì, chỉ nhớ Inoue Mao. Diễn viên diễn tốt, chị Mao thì nhỉnh hơn anh kia. Film truyền cảm, nội dung biết trước nhưng vẫn làm nổi lên những hi vọng trong lòng người xem. Cảnh quay theo mình là đẹp, diến viên đẹp luôn. Kết thúc buồn. =__=

    2. Hanamizuki - Hoa thủy mộc: Lí do xem film này là vì bị lôi cuốn bởi Yui Aragaki. 3jog3 Film tình cảm. Tình tiết nhẹ nhàng, đoạn đầu khá nhạt nhưng về sau thì cuốn hút, diễn xuất có vẻ bình thường. Nhưng có những chi tiết hình tượng hay, như con tàu có chữ "cảm ơn". Góc quay khá là ko đẹp. Nội dung ko mới, kết thúc vui. Và theme song rất hay, bài hát cùng tên do cô ca sĩ gì đó thể hiện, nhưng mình thích bản của Aragaki hát hơn, vì giọng yếu yếu nghe nó buồn hơn.

    3. The Wings Of The Kirin - Đôi cánh kì lân: Phim này trông Yui Aragaki dễ thương dễ sợ lun. Có 2 nam chính là Hiroshi Abe và anh nào đó mình ko nhớ tên, diễn tốt, nhất là Abe nhìn chuẩn men. Đây là film Nhật duy nhất (tính cả film truyền hình) muh mình thấy các diễn viên nam đẹp, và ko bệnh. Nội dung trinh thám nhưng các sự việc liên kết hơi chán. Nhưng có những chi tiết về tình cha con rất cảm động. Góc quay khá đẹp. Diễn viên cũng đẹp.

    Nếu chấm điểm thì mình sẽ quánh cả 3 film trên là 8/10.
    thay đổi nội dung bởi: jamusno1, 17-11-2013 lúc 02:26 AM

  16. The Following 3 Users Say Thank You to jamusno1 For This Useful Post:

    FirePhoenix (14-12-2013), HH (17-11-2013), Momo-chan (10-07-2019)

  17. #59
    Chụt chụt ~^o^~
    Momo-chan's Avatar


    Thành Viên Thứ: 35612
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: TP Đà Nẵng
    Tổng số bài viết: 2,956
    Thanks
    4,168
    Thanked 7,811 Times in 2,299 Posts
    Mình thích phim đó là được bạn ạ, đừng quan tâm trang nào hay ai cho điểm nó thấp.
    Chữ ký của Momo-chan
    青春っていうのは
    一本道じゃないんだ。
    二つに分かれたり
    脇道も近道も 行き止まりもある。
    でも どの道を行っても
    それが君の青春なんだ。

    Thanh xuân ấy
    Không phải chỉ là một con đường thẳng.
    Sẽ có lúc chia ra hai ngả
    Rồi cũng có cả đường nhánh, đường tắt hay cả ngõ cụt.
    Nhưng dù bạn có đi con đường nào
    Thì đó cũng chính là thanh xuân của bạn

  18. The Following 2 Users Say Thank You to Momo-chan For This Useful Post:

    HH (17-11-2013), jamusno1 (17-11-2013)

  19. #60
    Hyakusho
    FirePhoenix's Avatar


    Thành Viên Thứ: 63148
    Giới tính
    Nam
    Đến Từ: TP Hồ Chí Minh
    Tổng số bài viết: 52
    Thanks
    72
    Thanked 136 Times in 66 Posts
    Cái topic này hơn hai năm chẳng ai update nhỉ.


    SPOILER WARNING

    Wasurenai to Chikatta Boku Ga Ita
    [Forget Me Not] 2015

    Bạn hãy thử tượng tượng xem một ngày, bạn thức dậy, và mọi người xung quanh bạn không có một chút ý niệm nào bạn là ai, họ đã quên bạn, quên hẳn, không một mảnh ký ức nào có in hình bạn trong dòng chảy ký ức nơi họ. Bạn bè, người thân, những người bạn yêu thương nhất, tất cả họ, đều đã quên rằng bạn có tồn tại trên cuộc đời này. Bạn sẽ cảm thấy thế nào? Có tuyệt vọng không? Nỗi đau ấy ai tường tỏ.

    Chắc chắn bao lần cô ấy đã tự hỏi câu: Sao lại là mình?.

    Cô đã cố, cậu cũng đã cố. Nhưng số phận trêu ngươi hai người. Lời hứa về ngày sinh nhật đã chẳng thể nào lưu lại trong bộ nhớ của cậu. Cả cái ôm, cả nụ hôn ấy.Rồi đến mọi người lấy làm khó hiểu với sự xuất hiện của cô, cậu ấy, chị cậu ấy, những người ở trung tâm. Lạc lõng và cô độc giữa những-người-từng-quen, những-người-từng-thân-thương, nỗi đau nào hơn thế.

    Có chăng có thể nào buồn hơn. Là niềm hi vọng, niềm tin, bị dập tắt, mà không cách nào châm lại được.

    Cô không muốn đau khổ thêm nữa, ko muốn người mình yêu cố gắng một cách vô ích thêm nữa. Cô tự tháo bỏ những chi tiết về chính mình.

    Mối liên kết cuối cùng với cô ấy, miếng urgo, khi nó được gỡ khỏi tay cậu, mình biết, mọi sự đã kết thúc.
    Cái chạm mặt ấy cậu đâu biết là chỉ vừa mới sau khi cậu quên cô, sau khi trao món quà - đã rạng rỡ trên cổ cô với niềm vui, và quên. Ừ, cuối cùng mình đã nhận ra ánh mắt ấy, sao lại buồn như thế.

    Đã muộn, mọi thứ đã quá muộn rồi, chạy, nhưng biết tìm đâu.
    Chữ ký của FirePhoenix
    "Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều gì đó, thế là đủ rồi." -Ruồi Trâu-

  20. The Following 3 Users Say Thank You to FirePhoenix For This Useful Post:

    17202688 (13-04-2016), hungicp (20-04-2016), Onion Club (16-04-2016)

Trang 6/7 đầuđầu ... 2 3 4 5 6 7 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. [JPN Review] Điểm lại phim truyền hình mùa thu 2009 - Phần 1 + 2!!! --> Hết!!!!
    By mattroilanh_tt in forum Trao đổi - Bình luận - Hỏi đáp
    Trả lời: 16
    Bài mới gởi: 24-02-2010, 11:09 AM
  2. [JPN Review] Giới thiệu phim truyền hình mùa đông 2010
    By mattroilanh_tt in forum Phim ảnh Nhật Bản
    Trả lời: 10
    Bài mới gởi: 15-01-2010, 08:43 AM

Bookmarks

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •