Một truyện ngắn zui zui dành tặng cho cô em họ của kishi. Mọi người đọc thử mấy chap đầu rồi phát biểu cảm tưởng nhé!^^ À, tiện thể nói luôn nguồn gốc tên mấy nhân vật trong truyện này: nếu mọi người trả từ điển từ Aki thì sẽ thấy tên thật của cô em họ kishi. Còn tên của nhân vật chị thì là tên của kishi phiên âm sang tiếng Nhật thôi (tự phiên âm nên không biết có nhầm không ><)
Khi bầu trời màu xám
1.
- Bầu trời rất đẹp!- tôi nói với Aki.- Em có thấy nó đẹp không?
Con bé ngạc nhiên, mở to đôi mắt tròn xoe, ngẩng lên nhìn bầu trời.
- Ừ, thế hả! Nếu chị thấy thế thì em cũng thấy thế.
- Không!- tôi cau mày.- Tự em phải nhận thấy nó đẹp cơ.
Con bé chẳng nói gì, chỉ cười với tôi. Tôi không rõ nụ cười ấy có hàm ý gì. Có lẽ nó chỉ đơn giản là một nụ cười thôi.
Aki không phải là em ruột của tôi. Nó là em họ tôi. Nhà chúng tôi ngay sát vách nhau. Tuổi chúng tôi cũng sàn sàn như nhau. Chúng tôi cùng lớn lên trong một khu phố nhỏ. Như thế cũng có thể nói là thân nhau nhỉ? Aki rất xinh. Tạo hoá đã ban cho nó một vẻ đẹp đáng ghen tị. Nó có đôi mắt to, trong vắt. Làn da trắng hồng và chẳng bao giờ bắt nắng như tôi. Mái tóc xoăn tự nhiên và chiếc răng khểnh dường như rất hợp với nó. Việc ngắm nó đối với tôi cũng là một công việc hết sức thú vị. Tôi tự hào vì có một đứa em đáng yêu đến thế.
Nói về vẻ bề ngoài thì tôi và Aki chẳng có chút gì giống nhau, về tính cách thì cũng gần như thế. Theo cảm nhận của tôi thì nó yếu ớt hơn tôi nhiều. Mỗi lần gặp rắc rối với ai hay bị ai bắt nạt nó đều kể lại cho tôi và không quên kèm theo lời phàn nàn “Tại sao lúc đó chị không ở đấy để cho chúng nó một trận nhỉ?”. Có lẽ trong mắt nó tôi là một người bảo vệ, hoặc là một người chị có thể thắng tất cả mọi người trong khoản tranh luận. Thực tế thì tôi chẳng được đến thế. Tôi không thích cãi nhau.
Nhưng cũng thật tình cờ vì tôi và nó có rất nhiều sở thích chung (hay cũng có thể vì chúng tôi cố moi móc ra cho nó nhiều). Chúng tôi thích vẽ, thích xem phim hoạt hình, thích đọc truyện kinh dị, khoái viết lách (chúng tôi thường cùng nhau viết truyện)... Vì một lý do nào đó mà mỗi khi chúng tôi ở bên nhau đều rất vui. Hoặc cười nói sôi nổi, hoặc chỉ im lặng. Cảm giác bình yên như ngắm nhìn bầu trời xanh trong veo.
- Chị ơi, em muốn trở thành người tí hon và có một đôi cánh trắng sau lưng.- bỗng nhiên Aki lên tiếng.
- Để làm gì cơ? Bé dễ bị dẫm chết lắm!
- Còn lâu, em có cánh cơ mà.- Aki chun cái mũi xinh xinh.- Nếu được thế thì thật là thích, được bay lượn thoải mái, được tự do như gió...
Đôi khi nó cũng hơi mơ mộng xa vời. Tôi vẫn cứ giả bộ gật gù nghe lời nó nói. Với sự hiểu biết của một đứa trẻ 13 tuổi, tôi thừa hiểu rằng ước mơ đó không bao giờ có thể trở thành hiện thực. Nhưng thôi cứ để nó bay trong giấc mơ của mình nhỉ?
- Chị có vẻ chẳng tin em gì cả!- Aki nói giọng giận dỗi.
- Đâu có. Chị có phản đối gì đâu.- tôi phân bua.
- Nhưng rõ là cái thái độ ấy...thật đáng ghét!
Tôi cười. Aki đã 12 tuổi rồi mà chẳng thực tế hơn được chút nào.
- Rồi em sẽ chứng minh cho chị thấy.- Aki quả quyết.
- Bằng cách nào cơ? Em có câu thần chú mầu nhiệm nào chăng?
Aki nhìn tôi một lát rồi nắm chặt tay tôi lôi đi. Có vẻ nó hoàn toàn hiểu mình đang làm gì. Nó định dẫn tôi đi đâu thế này?
Tìm kiếm một câu thần chú kỳ diệu như trong những câu truyện cổ tích sao?
2.
