Author: chiseen
Title: Welcome to the homo club Razz
Warning: Sa, comedy '_', cực kì phởn và cự kì đú đởn, viết giải tỏa stress và đống tưởng tượng ứ đọng trong đầu '_'
CHAP 1-> 10: BANANA TREE. CHAP 11: BANANA WOOD. Chap12 : BANANA SEA
Rate: 10+?
Summary:
Mỗi vấn đề đều có nhiều mặt, mỗi mặt lại có thể được hiểu dưới góc độ. Cũng tương tự, mỗi từ đều có nhiều nghĩa! Đen tối hay trong sáng là phụ thuộc vào cách hiểu của mỗi người.
Tóm lại ở trung học tư thục Hanami, có một cái gọi là homo club XD.
Note:
'_'. Author của cái này là một bạn rất điên. bạn viết cái này nhằm giải sầu đời và sầu vị bị một bạn nào đó gây stress '_'. bạn đảm bảo văn cái fic này sẽ vô cùng khô cứng và gãy, vì thế bạn nào cần angst cần tình cảm cần mượt mà thì chắc chắn là không thích nổi đâu '_'
( By the way, dạo này tớ chăm tởm lợm XD)
hơn nữa cái fic này sẽ ngày càng Hàn Quốc hóa lol. Tớ không thể ngăn cản bản năng biến cái fic này theo hướng giai đẹp nung ninh, giai giàu vật vã ..""
Chap 1
“ Hãy bước đi và đừng nghĩ suy
Dù cho Kou không cần anh, nhưng anh vẫn cần Kou.
Dù Kou ra đi thật xa thật xa giấc mơ của anh.
Anh thầm giữ trong con tim bóng dáng của Kou…”
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Té từ trên giường… xuống chiếu.
Té một cách ngoạn mục, đầu chạm mặt chiếu, dép văng trúng đèn trần, chân quào loạn xạ trong không khí.
Đau
Nó tỉnh hẳn rồi. Con sâu ngủ chấp nhận đi học muộn suốt 9 năm giời cuối cùng cũng đã tìm được cách thức dậy đúng giờ rồi.
Cách thức dậy thật là hoành tráng.
Thở dài, ghê quá. Gai ốc nổi lên đầy người. Ừ thì cái giọng nam cao của cái nhạc chuông điện thoại di động của nó rất nà tuyệt vời, nhưng với những lời eo éo “loãng mạn” đến đầu dương vô cực của “loãng mạng” được nhắn gửi đến nó như thế thì… nó không nổi gai ốc mới là lạ
.
Răng va vào nhau côm cốp, nó rủa thầm, cái bệnh ngủ nướng của nó đã tước của nó cái quyền lao xuống rủa xả thủ phạm của cái nhạc chuông vô đối này. Chửi rủa thế nào được? Rõ ràng đấy là một món quà “vô cùng hữu ích” cho một thằng 4 năm liền bị dọa cho lưu ban vì cái tội đi học muộn + bỏ tiết như điên ( do ngủ nướng), một thằng mà một dàn loa Sony hoạt động hết công suất với nhạc Rock của Metallica cũng chả thể làm chàng tỉnh giấc nồng. Một thằng mà ba mẹ đã thẳng thừng tuyên bố, “ Đánh thức sleeping beauty dễ hơn đánh thức con”, một thằng mà bạn bè phũ phàng từ chối việc giúp gọi nó dậy dưới mọi hình thức, và thản nhiên gải thích là do không muốn lãng phí tiền điện thoại + công sức + mồ hôi + nước mắt + tiền thuốc đau họng sau những đợt cố gắng trong vô vọng đánh thức một kẻ “ bom rơi bom cứ rơi hoài, người thì cứ ngủ, bom thì cứ rơi”.
Nói tóm lại là, thay vì lao xuống quăng thẳng món quà sinh nhật năm 15 tuổi của mình vào mặt ông anh hai, nó nên nuốt hận vào lòng mà lết xuống nhà nhe răng cám ơn ông anh quý hóa.
.
… Quả là một nhiệm vụ khó khăn T_T.
“ Kou, dậy rôi à. Quà sinh nhật của anh hiệu quả ghê ta Very Happy”
Nhìn vẻ mặt ngời ngời hi vọng của anh hai nó, Kou chỉ còn nước tiếp tục nuốt cục đắng vào lòng. Ôi bao ấm ức uất hận của nó… nay còn đâu. Giống như một quả bóng xì hơi, nỗi uất ức trong lòng nó bay mất tiêu, để lại một cảm giác vô cùng tội lỗi.
Rõ ràng nó là người bị hại, thế mà cuối cùng, day dứt là nó, tội lỗi là nó, xin lỗi thầm trong lòng cũng nó nốt.
Xiết bao là đớn đau.
Giống như một người dị ứng bơ sữa, nhìn miếng bánh ga – tô pháp bày trước mặt. Dù có muốn cắn đến mấy, cũng phải nhịn. Ăn vào là chết, là nổi mẩn, là dị ứng. Biết thế mà vẫn thèm, vẫn muốn liều thử ăn. Không được ngoạm miếng nào thì ấm ức, mà được ngoạm thì toi. Chả còn cách nào khác là ngồi oán cái kẻ bày miếng bánh ra trước mặt mình, vừa oán… vừa thấy mình tội lỗi. Nó cũng muốn rủa, muốn mắng, muốn nhiếc, muốn trách, thậm chí là chửi anh nó… nhưng mà nó không thể, nó không sao làm nổi. Thế là nó thành con hamster, lăn tròn cái bánh xe cảm xúc, hết muốn chửi rồi lại thấy tội lỗi, hết tội lỗi lại quay về muốn chửi. Cảm xúc cứ thế luân hồi, thành một cục sắt đè nặng trong lòng nó.
Xiết bao là uất ức, xiết bao là tội lỗi.
Tất cả chỉ vì ông anh cực kì thánh thiện của nó.
Sigh.
Anh nó, Ryuuji, học sinh năm ba trung học Fuuji, là hình mẫu lý tưởng của một công dân gương mẫu. Đẹp trai, học giỏi, thành tích thể thao sáng lạng, con ngoan trò giỏi, hiếu thảo nết na, thương em hết mực. Hiền như cục đất và tốt ngang sinh vật có mấy cái lông gà phấp phới sau lưng.
Sigh
Nhưng anh nó khờ, anh nó dại, anh nó ngây ngô và khờ khạo đến mức khó tin. Nhiều khi có cảm giác ổng như người trên mây trên gió, không có một tí khái niệm gì về cái gọi là “ lẽ thông thường”.
Ví dụ như 4 năm trung học phổ thông của ông, lon ton lăn vào trường tư thục với cái học bổng toàn phần cả Tokyo này có 1. Rất dịu dàng và rất nhẹ nhàng, ông nhanh chóng quất đổ gần sạch các vị đại tiểu thư bằng hình ảnh “trai bình dân – đẹp trai – tốt tính – tiền tài sáng lạng”. Gái cứ thế rắc hoa hồng theo mỗi bước chân ông. Gót ông lê đến đâu nếu không phải hoa hồng khoe sắc thắm bông thì cũng lá vàng phong sương đến đó. Và đến năm thứ ba, khi các nàng tình cảm dạt dào quá, trái tim thổn thức buộc phải cất tiếng lòng, thì ông lại làm một cú hiểu lầm siêu ngoạn mục.
Tỏ tình chỉ có hai hình thức, một là bằng mồm, hai là bằng thư.
1. “ Tớ thích Amatsuki-san”
2. “ Gửi Amatsuki-san.
Tớ đã thích cậu kể từ khi…”
Trả lời:
1. “ Tớ sẽ chuyển lời cho cậu ấy”
2. “ Ô, thư cho Kou à Very Happy. Dễ thương nhỉ, không dám đưa thẳng cho nó nên gửi nhờ tủ áo của mình à. Dễ thương thật. Cheh… chắc tại thích người kém tuổi hơn nên các bạn ấy ngượng”
…
…
Mối ngày nó được thông báo có người tỏ tình với mình 5 lần.
