Bà không biết cấp bậc của người đối thoại nhưng cứ gọi bừa là đội trưởng:
- Đội trưởng cho phép già khuyên một câu nhé !
Rồi cúi đầu ghé sát tai người kia nói nhỏ. Những lời bà thì thầm có lẽ làm viên đội trưởng khoái chí lắm. Thỉnh thoảng hắn lại gật đầu đồng ý và thốt lên:
- Hay lắm ! Hay lắm ! Tuyệt !
Bà lão quay đi nhưng không quên dặn với:
- Nhớ đấy ! Mà phải làm đến nơi, chớ có bỏ nửa chừng mà mang họa.
Ogin và Otsu ngồi trên chiếu, đang than thở và lau nước mắt bỗng giật mình trông ra.
Bốn, năm kẻ lạ mặt mặc binh phục nhẩy qua cửa sổ xông thẳng vào phòng khách, kéo lê bùn đất bê bết. Otsu tái mặt, nhưng Ogin không hổ danh con gái Munisai, vẫn bình tĩnh. Nàng lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi là ai, vào đây làm gì ?
Một tên cao giọng:
- Đứa nào là chị thằng Takezo ?
- Ta. Ogin điềm tĩnh đáp. Đêm khuya, các ngươi tự tiện vào phá nhà phụ nữ, không biết xấu hổ sao ?
Viên đội trưởng vừa vào tới, giơ tay chỉ Ogin, quát lớn:
- Trói con bé này lại !
Vừa nghe tiếng quát, đèn đóm tắt hết, tối om. Nhà cửa rung động, bàn ghế đổ lổng chổng. Lính ùa đến bắt Ogin. Nàng kháng cự mãnh liệt, nhưng đàn bà sức vóc bao nhiêu, chỉ mấy phút sau đã bị trói gô như bó giò nằm vất chỏng chơ dưới đất. Những tên lính dã man còn xúm lại đạp thêm cho mấy cái. Otsu sợ quá vùng chạy ra cửa.
Nàng không nhớ đã chạy ra ngả nào, nhưng trốn thoát được bọn lính. Tâm thần hoảng hốt, chân không còn cả dép, nàng nhắm mắt chạy bừa trong làn sương dày mờ mịt trắng xóa như sữa dưới ánh trăng suông, hoàn toàn phó mặc cho bản năng định hướng, hy vọng về được đến chùa Shippoji. Sống yên ổn từ tấm bé trong một khung cảnh êm đềm thuần hậu, Otsu cực kỳ xúc động và thấy thế giới xung quanh mình như vừa sụp đổ.
Gần đến chân đồi, bỗng nghe tiếng gọi. Ngẩng nhìn bóng người ngồi trên phiến đá dưới tàn cây, nàng nhận ra là Takuan.
- Mô Phật ! Ngươi đấy ư ? Ta đang lo không biết hôm nay sao ngươi về trễ.
Takuan nhìn xuống chân Otsu:
- Dép ngươi đâu ?
Takuan chưa hết ngạc nhiên thì Otsu đã chạy đến bên, miệng không ngớt rên rỉ:
- Thầy ơi ! Ghê quá ! Ghê quá !
Takuan lấy giọng bình tĩnh, cố trấn an thiếu nữ:
- Nào ... nào ... cái gì mà ghê quá ? Tên đời này làm gì có chuyện gì ghê đến thế !
Bình tĩnh kể ta nghe chuyện gì nào !
- Ghê quá ! Chúng bắt chị Ogin trói lại rồi ! Không có tin gì của Matahachi mà chị Ogin hiền dịu như vậy bị chúng đá, thật khổ ! Thầy, bây giờ phải làm sao, thầy ?
Vừa run rẩy vừa khóc nức nở, Otsu sợ hãi bám chặt lấy Takuan, đầu nép vào ngực nhà sư cầu xin che chở.
oo Buổi trưa mùa xuân ẩm ướt và lặng gió. Takezo lang thang trong rừng, mồ hôi chảy đầy mặt. Sương mờ mờ như còn lãng đãng xung quanh. Hắm mệt lắm rồi, tưởng không còn cất nổi bước. Một tiếng chim đậu trên cành cũng làm hắn hốt hoảng thủ thế.
Sau cơn thử thách vừa qua, con người hắn trở lại hung bạo và man rợ cũng như bản năng sinh tồn của hắn. Takezo giận dữ văng tục:
- Tổ cha những thằng khốn nạn chó má !
Không tìm được vật gì trút bỏ nỗi bực dọc trong lòng, hắn vung mạnh thanh kiếm gỗ, thuận tay chặt một cành cây lớn trước mặt. Trừng trừng nhìn chỗ vết thương trên vỏ cây, thấy giòng nhựa trắng chảy ra ri rỉ, hắn nghĩ đến sữa mẹ. Mất mẹ, không còn ai để quay về những khi tuyệt vọng, Takezo thấy cô đơn lạ lùng. Ngọn suối trong, rặng đồi uốn éo đằng xa kia, ở chính quê hương hắn mà sao hắn thấy vô tình quá, đôi khi còn như chế nhạo hắn nữa.
