>
Trang 1/4 1 2 3 4 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 10 trên 31

Ðề tài: [Truyện dài] [đọc] R.L.Stine's stories

  1. #1
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts

    [Truyện dài] [đọc] R.L.Stine's stories

    OLIVER KHÔNG SỢ MA

    1.
    - Chờ tớ qua được chỗ này đã. – Thật thận trọng Oliver Bowen tóc đen nhìn xung quanh căn gác xép. – Phòng này là phòng lạnh lẽo nhất mà tớ từng tới. cậu xem xem.

    Nó nhìn chằm chằm vào những đám mạng nhện và đồ đạc cũ kỹ, bụi bặm trong căn phòng.

    Nó quan sát một góc tối. Mặt nó bỗng chốc trở nên rạng rỡ.

    Thật tuyệt vời !

    - Tớ không hiểu. –Shawn Wood thì thầm.

    Oliver nhìn Shawn. Shawn lấy tay nâng cặp kính đang trĩu trên mũi và nháy nháy đôi mắt xanh. Bộ tóc vàng hoe của nó gần chuyển sang màu trắng. Trông nó chẳng khác nào một con thỏ.

    - Không hiểu cái gì ?- Oliver hỏi.

    Shawn nhún vai:

    - Cậu không nghĩ rằng có một lọai ma quỷ nào ở đây đấy chứ?

    - Đó chính là điều tớ đang băn khoăn đây.- Oliver tuyên bố. Nó mở ngăn tủ kéo phía trên
    cùng và ngó vào trong. Rồi nó chợt nghĩ, nơi này đầy ắp những chuyện có thể xảy ra . . .

    - Tớ thấy hơi hỏang khi nhìn thấy những chiếc xe chở hành lí nhà cậu đến đây tuần trước. – Shawn nói trong khi nhảy lò cò trên một chiếc hòm cũ. – Chắc lâu lắm rồi chẳng có đứa nào cùng tuổi chúng mình sống trong căn nhà này.

    Oliver lại mở cái ngăn kéo dưới cùng.

    - Cậu mười một tuổi đúng không ? Như mình đấy. Thế thì chúng mình học cùngkhóa rồi mà tại sao mình chưa bao giờ nhìn thấy cậu ở trường cấp hai Shadyside nhỉ?

    - Tớ học ở trường tư thục.

    - à ra thế.- Oliver gật đầu. Mặc dù trông giống như một con thỏ nhưng Shawn có vẻ cũng điềm đạm. Giá mà hai đứa cùng được học một lớp thì hay biết mấy.

    Năm học mới vừa bắt đầu nên cũng không khó khăn mấy cho Oliver. Ít nhất là nó không phải bắt đầu từ giữa năm. Nhưng hầu hết bọn trẻ ở trường cấp hai Shalyside đều cùng học với nhau từ mẫu giáo. Nó thở dài. Đôi khi vẫn xảy ra chuyện với những đứa trẻ mới đến.

    - cậu thích sống ở đây chứ? Shawn hỏi với giọng ngờ vực.

    - Nhất định rồi. Tớ thích tất cả những đồ cũ này. – Oliver đưa tay sờ hết các viền của chiếc tủ. – Cậu không thể biết được đâu là chiếc ngăn kéo bí mật, hoặc nếu có thì cậu cũng khó biết được có thể tìm được những gì trong ngăn kéo.

    Shawn lắc đầu:

    - Chắc là mấy con chuột chết chứ gì? Thôi tớ cảm ơn.

    Oliver tiến lại xem chiếc gương soi rất lớn ở góc phòng. Nó lật chiếc gương hết chiều này sang chiều khác.

    - nhà cũ của tớ không có những đồ gỗ như thế này và cũng chẳng có gác xép. – Nó nói.

    - Cậu chuyển nhà bao nhiêu lần rồi? – Snawn hỏi.

    - Nhiều lắm. – Oliver nhún vai. – Nhà tớ di chuyển suốt ngày vì công việc của bố tớ đòi hỏi như vậy.

    - Sao lại thế? Bố cậu làm gì?

    - Bố tớ là chuyên viên. – Oliver giải thích. – Bố tớ làm việc cho chính phủ. – Nó đi lại phía bàn và giật mạnh cái ngăn kéo. – Hiện tớ vẫn đang phải ở tạm trong phóng ngủ dưới nhà cho tới khi nào dọn dẹp xong căn gác xép này. Càng tránh xa em gái tớ càng tốt. Nó mới lên bảy và nó lúc nào cũng như cái gai trước mắt tớ. Lúc nào nó cũng rình mò. Bố bảo tớ có thể làm khóa cửa lên phía trên này. Khi mà có khóa thì Nell đừng hòng lên được trên này trừ phi tớ cho phép.

    - Anh muốn đánh cuộc không? – Giọng Nell vang lên từ phía cầu thang.

    - Ra khỏi đây ngay. – Oliver quát.

    Nó biết rằng nếu Nell nghe thấy thì thật là tai hại. Đối với Oliver, Nell luôn là điều khó chịu.
    Dường như lúc nào nó cũng theo sau Oliver như cái đuôi.

    - Căn phóng này thật là đáng sợ. – Shawn lẩm bẩm. – Cả ngôi nhà này cũng đáng sợ! Nghe này Oliver, cậu phải biết là có rất nhiều ma trong thị trấn. Đặc biệt ở phố Fear này.

    - Ma? –Oliver nhắc lại. Nó nhìn thẳng vào Shawn. – cậu đùa đấy à ?
    Shawn chỉ về phía một cái cửa sổ hình tròn bụi bặm:

    - Cậu có biết ngay dưới phố là khu nghĩa trang không? Người ta vẫn thường ghé thăm những
    con ma ở đó. Trước đây có một con ma tên là Pete và nó có thể điều khiển được thân thể người ta về đêm .- Shawn rùng mình. – Và tớ cũng đã nghe kể về những chuyện xấu hơn nữa.

    - Cậu điên đấy à? – Oliver cau mày hỏi –

    Hay là cậu đang cố dọa tớ đấy? Tớ không thích những chuyện cậu kể, nó không có thật.

    - Tớ nói nghiêm túc đấy. – Shawn khẳng định. – Cậu phải thận trọng đấy, xung quanh đây toàn là ma thôi.

    Oliver cười nhăn nhở. Chỉ có ma quỷ trong đầu của Shawn thôi.

    Shawn nhìn xung quanh xem có ai nghe lỏm không.

    Sự thật là trong mỗi ngôi nhà ở Fear này đều có một con ma. – Nó thì thầm. – Tớ cuộc với cậu là căn nhà này phải có đến mấy con ma ! Bằng chứng là chẳng có ai có thể sống ở đây quá vài tháng cả. Căn phòng nảy cũng có ma đấy.

    Oliver cười to:
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  2. #2
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    - Thôi nào Shawn. Đừng có điên như vậy. Ai cũng biết là chẳng có ma quỷ gì cả. Chỉ là
    những câu chuyện bịa đặt để dọa bọn nhóc thôi chứ chẳng dọa được tớ đâu.

    - Đừng cười vội. – Shawn nhìn quanh ra vẻ kiểm tra mọi chỗ. – Cậu vừa làm cho những con ma trong phòng này tức giận đấy. Tốt hơn là bọn mình ra khỏi đây htôi.

    Oliver băn khoăn. Shawn có vẻ nghiêm túc đấy nhỉ? Nếu đây chỉ là một trò đùa thì nó sẽ lôi ra cho mọi người biết.

    - Có thật không đấy? Oliver nói. – Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu như mình cười?

    Nó đi đến giửa căn phòng gác xép. Nó chống tay vào hông. Ha! Ha! Ha! . . .Oliver cười lớn.
    Nó nghe thấy tiếng sột sọat phía sau.

    Shawn mở to mắt nhìn về hướng đó. “Ồ, không.” Nó khẽ nói.

    Không biết Shawn đang nhìn gì?

    Oliver quay lại.

    Có cái gì đó đang tiến lại chỗ nó từ phía cửa sổ.

    Một tấm vải màu xanh xám bay vào phủ lên chiếc ghế bành.

    Oliver nhìn chằm chằm vào tấm vải khi nó lượn nhẹ trên không trung.

    2.
    Oliver nhìn tấm vải bay trên chiếc ghế bành. Nó lượn lên xuống và đập vào đồ vật xung quanh.

    Shawn chỉ tay vào tấm vải biết bay.

    - Nhìn – Nhìn kìa Oliver khịt khịt mũi:

    - Lạnh lẽo quá Shawn ạ. Hình như có ma thật.

    Con ma chơi trốn tìm xung quanh Oliver cứ như thể nó lẩn trốn ở mọi nơi.