Mỗi ngày có 10 lá thư tình được nhét cho nó.
Mối năm, valentine socola về tay nó cả núi.
Tất cả đều từ các chị lớp 6 -> 9, trong khi nó lúc đó học lớp 5.
Các chị rất e thẹn và “nhờ anh chuyển hộ”
Cái quỷ gì thế????????
Nó đã mất 1 năm trời thuyết phục ông anh nó, rằng “ Amatsuki-san” là Ryuuji Amatsuki, không phải chỉ Kou Amatsuki.
Và lần nào cũng nhận được câu trả lời “ Ai thèm thích anh cơ chứ”
Và khi nó nhăn nhó la hét rằng, nó chỉ có 10 tuổi thôi và không thể nào được một bà 15 thích được.
Anh nó nháy mắt trả lời: “Anh mới có 12”.
Khi nó tuyệt vọng kêu là, nó là một thằng tầm thường và không được yêu thích.
Anh nó sửng sốt phản đối: “ không, em là một người rất tuyệt vời”.
Nó sụp đổ.
Nó bỏ cuộc.
Nó chả thể cười mà cũng không thể khóc.
Nó câm nín.
Nó chờ.
Chém chết cha cái màn lễ nghĩa của các đại tiểu thư, bộ cứ là quý cô thì không thể gọi thẳng tên đối tượng cho nó rảnh nợ a`?
“Ryuuji-san, em thích anh” thế là xong, nhanh, gọn nhẹ.
Bố khỉ.
Nó lết qua năm lớp 5 như thế..
Lớp 6.
Nó suýt ngất vì hạnh phúc.
Anh nó không trả lời người ta sau một năm, dĩ nhiên người ta giận.
Người ta là khoảng 300 nàng thiếu nữ, đang đau đáu chờ tình.
Người ta giận, người ta đòi anh nó trả lời.
Anh nó sợ, anh nó dắt nó đến trả lời cho họ.
Nó tưởng mình sắp xỉu cái giây phút 300 cô đứng trước mặt nó, nó xỉu vì niềm hạnh phúc ngất ngây, nó biết đời mình cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác tội lỗi đè nặng con tim suốt một năm này, nó chờ cái giây phút các cô gào lên “ không, sao em lại đi thích thằng nhóc này, em thích anh cơ!”
Nó chờ.
Và nó xỉu thật.
Nó xỉu vì mấy cô đáp rằng “ Em hiểu đây là một lời từ chối. Cám ơn anh vì đã không nói thẳng” rồi quay gót ra đi.
Chém chết cha cái màn nhạy cảm của các nàng thiếu nữ. Tâm lý cái con khỉ gì, từ chối khéo cái con ba ba, có biết được tỏ tình quái đâu mà khéo với chả lại vụng.
Nẫu mề.
Lộn tiết.
‘Em à, đào hoa cũng khổ ghê em .^^””
…..
Nó lại chờ.
Chờ đến năm anh nó lớp 9.
Nó lớp 7.
Anh nó bắt đầu bị các chị “ người lớn tỏ tình”
Cụ thể là các chị từ 16-.23 và cá biệt là 27 tuổi.
Nó chắc mẩm, phen này ông hết chối, sẽ phải chấp nhận sự thật.
Người lớn mà lị.
Và thế thật.
Các chị tặng toàn đá quý, nươc hoa, đồng hồ Rolex.
Anh nó choáng.
Anh nó hoảng
Anh nó bàng hoàng vì sự hấp dẫn của nó.
Còn nó bàng hoàng về sự ngu độn của ông anh.
NGU ĐỘN.
Và điều sẽ đến, rồi cũng phải đến.
Ngày các chị dồn anh nó vào góc tường rồi cũng đã đến.
“Amatsuki-kun~~~”
Các chị cất tiếng ngọt ngào.
Tội nghiệt, oan trái thay, các chị lại chọn ngày nó cùng anh tung tăng đi siêu thị.
Oan nghiệt.
Anh nó hoảng, anh nó toát mồ hôi.
Anh nó cầu xin.
Xin các chị đừng cho nó vào đời sớm như thế, nó mới có 12 tuổi thôi.
Nó mém xỉu.
Các chị cũng mém xỉu.
Nhưng bản lĩnh hơn các em, các chị hét lên được là không ai đi tặng đồng hồ Rolex cho trẻ em 12 tuổi.
Anh nó 14.
Anh nó bàng hoàng.
“ Tức là các chị… yêu…”
Hồn nó lên mây, nó hồi hộp chờ mong.
“yêu anh đấy” nó nhủ thầm
‘ yêu cha tôi????? Cha tôi có vợ rồi, không thể nào, các chị không có cơ hội đâu!!!”
……….
Nó vào bệnh viện.
Các chị cũng vào bệnh viện
Trời mùa hạ mà tuyết bay bay, gió Đông Bắc thổi vi vu. Nó thấy mình và các chị bay đến Bắc cực, còn anh nó thành người iceland.
Nó nắm tay chị đầu tiên tỉnh dậy.
“ Em xin chị, chị hãy gọi anh ấy là Ryuuji, làm ơn đưng gọi là Amatsuki-san nữa!!! Anh ấy không nhận ra đâu!”
Chị cười:
“ Em ạ. Em còn ngây thơ lắm
Anh em tốt lắm. Cậu ấy không muốn làm bọn chị mất mặt vì bị từ chối thẳng nên mới vòng vo thế thôi. Chẳng ai lại cố đeo đuổi một người không có tí tình cảm gì với mình, em ạ. Chị bỏ cuộc”.
Nó gào.
Anh nó khờ, anh nó ngu, anh nó đần.
Ừ, học bổng Fuji đấy, nhưng anh nó đần
Có ai hiểu không? Anh nó đần.
Nhạy với chả cảm.
Đàn bà cả nghĩ.
Phụ nữ ơi là phụ nữ!.
Nó muốn nằm lại bệnh viên.
Nó muốn vào nhà thương điên.
Trời ơi là trời.
Đất ơi là đất!!!
……….
“Kou!”
“Kou!?”
“A, quà tốt lắm, cám ơn anh ạ”.
Nó cười, cảm thấy môi mình méo méo, cơ mặt giật giật, vượt kiểm soát
Ôi quá khứ đau thương.
Và thực tại tàn nhẫn.
Nó sẽ một lần nữa chung trường với ông anh đầy thương mến.
Cái di động cuả nó chắc mới là cơn ác mộng đầu tiên.
Đời đầy đau thương.
“ Kou, anh em mình cùng đi học nhé”.
Cấp 3 ơi.
Chào mày.
Chap 2
Trời mùa thu đẹp quá.
Bầu trời trong xanh điểm chút mây hồng, quang ngan ngát mà không chói chang như mùa hạ. Thu là một cái gì đó rất riêng. U buồn đấy, mà quạnh lòng đến lạ. Những cơn gió mơn man dịu mát, những hàng cây hiu hắt hai vệ đường, và những chiếc lá vàng cứ xoay vần theo chiều gió, bâng khuâng.
Lá bay bay, lá xoay xoay, lấ phấp phới sau bóng người đi trước nó.
Kou khẽ dụi mắt, cũng đã hai năm rồi nó không phải thấy cảnh lá vàng quấn gót người như thế, đã 2 năm, nó không phải thấy hào quang lóe mắt , cảnh vật mờ đi trước sự hiện diện của một con người.
Hai năm hết rồi, giờ nó lại quay về làm thằng nhóc lớp 7, lết theo sau bóng một tay lớp 9.
Ôi… đời ơi.
Trường nó đây, nguy nga và lộng lẫy. lại tư thục. Trung học Hanami. Khuôn viên vài km vuông, cụ thể bao nhiêu nó cũng chả nhớ, đủ từ sân vận động phòng thể thao cho đến sân khấu và sàn castwalk, nó cũng chả nhớ nổi mấy cái dòng đo đỏ trong kỷ yếu của trường đã giải thích cái lý do xây ra ti tỉ ti thứ đó để làm gì, nó chỉ biết cái trường này giàu sụm và tập trung những chàng/nàng giàu sụm. Và nếu không phải vì mong ước của ba mẹ thì nó cũng chả lết gót vô chốn ông anh mình ngự trị làm gì.
