Gặp nhau, thương nhau.
...
Anh ở lại quê với thuyền và cá.
Em lên phố thị thực hiện ước mơ.
Yêu xa, bốn năm. Dài, nhưng…
Vì gia đình, vì giấc mơ của em, ta chia tay.
Sau đó, anh lấy vợ, một cô gái yêu anh.
Em đi New York, gặp lại một người. Người đó cầu hôn em.
Ta gặp lại giữa đám cưới bạn cũ. Như cuộc hội ngộ của tri kỉ.
Rồi chia tay ở nơi hò hẹn ngày xưa, chúc nhau hạnh phúc.
Cái ôm tưởng như là cuối cùng.
Em về lại New York.
Em chưa trả lời câu hỏi, “Mình kết hôn nhé!” nhưng em đã nói với mọi người, “Có lẽ em sẽ kết hôn.”
Nhưng người mãi mãi chẳng về.
Em nói, “Được gặp anh là điều hạnh phúc của cuộc đời em. Cám ơn anh, Junichi!”
Chưa bao giờ tự hỏi bản thân có yêu người đó?
Bơ vơ giữa dòng người xa lạ. Những gì em mong ngày xưa đã được thực hiện.
Khi đến ngọn hải đăng ở đất nước xa lạ, nơi mẹ nói là em sinh ra ở đó.
Con thuyền ngày xưa anh tặng.
Là định mệnh của nhau?
Sau đó, em về nhà, về với mẹ, với cây thủy mộc tuổi thơ.
Và anh, sau tất cả sóng gió, cũng về, với em!
...
Bộ phim này khiến mình nhớ đến cô gái đến từ hqua, bài hát của Trần Lê Quỳnh.
Nói chung là, mình không hẳn là mong đợi phim, nên cũng không thấy thất vọng mấy. Phim nhẹ nhàng, dễ xem, không buồn ngủ lắm, có cảnh quay khá đẹp, diễn viên xinh, nội dung dễ hiểu. Vì thế nên, nó cũng không đọng lại mấy (trừ bài hát nhạc nền).
Điều duy nhất mình không thích là cách của Junichi và vợ của Kohei xuất hiện và biến mất. Nhất là cô vợ của Kohei. Thương cô ấy. Như một người thay thế.
Có lẽ vậy mà mình mất gần hết cảm tình với Kohei.
Vẫn không hiểu về tình yêu của Kohei và Sae.
Thực sự không thấy được tình yêu sâu nặng của họ.
À, thật ra có đoạn Sae và Kohei ở trong phòng Sae khi lần đầu tiền Kohei đến Tokyo thăm Sane ý, mình tự dưng thích đoạn đó. "Nhớ em, nhớ đến điên lên đc..."
Bookmarks