    Oliver tiến lại và giật mạnh tấm vải trên chiếc ghế bành.

    Chẳng có gì trên đệm ghế cả!

    Kỳ lạ thật. Oliver nghĩ. Nó nhìn quanh:

    - Tớ thề là nó vừa ở đây mà. Có ma chăng?

    Shawn nhìn chằm chằm vào tấm vải. Đôi mắt mở to sau cặp kính cận.

    - Nếu không phải ma tại sao tấm vải lại có thể bay lượn?

    Có thể chỉ là gió thổi hoặc hiện tượng khác tương tự. – Oliver phất tấm vải về phía cửa sổ.

    - Tớ chưa bao giờ thấy cơn gió nào có thể làm như vậy cả. – Shawn làu bàu. Rồi nó nhìn
    thẳng vào Oliver. – Đúng là ma rồi - Không thể thế được. Nhưng thôi, cứ cho là ma đi thì đó là ma gì, và tại sao nó lại làm cho tấm vải bay lượn trên không trung? Nó định giở trò quái quỷ gì đây?

    - Ma không phải như người, nó làm trò này chẳng vì lý do nào cả - Shawn cãi lại.

    - Nều tớ là ma, tớ sẽ nâng những thứ khác chứ không phải là một tấm vải – Oliver nói. Nó
    tiến thằng về phía cầu thang – Này, tớ muốn cho cậu xem cái này mà tớ mong rằng nó vẫn ở đâu đó trong phòng tớ trừ phi Nell đã lấy đi – Oliver cố tình nói to để Nell nghe thấy.

    - Hôm nay em chưa hề vào phòng anh – Nell hét lên từ dứơi nhà

    - Lại còn thanh minh nữa chứ. Thế nên tớ thực sự muốn ở trên này – Oliver nói khẽ với Shawn khi hai đứa đang đi xuống chiếc cầu thang ọp ẹp.

    Căn gác xép trở lại yên lặng một lúc. Bụi lại bao phủ trên sàn và những tấm vải.

    Sau đó một cơn gió xoáy bắt đầu thổi, cuốn theo bụi dưới sàn nhà. Ô là là! Cột gió bốc lên nhanh dần. Mạng nhện lung lay theo chiều gió cuốn.

    Rồi từ giữa cột gió bụi đó có hai bóng ma xuất hiện.

    3.
    Robbie ho. Nó ghét cái kiểu xuất hiện trong cơn gió như thế này. Nó thấy khát khô cổ, mặc dù ma không bao giờ phải uống nước.

    Nhưng chị của nó là Dora thì lại thích làm như vậy. Và nếu Dora muốn làm như vậy thì Robbie cũng phải làm theo.

    Chúng đã chết cách đây một trăm năm mà Dora vẫn có cái vẻ muốn chỉ huy người khác như cái hồi nó còn sống.

    Robbie liếc nhìn chị nó. Trông Dora vẫn như hồi 12 tuổi, tóc vàng hoe, mắt xanh, hai bím tóc tết đuôi sam. Dora mặc bộ váy màu vàng đã hết mốt, hai tay áo phồng lên. Chỉ nhìn cái vẻ
    bên ngoài thì không ai biết chị nó là ma. Nó cũng thế.

    - Cái trò con cừu này đã quá đần rồi. – Robbie phàn nàn. – Chị gọi đó là đáng sợ ư? Đến trẻ con cũng chẳng thèm sợ đâu.

    - Cũng có nhiều cách dọa người khác lắm. Bọn trẻ chỉ sợ khi chúng nhìn thấy bộ mặt gớm ghiếc của em thôi. – Dora đốp lại.

    Robbie thè lưỡi ra. Nó làm cho hai má chảy xệ xuống cho đến khi chỉ trơ lại cái hộp sọ, lưỡi và hai hốc mắt.

    - Trông cũng chẳng có gì đáng sợ hơn cái bộ mặt bình thường của em. – Dora chế giễu. – Em có muốn sợ không?

    Dora tách hết da trên cơ thể rồi làm cho nó hòa tan trong không khí. Nó hất cái đầu lâu của mình ra phía sau và giơ xương cánh tay lên trời rồi nhảy múa trong căn gác xép như một bộ khung xương. Bộ váy màu vàng treo trên bộ xương khô của nó.

    Robbie phải công nhận là chị nó trông thật hãi hùng. Thật là một màn trình diễn sởn gai ốc.
    Hơn thế nữa, Dora vẫn đi nguyên đôi giày! Mà lại là giày cao cổ. Robbie băn khoăn tự hỏi tại sao nó không tuột khỏi bộ khung của Dora.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  3. #3
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Dora nhảy múa trên chiếc gương phủ đầy bụi trong góc căn phòng nên nó nhìn rất rõ bộ khung xương của mình trong gương. Dora làm bộ cúi chào, hai cái xương hàm va vào nhau ken két.

    Robbie rùng mình. Nó ghét cái âm thanh đó trừ khi chính nó nghiến răng.

    Dora cười to. Bộ da của nó lại dần dần che phủ vào thân và trở về như lúc ban đầu. trong khi nó đang ngạo mạn trước gương thì Robbie bước đến phía sau.

    - Làm sao suốt ngày chị cứ ngắm nghía thân hình ma của mình thế nhỉ? – Robbie hỏi. – Mặt chị lúc nào chả vậy.

    - Nhưng trông chị cũng xinh đấy chứ! – Dora đáp lại và thè lưỡi trêu Robbie. – Còn em thì lúc nào cũng như thằng đần. – Dora vò tóc khiến tóc nó dựng ngược lên.

    - Cắt tóc đi. – Robbie ngắt lời.

    Nó vuốt bộ tóc vàng hoe của nó, hai bên thì ngắn mà đằng trước thì dài. Rồi nó vuốt thẳng sống áo. Nó mặc một bộ đồ lính thủy màu xanh có cái cổ rất to. Nó chẳng bao giờ mặc bộ khác cả vì nó mặc bộ này lúc chết.

    Đó là một lí do mà Robbie thích sử dụng những âm thanh hơn là chỉ đơn thuần xuất hiện trong bộ đồ lính thủy. Bây giờ chẳng còn ai sợ một thằng nhóc mười tuổi mặc bộ đồ lính thủy nữa.

    Dora quay lại và đẩy thằng em một cái :

    - Biến đi ngay trước khi cậu có thể đập vỡ cái gương. – Nó ra lệnh.

    Robbie trượt trên bàn và ngồi chễm chệ trên mặt bàn. Nó muốn đánh vỡ tan cái gương kia nhưng nó không thể.

    Dora bay vụt lại và ngồi trên chiếc ghế bành.

    - Oliver là một thằng nhóc khó trị đấy.- Dora nói. – Chị không muốn nó sống trong căn gác của chúng ta.

    - em cũng vậy. – Robbie nói, mặc dù nó cũng không dám chắc. Nó thích Oliver, một thằng bé rất ngộ. Nó có rất nhiều trò trong căn gác này mà Robbie chưa được chứng kiến bao giờ.

    - Một vài sinh mệnh ngốc nghếch đang đi trên đường kia lúc chúng ta đang khuấy trộn những trò ma quái. – Dora lẩm bẩm. Nó gọi tất cả những người sống ở đây là “những sinh mệnh”, - Chúng mình phải quan sát mọi chuyển động do chúng mình tạo ra.

    Dora nói tiếp:
    - Ám cái nhà này dễ lắm, chúng mình sẽ trốn vào mái nhà giữa các trò nghịch ngợm.
    Robbie đồng ý, ma không cần ăn và ngủ, nhưng đôi khi cũng cần nghỉ ngơi. Nhất là sau khi chúng tạo ra những trò ma thuật chẳng hạn như di chuyển những đồ vật để dọa con người.

    - Mà thằng nhóc này cũng bạo gan đấy. – Dora tiếp tục. Nó nhại lại giọng của Oliver. – “Ai cũng biết rằng chẳng có ma quỷ gì cả”. Có lẽ bọn mình phải chỉ cho nó thấy rằng nó đã nhầm to. – Dora vừa nói vừa nhe răng cười.

    - Dọa cho nó một trận. – Robbie gợi ý. – Dọa cho nó phải ra khỏi căn gác này.
    Dora xoa hai bàn tay vào nhau:

    - Phải làm mạnh hơn thế để nó phải chạy lại van xin bố mẹ chuyển nhà.
    Chuyển đi? Robbie nghĩ. Tại sao chị nó cứ muốn mọi người phải chuyển đi? Nếu không có ai ở đây thì cũng chẳng có gì để mà làm cả.