Nó vốn quyết tâm tránh cái trường này, nhắm đến mấy trường công lập mà bạn bè nó xông pha tiến đánh. Nhưng phận đời xô đẩy, mấy cái trường công lập ấy thi buổi sáng, và bệnh ngủ nướng của nó thì tái phát đều đều. Cái ngày định mệnh ấy, nó đã nướng đến tận 10 h để rồi khi tỉnh dậy, thấy xung quanh mình một đống nồi niêu xoong chảo và cả gia đình đang nằm liệt sau những cố gắng vô vọng đập chảo gõ xoong mong nó tỉnh .
Nó được trường hân hạnh thông báo là nó đã bỏ thi.
Nó buộc phải quay qua tư thục, nếu không muốn lết gót đi học nghề, hoặc là được gửi về quê làm anh thực tập sinh chăn vịt. Và cái học phí của tư thục thì quả tình là rất là hoành tráng, cho nên nó không còn nước nào khác là săn học bổng như điên.
Chỉ có một trường cho học bổng 100%.
Cái trường tư thục nổi tiếng nhất vùng.
Hanami- high –school.
Ơn trời là thi học bổng là vào buổi chiều.
Tạ chúa là nó không ngu.
Nó đỗ.
Nhưng lạy quỷ.
Lại tư thục +____+.
Nó liếc ngang, thấy anh mình hào quang lấp lánh, vô cùng hào hứng.
Nó liếc dọc, thấy cả trường đau đáu nhìn anh.
Nó liếc xuống, ngẫm phận mình đúng là phận hẩm.
Nó ngước lên, đầu hàng số phận thì ta chẳng còn là ta.
Đời đã muốn thử thách ta, đã là đàn ông con trai , bỏ chạy há còn chi là hào khí?
Số mệnh đã thách thức, đấng nam nhi lại càng phải đương đầu.,
Chiến nào.
Quay qua anh, nó nở nụ cười cầu tài.
“ Anh à, anh cứ vào trước nhé. Em muốn đi xem một vòng trường một téo”
“ Ơ? Thế thì để anh dẫn em đi.”
“ Anh này, anh còn phải đọc diễn văn, rồi còn phải chiêu mộ thành viên câu lạc bộ nữa. Anh chả bảo nếu năm nay thành viên dưới 5 người, thì câu lạc bộ của anh phải đóng cửa còn gì? Mau đi đi, em tự xoay xở được. 15 tuổi đầu rồi, có phải con nít đâu mà còn cần người dẫn”.
Ryuuji chưng hửng. Đã 2 năm rồi anh không được dẫn thằng em yêu quý đi học. Định bụng dẫn nó đi giới thiệu bạn bè, mà giờ nó lại đòi tách ra đi riêng thế này, thật đau lòng anh quá. Nhưng quả tình là 10 phút nữa anh phải đọc diễn văn, và cái câu lạc bộ của anh , nó cũng đang lóp ngóp và chuẩn bị toi hẳn. Quả đúng là việc ngập đầu, không bới đâu ra thời gian mà kéo nó đi thật.
Và thế là bằng một vẻ mặt vô cũng tiu nghỉu, anh cũng đành tuyên bố:
“ ừ, anh đi trước nhé”.
Và rồi thì nỗi người một nơi…
Kou cười.
Kế hoạch thành công, anh nó thế là đã a lê té.
Nó biết, ông chỉ chờ cái ngày được dắt nó đi giới thiệu bạn bè.
Nhưng thành thật xin lỗi, cái ngày lết xác đi nhập đơn xin học, nó đã thề. Thề sẽ quyết không để một ai trong trường này biết nó là em của Mít tơ su pơ hoàn hảo.
Nó đã chán rồi, cái cảnh các nàng cứ xông đến nó mà khóc lóc, và nó trong mặc cảm tội lỗi dâng trào, lại phải móc khăn tay hoặc khăn giấy ra lau nước mắt cho các nàng, và lại phải uốn lưỡi 7 lần để lựa ra những lời nhẹ nhàng nhất để an ủi những trái tim tan vỡ.
Thằng nhóc 12, móc khăn tay lau lệ hoen mi bà cô 27.
Tiền khăn giấy mỗi tháng gót 1000 yên.
Nó khiếp lắm rồi, nước mắt đàn bà.
Ôi, lai còn.
Hai cái năm lớp 8,9 cũng không mấy là hạnh phúc.
Anh nó đã tốt nghiệp, đã ra đi, để lại một truyền thuyết lâm li về một hoàng tử vô cùng khó tiếp cận.
Và để lại một thằng em trai cù bơ cù bất.
Mỗi ngày ngập ngụa trong một rừng nữ sinh nhờ chuyển hoa, chuyển thư, chuyển chocolate, chuyển lời.
Năm lớp 8.
Nó hồ hởi nhận lời giúp tất cả.
Các chị em phụ nữ ngời ngời hạnh phúc khi nó gật đầu đồng ý.
Nó tình nguyện làm một con lừa chăm chỉ, ngày ngày thồ về hàng xe hoa, xe giấy, xe quà.
Quăng tất cả vào mặt thằng cha su pơ ngố.
Để nhận một lời “ Em anh thật quá đào hoa”
Ấn thư tình vào mặt lão ta, banh trang giấy cho thấy từng câu chữ.
“ Tình cảm người ta dành cho em, em phải trân trọng chứ? Anh không xem đâu, như thế là xúc phạm người ta.”
Này…
Này….
Này!!!!
Em bỏ cuộc.
Chấp nhận thương đau, nó lết xác quay lại trường yêu dấu. Đối diện nó là những cặp mắt hau háu mong chờ. Nuốt nước bọt khan, nó ngậm ngùi kể lể.
…
…
“ ĐỒ DỐI TRÁ”
Binh! Bốp! hự! Hự~ Huỵch huỵch! Bang~ bang!
“ Cậu là đồ abcdxyzsaksfhkafkafkasfa”
…. Thương đau.
Muôn sầu.
Đã thế lớp 9 ta từ chối từ đầu, đỡ phải mất công làm lừa lại còn bị đánh.
Binh! Bốp! hự! Hự~ Huỵch huỵch! Bang~ bang!
“ Cậu là đồ abcdxyzsaksfhkafkafkasfa”
“ Cậu có biết làm thế là làm tổn thương trái tim thiếu nữ? Chỉ là hoa , quà, một vài lá thư mà cũng không chịu chuyển hộ. Cậu!!!!!”
Này, cô có biết năm ngoái một ngày tôi phải thồ mấy kg thư, mấy yến quà, ăn mấy tá chocolate làm hỏng, vào bệnh viện vì tả mấy lần không hả? tất cả chỉ vì cái gọi là “ Trân trọng tâm hồn mong manh yếu đuối” của các cô đấy! Mong manh chi mà giờ tôi thân tàn ma dại thế này?
Cười nhạt
Đời thương đau.
“ Đồ brother-complex!!!!!!!!!!!”
…
What the f*ck?
Chấp nhận thương đau.
Làm lại từ đầu.
Lần này ta quyết tâm làm người xa lạ.
Cấp ba ơi.
Chào nhé.
Chap 3+4:
Nó ngáp dài.
Mùa thu là mùa buồn ngủ. Nó cần ngủ, nó thèm ngủ, nhưng nó biết mình không nên ngủ.Cái điện thoại chắc sẽ đảm bảo cho nó một năm thức giấc đúng giờ. Và giờ nó có cơ hội hiếm hoi để làm học sinh gương mẫu không một lần đến muộn. Không nên làm mất hình tượng trong mắt các thầy cô ngay từ buổi đầu gặp gỡ.
