7. Nửa đêm về sáng - [by Du Mai]
Có đôi khi tôi giật mình thức dậy vào lúc nửa đêm. Khi ấy tôi có thể chọn lựa, hoặc là nằm xuống và ngủ tiếp, hoặc là rời khỏi giường và đi loanh quanh trong nhà một mình cho tới sáng.
Thường thì việc chọn lựa dựa vào tình trạng của tôi lúc đó. Nếu tôi mệt, cảm thấy cơ thể rã rời trong khi đầu thì nặng trịch, tôi sẽ nằm xuống và tiếp tục ngủ, vì đó là một nhu cầu thiết yếu. Còn nếu tôi cảm thấy tỉnh táo và khát nước và đổ mồ hôi thì tôi sẽ leo xuống giường, ngồi thừ một lúc cho tỉnh hẳn rồi lần mò tìm đường xuống cầu thang trong bóng tối. Tôi sẽ uống nước trong phòng khách, ăn cái gì đó trong tủ lạnh dưới bếp và lang thang trong nhà cho đến khi nào tôi muốn ngủ lại.
Những lúc ấy tôi thường có cảm giác rất lạ, như thể mình là người duy nhất còn tồn tại trên thế giới này, vì một lý do nào đó có thể rất hoang đường. Và nếu có thể, tôi muốn mở cửa, rời khỏi nhà và đi trên những con hẻm nhỏ gấp khúc nối nhà tôi với đường lớn. Tôi muốn lang thang khắp những con phố tối om và tận hưởng cảm giác cô đơn khi bản thân chỉ còn là một cá thể đơn độc trên cõi đời này.
Nhưng tôi cũng biết, rằng những điều tôi đang cảm thấy không phải là hiện thực, rằng tôi không phải là người duy nhất còn lại. Và nếu tôi rời khỏi nhà trong lúc này tôi sẽ gặp nguy hiểm, hơn bất cứ ai. Vậy là tôi ngồi lại, một mình trong bóng tối. Hoặc đứng lên và đi vòng quanh nhà trong khi cố tránh không gây ra bất cứ tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Có thể nói, cái cảm giác chỉ còn lại một mình và loay hoay đi lên đi xuống cầu thang là một điều rất tuyệt. Nó giải phóng tôi khỏi những khuôn mặt giả trá ban ngày, lôi tôi ra khỏi những cảnh giác căng thẳng thường trực và trả tôi về với chính tôi. Một đứa trẻ xỉn màu và loang lổ những cảm xúc chân thực.
Đôi khi, tôi ngồi trên những bậc thang bằng đá lành lạnh và có ước muốn được từ đó lăn xuống đất. Lăn tròn. Bình bịch, bình bịch lăn qua mười mấy bậc. Thân mình cạ vào từng cạnh vuông góc mài mòn của từng bậc thang. Sau đó tiếp đất và gập người tận hưởng sự đau đớn bầm dập trong thinh lặng. Đã có lúc tôi định làm thế. Nhưng khi vừa áp mặt xuống nền đá, tôi lại thấy sợ. Một nỗi sợ hãi đặc quánh rỉ ra trong não, ngăn tôi thực hiện hành động được coi là rồ dại. Cuối cùng, tôi ngồi dậy và quay vòng vòng trong những suy nghĩ cá nhân về nỗi sợ hãi vừa rồi.
Những lúc như thế, tôi lại muốn ăn một thứ gì đó. Và tốt nhất nên là một mẩu chocolate đen để lạnh đến mức cứng lại. Cái vị ngòn ngọt ngăn ngẳn đắng đó khiến tôi dễ chịu.
Ngồi bệt trước tủ lạnh, tập trung nghiền nát những mẩu kẹo cưng cứng, cảm nhận chúng rã ra trong miệng, trở nên mềm dẻo và dinh dính rồi dần dần biến mất, tôi có cảm giác mình đang sống. Có lẽ, hành động phá hủy một thứ gì đó đã giúp tôi chạm vào sự tồn tại của chính mình. Rằng tôi sống. Và miếng chocolate trong miệng biến mất cho sự sống của chính tôi.
Và có khi ước muốn được lăn xuống cầu thang cũng là một biến thể của khát khao mãnh liệt ấy. Dù rằng đó là một phương thức tồi, vì tôi sẽ làm tổn hại đến bản thân. Nhưng tôi cảm thấy nhợt nhạt. Và tôi muốn biết, rằng thực sự tôi có tồn tại hay không?
Rằng, tôi có phải là một thực thể? Hay chỉ là một ảo ảnh đáng buồn?
---
Kết thúc rồi. Ban đầu, tôi đã từng nói rằng tôi muốn viết đến hết chap 13 của Chông chênh rồi mới kết thúc nó. Nhưng bây giờ thì tôi không muốn nữa. Hay nói đúng hơn là không thể. Tôi chẳng thế nào tiếp tục kéo dài nó ra theo ý nguyện. Vậy nên, tôi đành tự mình dừng lại. Cho dù làm thế thật buồn.
Bookmarks