    Hơn nữa mọi người là một sở thích lớn nhất của Robbie. Nó không thể bỏ lỡ những cơ hội dọa người ta. Nó nói:

    - Đánh cuộc là em có thể dọa nó sợ hơn chị dọa.

    - Em cuộc làm sao được. – Dora nói.

    - Được mà.

    - Thôi. – Dora cười. – Để xem, chúng ta sẽ thay nhau dọa nó. Ai mà làm cho nó phải van nài bố mẹ chuyển nhà thì người đó thắng.

    Một ý nghĩ tuyệt vời. Robbie nghĩ. Một cuộc thi dọa ma.

    - Đồng ý nhé, lần này đến lượt em. – Robbie nói. – Chị đã thử một lần rồi.

    - Được thôi, Dora làu bàu. – Em muốn làm gì cũng được.

    Có tiếng kêu ọp ẹp của các bậc cầu thang. Robbie giật mình. Nó và Dora bay vòng lại. Robbie nắm chặt tay Dora. Nó há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy một điều rất lạ.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  4. #4
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    4.
    Nell, em gái của Oliver đang đứng tên bậc cầu thang và nhìn thẳng vào hai con ma.
    Robbie hơi lùi lại, nó đứng như trời trồng.

    Ôi không! Nó nghĩ. Chưa thể để Nell biết về bọn mình được. Nếu không mọi việc sẽ bị bại lộ.

    Làm sao con bé có thể đi xuyên qua chúng ta? Như vậy là nó chưa phát hiện ra chúng ta. Hay là Dora và nó đã mất khả năng đặc biệt là có thể xuất hiện hoặc biến mất theo ý muốn.

    Chưa biết chừng con nhỏ này có khả năng nhìn đặc biệt. Những người có khả năng này có thể nhìn thấy ma dù cho chúng có muốn hay không. Và chính những con người này là sự sợ hãi, nỗi ám ảnh của những con ma.

    Robbie nhìn chằm chằm vào Nell. Trông nó nhỏ hơn so với tuổi, cũng giống như anh nó. Con bé lùn, tóc đen quăn, tóc nâu.

    - Khỉ thật. – Nell gọi. – Mày đâu rồi con mèo hư?
    Chà!

    Con bé không nhìn thấy chúng. Robbie dễ dàng nhận ra điều đó. Nell đang tìm con mèo trên căn gác này.

    Robbie hít thở thật sâu mặc dù nó không cần phải thở. Thỉnh thoảng Robbie vẫn thở dài như vậy.

    - Đâu rồi, mèo con của chị. – Nell nói.

    Nell lại góc phòng. Nó cắn chặt môi dưới và nhìn xung quanh. Nó có vẻ hơi sợ.

    Robbie tin chắc cô bé này rất dễ hoảng sợ!

    - Mèo con đâu? – Nell khẽ lên tiếng và tiếp tục tiến sâu hơn vào phía trong. Cô bé kiểm tra trên chiếc ghế bành rồi chiếc gương to. Nell ngó xuống dưới gầm ghế, nhấc tấm vải phủ ra.

    - Mèo con của chị đâu rồi?

    Nell lại kiểm tra phía sau gương, rồi tiến lại chỗ chiếc bàn có nắp cuộn chạm trổ trước đây Robbie vẫn dùng khi nó còn sống. và giờ đây Robbie đang đứng trên chiếc bàn ấy.

    Robbie nhảy ra ngoài để tránh Nell và bay lượn ngay phía trên chiếc bàn.

    Nell bắt đầu mở từng ngăn kéo bàn. Cô bé làm gì vậy. Chắc muốn thọc mũi vào chuyện của người khác đây. Một con mèo làm sao có thể chui lọt trong chiếc ngăn kéo mà tìm cơ chứ.
    Dến lúc này con bé chỉ còn ậm ừ. Nó chẳng thèm gọi con mèo nữa. Không biết con bé đi tìm mèo thật hay không hay chỉ tìm cớ để mò lên trên này?

    Có thể là Oliver đã nói đúng, con bé có vẻ hỗn xược.

    Nell tìm thấy cái kính lúp của Robbie trong ngăn bàn. Nó lôi ra và soi vào các ngón tay, rồi bỏ ngay vào túi.

    Nó ăn cắp! Robbie nghĩ, thật là một điều nhục nhã.

    Thật là gay go nếu con bé tìm ra chỗ ngăn kéo bí mật mà Robbie thích nhất. Trong đó có môt đầu mũi tên, một đầu đạn mà nó tìm thấy trong cuộc nội chiến và một đồng đô la tiền xu từ năm 1894 mà bố nó tặng nhân ngày sinh nhật lần thứ mười của nó.

    Robbie có vẻ đắc ý lắm. Nó sẽ dọa Nell ngay bây giờ trong đôi tất màu hống của cô bé.

    - Ê! – Dora quát to từ phía sau.

    Robbie giật mình và hoàn toàn mất tập trung.

    Nell thở hổn hển và chạy một mạch xuống gác.

    - Chị làm cái trò gì vậy? – Robbie quát Dora. Nó rất tức khi Dora làm nó giật mình.

    - Chị chỉ định dọa con bé thôi mà. – Dora phàn nàn. – Ăn thua gì đâu.
    Robbie nhìn Dora với con mắt giận dữ.

    - Em xuống phòng Oliver xem sao. Nhưng tốt hơn hết là chị đừng có làm gì trước khi em ra tay đấy, bằng không coi như chị thua cuộc!

    Robbie nấp sau ô cửa phòng Oliver.

    Shawn đang ngồi trên ghế, hình như nó đang đọc truyện cười. Oliver ngồi trên giường và đang chơi một cây ghi ta trông rất kỳ.

    Trông nó chẳng giống bất cứ một cây ghi ta nào mà Robbie biết khi nó còn sống. Nó có hình bèn bẹt thay vì phải rỗng bên trong, nó được làm bằng một thứ chất liệu màu đỏ mà hình như không phải là gỗ. Nó có nhũng nút màu đen mà hình như cây đàn chẳng phát ra âm thanh gì.

    Robbie nhớ ra nó đã từng thấy cây đàn giống của Oliver trên tivi trước đây. Chủ cũ của ngôi nhà đã chuyển đi và mang theo chiếc tivi làm Robbie rất buồn vì nó thích xem truyền hình.
    Dora luôn muốn làm cho những người mới chuyển đến phải nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà. Còn Robbie thì cho rằng đó là một hành động ngu xuẩn. Luật lệ của thế giới ma là Robbie và Dora chỉ có thể ám ảnh những người sống trong ngôi nhà này. Hoặc những người có quan hệ với gia đình này. Nếu không ai sống ở đây được thì còn ai nữa mà dọa.

    Mà dọa con người thì thích hơn dọa nhện, dơi hoặc chuột.

    Đợi chút đã! Có chuyện gì thế này? Robbie tự hỏi. Đáng lẽ mình phải nghĩ ra một trò thật hay chứ!

    Quay trở lại công việc. Phại dùng thứ gì trong căn phòng này để Oliver tin là có ma.
    Robbie nhìn một lượt quanh phòng để kiểm tra. Trên bàn có khá nhiều thứ. Một chiếc hộp bút với rất nhiều bút chì, vài cái cặp tài liệu, một tập giấy trắng và một chồng sách.

    Một chiếc máy vi tính đặt trên mặt bàn. Trên màn hình những con cá đang bơi qua lại. trên bậu cửa sổ là một chiếc bể kính và một cây phong lữ. Nước bên trong đục ngầu.

    Robbie tiến lại gần hơn, nó nhìn qua bể kính. Trời đất! Có một con nhện chân đỏ rất lớn ngay phía sau nó.

    Một con nhện lông lá ở vùng nhiệt đới.

    Sao thằng bé này lại dám nuôi nhện nhỉ?

    Robbie rất ghét nhện.

    - cậu có biết chơi lọai nhạc cụ nào không Shawn? – Oliver hỏi.

    Robbie giật mình, không biết có phải tại Oliver nói hơi to không.

    Shawn lắc đầu:

    - Không, mẹ tớ bắt tớ học chơi piano lúc tớ lên chín, nhưng tớ ghét học nhạc.

    - Tệ thật. Tớ muốn thành lập một ban nhạc. – Oliver đặt chiếc đàn xuống sàn nhà một cách cẩn thận.

    Robbie ước gì chiếc piano vẫn còn ở dưới nhà. Trước đây nó cũng được học piano và nó rất thích.

    Robbie tin rằng Oliver không thể biết những bài hát mà nó biết. Nhưng nó không có nhiều cơ hội nghe những bài hát hiện đại. Những người đến sống ở đây ra đi quá nhanh mang theo đài, tivi và cả đĩa CD.