Mà hơn nữa, sau diễn văn dài đến hai mươi phút đồng hồ của ông hiệu trưởng bóng loáng tựa vầng dương, tóc mây đã về chầu diêm chúa, sẽ là bài diễn văn hoành tráng của anh nó. Dưới ảnh hưởng của hào quang lấp lóe và chất giọng thiên thần, mà nó vẫn thản nhiên ngủ được thì sẽ bị cho là người quái dị. Nó không muốn gây chú ý, cấp ba bình dị là mơ ước muôn đời. Vậy nên, ráng lên Kou!.
“ và sau đây sẽ là diễn văn của học sinh đứng đầu trường ta, niềm tự hào của thành phố nói chung, của Minami – highscool nói riêng, Ryuuji Amatsuki”.
Những tràng pháo tay dòn dã , những tiếng rít ong tai, những lời xì xào to nhỏ. Cheh, hero coming mà lị, lạ gì . Nó ngáp, và nó ngước lên. Cheh… sống chung 15 năm rồi mà mắt nó vẫn còn thấy chói, cheh, nếu mắt nó cần 5 s để quen với cái ánh sáng này, chắc người thường phải mất cả phút. Nó còn nhớ cái lần năm 5 tuổi, khi nó bắt đầu có ý thức rõ ràng, nó đã khóc suốt hai giờ sau cái lần đầu tiên được chiêm ngưỡng nụ cười của anh mình. Nó tưởng nó hóa mù *__*, mắt lóa đôm đốp bới ánh sáng, nó chẳng còn thấy gì ngoài một vầng chói lóa và tiếng cười hì hì. Sau hai giờ, nó quyết định, tuyên bố nụ cười của anh nó là vô cùng Kinh Dị, khiến cho ông anh khóc lóc thảm thiết và hứa sẽ hạn chế cười, cầu xin nó đừng có ghét anh.
Tàn nhẫn thật, nhưng nó sợ mù lắm. Đời còn đẹp, trời còn đẹp, nó còn muốn có mắt để mà nhìn. Mà nó tin anh nó cũng không muốn thành tội phạm. Tội cố ý làm bị thương người khác, nghe đâu cũng ngồi bóc lịch gót 5 năm.
5 tuổi? Nó quả là thiên tài.
Khẽ mỉm cười, Kou vẫy tay khích lệ, biết anh nó vừa phóng mắt nhìn về phía nó.Anh nó hơn hở, cũng vẫy tay đáp lại, lại còn phóng cho một nụ cười mỉm chi… rất tình. Nó sắp chết sao? Nó sắp bị người xung quanh giết vì ghen tức? Không, ơn chúa. Nó tính hết cả rồi, nó đã mất công lượn một vòng trường cốt chỉ để tìm ra nàng xinh nhất, và bám đuôi đấu tranh chen lấn để có thể xí chỗ sau lưng nàng. Giờ anh nó có nháy mắt. vẫy tay, thì trong mắt công chúng, cũng là hướng tới nàng, nào ai chú ý đến cái thằng ngồi sau vẫy vẫy. Ryuuji tiếp tục đọc diễn văn, nàng hoa khôi xỉu, các cô gái và chàng trai cùng thét lên đau đớn, còn Kou thì ngáp tiếp đợt hai.
Khai giảng kiểu này vui đáo để.
Hai tiếng, lễ khai giảng quả là hoành tráng, đúng hai tiếng tròn. Nó tự thán phục mình vì đã không ngủ gục. Toàn diễn văn. Khẽ lắc cái đầu mong xua được cơn buồn ngủ, nó phóng đến căng tin. Đời nó có hai thú vui rất lớn, ngủ và ăn, và nó thì đói lắm rồi.
Ơ… thật là hùng vĩ… cái căng tin khổng lồ, rộng đến gần trăm mét vuông. Sàn nhà lát đá thạch anh, tường là cẩm thạch trắng. Nuốt nước bọt khan, nó đảo mắt một vòng. Đời đã cho nó sống bên sinh vật huyền bí hơn 15 năm, nên trước sự nguy nga tráng lệ, nó giật mình thì có nhưng ngạc nhiên bàng hoàng sửng sốt sung sướng hạnh phúc thì không.
To, đẹp, nhiều đồ ăn. Hoàn hảo.
Ăn nào… ăn nào.
Căng tin đông. Cheh, dù có là thiên kim tiểu thư hay hào hoa công tử thì cũng là người phàm, đều có dạ dày, mà dạ dày thì luôn co bóp. Nó tiến đến list đồ ăn, và bắt đầu đọc.
Thực đơn:
Bánh xốp Cane: 10.000 yên. ( … [b]1300 k (..")k [b])
Pie táo: 10,000 yên.
Tart dâu tây: 10.000 yên
Sinh tố bạc hà : 5.000 yên
….
…………….
“ cái quỷ gì thế????? Bộ thức ăn từ trên trời mang xuống sao mà giá trên mây thế này???”
Nó hét lên, hoàn toàn mất tự chủ. Chúa ơi, 100% học bổng, có kèm phí tiêu vặt, nhưng nó cho có 20.000 yên. Nó những tưởng số tiền đó đủ để nó ăn tiêu thư thả, nên chủ quan và không làm cơm hộp. Vậy mà…. Chúa ơi, nhịn ăn cho đến chiều sao???
“ … Vâng, từ trên trời mang xuống thưa cậu. Chuyên trở bằng trực thăng. Bơ sữa đều là sản phẩm từ nông trại riêng ở Thụy Sĩ, trứng gà và bột mì từ Pháp, phụ liệu từ các nước Trung Á, và do các đầu bếp hàng đầu thế giới chế biến”
Cô bán hàng nhìn nó đầy ngạc nhiên, như nhìn một con thú vừa xổng chuồng. Nó ngước nhìn cô, cười trừ trong đau khổ. Những cặp mắt từ bốn phía đều hướng về phía nó. những cái nhìn ngạc nhiên pha chút tò mò. Lại gây chú ý rồi…
Không còn nước nào khác, nó đành tiếp tục vùi mặt vào thực đơn, tìm kiếm trong vô vọng một món hàng rẻ tiền. 10.000, 20.000, 30.000. 100.000 yên….. 1000 yên…
A! 1000 yên??????
Bánh ruốc!
…. Bánh ruốc 1000 yên…. Chắc lại King’s product quá….
Nhưng thôi mua nào.
Nó nở nụ cười tươi nhất có thể. Nó không có cái vẻ đẹp kinh dị của anh hai, nhưng bù lại, 15 năm gần ông khiến nó được gặp gỡ đủ kiểu người. Nó học được cả cách cười “nghệ thuật “ nhất. Nụ cười của nó là cả một sản phẩm nghệ thuật nhân tạo đúc kết từ hơn một chục năm quan sát, nghiên cứu, học hỏi, một bản sao mô phỏng” vẻ đẹp tự nhiên” của Ryuuji.
Cô bán hàng… dính chưởng. Dĩ nhiên là không đến nỗi xỉu nhưng mà cũng đủ để làm cô quên béng mất nó vừa phát ngôn một câu rất chi là “ bình dân học vụ” và để mọi người thôi nhìn nó như người rừng xuống núi.
“ Cho một bánh ruốc”.
Cô bán hàng giật mình, mắt chớp chớp liên tục. Ba năm rồi mới có một người mua bánh ruốc ở căng tin của Hanami, cô thì thào tâm sự. Nó có một dự cảm là kẻ khốn khổ phải mua cái king’s product vào 3 năm trước chính là sinh vật huyền bí nhà nó.
Cô bán hàng quay đi, lôi ra cái bánh ruốc, khẽ mỉm cười duyên dáng:
Cô giơ cái bánh lên và nó móc ví ra … 1000 yên cho một cái bánh ruốc, amen.
“ Cho một bánh ruốc”
Một giọng nói trầm ấm vang lên và nó thấy một bàn tay gõ nhịp trên mặt bàn.
Hố… lại học sinh nghèo vượt khó à, hóa ra mình không cô độc. Ngước lên nhìn cô bán hàng, nó thấy thần trí cô dường như đã chu du cùng gió, lên mây từ lúc nào không biết. Phục vụ kém quá, nó rủa thầm.