Aki dẫn tôi tới nơi gác xép nhỏ... gọi là gác xép nhỏ thì cũng không đúng lắm. Nó thật ra là một cái gầm cầu thang, rộng tầm hơn 2 mét vuông. Mọi người thường để những đồ bỏ đi vào đó. Nó giống như một cái nhà kho, hay gọi là bãi rác cũng chẳng sai. Nhưng đó là thiên đường của chị em chúng tôi. Ở đó có thể đùa nghịch cả ngày mà chẳng ai để ý, và còn có thể tìm được rất nhiều những món đồ thú vị nữa.
- Chị xem, lần trước em tìm được cái này ở đây. - Aki mở cái ngăn kéo cũ kỹ, mục nát, lôi ra một cuốn sổ, giấy đã úa vàng.
- Gì thế?
- Một quyển sổ nhật ký, không biết là của ai nữa. Chẳng thấy đề tên gì cả. Em mới chỉ kịp đọc một đoạn đầu.
- Đó là bí mật riêng tư của người khác mà, đọc làm gì. Em làm thế là phạm pháp đấy! - Tôi giở giọng dọa nạt.
- Xì! - Nó bĩu môi. – Người ta biết đâu mà phạm với chả pháp. Cái chính là nó có cái này hay lắm.
Aki mở quyển sổ ra chìa cho tôi xem. Nét chữ có vẻ nắn nót, chắc đây là của một đứa con gái. Chữ cũng bị mờ khá nhiều nhưng vẫn còn đọc được.
“Ngày 11, tháng 11, năm 19..
Hôm nay thật là một ngày xấu trời. Bầu trời xám xịt và ảm đạm. Mình không thích như thế một chút nào.
Hồi sáng, mình chỉ lỡ tay đánh vỡ một cái cốc thôi mà mẹ cũng mè nheo mình cả buổi. Sao phụ nữ lại có thể nói nhiều đến thế nhỉ? Không biết có bao giờ họ cảm thấy mỏi mồm không? Mình đã nói mình xin lỗi rồi mà mẹ vẫn cứ mắng mình không ngớt. Bực mình, mình bỏ lên phòng, chẳng thèm nói chuyện với mẹ nữa. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời hơi lất phất mưa... ước gì mình có thể biến thành tí hon, có đôi cánh trắng sau lưng để được bay đi bất cứ đâu mà mình muốn, chẳng bị ràng buộc gì hết...để được tự do như một cơn gió...”
- Ồ, kỳ lạ thật! - Tôi chép chép miệng. – Con bé này cũng có ước mơ điên rồ giống em này! Đời lắm đứa “ấm”!
- Chị này! Em không chơi với chị nữa.
- Thôi, thôi, xin lỗi! - Cười trừ, tôi cố gắng làm nó hạ nhiệt. – Để đọc tiếp xem nào!
“Ngày 13, tháng 11, năm 19...
Chán thật, thời tiết dạo này thật tệ! Có lẽ nó cũng u ám như cuộc sống của mình vậy. Thật sự mình rất mệt mỏi với cuộc sống hiện tại. Sáng dậy, đi học. Trưa về, ăn cơm. Chiều lại đi học. Tối lại học... Trong lại chẳng có ai chịu hiểu mình cả, mọi người chỉ biết mắng mỏ thôi. Buồn quá! Cứ như thế này chắc mình cũng chết sớm thôi!”
- Chậc, con bé này tiêu cực quá! – Tôi nhận xét. – Cứ đà đó mà phấn đấu chắc cũng chết sớm thật!
- Chị chẳng thông cảm cho người khác gì cả. Tuổi mới lớn ai chẳng có những lúc tâm trạng tồi tệ như thế. - Aki giảng giải.
“Ngày 15, tháng 11, năm 19...
Hôm nay là một ngày thú vị. Mình đi cùng với đứa bạn thân tới cửa hiệu bán đồ cổ mới khai trương của bác nó. Cái cửa hàng đó thật là hay, có bao nhiêu đồ lạ mắt. Chắc tuổi đời của chúng còn nhiều gấp mấy lần tuổi mình. Mình đến xem gian sách. Mấy cuốn sách ở đó cũng kỳ lạ nữa, toàn những cuốn không thấy đề tên tác giả và nhà xuất bản, chắc là xuất bản lậu. Dù sao để mở hàng cho bác nó mình đã mua một quyển sách tên là ‘Muốn gì được nấy’ (cái tên thú vị đấy chứ ^^). Cuốn sách này gồm một sập giấy A4 được đóng lại, cũng không dày lắm. Bìa cứng và tên tựa sách như là được viết nguệch ngoạc bằng tay, màu đen. Lúc mình chọn cuốn sách này, bác ấy đã khen mình có mắt tinh đời (đúng, bác ấy nói quá đúng!) nhưng bác ấy cũng cảnh báo mình nên cận thận khi sử dụng nó. Mình chưa hiểu tại sao bác ấy lại nói vậy, chắc chỉ là đùa mình thôi...”
Bookmarks