    Mặc dù vậy nó cảm thấy mình có thể học những bài hát mới rất nhanh. Nó cảm thấy chán những bài hát cũ và chúng không hề phù hợp cho một ban nhạc nào.

    Mình sẽ bắt đầu lại từ đầu! Robbie nghĩ. Nó đang nghĩ đến việc kết bạn với những người đang sống và như vậy có nghĩa là nó phản bội lại thế giới ma.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  5. #5
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Nếu cây đàn piano vẫn ở đây, nó có thể dọa Oliver được. Robbie thầm nghĩ. Đó là một trong những điều phải nghĩ đến.

    Nó ngó vào quyển sách của Shawn xem cu cậu đang đọc gì. Nó nhìn thấy hình của rất nhiều người kỳ lạ trong bộ đồ lót.

    Những mẫu chuyện vui thời nay khác với thời Robbie hoàn toàn.

    Ngay khi Robbie nghiêng người để xem rõ hơn, Shawn gấp quyển sách lại và vứt xuống sàn nhà. Chán thật, Robbie lao ra phía cửa.

    - Đã nghĩ ra ý tưởng gì hay chưa thằng em.? – Dora hỏi. – Hay cũng lang thang như mọi ngày.

    Robbie nheo mắt nhìn chị nó. Nó ước gì có thể nghĩ ra một kế hay, nhưng chả có gì làm nó thích thú trong phòng Oliver.

    Ngoài con nhện và một số quần áo bẩn ra chẳng có gì đáng sợ trong phòng Oliver cả.

    - A, nghĩ ra rồi!

    Bỗng nhiên Robbie hét lên và bay vọt lên cao hai thước.

    Nó nhìn thấy một con vật to màu đen đang nằm dưới đống quần áo bẩn.

    Khịt, khịt, khịt. Con chó đang đứng đó hướng đầu về phía trước. Nó gừ gừ trong cổ họng. Răng nó to và khỏe. Nó đang nhìn thẳng vào Robbie!

    Nếu tim của Robbie còn làm việc thì nó sẽ đập mạnh lắm. Trước khi Robbie kịp nghĩ đến chuyện bỏ chạy thì con Spooky đã lao thẳng vào nó.

    5.
    - Không! – Robbie hét lên. Nó nhắm tịt hai mắt trong sự kinh hãi.

    Sau đó con chó nhảy thẳng vào Robbie và sủa lên điên dại.

    Robbie hét toáng lên và ôm chặt lấy bụng.

    Ôi! Nó rên rỉ. Mỗi khi có một sinh mệnh nào đi qua bóng ma lại làm cho chúng đau đớn.
    Năng lượng của ma sẽ bị khuấy đảo.

    - Spooky, thôi ngay! – Oliver quát con chó.

    Nhưng con spooky phớt lờ lời nói của chủ nó.

    Gừ, gừ . . . Con chó lao thẳng phía trước và cào cào hai chân lên tường.

    Robbie quay lại nhìn con chó đang thở hổn hển.

    Meo! Một con mèo tam thể lông mượt nhảy xuống từ cột nhà. Spooky lao ngay theo nó.

    - Ầm ầm gì đấy! – Tiếng Nell thét thất thanh từ trong phòng của nó. – Oliver tốt hơn là anh bảo con Spooky của anh dừng lại ngay.

    - Spooky! – Robbie gầm lên.

    Tất nhiên con chó đuổi theo con mèo của Nell chứ không phải những bóng ma.
    Nếu mình là con mèo thì chắc mình cũng tìm đường chuồn thôi. – Robbie nghĩ. Đối với con mèo, con chó quả là to và nhanh.

    Robbie rên rỉ. Nó cảm thấy đau hết vùng bụng. Robbie ước nó có thể bay nhanh hơn để tránh con chó.

    Dora bay lơ lửng trên trần nhà. Nó nở một nụ cười tự mãn. Đáng nhẽ Robbie phải di chuyển nhanh hơn để tránh con chó.

    - Thật là uyển chuyển. – Dora nói giọng chế nhạo.

    - Chẳng qua con chó làm em bị bất ngờ thôi. – Robbie chống chế.
    Mà quả thực là con chó làm cho Robbie hết sức ngạc nhiên chứ không làm cho nó hoảng sợ.

    - Chú ý này Robbie. – Dora bắt đầu khiêu khích Robbie. – Chị đang bay xuống đây, chị không muốn làm em bị bất ngờ. – Rồi Dora phá lên cười.

    Robbie liếc nhìn chị nò trong khi Dora đang trượt xuống từ trên trần nhà. Dora cười ngặt nghẽo đến nỗi chảy cả nước mắt.

    - trông em ra dáng lắm, lại còn đáng sợ nữa chứ. – Dora hét lên. Nó cười lớn và giậm hai chân thình thịch xuống sàn nhà. – Em đúng là con ma cà rồng. – Nó bay ra khỏi phòng Oliver và tới hành lang, vẫn cứ cười khúc khích.

    - Câm mồm đi, câm ngay! – Robbie bay theo ra phía hành lang, nó tức lộn ruột đến nỗi quên cả đau bụng.

    Nó chạy thẳng đến chỗ Dora! Với toàn bộ năng lượng có được trong cơ thể nó lao thẳng vào Dora.

    Dora nằm lăn ra sàn và rên rỉ.

    Thế là ổn.

    Cuối cùng thì Dora không còn cười được nữa.

    Bây giờ hãy xem em ra tay đây! – Robbie tuyên bố khi chúng đã quay trở lại căn gác xép và bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn. – Em sẽ rên rỉ và hú lên khi nó ngủ và chắc chắn nó sẽ gặp ác mộng.

    - Nhưng mà em rít lên chẳng khác nào một con bò ốm. – Dora chỉ trích.

    Robbie tức lắm. Nó cố hết sức tạo ra những âm thanh to nhất. Ô, nghe chẳng khác nào một con bò chết cả.

    - Rồi để xem ai rít hay hơn ai.

    Dora đứng ngay dậy, hít thở một cái thật sâu và rít lên một hồi kinh khủng.
    Âm thanh Dora phát ra nghe như văng vẳng từ trong hang sâu. Thậm chí còn tạo ra những âm thanh vang vọng.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  6. #6
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Lần này thì Robbie thán phục chị nó thực sự. Nhưng nó không muốn tỏ ra rằng nó khâm phục chị quá. Vì chị nó đã quá chèn ép nó bấy lâu nay.

    - Chẳng có gì cả. – Robbie nói. – Nó quyết định hú một tiếng thật khủng khiếp để rồi chị nó phải thốt lên một cách thán phục. – nghe này!

    Nó bắt đầu tiếng hú nghe rợn cả tóc gáy mà bất cứ ai đi trong đêm cũng sẽ phải rùng mình. Cuối cùng nó biến thành một bóng đen bao trùm cả căn phòng.

    Trong chốc lát, Dora như muốn nói một điều gì. Giọng nó yếu ớt như một con bé bị ốm.

    - Thôi nào! – Robbie nằm sõng soài trên sàn nhà vẻ đầy thất vọng.

    Bây giờ lại đến lượt Dora rên rỉ. Robbie nghe như tiếng ai đang kêu khóc thảm thiết.
    Bỗng Dora im bặt như thể có ai bịt mồm nó lại.

    - Thật thống thiết. – Robbie lên giọng mỉa mai. Nó rít lên một tiếng như người bị con chuột cống cắn vào tay. Rồi nó rên to hơn như thể con chuột đang gặm nhắm tay nó. Cuối cùng tóc nó dựng ngược lên.

    Cùng lúc này Dora lại bắt đầu rên trước khi Robbie chấm dứt. Hai đứa cùng hét to đến nỗi chẳng nghe được tiếng của nhau.

    Robbie không tỏ ra mấy quan tâm. Cái cảm giác rít hú đều làm cho nó thích thú. Thật là buồn cười, nhưng đôi khi là một con ma cũng nhiều buồn chán lắm. Dora và Robbie cùng dừng lại và nhìn nhau cười nhăn nhở.

    - Em không biết chị thế nào chứ em thì đã sẵn sàng cho tối nay rồi. - Robbie tuyên bố
    Robbie mong giờ đi ngủ đến thật nhanh. Nó không đủ kiên nhẫn để chớ cho tới khi thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng buổi tối dường như kéo dài lê thê. Sau bữa tối, Oliver và Shawn ngồi xem phim kinh dị trên tivi. Dora và Robbie cũng được xem.

    Trên tivi đang trình chiếu bộ phim quái vật Frankenstein làm khiếp sợ dân làng Trasylvania.

    - Tại sao cậu thích xem phim ma đến thế trong khi cậu tin là không có ma? Shawn hỏi Oliver.