“ Xin lỗi, có thể cho tôi lấy bánh được không ạ? Xin lỗi cô, nhưng quả tình là tôi rất đói”
Nó lại cười, nụ cười “nghệ thuật”
Nụ cười của nó kéo cô về thực tại. Cô giật mình, mặt đỏ bừng bối rối, tay chân vung loạn xạ, cô lắp bắp:
“ xin… xin lỗi… tôi… tôi mất tập trung”
“ không sao.”
“ này, một bánh của tôi nữa nhé” lại cái giọng trầm ấm.
“ A… a… nhưng… nhưng… chỉ có đúng một cái thôi ạ. Các anh biết… đấy… sản… sản phẩm không được ưa chuộng… mà.”
Gì? Ớ… kể cũng hơi tội nghiệp anh chàng đến sau. Hội những người cùng khổ với nó đây mà. Nhưng nếu không mua được cái bánh này, thì cái ví của nó còn tội nghiệp hơn.
Thất lễ vậy.
“ A.. “
“ Tôi trả 10.000 yên, đưa cái bánh ấy cho tôi.”
Này cái quái gì đấy, đùa à, thích gây sự sao??? 20.000 yên cho một cái bánh ruốc 1000 yên??? Đúng là cái đồ thần kinh!!! Đùa, thế này thì nghèo cái con khỉ.
Nó ức chế, đùa, nó lại nhầm một thằng nhà giàu vung tiền với bạn đồng hội à??? Mà không, quan trọng hơn là thằng cha này đang đe dọa cái ví tiền của nó!!!
Nó quay lại xem mắt kẻ thù- kể-từ-giây-phút-này của mình trong uất ức, và đối diện nó là…
Là một cái mặt.
Ơ, khoan đã nào.
Liếc sang phải, con gái đang hét,
Liếc sang trái, quý cô đang trầm trồ.
Liếc ra sau, cô bán hàng sắp xỉu.
Nhìn thẳng, sau một mái tóc đen là một đống trái tim.
Ớ…. Cái này nó quen quen… nó hao hao đám lông gà với lá khô ban sáng à nha.
A! Nơ ron thần kinh hoạt động nào.
Kết luận: Đẹp giai!!!!!!! Cool guy!!!!
Bố khỉ, nó suýt nữa là phạm phải sai lầm không thể cứu vãn, nổi cáu với một vẻ đẹp khuynh nước khuynh nhà thế này chỉ tổ trở thành tiêu đề của đàm tiếu. Chỉ tại ông anh nó mà thôi, ông ấy đã làm nó mất khái niệm căn bản về “ đẹp”. Nó buộc phải đánh giá độ đẹp trai/xinh gái của một người bằng mức hào quang và trái tim sau lưng người ấy. Téo nữa là lỡ mồm sát phạt về sự ngu ngốc và vung tiền của thần tượng của các nàng rồi.
Rùng mình , nó nuốt nước bọt khan. Bình yên là một chuyện, ví tiền lại là một chuyện khác, giận nó có thể nuốt được, ức có thể nhịn được, quen rồi, nhưng tiền thì không thể vung được… Thôi thì nó lịch sự tử tế xin người ta vậy.
Nó cười, lần này là nụ cười “đáng thương”, ‘cầu hòa” không kém phần “nghệ thuật”:
“ Xin lỗi, nhưng anh có thể nhường tôi cái bánh này không.Tôi là người đến trước mà. Mong anh thông cảm, quả tình là tôi đang trong tình trạng tương đối là túng thiếu. Còn rất nhiều món khác mà”.
Có vẻ như bí kíp cười nó tích lũy suốt 10 năm không đạt hiệu quả rồi. Thằng-cha-tóc-đen-có-rất-nhiều-trái-tim-bay-quanh lườm nó một cái tóe lửa bằng đôi mắt xanh thăm thẳm:
“ không nói nhiều, cái bánh ấy là của tôi, nghèo thì đi chỗ khác chơi”.
….
Muốn đánh nhau thật nhỉ?
Nào thì oánh.
Nó điên rồi, nhưng mà… ôi cái quá khứ kinh hoàng, những ngón tay đang nắm thành cú đấm đành buông lơi, nó nuốt vội căm hờn vào bụng. mày đã không nghe ông thì ông cũng không thèm nghe mày.
“ Cô ơi, cho tôi cái bánh”.
Lờ đi là xong, khỏi mệt. Nó lại thản nhiên quay qua cô nhân viên bán hàng. Lòng khoan khoái lạ thường khi cảm nhận được cơn giận của con người đứng sau. Có chúa chứng giám, nó là một thằng rất là hiền lành, rất là điềm tĩnh, nó đã sống cùng ông anh trai suốt 15 năm trời mà chưa một lần nặng lời trách móc. Có trách là trách thằng cha này quá xấu tính, quá vênh.
“ Này, cậu tính trêu tôi đấy à?”
Giận rồi à ha. Kệ anh, việc tôi tôi lo, mà cô bán hàng này cũng hay nhỉ, mình đúng rành rành ra đấy mà không chịu đưa cái bánh, cứ cù nhây mãi. Con gái đúng là háo sắc thật :-\.
“ Này!”
Thằng cha tóc đen nắm lấy vai nó, lắc mạnh. Hơ…. Nó có quyền tự vệ chính đáng nhé. Oánh nào!
“ Shigeru, vừa thôi, đừng có quá đáng như thê!”
Lại một giọng khác vang lên, lần này nhỏ nhẹ dễ thương hơn hẳn. Người thanh tiếng nói cũng thanh, nó cũng nên ngó mặt một cái cho phải phép.
Nghĩ thế, nó xoay lưng đối mặt với cha tóc đen, và thấy một cậu bé tóc vàng lủn xủn, đang nở một nụ cười tươi hết cỡ. Đôi mắt nâu, rất sáng và trong.
Bộ não siêu lười của nó lại bắt đầu hoạt động, xét tần số tiếng hét của các cô và số lượng trái tim bay vèo vèo theo gió, theo định luật ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, công tầm công, lười tầm lười ta rút ra kết luận: Cậu nhóc này cũng lại một mĩ nhân.
Ưm… cậu này xinh kiểu con gái. Kou nhủ thầm. não nó mất chức năng đánh giá độ đẹp, nhưng chưa mất chức năng logic và phân biệt xấu/đẹp. nếu lấy tiêu chuẩn cái câu lạc bộ fan siêu cao cấp của anh nó thì cậu bé này dư chuẩn cutie-girl.
Ơ hờ, nhưng dù giai thanh gái lịch gì thì Kou đây cũng vẫn cữ vô cảm, nên nếu muốn cướp bánh ruốc 1000 yên và cơ hội tiết kiệm tiền của nó thì mời, nó sẵn sàng nghênh tiếp.
“ Nhưng, cái thằng nhóc này quá lắm!”
Ơ… xin lỗi anh nhé. Tôi rất nà dịu dàng nịch sự tử tế, chỉ có anh từ nãy giờ là gắt um lên thôi.
“ Nãy giờ chỉ có cậu quát người ta thôi, người ta đã dám to tiếng gì cậu đâu. Đã đến sau mà còn ra vẻ. Sai lè rồi cãi gì, tránh qua bên”.
Cậu nhóc gắt. Thằng cha tóc đen tắt đài. Ô… hú xày, bé hạt tiêu à . Giỏi quá. Kou phục thầm, nhóc này… được. Cậu bé quay sang Kou mỉm cười:
“ Ưm… tôi là Haru, còn đây là Shigeru, vẫn đề là Shigeru rất thích cái bánh này, anh có thể nhường nó cho cậu ấy được không?”
“ Xin lỗi, tôi nghèo ^^”
Nó lai cười, “nghệ thuật”.
Thoáng ngạc nhiên, cậu bé tóc nâu chớp mắt hai cái rồi lại cười giả lả:
“ A… thế thì đơn giản rồi, ta đổi nhé, tôi sẽ đổi một cái pie táo 10000 yên và một sinh tố bạc hà 5000 yên lấy cái bánh ruốc của anh nhé. Đồng ý?”