Đã bốn ngày nay, Takezo lẩn trốn trong vùng rừng rậm triền núi Sanumo.
Qua làn sương mong ban chiều, thấp thoáng ngôi nhà của cha hắn xưa kia, bây giờ do chị hắn ở. Dưới thung lũng là chùa Shippoji, mái chùa ẩn hiện sau những tàn cây dày lá.
Hắn biết những nơi đó nguy hiểm không thể đến được vì đấy là những chỗ đầu tiên lính tới khám xét. Ngày Phật Đản vừa qua, hắn đã dám bò tới gần chùa. Mặc dầu đông người dễ trốn nhưng quả thật hắn đã quá liều lĩnh. Khi nghe tiếng gọi, hắn bỏ chạy vì không còn cách nào khác. Ngoài mục đích tự cứu, hắn không muốn gây phiền cho Otsu.
Đêm hôm trốn về nhà, ngẫu nhiên có bà mẹ Matahachi ở đó. Đứng ngoài hiên, ghé mắt qua khe cửa nhòm vào, hắn đương mãi nghĩ cách giải thích cho bà cụ biết tại sao con bà không về thì bị lính bắt gặp. Hắn phải giết chết một tên rồi vùng chạy, vẫn không có dịp nói với ai câu nào.
Từ đó sống chui nhủi trong vùng rừng núi này, hắn thấy như bị bao vây càng ngày càng chặt. Binh sĩ Tôn gia kiểm soát gắt gao các miền phụ cận, chúng tuần tiễu khắp các nẻo đường từ chân núi trở đi và bắt dân làng chia nhau thành từng toán lục soát khắp sườn núi.
Takezo tự hỏi chẳng biết Otsu nghĩ gì về hắn và bắt đầu nghi có lẽ nàng cũng chẳng ưa gì hắn. Biết mọi người ai cũng coi mình như kẻ thù, Takezo thấy bị dồn vào ngõ cụt. Hắn nghĩ:
giải thích cho Otsu hiểu tại sao vị hôn phu của nàng không về, thật khó quá ! Chi bằng kể cho bà già nghe, tốt hơn. Ừ phải, để ta nói cho bà cụ biết rồi bà cụ sẽ từ từ khuyên giải Otsu sau. Xong chuyện này, ta đi đâu cũng được, không còn gì phải bận tâm !
Ý đã quyết, Takezo lại cất bước nhưng hắn biết hắn không thể về làng trước khi trời tối. Nhặt hòn đá, đập thành từng mảnh, hắn ném chim bay ngang. Vì đói qua, giết được con nào hắn vặt lông sơ rồi ngồm ngoàm ăn sống. Cầm con chim máu bê bết, hắn vừa đi vừa ngoạm vào thịt chim nóng hổi, ăn ngon lành không nghĩ gì đến chuyện khác.
Đột nhiên có tiếng kêu khẽ trong bụi cây. Hắn khựng lại. Một người nhảy ào ra, chạy trốn. Nghĩ đến chuyện ai cũng khinh ghét và tìm cách xa lánh hắn một cách vô cớ, Takezo tức giận hét:
- Đứng lại !
Và không đợi phản ứng, hắn chạy theo nhanh như thú dữ vồ mồi. Chỉ một loáng đã đuổi kịp. Thì ra là một người làng hắn biết mặt thường lên núi đốt than. Hắn nắm cổ lôi lại dẫn vào khu rừng thưa gần đấy.
- Sao chú bỏ chạy ? Chú không nhận ra ta à ? Takezo ở Miyamoto đây mà !
Ta có ăn thịt chú đâu mà sợ ? Người làng gặp nhau chẳng chào hỏi gì cả, xấu thế ?
- Dạ ... dạ ...
- Ngồi xuống !
Hắn buông tay ra, nhưng người kia vừa được thả đã vội co cẳng chạy. Takezo chận phía sau, giơ kiếm lên như định chém. Người kia ngã ngồi xuống, hai tay chắp lại, lạy như tế sao:
- Lạy ngài, xin ngài tha cho con !
- Vậy trả lời câu ta hỏi đây !
- Dạ dạ ... xin ngài đừng giết. Con còn vợ con nhỏ dại.
- Không ai giết chú. Quanh đây nhiều lính lắm phải không ?
- Dạ.
- Dân làng hôm nay còn đi kiếm ta không ?
Không có tiếng trả lời.
- Chú có phải là một trong những người đi kiếm ta không ?
Người kia đứng dậy lắc đầu quầy quậy:
- Dạ không ! Không !
Takezo lại tóm cổ người đốt than:
- Thôi được ! Chị ta ra sao ?
- Chị nào ?
- Chị ta, Ogin nhà Shinmen. Đừng làm bộ ngớ ngẩn. Chú đã hứa trả lời những câu ta hỏi. Ta không trách dân làng, họ bị lính bắt phải theo, nhưng ta muốn biết chị ta có sao không ?
Người kia làm bộ ngây ngô đáp:
- Dạ, con không biết gì hết.
- A ! Nghi quá ! Không nói ta chém chết tức khắc !
Nói rồi hắn giơ kiếm.
- Ấy, lạy ngài ! Con xin nói ! Con xin nói !
Bookmarks