    Oliver nhún vai:

    - Vì chúng rất siêu.

    - Tớ muốn giả vờ làm quái vật . – Shawn nói.

    Nó làm bộ gù hai vai lại, để hai cánh tay thõng xuống đất rồi nó rên ư ử.

    Robbie nhìn vào phía sau đầu của Shawn. Thằng nhỏ này đang tạo ra âm thanh kỳ lạ thật. Đó là tiếng rên khóc của một ai đó cô đơn đau khở. Thằng nhóc này làm giống như thật.
    Robbie lẻn ra phía trước và quan sát mặt Shawn.

    Shawn có đôi mắt sáng dưới cặp kính gọng màu đỏ. Trông thằng này có vẻ không được thông minh cho lắm, đáng sợ và lớn hơn tuổi.

    Kỳ thật.

    Oliver chăm chú nhìn thằng bạn. Đáng sợ thật. nó thì thầm. trông Shawn rất hãnh diện.
    Đọan phim thứ hai về một con mắt khổng lồ gớm ghiếc khổng lồ đang dọa Robbie. Nó trốn trên tường nên Dora không phát hiện ra chân nó đang gõ nhịp.

    Búc, búc, búc, búc, búc, Dora kêu quang quác.

    Chị ấy đang làm gì nhỉ? Robbie băn khoăn. Nó ngó ra từ chỗ ẩn nấp.

    Búc, búc! Dora đang đánh hai khuỷu tay vào nhau như gà con vỗ cánh. “Em chỉ như một chú gà con mà thôi. Hãy nhìn những thằng bé kia, trông chúng chẳng có gì hoảng sợ cả”

    Robbie liếc nhìn Oliver và Shawn. Oliver ăn bỏng ngấu nghiến. Shawn vứt những hạt bỏng cho con Spooky, con chó ăn một cách vụng trộm. Tất cả bọn họ đều dán mắt vào màn ảnh, kể cả Spooky.

    Cuối cùng một trong hai đứa lên tiếng. “Thật là ngớ ngẩn. Đây là bộ phim tồi nhất thế giới”. Nhưng chúng không chịu tắt tivi cho đến chương trình cuối cùng được phát trên chương trình truyền hình.

    Shawn ra về với hai con mắt nặng trĩu. Oliver đi lên gác đánh răng rồi trèo lên giường.
    Robbie đợi cho đến khi Oliver thở đều và bắt đầu ngủ.

    Bây giờ là thời điểm tốt để nó ra tay. Nó sẽ trổ hết tài năng của mình. Đầu tiên nó phát ra những âm thanh đủ để Oliver nghe thấy.

    Nó ho mấy cái để làm sạch cổ họng. Rồi nó cười rất man rợ như một người nhìn thấy một xác chết thối rữa. Một âm thanh nghe vô cùng khủng khiếp. Nó nghĩ đến con Spooky đang lao vào nó và cố nhớ lại lúc nó bị đau bụng, rồi lại rên rỉ.

    Oliver không hề nhúc nhích. Nó vẫn thở đều đều.

    Robbie biến lại gần giường.

    Nó lại phát ra âm thanh đáng sợ hơn của một người gặp một đàn ma trong căn nhà hoang với bộ khung xương đưa qua đưa lại.
    Woaaaahhhhhhh!!

    Chẳng thấy Oliver phản ứng gì cả.

    Robbie lắc đầu. Thằng nhóc này ngủ đổ tàu cũng không biết.

    Robbie tưởng tượng ra có một vật rất to, đáng sợ xuất hiện trước mặt nó trong bóng tối rồi

    nó cố nghĩ ra một cảm giác sợ nhất, nó hét lên đến khản tiếng.

    Một tiếng hét sắc như dao vang lên.

    Vẫn chẳng có phản ứng gì từ Oliver!

    Robbie hít thở thật sâu rồi dồn hết sức phát ra một tiếng kêu của con mèo đen. Nó kêu to dần và to dần rồi cuối cùng hét lên một tiếng kinh hoàng.

    Oliver ngồi bật dậy
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  7. #7
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Robbie mỉm cười

    Cuối cùng thì cũng đã có hiệu lực. Không ai có thể lờ Robbie được.

    Chờ một phút.

    Oliver ngồi đó nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền

    Nó đang bị mộng du chẳng? Robbie băn khoăn. Chẳng biết nó có sợ không. Tốt hơn là phải kiểm tra lại cho chắc, Robbie lại phát ra một tiếng rên khác. Oliver mở to hai mắt.

    Thành công rồi!
    - Tôi đã làm được điều đó! – Robbie hét lên – Tôi đã dọa được nó, tôi đã thắng.

    15.
    Oliver thấy rụng rời hết cả chân tay.

    Nó bắt đầu run, tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Quyển sách trên tay rơi xuống đất.

    Shawn đứng ngay trước mặt nó, tay huơ huơ trước cặp kính. Trông nó rất ngạc nhiên.

    Lúc nãy, tại nơi đây chỉ có Shawn.

    Oliver cảm thấy mình thật ngu dốt.

    - Đừng có làm như vậy. – Nó nói và lấy tay sờ cổ.

    - Tớ xin lỗi, tớ không có ý dọa cậu.

    - Dọa tớ? Cậu bảo cậu không có ý dọa tớ? Chẳng qua là do tay cậu quá lạnh thôi.

    - Tớ xin lỗi.- Shawn nói và cho hai tay vào túi quần.

    Tim Oliver đập chậm lại và trở về nhịp đập bình thường.

    - Cậu làm gì ở đây vậy?- Oliver hỏi và cúi xuống nhặt quyển sách.- Cậu không đến trường cấp hai Shadyside à?

    - Tớ đi tìm cậu.- Shawn giải thích.- Tớ muốn nói chuyện với cậu một chút.

    - Cậu muốn nói chuyện gì với tớ?

    Shawn nhìn kỹ xung quanh rồi mới ngẩng lên nói với Oliver:

    - Có ma!

    - Cái gì, ma á, trời đất.- Oliver đẩy cánh cửa ra vào bằng kính, chúng bước ra và đi vào bóng
    tối, một buổi chiều tối gió mạnh. Có một vái giọt mưa rơi xuống.

    - Đã có ai nói với cậu là bộ óc cậu không bình thường chưa?

    - Không. – Shawn nói, nó lẽo đẽo đi theo Oliver.

    - Cậu thì suốt ngày ma thế nọ, quỉ thế kia. Hãy sống bình thường đi.

    Oliver nhìn vào sân trường, nó giơ tay vẫy lũ trẻ đang chơi ở đó. Một vài đứa đưa tay vẫy lại, còn lại hầu hết chúng chỉ nhìn Oliver.

    Bọn này chắc chắn đã nghe chuyện cái bút chì.

    Nó và Shawn lại cùng nhau đi đến trường cấp 1 Shalyside.

    - Oliver này.- Shawn bắt đầu.

    - Cái gì vậy? – Oliver càu nhàu. Nó gần quên sự có mặt của Shawn bên cạnh. Nó đang băn khoăn không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì ở trường.

    - Tớ phải kể cho cậu nghe về những con ma.- Shawn cố nhấn mạnh khi chúng tới trước cửa trường Nell.- Đây không phải là chuyện đùa đâu, tớ phải nhắc nhở cậu.

    - Này!- Nell xuất hiện và vẫy chúng bằng cái ô màu hồng.- Anh đi đâu vậy? em đã đợi lâu lắm rồi. Anh đã hứa là đến nhà Tracy với em cơ mà.

    Oliver vỗ tay lên trán:

    - Anh quên biến đi mất.- nó nói.

    - Thôi, bây giờ nhớ là được rồi, đi thôi.

    - Nell này, Shawn và anh. . .

    - Shawn sẽ cùng đi luôn cũng được, nhưng phải đi ngay bây giờ, Tracy nói nó sẽ mời chúng ta đi ăn kem. Đi thôi.- Nell kéo tay Oliver.

    - Tại sao em không về cùng Tracy từ nãy.

    - Không được, anh đã hứa là đi cùng em, mẹ cũng dặn anh phải đi cùng em. Chúng mình phải đến nhà Tracy lúc năm giờ và cùng về với nhau.

    Nell nắm tay Oliver, một điều mà nó chưa bao giờ làm.- Đi thôi, nó sống ở đường Melinda. Nhanh lên.

    Oliver nhìn Shawn.

    Trông Shawn rất căng thẳng. Nó nhún vai và bỏ đi.

    - Thôi để lần khác.- Nó nói với lại.

    Oliver để Nell kéo nó đi về dãy phố trước mặt nhưng nó vẫn nhìn thấy bóng Shawn phía xa xa.