… Tưởng đâu gặp được người bình thường, ai dè lại gặp thêm một thằng công tử. 15000 yên lấy một cái bánh ruốc? ( 2150 k) hơ… thần kinh vãi lúa. Tương lai nước Nhật trao vào tay những tay thế này sao?
“ Vấn đề chỉ là tiền thôi chứ gì”
Thàng cha tóc đen cười mỉa đầy khích bác.
Ơ… muốn nó nhảy lên và thụi cho một đấm sao? Hay chờ nó gào lên mấy câu kiểu “ Tiền không mua được tất cả?”.
Ơ hơ… xin lỗi, với anh nó, tiền không mua được tất cả, với nó, tiền mua được tất cả trừ ông anh nó. Mà cái bánh ruốc này nó khác anh nó hoàn toàn. Buốn thuốc phiện cũng chả ăn lời cộm thế này, tội gì nó không nhận, nhỉ?
“Okie” Nó cười khì.
5 phút sau có một thằng con trai ôm một cái khay hoành tráng đi ra, một thằng cầm cái bánh ruốc trên tay ngẩn ngơ đứng lại, một cậu nhóc dễ thương cười khúc khích và vài chục cặp mắt chữ O ngoái nhìn.
Hơ… gây chú ý nhiều quá nhỉ? Thất bại rồi, nhưng mà kệ, hôm nay mình lời quá.
Nó nhủ thầm, và rồi cất bước ra đi.
-----------------------
Hàng cao cấp có khác, Công nhận là rất ngon. Nhưng thực lòng cái giá vẫn hết sức là quá mức tưởng tượng. Nếu cái pie táo này cho 10, thì pie táo anh nó làm cũng phải được 9, mặc cho sự chênh lệch giá cả giữa hàng hạ giá ngoài siêu thị và nguyên liệu cao cấp của Thổ Nhi Kì, Ấn độ Bắc Phi hay bất cứ cái xó xỉnh bất kì nào ngoài Nhật Bản.
Hoặc là bọn nhà giàu chỉ giỏi vẽ vời, hoặc là kĩ năng làm bếp của anh nó quá siêu phàm.
Có thể là cả hai.
Kou thở dài, ăn cũng khá no, ngủ thì cũng… hơi hơi đẫy, 10 tiếng đồng hồ ngủ nướng cũng không phải là tệ. Nó đang trong tình trạng sung mãn và phấp phới tinh thần và cực kì tỉnh táo. Hồn phơi phới, nó lóc cóc nhảy cầu thang, lon ton nhận lớp.
Hít một hơi thật sâu, nó bước qua cánh cổng, nơi sẽ là ngôi nhà thứ hai của nó trong suốt 3 năm, thực lòng cầu mong nhà nó càng ít nữ nhi càng tốt, rủi có lộ tẩy nó cũng không đến nối… lên thác xuống ghềnh ..-.
Ưm… tạm thời thì nữ xấp xỉ nam… không tệ. Nếu là nữ quốc e là nó buộc phải nộp đơn xin về quê chăn vịt.
Thở phào nhẹ nhõm, Kou lao vội về chỗ trống duy nhất còn lại . Nó lên muộn. Cái dạ dày lại thêm một lần hại nó. Vốn dĩ cơ thế nó chỉ có hai bộ phận không bao giờ nghe lệnh hệ thần kinh: dạ dày và mắt. mà cả hai thứ này đều hại nó liên miên.
Thả mình xuống ghế, nó bắt đầu màn làm quen hàng xóm. Bắt đầu từ bàn trên. Mất 5 phút,. Tên : Kotaro. Sở thích: game, ăn , ngủ. Thế là quá đủ, một cái đĩa play station làm quà ra mắt, và nó có một thằng bạn chí thân.
Buôn dưa lê được cỡ 20 phút, nó kéo thằng bạn mới qua làm quen bên trái. Con gái, nó… chột dạ. Nhìn qua thấy mặt bạn nó cũng tai tái hồng hồng. Èo, kiểu này chắc em kia khá xinh. Nó thở dài, lấy lòng vậy. 15 năm sống cùng ông anh cho nó khá nhiều thứ, nó hiểu con gái đến mức chính nó còn phải sợ, và kinh nghiệm ứng xử với các nàng còn nhiều gấp vạn lần Sở Khanh.
“ Chào bạn, mình là Kou, còn đây là Kotaro. Cùng là lính mới cả, mình làm quen nhé”.
Nó lại cười đầy “nghệ thuật”, lần này là “chân thành” một cách “nghệ thuật”.
Và nàng kia lại dính câu.
Sau một hồi thì vỡ lẽ ra nàng tên là Karin và nàng và Kotaro học chung một trường cấp hai TƯ THỤC. Thế là sau vài cú lèo lại bằng mồm, nó đã đưa được hai con chiên vào câu chuyện “mái trường xưa yêu dấu”. Bạn nó cũng bảnh bao, nó cũng không dám chắc nhưng mà đảm bảo là không xấu. Cứ đà này… bên trên và bên trái của nó thế là… an tâm.
Nào giờ thì bên phải, a, chào anh cửa sổ, từ nay xin được anh giúp đỡ.
Quay xuống dưới nào.
Thịch.
Hơ… hơ… hơ
Nếu Kou không gặp cái thằng cha tóc đen ở căng tin sáng nay, dám nó coi đây là gương mặt mất cảm tình nhất mà nó từng gặp quá. Không phải xấu, chỉ là cau có đến mức khó coi, Từ người anh ta tỏa ra khí đen cuồn cuộn, đúng theo cái kiểu nộ khí xung thiên.
“ C.Ấ.M G.Ầ.N”
Hơ… bạn đã đeo biển đó thì tớ cũng đành chiều vậy. ‘Cung kính không bằng tuân lệnh”.
Và nó nhanh chóng quay về với bên trên-bên trái bình yên.
“ Cậu có biết cái anh đọc diễn văn sáng nay không??? Ryuuji-senpai, truyền thuyết của trường này đấy. Cậu có thấy cái cách các cô gái xỉu không? Hay thật nhở????”
Karin cười.
Oh yeah, may dữ dội. Nó đãi đươc cát trong đám vàng rồi. Kiếm được một người ít xúc cảm trước ông anh quý hóa của nó thế này quả là không dễ, vậy mà tơ trời run rủi thế nào nó lại may mắn tìm được thế này. Thế là khỏi lo, rủi trời định là thân phận nó có ngày sẽ lộ thì ít ra bên trái của nó sẽ vẫn bình yên.
“ Ơ… nói thế nghĩa là cậu không xỉu à??? Ngạc nhiên nhỉ, tớ tưởng đứa con gái nào thấy cái mặt và điểm số ấy cũng phải ngất ngây ấy chớ??”
Lại đến lượt Kotaro cất tiếng, nó lại thầm cảm ơn trời phật lần hai. Ôi, một anh chàng không ghen tị, quá tuyệt vời.
“ Cheh… hàng cao cấp chỉ để ngắm thôi, không phải để yêu. Tớ thích cái gì bình dị cơ”
Karin lại cười, mắt chớp chớp với cái điệu bộ nai tơ không tả nổi, khiến cho cả ba đứa nhịn không nổi phải phá ra cười.
“ Ơ, mà công nhận, hàng cao cấp quá cũng sợ thật. Ôi cái đợt sinh nhật anh ấy năm ngoái á, nghe đồn con gái các trường lao về tặng qùa, làm tắc nghẽn cả lối đi, đến độ fanclub ngầm của ảnh trong trường còn phải góp tiền thuê vệ sĩ bảo vệ ảnh, còn trường thì phải sai bảo vệ ra mà đuổi nữ sinh. Nhớ là kết cục thì đại khái có một em bị chen lấn xô đấy dữ quá, thế là bị ngã. Kết quả là được anh ấy đỡ, anh ấy cho cái băng Ét go. Kết quả là em ấy thì xỉu, băng ét go thì rơi xuống đất, nữ sinh thì một nửa thì xỉu vì quá ghen tị với em kia, một nửa thì lao vào đánh nhau giành cái băng dán. Cuối cùng thì bãi chiến trường la liệt quà cáp và … xác. Còn anh Ryuuji thì thản nhiên ra về bằng cổng sau.”