    Chuyện gì mà quan trọng thế nhỉ?

    Không biết Shawn định nói chuyện gì mà nó chưa kịp nói?

    Chuyện gì sẽ xảy ra đây?

    16.
    Mưa bắt đầu rơi.

    Robbie ngồi trên cửa sổ căn gác xép và nhìn xuống đường. Nó vẫn rất mệt mỏi từ sau khi chui vào ngọn lửa trong phòng thí nghiệm. Nhưng Dora đã khá hơn nhiều, nhất là từ luc chúng trở về căn gác này.

    Robbie nhìn thấy Oliver đang chạy trong mưa dưới phố.Tóc nó bết vào đầu còn cái áo choàng có vẻ ướt sũng.

    Cánh cửa đóng sầm lại sau khi Oliver bước vào nhà. Robbie bay xuống gác. Nó thấy Oliver cởi áo khoác ngoài và lấy khăn lau khô đầu.

    Chẳng có ai ở nhà cả, ông Bowen thường làm việc ở nhà những hôm nay ông đi họp.
    Có tiếng chuông cửa. Oliver đi ra cửa.

    Shawn đang run rẩy trong mưa trước thềm nhà.

    Tại sao Shawn nắm chắc lúc nào Oliver có nhà? Robbie băn khoăn. Không biết nó theo dõi Oliver bằng cửa sổ hay bằng cách nào khác.

    - Ô, tốt quá,- Oliver cười với Shawn.- Vào nhà đi, cậu sẽ giúp tớ chuyển cái bàn lên gác xép.

    Tớ đã chuyển được nhiều đồ rồi, chỉ còn thiếu một cái giường.

    Điều đó cũng đúng thôi, nó đã dọn dẹp đồ đạc trong gác suốt mấy ngày qua. Lau chùi tủ, quét hết bụi, sắp đặt lại đồ đạc, để lại một khoảng trống trong căn phòng. Robbie biết chắc rằng Oliver sẽ sống ở đây.

    Shawn chớp chớp mắt sau cặp kính:

    - Cái bàn có nặng không? Hôm nay tớ không được khỏe lắm.

    Thật là một câu nói ngớ ngẩn. Robbie nghĩ.

    - Ô, thôi được, tớ sẽ đợi bố tớ về vậy. Cậu muốn chơi bài không?

    - Chắc chắn rồi.- Shawn treo áo mưa của nó lên mắc gần cửa.

    - Tớ phải đi pha sô- cô- la nóng đã, tớ sắp chết cóng đây. Cậu có muốn uống một chút không?

    - Không, cám ơn.- Shawn đáp lại.

    - Cậu có chắc không? Lọai này ngon lắm đấy.

    - Không, mình không khát.- Shawn đi theo Oliver xuống bếp.

    - Ô, đúng rồi.- Dora nói thầm vào tai Robbie, làm nó giật bắn mình.Nó xoa xoa hai tay vào
    nhau.- Chị sẽ cho thằng Oliver này một bài học. Chị sẽ làm cho nó tin và lần này không có gì mà thất bại cả.

    Oliver mang một cóc sô-cô-la nóng ra phòng khách. Nó ngồi xuống bàn uống nước. Hơi nóng của cốc bốc lên làm miệng nó ướt lấm tấm.

    - Oliver, tớ phải nói chuyện với cậu.- Giọng Shawn rất nghiêm trọng.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  8. #8
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Lại bắt đầu chuyện cũ, Oliver nghĩ. Nó đẩy cái bàn sang một bên và lôi ra một bàn chơi cờ.

    - Được rồi, bắt đầu đi.- Oliver nói và mở bàn cờ ra. Nó quay một phía bàn cờ cho Shawn. Rồi uống một ngụm sô-cô-la.

    Shawn chọn quân đỏ và đi vào những ô đen trên phía bàn cờ của nó:

    - Tớ biết ở đây không hề an toàn, nhưng tớ phải nói với cậu một vài điều.

    - không an toàn? - Oliver nhắc lại và có vẻ băn khoăn. Shawn nói giống như những kẻ ngu ngốc trong các phim gián điệp đen trắng.- cậu nói gì lạ vậy?

    - Ở đây không an toàn đâu. – Shawn nói khẽ.- Ma, có nhiều ma lắm.

    Nhưng Oliver đã chẳng thèm nghe nữa. Cái cốc trên bàn bỗng run bần bật. Nó nhìn cái cốc và tự hỏi, hay là động đất.

    Những quân cờ trôi hết về phía Shawn. Có cái gì đó chọc vào khuỷu tay Oliver.

    Cái bàn uống nước bỗng bay lên khỏi mặt đất. Nó bay chầm chậm trước mặt Oliver.

    Oliver trố mắt ra nhìn, nó há hốc miệng. Nỗi sợ hãi ập đến bên nó.

    Cốc sô-cô-la của nó vẫn bốc khói thơm phức trên cái bàn biết bay.

    Oliver cố ấn mạnh để đặt cái bàn xuống đất. Cái bàn bắt đầu hạ xuống. Nó cố chộp lấy bàn
    cờ và cái cốc nhưng chúng cứ trượt đi.

    Trong giây lát, Oliver bay lên khỏi mặt đất.

    Trời ơi, nó hét lên. Nó chới với trên không. Nó đã bay lên khỏi mặt đất đến một mét. Thật là lạ kỳ. Nó ôm chặt lấy đầu cố hết sức để hạ người xuống.

    Điều đó chỉ làm cho sự việc thêm tồi tệ. Oliver hoàn toàn mất thăng bằng. nó quay tít như bánh xe bò trong không trung.

    Điều này còn tồi tệ hơn nhiều là quay tròn trên ghế. Nó hoàn toàn không kiểm soát được bản thân.

    - có, có. . – Shawn lắp bắp không ra tiếng và rồi nó cũng bay lên khỏi mặt đất.

    Shawn há hốc mồm không nói được câu nào. Mắt nó mở to thao láo. Các quân cờ rời khỏi bàn và bay lung tung khắp phòng.

    Cái bàn quay trong phòng mỗi lúc một nhanh. Oliver và Shawn quay theo chiều ngược lại.

    - Ôi trời ơi!- Oliver hét ầm lên, cố bấu víu lấy một vật gì đó. Tim nó đập thình thịch. – Không dừng lại ngay.

    Nó không tài nào xuống được sàn. Thậm chí nó cũng không tóm được cái bàn.

    - Trời đất ơi!- Oliver rít lên. Đầu óc nó quay cuồng.

    Nó cố với lấy chân Shawn. Mặt Shawn tái dại.

    Quay tròn một lúc. . . nó thấy choáng váng hết cả đầu.

    Bụp! Nó ngã phịch mông xuống đất.

    -Ái!- Nó hét lên! Đau điếng.

    Shawn cũng ngã ụych bên cạnh nó.

    Một cái bóng mờ mờ xuất hiện bên cạnh nó.

    Nó nhìn lên.

    Ô, không! Tim nó ngừng đập.

    Cái bàn uống nước đang rơi thẳng xuống đầu Shawn.

    17.
    - Không! Robbie hét lên. Thật là khủng khiếp, nó nhìn thấy cái bàn đang rơi xuống đầu thằng bé. Dường như mọi việc xảy ra rất chậm. Nhưng nó chẳng có cách nào để ngăn lại cả.

    - Ahhhh.- Oliver hét tóang lên. Nó lăn người qua chỗ đi văng. Cái bàn rơi ngay bên cạnh đầu nó.

    Robbie nhắm tịt mắt lại. Nó không thể đứng lên được.

    Bùng!

    Rồi mọi thứ chìm trong yên lặng.

    Ô, không, Robbie nghĩ. Nó cũng không biết có chuyện gì vừa xảy ra.
    Nhưng nó phải biết. Nó mở mắt từ từ.

    Dora nấp sau nó, lấy tay bịt mồm, run cầm cập.

    Robbie nhìn xuống sàn

    Ô, không.

    Cái bàn rất có thể rơi trúng Shawn! Oliver chẳng nhìn thấy chân của Shawn đâu cả.

    Thật là khủng khiếp, khủng khiếp thật.

    Chúng không bao giờ có ý định giết ai cả.

    Đặc biệt là những người mà chúng khômg định dọa.

    - Chị làm cái trò gì vậy?- Robbie quát Dora.- Tại sao không dừng ngay lại đi?

    - Tại sao em không giúp chị?- Dora trách.

    - Giúp chị!- Robbie hét lên.- Chị chẳng bao giờ muốn em giúp cả. Chị lúc nào cũng nghĩ mình làm được tất cả mọi việc.