A… là cái năm ổng về nhà và hỏi nó “ Băng ét go ngưng sản xuất rồi hả em? Hay là có nhà sưu tập muốn mua băng ét go với giá vài chục triệu yên một cái?”
Hốm đấy nó sặc mì sô ba, suýt vào bệnh viện.
Nó cứ ngồi, nghe Karin và Kotaro thao thao bất tuyệt về các truyền thuyết về anh mình. Càng nghe, nó càng thấy sợ, sợ cái ngày nó lộ ra mình là em Ryuuji-sama. Đùa chứ, sực hấp dẫn của anh nó quả là tăng trưởng theo tuổi, càng ngày càng mạnh, gây hậu quả càng kinh.
Khẽ rùng mình, nó quyết tâm chuyển chủ đề, mong cho ngày đầu tiên ở trường của mình đừng trở nên u tối.
“ A… cái bạn ngồi sau ấy. Có vẻ… không thân thiện lắm nhỉ?”
Karin giật mình thảng thốt:
"Ấy… đừng có dại chạm vào. Kaname-senpai, biệt danh là “chó điên” đấy. Ổng nóng tính lắm, nhà thì cực giàu, tập đoàn Kan, kinh dị lắm, vốn mấy trăm tỉ yên đấy, tốt nhất là đứng có dây. Ổng là người dễ nóng , khoái đánh nhau, tính không xấu nhưng cũng không tốt. Năm ngoái ổng đánh nhau dữ quá, nên trường kỉ luật… cho ổng lưu ban, vì thế mà tâm tính vốn đã dễ nóng nay lại càng thêm dễ nóng. Động vào ông bây giờ chỉ có chết. Kiềm chế được ổng, cơ bản chỉ có hai người: Haru-senpai và Ryuuji-sama thôi”.
Hơ? Sao lại có ông anh ngây ngô khù khờ của nó ở đây?????
“ Reng reng reng”.
Hết giờ chơi rồi, nó thở dài, để téo hỏi Karin nốt vậy.
Giáo viên bước vào, và giây phút mong chờ đã đến, màn giới thiệu bản thân. Nói thật, nó ghét cái màn giới thiệu của cái trường này. Khoe mẽ kinh dị, không dưng lại có màn “ nghề nghiệp của bố mẹ?” trong bài làm quen. Hết hãng xe hơi rồi lại nhà lầu khách sạn, nghe phát ngán, phát dồ. Nó thở phảo nhẹ nhõm, karin chỉ là con gái của giám đốc một siêu thi và Kotaro chỉ là con một cặp cán bộ nhà nước, tức là cả hai đều thuộc tầng lớp trung trung tương đối dư giả, không đến nỗi trên cao cao, cao mãi ở trên cao.
Đến nó.
Hít một hơi thật sâu, nó thu hết can đảm: Kou Takanagi.
Một phút im lặng. Nó thở phào, không phản ứng, vậy là nó đã hack thành công cái hồ sơ chết toi của nhà trường.
Hít thêm một hơi nữa, nó quyết định chuyển sang phần nghề nghiệp cha mẹ.
Và chính lúc này đây, rộ lên những tiếng xì xáo.
Cả Kotaro và Karin cũng có phần bối rối.
Không lẽ.. lộ rồi?????
“ Xin lỗi, nhưng bạn có liên quan gì với Shigeru Takanagi của 11B không?”
Nó thở phào. Takanaga là một cái họ phổ biến, và nó chọn đại cái họ này bằng cách rút thăm. Có lẽ không may lại trùng với một anh cun nào đấy của khối 11.
Đùa chứ chắc chắn không có thằng nào ngang anh nó.
“ Xin lỗi, không hề bạn ạ, bố mẹ mình chỉ là công chức bình thường”,
Nó cười .
Và bình an lại ngự trị tâm hồn ngây thơ trong sáng của một thằng nhóc 15 tuổi ~~~
“ngây thơ”??
nguồn: theloy.net
Èo èo èo, đò đi trấn lột bên LOY, dạ nhưng đã có per của khổ chủ. Như bạn ấy đã nói cái fic này rất phởn, và nó có thêm 1 fic ăn theo nữa là F*ck up mind đng trong tình trạng incomplete do trạng thái phởn điên của tác giả ko viết lách ji` đc vào thời gian này. By the way, hy vọng mọi người cm nhiệt tình để tớ dốc thúc con lười thành thị kia nó nai lưng ra viết tiếp. Fic này có khoảng 13 chương, rất phởn
Sẽ post dần dần.
Enjoy it ^^
------------
Hàng cao cấp có khác, Công nhận là rất ngon. Nhưng thực lòng cái giá vẫn hết sức là quá mức tưởng tượng. Nếu cái pie táo này cho 10, thì pie táo anh nó làm cũng phải được 9, mặc cho sự chênh lệch giá cả giữa hàng hạ giá ngoài siêu thị và nguyên liệu cao cấp của Thổ Nhi Kì, Ấn độ Bắc Phi hay bất cứ cái xó xỉnh bất kì nào ngoài Nhật Bản.
Hoặc là bọn nhà giàu chỉ giỏi vẽ vời, hoặc là kĩ năng làm bếp của anh nó quá siêu phàm.
Có thể là cả hai.
Kou thở dài, ăn cũng khá no, ngủ thì cũng… hơi hơi đẫy, 10 tiếng đồng hồ ngủ nướng cũng không phải là tệ. Nó đang trong tình trạng sung mãn và phấp phới tinh thần và cực kì tỉnh táo. Hồn phơi phới, nó lóc cóc nhảy cầu thang, lon ton nhận lớp.
Hít một hơi thật sâu, nó bước qua cánh cổng, nơi sẽ là ngôi nhà thứ hai của nó trong suốt 3 năm, thực lòng cầu mong nhà nó càng ít nữ nhi càng tốt, rủi có lộ tẩy nó cũng không đến nối… lên thác xuống ghềnh ..-.
Ưm… tạm thời thì nữ xấp xỉ nam… không tệ. Nếu là nữ quốc e là nó buộc phải nộp đơn xin về quê chăn vịt.
Thở phào nhẹ nhõm, Kou lao vội về chỗ trống duy nhất còn lại . Nó lên muộn. Cái dạ dày lại thêm một lần hại nó. Vốn dĩ cơ thế nó chỉ có hai bộ phận không bao giờ nghe lệnh hệ thần kinh: dạ dày và mắt. mà cả hai thứ này đều hại nó liên miên.
Thả mình xuống ghế, nó bắt đầu màn làm quen hàng xóm. Bắt đầu từ bàn trên. Mất 5 phút,. Tên : Kotaro. Sở thích: game, ăn , ngủ. Thế là quá đủ, một cái đĩa play station làm quà ra mắt, và nó có một thằng bạn chí thân.
Buôn dưa lê được cỡ 20 phút, nó kéo thằng bạn mới qua làm quen bên trái. Con gái, nó… chột dạ. Nhìn qua thấy mặt bạn nó cũng tai tái hồng hồng. Èo, kiểu này chắc em kia khá xinh. Nó thở dài, lấy lòng vậy. 15 năm sống cùng ông anh cho nó khá nhiều thứ, nó hiểu con gái đến mức chính nó còn phải sợ, và kinh nghiệm ứng xử với các nàng còn nhiều gấp vạn lần Sở Khanh.
“ Chào bạn, mình là Kou, còn đây là Kotaro. Cùng là lính mới cả, mình làm quen nhé”.
Nó lại cười đầy “nghệ thuật”, lần này là “chân thành” một cách “nghệ thuật”.
Và nàng kia lại dính câu.
Sau một hồi thì vỡ lẽ ra nàng tên là Karin và nàng và Kotaro học chung một trường cấp hai TƯ THỤC. Thế là sau vài cú lèo lại bằng mồm, nó đã đưa được hai con chiên vào câu chuyện “mái trường xưa yêu dấu”. Bạn nó cũng bảnh bao, nó cũng không dám chắc nhưng mà đảm bảo là không xấu. Cứ đà này… bên trên và bên trái của nó thế là… an tâm.
Nào giờ thì bên phải, a, chào anh cửa sổ, từ nay xin được anh giúp đỡ.
Quay xuống dưới nào.
Thịch.
Hơ… hơ… hơ
Nếu Kou không gặp cái thằng cha tóc đen ở căng tin sáng nay, dám nó coi đây là gương mặt mất cảm tình nhất mà nó từng gặp quá. Không phải xấu, chỉ là cau có đến mức khó coi, Từ người anh ta tỏa ra khí đen cuồn cuộn, đúng theo cái kiểu nộ khí xung thiên.
“ C.Ấ.M G.Ầ.N”
Hơ… bạn đã đeo biển đó thì tớ cũng đành chiều vậy. ‘Cung kính không bằng tuân lệnh”.
Và nó nhanh chóng quay về với bên trên-bên trái bình yên.
“ Cậu có biết cái anh đọc diễn văn sáng nay không??? Ryuuji-senpai, truyền thuyết của trường này đấy. Cậu có thấy cái cách các cô gái xỉu không? Hay thật nhở????”
Karin cười.
Oh yeah, may dữ dội. Nó đãi đươc cát trong đám vàng rồi. Kiếm được một người ít xúc cảm trước ông anh quý hóa của nó thế này quả là không dễ, vậy mà tơ trời run rủi thế nào nó lại may mắn tìm được thế này. Thế là khỏi lo, rủi trời định là thân phận nó có ngày sẽ lộ thì ít ra bên trái của nó sẽ vẫn bình yên.
“ Ơ… nói thế nghĩa là cậu không xỉu à??? Ngạc nhiên nhỉ, tớ tưởng đứa con gái nào thấy cái mặt và điểm số ấy cũng phải ngất ngây ấy chớ??”
Lại đến lượt Kotaro cất tiếng, nó lại thầm cảm ơn trời phật lần hai. Ôi, một anh chàng không ghen tị, quá tuyệt vời.
“ Cheh… hàng cao cấp chỉ để ngắm thôi, không phải để yêu. Tớ thích cái gì bình dị cơ”
Karin lại cười, mắt chớp chớp với cái điệu bộ nai tơ không tả nổi, khiến cho cả ba đứa nhịn không nổi phải phá ra cười.
“ Ơ, mà công nhận, hàng cao cấp quá cũng sợ thật. Ôi cái đợt sinh nhật anh ấy năm ngoái á, nghe đồn con gái các trường lao về tặng qùa, làm tắc nghẽn cả lối đi, đến độ fanclub ngầm của ảnh trong trường còn phải góp tiền thuê vệ sĩ bảo vệ ảnh, còn trường thì phải sai bảo vệ ra mà đuổi nữ sinh. Nhớ là kết cục thì đại khái có một em bị chen lấn xô đấy dữ quá, thế là bị ngã. Kết quả là được anh ấy đỡ, anh ấy cho cái băng Ét go. Kết quả là em ấy thì xỉu, băng ét go thì rơi xuống đất, nữ sinh thì một nửa thì xỉu vì quá ghen tị với em kia, một nửa thì lao vào đánh nhau giành cái băng dán. Cuối cùng thì bãi chiến trường la liệt quà cáp và … xác. Còn anh Ryuuji thì thản nhiên ra về bằng cổng sau.”
A… là cái năm ổng về nhà và hỏi nó “ Băng ét go ngưng sản xuất rồi hả em? Hay là có nhà sưu tập muốn mua băng ét go với giá vài chục triệu yên một cái?”
Hốm đấy nó sặc mì sô ba, suýt vào bệnh viện.
Nó cứ ngồi, nghe Karin và Kotaro thao thao bất tuyệt về các truyền thuyết về anh mình. Càng nghe, nó càng thấy sợ, sợ cái ngày nó lộ ra mình là em Ryuuji-sama. Đùa chứ, sực hấp dẫn của anh nó quả là tăng trưởng theo tuổi, càng ngày càng mạnh, gây hậu quả càng kinh.
Khẽ rùng mình, nó quyết tâm chuyển chủ đề, mong cho ngày đầu tiên ở trường của mình đừng trở nên u tối.
“ A… cái bạn ngồi sau ấy. Có vẻ… không thân thiện lắm nhỉ?”
Karin giật mình thảng thốt:
"Ấy… đừng có dại chạm vào. Kaname-senpai, biệt danh là “chó điên” đấy. Ổng nóng tính lắm, nhà thì cực giàu, tập đoàn Kan, kinh dị lắm, vốn mấy trăm tỉ yên đấy, tốt nhất là đứng có dây. Ổng là người dễ nóng , khoái đánh nhau, tính không xấu nhưng cũng không tốt. Năm ngoái ổng đánh nhau dữ quá, nên trường kỉ luật… cho ổng lưu ban, vì thế mà tâm tính vốn đã dễ nóng nay lại càng thêm dễ nóng. Động vào ông bây giờ chỉ có chết. Kiềm chế được ổng, cơ bản chỉ có hai người: Haru-senpai và Ryuuji-sama thôi”.
Hơ? Sao lại có ông anh ngây ngô khù khờ của nó ở đây?????
“ Reng reng reng”.
Hết giờ chơi rồi, nó thở dài, để téo hỏi Karin nốt vậy.
Giáo viên bước vào, và giây phút mong chờ đã đến, màn giới thiệu bản thân. Nói thật, nó ghét cái màn giới thiệu của cái trường này. Khoe mẽ kinh dị, không dưng lại có màn “ nghề nghiệp của bố mẹ?” trong bài làm quen. Hết hãng xe hơi rồi lại nhà lầu khách sạn, nghe phát ngán, phát dồ. Nó thở phảo nhẹ nhõm, karin chỉ là con gái của giám đốc một siêu thi và Kotaro chỉ là con một cặp cán bộ nhà nước, tức là cả hai đều thuộc tầng lớp trung trung tương đối dư giả, không đến nỗi trên cao cao, cao mãi ở trên cao.
Đến nó.
Hít một hơi thật sâu, nó thu hết can đảm: Kou Takanagi.
Một phút im lặng. Nó thở phào, không phản ứng, vậy là nó đã hack thành công cái hồ sơ chết toi của nhà trường.
Hít thêm một hơi nữa, nó quyết định chuyển sang phần nghề nghiệp cha mẹ.
Và chính lúc này đây, rộ lên những tiếng xì xáo.
Cả Kotaro và Karin cũng có phần bối rối.
Không lẽ.. lộ rồi?????
“ Xin lỗi, nhưng bạn có liên quan gì với Shigeru Takanagi của 11B không?”
Nó thở phào. Takanaga là một cái họ phổ biến, và nó chọn đại cái họ này bằng cách rút thăm. Có lẽ không may lại trùng với một anh cun nào đấy của khối 11.
Đùa chứ chắc chắn không có thằng nào ngang anh nó.
“ Xin lỗi, không hề bạn ạ, bố mẹ mình chỉ là công chức bình thường”,
Nó cười .
Và bình an lại ngự trị tâm hồn ngây thơ trong sáng của một thằng nhóc 15 tuổi ~~~
“ngây thơ”??
nguồn: theloy.net
Èo èo èo, đò đi trấn lột bên LOY, dạ nhưng đã có per của khổ chủ. Như bạn ấy đã nói cái fic này rất phởn, và nó có thêm 1 fic ăn theo nữa là F*ck up mind đng trong tình trạng incomplete do trạng thái phởn điên của tác giả ko viết lách ji` đc vào thời gian này. By the way, hy vọng mọi người cm nhiệt tình để tớ dốc thúc con lười thành thị kia nó nai lưng ra viết tiếp. Fic này có khoảng 13 chương, rất phởn
Sẽ post dần dần.
Enjoy it ^^ -->
Bookmarks