    - Chị biết.- Dora nói khẽ.- Chị cứ tưởng – nhưng chị không làm được- mọi vịệc diễn ra bất ngờ và nhanh quá- Bất ngờ!- Robbie rền rĩ.- Tại sao chị lại ném hai thằng nhỏ xuống đất rồi đến cái bàn? Tại sao chị không ném cái bàn rơi xuống trước?

    - Chị cũng định làm như thế mà.- Dora giải thích.- hai tay nó lắc lắc.- Robbie này, chuyện này thật là kinh khủng.

    Robbie bay lên phía trên Oliver. Oliver nằm bất động dưới sàn, hai mắt nhắm nghiền. Robbie trườn xuống và quỳ bên cạnh Oliver.

    Hay là nó chết rồi?

    Phải làm gì bây giờ?

    Cả Robbie và Dora không còn đủ năng lượng để làm bất cứ điều gì.

    Nếu Oliver chưa chết mà cần có bác sĩ thì làm thế nào?

    Chúng không biết làm thế nào để gọi bác sĩ.

    Và Shawn! Ồ không! Robbie thậm chí không muốn nghĩ đến chuyện đó.

    Robbie ngồi xuống bên cạnh và rung tay Oliver. Nó rất hoang mang và không biết phải làm gì!

    Oliver rên rỉ.

    Nó vẫn sống.

    Robbie lóe lên một niềm tin.

    Ít nhất một trong hai thằng vẫn còn sống.

    - ôi, cái đầu của tôi!- Oliver rên rỉ, ngồi dậy. Nó thấy đầu ong ong. Nó nhìn xung quanh.
    Những hạt mưa trên cửa kính. Căn phòng tối đen chỉ có duy nhất hai ánh đèn ở phòng khách.

    Tại sao cái bàn uống nước lại bị lật ngược?

    Oliver xoa gáy. Nó sờ thấy bên tai sưng to bằng quả trứng.

    - Ái!- Nó kêu khẽ.

    Cái cốc vỡ tan. Sô-cô-la đổ tràn hết cả ra thảm và chảy đến tận lò sưởi. Cón cái bàn uống nước nằm sấp mặt xuống đất.

    Chuyện gì xảy ra ở đây thế này? Đầu óc nó quay cuồng và đau đớn.

    - Shawn?- Oliver gọi.- Shawn đâu rồi nhỉ?

    Nó nhìn vào cái bàn uống nước.

    Bụng nó quặn đau.

    Có một làn khói trắng mờ nằm dưới mặt bàn.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  9. #9
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    Oliver nuốt nước bọt.

    Làn khói bốc lên cao hơn. Nó tụ lại và tạo ra hình đầu người.

    Tóc vàng hoe.

    Cái đầu bay cao dần và ra khỏi bàn gỗ.

    Đôi mắt màu xanh xám dưới cặp kính khung màu đỏ nhìn chằm chằm vào Oliver. Oliver ôm bụng bằng cả hai tay.

    Không. Điều này thật tồi tệ.

    Cái đầu bay cao dần lên, rồi sau đó đến vai, tay và thân hình.

    Oliver cắn chặt môi. Nó không nhìn đi chỗ khác được.

    Điều này thật sự khủng khiếp.

    Shawn ngồi đó trên chiếc bàn, hai chân vắt chéo vào nhau, hai tay ôm gối. Nó nhìn Oliver.
    Oliver nhìn lại nhưng không nói lên lời nào.

    Ôi! Chẳng còn gì phải băn khoăn nữa.

    Shawn đã trở thành một con ma.

    18.
    - Cậu.- cậu là ma.- Oliver khẽ nói và nhìn thẳng vào shawn.

    Robbie nắm lấy vai dora và lắc mạnh. “Chị nhìn kìa”.

    - Hãy xem chị làm gì kìa!.- Nó hét lên.

    Dora sững sờ cả người. Nó thấy chóang váng. Lần này không thấy Dora phản ứng gì.
    Nó đã giết một đứa trẻ.

    Ma không được giết ai cả, chỉ được dọa là quá đủ rồi.

    Chuyện gì sẽ xảy ra với bọn họ đây?

    - Đó là điều tớ muốn nói với cậu suốt mấy ngày hôm nay.- Shawn nói với Oliver.
    Shawn cứng dần lên khi nó ngồi trên bàn.

    - Cái gì cơ? – Oliver hỏi với cái giọng sợ sệt.

    - Tớ là một con ma.

    - Cái gì?- Oliver nhắc lại.

    - Cái gì?- Dora cũng hét lên.

    - Tớ là một con ma!- Shawn nói rất bình tĩnh.- Tớ là một con ma khỏang hai năm rồi.
    Hai năm!

    Robbie và Dora nhìn nhau.

    Có nghĩa là Dora không giết Shawn. Nó đã là một con ma. Nó đã ám Oliver trước Robbie và Dora rất lâu rồi.

    Thế là cái bàn không giết được Shawn. Người ta có thể nào giết được một kẻ chết rổi.
    Thật là nhẹ người.

    Bỗng mắt Robbie mở to hơn. Nếu Shawn là ma thì chắc chắn nó phải nhìn thấy Robbie và Dora kể cả khi chúng ẩn mình.

    Robbie còn nhớ Shawn đã gấp ngay quyển truyện tranh Comic khi nó cố xem trộm. Lúc nào Shawn cũng nhìn thấy chúng nó khi chúng nó đến xung quanh. Dora húyt sáo. Nó vẫy Robbie theo đến chân tường. Nó chui vào trong một tấm hình của người đàn ông.

    Nó lau tấm hình. Bây giờ nó có thể nghe được cuộc hội thọai mà không sợ bị con ma không mời mả đến nhìn thấy.

    - Làm sao cậu lại là ma?- Oliver hỏi.- Tớ có thể nhìn thấy cậu. Tớ có thể chạm vào cậu. Và cậu chẳng đáng sợ một chút nào.

    Robbie cố nén khỏi bật cười.

    Ít nhất đến giờ phút này không chỉ có nó và Dora là những con ma đã gặp trắc trở với Oliver.

    - Xem đây.- Shawn bảo Oliver.- Nó biến mất rồi lại hiện ra. Nó giơ tay lên, nhíu hai lông mày. – Tớ có cần làm lại không?

    Oliver vẫn ngồi đó và trông rất lo lắng.

    Thằng nhóc này có vẻ bắt đầu tin rồi đây. Robbie nghĩ thầm.

    - A, thế còn thế này thì sao?- Shawn nói rồi tiến lại phía sau chiếc ti vi. Nó gập người rồi biến mất.

    Bỗng mặt nó xuất hiện trên màn hình.

    Nó há miệng.

    Rộng.

    Rất rộng.

    Rộng đến nỗi chiếm hết cả màn hình.

    Shawn cười!

    Tiếng cười của nó vang khắp phòng. Ở phía trong tường, Robbie rùng mình. Nó chưa bao giờ cười to đến như vậy. Thật là đáng sợ.

    Những con ma mới làm được nhiều trò mà những con ma già như Robbie có mơ cũng chẳng biết làm.

    Rồi Shawn thò cả cái đầu của nó ra khỏi màn hình.

    Mũi của nó chảy ra. Hai mắt nó trễ xuống dính vào má.

    Robbie biết chắc nó có thể móc được cả con mắt ra. Thật tuyệt!

    Shawn cười khúc khích, nhưng lần này giọng nó khô như bụi.

    Rồi nó tụt vào ti vi và biến mất.

    Một giây sau nó nhảy ra và trở lại bình thường.

    - Cậu hình dung ra chưa?- Nó hỏi Oliver.

    - Ừm. . . – Oliver vẫn hơi lúng túng.

    - Nói đi, chịu đi. Thế nào, bây giờ đã tin vào ma chưa?- Shawn nói.

    Oliver lẩm bẩm:

    - Đầu tớ đau quá.

    - Chuyện vừa rồi có đủ giải thích cho cậu không?- Shawn nói.

    Oliver vẫn nhìn.

    - Đúng không?

    Nó tụt xuống sàn cho đến khi ngập đến cổ, chỉ còn lại cái đầu nhìn Oliver.

    - Không.

    - Nói đi, nói là tin vào ma đi.

    -Được. Tôi đã tin là có ma.- Oliver nói, sững sờ cả người.

    Cuối cùng, Robbie nghĩ, Oliver đã bị đánh gục.

    - Tốt.- Shawn nói rồi lại nhảy lên.

    Oliver cắn chặt môi.

    - Những cậu làm thế nào… tớ muốn nói làm sao cậu chết?

    - Đó là một câu chuyện dài và khủng khiếp, bây giờ tớ không có thời gian để kể ngay.- Shawn đáp lại. Nó ngồi chéo với Oliver.- Tớ còn một chuyện khác quan trọng hơn muốn nói với cậu. Có những con ma quái ác trong căn nhà này. Tớ đã nhìn thấy chúng rồi mà.

    - Cái gì?- Dora hét lên từ chỗ nào đó trong tường.- Nó nghĩ chúng ta quái ác. Robbie nghĩ thế nào.

    - cậu là bạn của tớ nên tớ muốn thông báo cho cậu điều đó.- Shawn nói tiếp.- Chúng đang
    muốn tấn công cậu đấy Oliver. Đó là lý do tại sao cậu bị quay tròn trên không trung.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



  10. #10
    Retired Mod
    Cốm's Avatar


    Thành Viên Thứ: 970
    Giới tính
    Nữ
    Đến Từ: TP Hà Nội
    Tổng số bài viết: 1,042
    Thanks
    105
    Thanked 1,257 Times in 368 Posts
    - Cái gì? Cậu đang nói cái gì?- Oliver hỏi.

    - Cậu hỏi cái gì? Tớ đang nói cái gì á? – Shawn có vẻ điên tiết. Nó hua hua tay qua đầu. – Bay, bay phía trên cậu, tớ, cái bàn uống nước,bàn cờ, bay khắp phòng. Những con ma này như đồ mất trí rồi.

    - Ừ,- Oliver nói, nó cảm thấy như bị đập vào đầu.- Tớ chẳng nhớ gì chuyện bay trên trời cả.

    - Cái gì? Robbie hét ầm lên.

    - Cái gì? Dora rít lên.

    Oliver cau mày.

    - Tớ chỉ nhớ đoạn đi từ trường về nhà. Cậu đến gõ cửa. Rồi chúng ta chơi cờ. Rồi khi tỉnh dậy tớ thấy đầu biêu lên, rồi cậu bảo cậu là ma.- Oliver lắc đầu rên rỉ, nó xoa xoa chỗ đau ở đầu.- À mà tớ cũng không biết tại sao cái bàn lại lật úp.

    Robbie cau mặt. Tất cả những điều xày ra vừa rồi chẳng có ý nghĩa gì cả. Robbie trượt xuống đến khi chạm vào tay Dora.

    - Đi thôi.- Nó thì thầm.- Quay trở về gác xép thôi.

    Dora gật đầu.

    Chúng bay lên gác.

    - Không thể tin được.- Robbie nói to khi nó biết chắc Shawn không đi theo.- Chị lại lãng phí sức vào một việc vô ích.

    - Câm mồm đi.- Dora gầm lên.

    - Không, không. Em phải nói là chị đã thất bại. Chị bày ra những tò đó, làm mọi thứ bay hỡn độn trong căn phòng, rồi tí nữa giết chết Oliver, bây giờ nó chẳng nhớ gì cả.- Robbie đi đi lại lại, hai tay nắm chặt.

    - Đây là ngày tồi tệ nhất của chị.- Dora rầu rĩ.

    - Oliver là thằng nhóc cứng đầu hất mà em biết.- Robbie nói theo.

    Nó đấm lên bàn. Nó bước nhanh đến bên cửa sổ và bay lên.

    Dora nhìn theo. Có lẽ nó cũng phải làm như vậy. Robbie không muốn nhớ đến những chuyện điên rồ vừa rồi.

    - Chúng ta đã lãng phí biết bao trò với thằng nhãi đó. Thôi được, nhưng bây giò nó đã biết chúng ta. Nó đã được cảnh cáo. Thế là hết trò rồi. Tối nay em với chị sẽ cùng ra tay. Và chúng ta phải dọa cho thằng Oliver Bowen sợ đến chết mới thôi.

    19.
    Robbie ngồi trên bàn. Dora vẫn thấ sôi sục trong lòng, nó ủ rũ trên chiếc ghế bành.

    Màn đêm đen kịt buông xuồng.

    Đây là cơ hội để hai con ma lấy lại sức lực sau một ngày làm việc mệt nhọc.

    - Đây sẽ là một trò kinh dị nhất.- Robbie tuyên bố.- Chúng ta sẽ sử dụnghết tài năng, sức lực cho lần này.

    - Nhửng tiếng hú, tiếng rên la và cả những tấm vải này sẽ được sử dụng. Đầu tiên chúng ta sẽ mặc những tấm vài, trông sẽ giống như những con ma trong truyện cười, và sao đó trùm khăn lên đầu nó.

    - đúng rồi,- Robbie thốt lên.- Hãy trùm khăn vào người nó và chỉ để hở cái đầu thôi, thế là nó sẽ không cử động được và chị sẽ sử dụng điệu múa xương người.

    - Chị sẽ làm như vậy. Rồi chị sẽ cho thằng nhóc bay lên. – Dora hét lên sung sướng.

    - Đúng rồi.- Robbie thấy vui đến nỡi đầu nó đập cả vào trần nhà.- Rồi sử dụng cả lũ vật nuôi nữa. Chúng ta sẽ dùng những con vật này để tấn công nó. Nó sẽ phải chết khiếp khi thấy chính những con vật yêu quí của nó quay lại cắn nó.

    - Chị sẽ điều khiển con chó và con mèo, còn em chịu trách nhiệm con nhện.

    - Em ghét nhện lắm.- Robbie phàn nàn.

    - Em không phải chạm vào nó đâu,- Dora nói,- chỉ cần làm thế nào để nó bay lên là được.

    - Thế thì khác nào chạm vào nó.

    - Qúa sợ! Chị sẽ làm cho con chó và con mèo nhảy lên trước, rồi bắt chúng thè lưỡi ra.
    Dora xoa hai tay vào nhau:

    - hãy thực hiện kế họach ở đây.- nó đề nghị.- Thằng nhóc sẽ mang thêm đồ lên và chúng ta sẽ tận dụng cơ hội tại nơi này. Chị đi tìm mấy con vật đã.

    - Chị có cho rằng tối nay bắt đầu được không?- Robbie băn khoăn.

    - Chị cảm thấy rất khỏe rồi, thế còn em thì sao?

    Robbie nhắm mắt lại.

    Nó cảm thấy khỏe mạnh khắp người.

    Đã đến lúc ra tay.

    Robbie bay lên khi nghe thấy tiếng chân dưới nhà đang đi lên.

    Cuối cùng thời điển đã đến.

    Thế là thời điểm Robbie và Dora mong chờ suốt đêm đã đến.

    Con chó có vẻ mệt mỏi nhưng nó cũng cố đi lên gác.

    Robbie cố đưa nó lên gác, những hình nư nó đã thấm mệt.

    Hơn nữa, nếu con chó đói và khát thì sao?

    Và bây giờ Oliver đang bước lên.

    Spooky vẫy đuôi mừng chủ.

    - Sụyt!- Dora ra hiệu cho Robbie, hai đứa ép sát vào tường.

    Oliver bước lên, trên tay cầm theo con nhện.

    Tuyệt!

    Shawn đi theo nó lên gác.

    Thế này thì không ổn rồi.

    Shawn là một kẻ phản bội, nó bảo vệ cho con người.

    Robbie không biết sức mạnh của Shawn. Cho đến giờ thì nó chưa làm gì trầm trọng cả, chỉ trừ bảo vệ con người.

    Nếu nó can thiệp vào chuyện này thì sao?

    Mà tại sao lại phải băn khoăn nhỉ? Đã quá muộn để thay đổi.

    Robbie hợp sức với Dora. Nó tập trung cao độ. Bắt đầu, nó ra lệnh nhẹ nhàng.

    Sức mạnh của chúng đã gây ra một tiếng động làm tai con Spooky vểnh lên.

    - Đi thôi, đi thôi.- Robbie nói khẽ. Nó không dám nhìn vào Dora, nó không thể làm tiêu hao năng lượng của cả hai.

    Bị sức mạnh tập trung điều khiển, con chó và con mèo bỗng bay lên không trung.

    - chúng ta đã làm được rồi.

    Hai con vật trông rất hỏang hốt. Con mèo vặn người và kêu rít lên. Con chó cào cào hai chân trước và kêu gừ gừ. Con nhện bay lên và giãy giãy tám cái chân.

    - Được rồi,- Robbie nói như mệnh lệnh,- bây giồ những con vật sẽ quay tròn.

    - Chúng mày có điên không?- Shawn hét. – chúng mày là những con ma điên rồ, Oliver, ra khỏi đây ngay.

    Những con vật không thể điều khiển nổi mình, chúng quay tròn trên không trung.
    Chữ ký của Cốm
    "Happiness isn't enough for me. I DEMAND EUPHORIA"



Trang 1/4 1 2 3 4 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •